Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 184: Nghi ngờ Lý Dật Hiên (2)
Tạ Minh Minh quan sát thái độ vui cười chào đón của Hạ Thiên Du liền lấy làm nghi, cô ta đinh ninh mối quan hệ giữa hai người không đơn giản chỉ là quen biết do Vương Dạ Tước là "cầu nối".
Lý Dật Hiên để ý thấy cô nữ hầu túc trực bên cạnh cô là Tiểu Cẩm từ đầu đến cuối cứ nhìn anh không dời mắt, không những không sợ đách tội với khách đến nhà, ngược lại còn thể hiện rõ cho người đối diện biết rằng cô đang nhìn.
Vương Dạ Tước thật sự rất quan trọng việc Hạ Thiên Du tiếp xúc với những ai nên mới để Tiểu Cẩm bên cạnh trông chừng, biện pháp bảo vệ này cũng quá chiếm hữu rồi, Lý Dật Hiên đã nghĩ như thế.
Anh ngồi cách Hạ Thiên Du khoảng bốn tấc. Nhìn đôi mắt vô hồn và đồng tử lặng yên kia mà lòng anh nhói đau âm ỉ, tưởng chừng như có hàng ngàn mũi kim thay nhau châm chích trái tim anh.
"Thiên Thiên..." Lý Dật Hiên thều thào tên cô, giọng không hẳn yếu ớt song rất nhỏ.
"Sao thế?" Hạ Thiên Du vô tư hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lắc đầu buông nhẹ ba chữ: "Không có gì"
Đã một thời gian anh không được gặp cô, anh muốn nói rằng anh nhớ cô, rất muốn ôm cô ngay lúc này nhưng làm sao có thể bộc lộ?
Anh yêu cô, chính vì yêu cô nên không thể tùy hứng theo cảm xúc.
Anh đang ở nhà của "tình địch", bao nhiêu tai mắt trùng trùng, chỉ lo anh nhất thời lỗ mãng chắc chắn sẽ liên lụy đến cô bị Vương Dạ Tước ghen tuông. Họ Vương kia hiện tại đã không coi anh là người bạn thân thiết năm xưa nữa rồi. Sẽ chẳng ai hiểu tình cảm của anh hay mối quan hệ của bọn họ. Anh vô năng!
Lý Dật Hiên thở dài, đưa tay cầm lấy tập tài liệu, dịu giọng nói với cô: "Anh đến đây là có chuyện muốn nói với em"
Lúc đầu có hơi ngẩn ra, sau đó cô quay lại nắm tay Tiểu Cẩm, lắc nhẹ: "A Cẩm, em vào bếp làm một ít bánh ngọt giúp tôi nhé, tôi lại muốn ăn rồi"
Biết Hạ Thiên Du có ý nói khéo để mình tránh mặt, Tiểu Cẩm tuy do dự nhưng biết Lý Dật Hiên không phải người xấu, cô cũng nghe lời đi vào bếp: "Em sẽ làm thêm một phần cho Hiên thiếu gia"
“Cảm ơn” Lý Dật Hiên nhìn Tiểu Cẩm mỉm cười.
Trước khi đi còn nhớ quay lại nói với Tạ Minh Minh: "Tạ tiểu thư có muốn một phần không? Cùng tôi vào bếp được chứ?”
Tạ Minh Minh phóng khoáng cười: "Tôi không thích đồ ngọt. Hai anh chị cứ nói chuyện với nhau, em về phòng nghỉ một lát"
Cô ta rời đi, đến đứng cạnh Tiểu Cẩm, lườm một cái rõ vênh váo: “Một người hầu thì hãy yên phận là một người hầu, tôi không cần cô phải dạy tôi làm gì"
Mặt Tiểu Cẩm vẫn lạnh tanh một nét, Tạ Minh Minh phát bực, hừ lạnh đi lên lầu nhưng được nửa đoạn lại trốn ở một góc khuất nghe lén cuộc nói chuyện của hai người phía dưới.
Đại sảnh hiện tại chỉ còn Lý Dật Hiên và Hạ Thiên Du. Anh nhìn xung quanh một lượt, chắc rằng đã không có ai mới bắt đầu.
Anh lấy trong tập tài liệu ra một tờ giấy, nhìn trong im lặng, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thiên Thiên, những ngày qua anh không liên lạc với em vì phải điều tra một việc. Hiện đã có kết quả rồi, anh muốn nói kết quả này cho em biết.
"Việc gì vậy?" Cô khó hiểu, có dự cảm đây là chuyện không lành.
"Mắt của em!”
Cô nghe anh nói đến mắt của mình lòng dạ bất giác vấy lên nỗi hoang mang, bồn chồn vô cùng. Giống như sợi xích trói chặt bí mật bao lâu nay chỉ vì một câu nói của anh mà lung lay sắp vỡ ra. Nét mặt cô đanh lại, lộ một chút thắc thỏm, một chút lo lắng.
Hạ Thiên Du cười gượng làm vẻ không hiểu: "Mắt em? Mắt em làm sao lại có liên quan?"
"Em còn định che giấu đến khi nào?” Lý Dật Hiên mất kiên nhẫn hỏi như chất vấn, anh nắm chặt đôi cánh vai cô, “Mắt của em chính là hiến cho Vương Dạ Tước nên mới không còn nhìn thấy" Anh nhàu nát một góc giấy, ngữ khí phát ra mười phần tức giận.
Tạ Minh Minh ở góc khuất nghe được chuyện này thì bất ngờ tột độ, cô ả rất muốn hô kinh lên một tiếng nhưng phải lấy tay bịt miệng lại.
"Chuyện gì đây? Vương Dạ Tước từng bị mù sao? Còn Hạ Thiên Du vì hiến giác mạc cho anh ta nên mới trở thành người tàn tật như bây giờ? Thật không ngờ lại có chuyện này xảy ra”
Vuốt cằm suy xét, trong đầu Tạ Minh Minh lại nảy lên suy nghĩ tự mãn chả bao giờ có thể tốt đẹp hơn: “Có khi nào vì cô ta hiến giác mạc nên Vương Dạ Tước muốn bù đắp mới đối xử tốt với cô ta? Thật chất anh ấy chẳng yêu thích gì Hạ Thiên Du, tức là mình vẫn có cơ hội? Mình vẫn có thể chơi chết cô ta!”
........
“Em...”
Hai tay Hạ Thiên Du rút lại nắm chặt váy trong tay, cô lặng thinh. Thật không biết phải dùng lời nào để giải thích trước thái độ bốc đồng của anh.
Lý Dật Hiên để ý thấy cô nữ hầu túc trực bên cạnh cô là Tiểu Cẩm từ đầu đến cuối cứ nhìn anh không dời mắt, không những không sợ đách tội với khách đến nhà, ngược lại còn thể hiện rõ cho người đối diện biết rằng cô đang nhìn.
Vương Dạ Tước thật sự rất quan trọng việc Hạ Thiên Du tiếp xúc với những ai nên mới để Tiểu Cẩm bên cạnh trông chừng, biện pháp bảo vệ này cũng quá chiếm hữu rồi, Lý Dật Hiên đã nghĩ như thế.
Anh ngồi cách Hạ Thiên Du khoảng bốn tấc. Nhìn đôi mắt vô hồn và đồng tử lặng yên kia mà lòng anh nhói đau âm ỉ, tưởng chừng như có hàng ngàn mũi kim thay nhau châm chích trái tim anh.
"Thiên Thiên..." Lý Dật Hiên thều thào tên cô, giọng không hẳn yếu ớt song rất nhỏ.
"Sao thế?" Hạ Thiên Du vô tư hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lắc đầu buông nhẹ ba chữ: "Không có gì"
Đã một thời gian anh không được gặp cô, anh muốn nói rằng anh nhớ cô, rất muốn ôm cô ngay lúc này nhưng làm sao có thể bộc lộ?
Anh yêu cô, chính vì yêu cô nên không thể tùy hứng theo cảm xúc.
Anh đang ở nhà của "tình địch", bao nhiêu tai mắt trùng trùng, chỉ lo anh nhất thời lỗ mãng chắc chắn sẽ liên lụy đến cô bị Vương Dạ Tước ghen tuông. Họ Vương kia hiện tại đã không coi anh là người bạn thân thiết năm xưa nữa rồi. Sẽ chẳng ai hiểu tình cảm của anh hay mối quan hệ của bọn họ. Anh vô năng!
Lý Dật Hiên thở dài, đưa tay cầm lấy tập tài liệu, dịu giọng nói với cô: "Anh đến đây là có chuyện muốn nói với em"
Lúc đầu có hơi ngẩn ra, sau đó cô quay lại nắm tay Tiểu Cẩm, lắc nhẹ: "A Cẩm, em vào bếp làm một ít bánh ngọt giúp tôi nhé, tôi lại muốn ăn rồi"
Biết Hạ Thiên Du có ý nói khéo để mình tránh mặt, Tiểu Cẩm tuy do dự nhưng biết Lý Dật Hiên không phải người xấu, cô cũng nghe lời đi vào bếp: "Em sẽ làm thêm một phần cho Hiên thiếu gia"
“Cảm ơn” Lý Dật Hiên nhìn Tiểu Cẩm mỉm cười.
Trước khi đi còn nhớ quay lại nói với Tạ Minh Minh: "Tạ tiểu thư có muốn một phần không? Cùng tôi vào bếp được chứ?”
Tạ Minh Minh phóng khoáng cười: "Tôi không thích đồ ngọt. Hai anh chị cứ nói chuyện với nhau, em về phòng nghỉ một lát"
Cô ta rời đi, đến đứng cạnh Tiểu Cẩm, lườm một cái rõ vênh váo: “Một người hầu thì hãy yên phận là một người hầu, tôi không cần cô phải dạy tôi làm gì"
Mặt Tiểu Cẩm vẫn lạnh tanh một nét, Tạ Minh Minh phát bực, hừ lạnh đi lên lầu nhưng được nửa đoạn lại trốn ở một góc khuất nghe lén cuộc nói chuyện của hai người phía dưới.
Đại sảnh hiện tại chỉ còn Lý Dật Hiên và Hạ Thiên Du. Anh nhìn xung quanh một lượt, chắc rằng đã không có ai mới bắt đầu.
Anh lấy trong tập tài liệu ra một tờ giấy, nhìn trong im lặng, rất lâu sau mới lên tiếng: "Thiên Thiên, những ngày qua anh không liên lạc với em vì phải điều tra một việc. Hiện đã có kết quả rồi, anh muốn nói kết quả này cho em biết.
"Việc gì vậy?" Cô khó hiểu, có dự cảm đây là chuyện không lành.
"Mắt của em!”
Cô nghe anh nói đến mắt của mình lòng dạ bất giác vấy lên nỗi hoang mang, bồn chồn vô cùng. Giống như sợi xích trói chặt bí mật bao lâu nay chỉ vì một câu nói của anh mà lung lay sắp vỡ ra. Nét mặt cô đanh lại, lộ một chút thắc thỏm, một chút lo lắng.
Hạ Thiên Du cười gượng làm vẻ không hiểu: "Mắt em? Mắt em làm sao lại có liên quan?"
"Em còn định che giấu đến khi nào?” Lý Dật Hiên mất kiên nhẫn hỏi như chất vấn, anh nắm chặt đôi cánh vai cô, “Mắt của em chính là hiến cho Vương Dạ Tước nên mới không còn nhìn thấy" Anh nhàu nát một góc giấy, ngữ khí phát ra mười phần tức giận.
Tạ Minh Minh ở góc khuất nghe được chuyện này thì bất ngờ tột độ, cô ả rất muốn hô kinh lên một tiếng nhưng phải lấy tay bịt miệng lại.
"Chuyện gì đây? Vương Dạ Tước từng bị mù sao? Còn Hạ Thiên Du vì hiến giác mạc cho anh ta nên mới trở thành người tàn tật như bây giờ? Thật không ngờ lại có chuyện này xảy ra”
Vuốt cằm suy xét, trong đầu Tạ Minh Minh lại nảy lên suy nghĩ tự mãn chả bao giờ có thể tốt đẹp hơn: “Có khi nào vì cô ta hiến giác mạc nên Vương Dạ Tước muốn bù đắp mới đối xử tốt với cô ta? Thật chất anh ấy chẳng yêu thích gì Hạ Thiên Du, tức là mình vẫn có cơ hội? Mình vẫn có thể chơi chết cô ta!”
........
“Em...”
Hai tay Hạ Thiên Du rút lại nắm chặt váy trong tay, cô lặng thinh. Thật không biết phải dùng lời nào để giải thích trước thái độ bốc đồng của anh.
Bình luận facebook