Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-187
Người Tình Mất Trí - [Quyển 1] - Chương 81 - 1: Nghi ngờ Lý Dật Hiên (1)
Mắt của Hạ Thiên Du đột ngột bị mù không rõ lí do, trùng hợp Vương Dạ Tước lại làm phẫu thuật ghép giác mạc, sự ngẫu nhiên này thật khiến Lý Dật Hiên không có cách nào tin tưởng được.
Cho dù đã có lời giải thích của bác sĩ và giấy tờ cam kết xác thực nhưng anh vẫn không tài nào vứt bỏ sự nghi ngờ quá lớn.
Sau khi Hạ Thiên Du được đón về Thảo Trạch viên và anh trở lại công tác ở Đại học Hàn Lâm, tuy vắng bóng một thời gian nhưng không có nghĩa là anh để yên.
Lý Dật Hiên đã âm thầm điều tra suốt thời gian “im hơi lặng tiếng”, bây giờ kết quả trên tay đã chứng minh nghi ngờ của anh là hoàn toàn chính xác.
Đương nhiên, Lý Dật Hiên đang trên đường lái xe đến Thảo Trạch viên.
———
Bác quản gia mở cửa cho anh vào. Hôm nay là chủ nhật nhưng Vương Dạ Tước lại phải sang Luân Đôn dự họp, Thảo Trạch viên hiện tại chỉ còn Hạ Thiên Du và Tạ Minh Minh.
Lý Dật Hiên cầm theo tập tài liệu đi vào cửa chính, vừa bước vào đã thấy Tạ Minh Minh ngồi vắt chân trên ghế xem ti vi, bộ dáng giống như cô ta là bà chủ.
Anh nhíu mày khó hiểu, cố tình ho khan một tiếng gây chú ý. Tạ Minh Minh nghe có tiếng động nên quay đầu lại nhìn, bất ngờ thấy anh đứng ngay phía sau thì giật mình. Cô ả bỏ chân xuống, vội đứng lên cúi chào.
“Chào anh!”
"Chào cô!” Lý Dật Hiên gật đầu, lạnh nhạt trả lễ, đoạn liếc mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm, "Không biết Dạ Tước đang ở đâu?"
Tạ Minh Minh ngẩng đầu lên nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng thấy anh rất quen. Chừng mười giây trơ ra nhìn, cô ta đã nhớ ra: "Lý Dật Hiên, anh là Dật Hiên phải không? Em là Tạ Minh Minh đây, lúc nhỏ chúng ta đã gặp qua vài lần"
Lý Dật Hiên nghe cái tên “Tạ Minh Minh” công nhận có chút kí ức. Anh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, quả nhiên nhìn thật kĩ mới có ấn tượng. Viền môi hơi cong, anh cười với cô: "Không nói anh cũng đã quên mất, em đến đây khi nào vậy?"
Anh nhận tách trà từ cô nữ hầu mang đến rồi ngồi xuống sô pha, để tập tài liệu lên bàn. Tạ Minh Minh tò mò nhìn tập tài liệu một lúc, sau đó ngồi lại ngay ngắn trả lời anh: "Em đến đây cũng tầm một tháng rồi, là bác Hùng đưa em cùng về. Em được anh họ cho phép vào làm việc ở Thiên Tước, hiện đang là giám đốc bộ phận tài chính của công ty”
"Chúc mừng em" Lý Dật Hiên cười nhạt, nâng tách trà đưa lên miệng nhấp một ngụm, đôi môi mỏng hơi mím lại khi chạm phải hai nhiệt độ tách biệt, một nóng hổi của nước trà, một lạnh buốt của miệng tách sứ.
“Cảm xúc con người thay đổi rất tuỳ hứng, hệt như tách trà nóng lạnh chẳng dung hoà...”
"Anh nói gì vậy?" Tạ Minh Minh nghe anh lẩm bẩm liền hỏi lại, anh lắc đầu, "Không có gì!”
“Anh đã ở Canada bao năm rồi, về đây sống có thích ứng được không?”
“Rất tốt! Anh đang công tác ở Đại học Hàn Lâm” Lý Dật Hiên trả lời, sau lại hỏi, “Anh không thấy Dạ Tước, cậu ấy đâu rồi?”
"Anh họ sang Luân Đôn họp từ hai hôm trước, em nghe chị dâu nói hôm nay anh ấy sẽ về nhưng không biết chính xác là khi nào" Tạ Minh Minh làm ra vẻ niềm nở.
Anh gật đầu, mặt thoáng trầm xuống mấy phần.
“Chị dâu à...”
Lý Dật Hiên vẫn giữ nét điềm tĩnh trên gương mặt, anh vắt chéo chân, tiếp tục nhâm nhi trà nóng, không đá động hay trò chuyện gì với Tạ Minh Minh nữa.
Tạ Minh Minh thật lòng cũng chẳng để anh vào trong mắt, nhìn dáng vẻ dửng dưng không quan tâm của anh trong khi bản thân đã cố tình tỏ ra rất thân thiện, cô ả lại tức tối vô cùng.
Lúc này Tiểu Cẩm dắt tay Hạ Thiên Du đi vào từ cửa hậu viên. Lý Dật Hiên trông thấy cô thì giống như phản ứng tự nhiên, dứt khoát đặt tách trà xuống, vội chạy đến đỡ lấy tay cô: "Thiên Thiên"
Tạ Minh Minh cho rằng mình thật may mắn khi không bỏ qua màn cảnh quá đặc sắc. Vì sao? Vì thái độ của Lý Dật Hiên đã hoàn toàn thay đổi khi trông thấy Hạ Thiên Du, hai người hiện tại còn tay nắm tay.
Đôi mắt cáo của Tạ Minh Minh quan sát biểu cảm lo lắng trên mặt Lý Dật Hiên liền biết ngay tình ý chất chứa bao nhiêu. Nếu để Vương Dạ Tước biết trong khi mình vắng nhà, hôn thê của anh lại thân mật với bạn thân của anh, có trời mới biết sẽ có kịch hay để xem. Tạ Minh Minh đang định nghĩ kế “ngựa quen đường cũ” hãm hại Hạ Thiên Du, vừa hay có chuyện trước mắt để “thừa nước đục thả câu”, cơ hội này quá hời cho cô ta rồi!
Tạ Minh Minh nhếch mép cười một cách đắc ý, đoạn cũng đứng lên đi về phía cô: "Chị dâu. Là anh Dật Hiên đến tìm anh họ”
Hạ Thiên Du bất ngờ khi Lý Dật Hiên đến đây, chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô vịn vào cánh tay anh, anh và Tiểu Cẩm cùng dắt cô ngồi xuống sô pha.
“Hiên ca ca, sao anh lại đến đây? Cả tháng qua chẳng thấy anh liên lạc, em rất lo lắng đấy, cứ nghĩ rằng anh đã quay trở lại Canada rồi”
“Anh vẫn ở Nam thành”
Vẫn ở rất gần em...
Mắt của Hạ Thiên Du đột ngột bị mù không rõ lí do, trùng hợp Vương Dạ Tước lại làm phẫu thuật ghép giác mạc, sự ngẫu nhiên này thật khiến Lý Dật Hiên không có cách nào tin tưởng được.
Cho dù đã có lời giải thích của bác sĩ và giấy tờ cam kết xác thực nhưng anh vẫn không tài nào vứt bỏ sự nghi ngờ quá lớn.
Sau khi Hạ Thiên Du được đón về Thảo Trạch viên và anh trở lại công tác ở Đại học Hàn Lâm, tuy vắng bóng một thời gian nhưng không có nghĩa là anh để yên.
Lý Dật Hiên đã âm thầm điều tra suốt thời gian “im hơi lặng tiếng”, bây giờ kết quả trên tay đã chứng minh nghi ngờ của anh là hoàn toàn chính xác.
Đương nhiên, Lý Dật Hiên đang trên đường lái xe đến Thảo Trạch viên.
———
Bác quản gia mở cửa cho anh vào. Hôm nay là chủ nhật nhưng Vương Dạ Tước lại phải sang Luân Đôn dự họp, Thảo Trạch viên hiện tại chỉ còn Hạ Thiên Du và Tạ Minh Minh.
Lý Dật Hiên cầm theo tập tài liệu đi vào cửa chính, vừa bước vào đã thấy Tạ Minh Minh ngồi vắt chân trên ghế xem ti vi, bộ dáng giống như cô ta là bà chủ.
Anh nhíu mày khó hiểu, cố tình ho khan một tiếng gây chú ý. Tạ Minh Minh nghe có tiếng động nên quay đầu lại nhìn, bất ngờ thấy anh đứng ngay phía sau thì giật mình. Cô ả bỏ chân xuống, vội đứng lên cúi chào.
“Chào anh!”
"Chào cô!” Lý Dật Hiên gật đầu, lạnh nhạt trả lễ, đoạn liếc mắt nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm, "Không biết Dạ Tước đang ở đâu?"
Tạ Minh Minh ngẩng đầu lên nhìn, nhìn tới nhìn lui cũng thấy anh rất quen. Chừng mười giây trơ ra nhìn, cô ta đã nhớ ra: "Lý Dật Hiên, anh là Dật Hiên phải không? Em là Tạ Minh Minh đây, lúc nhỏ chúng ta đã gặp qua vài lần"
Lý Dật Hiên nghe cái tên “Tạ Minh Minh” công nhận có chút kí ức. Anh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, quả nhiên nhìn thật kĩ mới có ấn tượng. Viền môi hơi cong, anh cười với cô: "Không nói anh cũng đã quên mất, em đến đây khi nào vậy?"
Anh nhận tách trà từ cô nữ hầu mang đến rồi ngồi xuống sô pha, để tập tài liệu lên bàn. Tạ Minh Minh tò mò nhìn tập tài liệu một lúc, sau đó ngồi lại ngay ngắn trả lời anh: "Em đến đây cũng tầm một tháng rồi, là bác Hùng đưa em cùng về. Em được anh họ cho phép vào làm việc ở Thiên Tước, hiện đang là giám đốc bộ phận tài chính của công ty”
"Chúc mừng em" Lý Dật Hiên cười nhạt, nâng tách trà đưa lên miệng nhấp một ngụm, đôi môi mỏng hơi mím lại khi chạm phải hai nhiệt độ tách biệt, một nóng hổi của nước trà, một lạnh buốt của miệng tách sứ.
“Cảm xúc con người thay đổi rất tuỳ hứng, hệt như tách trà nóng lạnh chẳng dung hoà...”
"Anh nói gì vậy?" Tạ Minh Minh nghe anh lẩm bẩm liền hỏi lại, anh lắc đầu, "Không có gì!”
“Anh đã ở Canada bao năm rồi, về đây sống có thích ứng được không?”
“Rất tốt! Anh đang công tác ở Đại học Hàn Lâm” Lý Dật Hiên trả lời, sau lại hỏi, “Anh không thấy Dạ Tước, cậu ấy đâu rồi?”
"Anh họ sang Luân Đôn họp từ hai hôm trước, em nghe chị dâu nói hôm nay anh ấy sẽ về nhưng không biết chính xác là khi nào" Tạ Minh Minh làm ra vẻ niềm nở.
Anh gật đầu, mặt thoáng trầm xuống mấy phần.
“Chị dâu à...”
Lý Dật Hiên vẫn giữ nét điềm tĩnh trên gương mặt, anh vắt chéo chân, tiếp tục nhâm nhi trà nóng, không đá động hay trò chuyện gì với Tạ Minh Minh nữa.
Tạ Minh Minh thật lòng cũng chẳng để anh vào trong mắt, nhìn dáng vẻ dửng dưng không quan tâm của anh trong khi bản thân đã cố tình tỏ ra rất thân thiện, cô ả lại tức tối vô cùng.
Lúc này Tiểu Cẩm dắt tay Hạ Thiên Du đi vào từ cửa hậu viên. Lý Dật Hiên trông thấy cô thì giống như phản ứng tự nhiên, dứt khoát đặt tách trà xuống, vội chạy đến đỡ lấy tay cô: "Thiên Thiên"
Tạ Minh Minh cho rằng mình thật may mắn khi không bỏ qua màn cảnh quá đặc sắc. Vì sao? Vì thái độ của Lý Dật Hiên đã hoàn toàn thay đổi khi trông thấy Hạ Thiên Du, hai người hiện tại còn tay nắm tay.
Đôi mắt cáo của Tạ Minh Minh quan sát biểu cảm lo lắng trên mặt Lý Dật Hiên liền biết ngay tình ý chất chứa bao nhiêu. Nếu để Vương Dạ Tước biết trong khi mình vắng nhà, hôn thê của anh lại thân mật với bạn thân của anh, có trời mới biết sẽ có kịch hay để xem. Tạ Minh Minh đang định nghĩ kế “ngựa quen đường cũ” hãm hại Hạ Thiên Du, vừa hay có chuyện trước mắt để “thừa nước đục thả câu”, cơ hội này quá hời cho cô ta rồi!
Tạ Minh Minh nhếch mép cười một cách đắc ý, đoạn cũng đứng lên đi về phía cô: "Chị dâu. Là anh Dật Hiên đến tìm anh họ”
Hạ Thiên Du bất ngờ khi Lý Dật Hiên đến đây, chẳng nghĩ ngợi nhiều, cô vịn vào cánh tay anh, anh và Tiểu Cẩm cùng dắt cô ngồi xuống sô pha.
“Hiên ca ca, sao anh lại đến đây? Cả tháng qua chẳng thấy anh liên lạc, em rất lo lắng đấy, cứ nghĩ rằng anh đã quay trở lại Canada rồi”
“Anh vẫn ở Nam thành”
Vẫn ở rất gần em...
Bình luận facebook