-
Chương 51-53
Chương 51: Nghe thấy không
Dư Kiều sững sờ.
Tiêu Định Bân nhìn cô, đáy mắt hàm chứa vẻ giận dữ, khóe môi lại nhếch lên đầy mỉa mai, sau đó giây tiếp theo, anh giơ tay lên, chiếc ví kia đập mạnh vào mặt Dư Kiều.
“Xem ra cô hoàn toàn không coi những lời hôm qua tôi nói ra gì”.
Tiêu Định Bân từ từ tiến đến gần Dư Kiều: “Hiện tại đã tặng cả tín vật định tình rồi? Bước tiếp theo là muốn lừa lên giường, sau đó vọng tưởng một bước lên trời?”
Dư Kiều không muốn tiếp tục tự giải thích nữa, cô cũng không có cách nào mở miệng giải thích.
Huống chi, cho dù có thể giải thích, cô cũng không hề muốn nói thêm nói.
Anh đã mặc định cô đang giở trăm phương nghìn kế dụ dỗ đàn ông để tìm cách bay lên cành cao, như vậy cho dù cô có nói bản thân không làm gì cả, anh cũng sẽ không tin.
“Sao không nói nữa? Không còn lời nào để nói nữa có phải không?”, Tiêu Định Bân nổi giận, giơ tay ra bóp cằm cô qua chiếc khăn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng hy vọng hão huyền!”
Nơi đáy mắt Dư Kiều hiện lên một tia đau xót, nhưng càng nhiều hơn, lại vẫn là một vẻ bình tĩnh sâu thẳm.
“Đừng quên bây giờ cô là người hầu của nhà họ Tiêu, cho dù cô thật sự leo lên được giường của Tiêu Bình Sinh, tôi cũng sẽ dùng gia pháp nhà họ Tiêu đánh chết cô, tuyệt đối sẽ không để cô đạt được ý đồ!”
Tiêu Định Bân đột nhiên buông tay ra, Dư Kiều ngơ ngẩn lùi về sau hai bước, cơ thể vừa đúng đập vào bàn trà, lọ thuốc màu xanh trên đó lăn xuống đất.
Tiêu Định Bân đưa mắt nhìn qua, lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Lúc này trong túi của anh cũng có một lọ thuốc giống vậy, một lọ thuốc giống y như đúc, là do anh đặc biệt nhờ người bạn ở nước ngoài nghĩ cách gửi về, là thuốc bôi trị vết sẹo tốt nhất trên thế giới hiện nay.
A Kiều chỉ là một người hầu, làm sao có thể mua nổi?
Đúng rồi, chắc là Tiêu Bình Sinh tặng cho cô.
Xem ra, cô có bản lĩnh hơn so với những gì anh nghĩ,
Người đàn ông hiểu biết sâu rộng lại không dễ bị ngoại cảnh tác động như Tiêu Bình Sinh mà cũng bị cô quyến rũ!
Tiêu Định Bân từng bước đi đến, cúi người nhặt lọ thuốc màu xanh kia lên.
Dư Kiều theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn không tiến lên.
“Cái này từ đâu ra?”, Tiêu Định Bân cúi đầu hỏi.
Dư Kiều mím môi, Tiêu Định Bân đột nhiên dùng lực ném mạnh lọ thuốc kia xuống đất.
Dư Kiều bị doạ sợ, tự ôm lấy mình ngồi thụp xuống đất.
Tiêu Đinh Bân từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng mở miệng: “Từ giờ trở đi, không cho phép cô xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh”.
Dư Kiều ôm đầu, khẽ run rẩy.
“Có nghe thấy không!”, Tiêu Định Bân nhấc chân, đạp đổ bàn trà.
Sắc mặt Dư Kiều trắng bệch, ngẩng đầu nhìn phía anh theo bản năng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng từ từ chảy xuống hai dòng nước mắt.
“A Kiều, tôi nói, về sau không cho phép xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh”.
Tiêu Định Bân khom người, gương mặt anh tuấn bức người chậm rãi lại gần, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh phả vào mũi cô, Dư Kiều từ từ nhắm mắt lại, tránh mặt đi, nhẹ nhàng gật đầu.
Sự tức giận che lấp nơi đáy mắt anh dường như phai đi một chút, mà giây tiếp theo, anh lại đưa tay ra ôm lấy cô dưới đất, đặt lên giường.
Dư Kiều toàn thân đều đang run, giống như một con mèo được người ta nhặt về từ đầu đường giữa đêm mưa gió.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
Tiêu Định Bân đặt cô xuống, lúc này mới buông lỏng tay, anh lấy lọ thuốc cao từ trong túi ra đưa cho cô: “Mặc kệ trước kia cô đã làm cái gì, cũng quả thật không cần phải trả giá bằng việc huỷ dung nhan, lọ thuốc thoa này một ngày bôi ba lần, một tháng sau vết sẹo sẽ biến mất hơn nửa”.
Dư Kiều bỗng nhiên thoát ra một tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng, cô càng cúi đầu thấp hơn, nước mắt liên tục lăn dài, nhưng lại khóc không thành tiếng.
Chương 52: Hoắc Kình điều tra
“Nhớ kỹ những gì tôi đã nói, về sau chỉ cần cô nghe lời, không có ý định kia, tôi sẽ nể mặt Tiêu Tiêu mà đối xử tử tế với cô, đợi cô tốt nghiệp xong, tôi sẽ tìm cho cô một người đàn ông chất phác thành thật để cô dựa dẫm cả đời”.
Lần này Dư Kiều lại không ngoan ngoãn gật đầu.
Cô không cần kết hôn và cũng không muốn kết hôn với ai.
Kiếp này, cô đã không thể kết hôn với người đàn ông mà mình yêu, vậy cô thà tiếp tục sống một mình thế này.
Tiêu Định Bân thấy cô không nói gì, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, trông thấy bộ dạng đáng thương của cô thì bao nhiêu lời trách mắng đến miệng cũng không thể thốt ra.
“Cô nghỉ ngơi đi”.
Anh nhìn cô một cái, quay người ra ngoài, nhưng khi đi được hai bước thì anh chợt dừng lại.
Dư Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm lệ, cô thấy anh đi đến nhặt chiếc túi rơi dưới đất.
“Thứ đồ bẩn thỉu này kêu người đem bỏ đi, cô làm lại hai cái mới đưa cho Tiêu Tiêu”.
Tiêu Định Bân nhìn cô, đột nhiên nói: “Ngày mai, cô không cần tới nhà bếp, nghỉ ngơi một hôm đi!”
Anh thích chiếc túi thơm này nhưng lại không thích cô tặng món mình thích cho người đàn ông khác.
Là ai cũng không được.
…
Ngón tay thon dài của Hoắc Kình gõ đều đều lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn cấp dưới trước mặt: “Ý anh là, bà Dư ngày xưa hiện tại mất tích, rồi lại có một con gà móng đỏ không biết từ đâu tới đang ngồi ở vị trí bà Dư?”
“Đúng thưa cậu”.
“Vậy còn cô cả nhà họ Dư - Dư Tiêu Tiêu?”. Con ngươi Hoắc Kình tối lại: “Thật thú vị, cô cả nhà họ Dư giả mạo là vợ chưa cưới của cậu chủ nhà họ Tiêu, còn cô Dư chân chính lại biến thành người câm”.
Đôi mắt Hoắc Kình tối sầm, mấy năm nay, không biết dì Tô và Dư Kiều đã phải chịu bao nhiêu khổ cực và tủi hổ.
“Thưa cậu chủ, kết quả điều tra mà cậu cần đều ở đây”.
“Tiếp tục điều tra tung tích của dì Tô”.
“Vâng”.
Hoắc Kình đứng dậy, vận động vai gáy một chút, liền quay sang nói với trợ lý: “Đi chuẩn bị một chút quà, tôi muốn đến nhà họ Dư”.
Nhà họ Dư.
Dư Văn Xương nhìn Hoắc Kình trước mặt, phải mất một lúc mới nhận ra đối phương, ông ta cười nói: “Hóa ra là cháu, chú gặp qua cháu hồi bé, giờ trông khác quá nhỉ…”
Hoắc Kình của hôm nay không còn là Hoắc Kình - đứa con ngoài giá thú thân phận thấp hèn khi xưa, mà anh ta đã là chủ nhân sản nghiệp nhà họ Hoắc, là ngôi sao đang dâng lên ở thủ đô.
Triệu Như hoàn toàn không biết gì về Hoắc Kình, dù sao thì năm đó, khi Tô Tẩm vẫn là bà Dư, bà ta vẫn đang ở nhà thuê, nơm nớp lo lắng, đợi chờ ngày đêm như con chuột trong cống ngầm.
“Chú Dư, hôm nay cháu đến đây là vì có một thỉnh cầu”. Hoắc Kình cười nhạt, ngoắc tay gọi người mang lên quà gặp mặt lên, từ trong đó lấy ra một khối ngọc bội: “Hơn mười năm trước, mẹ cháu và dì Tô đã hứa hôn cho cháu và A Kiều, mà do vài biến cố vào mấy năm trước nên cháu luôn ở nước ngoài, vì vậy chuyện này đã bị trì hoãn, nhưng hiện nay cháu đã quay về, hôn sự của cháu và A Kiều cũng nên chọn ngày rồi…”
Dư Văn Xương lại khá kinh ngạc: “Cháu và A Kiều có hôn ước?”
“Đúng là như vậy”.
Dư Văn Xương không khỏi mừng thầm trong lòng, Tô Tẩm vừa yếu đuối vừa vô dụng này lại làm giúp ông ta một việc tốt như thế.
Nhà họ Hoắc có gia thế hiển hách, Hoắc Kình lại đang nắm trong tay quyền lực lớn, rất có thể sẽ là chủ nhân của nhà họ Hoắc trong tương lai.
Nếu A Kiều kết hôn với cậu ta, cả hai đứa con gái của Dư Văn Xương ông ta, một người sẽ là bà Tiêu, một người sẽ là bà Hoắc trong tương lai, chẳng phải ông ta có thể nghênh ngang ở thủ đô này sao?
Chương 53: Đê tiện
Triệu Như lại có chút lo lắng, tuy bà ta không biết Hoắc Kình là ai nhưng anh ta chắc chắn không phải là kẻ đơn giản, tuyệt đối không dễ đối phó.
Nếu cho con khốn Dư Kiều đó kết hôn với Hoắc Kình, thế khác nào để nó leo lên đầu mình ngồi sao?
Con gái bà ta phải làm phượng hoàng, con gái của Tô Tẩm chỉ được phép làm một con tiện tì hèn hạ, bất luận thế nào, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể tác thành.
Dư Văn Xương vui mừng, định nhận lời ngay lập tức nhưng Triệu Như đã giành mở miệng trước: “Đây đúng là chuyện đáng mừng, nhưng chúng ta là bậc cha chú, dù sao cũng nên hỏi ý kiến của con cái một chút”.
Hoắc Kình cười nhạt: “Đương nhiên là được”.
“Cần gì phải hỏi, lẽ nào ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này, người làm cha như tôi cũng không được quyết định sao? Tôi thấy mối hôn nhân này cứ quyết định như vậy đi…”
Triệu Như ho nhẹ một tiếng, Dư Văn Xương liếc nhìn bà ta theo bản năng, Triệu Như nói: “Tôi thấy vẫn là nên hỏi ý kiến A Kiều, tôi là mẹ kế, chuyện gì cũng tự ý quyết định, người ngoài nhìn vào thì lại bàn ra tán vào”.
Dư Văn Xương gật đầu: “Vậy cũng được, cậu Hoắc, đợi tôi hỏi ý kiến A Kiều rồi sẽ trả lời cậu”.
Lúc Hoắc Kình lên xe rời khỏi nhà họ Dư, anh ta còn quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, khóe môi cong lên, ý cười lạnh thấu tâm can.
Hiện tại đã khác, Hoắc Kình anh ta đã không còn là Hoắc Kình của ngày xưa, A Kiều nhất định phải thuộc về anh ta.
Hoắc Kình vừa rời đi, sắc mặt Triệu Như đã thay đổi.
“Văn Xương, sao ông lại thiếu suy nghĩ như vậy, nếu để Dư Kiều kết hôn với cậu Hoắc, chúng ta đang nuôi hổ gây họa đó!”
“Sao lại nuôi hổ gây họa?”, Dư Văn Xương không để tâm: “Tôi là bố nó, nó có thể làm gì tôi chứ?”
Triệu Như cười mỉa: “Ông nghĩ mình là bố đẻ, ông thân với nó hay Tô Tẩm thân hơn? Ông có tin không, sau khi lấy Hoắc Kình, con ranh đó sẽ lật mặt, quay về tìm ông tính sổ, đòi lại công bằng cho Tô Tẩm!”
“Nó dám!”. Dư Văn Xương đập bàn thật mạnh: “Nó dám làm như vậy, đây là bất hiếu, là đại nghịch bất đạo!”
“Còn về phần Tiêu Tiêu, nó đã thay Tiêu Tiêu thử giường, sớm đã không còn trong trắng, nên giải thích với Hoắc Kình thế nào đây? Nói ra tình hình thực tế à? Đến lúc đó, Tiêu Tiêu phải làm sao, việc cưới xin của chúng ta và nhà họ Tiêu hủy bỏ à…”
Triệu Như cười gằn một tiếng: “Ông đừng quên người cứu Tiêu Định Bân là ai, đến lúc đó, Dư Kiều trở mặt với ông, Tiêu Tiêu bị trả về, nhà họ Tiêu nhớ ơn của Dư Kiều, Hoắc Kình lại là thanh mai trúc mã với con nhỏ đó. Văn Xương, ông nghĩ đi, nếu vậy chúng ta sẽ có kết cục thế nào?”
Dư Văn Xương ngồi xuống, ánh mắt dữ tợn.
Triệu Như nói không sai, Dư Kiều hận ông ta, nếu có chỗ dựa, Dư Kiều chắc chắn sẽ báo thù cho Tô Tẩm. Tiêu Tiêu gả vào nhà họ Tiêu là việc trăm lợi mà không hề có hại, nhưng nếu Dư Kiều vào nhà họ Hoắc, nhà họ Dư tiêu rồi!
“Tiểu Như, bà nói nên làm sao đây?”
Triệu Như cười: “Đơn giản, chỉ cần Tô Tẩm còn nằm trong tay chúng ta, Dư Kiều vẫn là con rối do chúng ta điều khiển, chúng ta bảo con ranh đó đi hướng đông, nó không dám đi hướng tây!”
“Nhưng chúng ta không thể đắc tội nhà họ Hoắc!”
“Chuyện này có gì đâu mà khó, bảo A Kiều có bạn trai rồi, không còn trong sạch, thế chẳng phải được sao?”
Triệu Như vuốt ve hoa văn trên quần áo: “Trước đó Tiêu Tiêu đã nói với tôi, Dư Kiều ở nhà họ Tiêu cũng không chịu yên phận, nên muốn chúng ta mau chóng gả con nhỏ đó đi, tôi thấy chúng ta cũng nên xử lý chuyện này thôi!”
“Bà có người nào thích hợp không?”
“Tài xế của Tiêu Tiêu tên Triệu Cường vừa ý A Kiều!”, Triệu Như nở nụ cười đắc ý: “Cả nhà Triệu Cường nằm trong tay chúng ta, trung thành với tôi và Tiêu Tiêu, A Kiều gả cho cậu ta thì sẽ dạy dỗ nó ngoan ngoãn. Sau đó đẻ vài đứa thì con ranh đó sao lật mình nổi nữa? Văn Xương, chuyện quan trọng là phải tác hợp cho Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân, nhà họ Dư chúng ta mới có thể thành thuyền lên theo nước...”
“Cứ quyết định vậy đi!”
“Nhưng A Kiều khó tính, sợ là chướng mắt Triệu Cường, nghe nói lần trước còn làm ầm ĩ làm bị thương Triệu Cường”.
“Vậy làm gạo nấu thành cơm đi!”
Dư Văn Xương khẽ nói với Triệu Như:“Tìm cách bắt nó về nhà một chuyến, chuyện này bà phải xử lý ổn thỏa đó!”
Dư Kiều sững sờ.
Tiêu Định Bân nhìn cô, đáy mắt hàm chứa vẻ giận dữ, khóe môi lại nhếch lên đầy mỉa mai, sau đó giây tiếp theo, anh giơ tay lên, chiếc ví kia đập mạnh vào mặt Dư Kiều.
“Xem ra cô hoàn toàn không coi những lời hôm qua tôi nói ra gì”.
Tiêu Định Bân từ từ tiến đến gần Dư Kiều: “Hiện tại đã tặng cả tín vật định tình rồi? Bước tiếp theo là muốn lừa lên giường, sau đó vọng tưởng một bước lên trời?”
Dư Kiều không muốn tiếp tục tự giải thích nữa, cô cũng không có cách nào mở miệng giải thích.
Huống chi, cho dù có thể giải thích, cô cũng không hề muốn nói thêm nói.
Anh đã mặc định cô đang giở trăm phương nghìn kế dụ dỗ đàn ông để tìm cách bay lên cành cao, như vậy cho dù cô có nói bản thân không làm gì cả, anh cũng sẽ không tin.
“Sao không nói nữa? Không còn lời nào để nói nữa có phải không?”, Tiêu Định Bân nổi giận, giơ tay ra bóp cằm cô qua chiếc khăn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng hy vọng hão huyền!”
Nơi đáy mắt Dư Kiều hiện lên một tia đau xót, nhưng càng nhiều hơn, lại vẫn là một vẻ bình tĩnh sâu thẳm.
“Đừng quên bây giờ cô là người hầu của nhà họ Tiêu, cho dù cô thật sự leo lên được giường của Tiêu Bình Sinh, tôi cũng sẽ dùng gia pháp nhà họ Tiêu đánh chết cô, tuyệt đối sẽ không để cô đạt được ý đồ!”
Tiêu Định Bân đột nhiên buông tay ra, Dư Kiều ngơ ngẩn lùi về sau hai bước, cơ thể vừa đúng đập vào bàn trà, lọ thuốc màu xanh trên đó lăn xuống đất.
Tiêu Định Bân đưa mắt nhìn qua, lại lập tức thay đổi sắc mặt.
Lúc này trong túi của anh cũng có một lọ thuốc giống vậy, một lọ thuốc giống y như đúc, là do anh đặc biệt nhờ người bạn ở nước ngoài nghĩ cách gửi về, là thuốc bôi trị vết sẹo tốt nhất trên thế giới hiện nay.
A Kiều chỉ là một người hầu, làm sao có thể mua nổi?
Đúng rồi, chắc là Tiêu Bình Sinh tặng cho cô.
Xem ra, cô có bản lĩnh hơn so với những gì anh nghĩ,
Người đàn ông hiểu biết sâu rộng lại không dễ bị ngoại cảnh tác động như Tiêu Bình Sinh mà cũng bị cô quyến rũ!
Tiêu Định Bân từng bước đi đến, cúi người nhặt lọ thuốc màu xanh kia lên.
Dư Kiều theo bản năng muốn ngăn lại, nhưng cuối cùng vẫn không tiến lên.
“Cái này từ đâu ra?”, Tiêu Định Bân cúi đầu hỏi.
Dư Kiều mím môi, Tiêu Định Bân đột nhiên dùng lực ném mạnh lọ thuốc kia xuống đất.
Dư Kiều bị doạ sợ, tự ôm lấy mình ngồi thụp xuống đất.
Tiêu Đinh Bân từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng mở miệng: “Từ giờ trở đi, không cho phép cô xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh”.
Dư Kiều ôm đầu, khẽ run rẩy.
“Có nghe thấy không!”, Tiêu Định Bân nhấc chân, đạp đổ bàn trà.
Sắc mặt Dư Kiều trắng bệch, ngẩng đầu nhìn phía anh theo bản năng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng từ từ chảy xuống hai dòng nước mắt.
“A Kiều, tôi nói, về sau không cho phép xuất hiện trước mặt Tiêu Bình Sinh”.
Tiêu Định Bân khom người, gương mặt anh tuấn bức người chậm rãi lại gần, mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh phả vào mũi cô, Dư Kiều từ từ nhắm mắt lại, tránh mặt đi, nhẹ nhàng gật đầu.
Sự tức giận che lấp nơi đáy mắt anh dường như phai đi một chút, mà giây tiếp theo, anh lại đưa tay ra ôm lấy cô dưới đất, đặt lên giường.
Dư Kiều toàn thân đều đang run, giống như một con mèo được người ta nhặt về từ đầu đường giữa đêm mưa gió.
Nhưng từ đầu đến cuối cô đều không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái.
Tiêu Định Bân đặt cô xuống, lúc này mới buông lỏng tay, anh lấy lọ thuốc cao từ trong túi ra đưa cho cô: “Mặc kệ trước kia cô đã làm cái gì, cũng quả thật không cần phải trả giá bằng việc huỷ dung nhan, lọ thuốc thoa này một ngày bôi ba lần, một tháng sau vết sẹo sẽ biến mất hơn nửa”.
Dư Kiều bỗng nhiên thoát ra một tiếng nghẹn ngào nơi cổ họng, cô càng cúi đầu thấp hơn, nước mắt liên tục lăn dài, nhưng lại khóc không thành tiếng.
Chương 52: Hoắc Kình điều tra
“Nhớ kỹ những gì tôi đã nói, về sau chỉ cần cô nghe lời, không có ý định kia, tôi sẽ nể mặt Tiêu Tiêu mà đối xử tử tế với cô, đợi cô tốt nghiệp xong, tôi sẽ tìm cho cô một người đàn ông chất phác thành thật để cô dựa dẫm cả đời”.
Lần này Dư Kiều lại không ngoan ngoãn gật đầu.
Cô không cần kết hôn và cũng không muốn kết hôn với ai.
Kiếp này, cô đã không thể kết hôn với người đàn ông mà mình yêu, vậy cô thà tiếp tục sống một mình thế này.
Tiêu Định Bân thấy cô không nói gì, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.
Chỉ là, trông thấy bộ dạng đáng thương của cô thì bao nhiêu lời trách mắng đến miệng cũng không thể thốt ra.
“Cô nghỉ ngơi đi”.
Anh nhìn cô một cái, quay người ra ngoài, nhưng khi đi được hai bước thì anh chợt dừng lại.
Dư Kiều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt ướt đẫm lệ, cô thấy anh đi đến nhặt chiếc túi rơi dưới đất.
“Thứ đồ bẩn thỉu này kêu người đem bỏ đi, cô làm lại hai cái mới đưa cho Tiêu Tiêu”.
Tiêu Định Bân nhìn cô, đột nhiên nói: “Ngày mai, cô không cần tới nhà bếp, nghỉ ngơi một hôm đi!”
Anh thích chiếc túi thơm này nhưng lại không thích cô tặng món mình thích cho người đàn ông khác.
Là ai cũng không được.
…
Ngón tay thon dài của Hoắc Kình gõ đều đều lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn cấp dưới trước mặt: “Ý anh là, bà Dư ngày xưa hiện tại mất tích, rồi lại có một con gà móng đỏ không biết từ đâu tới đang ngồi ở vị trí bà Dư?”
“Đúng thưa cậu”.
“Vậy còn cô cả nhà họ Dư - Dư Tiêu Tiêu?”. Con ngươi Hoắc Kình tối lại: “Thật thú vị, cô cả nhà họ Dư giả mạo là vợ chưa cưới của cậu chủ nhà họ Tiêu, còn cô Dư chân chính lại biến thành người câm”.
Đôi mắt Hoắc Kình tối sầm, mấy năm nay, không biết dì Tô và Dư Kiều đã phải chịu bao nhiêu khổ cực và tủi hổ.
“Thưa cậu chủ, kết quả điều tra mà cậu cần đều ở đây”.
“Tiếp tục điều tra tung tích của dì Tô”.
“Vâng”.
Hoắc Kình đứng dậy, vận động vai gáy một chút, liền quay sang nói với trợ lý: “Đi chuẩn bị một chút quà, tôi muốn đến nhà họ Dư”.
Nhà họ Dư.
Dư Văn Xương nhìn Hoắc Kình trước mặt, phải mất một lúc mới nhận ra đối phương, ông ta cười nói: “Hóa ra là cháu, chú gặp qua cháu hồi bé, giờ trông khác quá nhỉ…”
Hoắc Kình của hôm nay không còn là Hoắc Kình - đứa con ngoài giá thú thân phận thấp hèn khi xưa, mà anh ta đã là chủ nhân sản nghiệp nhà họ Hoắc, là ngôi sao đang dâng lên ở thủ đô.
Triệu Như hoàn toàn không biết gì về Hoắc Kình, dù sao thì năm đó, khi Tô Tẩm vẫn là bà Dư, bà ta vẫn đang ở nhà thuê, nơm nớp lo lắng, đợi chờ ngày đêm như con chuột trong cống ngầm.
“Chú Dư, hôm nay cháu đến đây là vì có một thỉnh cầu”. Hoắc Kình cười nhạt, ngoắc tay gọi người mang lên quà gặp mặt lên, từ trong đó lấy ra một khối ngọc bội: “Hơn mười năm trước, mẹ cháu và dì Tô đã hứa hôn cho cháu và A Kiều, mà do vài biến cố vào mấy năm trước nên cháu luôn ở nước ngoài, vì vậy chuyện này đã bị trì hoãn, nhưng hiện nay cháu đã quay về, hôn sự của cháu và A Kiều cũng nên chọn ngày rồi…”
Dư Văn Xương lại khá kinh ngạc: “Cháu và A Kiều có hôn ước?”
“Đúng là như vậy”.
Dư Văn Xương không khỏi mừng thầm trong lòng, Tô Tẩm vừa yếu đuối vừa vô dụng này lại làm giúp ông ta một việc tốt như thế.
Nhà họ Hoắc có gia thế hiển hách, Hoắc Kình lại đang nắm trong tay quyền lực lớn, rất có thể sẽ là chủ nhân của nhà họ Hoắc trong tương lai.
Nếu A Kiều kết hôn với cậu ta, cả hai đứa con gái của Dư Văn Xương ông ta, một người sẽ là bà Tiêu, một người sẽ là bà Hoắc trong tương lai, chẳng phải ông ta có thể nghênh ngang ở thủ đô này sao?
Chương 53: Đê tiện
Triệu Như lại có chút lo lắng, tuy bà ta không biết Hoắc Kình là ai nhưng anh ta chắc chắn không phải là kẻ đơn giản, tuyệt đối không dễ đối phó.
Nếu cho con khốn Dư Kiều đó kết hôn với Hoắc Kình, thế khác nào để nó leo lên đầu mình ngồi sao?
Con gái bà ta phải làm phượng hoàng, con gái của Tô Tẩm chỉ được phép làm một con tiện tì hèn hạ, bất luận thế nào, cuộc hôn nhân này tuyệt đối không thể tác thành.
Dư Văn Xương vui mừng, định nhận lời ngay lập tức nhưng Triệu Như đã giành mở miệng trước: “Đây đúng là chuyện đáng mừng, nhưng chúng ta là bậc cha chú, dù sao cũng nên hỏi ý kiến của con cái một chút”.
Hoắc Kình cười nhạt: “Đương nhiên là được”.
“Cần gì phải hỏi, lẽ nào ngay cả chuyện nhỏ nhặt thế này, người làm cha như tôi cũng không được quyết định sao? Tôi thấy mối hôn nhân này cứ quyết định như vậy đi…”
Triệu Như ho nhẹ một tiếng, Dư Văn Xương liếc nhìn bà ta theo bản năng, Triệu Như nói: “Tôi thấy vẫn là nên hỏi ý kiến A Kiều, tôi là mẹ kế, chuyện gì cũng tự ý quyết định, người ngoài nhìn vào thì lại bàn ra tán vào”.
Dư Văn Xương gật đầu: “Vậy cũng được, cậu Hoắc, đợi tôi hỏi ý kiến A Kiều rồi sẽ trả lời cậu”.
Lúc Hoắc Kình lên xe rời khỏi nhà họ Dư, anh ta còn quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, khóe môi cong lên, ý cười lạnh thấu tâm can.
Hiện tại đã khác, Hoắc Kình anh ta đã không còn là Hoắc Kình của ngày xưa, A Kiều nhất định phải thuộc về anh ta.
Hoắc Kình vừa rời đi, sắc mặt Triệu Như đã thay đổi.
“Văn Xương, sao ông lại thiếu suy nghĩ như vậy, nếu để Dư Kiều kết hôn với cậu Hoắc, chúng ta đang nuôi hổ gây họa đó!”
“Sao lại nuôi hổ gây họa?”, Dư Văn Xương không để tâm: “Tôi là bố nó, nó có thể làm gì tôi chứ?”
Triệu Như cười mỉa: “Ông nghĩ mình là bố đẻ, ông thân với nó hay Tô Tẩm thân hơn? Ông có tin không, sau khi lấy Hoắc Kình, con ranh đó sẽ lật mặt, quay về tìm ông tính sổ, đòi lại công bằng cho Tô Tẩm!”
“Nó dám!”. Dư Văn Xương đập bàn thật mạnh: “Nó dám làm như vậy, đây là bất hiếu, là đại nghịch bất đạo!”
“Còn về phần Tiêu Tiêu, nó đã thay Tiêu Tiêu thử giường, sớm đã không còn trong trắng, nên giải thích với Hoắc Kình thế nào đây? Nói ra tình hình thực tế à? Đến lúc đó, Tiêu Tiêu phải làm sao, việc cưới xin của chúng ta và nhà họ Tiêu hủy bỏ à…”
Triệu Như cười gằn một tiếng: “Ông đừng quên người cứu Tiêu Định Bân là ai, đến lúc đó, Dư Kiều trở mặt với ông, Tiêu Tiêu bị trả về, nhà họ Tiêu nhớ ơn của Dư Kiều, Hoắc Kình lại là thanh mai trúc mã với con nhỏ đó. Văn Xương, ông nghĩ đi, nếu vậy chúng ta sẽ có kết cục thế nào?”
Dư Văn Xương ngồi xuống, ánh mắt dữ tợn.
Triệu Như nói không sai, Dư Kiều hận ông ta, nếu có chỗ dựa, Dư Kiều chắc chắn sẽ báo thù cho Tô Tẩm. Tiêu Tiêu gả vào nhà họ Tiêu là việc trăm lợi mà không hề có hại, nhưng nếu Dư Kiều vào nhà họ Hoắc, nhà họ Dư tiêu rồi!
“Tiểu Như, bà nói nên làm sao đây?”
Triệu Như cười: “Đơn giản, chỉ cần Tô Tẩm còn nằm trong tay chúng ta, Dư Kiều vẫn là con rối do chúng ta điều khiển, chúng ta bảo con ranh đó đi hướng đông, nó không dám đi hướng tây!”
“Nhưng chúng ta không thể đắc tội nhà họ Hoắc!”
“Chuyện này có gì đâu mà khó, bảo A Kiều có bạn trai rồi, không còn trong sạch, thế chẳng phải được sao?”
Triệu Như vuốt ve hoa văn trên quần áo: “Trước đó Tiêu Tiêu đã nói với tôi, Dư Kiều ở nhà họ Tiêu cũng không chịu yên phận, nên muốn chúng ta mau chóng gả con nhỏ đó đi, tôi thấy chúng ta cũng nên xử lý chuyện này thôi!”
“Bà có người nào thích hợp không?”
“Tài xế của Tiêu Tiêu tên Triệu Cường vừa ý A Kiều!”, Triệu Như nở nụ cười đắc ý: “Cả nhà Triệu Cường nằm trong tay chúng ta, trung thành với tôi và Tiêu Tiêu, A Kiều gả cho cậu ta thì sẽ dạy dỗ nó ngoan ngoãn. Sau đó đẻ vài đứa thì con ranh đó sao lật mình nổi nữa? Văn Xương, chuyện quan trọng là phải tác hợp cho Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân, nhà họ Dư chúng ta mới có thể thành thuyền lên theo nước...”
“Cứ quyết định vậy đi!”
“Nhưng A Kiều khó tính, sợ là chướng mắt Triệu Cường, nghe nói lần trước còn làm ầm ĩ làm bị thương Triệu Cường”.
“Vậy làm gạo nấu thành cơm đi!”
Dư Văn Xương khẽ nói với Triệu Như:“Tìm cách bắt nó về nhà một chuyến, chuyện này bà phải xử lý ổn thỏa đó!”
Bình luận facebook