-
Chương 48-50
Chương 48: Có qua có lại
Dư Kiều chậm rãi tựa vào giường, cảm giác bị người ta nắm trong tay quay như dế thực sự không dễ chịu chút nào.
Những dấu kim bị che lấp dưới quần áo, vết máu chi chít thấm ướt vải dệt, sức Dư Tiêu Tiêu rất mạnh, mũi kim tiến vào chưa đến nửa tấc, rất nhiều lỗ kim bầm tím nặng do bị xuất huyết dưới da, nếu có người nhìn thấy những vết thương trên người cô như thế này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Nhưng Dư Kiều chỉ bình tĩnh thoa một lớp thuốc mỡ tiêu viêm cho mấy vết thương trên người mình, rồi thay quần áo sạch nằm xuống.
Hai hôm nay cô thật sự rất mệt, lúc này vết thương trên người tuy đau dữ dội nhưng chẳng mấy chốc đã uể oải ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại là do tiếng gõ cửa gọi dậy.
Dư Kiều bỗng mở bừng mắt, theo bản năng mở điện thoại xem đồng hồ, vậy mà cô ngủ một giấc từ chiều mãi đến gần mười giờ tối.
Mà mười giờ tối nay, Bình Tiêu Sinh đã hẹn cô gặp nhau ở hoa viên phía sau, còn có cả Tiêu Định Bân…
Dư Kiêu giật thót cả tim, cô suýt nữa đã quên mất chuyện này.
“A Kiều, cô ở bên trong sao?”. Người gõ cửa bên ngoài đợi không thấy đáp thì lên tiếng.
Là giọng của Tiêu Bình Sinh.
Dư Kiều vội vàng đeo khăn rồi xuống giường, có lẽ động tác quá mạnh nên động đến vết thương phần bụng, cô đau đớn nhíu chặt mày, một tay ôm bụng dưới khẽ cong người đi qua mở cửa.
“A Kiều”. Tiêu Bình Sinh có chút lo lắng nhìn cô: “Có phải tôi làm ồn đến cô không?”
Dư Kiều lắc đầu.
“Nghe nói cô không thoải mái, đã đỡ hơn chưa?”
Dư Kiều khẽ gật đầu.
Lúc này Tiêu Bình Sinh mới khẽ cười: “Vậy thì tốt”.
Cô gái trước mặt mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đã hơi ngả màu, nhưng bộ quần áo cũ đơn giản cùng với gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô lại khiến người ta động lòng hơn hẳn quần là áo lụa trang điểm phấn son.
Trong phòng cô chưa mở đèn, chỉ có đèn đường cách đó không xa và ánh trăng rọi vào gương mặt cô.
Tiêu Bình Sinh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đeo khăn trước mắt, nhớ đến vết sẹo đỏ ửng dữ tợn kia, trong lòng lại cảm thấy thương tiếc.
Anh ta lấy một lọ thuốc mỡ màu xanh lá nhạt từ trong túi đưa cho cô: “Thuốc mỡ này có công dụng xóa sẹo rất tốt, sau này cô nhớ mỗi ngày bôi theo hướng dẫn, nếu dùng có hiệu quả thì cô lại nói với tôi, tôi sẽ nhờ bạn gửi”.
Dư Kiều mím môi, chậm rãi đưa tay nhận lấy thuốc mỡ.
Tiêu Bình Sinh khẽ nhếch môi, ý cười nơi đáy mắt càng đậm: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Dư Kiều cầm lọ thuốc nhỏ, sau đó nâng mắt nhìn Tiêu Bình Sinh: “Đợi, đã”.
“Ừ?”, Tiêu Bình Sinh có chút kinh ngạc.
Dư Kiều lại quay người vào trong phòng, cô lấy ra một cái túi nhỏ tinh xảo dưới gối, lấy giấy bút viết nhanh mấy chữ, sau đó lại đưa cho Tiêu Bình Sinh.
Tiêu Bình Sinh có chút khó hiểu nhận lấy thì thấy trên giấy viết tên mấy loại dược liệu bên trong túi, rồi lại viết mùa hè để túi này trong phòng hoặc là đeo bên người là có thể đuổi côn trùng, cũng có thể bớt nóng.
Tiêu Bình Sinh xem xong, ý cười trong mắt càng nhiều thêm, anh ta cầm túi nhỏ trong tay, nhìn Dư Kiều: “Thì ra A Kiều lại khéo tay như vậy à”.
Dư Kiều mở thuốc mỡ trong tay ra, rồi chỉ vào túi trong tay anh ta: “Có qua…”
“Cô muốn nói là có qua có lại đúng không? Cô cho tôi túi này là vì cảm ơn tôi cho cô thuốc này đúng không A Kiều?”
Chương 49: Chờ không thấy
Tiêu Bình Sinh khẽ cười lắc đầu, vươn tay xoa đầu cô: “A Kiều không cần cảm ơn tôi đâu”.
Dư Kiều lắc đầu.
Tiêu Bình Sinh nói: “Vậy được, tôi nhận lấy cái túi của A Kiều nhé”.
Dư Kiều mỉm cười.
Cô mỉm cười, mắt cong cong, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, Tiêu Bình Sinh có cảm giác như trái tim mình đột nhiên bị đánh trúng, thế mà lại sững sờ nhìn cô.
Dư Kiều bị anh ta nhìn như thế cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, cô cúi đầu xuống, chậm rãi lùi về sau một bước.
Tiêu Bình Sinh hoàn hồn: “Vậy tôi đi trước đây, cô nghỉ ngơi đi nhé”.
Dư Kiều gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Tiêu Bình Sinh nắm chặt cái túi rời đi, Dư Kiều nhìn anh ta đi xa rồi mới đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, trong vườn hoa nhỏ ở sân trước.
Sau khi hút xong điếu thuốc thứ hai, Tiêu Định Bân cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
Anh nhớ mình và A Kiều đã nói rõ là tối nay cô sẽ đợi anh ở đây, nhưng đã mười giờ rưỡi rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Tiêu Định Bân bóp tắt tàn thuốc, xoay người đi về phía vườn sau.
Phòng chứa đồ mà Dư Kiều ở nằm cách phía xa tòa nhà chính không xa.
Tiêu Định Bân từ xa nhìn thấy đèn phòng chứa đồ vẫn còn sáng, anh dừng bước, lửa giận trong lòng lại dâng lên.
Nếu mà cô vẫn chưa ngủ, cũng chẳng có việc gì khác, tại sao không đến chỗ hẹn?
Bây giờ thì tốt rồi, anh đường đường là cậu chủ nhà họ Tiêu, giờ lại còn phải cúi đầu đích thân đến tìm cô giúp việc à?
Tiêu Định Bân càng nghĩ càng tức, xoay người định đi nhưng đột nhiên nhìn lại.
“Muộn thế này mà chú họ còn đến đây làm gì?”
Tiêu Định Bân nói, nhưng nếu là người bên cạnh anh đều sẽ biết, giọng điệu bình thản này của anh thật ra là đang nổi sóng ngầm.
Tiêu Bình Sinh cũng hơi ngạc nhiên: “Định Bân? Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Chú họ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.
Anh có tình cảm sâu sắc với Tiêu Phượng Nghi nhưng Tiêu Bình Sinh là con nuôi, quan hệ với anh chỉ rất bình thường.
Anh cũng ít khi mở miệng gọi anh ta là chú họ.
“Ồ, tôi đi tìm A Kiều”, Tiêu Bình Sinh không che giấu gì cả, thẳng thắn nói.
“Hình như chú rất quan tâm đến A Kiều nhỉ”.
Tiêu Bình Sinh khẽ cười: “A Kiều rất tốt, tôi và bà cụ đều rất thích cô ấy”.
Tiêu Định Bân liếc anh ta một cái, vẻ ngoài Tiêu Bình Sinh không giống người nhà họ Tiêu, nhất là đôi mắt hoa đào hoa thu hút ong bướm càng khiến anh không thích.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Tiêu Bình Sinh là gu đàn ông rất được phụ nữ yêu thích.
“Chú đang cầm gì trong tay thế?”, Tiêu Định Bân bỗng nhìn đến tay Tiêu Bình Sinh.
“Cậu nói cái túi này ấy à…”
“Túi?”
Ánh mắt Tiêu Định Bân thay đổi, bỗng vươn tay giật lấy cái túi.
“Định Bân, cậu làm thế là có ý gì?”, Tiêu Bình Sinh cũng khó chịu ra mặt.
Mặc dù anh ta là con nuôi của Tiêu Phượng Nghi, thân phận không bằng Tiêu Định Bân nhưng anh cũng không nên vô lễ như vậy.
Tiêu Định Bân lại mặc kệ anh ta, chỉ cẩn thận lật cái túi tinh xảo trong tay.
Nếu anh nhớ không lầm thì cái túi mà A Kiều đeo trên người ở trên xe hôm đó cũng giống như vậy.
Chương 50: Tức giận
Đúng rồi, không thể sai được, cái túi y hệt, mùi cũng giống mùi trên người A Kiều.
Anh còn từng nói với A Kiều, bảo cô làm một cái như vậy tặng anh.
Lúc đó cô phản ứng thế nào?
Ngón tay thon dài của Tiêu Định Bân siết chặt, thậm chí còn nghiến răng ken két.
Đến bây giờ anh vẫn chưa thấy bóng dáng của cái túi đó mà cô lại đem đi tặng cho Tiêu Bình Sinh.
Đúng thế, trong mắt anh, Tiêu Bình Sinh chẳng là gì cả, nhưng trong mắt cô, người này chắc chắn là con rùa vàng có thể giúp cho cô một bước lên trời.
Có lẽ chuyện cô bị bắt nạt ở vườn sau hôm đó là do cô cố ý bày ra, cố tình để cho Tiêu Bình Sinh gặp phải, để anh ta sinh lòng thương hại, mà Tiêu Bình Sinh quả nhiên bị cô quyến rũ…
Cô gái này có hiểu cái gì là rụt rè không, có hiểu cái gì gọi là giữ gìn chuẩn mực đạo đức của phụ nữ không?
Có phải cứ gặp ai vẻ ngoài bảnh bao đôi chút thì cô sẽ kiếm cách dụ dỗ người ta không?
“Định Bân, trả lại cái túi cho tôi”.
Giọng Tiêu Bình Sinh trở nên lạnh lùng.
Tiêu Định Bân siết chặt cái túi nhưng cười nhạo: “Nếu tôi đoán không lầm thì đây là A Kiều tặng chú”.
“Phải, là A Kiều tặng”.
“A Kiều là người giúp việc của nhà họ Tiêu tôi, mỗi món đồ trên người cô ấy đều là của nhà họ Tiêu”.
Tiêu Định Bân nhìn chằm chằm Tiêu Bình Sinh: “Chú họ, cái túi này rất giống cái mà Tiêu Tiêu dùng nên tôi nghi A Kiều lấy nó từ…”
“Định Bân, đây chỉ là một cái túi bình thường thôi”.
“Đúng thế, chỉ là một cái túi bình thường nhưng trong nhà họ Tiêu không thể có kẻ trộm cắp”.
“Định Bân, sao cậu có thể sỉ nhục A Kiều như thế?”
“Có phải là sỉ nhục hay không, để tôi kiểm chứng rồi sẽ biết chân tướng. Chú họ, đây là chuyện của nhà họ Tiêu, chú tốt nhất đừng nhúng tay vào”.
Tiêu Bình Sinh nhìn Tiêu Định Bân, Tiêu Định Bân vẫn một mực nhìn thẳng vào anh ta.
Một lúc sau, Tiêu Bình Sinh bật cười: “Định Bân, nếu không phải cậu đã đính hôn, tôi đã hoài nghi liệu có phải cậu thích A Kiều không đấy…”
“Chú họ ăn nói cẩn thận!”, ánh mắt Tiêu Định Bân bỗng thay đổi: “Chú họ vừa mới về nước, vẫn chưa biết nhiều tình hình bên này, vài kẻ không phải yếu đuối đáng thương như vẻ ngoài của họ đâu, tôi có lòng tốt khuyên chú một câu, đừng để mình bị kẻ có tâm tư gian trá lừa”.
Đáy mắt Tiêu Bình Sinh hiện lên ý cười: “Định Bân, tôi chỉ tin vào những gì mắt tôi nhìn thấy”.
“Làm sao chú biết những gì tôi nói không phải do chính mắt tôi thấy?”
Tiêu Định Bân áng chừng cái túi trong tay, khẽ cười nói: “Không còn sớm nữa, chú họ nghỉ ngơi sớm đi”.
Tiêu Bình Sinh nhìn anh, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Tiêu Định Bân nhìn anh ta đi xa mới xoay người nhìn về phía căn phòng chứa đồ vẫn còn sáng đèn gần đấy.
Mùi thuốc thoang thoảng trong túi tỏa ra, giống hệt mùi trên người cô.
Anh tiến từng bước về phía nơi phát ra ánh sáng như bị ma nhập.
Dư Kiều vừa định tắt đèn nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Nói chính xác hơn thì hẳn là tiếng đập cửa mới đúng.
Cô không khỏi nhớ đến đêm đó khi Triệu Cường phá cửa xông vào, nỗi sợ bỗng chốc lan ra toàn thân.
Dư Kiều đeo khăn lên, mắt nhìn xung quanh, cô tiện tay cầm một bình hoa, sau đó từng bước đi đến cửa.
“Mở cửa!”, tiếng gõ cửa vừa dứt, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự tức giận của người đàn ông cũng vang lên, nhưng nó khiến trái tim Dư Kiều nhẹ nhõm rơi về đúng vị trí.
Là Tiêu Định Bân!
Cô thở phào đặt bình hoa sang một bên.
Ngay lúc vừa mở cửa, cửa đã bị người dùng sức tông vào, suýt đụng vào mặt Dư Kiều, cô bối rối tránh ra nhưng Tiêu Định Bân lại tức giận xông vào, sau đó đóng cửa lại.
Dư Kiều chậm rãi tựa vào giường, cảm giác bị người ta nắm trong tay quay như dế thực sự không dễ chịu chút nào.
Những dấu kim bị che lấp dưới quần áo, vết máu chi chít thấm ướt vải dệt, sức Dư Tiêu Tiêu rất mạnh, mũi kim tiến vào chưa đến nửa tấc, rất nhiều lỗ kim bầm tím nặng do bị xuất huyết dưới da, nếu có người nhìn thấy những vết thương trên người cô như thế này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Nhưng Dư Kiều chỉ bình tĩnh thoa một lớp thuốc mỡ tiêu viêm cho mấy vết thương trên người mình, rồi thay quần áo sạch nằm xuống.
Hai hôm nay cô thật sự rất mệt, lúc này vết thương trên người tuy đau dữ dội nhưng chẳng mấy chốc đã uể oải ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại là do tiếng gõ cửa gọi dậy.
Dư Kiều bỗng mở bừng mắt, theo bản năng mở điện thoại xem đồng hồ, vậy mà cô ngủ một giấc từ chiều mãi đến gần mười giờ tối.
Mà mười giờ tối nay, Bình Tiêu Sinh đã hẹn cô gặp nhau ở hoa viên phía sau, còn có cả Tiêu Định Bân…
Dư Kiêu giật thót cả tim, cô suýt nữa đã quên mất chuyện này.
“A Kiều, cô ở bên trong sao?”. Người gõ cửa bên ngoài đợi không thấy đáp thì lên tiếng.
Là giọng của Tiêu Bình Sinh.
Dư Kiều vội vàng đeo khăn rồi xuống giường, có lẽ động tác quá mạnh nên động đến vết thương phần bụng, cô đau đớn nhíu chặt mày, một tay ôm bụng dưới khẽ cong người đi qua mở cửa.
“A Kiều”. Tiêu Bình Sinh có chút lo lắng nhìn cô: “Có phải tôi làm ồn đến cô không?”
Dư Kiều lắc đầu.
“Nghe nói cô không thoải mái, đã đỡ hơn chưa?”
Dư Kiều khẽ gật đầu.
Lúc này Tiêu Bình Sinh mới khẽ cười: “Vậy thì tốt”.
Cô gái trước mặt mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt đã hơi ngả màu, nhưng bộ quần áo cũ đơn giản cùng với gương mặt nhỏ nhắn thanh thuần của cô lại khiến người ta động lòng hơn hẳn quần là áo lụa trang điểm phấn son.
Trong phòng cô chưa mở đèn, chỉ có đèn đường cách đó không xa và ánh trăng rọi vào gương mặt cô.
Tiêu Bình Sinh nhìn gương mặt nhỏ nhắn đeo khăn trước mắt, nhớ đến vết sẹo đỏ ửng dữ tợn kia, trong lòng lại cảm thấy thương tiếc.
Anh ta lấy một lọ thuốc mỡ màu xanh lá nhạt từ trong túi đưa cho cô: “Thuốc mỡ này có công dụng xóa sẹo rất tốt, sau này cô nhớ mỗi ngày bôi theo hướng dẫn, nếu dùng có hiệu quả thì cô lại nói với tôi, tôi sẽ nhờ bạn gửi”.
Dư Kiều mím môi, chậm rãi đưa tay nhận lấy thuốc mỡ.
Tiêu Bình Sinh khẽ nhếch môi, ý cười nơi đáy mắt càng đậm: “Vậy tôi không làm phiền cô nữa, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi”.
Dư Kiều cầm lọ thuốc nhỏ, sau đó nâng mắt nhìn Tiêu Bình Sinh: “Đợi, đã”.
“Ừ?”, Tiêu Bình Sinh có chút kinh ngạc.
Dư Kiều lại quay người vào trong phòng, cô lấy ra một cái túi nhỏ tinh xảo dưới gối, lấy giấy bút viết nhanh mấy chữ, sau đó lại đưa cho Tiêu Bình Sinh.
Tiêu Bình Sinh có chút khó hiểu nhận lấy thì thấy trên giấy viết tên mấy loại dược liệu bên trong túi, rồi lại viết mùa hè để túi này trong phòng hoặc là đeo bên người là có thể đuổi côn trùng, cũng có thể bớt nóng.
Tiêu Bình Sinh xem xong, ý cười trong mắt càng nhiều thêm, anh ta cầm túi nhỏ trong tay, nhìn Dư Kiều: “Thì ra A Kiều lại khéo tay như vậy à”.
Dư Kiều mở thuốc mỡ trong tay ra, rồi chỉ vào túi trong tay anh ta: “Có qua…”
“Cô muốn nói là có qua có lại đúng không? Cô cho tôi túi này là vì cảm ơn tôi cho cô thuốc này đúng không A Kiều?”
Chương 49: Chờ không thấy
Tiêu Bình Sinh khẽ cười lắc đầu, vươn tay xoa đầu cô: “A Kiều không cần cảm ơn tôi đâu”.
Dư Kiều lắc đầu.
Tiêu Bình Sinh nói: “Vậy được, tôi nhận lấy cái túi của A Kiều nhé”.
Dư Kiều mỉm cười.
Cô mỉm cười, mắt cong cong, vừa xinh đẹp vừa hoạt bát, Tiêu Bình Sinh có cảm giác như trái tim mình đột nhiên bị đánh trúng, thế mà lại sững sờ nhìn cô.
Dư Kiều bị anh ta nhìn như thế cũng cảm thấy hơi không được tự nhiên, cô cúi đầu xuống, chậm rãi lùi về sau một bước.
Tiêu Bình Sinh hoàn hồn: “Vậy tôi đi trước đây, cô nghỉ ngơi đi nhé”.
Dư Kiều gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Tiêu Bình Sinh nắm chặt cái túi rời đi, Dư Kiều nhìn anh ta đi xa rồi mới đóng cửa lại.
Cùng lúc đó, trong vườn hoa nhỏ ở sân trước.
Sau khi hút xong điếu thuốc thứ hai, Tiêu Định Bân cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn.
Anh nhớ mình và A Kiều đã nói rõ là tối nay cô sẽ đợi anh ở đây, nhưng đã mười giờ rưỡi rồi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Tiêu Định Bân bóp tắt tàn thuốc, xoay người đi về phía vườn sau.
Phòng chứa đồ mà Dư Kiều ở nằm cách phía xa tòa nhà chính không xa.
Tiêu Định Bân từ xa nhìn thấy đèn phòng chứa đồ vẫn còn sáng, anh dừng bước, lửa giận trong lòng lại dâng lên.
Nếu mà cô vẫn chưa ngủ, cũng chẳng có việc gì khác, tại sao không đến chỗ hẹn?
Bây giờ thì tốt rồi, anh đường đường là cậu chủ nhà họ Tiêu, giờ lại còn phải cúi đầu đích thân đến tìm cô giúp việc à?
Tiêu Định Bân càng nghĩ càng tức, xoay người định đi nhưng đột nhiên nhìn lại.
“Muộn thế này mà chú họ còn đến đây làm gì?”
Tiêu Định Bân nói, nhưng nếu là người bên cạnh anh đều sẽ biết, giọng điệu bình thản này của anh thật ra là đang nổi sóng ngầm.
Tiêu Bình Sinh cũng hơi ngạc nhiên: “Định Bân? Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Định Bân nhướng mày: “Chú họ vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi”.
Anh có tình cảm sâu sắc với Tiêu Phượng Nghi nhưng Tiêu Bình Sinh là con nuôi, quan hệ với anh chỉ rất bình thường.
Anh cũng ít khi mở miệng gọi anh ta là chú họ.
“Ồ, tôi đi tìm A Kiều”, Tiêu Bình Sinh không che giấu gì cả, thẳng thắn nói.
“Hình như chú rất quan tâm đến A Kiều nhỉ”.
Tiêu Bình Sinh khẽ cười: “A Kiều rất tốt, tôi và bà cụ đều rất thích cô ấy”.
Tiêu Định Bân liếc anh ta một cái, vẻ ngoài Tiêu Bình Sinh không giống người nhà họ Tiêu, nhất là đôi mắt hoa đào hoa thu hút ong bướm càng khiến anh không thích.
Nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Tiêu Bình Sinh là gu đàn ông rất được phụ nữ yêu thích.
“Chú đang cầm gì trong tay thế?”, Tiêu Định Bân bỗng nhìn đến tay Tiêu Bình Sinh.
“Cậu nói cái túi này ấy à…”
“Túi?”
Ánh mắt Tiêu Định Bân thay đổi, bỗng vươn tay giật lấy cái túi.
“Định Bân, cậu làm thế là có ý gì?”, Tiêu Bình Sinh cũng khó chịu ra mặt.
Mặc dù anh ta là con nuôi của Tiêu Phượng Nghi, thân phận không bằng Tiêu Định Bân nhưng anh cũng không nên vô lễ như vậy.
Tiêu Định Bân lại mặc kệ anh ta, chỉ cẩn thận lật cái túi tinh xảo trong tay.
Nếu anh nhớ không lầm thì cái túi mà A Kiều đeo trên người ở trên xe hôm đó cũng giống như vậy.
Chương 50: Tức giận
Đúng rồi, không thể sai được, cái túi y hệt, mùi cũng giống mùi trên người A Kiều.
Anh còn từng nói với A Kiều, bảo cô làm một cái như vậy tặng anh.
Lúc đó cô phản ứng thế nào?
Ngón tay thon dài của Tiêu Định Bân siết chặt, thậm chí còn nghiến răng ken két.
Đến bây giờ anh vẫn chưa thấy bóng dáng của cái túi đó mà cô lại đem đi tặng cho Tiêu Bình Sinh.
Đúng thế, trong mắt anh, Tiêu Bình Sinh chẳng là gì cả, nhưng trong mắt cô, người này chắc chắn là con rùa vàng có thể giúp cho cô một bước lên trời.
Có lẽ chuyện cô bị bắt nạt ở vườn sau hôm đó là do cô cố ý bày ra, cố tình để cho Tiêu Bình Sinh gặp phải, để anh ta sinh lòng thương hại, mà Tiêu Bình Sinh quả nhiên bị cô quyến rũ…
Cô gái này có hiểu cái gì là rụt rè không, có hiểu cái gì gọi là giữ gìn chuẩn mực đạo đức của phụ nữ không?
Có phải cứ gặp ai vẻ ngoài bảnh bao đôi chút thì cô sẽ kiếm cách dụ dỗ người ta không?
“Định Bân, trả lại cái túi cho tôi”.
Giọng Tiêu Bình Sinh trở nên lạnh lùng.
Tiêu Định Bân siết chặt cái túi nhưng cười nhạo: “Nếu tôi đoán không lầm thì đây là A Kiều tặng chú”.
“Phải, là A Kiều tặng”.
“A Kiều là người giúp việc của nhà họ Tiêu tôi, mỗi món đồ trên người cô ấy đều là của nhà họ Tiêu”.
Tiêu Định Bân nhìn chằm chằm Tiêu Bình Sinh: “Chú họ, cái túi này rất giống cái mà Tiêu Tiêu dùng nên tôi nghi A Kiều lấy nó từ…”
“Định Bân, đây chỉ là một cái túi bình thường thôi”.
“Đúng thế, chỉ là một cái túi bình thường nhưng trong nhà họ Tiêu không thể có kẻ trộm cắp”.
“Định Bân, sao cậu có thể sỉ nhục A Kiều như thế?”
“Có phải là sỉ nhục hay không, để tôi kiểm chứng rồi sẽ biết chân tướng. Chú họ, đây là chuyện của nhà họ Tiêu, chú tốt nhất đừng nhúng tay vào”.
Tiêu Bình Sinh nhìn Tiêu Định Bân, Tiêu Định Bân vẫn một mực nhìn thẳng vào anh ta.
Một lúc sau, Tiêu Bình Sinh bật cười: “Định Bân, nếu không phải cậu đã đính hôn, tôi đã hoài nghi liệu có phải cậu thích A Kiều không đấy…”
“Chú họ ăn nói cẩn thận!”, ánh mắt Tiêu Định Bân bỗng thay đổi: “Chú họ vừa mới về nước, vẫn chưa biết nhiều tình hình bên này, vài kẻ không phải yếu đuối đáng thương như vẻ ngoài của họ đâu, tôi có lòng tốt khuyên chú một câu, đừng để mình bị kẻ có tâm tư gian trá lừa”.
Đáy mắt Tiêu Bình Sinh hiện lên ý cười: “Định Bân, tôi chỉ tin vào những gì mắt tôi nhìn thấy”.
“Làm sao chú biết những gì tôi nói không phải do chính mắt tôi thấy?”
Tiêu Định Bân áng chừng cái túi trong tay, khẽ cười nói: “Không còn sớm nữa, chú họ nghỉ ngơi sớm đi”.
Tiêu Bình Sinh nhìn anh, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Tiêu Định Bân nhìn anh ta đi xa mới xoay người nhìn về phía căn phòng chứa đồ vẫn còn sáng đèn gần đấy.
Mùi thuốc thoang thoảng trong túi tỏa ra, giống hệt mùi trên người cô.
Anh tiến từng bước về phía nơi phát ra ánh sáng như bị ma nhập.
Dư Kiều vừa định tắt đèn nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Nói chính xác hơn thì hẳn là tiếng đập cửa mới đúng.
Cô không khỏi nhớ đến đêm đó khi Triệu Cường phá cửa xông vào, nỗi sợ bỗng chốc lan ra toàn thân.
Dư Kiều đeo khăn lên, mắt nhìn xung quanh, cô tiện tay cầm một bình hoa, sau đó từng bước đi đến cửa.
“Mở cửa!”, tiếng gõ cửa vừa dứt, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự tức giận của người đàn ông cũng vang lên, nhưng nó khiến trái tim Dư Kiều nhẹ nhõm rơi về đúng vị trí.
Là Tiêu Định Bân!
Cô thở phào đặt bình hoa sang một bên.
Ngay lúc vừa mở cửa, cửa đã bị người dùng sức tông vào, suýt đụng vào mặt Dư Kiều, cô bối rối tránh ra nhưng Tiêu Định Bân lại tức giận xông vào, sau đó đóng cửa lại.
Bình luận facebook