• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Người Tình Mất Trí (1 Viewer)

  • Chương 199: Đến buổi tiệc

Vương Dạ Tước hừ lạnh, lấy trong tủ ra một bộ váy dạ hội màu sapphire lam thẫm quăng cho cô: "Em tự mặc đi"



Cô phụng phịu bất mãn, cuộn lấy bộ váy hì hục mặc vào. Anh ngồi ở sopha đọc sách chờ cô. Vài phút lại đảo mắt nhìn sang, thấy cô có vẻ chật vật với đống vải vô hại, anh đi lại gần ôm lấy cô từ phía sau: "Tôi mặc giúp em"



Sau khi thay xong, anh ngắm nhìn cô thật xinh đẹp trong bộ váy xanh thẫm như đại dương.



Ngắm tới ngắm lui, vẫn thấy thiếu một thứ gì đó. Chợt anh nhớ ra, hỏi: "Em dùng loại son nào?"



Hạ Thiên Du nghe hỏi thì trả lời: "Trong hộp trang điểm có một thỏi son nhỏ, anh lấy giúp em"



Vương Dạ Tước ngồi trên giường tô son cho cô, một lớp mỏng đỏ hồng căng bóng đã đủ khiến Hạ Thiên Du trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất.



Hạ Thiên Du kéo tay áo anh, rụt rè hỏi: "Trông em có nhợt nhạt quá không?"



Vương Dạ Tước hôn nhẹ lên môi cô, vị ngọt của son môi lan vào miệng anh khiến một phần thú tính trong anh bắt đầu có dấu hiệu trỗi dậy.



Mùi hương bạc hà êm dịu tỏa ra từ cơ thể anh len lỏi quanh cánh mũi cô giúp cô biết anh đang kề sát cô. Cô không né tránh, đơn thuần chớp chớp đôi mắt, đôi môi nhỏ mím lại như đang mời gọi.



Đôi con ngươi bỗng trở nên mù mịt, anh nhìn cô thâm thúy: "Em bình thường đã xinh đẹp, nay trang điểm lại càng xinh đẹp hơn. Tôi dường như có chút hối hận khi mang em đến buổi tiệc rồi", anh tựa đầu lên vai cô, tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình, "Tôi không muốn bọn đàn ông kia ngắm nhìn em xinh đẹp thế này"



Hạ Thiên Du ngạc nhiên. Cô lắc đầu: "Không đâu. Bọn họ biết em là người của anh mà"



"Chính vì em là người của tôi nên tôi không muốn để em đi nữa rồi"
















Nhận ra âm sắc Vương Dạ Tước có phần thay đổi, cô ngượng ngùng hỏi: "Tại sao?"



Bàn tay anh không tự chủ vuốt ve tấm lưng trần trắng nõn, đôi môi bạc hôn lên vành tai mẫn cảm, thổi vào những lời nói xấu hổ: "Nếu không lo trễ giờ, tôi chắc chắn sẽ đè em xuống, từng chút từng chút một thượng em"



Mặt Hạ Thiên Du hóa đỏ ngại ngùng, cô đẩy anh ra, nhanh chóng đổi chủ đề: "Chúng ta đi thôi, còn ở lại sẽ trễ giờ đấy"



"Khoan đã" Vương Dạ Tước lên tiếng gọi cô, tầm mắt anh dán vào sợi dây chuyền mặt đá "nhật-nguyệt" để trên bàn trang điểm.



"Sao vậy anh?"



"Sợi dây chuyền này thật đẹp, em đeo vào chắc chắn rất hợp, vừa hay cổ em chưa có trang sức" Anh cầm lấy sợi dây chuyền, chủ động đeo vào cho cô.



Hạ Thiên Du nghe anh nói liền nhận ra đó là sợi dây chuyền ước định anh tặng cho cô lúc cầu hôn cô ở buổi lễ tốt nghiệp.



Lòng dạ Hạ Thiên Du rối bời, vui buồn khó xác định, cô sờ tay lên mặt đá, nghiêng đầu tựa vào lòng anh. Lực đạo Vương Dạ Tước mạnh mẽ, đứng sững đỡ cô không chút lung lay.



"Đây là tín vật cầu hôn trước đây anh đưa cho em. Cả sợi dây chuyền và chiếc nhẫn này chính là minh chứng cho tình yêu của chúng ta”



Hạ Thiên Du xoè bàn tay ra, chiếc nhẫn kim cương đeo ở ngón áp út chiếu sáng lấp lánh.



Vương Dạ Tước trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, lại nhìn xuống tay của mình từ bao giờ cũng đã luôn đeo một chiếc nhẫn. Một lúc sau mới sủng ái ôm lấy cô: “Từ lúc tôi tỉnh dậy ở bệnh viện đã luôn thắc mắc, chẳng lẽ mình đã kết hôn rồi? Bây giờ mới biết, ngay từ đầu chiếc nhẫn này và em, đều không rời khỏi tôi”



Hạ Thiên Du cười rất hạnh phúc: “Em không rời xa anh đâu mà”
















“Được rồi, đi thôi”



Vương Dạ Tước vòng tay bế bổng cô lên, cô hơi bất ngờ ôm chầm lấy cổ anh, thoáng ngẩn ngơ.



...



Tạ Minh Minh ăn mặc trang điểm cũng xinh đẹp không kém, nhưng so với nét thanh thoát nhẹ nhàng của Hạ Thiên Du, cô ta lại theo trường phái nóng bỏng quyến rũ.



"Tại sao Hạ Thiên Du lại ăn mặc như vậy?" Tạ Minh Minh thầm nghĩ.



Thấy Vương Dạ Tước ôm Hạ Thiên Du đi xuống, cô ả mặc dù trong lòng đang rất đố kị nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ: "Chào anh họ, chị dâu hôm nay thật xinh đẹp, đang chuẩn bị đi đâu sao?"



"Cùng tôi đi dự tiệc” Vương Dạ Tước lạnh nhạt đáp, ôm cô cứ thế đi ra ngoài.



Tạ Minh Minh chạy theo, cười đểu nói: "Nhưng mắt của chị dâu, em sợ sẽ rất bất tiện đối với chị ấy..."



Vương Dạ Tước dừng bước, anh nhìn xuống cô gái nhỏ đang tủi thân mà rúc vào lòng anh, cơn giận sôi lên, giọng anh lạnh lẽo cực hạn: "Cô nên biết tôi có quyền tước bỏ thư mời của cô đến buối tiệc của GR"



Bị anh cảnh cáo, Tạ Minh Minh tức tối, bất mãn đáp trống không: "Đã hiểu rồi"



Anh đưa cô vào xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, anh ôm cô vào lòng, nhỏ nhẹ nói: "Em yên tâm. Tôi sẽ không để bọn người đó nói động đến nữ nhân của tôi dù chỉ một câu"



Hạ Thiên Du tin tưởng anh, cô gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực rắn chắc, hồi hộp chờ đến buổi tiệc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom