• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Người vợ câm của Tiêu tổng (4 Viewers)

  • Chương 45-47

Chương 45: Làm khó

Mấy ngày tiếp theo, Dư Kiều bận tối mắt trong bếp, đến thở cũng không ra hơi.

Không biết Tiêu Định Bân bị chập dây thần kinh nào mà nghĩ ra đủ mọi cách để hành cô như vậy.

Rõ ràng cơm nước đã xong xuôi, cũng toàn món hợp khẩu vị của anh, nhưng anh lại cố tình bới lông tìm vết, hết chê mặn lại chê nhạt rồi bắt cô nấu lại.

Hơn thế nữa, bát đũa sau khi ăn xong cũng bắt cô phải rửa một mình, không ai được giúp.

Tiêu Phượng Nghi thấy chướng mắt nên nói: “Định Bân, sao giờ cháu kén chọn thế?”

“Cháu mất tiền thuê cô ta, đây đều là việc cô ta nên làm”.

Tiêu Phượng Nghi lườm anh: “Bà thấy ngon lắm rồi ấy chứ, còn ngon hơn cả thím Lý nấu, sao cháu càng lớn càng kén ăn thế!”

“Cháu không được khoẻ nên yêu cầu cũng khắt khe hơn”, Tiêu Định Bân hờ hững nói, Tiêu Phượng Nghi không khỏi bật cười rồi đánh yêu anh: “Sao vẫn nghịch ngợm như hồi còn nhỏ thế hả?”

Tiêu Định Bân nhìn về phía bếp rồi gọi: “A Kiều!”

Dư Kiều vội vàng lau tay rồi đi ra.

Tiêu Định Bân hất cằm về phía chiếc đĩa rỗng không ở phía trước rồi nói: “Cô nấu thêm một phần món này đi”.

Rõ ràng anh đang làm khó Dư Kiều, nhưng Dư Tiêu Tiêu lại thấy nghèn nghẹn.

Tiêu Định Bân luôn cư xử với cô ta rất nhã nhặn, thậm chí còn hơi khách sáo…

Nhưng khi ở trước mặt Tiêu Phượng Nghi thì lại rất hoạt bát, còn khi có Dư Kiều thì còn hơi giở tính trẻ con.

Dư Tiêu Tiêu thật sự không muốn thấy Dư Kiều lởn vởn trước mặt mình nữa, không biết tại sao rõ ràng mặt Dư Kiều đã bị huỷ dung nhưng cô ta vẫn thấy cô như một quả bom hẹn giờ vậy.

Dư Kiều đi tới cạnh bàn ăn rồi cầm cái đĩa ấy đi nhưng Tiêu Phượng Nghi lại giữ tay cô lại: “Cháu cứ kệ nó, bận rộn cả ngày rồi, mau đi nghỉ đi, đừng nấu nữa”.

Dư Kiều khẽ lắc đầu.

“Cháu nhìn cháu đi, doạ cho con bé sợ tới mức nào rồi? Địa chủ phong kiến ngày xưa cũng không hành tá điền như cháu đâu”, Tiêu Phượng Nghi nhìn Tiêu Định Bân với vẻ hơi bất mãn.

Tiêu Bình Sinh đặt đũa xuống, sau đó lau tay rồi đứng dậy nói: “Con đi học nấu món này với A Kiều, con thấy mẹ cũng thích ăn, khi nào ra nước ngoài rồi thì con vẫn có thể nấu cho mẹ”.

Tiêu Định Bân nhìn Tiêu Bình Sinh rồi chợt nói: “Thôi, tôi không muốn ăn nữa, A Kiều, cô đi lấy thêm canh cho tôi”.

Dư Tiêu Tiêu cảm thấy ghen tức nên cười nói: “Định Bân, để em lấy cho anh”.

Nhưng Tiêu Định Bân lại cản cô ta lại: “Em đâu cần làm những việc này, để A Kiều làm”.

Dư Kiều nghe xong thì mím môi, lòng đau như bị kim châm.

Trong mắt Tiêu Định Bân, cô chỉ là một người giúp việc thấp kém, còn Dư Tiêu Tiêu thì được anh cưng nựng, không cần nhúng tay vào bất cứ việc gì.

Chứ cô thì…

Dư Kiều cuộn tròn bàn tay đang rủ xuống lại, từ hôm qua đến giờ, tay cô chưa rời khỏi nước, làm mấy ngón tay đều bị tróc da, nhưng cô vẫn cố nhịn rồi làm việc tiếp.

Tuy cô không coi việc nấu ăn cho anh là uất ức, thậm chí còn thấy ngọt ngào.

Nhưng đừng để cô nhìn thấy cảnh tưởng ân ái giữa anh và Dư Tiêu Tiêu được không.
Chương 46: Tàn ác

“Vậy em đi đi A Kiều”, Dư Tiêu Tiêu lạnh nhạt nói.

Dư Kiều giơ tay lấy bát canh qua nhưng Tiêu Bình Sinh lại bỗng nắm lấy cổ tay cô: “A Kiều, ngón tay bị làm sao thế?”

Dư Kiều vội vàng rụt tay lại nhưng Tiêu Bình Sinh không buông, anh ấy lấy đi cái bát trên tay cô rồi đặt sang một bên, dùng sức mở ngón tay cô ta.

Vì hai tay luôn ngâm trong nước, có vài chỗ đã trở nên trắng bệch nhưng lại vì liên tục bận rộn nên lớp da non bị tróc ra, thấm chút máu ra ngoài.

Tiêu Phượng Nghi nhìn một cái cũng nhíu mày: “Bình Sinh, đi lấy thuốc đến đây, bôi cho A Kiều”.

Tiêu Bình Sinh liếc nhìn Dư Kiều, cô vẫn đang quấn chiếc khăn, chỉ lộ ra đôi mắt to, hai phần đen trắng rõ ràng, từ đầu đến cuối, đôi mắt đó đều rất bình tĩnh, không có tỏ ra oán trách hay tủi thân gì, nhưng cô như thế này lại khiến người ta cảm thấy đau lòng.

“Đi theo tôi!”, sắc mặt Tiêu Bình Sinh hơi khó coi, Dư Kiều vô thức nhìn Tiêu Định Bân, nhưng lại thấy Tiêu Định Bân đang âm trầm nhìn hai người họ, khóe môi còn lộ ra vẻ cười nhạo.

Trái tim cô đau thắt, lại dùng sức rút tay mình lại.

Chắc chắn Tiêu Định Bân lại nghĩ là cô cố ý dụ dỗ Tiêu Bình Sinh rồi.

Có lẽ trong mắt anh, cô mãi mãi là một người nham hiểm, luôn thích quyến rũ đàn ông, là một người phụ nữ vô liêm sỉ.

“Để tôi dẫn A Kiều đi bôi thuốc”, Dư Tiêu Tiêu đứng lên, cười nói với Tiêu Bình Sinh: “Dù sao A Kiều cũng là con gái, sẽ xấu hổ”.

Tiêu Bình Sinh chỉ đành bước sang một bên.

“Đi thôi A Kiều, chị dẫn em đi bôi thuốc!”, Dư Tiêu Tiêu ngoài mặt mỉm cười nhẹ nhàng nắm lấy tay Dư Kiều.

Dư Kiều không giãy ra nữa, cô cúi thấp đầu, đi lên lầu với Dư Tiêu Tiêu, cánh cửa phòng vừa đóng lại, cô đã bị tát một bạt tai.

Dư Kiều che mặt, nhẫn nhịn cơn đau không muốn để nước mắt rơi xuống.

“Đê tiện!”, Dư Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, đột nhiên xoay người chạy đến tủ đựng đồ ở một bên, lấy hộp kim chỉ ra rồi chọn cây kim dài nhất trong đó.

Dư Kiều vô thức lùi lại, trước đây ở nhà Dư, mỗi khi Dư Tiêu Tiêu không vui thì sẽ dùng kim đâm cô, dù Dư Kiều có thể nhẫn nhịn thế nào thì cũng là một cơ thể bằng xương bằng thịt, sao cô có thể không sợ hãi cơn đau này chứ?

“Ngậm chặt miệng lại cho tao, nếu mày dám lên tiếng để người khác nghe thấy, tao sẽ cho người đánh chết Tô Tẩm rồi ném cho chó ăn đấy”.

Dư Kiều dán chặt lưng vào cánh cửa đằng sau, nhắm mắt lại.

“Con đê tiện không biết xấu hổ, người như mày mà cũng muốn quyến rũ Định Bân, dụ dỗ Tiêu Bình Sinh sao?”, Dư Tiêu Tiêu vừa hung hăng chửi rủa, vừa mặc kệ mọi thứ, đâm loạn kim vào người Dư Kiều.

Cô đau đến cả người run lên, rất nhiều lần không nhịn được muốn lớn tiếng hét lên nhưng cô là người câm, khả năng cô hét lên thành tiếng rất là mong manh.

Đến tận năm phút sau, Dư Tiêu Tiêu mới mệt mỏi dừng lại.

Dư Kiều cuộn mình ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy thân mình, những nơi được quần áo che đậy đều dày đặc lỗ kim thấm máu, cô thật sự rất đau, thật sự rất đau…

Dư Tiêu Tiêu cúi người xuống vươn tay ra bóp lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn mình, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ điên cuồng nhìn chằm chằm vào cô: “Rốt cuộc con tiện nhân mày đã làm gì, dựa vào đâu mà Định Bân đã ngủ với mày ba lần mà vẫn không chịu chạm vào tao, tại sao, tại sao!”

“Mày đừng nghĩ mày ngủ với anh ấy rồi thì sớm muộn gì cũng có cơ hội trèo lên giường anh ấy. Tao nói cho mày biết nhé Dư Kiều, tao sẽ không cho mày cơ hội cưỡi lên đầu tao đâu…”

Dư Tiêu Tiêu hung ác cười: “Cả đời này mày chỉ có thể kết hôn sinh con với những người đàn ông đáng khinh nhất, sau đó con trai con gái của mày cũng chỉ bị tao ngược đãi chà đạp. Đời này mày đừng nghĩ đến việc trở mình…”

Dư Tiêu Tiêu mắng một trận xong vẫn chưa hả giận bèn đá mạnh vào bụng dưới Dư Kiều: “Con mẹ mày là tiện nhân, mày cũng thế!”

Dư Kiều đau đớn ngã xuống đất, bụng dưới bị cô ta đá một cái đau nhói từng cơn.
Chương 47: Đau quá!

Cô thật sự không chịu nổi nữa rên lên một tiếng, trên lưng là mồ hôi ướt đẫm.

Dư Tiêu Tiêu đá quá mạnh, mà vùng bụng của người phụ nữ là nơi yếu ớt, mềm mại nhất, cú đá này khiến cô cảm thấy mình đau đến mức nghẹt thở.

Dư Tiêu Tiêu lại cười nhạo, lấy một ống thuốc bôi ra ném cho cô: “Tự mình bôi vào tay đi, nhanh lên cho tao, có phải mày muốn để họ nhận ra điều bất ổn hay không?”

Dư Kiều vùng vẫy vịn tường đứng lên, nhưng bụng cô đau quá, không thể đứng thẳng dậy được.

“Mày giả bộ cái gì? Giả vờ đáng thương như thế cho ai xem?”, Dư Tiêu Tiêu khoanh tay cười mỉa: “Dư Kiều, tất cả đều là do mày tự chuốc lấy, hễ mày biết thức thời thì đừng lảng vảng ở trước mặt tao và Định Bân, tao sẽ không chán ghét mày như thế…”

Cô ta vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó tiếng gõ cửa vang lên: “Tiêu Tiêu, sao còn chưa ra nữa vậy?”

Là giọng của Tiêu Định Bân.

“Sắp xong rồi, A Kiều sợ đau nên em bôi khá lâu…”

Dư Tiêu Tiêu nhặt thuốc bôi lên, bóp bừa ra rồi bôi lên lòng bàn tay cô, động tác của cô ta rất thô lỗ, Dư Kiều đau đến mức đầu đầy mồ hôi, cả người đều run rẩy.

“A Kiều, em yếu ớt thế…”, Dư Tiêu Tiêu cố ý dịu dàng cười, lại ấn mạnh vào vết thương của Dư Kiều.

Dư Kiều đau đến mức cắn răng, Dư Tiêu Tiêu thấy cô như thế mới cảm thấy bớt giận.

“Tiêu Tiêu, em mở cửa ra đi”.

Tiêu Định Bân lại gõ cửa, Dư Tiêu Tiêu kéo cô sang một bên mở cửa ra: “Sao thế Định Bân?”

“Thấy em lâu quá vẫn chưa xuống”, nói rồi Tiêu Định Bân lại nhìn Dư Kiều: “Bôi thuốc xong thì xuống đi!”, Dư Kiều một tay ôm bụng dưới, hơi khom người xuống, tựa vào tường di chuyển từng bước.

“Cô sao thế?”, Tiêu Định Bân hơi nhíu mày, vừa rồi lúc lên lầu trông có vẻ khá bình thường, sao mới một lúc mà lại như bị bệnh vậy.

Tóc Dư Kiều ướt nhẹp, sợi tóc đen nhánh dính vào trên gò má trắng bệch, nói không nên lời.

Dư Kiều Kiều cảm thấy uất hận nhưng vẫn không dám thể hiện ra ngoài, kéo góc áo Tiêu Định Bân, nhỏ giọng nói: “A Kiều đến tháng, bụng không thoải mái”.

Tiêu Định Bân càng nhíu chặt mày, lại nhìn gương mặt trắng bệch của Dư Kiều, phụ nữ đến tháng đau thế sao?

Nhìn dáng vẻ của cô như bị ai đó đá vài phát vậy.

“Đã thế thì về nghỉ ngơi đi, bảo người khác làm việc ở phòng bếp”.

Đôi mắt Dư Kiều liếc nhìn anh, như thấp giọng nói hai chữ: Cảm ơn.

“Bà cô muốn tản bộ trong vườn hoa, Tiêu Tiêu, em đi cùng bà cô đi”.

Dư Tiêu Tiêu không muốn đi cho lắm nhưng vẫn mỉm cười đồng ý.

Dư Kiều nhích từng bước xuống lầu, lại khó khăn quay về phòng mình.

Sau khi đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng vén vạt áo lên, không khỏi há hốc mồm, phần bụng vốn trắng nõn giờ đã thâm tím, một vùng lớn như cái bát, cực kỳ đáng sợ.

Dư Tiêu Tiêu ngày càng cáu kỉnh, ngày càng mất khống chế, ra tay cũng càng nặng hơn.

Theo đó địch ý và thù hận với mình cũng càng thêm sâu.

Nếu Tiêu Định Bân hoàn toàn khỏi bệnh, cô và Tô Tẩm chắc cũng sắp bị hành hạ đến chết mất.

Cô phải làm sao để cứu bản thân đây? Làm sao để cứu Tô Tẩm?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom