Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196: Ăn giấm chua (H+)
Khẩu hình miệng của Rank lúc này hoạt động linh hoạt hơn bao giờ hết: "Anh đã ghi âm lại tất cả chưa?"
A Tùng lém lỉnh nháy mắt, đưa ngón tay "good" ra hiệu: "Tôi sẽ gửi ẩn danh cho lão đại ngay và luôn"
Cả hai khoái chí cười khà khà trong bụng. Còn Vô Kiến Phong vẫn ủ rũ ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình mà chẳng hay biết rằng ngay từ đầu đã sập bẫy của tiểu quỷ ngồi bên cạnh.
"Lloyd ơi là Lloyd, tôi sẽ dìm chết anh trong biển giấm" Rank lấy làm đắc ý, cười ngoặt nghoẽo.
"Phải cho lão đại biết Hạ tiểu thư rất được nhiều người yêu mến, để anh ấy còn biết trân trọng" Còn đây là A Tùng nghĩ.
———
Vương Dạ Tước lăn lộn trên giường rất lâu vì không ngủ được. Tiếng chuông tin nhắn bất ngờ vang lên, anh sợ đánh thức Hạ Thiên Du nên bật dậy nhanh như cắt chộp lấy điện thoại tắt chuông.
Tin nhắn gửi đến là một tệp âm thanh không hiển thị tên người gửi, anh thấy lạ, xuống giường đi ra ban công bật lên nghe, kết quả của đoạn ghi âm đó là cuộc đối thoại "đẫm nước mắt" do Rank chủ mưu. Lửa giận trong người Vương Dạ Tước không châm mà cháy, anh điên tiết lên khi nghe Vô Kiến Phong nói yêu Hạ Thiên Du.
"Kẻ này là ai? Cô ấy và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?" Bàn tay nổi gân xanh dày cộm, anh nắm chặt điện thoại trong tay, tưởng chừng có thể bóp nát mẩu sắt vụn vặt này.
Sự ghen tuông biến thành tính chiếm hữu cao độ, Vương Dạ Tước "siêu cấp mặt đen" đóng cửa ban công vang lên một tiếng "Rầm" kinh động, Hạ Thiên Du mơ màng tỉnh dậy, vừa xoay người đã bị Vương Dạ Tước vồ đến nằm đè lên người.
"Anh làm gì vậy? Anh đè lên em rồi, nặng quá" Cô đẩy anh ra nhưng chẳng có nhúc nhích.
"Còn dám cự tuyệt mình?" Anh tức giận nhìn cô, bóp lấy cằm cô nâng lên, cúi đầu hôn cô ngấu nghiến.
Không nói không rằng, Vương Dạ Tước khóa hai tay cô trên đỉnh đầu, hung hăng như sói như hổ vừa bóp vừa xoa nắn hai bầu ngực cô, lưỡi anh liên tục mút lấy lưỡi cô rồi thả ra, vài lần lại cắn một cái làm cô nhăn mặt vì đau. Anh nhận được tín hiệu, bên dưới cô đã "ướt sũng", không chần chừ liền thúc thân "tiến" thẳng vào trong cô, day dưa "ra, vào".
Hạ Thiên Du chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra đã bị anh ăn sạch sẽ.
"Sao tự nhiên anh lại... ơ... ưm"
"Em có yêu tôi không?" Giọng anh phát ra hơi đứt quãng, vì thân dưới vẫn còn "ra, vào" liên tục, dường như được phóng thích nên "vật nam tính" đang rất to và thậm chí cứng hơn, tiếng nhóp nhép của dịch mật trào ra do mỗi lần anh thúc vào hạ thân cô vang lên nghe cũng không tồi.
"Ah... anh có gì từ từ nói... ưm..."
"Á" Cô cong người bám chặt lấy anh, rên lên một tiếng thật to khi anh vừa thúc vào nơi sâu nhất bên trong cô.
"Trả lời tôi" Anh miết qua miết lại đỉnh đầu nóng rực lên cửa bí mật, khiến cô không tự chủ phóng túng bản thân quấn chân quanh eo anh.
Cô ôm chặt lấy anh, nỉ non: "Em... ưm... em chỉ yêu mỗi anh thôi. Xin anh tha cho em... á... em không chịu nỗi nữa đâu"
"Ngoài trừ tôi ra em đã yêu bao nhiêu nam nhân khác rồi?"
Hạ Thiên Du uất ức, đấm mạnh vào vai anh: "Anh nổi điên cái gì chứ? Cả đời của em chỉ có mỗi anh thôi... ưm... anh còn hỏi như không tin tưởng em"
Có vẻ cơn giận trong lòng đã sớm nguôi ngoai, khóe môi Vương Dạ Tước cong lên, nhu tình tràn đầy trong đáy mắt.
Anh ghé vào tai cô, liếm quanh vành tai một lượt, cất giọng tà mị: "Tôi hận không thể chết trên cơ thể của em"
Mặt Hạ Thiên Du đỏ như bốc khói, dịch mật không ngừng tràn ra sau mỗi lần "ra, vào" đầy đê mê. Cô thừa nhận, tâm trí cô không thể nào kháng cự lại sự mê hoặc của anh, cơ thể cô lại càng khát khao anh "tiến" vào.
"Em càng phản kháng, con sẽ càng đau. Ngoan ngoãn dùng chân em quấn quanh eo tôi, mang tất cả của em giao cho tôi" Anh há miệng ngậm lấy nụ hoa cương cứng trên hai gò bồng trắng hồng. Đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt chạm vào khiến khoái cảm trong cô tràn về dạt dào, một cảm giác lâng lâng êm ái xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.
Mặt Hạ Thiên Du đỏ bừng, thở gấp gáp, cô bấu chặt vào hai bả vai anh hằn lại những đường cào đỏ chói: "Vương Dạ Tước, anh nhẹ chút... em không chịu nổi... ahh..."
Tiếng hét của cô thất thanh cả một không gian, đàn chim đậu trên cành cây ngoài cửa sổ bay tán loạn...
Người làm ở dưới lầu cũng đỏ mặt xấu hổ: "Sức khoẻ Thiếu gia quá tốt. Tôi sợ rằng Thiếu phu nhân..."
Bác quản gia ho khan, mặt cũng đỏ lựng cả lên: "Tiểu Cẩm liên hệ với bác sĩ một lát đến khám thai cho Hạ tiểu thư. Còn có, nấu một ít canh gà hầm nhân sâm mang cho cô ấy tẩm bổ. Tiểu thiếu gia phải có thể lực tốt ngay từ khi còn trong bụng mẹ"
Ông nói xong rồi đi ra vườn, lắc đầu ngao ngán: "Thiếu gia thật là... hết cách a”
A Tùng lém lỉnh nháy mắt, đưa ngón tay "good" ra hiệu: "Tôi sẽ gửi ẩn danh cho lão đại ngay và luôn"
Cả hai khoái chí cười khà khà trong bụng. Còn Vô Kiến Phong vẫn ủ rũ ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn của riêng mình mà chẳng hay biết rằng ngay từ đầu đã sập bẫy của tiểu quỷ ngồi bên cạnh.
"Lloyd ơi là Lloyd, tôi sẽ dìm chết anh trong biển giấm" Rank lấy làm đắc ý, cười ngoặt nghoẽo.
"Phải cho lão đại biết Hạ tiểu thư rất được nhiều người yêu mến, để anh ấy còn biết trân trọng" Còn đây là A Tùng nghĩ.
———
Vương Dạ Tước lăn lộn trên giường rất lâu vì không ngủ được. Tiếng chuông tin nhắn bất ngờ vang lên, anh sợ đánh thức Hạ Thiên Du nên bật dậy nhanh như cắt chộp lấy điện thoại tắt chuông.
Tin nhắn gửi đến là một tệp âm thanh không hiển thị tên người gửi, anh thấy lạ, xuống giường đi ra ban công bật lên nghe, kết quả của đoạn ghi âm đó là cuộc đối thoại "đẫm nước mắt" do Rank chủ mưu. Lửa giận trong người Vương Dạ Tước không châm mà cháy, anh điên tiết lên khi nghe Vô Kiến Phong nói yêu Hạ Thiên Du.
"Kẻ này là ai? Cô ấy và hắn rốt cuộc có quan hệ gì?" Bàn tay nổi gân xanh dày cộm, anh nắm chặt điện thoại trong tay, tưởng chừng có thể bóp nát mẩu sắt vụn vặt này.
Sự ghen tuông biến thành tính chiếm hữu cao độ, Vương Dạ Tước "siêu cấp mặt đen" đóng cửa ban công vang lên một tiếng "Rầm" kinh động, Hạ Thiên Du mơ màng tỉnh dậy, vừa xoay người đã bị Vương Dạ Tước vồ đến nằm đè lên người.
"Anh làm gì vậy? Anh đè lên em rồi, nặng quá" Cô đẩy anh ra nhưng chẳng có nhúc nhích.
"Còn dám cự tuyệt mình?" Anh tức giận nhìn cô, bóp lấy cằm cô nâng lên, cúi đầu hôn cô ngấu nghiến.
Không nói không rằng, Vương Dạ Tước khóa hai tay cô trên đỉnh đầu, hung hăng như sói như hổ vừa bóp vừa xoa nắn hai bầu ngực cô, lưỡi anh liên tục mút lấy lưỡi cô rồi thả ra, vài lần lại cắn một cái làm cô nhăn mặt vì đau. Anh nhận được tín hiệu, bên dưới cô đã "ướt sũng", không chần chừ liền thúc thân "tiến" thẳng vào trong cô, day dưa "ra, vào".
Hạ Thiên Du chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra đã bị anh ăn sạch sẽ.
"Sao tự nhiên anh lại... ơ... ưm"
"Em có yêu tôi không?" Giọng anh phát ra hơi đứt quãng, vì thân dưới vẫn còn "ra, vào" liên tục, dường như được phóng thích nên "vật nam tính" đang rất to và thậm chí cứng hơn, tiếng nhóp nhép của dịch mật trào ra do mỗi lần anh thúc vào hạ thân cô vang lên nghe cũng không tồi.
"Ah... anh có gì từ từ nói... ưm..."
"Á" Cô cong người bám chặt lấy anh, rên lên một tiếng thật to khi anh vừa thúc vào nơi sâu nhất bên trong cô.
"Trả lời tôi" Anh miết qua miết lại đỉnh đầu nóng rực lên cửa bí mật, khiến cô không tự chủ phóng túng bản thân quấn chân quanh eo anh.
Cô ôm chặt lấy anh, nỉ non: "Em... ưm... em chỉ yêu mỗi anh thôi. Xin anh tha cho em... á... em không chịu nỗi nữa đâu"
"Ngoài trừ tôi ra em đã yêu bao nhiêu nam nhân khác rồi?"
Hạ Thiên Du uất ức, đấm mạnh vào vai anh: "Anh nổi điên cái gì chứ? Cả đời của em chỉ có mỗi anh thôi... ưm... anh còn hỏi như không tin tưởng em"
Có vẻ cơn giận trong lòng đã sớm nguôi ngoai, khóe môi Vương Dạ Tước cong lên, nhu tình tràn đầy trong đáy mắt.
Anh ghé vào tai cô, liếm quanh vành tai một lượt, cất giọng tà mị: "Tôi hận không thể chết trên cơ thể của em"
Mặt Hạ Thiên Du đỏ như bốc khói, dịch mật không ngừng tràn ra sau mỗi lần "ra, vào" đầy đê mê. Cô thừa nhận, tâm trí cô không thể nào kháng cự lại sự mê hoặc của anh, cơ thể cô lại càng khát khao anh "tiến" vào.
"Em càng phản kháng, con sẽ càng đau. Ngoan ngoãn dùng chân em quấn quanh eo tôi, mang tất cả của em giao cho tôi" Anh há miệng ngậm lấy nụ hoa cương cứng trên hai gò bồng trắng hồng. Đầu lưỡi ấm nóng ẩm ướt chạm vào khiến khoái cảm trong cô tràn về dạt dào, một cảm giác lâng lâng êm ái xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô.
Mặt Hạ Thiên Du đỏ bừng, thở gấp gáp, cô bấu chặt vào hai bả vai anh hằn lại những đường cào đỏ chói: "Vương Dạ Tước, anh nhẹ chút... em không chịu nổi... ahh..."
Tiếng hét của cô thất thanh cả một không gian, đàn chim đậu trên cành cây ngoài cửa sổ bay tán loạn...
Người làm ở dưới lầu cũng đỏ mặt xấu hổ: "Sức khoẻ Thiếu gia quá tốt. Tôi sợ rằng Thiếu phu nhân..."
Bác quản gia ho khan, mặt cũng đỏ lựng cả lên: "Tiểu Cẩm liên hệ với bác sĩ một lát đến khám thai cho Hạ tiểu thư. Còn có, nấu một ít canh gà hầm nhân sâm mang cho cô ấy tẩm bổ. Tiểu thiếu gia phải có thể lực tốt ngay từ khi còn trong bụng mẹ"
Ông nói xong rồi đi ra vườn, lắc đầu ngao ngán: "Thiếu gia thật là... hết cách a”
Bình luận facebook