Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-190
[Quyển 1] Người Tình Mất Trí - Chương 82 - 1: Té ngã (1)
Lý Dật Hiên cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô truyền qua bao quanh tay mình, gương mặt duy nhất một biểu tình trầm lặng, ánh nhìn trìu mến vốn có đã lãng đi một cách thật mông lung.
Tuy xúc cảm ấm nóng rõ rệt nhường này nhưng anh biết sẽ chẳng tồn tại lâu, rất mau thôi sẽ lại phải buông ra.
"Thiên Thiên..." Anh vô thức siết chặt tay cô.
Hạ Thiên Du bị lực đạo mãnh mẽ nơi bàn tay anh siết lấy, có hơi đau nhưng không tỏ ra khó chịu. Ngược lại cô cảm nhận được tâm tình của anh không tốt.
"Anh định nói gì sao?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.
"Không có gì" Lý Dật Hiên thở hắt ra, nhanh chóng thu lại ý muốn nói vào trong. Anh chuyển chủ đề sang bậc thềm, cẩn thận đỡ cô đi xuống, "Phía trước là bậc thềm, bám vào tay anh này"
Tạ Minh Minh ló đầu ra nhìn thì không thấy anh và cô ngồi ở sô pha. Cô ả rón rén vừa quan sát vừa bước xuống lầu, thấy hai người đã ở ngoài vườn cũng đi theo xem chuyện.
———
Sân bay Đế Đô.
Chuyến bay Luân Đôn - Nam thành vừa hạ cánh được chừng 15 phút. Vương Dạ Tước tay kéo vali đi khỏi cổng ra vào.
Anh vận áo sơ mi trắng đóng dây nịch quần tây đen, jacket dài khoác bên ngoài. Cổ choàng khăn len xám, mắt kính đen vắt trên túi áo bên trái. Uy thế mạnh mẽ, dung mạo tuấn tú nhất mực tôn lên khí chất cao phú soái.
Đi cạnh hai bên anh là Mã Tuấn An và trợ lý Lucy, trang phục công sở tươm tất.
"Chủ tịch, hành lí để tôi" Mã Tuấn An nói bên tai Vương Dạ Tước khi hai người đi kề nhau.
Vương Dạ Tước gật đầu, đưa tay lên tháo lỏng khăn len quấn trên cổ cho thoáng, anh rút cặp kính đen vắt trên túi áo đeo vào hai bên vành tai, mặt giữ một nét lạnh lùng bất dịch.
"Lucy, mang tất cả tài liệu vào phòng làm việc của tôi. Ngày mai tôi đến công ty xử lí"
Lucy nghe anh nói thì thắc mắc, hỏi: "Bây giờ anh không trực tiếp về công ty mở cuộc họp cổ đông ạ?"
"Không! Dời cuộc họp vào lại sáng ngày mai"
"Chủ tịch có việc gì quan trọng hơn sao?"
Vương Dạ Tước chậm dần bước chân rồi quay mặt lại, môi hơi nhếch lên, đáy mắt trực chờ ý mong đợi. Anh nói: "Tôi về nhà"
Mã Tuấn An nhún vai, Lucy cười tít mắt. Thừa biết ý nghĩa "nhà" của anh chính là về gặp Hạ Thiên Du.
Anh nhớ cô cũng phải, công tác ở Luân Đôn đã lấy mất một tuần anh không được ở bên cô rồi.
Sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, Lucy quay sang nói với anh: "Đã chuẩn bị xe thưa chủ tịch"
"Ừm, cảm ơn" Vương Dạ Tước vô sắc đáp.
Rời khỏi sân bay, Lucy và Mã Tuấn An đi xe về công ty, riêng anh được A Tùng đến đón về Thảo Trạch viên.
"Thương thế sao rồi?" Vương Dạ Tước hỏi A Tùng, ngữ khí lành lạnh song ý tứ lại quan tâm.
Thương tích của A Tùng nặng hơn Tiểu Cẩm do phải thực hiện cấp cứu. May mắn thay hai người họ đều an ổn bình phục, xuất viện đúng ngày anh đi công tác.
"Tôi không sao rồi" A Tùng cười đáp.
Vương Dạ Tước nghe xong chỉ hé miệng "Ừm" một tiếng.
Anh thắt dây an toàn, dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
Anh lướt điện thoại đọc tin tức, lúc này mới hiện lên tin nhắn của cô vì điện thoại đã có sóng. Cô nhắn cho anh rằng: "Anh đã về chưa, công việc thuận lợi chứ? Em và con đợi anh về"
Viền môi mỏng hoàn hảo cong lên, ý cười tràn ngập trong đôi con ngươi đen huyền lại càng thêm sáng rỡ.
Anh mở ảnh cô lên xem, không hiểu vì sao trái tim lại đập rộn ràng, một loại cảm giác hạnh phúc đến khó tả.
"Thiên Thiên... tôi thật nhớ em"
———
Hạ Thiên Du và Lý Dật Hiên cùng nhau đi dạo. Tạ Minh Minh thấy thế cũng vờ đi ra từ cửa trước lại chạm mặt hai người: "A! Anh Dật Hiên, chị dâu"
"Em không phải đang nghỉ ngơi sao?" Hạ Thiên Du nghe thấy tiếng Tạ Minh Minh thì thắc mắc.
Tạ Minh Minh đi đến gần hơn, tạo đội hình cả ba cùng đi với nhau, cô xua tay cười: "Vốn đang nghỉ nhưng em hơi khát nên xuống nhà lấy nước, trông thấy thời tiết ngoài vườn trong lành nên ra đây hít thở chút không khí"
"Vậy à..."
Từ lúc ra vườn, Lý Dật Hiên đã luôn trầm mặc, anh cứ cắm mắt xuống đất không nói một lời, không để ý đã đi trước hai cô gái một khoảng.
Tạ Minh Minh cố tình níu chân Hạ Thiên Du bằng cách vờ hỏi chuyện: "Chị à, anh họ khi nào mới về?"
"Chị đã nhắn tin cho anh ấy nhưng không thấy trả lời, chắc còn chưa xuống máy bay" Hạ Thiên Du vô tư trả lời.
Từ xa, Tạ Minh Minh trông thấy xe của A Tùng chạy về dừng trước cổng, đinh ninh rằng Vương Dạ Tước đã về. Cô ả cười khẩy, rón rén tách ra khỏi Hạ Thiên Du.
Tạ Minh Minh lùi bước về phía sau, ngồi xuống gỡ dây giày ra dài lượt thượt trên nền cỏ. Khi thấy Vương Dạ Tước đi vào cổng liền đứng lên tự giẫm lên dây giày, cơ thể cô ta mất thăng bằng. Theo quán tính quơ quạng tay chân, Tạ Minh Minh chúi tới cố tình đẩy Hạ Thiên Du chới với ngã. Đột ngột bị xô ngã, cô hoảng hốt hét lên.
.
.
Cầu phiếu tăng lên 67.2k tối nay ra chap mới nha. Bỏ phiếu đi nào các tình yêu, 100 phiếu thôi ạ, cho Vũ cầu nhé. Love all
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Lý Dật Hiên cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô truyền qua bao quanh tay mình, gương mặt duy nhất một biểu tình trầm lặng, ánh nhìn trìu mến vốn có đã lãng đi một cách thật mông lung.
Tuy xúc cảm ấm nóng rõ rệt nhường này nhưng anh biết sẽ chẳng tồn tại lâu, rất mau thôi sẽ lại phải buông ra.
"Thiên Thiên..." Anh vô thức siết chặt tay cô.
Hạ Thiên Du bị lực đạo mãnh mẽ nơi bàn tay anh siết lấy, có hơi đau nhưng không tỏ ra khó chịu. Ngược lại cô cảm nhận được tâm tình của anh không tốt.
"Anh định nói gì sao?" Cô nhỏ nhẹ hỏi.
"Không có gì" Lý Dật Hiên thở hắt ra, nhanh chóng thu lại ý muốn nói vào trong. Anh chuyển chủ đề sang bậc thềm, cẩn thận đỡ cô đi xuống, "Phía trước là bậc thềm, bám vào tay anh này"
Tạ Minh Minh ló đầu ra nhìn thì không thấy anh và cô ngồi ở sô pha. Cô ả rón rén vừa quan sát vừa bước xuống lầu, thấy hai người đã ở ngoài vườn cũng đi theo xem chuyện.
———
Sân bay Đế Đô.
Chuyến bay Luân Đôn - Nam thành vừa hạ cánh được chừng 15 phút. Vương Dạ Tước tay kéo vali đi khỏi cổng ra vào.
Anh vận áo sơ mi trắng đóng dây nịch quần tây đen, jacket dài khoác bên ngoài. Cổ choàng khăn len xám, mắt kính đen vắt trên túi áo bên trái. Uy thế mạnh mẽ, dung mạo tuấn tú nhất mực tôn lên khí chất cao phú soái.
Đi cạnh hai bên anh là Mã Tuấn An và trợ lý Lucy, trang phục công sở tươm tất.
"Chủ tịch, hành lí để tôi" Mã Tuấn An nói bên tai Vương Dạ Tước khi hai người đi kề nhau.
Vương Dạ Tước gật đầu, đưa tay lên tháo lỏng khăn len quấn trên cổ cho thoáng, anh rút cặp kính đen vắt trên túi áo đeo vào hai bên vành tai, mặt giữ một nét lạnh lùng bất dịch.
"Lucy, mang tất cả tài liệu vào phòng làm việc của tôi. Ngày mai tôi đến công ty xử lí"
Lucy nghe anh nói thì thắc mắc, hỏi: "Bây giờ anh không trực tiếp về công ty mở cuộc họp cổ đông ạ?"
"Không! Dời cuộc họp vào lại sáng ngày mai"
"Chủ tịch có việc gì quan trọng hơn sao?"
Vương Dạ Tước chậm dần bước chân rồi quay mặt lại, môi hơi nhếch lên, đáy mắt trực chờ ý mong đợi. Anh nói: "Tôi về nhà"
Mã Tuấn An nhún vai, Lucy cười tít mắt. Thừa biết ý nghĩa "nhà" của anh chính là về gặp Hạ Thiên Du.
Anh nhớ cô cũng phải, công tác ở Luân Đôn đã lấy mất một tuần anh không được ở bên cô rồi.
Sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, Lucy quay sang nói với anh: "Đã chuẩn bị xe thưa chủ tịch"
"Ừm, cảm ơn" Vương Dạ Tước vô sắc đáp.
Rời khỏi sân bay, Lucy và Mã Tuấn An đi xe về công ty, riêng anh được A Tùng đến đón về Thảo Trạch viên.
"Thương thế sao rồi?" Vương Dạ Tước hỏi A Tùng, ngữ khí lành lạnh song ý tứ lại quan tâm.
Thương tích của A Tùng nặng hơn Tiểu Cẩm do phải thực hiện cấp cứu. May mắn thay hai người họ đều an ổn bình phục, xuất viện đúng ngày anh đi công tác.
"Tôi không sao rồi" A Tùng cười đáp.
Vương Dạ Tước nghe xong chỉ hé miệng "Ừm" một tiếng.
Anh thắt dây an toàn, dựa lưng vào ghế, vắt chéo chân.
Anh lướt điện thoại đọc tin tức, lúc này mới hiện lên tin nhắn của cô vì điện thoại đã có sóng. Cô nhắn cho anh rằng: "Anh đã về chưa, công việc thuận lợi chứ? Em và con đợi anh về"
Viền môi mỏng hoàn hảo cong lên, ý cười tràn ngập trong đôi con ngươi đen huyền lại càng thêm sáng rỡ.
Anh mở ảnh cô lên xem, không hiểu vì sao trái tim lại đập rộn ràng, một loại cảm giác hạnh phúc đến khó tả.
"Thiên Thiên... tôi thật nhớ em"
———
Hạ Thiên Du và Lý Dật Hiên cùng nhau đi dạo. Tạ Minh Minh thấy thế cũng vờ đi ra từ cửa trước lại chạm mặt hai người: "A! Anh Dật Hiên, chị dâu"
"Em không phải đang nghỉ ngơi sao?" Hạ Thiên Du nghe thấy tiếng Tạ Minh Minh thì thắc mắc.
Tạ Minh Minh đi đến gần hơn, tạo đội hình cả ba cùng đi với nhau, cô xua tay cười: "Vốn đang nghỉ nhưng em hơi khát nên xuống nhà lấy nước, trông thấy thời tiết ngoài vườn trong lành nên ra đây hít thở chút không khí"
"Vậy à..."
Từ lúc ra vườn, Lý Dật Hiên đã luôn trầm mặc, anh cứ cắm mắt xuống đất không nói một lời, không để ý đã đi trước hai cô gái một khoảng.
Tạ Minh Minh cố tình níu chân Hạ Thiên Du bằng cách vờ hỏi chuyện: "Chị à, anh họ khi nào mới về?"
"Chị đã nhắn tin cho anh ấy nhưng không thấy trả lời, chắc còn chưa xuống máy bay" Hạ Thiên Du vô tư trả lời.
Từ xa, Tạ Minh Minh trông thấy xe của A Tùng chạy về dừng trước cổng, đinh ninh rằng Vương Dạ Tước đã về. Cô ả cười khẩy, rón rén tách ra khỏi Hạ Thiên Du.
Tạ Minh Minh lùi bước về phía sau, ngồi xuống gỡ dây giày ra dài lượt thượt trên nền cỏ. Khi thấy Vương Dạ Tước đi vào cổng liền đứng lên tự giẫm lên dây giày, cơ thể cô ta mất thăng bằng. Theo quán tính quơ quạng tay chân, Tạ Minh Minh chúi tới cố tình đẩy Hạ Thiên Du chới với ngã. Đột ngột bị xô ngã, cô hoảng hốt hét lên.
.
.
Cầu phiếu tăng lên 67.2k tối nay ra chap mới nha. Bỏ phiếu đi nào các tình yêu, 100 phiếu thôi ạ, cho Vũ cầu nhé. Love all
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook