Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201: Tiệc (2)
"Nhân lúc mọi người đã ở đây, chi bằng gặp mặt không hơn chào hỏi. Xin giới thiệu với mọi người, cậu ấy là kiểm định viên do UCL cử đến kiểm soát công trình lần này của chúng ta. Jack Phong tiên sinh"
"Ồ... thực tập sinh của UCL sao?" Vương Dạ Tước nhìn người đàn ông với ý cười hứng thú, "Mái tóc đỏ của anh ta thật đặc biệt, còn có vết sẹo... luôn có cảm giác anh ta rất quen mắt. Hình như lần đó Rank có cung cấp thông tin về người này, chẳng lẽ hắn là..." Ý cười trong mắt anh tắt hẳn, loé lên tia sát khí lạnh lẽo.
Đột nhiên Vương Dạ Tước phát hiện, ánh mắt người đàn ông này từ đầu đến cuối đều dán chặt vào Hạ Thiên Du, trong con ngươi của anh ta, hình bóng cô in đậm đến lạ, cái nhìn trìu mến như gặp lại người thân yêu.
Vương Dạ Tước cảnh giác, vòng tay ôm eo cô.
Hạ Thiên Du thấy lạ, liền hỏi: "Sao vậy?"
Vương Dạ Tước tối mặt, lạnh giọng đáp: "Không có gì, chỉ là có một số người không biết lễ nghĩa, nhìn vợ của người khác bằng ánh mắt rất xuồng xã"
Vô Kiến Phong sựt tỉnh, anh quên mất rằng Vương Dạ Tước đang đứng ngay trước mắt. Còn Hạ Thiên Du, anh nhìn cô lâu như vậy cô cũng không có một chút phản ứng, giống như cô chẳng nhìn thấy anh. Vô Kiến Phong cười khổ, một phần cũng cảm thấy kì lạ.
Đối diện với Vương Dạ Tước, Vô Kiến Phong căn bản không thể quá phận: "Là tôi thất lễ, để cậu và Hạ tiểu thư chê cười rồi"
"Chào Vương tổng, tôi là Jack Phong" Vô Kiến Phong mỉm cười hòa nhã, đưa tay về phía Vương Dạ Tước.
"Chào"
“Hắn biết cô ấy họ Hạ, có khi nào thật sự chính là hắn...”
Nghi ngờ trong Vương Dạ Tước mỗi lúc một lớn, anh cười nhạt, hỏi khéo: "Không biết ngài Jack đây vì sao lại biết phu nhân tôi họ Hạ?”
Vô Kiến Phong cứng đờ người, chợt nhớ lại lời của Rank đã nói "Lloyd vẫn là Lloyd nhưng không còn là Lloyd", anh mới bán tín bán nghi việc Vương Dạ Tước bị mất trí nhớ sau vụ ám sát.
Muốn xác nhận rõ chuyện này, Vô Kiến Phong mới bật cười khanh khách, kiêu ngạo nói: "Tôi cứ nghĩ cậu trông thấy tôi ở bộ dáng này phải chúc mừng tôi, ai ngờ cậu lại quên tôi nhanh như thế đấy"
"Ồ vậy sao?”
"Tôi là Vô Kiến Phong"
Xoảng! Một tiếng xoảng kinh vía vang lên, ly rượu sâm panh trên tay Hạ Thiên Du không biết từ khi nào rơi xuống sàn vỡ vụn thành từng mảnh, văng tứ tung vô tình cứa vào chân cô rỉ ra dòng máu đỏ tươi.
Cả nhóm người đều giật mình, riêng chỉ có Vương Dạ Tước và Vô Kiến Phong mới khẩn trương.
Vương Dạ Tước đỡ lấy vai cô, anh lo lắng hỏi: "Em sao thế?"
Hạ Thiên Du lắc đầu, nét mặt tái nhợt, song gượng cười như không có chuyện gì: "Không ạ, em chỉ trượt tay thôi, xin lỗi đã gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người"
Nét mặt Vô Kiến Phong đanh lại, anh rất muốn đỡ lấy cô, nhưng lại không biết dùng tư cách gì làm việc đó. Chỉ có thể đứng trơ ra đấy nhìn Vương Dạ Tước ôm lấy cô.
Nói rồi Hạ Thiên Du nép vào lòng anh, cô giấu gương mặt mím lại vì sợ hãi của mình trong lồng ngực anh, nước mắt bắt đầu ứa ra, giọng cô run run thủ thỉ: "Tước, em không tiếp tục được nữa...”
Vương Dạ Tước lặng người, anh nhìn xuống chân cô đang rỉ máu, lại cảm nhận rất rõ đôi vai nhỏ đang run rẩy, tiếng khóc kìm nén không ngừng nấc lên trong lòng anh. Anh nhíu mày, tâm can lại lần nữa xuất hiện cảm giác đau đớn.
Anh xoa nhẹ cánh vai cô, dịu dàng trấn an: "Được, chúng ta rời khỏi đây. Tôi đưa em đi”
"Vợ tôi có chút không khỏe, tôi tạm đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi" Anh quay lại nói với giám đốc GR, lão gật gù, “Vương tổng và phu nhân thong thả”
Vương Dạ Tước ôm cô rời đi trước sự hụt hẫng của nhiều người. Song, lại khiến một số để ý đến biểu hiện kì lạ của Hạ Thiên Du, trong đó có Tạ Minh Minh.
"Cô ta sao lại làm rơi ly rượu ngay khi nghe tên người đàn ông này, chẳng lẽ hai người có mối quan hệ gì khó nói sao?"
Cô ả nhìn Vô Kiến Phong cười khẩy: “Cũng trông rất đẹp trai. Mình nhất định phải điều tra hắn ta”
Sau đó cô ả đi cùng với lão giám đốc háo sắc, để lại một mình Vô Kiến Phong đứng sững ở đó.
"Cô ấy rõ ràng nhớ mình là ai, nhưng tại sao khi nhìn thấy lại làm như không thấy, khi nghe tên thì lại phản ứng mạnh như vậy?" Chợt, có một luồn ánh sáng nhận thức xoẹt qua đầu anh, anh ngẫm lại từng chi tiết thật kỹ. Từ lúc gặp mặt, mắt của Hạ Thiên Du vẫn luôn hướng về một hướng khác, đôi mắt cô cứng đờ, tuy nhìn có vẻ rất có hồn nhưng chẳng qua chỉ là một ít diễn xuất đánh lừa người khác.
"Chả trách Vương Dạ Tước lại bảo vệ cô ấy như vậy, Hạ Thiên Du thật sự đã mù rồi. Vương Dạ Tước cũng đã mất trí nhớ. Thì ra lời Rank ám chỉ là kết cục thế này sao...”
Vô Kiến Phong cầm lấy ly nước cam đã có từ trước ở trên bàn, trầm ngâm.
“Hai người họ thật sự đã không thể trở lại như trước nữa”
"Ồ... thực tập sinh của UCL sao?" Vương Dạ Tước nhìn người đàn ông với ý cười hứng thú, "Mái tóc đỏ của anh ta thật đặc biệt, còn có vết sẹo... luôn có cảm giác anh ta rất quen mắt. Hình như lần đó Rank có cung cấp thông tin về người này, chẳng lẽ hắn là..." Ý cười trong mắt anh tắt hẳn, loé lên tia sát khí lạnh lẽo.
Đột nhiên Vương Dạ Tước phát hiện, ánh mắt người đàn ông này từ đầu đến cuối đều dán chặt vào Hạ Thiên Du, trong con ngươi của anh ta, hình bóng cô in đậm đến lạ, cái nhìn trìu mến như gặp lại người thân yêu.
Vương Dạ Tước cảnh giác, vòng tay ôm eo cô.
Hạ Thiên Du thấy lạ, liền hỏi: "Sao vậy?"
Vương Dạ Tước tối mặt, lạnh giọng đáp: "Không có gì, chỉ là có một số người không biết lễ nghĩa, nhìn vợ của người khác bằng ánh mắt rất xuồng xã"
Vô Kiến Phong sựt tỉnh, anh quên mất rằng Vương Dạ Tước đang đứng ngay trước mắt. Còn Hạ Thiên Du, anh nhìn cô lâu như vậy cô cũng không có một chút phản ứng, giống như cô chẳng nhìn thấy anh. Vô Kiến Phong cười khổ, một phần cũng cảm thấy kì lạ.
Đối diện với Vương Dạ Tước, Vô Kiến Phong căn bản không thể quá phận: "Là tôi thất lễ, để cậu và Hạ tiểu thư chê cười rồi"
"Chào Vương tổng, tôi là Jack Phong" Vô Kiến Phong mỉm cười hòa nhã, đưa tay về phía Vương Dạ Tước.
"Chào"
“Hắn biết cô ấy họ Hạ, có khi nào thật sự chính là hắn...”
Nghi ngờ trong Vương Dạ Tước mỗi lúc một lớn, anh cười nhạt, hỏi khéo: "Không biết ngài Jack đây vì sao lại biết phu nhân tôi họ Hạ?”
Vô Kiến Phong cứng đờ người, chợt nhớ lại lời của Rank đã nói "Lloyd vẫn là Lloyd nhưng không còn là Lloyd", anh mới bán tín bán nghi việc Vương Dạ Tước bị mất trí nhớ sau vụ ám sát.
Muốn xác nhận rõ chuyện này, Vô Kiến Phong mới bật cười khanh khách, kiêu ngạo nói: "Tôi cứ nghĩ cậu trông thấy tôi ở bộ dáng này phải chúc mừng tôi, ai ngờ cậu lại quên tôi nhanh như thế đấy"
"Ồ vậy sao?”
"Tôi là Vô Kiến Phong"
Xoảng! Một tiếng xoảng kinh vía vang lên, ly rượu sâm panh trên tay Hạ Thiên Du không biết từ khi nào rơi xuống sàn vỡ vụn thành từng mảnh, văng tứ tung vô tình cứa vào chân cô rỉ ra dòng máu đỏ tươi.
Cả nhóm người đều giật mình, riêng chỉ có Vương Dạ Tước và Vô Kiến Phong mới khẩn trương.
Vương Dạ Tước đỡ lấy vai cô, anh lo lắng hỏi: "Em sao thế?"
Hạ Thiên Du lắc đầu, nét mặt tái nhợt, song gượng cười như không có chuyện gì: "Không ạ, em chỉ trượt tay thôi, xin lỗi đã gián đoạn cuộc nói chuyện của mọi người"
Nét mặt Vô Kiến Phong đanh lại, anh rất muốn đỡ lấy cô, nhưng lại không biết dùng tư cách gì làm việc đó. Chỉ có thể đứng trơ ra đấy nhìn Vương Dạ Tước ôm lấy cô.
Nói rồi Hạ Thiên Du nép vào lòng anh, cô giấu gương mặt mím lại vì sợ hãi của mình trong lồng ngực anh, nước mắt bắt đầu ứa ra, giọng cô run run thủ thỉ: "Tước, em không tiếp tục được nữa...”
Vương Dạ Tước lặng người, anh nhìn xuống chân cô đang rỉ máu, lại cảm nhận rất rõ đôi vai nhỏ đang run rẩy, tiếng khóc kìm nén không ngừng nấc lên trong lòng anh. Anh nhíu mày, tâm can lại lần nữa xuất hiện cảm giác đau đớn.
Anh xoa nhẹ cánh vai cô, dịu dàng trấn an: "Được, chúng ta rời khỏi đây. Tôi đưa em đi”
"Vợ tôi có chút không khỏe, tôi tạm đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi" Anh quay lại nói với giám đốc GR, lão gật gù, “Vương tổng và phu nhân thong thả”
Vương Dạ Tước ôm cô rời đi trước sự hụt hẫng của nhiều người. Song, lại khiến một số để ý đến biểu hiện kì lạ của Hạ Thiên Du, trong đó có Tạ Minh Minh.
"Cô ta sao lại làm rơi ly rượu ngay khi nghe tên người đàn ông này, chẳng lẽ hai người có mối quan hệ gì khó nói sao?"
Cô ả nhìn Vô Kiến Phong cười khẩy: “Cũng trông rất đẹp trai. Mình nhất định phải điều tra hắn ta”
Sau đó cô ả đi cùng với lão giám đốc háo sắc, để lại một mình Vô Kiến Phong đứng sững ở đó.
"Cô ấy rõ ràng nhớ mình là ai, nhưng tại sao khi nhìn thấy lại làm như không thấy, khi nghe tên thì lại phản ứng mạnh như vậy?" Chợt, có một luồn ánh sáng nhận thức xoẹt qua đầu anh, anh ngẫm lại từng chi tiết thật kỹ. Từ lúc gặp mặt, mắt của Hạ Thiên Du vẫn luôn hướng về một hướng khác, đôi mắt cô cứng đờ, tuy nhìn có vẻ rất có hồn nhưng chẳng qua chỉ là một ít diễn xuất đánh lừa người khác.
"Chả trách Vương Dạ Tước lại bảo vệ cô ấy như vậy, Hạ Thiên Du thật sự đã mù rồi. Vương Dạ Tước cũng đã mất trí nhớ. Thì ra lời Rank ám chỉ là kết cục thế này sao...”
Vô Kiến Phong cầm lấy ly nước cam đã có từ trước ở trên bàn, trầm ngâm.
“Hai người họ thật sự đã không thể trở lại như trước nữa”
Bình luận facebook