Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193: Một chút ngọt ngào (2)
Hạ Thiên Du không thấy vẻ mặt của Vương Dạ Tước lúc này dương dương khoái chí thế nào khi môi được cô hôn, còn được mỹ nhân trong tay, thoáng lúc lại táy máy sờ soạng rất lưu manh.
Vì là anh nên cô không có ý kiến, ngược lại còn rất ngoan ngoãn để mặc anh chiếm tiện nghi.
"Cái tên này..."
Xem chừng anh không có ý dừng lại, Hạ Thiên Du chỉ biểu lộ một chút bất bình bằng vẻ mặt nhăn nhó, hành động xua tay đuổi anh không được động tay động chân. Song, những việc đó chỉ càng khiến Vương Dạ Tước càng thêm say đắm trước vẻ đẹp đáng yêu, hồn nhiên của cô.
"Em ngủ một lát đi" Vương Dạ Tước nâng nhẹ đầu cô lên, duỗi thẳng cánh tay để cô gối đầu.
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má phúng phính ửng hồng, anh cất giọng nhỏ nhẹ: "Chiều nay tôi không đến công ty, em có muốn chúng ta cùng ra ngoài ăn tối không?"
"Anh không đến công ty? Có thể sao?" Hạ Thiên Du ngước mặt lên thắc mắc hỏi, nắm lấy cổ áo anh kéo nhẹ.
Anh nắm lấy bàn tay cô đưa lên chạm vào môi mình, tham lam ngửi, hôn lấy từng ngón tay thon thả, mềm mại: "Công việc ở công ty rất ổn, tôi chỉ là muốn dành thời gian cả ngày hôm nay cho mẹ con em"
"Ưm..." Cô ngượng ngùng mím môi đối diện anh. Hơi nóng ẩm ướt từ đầu lưỡi Vương Dạ Tước truyền đến đầu ngón tay khiến cô ngứa ngáy.
"Thế nào bảo bối, đồng ý không?" Anh há miệng cắn nhẹ một ngón tay của cô khi thấy cô không trả lời.
Hạ Thiên Du răm rắp gật đầu. Anh nhướn mày, cười nửa miệng rất thoả mãn.
"Cho em tiện thể đi lại khuây khỏa, cũng bồi bổ dinh dưỡng cho cả bảo bảo trong bụng em nữa" Anh hôn nhẹ lên trán cô, cưng sủng cô như kì trân dị bảo.
"Cảm ơn anh" Cô nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm lấy eo anh, chiếc đầu nhỏ dụi dụi trong vòm ngực rắn chắc tìm nơi thoải mái nhất để dựa vào.
"Cánh tay không thoải mái?"
Hạ Thiên Du lắc đầu, nũng nịu như cô mèo nhỏ: "Cánh tay anh rất thoải mái nhưng em muốn gần anh nhiều hơn nữa, dính sát luôn càng tốt, như thế này em mới có thể ngửi được mùi hương của anh"
Vương Dạ Tước phì cười: "Bảo bối ngủ ngon"
Hạ Thiên Du biết rõ, cho dù có mở hay nhắm mắt thì không gian bao lấy cô duy nhất cũng chỉ là một màn đêm tối đen cô quạnh. Nhưng, chính tình yêu của Vương Dạ Tước và sinh mệnh của tiểu thiên sứ đã thắp sáng ngọn lửa ấm áp mang hơi thức gia đình trong trái tim nhỏ bé của cô lúc này.
Cô chắc chắn đây là thời khắc mà mọi cô gái đều luôn ao ước có được nhất trong đời, thời khắc được nằm trong lòng người mình yêu, cùng anh ấy trao nhau yêu thương, cùng anh ấy bảo vệ đứa trẻ của cả hai. Thời khắc của một tình yêu vừa hạnh phúc vừa yên bình êm ấm.
Vương Dạ Tước liếc nhìn Hạ Thiên Du, anh mỉm cười dịu dàng, thầm lòng: "Cô ấy không còn cau mày nữa. Có lẽ lần này được yên giấc rồi"
Anh gối đầu lên tay còn lại, mắt nhìn lên trần nhà hoa lệ. Anh đinh ninh rằng đã từ rất lâu anh chưa trải qua cảm giác bình lặng mà hạnh phúc đến vậy. Có lẽ trước khi mất trí nhớ anh đã từng, nhưng tất cả của "trước đây" đều đã cuốn theo đoạn kí ức thất lạc. Anh chỉ có thể ngay lúc này bình lặng cảm nhận lại một lần nữa.
Tâm trí anh khắc ghi hình bóng cô, trái tim anh đau đớn nếu cô rời xa. Anh muốn trân trọng cô gái này, trân trọng đôi mắt của cô ấy, trân trọng tình yêu vượt qua cả thời gian và kí ức của cô ấy.
"Tôi yêu em. Trước đây, hiện tại, kể cả sau này vẫn sẽ mãi yêu em. Đây là lời hứa đáng giá nhất của cuộc đời tôi dành cho em"
Anh mỉm cười thư thái, đoạn xoay người ôm lấy cô nhắm mắt lại.
Nằm được chừng ba mươi phút, vốn đã sắp ngủ một giấc nhưng chân cô tê quá nên co lên lại vô tình đụng trúng "chú voi" tưởng chừng đang nghỉ ngơi, cô giật mình duỗi thẳng chân ra.
Vô tình bị cô chiếm tiện nghi, mặt Vương Dạ Tước đen lại, cổ họng khô ráp nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Nữ nhân này... cô ấy không muốn sống nữa sao?"
Hạ Thiên Du rùng mình khi nghe thấy tiếng "Ực" từ cổ anh phát ra. Còn cho rằng anh đã ngủ khi cô nghe thấy tiếng thở đều đều, cô mới hỏi: "Anh... anh chưa ngủ sao?"
"Xem chuyện tốt em làm đi" Anh bắt lấy tay cô đặt lên "vật nam tính" của mình, giọng điệu rất buồn bực.
Sau một lúc nhíu mày quan sát biểu hiện của cô, rốt cuộc cô lại tiếp tục ngủ ngon lành, trán anh nổi vạch đen kịt: "Phụ nữ mang thai dễ ngủ như vậy sao?"
Vương Dạ Tước khó chịu nhắm mắt ngủ tiếp. Lại thêm ba mươi phút nữa anh không tài nào chợp mắt được. Mày cứ nhíu chặt vào nhau, trán đã ứa vài giọt mồ hôi, hai gò má đỏ gây như người say men. Anh mở choàng mắt, cúi xuống nhìn "cậu nhỏ" của mình bằng ánh mắt không được đồng tình. Lại đúng lúc cô ngọ nguậy, khuôn ngực theo vận động đưa đẩy đập vào đôi đồng tử sâu hút. Mặt Vương Dạ Tước bỗng trở nên u ám, anh cắn răng vứt bỏ liêm sỉ, xoa nhẹ cánh vai cô, ngập ngừng gọi: "Thiên Thiên..."
"Em buồn ngủ lắm. Đừng quấy nữa..."
Vì là anh nên cô không có ý kiến, ngược lại còn rất ngoan ngoãn để mặc anh chiếm tiện nghi.
"Cái tên này..."
Xem chừng anh không có ý dừng lại, Hạ Thiên Du chỉ biểu lộ một chút bất bình bằng vẻ mặt nhăn nhó, hành động xua tay đuổi anh không được động tay động chân. Song, những việc đó chỉ càng khiến Vương Dạ Tước càng thêm say đắm trước vẻ đẹp đáng yêu, hồn nhiên của cô.
"Em ngủ một lát đi" Vương Dạ Tước nâng nhẹ đầu cô lên, duỗi thẳng cánh tay để cô gối đầu.
Bàn tay to lớn vuốt ve gò má phúng phính ửng hồng, anh cất giọng nhỏ nhẹ: "Chiều nay tôi không đến công ty, em có muốn chúng ta cùng ra ngoài ăn tối không?"
"Anh không đến công ty? Có thể sao?" Hạ Thiên Du ngước mặt lên thắc mắc hỏi, nắm lấy cổ áo anh kéo nhẹ.
Anh nắm lấy bàn tay cô đưa lên chạm vào môi mình, tham lam ngửi, hôn lấy từng ngón tay thon thả, mềm mại: "Công việc ở công ty rất ổn, tôi chỉ là muốn dành thời gian cả ngày hôm nay cho mẹ con em"
"Ưm..." Cô ngượng ngùng mím môi đối diện anh. Hơi nóng ẩm ướt từ đầu lưỡi Vương Dạ Tước truyền đến đầu ngón tay khiến cô ngứa ngáy.
"Thế nào bảo bối, đồng ý không?" Anh há miệng cắn nhẹ một ngón tay của cô khi thấy cô không trả lời.
Hạ Thiên Du răm rắp gật đầu. Anh nhướn mày, cười nửa miệng rất thoả mãn.
"Cho em tiện thể đi lại khuây khỏa, cũng bồi bổ dinh dưỡng cho cả bảo bảo trong bụng em nữa" Anh hôn nhẹ lên trán cô, cưng sủng cô như kì trân dị bảo.
"Cảm ơn anh" Cô nhoẻn miệng cười, vòng tay ôm lấy eo anh, chiếc đầu nhỏ dụi dụi trong vòm ngực rắn chắc tìm nơi thoải mái nhất để dựa vào.
"Cánh tay không thoải mái?"
Hạ Thiên Du lắc đầu, nũng nịu như cô mèo nhỏ: "Cánh tay anh rất thoải mái nhưng em muốn gần anh nhiều hơn nữa, dính sát luôn càng tốt, như thế này em mới có thể ngửi được mùi hương của anh"
Vương Dạ Tước phì cười: "Bảo bối ngủ ngon"
Hạ Thiên Du biết rõ, cho dù có mở hay nhắm mắt thì không gian bao lấy cô duy nhất cũng chỉ là một màn đêm tối đen cô quạnh. Nhưng, chính tình yêu của Vương Dạ Tước và sinh mệnh của tiểu thiên sứ đã thắp sáng ngọn lửa ấm áp mang hơi thức gia đình trong trái tim nhỏ bé của cô lúc này.
Cô chắc chắn đây là thời khắc mà mọi cô gái đều luôn ao ước có được nhất trong đời, thời khắc được nằm trong lòng người mình yêu, cùng anh ấy trao nhau yêu thương, cùng anh ấy bảo vệ đứa trẻ của cả hai. Thời khắc của một tình yêu vừa hạnh phúc vừa yên bình êm ấm.
Vương Dạ Tước liếc nhìn Hạ Thiên Du, anh mỉm cười dịu dàng, thầm lòng: "Cô ấy không còn cau mày nữa. Có lẽ lần này được yên giấc rồi"
Anh gối đầu lên tay còn lại, mắt nhìn lên trần nhà hoa lệ. Anh đinh ninh rằng đã từ rất lâu anh chưa trải qua cảm giác bình lặng mà hạnh phúc đến vậy. Có lẽ trước khi mất trí nhớ anh đã từng, nhưng tất cả của "trước đây" đều đã cuốn theo đoạn kí ức thất lạc. Anh chỉ có thể ngay lúc này bình lặng cảm nhận lại một lần nữa.
Tâm trí anh khắc ghi hình bóng cô, trái tim anh đau đớn nếu cô rời xa. Anh muốn trân trọng cô gái này, trân trọng đôi mắt của cô ấy, trân trọng tình yêu vượt qua cả thời gian và kí ức của cô ấy.
"Tôi yêu em. Trước đây, hiện tại, kể cả sau này vẫn sẽ mãi yêu em. Đây là lời hứa đáng giá nhất của cuộc đời tôi dành cho em"
Anh mỉm cười thư thái, đoạn xoay người ôm lấy cô nhắm mắt lại.
Nằm được chừng ba mươi phút, vốn đã sắp ngủ một giấc nhưng chân cô tê quá nên co lên lại vô tình đụng trúng "chú voi" tưởng chừng đang nghỉ ngơi, cô giật mình duỗi thẳng chân ra.
Vô tình bị cô chiếm tiện nghi, mặt Vương Dạ Tước đen lại, cổ họng khô ráp nuốt xuống một ngụm nước bọt.
"Nữ nhân này... cô ấy không muốn sống nữa sao?"
Hạ Thiên Du rùng mình khi nghe thấy tiếng "Ực" từ cổ anh phát ra. Còn cho rằng anh đã ngủ khi cô nghe thấy tiếng thở đều đều, cô mới hỏi: "Anh... anh chưa ngủ sao?"
"Xem chuyện tốt em làm đi" Anh bắt lấy tay cô đặt lên "vật nam tính" của mình, giọng điệu rất buồn bực.
Sau một lúc nhíu mày quan sát biểu hiện của cô, rốt cuộc cô lại tiếp tục ngủ ngon lành, trán anh nổi vạch đen kịt: "Phụ nữ mang thai dễ ngủ như vậy sao?"
Vương Dạ Tước khó chịu nhắm mắt ngủ tiếp. Lại thêm ba mươi phút nữa anh không tài nào chợp mắt được. Mày cứ nhíu chặt vào nhau, trán đã ứa vài giọt mồ hôi, hai gò má đỏ gây như người say men. Anh mở choàng mắt, cúi xuống nhìn "cậu nhỏ" của mình bằng ánh mắt không được đồng tình. Lại đúng lúc cô ngọ nguậy, khuôn ngực theo vận động đưa đẩy đập vào đôi đồng tử sâu hút. Mặt Vương Dạ Tước bỗng trở nên u ám, anh cắn răng vứt bỏ liêm sỉ, xoa nhẹ cánh vai cô, ngập ngừng gọi: "Thiên Thiên..."
"Em buồn ngủ lắm. Đừng quấy nữa..."
Bình luận facebook