Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 170: Nguy hiểm cận kề (3)
Cô vòng tay ôm lấy bụng mình, trong đầu ngay lập tức nghĩ về anh, vô thức đã xem anh là cứu tinh duy nhất của cuộc đời cô, nước mắt bắt đầu ứa ra.
"Tước... cứu em... cứu mẹ con em"
———
Vương Dạ Tước vừa ngồi xuống ghế, trái tim anh đột nhiên nhói lên đau đớn. Mặt anh tối lại nhăn nhó, mày hơi cau, tay túm lấy ngực áo.
Mã Tuấn An tinh ý nhận thấy sắc mặt anh khác lạ, liền hỏi: "Chủ tịch, không khoẻ sao?"
Tim Vương Dạ Tước vẫn nhói lên mấy hồi, máu trong người như đang đình công, lúc sôi sục, lúc trì trệ.
Các thành viên trong phòng họp cũng lấy làm sốt ruột, bắt đầu xì xầm tiếng lớn tiếng nhỏ.
"Tôi không sao"
Cơn đau dần hạ xuống rồi tan biến, Vương Dạ Tước thở phào, ho khan một tiếng lấy lại vẻ nghiêm nghị: "Bắt đầu họp!"
"Tại sao trong lòng cứ bồn chồn thế này... Có dự cảm không lành..."
———
Tiểu Cẩm lột bỏ tạp dề vướng víu, một chân chống lên ghế ngồi, một chân đứng trụ.
Cô chồm lên ghế trước, mặt song song với A Tùng, nói lớn: "Anh có thể giữ lái không?"
A Tùng vẫn tập trung tránh chướng ngại vật, miệng đáp: "Có!"
"Duy trì trạng thái, rẽ vào khu rừng ở ngoại ô đi"
"Nhưng đó là rừng rậm, có rất nhiều cây và đèo dốc. Làm sao cô lại có thể nghĩ ra một nơi hiểm trở như vậy, khác nào tìm chết nhanh hơn" A Tùng gầm lên phản đối.
Tiểu Cẩm bốc đồng quát ngược lại anh: "Anh không nghe Tiểu thư đã nói gì sao? Ở lại đây càng lâu sẽ càng gây thêm náo loạn, vùng ngoại ô có một khu rừng, chúng ta sẽ nhảy ra ngoài cho xe đâm vào đá hay lao xuống vực cũng không ai bị tổn thất gì. Lloyd sẽ không tiếc vì một cái xe này đâu"
Không nghe thấy Hạ Thiên Du có lời phản đối, suy cho cùng cách của Tiểu Cẩm cũng không phải là vô lí, A Tùng quyết định nghe theo lời cô, xoay vô lăng một vòng rẽ vào đường hướng ra vùng ngoại ô.
.........
Chiếc xe băng vào bãi đất trống hoang tàn, cứ đâm thẳng phía trước với tốc lực mỗi lúc một nhanh, đến đoạn sườn dốc, A Tùng định rẽ hướng chạy vào rừng cây nhưng vô lăng lại cứng ngắc không di chuyển được.
Anh chấn kinh, tay ra sức xoay chuyển: "Cái quái gì xảy ra vậy? Tại sao không điều khiển được nữa"
"Cái gì? Bây giờ đến điều khiển cũng không được nữa?"
Tiểu Cẩm trợn to mắt, leo đến ghế lái bên cạnh cầm lấy dùng hết sức mà xoay.
"Tình thế nguy cấp nào rồi mà lại xảy ra cớ sự này chứ? Rốt cuộc là tên khốn nào đã giở trò?"
Sự phẫn nộ cuộn trào trong tâm can cô gái mạnh mẽ, cô thề nếu tìm ra người nào ám hại, không cần lão đại đích thân xử lý, cô cũng sẽ phế hai chân hai tay của hắn!
"Tước... cứu em... cứu mẹ con em"
———
Vương Dạ Tước vừa ngồi xuống ghế, trái tim anh đột nhiên nhói lên đau đớn. Mặt anh tối lại nhăn nhó, mày hơi cau, tay túm lấy ngực áo.
Mã Tuấn An tinh ý nhận thấy sắc mặt anh khác lạ, liền hỏi: "Chủ tịch, không khoẻ sao?"
Tim Vương Dạ Tước vẫn nhói lên mấy hồi, máu trong người như đang đình công, lúc sôi sục, lúc trì trệ.
Các thành viên trong phòng họp cũng lấy làm sốt ruột, bắt đầu xì xầm tiếng lớn tiếng nhỏ.
"Tôi không sao"
Cơn đau dần hạ xuống rồi tan biến, Vương Dạ Tước thở phào, ho khan một tiếng lấy lại vẻ nghiêm nghị: "Bắt đầu họp!"
"Tại sao trong lòng cứ bồn chồn thế này... Có dự cảm không lành..."
———
Tiểu Cẩm lột bỏ tạp dề vướng víu, một chân chống lên ghế ngồi, một chân đứng trụ.
Cô chồm lên ghế trước, mặt song song với A Tùng, nói lớn: "Anh có thể giữ lái không?"
A Tùng vẫn tập trung tránh chướng ngại vật, miệng đáp: "Có!"
"Duy trì trạng thái, rẽ vào khu rừng ở ngoại ô đi"
"Nhưng đó là rừng rậm, có rất nhiều cây và đèo dốc. Làm sao cô lại có thể nghĩ ra một nơi hiểm trở như vậy, khác nào tìm chết nhanh hơn" A Tùng gầm lên phản đối.
Tiểu Cẩm bốc đồng quát ngược lại anh: "Anh không nghe Tiểu thư đã nói gì sao? Ở lại đây càng lâu sẽ càng gây thêm náo loạn, vùng ngoại ô có một khu rừng, chúng ta sẽ nhảy ra ngoài cho xe đâm vào đá hay lao xuống vực cũng không ai bị tổn thất gì. Lloyd sẽ không tiếc vì một cái xe này đâu"
Không nghe thấy Hạ Thiên Du có lời phản đối, suy cho cùng cách của Tiểu Cẩm cũng không phải là vô lí, A Tùng quyết định nghe theo lời cô, xoay vô lăng một vòng rẽ vào đường hướng ra vùng ngoại ô.
.........
Chiếc xe băng vào bãi đất trống hoang tàn, cứ đâm thẳng phía trước với tốc lực mỗi lúc một nhanh, đến đoạn sườn dốc, A Tùng định rẽ hướng chạy vào rừng cây nhưng vô lăng lại cứng ngắc không di chuyển được.
Anh chấn kinh, tay ra sức xoay chuyển: "Cái quái gì xảy ra vậy? Tại sao không điều khiển được nữa"
"Cái gì? Bây giờ đến điều khiển cũng không được nữa?"
Tiểu Cẩm trợn to mắt, leo đến ghế lái bên cạnh cầm lấy dùng hết sức mà xoay.
"Tình thế nguy cấp nào rồi mà lại xảy ra cớ sự này chứ? Rốt cuộc là tên khốn nào đã giở trò?"
Sự phẫn nộ cuộn trào trong tâm can cô gái mạnh mẽ, cô thề nếu tìm ra người nào ám hại, không cần lão đại đích thân xử lý, cô cũng sẽ phế hai chân hai tay của hắn!
Bình luận facebook