Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167: Chơi chết cô (3)
"Tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị cho Tước Thiếu gia đã xong rồi" Tiểu Cẩm trên tay mang một hộp thức ăn từ nhà bếp đi ra.
Cô đặt lên bàn ngay bên cạnh đĩa thịt của Hạ Thiên Du, liếc mắt qua lại vì không thấy bóng dáng của Tạ Minh Minh đâu nữa.
"Cảm ơn em" Hạ Thiên Du lấy khăn lau miệng từ tay của Tiểu Cẩm. Cô đẩy ghế đứng lên, một tay cầm theo hộp thức ăn, một tay chìa ra cho Tiểu Cẩm nắm lấy.
"Minh Minh vừa đến công ty rồi, có lẽ cô ấy gấp quá nên quên mất phải mang theo bữa sáng" Bù cho thái độ lỗ mãng vừa rồi của Tạ Minh Minh, Hạ Thiên Du lại giải thích thành cô ả chỉ vì gấp mà quên.
"Vậy để em đến công ty đưa cho Thiếu gia. Cô cứ ở lại đây đi"
Tiểu Cẩm lấy lại hộp thức ăn thì Hạ Thiên Du không đưa, cô lắc đầu, lay lay cánh tay của Tiểu Cẩm: "Tiểu Cẩm này, một tháng qua tôi đã ở suốt trong trạch viện này, gân cốt cũng đóng cứng cả rồi, em gọi A Tùng lái xe đưa tôi đến công ty đi, tôi muốn đưa cái này cho anh ấy sẵn tiện ra ngoài hít thở không khí cho thư thả đầu óc"
"Không được đâu Thiên Du, Thiếu gia có dặn em rất kĩ là không được cho cô tuỳ tiện ra ngoài. Tình trạng hiện tại của cô lỡ xảy ra chuyện gì, thật sự rất nguy hiểm" Tiểu Cẩm kịch liệt phản đối, "Em không đồng ý đâu. Có chết cũng không cãi lời Thiếu gia"
"Thiếu gia của em xem tôi là đồ trong bảo tàng sao, giấu kín như vậy không cho tôi ra ngoài. Không sao đâu mà, chỉ đến công ty rồi về thôi"
"Không được đâu ạ! Thiếu gia sẽ giết em nếu em không bảo vệ tốt cho cô"
"Vậy em đi cùng tôi. Thế nào?" Hạ Thiên Du nhướng mày câu dẫn cô gái nhỏ.
Tuy biết trái lời lão đại sẽ lãnh hậu quả khôn lường, nhưng làm buồn lòng Hạ Thiên Du cũng không muốn. Tiểu Cẩm bất đắc dĩ nhận lời: "Vâng. Nhưng đến công ty cô chỉ được ngồi trong xe, còn em mang lên cho Thiếu gia. Cô chịu không?"
"Được!"
Hạ Thiên Du vui như mở cờ trong bụng, khoé môi xinh đẹp cong lên nụ cười rạng rỡ. Cô hí hửng đi theo sự dẫn dắt của Tiểu Cẩm ra khỏi cửa lớn rồi bước xuống từng bậc thềm.
A Tùng nghe lệnh Thiếu phu nhân liền răm rắp chạy xe ra cổng chờ sẵn. Tiểu Cẩm cẩn thận đưa Hạ Thiên Du ngồi vào ghế sau, bàn tay che trên đầu cô chống đụng vào nóc ô tô.
Tiểu Cẩm ngồi kế bên cô, không quên nhắc nhở anh tài xế: A Tùng, chạy xe cẩn thận đấy, Tiểu thư mà trầy một miếng da hay đứt một sợi tóc là tôi mách Thiếu gia cho anh ấy trừng phạt anh"
A Tùng vò đầu cười trừ: "Tôi biết rồi, cô ở phía sau trông coi cô ấy nhé. Cài dây an toàn vào"
Tiểu Cẩm gật đầu. A Tùng lên cần, đạp ga. Bánh xe từ từ di chuyển lăn bánh hướng ra đường cao tốc.
———
Tạ Minh Minh ở trong văn phòng, từ lúc đến công ty đã không ngừng bồn chồn lo lắng, cầm chặt điện thoại trong tay mà chân cứ đi qua đi lại mấy vòng.
Một hồi chuông đổ lên, cô ta nhanh như cắt ấn nút nghe máy: "Chuyện tôi giao cho cậu làm sao rồi?"
"Chị Minh đúng là tính kế chuẩn xác, Hạ Thiên Du vừa đi đến công ty rồi. Em đã phá thắng xe của cô ta đồng thời dán bật lửa ở đáy bình xăng, cho dù tên tài xế ngu ngốc đó chạy ở tốc độ trung bình, xe không phanh được sớm muộn gì cũng va chạm, kích nổ bình xăng là cháy rụi tất thảy”
"Làm tốt lắm” Tạ Minh Minh nhếch mép, ý cười hài lòng mà tàn độc in đậm trên đôi môi đỏ sẫm.
Cô ả ngồi vắt chân trên ghế làm việc, hỏi tiếp: “Có để lại bằng chứng đổ tội cho tên tài xế chưa? Phòng khi Vương Dạ Tước điều tra cũng không tra ra chúng ta”
"Chị Minh yên tâm! Trên xe có hai con chốt thế mạng rồi” Kẻ che mặt bí ẩn dương miệng cười, trong bóng tối hàm răng hắn sáng lên thấy rõ.
“Ý cậu là sao?”
“Có ba người ngồi trên chiếc xe đó. Tên tài xế, Hạ Thiên Du và cô người hầu ở bên cạnh cô ta”
Tạ Minh Minh đắc ý, bật cười khanh khách: “Đời còn đẹp, không muốn sống mà tự đi tìm đường chết thì cứ cho bọn chúng chết cùng nhau. Như vậy chị dâu của tôi cũng không cảm thấy cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền”
“Em đã xoá sạch dấu vết trên xe, Vương Dạ Tước có tài giỏi cỡ nào cũng không tra ra được chị đâu. Huống hồ, vài phút nữa cái xe cũng biến thành một đống đổ nát, trang trí là vài cái xác chết cháy tro kia”
“Quả nhiên không uổng công tôi tin tưởng cậu. Được rồi, tiền sẽ chuyển vào thẻ cho cậu. Tiếp tục bí mật theo dõi cho tôi” Tạ Minh Minh không do dự dập máy.
Làm chuyện xấu nên tính cảnh giác cũng cao như vậy, cô ả xoá hết nhật kí cuộc gọi và tin nhắn có liên quan đến tên đồng phạm lúc nãy.
"Không chơi chết cô, tôi không mang họ Tạ. Ván này tôi thắng rồi, cô gái mù à. Cầu nguyện đi, cầu nguyện chúa trời cứu vớt cô đi. Ha ha”
Cô đặt lên bàn ngay bên cạnh đĩa thịt của Hạ Thiên Du, liếc mắt qua lại vì không thấy bóng dáng của Tạ Minh Minh đâu nữa.
"Cảm ơn em" Hạ Thiên Du lấy khăn lau miệng từ tay của Tiểu Cẩm. Cô đẩy ghế đứng lên, một tay cầm theo hộp thức ăn, một tay chìa ra cho Tiểu Cẩm nắm lấy.
"Minh Minh vừa đến công ty rồi, có lẽ cô ấy gấp quá nên quên mất phải mang theo bữa sáng" Bù cho thái độ lỗ mãng vừa rồi của Tạ Minh Minh, Hạ Thiên Du lại giải thích thành cô ả chỉ vì gấp mà quên.
"Vậy để em đến công ty đưa cho Thiếu gia. Cô cứ ở lại đây đi"
Tiểu Cẩm lấy lại hộp thức ăn thì Hạ Thiên Du không đưa, cô lắc đầu, lay lay cánh tay của Tiểu Cẩm: "Tiểu Cẩm này, một tháng qua tôi đã ở suốt trong trạch viện này, gân cốt cũng đóng cứng cả rồi, em gọi A Tùng lái xe đưa tôi đến công ty đi, tôi muốn đưa cái này cho anh ấy sẵn tiện ra ngoài hít thở không khí cho thư thả đầu óc"
"Không được đâu Thiên Du, Thiếu gia có dặn em rất kĩ là không được cho cô tuỳ tiện ra ngoài. Tình trạng hiện tại của cô lỡ xảy ra chuyện gì, thật sự rất nguy hiểm" Tiểu Cẩm kịch liệt phản đối, "Em không đồng ý đâu. Có chết cũng không cãi lời Thiếu gia"
"Thiếu gia của em xem tôi là đồ trong bảo tàng sao, giấu kín như vậy không cho tôi ra ngoài. Không sao đâu mà, chỉ đến công ty rồi về thôi"
"Không được đâu ạ! Thiếu gia sẽ giết em nếu em không bảo vệ tốt cho cô"
"Vậy em đi cùng tôi. Thế nào?" Hạ Thiên Du nhướng mày câu dẫn cô gái nhỏ.
Tuy biết trái lời lão đại sẽ lãnh hậu quả khôn lường, nhưng làm buồn lòng Hạ Thiên Du cũng không muốn. Tiểu Cẩm bất đắc dĩ nhận lời: "Vâng. Nhưng đến công ty cô chỉ được ngồi trong xe, còn em mang lên cho Thiếu gia. Cô chịu không?"
"Được!"
Hạ Thiên Du vui như mở cờ trong bụng, khoé môi xinh đẹp cong lên nụ cười rạng rỡ. Cô hí hửng đi theo sự dẫn dắt của Tiểu Cẩm ra khỏi cửa lớn rồi bước xuống từng bậc thềm.
A Tùng nghe lệnh Thiếu phu nhân liền răm rắp chạy xe ra cổng chờ sẵn. Tiểu Cẩm cẩn thận đưa Hạ Thiên Du ngồi vào ghế sau, bàn tay che trên đầu cô chống đụng vào nóc ô tô.
Tiểu Cẩm ngồi kế bên cô, không quên nhắc nhở anh tài xế: A Tùng, chạy xe cẩn thận đấy, Tiểu thư mà trầy một miếng da hay đứt một sợi tóc là tôi mách Thiếu gia cho anh ấy trừng phạt anh"
A Tùng vò đầu cười trừ: "Tôi biết rồi, cô ở phía sau trông coi cô ấy nhé. Cài dây an toàn vào"
Tiểu Cẩm gật đầu. A Tùng lên cần, đạp ga. Bánh xe từ từ di chuyển lăn bánh hướng ra đường cao tốc.
———
Tạ Minh Minh ở trong văn phòng, từ lúc đến công ty đã không ngừng bồn chồn lo lắng, cầm chặt điện thoại trong tay mà chân cứ đi qua đi lại mấy vòng.
Một hồi chuông đổ lên, cô ta nhanh như cắt ấn nút nghe máy: "Chuyện tôi giao cho cậu làm sao rồi?"
"Chị Minh đúng là tính kế chuẩn xác, Hạ Thiên Du vừa đi đến công ty rồi. Em đã phá thắng xe của cô ta đồng thời dán bật lửa ở đáy bình xăng, cho dù tên tài xế ngu ngốc đó chạy ở tốc độ trung bình, xe không phanh được sớm muộn gì cũng va chạm, kích nổ bình xăng là cháy rụi tất thảy”
"Làm tốt lắm” Tạ Minh Minh nhếch mép, ý cười hài lòng mà tàn độc in đậm trên đôi môi đỏ sẫm.
Cô ả ngồi vắt chân trên ghế làm việc, hỏi tiếp: “Có để lại bằng chứng đổ tội cho tên tài xế chưa? Phòng khi Vương Dạ Tước điều tra cũng không tra ra chúng ta”
"Chị Minh yên tâm! Trên xe có hai con chốt thế mạng rồi” Kẻ che mặt bí ẩn dương miệng cười, trong bóng tối hàm răng hắn sáng lên thấy rõ.
“Ý cậu là sao?”
“Có ba người ngồi trên chiếc xe đó. Tên tài xế, Hạ Thiên Du và cô người hầu ở bên cạnh cô ta”
Tạ Minh Minh đắc ý, bật cười khanh khách: “Đời còn đẹp, không muốn sống mà tự đi tìm đường chết thì cứ cho bọn chúng chết cùng nhau. Như vậy chị dâu của tôi cũng không cảm thấy cô đơn trên đường xuống hoàng tuyền”
“Em đã xoá sạch dấu vết trên xe, Vương Dạ Tước có tài giỏi cỡ nào cũng không tra ra được chị đâu. Huống hồ, vài phút nữa cái xe cũng biến thành một đống đổ nát, trang trí là vài cái xác chết cháy tro kia”
“Quả nhiên không uổng công tôi tin tưởng cậu. Được rồi, tiền sẽ chuyển vào thẻ cho cậu. Tiếp tục bí mật theo dõi cho tôi” Tạ Minh Minh không do dự dập máy.
Làm chuyện xấu nên tính cảnh giác cũng cao như vậy, cô ả xoá hết nhật kí cuộc gọi và tin nhắn có liên quan đến tên đồng phạm lúc nãy.
"Không chơi chết cô, tôi không mang họ Tạ. Ván này tôi thắng rồi, cô gái mù à. Cầu nguyện đi, cầu nguyện chúa trời cứu vớt cô đi. Ha ha”
Bình luận facebook