Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-182
Người Tình Mất Trí - [Quyển 1] - Chương 79 - 3: Lại muốn làm tình (3) (H)
Vương Dạ Tước ngay lập tức sựng lại. Vì vừa rồi hôn quá cuồng nhiệt nên môi anh sưng mọng. Ánh mắt si mê mờ mịt, đôi con ngươi đen huyền như phủ một lớp sương mù. Bất giác tôn lên ý nghĩa của câu "tình mê ý loạn".
Nhận ra vừa rồi mình mới quát lên, cô nghĩ chắc anh giận rồi, bởi anh đã buông người cô ra. Cô mím môi quay mặt sang hướng khác tránh ánh nhìn trực diện từ phía trên của anh.
Không hẳn là giận, anh đang cố gắng tiết chế lại dục vọng sắp bùng phát.
Khóe môi bạc nhếch lên ý cười, anh ghé vào tai cô, thổi một hơi làm vành tai mẫn cảm đỏ ửng, nói: "Em càng phản kháng, tôi lại càng muốn lột sạch đồ của em. Em ngoan ngoãn thì tôi sẽ không làm gì em"
Giọng nói anh khàn khàn làm tâm can cô rối loạn như tơ vò. Thứ đó tì lên bụng dưới cô vẫn chưa thôi cương cứng, nhưng vừa rồi anh đã nói sẽ không làm gì cô, cô tin anh không nuốt lời.
Vương Dạ Tước tư lự giây lát. Anh ôm lấy eo cô dán sát vào người mình. Thân hình nóng rực của anh lặng lẽ áp sau lưng cô, tay anh ôm siết lấy eo cô, cằm tựa vào đầu cô, bàn tay trắng trẻo bắt đầu luồn từ dưới váy lên tấm lưng, tách cúc áo ngực cởi ra.
"Á! Anh làm gì vậy?" Lời Hạ Thiên Du vừa thốt lên, áo ngực đã bị anh kéo phăng ra quăng thẳng xuống sàn, bên tai còn nghe thấy chất giọng tà mị, "Thật tiện, hôm nay em không mặc áo có dây"
Rồi cầm lấy đầu khoá kéo của chiếc váy cô đang mặc kéo một cái "roạt" nhanh gọn.
Khi chất vải mềm trượt khỏi thân thể, đầu óc cô bắt đầu trống rỗng, hơi lạnh phả ra từ điều hoà bám dính trên da cô.
"Anh không giữ lời" Hạ Thiên Du quay đầu lại bất mãn, miệng vừa há đã bị anh xông tới ngậm lấy, thừa cơ đưa lưỡi vào tìm lấy lưỡi cô.
"Ưm..." Cô nhíu mày, cố tình tránh né nhưng trong không gian khuôn miệng nhỏ hẹp, lưỡi của anh thật sự quá điêu luyện, rất dễ cưỡng chế cô.
"Tôi thích nhất là hôn như thế này! Mùi vị của em rất ngọt, cho nên đừng trốn tránh nữa"
Nghe anh nói, tim cô đập thình thịch, cơ thể cô run nhẹ như truyền một dòng điện gây ngứa ngáy. Ngón tay của anh vuốt ve, đôi mày cô dãn ra.
Tuy đôi mắt vô hồn nhưng biểu hiện trên gương mặt lại vô cùng ngất ngây. Cô mạnh dạn thè đầu lưỡi ra, vừa hay chạm ngay đầu lưỡi anh, cảm giác râm ran lan toả từ cơ miệng đến toàn thân.
"Ưm... a..."
Mỗi lần liếm mút lại nghe tiếng "nhóp nhép" của nước bọt giao hoà.
Toàn thân Hạ Thiên Du nóng ran, không biết vì thân nhiệt bản thân đột nhiên tăng lên hay ảnh hưởng bởi sức nóng từ người anh, nơi đó của cô vì sự đụng chạm xác thịt mà càng lúc càng ướt đẫm.
Đã không còn xác định được tay của anh đang yên vị ở đâu vì từ khi cởi đồ cô ra, tay anh không ngừng chu du khắp cơ thể. Da thịt mềm mại lại mát lạnh của cô thuận lợi làm dịu đi cơn buồn bực trong anh, cảm giác vừa tươi mát vừa thoải mái, anh lướt qua hai "ngọn đồi" nhấp nhô, rồi đường cong heo hóp của eo cô, đặc biệt khi cho tay đến "nơi đó" còn có nước.
Tay anh chạm đến đâu, chỗ đó đều vặn vẹo.
Đột nhiên có một luồng khí phả vào cổ cô, Vương Dạ Tước đã lại nằm đè lên người cô từ lúc nào không hay, sau đó một thứ gì đó mềm mềm hơi ẩm ướt khẽ lướt trên da cô. Cô tá hỏa khi biết thứ đó là đầu lưỡi của anh.
Lướt nhẹ nhàng từ cổ xuống ngực, rồi xuống bụng, đoạn chuyển đến hai bên hông thì dừng lại.
Anh đang... liếm cơ thể cô!
"Không phải chỉ riêng môi, tôi muốn toàn thân em đều phải có mùi của tôi"
Một loạt thoăn thoắt, anh lột sạch đồ trên người cô, chỉ tiếc thương để lại quần lót nhỏ nhắn che đi vùng bí ẩn, song chẳng làm gì ngoài việc liếm láp cơ thể cô rồi lại ôm gọn trong lòng.
Cô còn tưởng anh chẳng màn đến sự đau đớn cô chịu đựng mà cương quyết xông vào. Một tia kinh ngạc lóe qua đầu cô, bàn tay to lớn của anh đang đặt trên bụng cô, xoa tròn đều đều. Cô thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải anh nuốt lời.
"Anh không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao, huống hồ em còn là sản phụ?"
"Dục vọng chiếm hữu của tôi là tuyệt đối!" Vương Dạ Tước nói một câu rồi im lìm.
Người đàn ông này, tại sao luôn khiến cô ngỡ ngàng hết lần này đến lần khác. Thuở đầu gặp anh, Hạ Thiên Du chỉ nghĩ anh là thiếu gia cáu kỉnh, sau này mới biết một bộ mặt khác của anh là tổng tài kiêu lãnh của tập đoàn lớn. Hiện tại anh đã mất trí nhớ, tính tình lại càng thêm phần bá đạo lạnh lẽo, đặc biệt, dục vọng càng khó kiềm chế hơn. Vừa sung mãn, vừa bạo liệt.
Cô trông tình hình yên ắng có vẻ ổn, vội vàng tóm lấy tắm chăn đắp kín người, không hề biết anh đang ngẩng đầu nhìn cô, ánh nhìn muốn đem cô khảm sâu trong dục vọng của anh.
Anh vùi đầu vào mái tóc cô, đầu mũi nhẵn nhụi nhỉn lên, dáng vẻ lạnh lùng thường trực đã trút bỏ, gương mặt dãn ra cực kì đẹp trai.
"Ôm một lát rồi tiếp"
"Hả?" Hạ Thiên Du còn cho rằng đã thoát, thật hết nói nổi người đàn ông này.
.
.
Đã trả hết nợ 10 chương. Phù, cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu, đã đọc truyện của Vũ. Chương này Vũ không cầu phiếu nên thoải mái, bắt đầu từ chương sau xem xét tình hình rồi cầu phiếu tiếp cả nhà nhé, tích phiếu mỗi ngày để ném cho Vũ nhé love all
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Vương Dạ Tước ngay lập tức sựng lại. Vì vừa rồi hôn quá cuồng nhiệt nên môi anh sưng mọng. Ánh mắt si mê mờ mịt, đôi con ngươi đen huyền như phủ một lớp sương mù. Bất giác tôn lên ý nghĩa của câu "tình mê ý loạn".
Nhận ra vừa rồi mình mới quát lên, cô nghĩ chắc anh giận rồi, bởi anh đã buông người cô ra. Cô mím môi quay mặt sang hướng khác tránh ánh nhìn trực diện từ phía trên của anh.
Không hẳn là giận, anh đang cố gắng tiết chế lại dục vọng sắp bùng phát.
Khóe môi bạc nhếch lên ý cười, anh ghé vào tai cô, thổi một hơi làm vành tai mẫn cảm đỏ ửng, nói: "Em càng phản kháng, tôi lại càng muốn lột sạch đồ của em. Em ngoan ngoãn thì tôi sẽ không làm gì em"
Giọng nói anh khàn khàn làm tâm can cô rối loạn như tơ vò. Thứ đó tì lên bụng dưới cô vẫn chưa thôi cương cứng, nhưng vừa rồi anh đã nói sẽ không làm gì cô, cô tin anh không nuốt lời.
Vương Dạ Tước tư lự giây lát. Anh ôm lấy eo cô dán sát vào người mình. Thân hình nóng rực của anh lặng lẽ áp sau lưng cô, tay anh ôm siết lấy eo cô, cằm tựa vào đầu cô, bàn tay trắng trẻo bắt đầu luồn từ dưới váy lên tấm lưng, tách cúc áo ngực cởi ra.
"Á! Anh làm gì vậy?" Lời Hạ Thiên Du vừa thốt lên, áo ngực đã bị anh kéo phăng ra quăng thẳng xuống sàn, bên tai còn nghe thấy chất giọng tà mị, "Thật tiện, hôm nay em không mặc áo có dây"
Rồi cầm lấy đầu khoá kéo của chiếc váy cô đang mặc kéo một cái "roạt" nhanh gọn.
Khi chất vải mềm trượt khỏi thân thể, đầu óc cô bắt đầu trống rỗng, hơi lạnh phả ra từ điều hoà bám dính trên da cô.
"Anh không giữ lời" Hạ Thiên Du quay đầu lại bất mãn, miệng vừa há đã bị anh xông tới ngậm lấy, thừa cơ đưa lưỡi vào tìm lấy lưỡi cô.
"Ưm..." Cô nhíu mày, cố tình tránh né nhưng trong không gian khuôn miệng nhỏ hẹp, lưỡi của anh thật sự quá điêu luyện, rất dễ cưỡng chế cô.
"Tôi thích nhất là hôn như thế này! Mùi vị của em rất ngọt, cho nên đừng trốn tránh nữa"
Nghe anh nói, tim cô đập thình thịch, cơ thể cô run nhẹ như truyền một dòng điện gây ngứa ngáy. Ngón tay của anh vuốt ve, đôi mày cô dãn ra.
Tuy đôi mắt vô hồn nhưng biểu hiện trên gương mặt lại vô cùng ngất ngây. Cô mạnh dạn thè đầu lưỡi ra, vừa hay chạm ngay đầu lưỡi anh, cảm giác râm ran lan toả từ cơ miệng đến toàn thân.
"Ưm... a..."
Mỗi lần liếm mút lại nghe tiếng "nhóp nhép" của nước bọt giao hoà.
Toàn thân Hạ Thiên Du nóng ran, không biết vì thân nhiệt bản thân đột nhiên tăng lên hay ảnh hưởng bởi sức nóng từ người anh, nơi đó của cô vì sự đụng chạm xác thịt mà càng lúc càng ướt đẫm.
Đã không còn xác định được tay của anh đang yên vị ở đâu vì từ khi cởi đồ cô ra, tay anh không ngừng chu du khắp cơ thể. Da thịt mềm mại lại mát lạnh của cô thuận lợi làm dịu đi cơn buồn bực trong anh, cảm giác vừa tươi mát vừa thoải mái, anh lướt qua hai "ngọn đồi" nhấp nhô, rồi đường cong heo hóp của eo cô, đặc biệt khi cho tay đến "nơi đó" còn có nước.
Tay anh chạm đến đâu, chỗ đó đều vặn vẹo.
Đột nhiên có một luồng khí phả vào cổ cô, Vương Dạ Tước đã lại nằm đè lên người cô từ lúc nào không hay, sau đó một thứ gì đó mềm mềm hơi ẩm ướt khẽ lướt trên da cô. Cô tá hỏa khi biết thứ đó là đầu lưỡi của anh.
Lướt nhẹ nhàng từ cổ xuống ngực, rồi xuống bụng, đoạn chuyển đến hai bên hông thì dừng lại.
Anh đang... liếm cơ thể cô!
"Không phải chỉ riêng môi, tôi muốn toàn thân em đều phải có mùi của tôi"
Một loạt thoăn thoắt, anh lột sạch đồ trên người cô, chỉ tiếc thương để lại quần lót nhỏ nhắn che đi vùng bí ẩn, song chẳng làm gì ngoài việc liếm láp cơ thể cô rồi lại ôm gọn trong lòng.
Cô còn tưởng anh chẳng màn đến sự đau đớn cô chịu đựng mà cương quyết xông vào. Một tia kinh ngạc lóe qua đầu cô, bàn tay to lớn của anh đang đặt trên bụng cô, xoa tròn đều đều. Cô thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải anh nuốt lời.
"Anh không thể thương hoa tiếc ngọc một chút sao, huống hồ em còn là sản phụ?"
"Dục vọng chiếm hữu của tôi là tuyệt đối!" Vương Dạ Tước nói một câu rồi im lìm.
Người đàn ông này, tại sao luôn khiến cô ngỡ ngàng hết lần này đến lần khác. Thuở đầu gặp anh, Hạ Thiên Du chỉ nghĩ anh là thiếu gia cáu kỉnh, sau này mới biết một bộ mặt khác của anh là tổng tài kiêu lãnh của tập đoàn lớn. Hiện tại anh đã mất trí nhớ, tính tình lại càng thêm phần bá đạo lạnh lẽo, đặc biệt, dục vọng càng khó kiềm chế hơn. Vừa sung mãn, vừa bạo liệt.
Cô trông tình hình yên ắng có vẻ ổn, vội vàng tóm lấy tắm chăn đắp kín người, không hề biết anh đang ngẩng đầu nhìn cô, ánh nhìn muốn đem cô khảm sâu trong dục vọng của anh.
Anh vùi đầu vào mái tóc cô, đầu mũi nhẵn nhụi nhỉn lên, dáng vẻ lạnh lùng thường trực đã trút bỏ, gương mặt dãn ra cực kì đẹp trai.
"Ôm một lát rồi tiếp"
"Hả?" Hạ Thiên Du còn cho rằng đã thoát, thật hết nói nổi người đàn ông này.
.
.
Đã trả hết nợ 10 chương. Phù, cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu, đã đọc truyện của Vũ. Chương này Vũ không cầu phiếu nên thoải mái, bắt đầu từ chương sau xem xét tình hình rồi cầu phiếu tiếp cả nhà nhé, tích phiếu mỗi ngày để ném cho Vũ nhé love all
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook