Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Tình Mất Trí-21
Người Tình Mất Trí - Chương 18 - 2: Náo loạn (2)
Dạ Tước cứng đờ người nhìn Thiên Du ra khỏi cửa, anh tức giận gằng cho Giai Tuệ rõ từng câu từng chữ : "Buông ra"
Giai Tuệ lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy thì sợ hãi, tay run run buông anh ra, cô thút thít : "Anh nổi giận với em trước đây anh chưa từng như vậy rốt cuộc cô ta là ai, anh lại nổi giận với em hức "
"Giai Tuệ anh cảnh cáo em, từ nay về sau không được vào Thảo Trạch viên, em có thể náo loạn ở đâu riêng nơi này không phải nơi em muốn làm gì thì làm Ở nơi này em không còn là tiểu thư được người người tôn kính như ở Lý gia" Anh hất mạnh tay Giai Tuệ đi đến bàn làm việc ngồi xuống
"Trả lời câu hỏi của em" Giai Tuệ đứng trước mặt anh với hai hàng nước mắt tuôn ra
" cô ấy là bạn gái anh" Anh thở dài bất lực nhìn Giai Tuệ
" còn em thì sao ? Anh định cứ như vậy là xong sao ?" Cô đặt tay lên ngực phân trần kịch liệt
Anh đập mạnh tay lên bàn khiến Giai Tuệ giật mình, cô đã thành công khi chọc đến giới hạn của anh, anh quát : "Em hỏi anh, còn em thì sao ? Bỏ đi không nói một lời, ngắt tất cả những phương tiện có thể liên lạc, lúc em rời đi anh thật sự đã nhớ em nhưng mãi tận nửa năm vẫn bặt vô âm tín, người người yêu xa vẫn có thể quan tâm nhau, còn em lại tính là gì đây ? Từ khoảnh khắc em vì sự nghiệp giải trí của em bay qua Mỹ cũng coi như chúng ta đã chia tay rồi, hiện giờ anh yêu ai, anh quen biết ai còn quan trọng với em sao ?"
"Dạ" Giai Tuệ đau lòng ngồi sụp xuống, nước mắt rơi lã chã
"Anh cũng là đàn ông, khi em không ở đây anh có thể quan hệ với ai cũng không liên can gì tới em"
Anh đi đến quỳ xuống ôm cô gái, giọng như nghẹn lại : "Giai Tuệ, còn một chuyện anh muốn nói cho em biết, thật ra đối với anh em là một tri kỷ, anh đã nghĩ rằng mình rất yêu em chỉ vì anh muốn có một tình yêu giống với những người khác, chỉ vì anh không có tình cảm nên mới muốn thử có một mối quan hệ Em là người luôn bên cạnh chia sẻ những vấn đề công việc với anh, anh không tìm được ai là người hiểu anh ngoài em vì vậy anh xin lỗi, là anh nợ em"
"Anh coi em là thử nghiệm cho tình yêu của anh sao anh là đồ tệ bạc khốn kiếp" Giai Tuệ đấm thùm thụp vào tấm lưng anh nức nở
"Em là con gái chú Phong, anh lại coi chú ấy như cha ruột của mình, vì chú ấy anh đã hứa với bản thân phải luôn bảo vệ em Cho dù bây giờ anh không còn yêu em nữa anh vẫn sẽ thực hiện lời hứa"
"Vậy hoá ra từ trước đến giờ anh vẫn luôn vì ba mới yêu em ?"
"Anh đã từng có cảm giác với em, cho đến khi anh gặp cô ấy anh mới biết mình đối với cô ấy là yêu, còn em xin lỗi có lẽ chỉ vì anh lầm tưởng, đối với em anh chỉ là sự yêu thích em có thể hiểu không ?"
"Hiểu em hiểu màhức"
"Tuệ Nhi, yêu anh không tốt cho em, hủy bỏ hôn ước đi, được không ?"
"KHÔNG THỂ !! Anh yêu ai em cũng có thể chấp nhận, anh dẫn ai về nhà em cũng có thể bỏ qua nhưng anh phải kết hôn với em Chỉ như vậy anh mới không rời khỏi em Nếu anh nói không em sẽ báo với truyền thông về chuyện chúng ta, lúc đó toàn quốc điều cho rằng tổng tài của Thiên Tước là một tên đàn ông bạc tình và tiểu yêu tinh của anh cũng khó tránh khỏi cánh nhà báo truy đến, anh muốn liên luỵ cô ấy để mọi người biết cô ta là hồ ly tinh ?" Cô buông anh ra, giọng lạnh lẽo cùng nụ cười nhạt uy hiếp
"Em không được làm bất cứ gì tổn hại đến cô ấy" Anh nghe Giai Tuệ nhắc đến Thiên Du liền kích động nắm chặt vai cô
Cô nhăn mặt vì đau đớn, nụ cười nhạt hiện hữu trên môi, giọt nước mắt còn vương trên mi lăn xuống khóe miệng : "Ha coi trọng cô ta đến vậy sao, nếu anh không muốn em tổn hại đến cô ta thì không được giải trừ hôn ước"
"Chuyện này anh sẽ nói với gia đình sau, dù sao cũng xin lỗi anh thật không thể kết hôn với em, Giai Tuệ đừng cố chấp nữa ! Anh không đáng cho em"
"Đáng hay không đáng, tự em biết không cần anh quan tâm Anh nói đã từng có cảm giác với em không phải sao, bây giờ đã trở về em sẽ khiến anh yêu em, chúng ta sẽ trở lại như hai năm trước, anh đối với cô ta chỉ là nhất thời thôi, anh vẫn yêu em mà ?" Cô nhìn anh, ánh mắt chan chứa hy vọng cùng nước mắt đọng lại
"Tuệ Nhi anh yêu Thiên Du, em "
"Đừng nói nữa !!!" Giai Tuệ hét lên cắt đứt lời anh định nói
"Em không muốn nghe cho dù anh nói gì đi nữa, em vẫn sẽ không bỏ cuộc, em vẫn sẽ cướp anh lại từ cô ta, sẽ khiến anh lại lần nữa yêu em"
Nói rồi cô lấy tay gạt phăng nước mắt, đứng dậy bình tĩnh bước ra khỏi phòng Ra đến cửa vẫn cố chấp lẩm bẩm, tận đáy mắt ánh lên tia căm thù : "Vương Dạ Tước, anh không thể thoát khỏi em, mãi mãi sẽ không các người cứ chờ đấy"
Anh ôm mặt mệt mỏi thở hắt ra một hơi, phiền não bước theo sau Giai Tuệ đi xuống lầu
Dạ Tước cứng đờ người nhìn Thiên Du ra khỏi cửa, anh tức giận gằng cho Giai Tuệ rõ từng câu từng chữ : "Buông ra"
Giai Tuệ lần đầu tiên nhìn thấy anh như vậy thì sợ hãi, tay run run buông anh ra, cô thút thít : "Anh nổi giận với em trước đây anh chưa từng như vậy rốt cuộc cô ta là ai, anh lại nổi giận với em hức "
"Giai Tuệ anh cảnh cáo em, từ nay về sau không được vào Thảo Trạch viên, em có thể náo loạn ở đâu riêng nơi này không phải nơi em muốn làm gì thì làm Ở nơi này em không còn là tiểu thư được người người tôn kính như ở Lý gia" Anh hất mạnh tay Giai Tuệ đi đến bàn làm việc ngồi xuống
"Trả lời câu hỏi của em" Giai Tuệ đứng trước mặt anh với hai hàng nước mắt tuôn ra
" cô ấy là bạn gái anh" Anh thở dài bất lực nhìn Giai Tuệ
" còn em thì sao ? Anh định cứ như vậy là xong sao ?" Cô đặt tay lên ngực phân trần kịch liệt
Anh đập mạnh tay lên bàn khiến Giai Tuệ giật mình, cô đã thành công khi chọc đến giới hạn của anh, anh quát : "Em hỏi anh, còn em thì sao ? Bỏ đi không nói một lời, ngắt tất cả những phương tiện có thể liên lạc, lúc em rời đi anh thật sự đã nhớ em nhưng mãi tận nửa năm vẫn bặt vô âm tín, người người yêu xa vẫn có thể quan tâm nhau, còn em lại tính là gì đây ? Từ khoảnh khắc em vì sự nghiệp giải trí của em bay qua Mỹ cũng coi như chúng ta đã chia tay rồi, hiện giờ anh yêu ai, anh quen biết ai còn quan trọng với em sao ?"
"Dạ" Giai Tuệ đau lòng ngồi sụp xuống, nước mắt rơi lã chã
"Anh cũng là đàn ông, khi em không ở đây anh có thể quan hệ với ai cũng không liên can gì tới em"
Anh đi đến quỳ xuống ôm cô gái, giọng như nghẹn lại : "Giai Tuệ, còn một chuyện anh muốn nói cho em biết, thật ra đối với anh em là một tri kỷ, anh đã nghĩ rằng mình rất yêu em chỉ vì anh muốn có một tình yêu giống với những người khác, chỉ vì anh không có tình cảm nên mới muốn thử có một mối quan hệ Em là người luôn bên cạnh chia sẻ những vấn đề công việc với anh, anh không tìm được ai là người hiểu anh ngoài em vì vậy anh xin lỗi, là anh nợ em"
"Anh coi em là thử nghiệm cho tình yêu của anh sao anh là đồ tệ bạc khốn kiếp" Giai Tuệ đấm thùm thụp vào tấm lưng anh nức nở
"Em là con gái chú Phong, anh lại coi chú ấy như cha ruột của mình, vì chú ấy anh đã hứa với bản thân phải luôn bảo vệ em Cho dù bây giờ anh không còn yêu em nữa anh vẫn sẽ thực hiện lời hứa"
"Vậy hoá ra từ trước đến giờ anh vẫn luôn vì ba mới yêu em ?"
"Anh đã từng có cảm giác với em, cho đến khi anh gặp cô ấy anh mới biết mình đối với cô ấy là yêu, còn em xin lỗi có lẽ chỉ vì anh lầm tưởng, đối với em anh chỉ là sự yêu thích em có thể hiểu không ?"
"Hiểu em hiểu màhức"
"Tuệ Nhi, yêu anh không tốt cho em, hủy bỏ hôn ước đi, được không ?"
"KHÔNG THỂ !! Anh yêu ai em cũng có thể chấp nhận, anh dẫn ai về nhà em cũng có thể bỏ qua nhưng anh phải kết hôn với em Chỉ như vậy anh mới không rời khỏi em Nếu anh nói không em sẽ báo với truyền thông về chuyện chúng ta, lúc đó toàn quốc điều cho rằng tổng tài của Thiên Tước là một tên đàn ông bạc tình và tiểu yêu tinh của anh cũng khó tránh khỏi cánh nhà báo truy đến, anh muốn liên luỵ cô ấy để mọi người biết cô ta là hồ ly tinh ?" Cô buông anh ra, giọng lạnh lẽo cùng nụ cười nhạt uy hiếp
"Em không được làm bất cứ gì tổn hại đến cô ấy" Anh nghe Giai Tuệ nhắc đến Thiên Du liền kích động nắm chặt vai cô
Cô nhăn mặt vì đau đớn, nụ cười nhạt hiện hữu trên môi, giọt nước mắt còn vương trên mi lăn xuống khóe miệng : "Ha coi trọng cô ta đến vậy sao, nếu anh không muốn em tổn hại đến cô ta thì không được giải trừ hôn ước"
"Chuyện này anh sẽ nói với gia đình sau, dù sao cũng xin lỗi anh thật không thể kết hôn với em, Giai Tuệ đừng cố chấp nữa ! Anh không đáng cho em"
"Đáng hay không đáng, tự em biết không cần anh quan tâm Anh nói đã từng có cảm giác với em không phải sao, bây giờ đã trở về em sẽ khiến anh yêu em, chúng ta sẽ trở lại như hai năm trước, anh đối với cô ta chỉ là nhất thời thôi, anh vẫn yêu em mà ?" Cô nhìn anh, ánh mắt chan chứa hy vọng cùng nước mắt đọng lại
"Tuệ Nhi anh yêu Thiên Du, em "
"Đừng nói nữa !!!" Giai Tuệ hét lên cắt đứt lời anh định nói
"Em không muốn nghe cho dù anh nói gì đi nữa, em vẫn sẽ không bỏ cuộc, em vẫn sẽ cướp anh lại từ cô ta, sẽ khiến anh lại lần nữa yêu em"
Nói rồi cô lấy tay gạt phăng nước mắt, đứng dậy bình tĩnh bước ra khỏi phòng Ra đến cửa vẫn cố chấp lẩm bẩm, tận đáy mắt ánh lên tia căm thù : "Vương Dạ Tước, anh không thể thoát khỏi em, mãi mãi sẽ không các người cứ chờ đấy"
Anh ôm mặt mệt mỏi thở hắt ra một hơi, phiền não bước theo sau Giai Tuệ đi xuống lầu
Bình luận facebook