Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Người Tình Mất Trí-64
Người Tình Mất Trí - Chương 37 - 2: Trở lại dự lễ đính hôn (2)
"Cậu nói ai là ma vương ? Dám vào phòng cô dâu trước cả chú rể của cô ấy nữa đấy ?"
Từ ngoài cửa lại lần nữa truyền đến một thanh âm trầm ổn, khác hẳn với giọng nói ôn hòa của Dật Hiên lúc nãy cũng là xuất phát từ cửa vọng lại Có lẽ Dạ Tước và Dật Hiên luôn vô tình xảy ra những điều trùng hợp giống nhau chăng ??
Chủ nhân của chất giọng lành lạnh quen thuộc này đương nhiên là nhân vật chính sáng giá của buổi tiệc tối nay - Vương Dạ Tước
"Đây thực sự là đồng học của chúng ta khi còn ở Dĩ An sao ?" Hiểu Tuyên sững người trước bộ dáng của Dạ Tước, cô kề bên tai Thiên Du lí nhí nói
" Đây là lần đầu tiên tim tớ đập rộn ràng như thế này khi nhìn thấy một người, bây giờ thì tớ hiểu vì sao các bạn nữ vẫn thường xuýt xoa khi thấy mấy anh đẹp trai Anh ấy thật sự là nam thần, nam thần mà tớ yêu đến không thể dứt ra được" Thiên Du dịu giọng trả lời cô bạn, song ánh mắt trìu mến cứ nhìn lấy người đàn ông đứng ngoài cửa
Dạ Tước vận cho mình một bộ vest trắng tinh, kết hợp với mái tóc bạch kim lấp lánh cùng đường nét trên gương mặt sắc sảo lại càng tôn lên vẻ đẹp tinh tế ma mị như hạt tuyết trắng lung linh động lòng người
Điểm nhấn nổi bật là màu xanh đậm với những vệt trắng bạc như dải ngân hà của cà vạt, được thắt gọn gàng yên vị trên cổ, và quan trọng là cùng một cặp màu với bộ váy "Tinh Tú" Thiên Du đang mặc Để có được hai bộ trang phục đẹp như vậy cho lễ đính hôn, anh đã cố tình tìm một nhà thiết kế hội ý về việc chọn đồ như thế nào để đồng bộ với cô, mục đích làm tăng thêm sự ngưỡng mộ từ những quý khách mời, cũng như đặt dấu khẳng định cho tình yêu của anh và cô đã dung hoà với nhau, thấu hiểu được suy nghĩ và sở thích của đối phương mới có thể cùng mặc trang phục đôi thế này
Tất cả đều được lập sẵn trong đầu Dạ Tước rồi, chỉ là Thiên Du không ngờ cũng có lúc anh lại sâu sắc và chu đáo đến vậy ! Làm cô ngỡ hôm nay như một lễ kết hôn thật sự
Rời khỏi thành cửa, anh cho hai tay vào túi quần đứng kiêu ngạo, môi cong lên nụ cười nửa miệng anh tuấn Đưa ánh mắt chất chứa nhu tình dán lên người phụ nữ xinh đẹp của anh, từ từ bước vào phòng đứng trước mặt mọi người
Thiên Du nhìn thấy anh bước đến bên cô thì tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng hạnh phúc lạ thường, môi vẽ một nụ cười rạng rỡ tựa nắng mai Trong giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, thật sự cô đã bị vẻ đẹp ấy hút hồn, cho dù mỗi ngày đều đã nhìn rất quen nhưng vẫn không tránh khỏi ngất ngây
"Em không đến bên cạnh cậu ấy à ? Đứng khoát tay anh như vậy không sợ bị ghen chết sao ?" Dật Hiên vẫn còn quay lưng lại với hướng của Dạ Tước, anh nhìn biểu cảm đó của cô thì cười hiền trêu chọc
"Anh là Hiên ca ca của em, là đại diện cho cô dâu, em khoát tay anh cũng giống như lúc bố dắt con gái vào lễ đường vậy Anh ấy mà ghen thì thật sự là một tên đại ngốc cuồng yêu !!"
"Haha Cơ mà bố thì già quá, anh đẹp trai như vậy phải là ca ca, Hiên ca ca của em"
"Vâng Đúng vậy"
Nhìn nụ cười hồn nhiên của cô gái khi cười với mình, cô gái đối với Dật Hiên mà nói là tất cả thế giới, lòng anh lại không tự thức trỗi dậy một nỗi buồn nặng trĩu vốn dĩ đã kìm nén che giấu : "Mặc dù đã tự nói với bản thân rằng sẽ quên đi, đã hứa với cô ấy sẽ trở lại là bản thân của trước đây, nhưng bản thân mình trước đây là vì cô ấy mà sống Giờ đây anh phải lấy danh nghĩa là ca ca của em trao tay em cho người khác Làm sao anh có thể dành cả bầu trời của mình cho người khác đây ? Thiên Thiên anh còn có thể chịu đựng được đến khi nào anh cũng không biết ? Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên yêu em Anh yếu đuối lắm phải không ?"
"Hiên ca ca, sao vậy, sao cứ nhìn em mãi thế ? Mặt em dính gì hả ?" Thiên Du hơi ngượng vì Dật Hiên cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô sợ anh lại giống như lần trước nên viện một lý do ngắt hành động của anh
"Không có gì, hôm nay phải giao đứa em ngốc này cho bạn của anh Hắn là ma vương, em lại nghịch ngợm như vậy Sợ hai người ở cùng nhau sẽ thành chiến trường mất thôi"
"Anh làm em hết hồn, em còn lo anh bị làm sao rồi" Cô hạ giọng nói nhỏ chỉ đủ để Dật Hiên nghe thấy, không phải vì che giấu nhưng với tính cách hay "ăn giấm" của Dạ Tước thì kẻo anh lại khó chịu với Dật Hiên
"Anh thật sự không sao mà, em nghĩ nhiều thôi"
Có lẽ không ai biết về những điều Dật Hiên vừa suy nghĩ đau lòng và bi thương thế nào, bởi anh vẫn giữ cho mình một vẻ ngoài dường như vui vẻ, dường như không có chuyện gì, dường như tất cả đều ổn Thiên Du cũng chỉ là nhìn ra có điều khác thường nhưng cô cũng không hề biết Đây là nói Thiên Du vô tâm hay Dật Hiên giỏi che giấu đây ?? Dù là chuyện gì đi nữa, vẫn không phải là lỗi của hai người chỉ cần biết như vậy là đủ
Ở một phía gần đó, Hiểu Tuyên đã vô tình phát hiện ánh mắt của Dật Hiên cứ nhìn Thiên Du sao mà buồn và thật cô đơn, trái tim của cô cũng đột nhiên đau một nhịp Cô biết cho dù cô có dõi theo Dật Hiên như thế nào thì ánh mắt của anh vẫn mãi mãi hướng về Thiên Du, cô đau lòng vì tình cảm của anh cũng như cho chính bản thân Chỉ nở một nụ cười như an ủi bản thân, cười vì bản thân ngốc nghếch, cười vì số phận trêu ngươi, cười vì chỉ có thể dùng nụ cười để tạo ra mặt nạ cho chính mình
"Cậu nói ai là ma vương ? Dám vào phòng cô dâu trước cả chú rể của cô ấy nữa đấy ?"
Từ ngoài cửa lại lần nữa truyền đến một thanh âm trầm ổn, khác hẳn với giọng nói ôn hòa của Dật Hiên lúc nãy cũng là xuất phát từ cửa vọng lại Có lẽ Dạ Tước và Dật Hiên luôn vô tình xảy ra những điều trùng hợp giống nhau chăng ??
Chủ nhân của chất giọng lành lạnh quen thuộc này đương nhiên là nhân vật chính sáng giá của buổi tiệc tối nay - Vương Dạ Tước
"Đây thực sự là đồng học của chúng ta khi còn ở Dĩ An sao ?" Hiểu Tuyên sững người trước bộ dáng của Dạ Tước, cô kề bên tai Thiên Du lí nhí nói
" Đây là lần đầu tiên tim tớ đập rộn ràng như thế này khi nhìn thấy một người, bây giờ thì tớ hiểu vì sao các bạn nữ vẫn thường xuýt xoa khi thấy mấy anh đẹp trai Anh ấy thật sự là nam thần, nam thần mà tớ yêu đến không thể dứt ra được" Thiên Du dịu giọng trả lời cô bạn, song ánh mắt trìu mến cứ nhìn lấy người đàn ông đứng ngoài cửa
Dạ Tước vận cho mình một bộ vest trắng tinh, kết hợp với mái tóc bạch kim lấp lánh cùng đường nét trên gương mặt sắc sảo lại càng tôn lên vẻ đẹp tinh tế ma mị như hạt tuyết trắng lung linh động lòng người
Điểm nhấn nổi bật là màu xanh đậm với những vệt trắng bạc như dải ngân hà của cà vạt, được thắt gọn gàng yên vị trên cổ, và quan trọng là cùng một cặp màu với bộ váy "Tinh Tú" Thiên Du đang mặc Để có được hai bộ trang phục đẹp như vậy cho lễ đính hôn, anh đã cố tình tìm một nhà thiết kế hội ý về việc chọn đồ như thế nào để đồng bộ với cô, mục đích làm tăng thêm sự ngưỡng mộ từ những quý khách mời, cũng như đặt dấu khẳng định cho tình yêu của anh và cô đã dung hoà với nhau, thấu hiểu được suy nghĩ và sở thích của đối phương mới có thể cùng mặc trang phục đôi thế này
Tất cả đều được lập sẵn trong đầu Dạ Tước rồi, chỉ là Thiên Du không ngờ cũng có lúc anh lại sâu sắc và chu đáo đến vậy ! Làm cô ngỡ hôm nay như một lễ kết hôn thật sự
Rời khỏi thành cửa, anh cho hai tay vào túi quần đứng kiêu ngạo, môi cong lên nụ cười nửa miệng anh tuấn Đưa ánh mắt chất chứa nhu tình dán lên người phụ nữ xinh đẹp của anh, từ từ bước vào phòng đứng trước mặt mọi người
Thiên Du nhìn thấy anh bước đến bên cô thì tự nhiên trong lòng dâng lên cảm giác vui mừng hạnh phúc lạ thường, môi vẽ một nụ cười rạng rỡ tựa nắng mai Trong giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, thật sự cô đã bị vẻ đẹp ấy hút hồn, cho dù mỗi ngày đều đã nhìn rất quen nhưng vẫn không tránh khỏi ngất ngây
"Em không đến bên cạnh cậu ấy à ? Đứng khoát tay anh như vậy không sợ bị ghen chết sao ?" Dật Hiên vẫn còn quay lưng lại với hướng của Dạ Tước, anh nhìn biểu cảm đó của cô thì cười hiền trêu chọc
"Anh là Hiên ca ca của em, là đại diện cho cô dâu, em khoát tay anh cũng giống như lúc bố dắt con gái vào lễ đường vậy Anh ấy mà ghen thì thật sự là một tên đại ngốc cuồng yêu !!"
"Haha Cơ mà bố thì già quá, anh đẹp trai như vậy phải là ca ca, Hiên ca ca của em"
"Vâng Đúng vậy"
Nhìn nụ cười hồn nhiên của cô gái khi cười với mình, cô gái đối với Dật Hiên mà nói là tất cả thế giới, lòng anh lại không tự thức trỗi dậy một nỗi buồn nặng trĩu vốn dĩ đã kìm nén che giấu : "Mặc dù đã tự nói với bản thân rằng sẽ quên đi, đã hứa với cô ấy sẽ trở lại là bản thân của trước đây, nhưng bản thân mình trước đây là vì cô ấy mà sống Giờ đây anh phải lấy danh nghĩa là ca ca của em trao tay em cho người khác Làm sao anh có thể dành cả bầu trời của mình cho người khác đây ? Thiên Thiên anh còn có thể chịu đựng được đến khi nào anh cũng không biết ? Đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên yêu em Anh yếu đuối lắm phải không ?"
"Hiên ca ca, sao vậy, sao cứ nhìn em mãi thế ? Mặt em dính gì hả ?" Thiên Du hơi ngượng vì Dật Hiên cứ nhìn chằm chằm vào mình, cô sợ anh lại giống như lần trước nên viện một lý do ngắt hành động của anh
"Không có gì, hôm nay phải giao đứa em ngốc này cho bạn của anh Hắn là ma vương, em lại nghịch ngợm như vậy Sợ hai người ở cùng nhau sẽ thành chiến trường mất thôi"
"Anh làm em hết hồn, em còn lo anh bị làm sao rồi" Cô hạ giọng nói nhỏ chỉ đủ để Dật Hiên nghe thấy, không phải vì che giấu nhưng với tính cách hay "ăn giấm" của Dạ Tước thì kẻo anh lại khó chịu với Dật Hiên
"Anh thật sự không sao mà, em nghĩ nhiều thôi"
Có lẽ không ai biết về những điều Dật Hiên vừa suy nghĩ đau lòng và bi thương thế nào, bởi anh vẫn giữ cho mình một vẻ ngoài dường như vui vẻ, dường như không có chuyện gì, dường như tất cả đều ổn Thiên Du cũng chỉ là nhìn ra có điều khác thường nhưng cô cũng không hề biết Đây là nói Thiên Du vô tâm hay Dật Hiên giỏi che giấu đây ?? Dù là chuyện gì đi nữa, vẫn không phải là lỗi của hai người chỉ cần biết như vậy là đủ
Ở một phía gần đó, Hiểu Tuyên đã vô tình phát hiện ánh mắt của Dật Hiên cứ nhìn Thiên Du sao mà buồn và thật cô đơn, trái tim của cô cũng đột nhiên đau một nhịp Cô biết cho dù cô có dõi theo Dật Hiên như thế nào thì ánh mắt của anh vẫn mãi mãi hướng về Thiên Du, cô đau lòng vì tình cảm của anh cũng như cho chính bản thân Chỉ nở một nụ cười như an ủi bản thân, cười vì bản thân ngốc nghếch, cười vì số phận trêu ngươi, cười vì chỉ có thể dùng nụ cười để tạo ra mặt nạ cho chính mình
Bình luận facebook