-
Chương 151-153
Chương 151: Tiêu Dự An là con mèo ham ăn
Cô Lý nhận bánh xong thì mang vào nhà ăn, sau đó cất tạm trong tủ lạnh, chờ các bé ngủ trưa dậy sẽ cho ăn bữa phụ.
Các bé đều thích bánh gato, nhất là bánh do Dư Kiều làm thì càng khiến các bé mê hơn. Cô làm bánh thành đủ mọi hình dạng động vật, thậm chí còn làm cả hình công chúa.
Khi cô Lý mang bánh ra, cả lớp học như bùng nổ, các bạn nhỏ đều vỗ tay hoan hô.
Tiêu Dự An lại không thèm nhìn lấy một cái, cậu bé không hề thích đồ ngọt chút nào.
Bây giờ trong đầu cậu bé chỉ có đúng một suy nghĩ, không biết sau giờ học, Tô Tô có đến đón Tô Nhất Niệm hay không?
“Tiêu Dự An, cậu không ăn à?”
Tô Nhất Niệm thấy Tiêu Dự An không thèm nhìn bánh ngọt thì bĩu môi, tức giận nói: “Đây là bánh do mẹ tớ làm đấy, tớ còn dặn mẹ làm thêm một phần để cho cậu hai cái đó”.
Tiêu Dự An chợt nhìn Tô Nhất Niệm, sau đó lại ngoảnh nhìn hai chiếc bánh ngọt trên bàn.
Một cái là hình con ngựa, một cái là hình hoàng tử.
Cậu bé cầm tinh ngựa.
Đến chuyện này Tô Tô cũng biết, còn làm riêng bánh này cho cậu bé, Tiêu Dự An không khỏi thấy ngọt ngào. Làm sao bây giờ, càng ngày cậu bé càng thích Tô Tô rồi.
Tô Nhất Niệm mở hộp bánh của mình ra, bánh của cô bé cũng là hình con ngựa, nhưng là kiểu mà các bé gái thích.
Tiêu Dự An nhìn bánh của Tô Nhất Niệm, sự vui thích trong lòng lập tức giảm một nửa.
“Của cậu cũng hình ngựa à?”
“Ừ, tớ cầm tinh ngựa mà, cho nên mẹ đã làm bánh hình ngựa cho tớ”.
Tô Nhất Niệm cầm nĩa lên bắt đầu ăn bánh, sau đó say mê nói: “Bánh mẹ làm đúng là ngon nhất trên đời”.
Tiêu Dự An cười khẩy nói: “Không tin”.
“Cậu ăn thử đi?”
“Thử thì thử”.
Tiêu Dự An cầm nĩa lên rồi xiên một miếng bánh cho vào miệng.
Mùi thơm ngậy của bơ sữa tan trong miệng đánh thức mọi giác quan.
Tiêu Dự An cứ thế xiên thêm bánh bỏ vào miệng, loáng cái cậu bé đã ăn hết hai miếng bánh từ bao giờ.
Tô Nhất Niệm giơ tay chọc vào má trêu cậu bé: “Dự An là con mèo tham ăn…”
Tiêu Dự An nhìn hai cái hộp trống không trước mặt rồi lại nhìn cái bụng tròn xoe của mình, lần đầu tiên trong đời, cậu bé thấy hơi ngại ngùng.
“Nhưng cậu ăn hết cũng là điều bình thường thôi, bánh hay đồ ăn do mẹ tớ làm đều ngon nhất trên đời mà. Lần nào, tới với dì Gia Nam cũng ăn no căng bụng như cậu…”
Tiêu Dự An vô thức hóp bụng lại.
Nhưng cậu bé vẫn nhướn mày rồi tỏ vẻ không tin: “Chém gió vừa thôi”.
“Cậu không tin thì cứ thử là biết, mẹ tớ nấu ăn siêu nhất thế giới đấy!”
Tô Nhất Niệm rất ghét người khác nghi ngờ Dư Kiều nên lập tức nói ngay.
Tiêu Dự An cau mày, bày ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Nói chung là tớ không tin, trừ khi tớ được ăn thử đồ do mẹ cậu nấu thì mới tin được”.
Chương 152: Mạo hiệm dùng người mới
“Thế hôm nay cậu về nhà tớ đi, tớ bảo mẹ nấu cơm cho bọn mình ăn”.
Tiêu Dự An nhìn Tô Nhất Niệm: “Không được, cậu là con gái, sao lại chủ động mời bạn trai đến nhà như thế, đúng là không cẩn thận chút nào!”
“Cậu…”
“Nhưng nể tình cậu mời rất nhiệt tình nên tớ đồng ý”.
Tô Nhất Niệm: “…”
Sao Tiêu Dự An biết cô bé mời nhiệt tình chứ?
…
“Sếp, bộ phim tuyên truyền quảng trường Phong Vi đã khởi quay rồi, nam nữ chính đều là các ngôi sao nổi tiếng nhất của Tiêu Thị, tất cả các dự án đều đang tiến triển, nhưng ca khúc chủ đề quan trọng nhất thì vẫn chưa chọn được ca sĩ”.
Với một bộ phim nổi tiếng mà nói thì ca khúc chủ đều là vô cùng quan trọng. Ví dụ như năm trước có một bộ tiên hiệp rất nổi, ca khúc chủ đề được phát khắp mọi nơi, làm gì có thanh niên nào chưa nghe vài lần?
Còn có một công ty thuốc cũng từng làm một đoạn nhạc quảng cáo, đây là một ví dụ kinh điển, khi đoạn quảng cáo được phát đã nổi tiếng ngay, đồng thời giúp công ty ấy có chỗ đứng vững trong ngành.
Nếu Tiêu Thị muốn bộ phim của mình nổi lên thì phải thật coi trọng ca khúc chủ đề.
“Chưa tìm được người thích hợp à?”
“Vốn định mời giáo sư Lâm Mỹ Hoa của học viện âm nhạc, nhưng giáo sư với tổng đạo diễn lại có xích mích với nhau…”
Lần này, công ty họ đã mời một đạo diễn nổi tiếng trong nước là Từ Hải Bình. Trước khi quay, Tiêu Định Bân đã đồng ý cho Từ Hải Bình quyền quyết định mọi khâu trong quá trình quay.
“Giáo sư Lâm là nhân tài âm nhạc trong nước, lẽ ra đã là người phù hợp nhất nhưng đạo diễn Từ không đồng ý nên chúng tôi đành tìm người khác. Đạo diễn Từ đề cử giáo sư Triệu của học viện âm nhạc, nhưng ông ấy lại giới thiệu hai học trò của mình, song họ đều là học sinh, là người mới nên chưa có danh tiếng gì…”
“Nếu đạo diễn Từ đã đích thân đề cử giáo sư Triệu thì cứ nghe theo ông ấy đi”.
“Sếp, dùng người mới thật ạ?”
Quảng trường Phong Vi là bộ phim mà Tiêu Thị dự định sẽ là phim hot nhất Châu Á nên vô cùng coi trọng mảng tuyên truyền. Thậm chí đến nam nữ chính cũng được chọn lựa kỹ càng là những người đang nổi tiếng nhất.
Nhưng họ lại giao phần thể hiện ca khúc chủ đề cho người mới ư…
Chỉ e người mới không có kinh nghiệm, không tạo ra tác phẩm xuất sắc. Phải biết rằng giai điệu của ca khúc chủ đều do nhạc sĩ đoạt giải Oscar viết, còn lời thì do hai chuyên gia nổi tiếng trong nước phụ trách.
Thật ra, khi kế hoạch làm bộ phim này của Tiêu Thị ra mắt, các ca sĩ đều nhao lên xin một suất trình bày, một lý do khác là họ muốn móc nối quan hệ với Tiêu Thị.
“Nếu giáo sư đã dám đề bạt thì sao chúng ta không dám thử chứ?”
Tiêu Định Bân bình thản nói: “Quyết vậy đi, cô sắp xếp đi, tôi muốn gặp hai học sinh đó trước”.
“Vâng, tôi sẽ đi đặt lịch hẹn ngay”.
Người đó đi rồi, Tiêu Định Bân giơ tay lên xem đồng hồ, sắp đến giờ Dự An tan học, anh đứng dậy cầm áo khoác cùng chìa khoá xe rồi đi ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi phòng làm việc thì Dư Tiêu Tiêu đã gọi tới.
Tiêu Định Bân nhíu mày rồi vẫn nghe máy.
“Định Bân, em muốn đi đón con”.
Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói, không chờ Tiêu Định Bân đồng ý đã nói tiếp: “Lâu rồi nhà mình không ra ngoài ăn, tối nay chúng ta dẫn Dự An ra ngoài ăn tối được không? Đến quán Tây lần trước ấy, em nhớ Dự An rất thích món bò ở đó”.
Chương 153: Hẹn đi ăn
Tiêu Định Bân đi vào thang máy rồi ấn số xuống tầng trệt, anh nhìn con số giảm dần với vẻ bình tĩnh.
Bốn năm qua, anh như đã mất đi vị giác. Đồ ăn bày trước mặt có ngon đến mấy thì cũng chỉ có tác dụng lấp đầy bụng với anh thôi.
Thậm chí anh còn không nhớ nổi, bốn năm trước mình đã từng uống liền mấy bát canh mà không biết chán là như thế nào.
“Định Bân… anh vẫn giận em à? Mấy hôm vừa rồi ở biệt thự, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em biết bây giờ mình rất sai, nhưng tất cả đều tại cái chân này… Định Bân, hôm trước mưa lớn, một mình em ở biệt thự sợ lắm, em muốn về nhà cùng anh…”
Nói đến cuối câu, giọng của Dư Tiêu Tiêu đã nghẹn ngào.
Tiêu Định Bân chợt nhớ hôm nọ tình cờ nghe thấy người làm nói chuyện: “Mợ chủ bị thiếu máu, nhớ mang thuốc đến biệt thự”.
Lý do Dư Tiêu Tiêu bị thiếu máu đương nhiên là vì đã rút quá nhiều máu cho anh vào ngày trước. Cũng vì thế mà khi sinh Dự An xong, cô ta mới yếu như vậy, phải tĩnh dưỡng mãi mới khoẻ lại được.
Anh thầm thở dài một hơi, sau đó lại nhìn con số đang nhảy ngược. Một lát sau, anh mới nói: “Giờ anh đi đón Dự An, em bảo tài xế đưa đến trường con đi”.
Dư Tiêu Tiêu mừng phát điên rồi vội nói: “Vâng, em đi ngay, anh không giận em nữa đúng không?”
“Em là mẹ của Dự An, sao anh giận em được”.
Ngắt máy xong, Dư Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn màn hình đen thui rồi nhếch miệng cười.
Cô ta thoáng vẻ tự giễu, đúng vậy, trong mắt anh thì cô chỉ là ân nhân của anh và mẹ của Dự An thôi.
Chứ trong lòng anh chưa từng coi cô ta là vợ.
Chưa từng một lần nào cả, dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi.
…
Khi Tiêu Định Bân đến trường mẫu giáo thì Dư Tiêu Tiêu chưa tới, cô giáo đang lần lượt dắt các bé ra khỏi lớp.
Tiêu Dự An và Tô Nhất Niệm cùng nhau đi ra.
Tiêu Định Bân vừa nhìn đã thấy cậu con trai mình đang đeo ba lô, hai tay đút túi với vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Còn Tô Nhất Niệm lại trông hoạt bát hơn nhiều, cô bé quấn lấy Tiêu Dự An rồi bi bô gì đó, không một phút ngưng nghỉ.
Nếu là bình thường thì Tiêu Dự An đã chạy mất dép rồi, nhưng bây giờ tuy cậu bé có vẻ mất kiên nhẫn nhưng không hề bỏ đi.
Tiêu Định Bân không khỏi mỉm cười.
Lúc này, Lâm Gia Nam cũng đã đến. Hôm nay, Dư Kiều ở phòng nhạc của giáo sư Triệu cả ngày, bận đến mức không có thời gian ăn cơm. Cô vừa mới tan, thật sự không đến kịp giờ đón Tô Nhất Niệm được nên lại nhờ cô bạn thân cứu cánh.
“Dì Gia Nam…”, Tô Nhất Niệm chạy nhanh tới, Tiêu Dự An nhìn Lâm Gia Nam với vẻ hơi thất vọng.
Lâm Gia Nam mỉm cười bế Tô Nhất Niệm lên rồi nói: “Mẹ con đang trên đường về nên dì tới đón con trước”.
“Dì ơi, con dẫn bạn học về nhà được không?”
Lâm Gia Nam ngẩn ra, sau đó cười nói: “Được chứ, nhưng con phải hỏi xem bố mẹ bạn ấy có đồng ý không đã”.
Tô Nhất Niệm lập tức nhìn về phía Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An, Tiêu Định Bân cảm nhận được ánh mắt của cô bé nên cũng nhìn lại.
Đập vào mắt anh là một đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngay khi nhìn thấy, anh chợt nhớ tới người đó.
Có lẽ điều khác duy nhất là đôi mắt của bé gái này có sự lém lỉnh, còn mắt của Dư Kiều luôn chứa sự ưu tư.
“Chú là bố của Dự An ạ?”
Cô Lý nhận bánh xong thì mang vào nhà ăn, sau đó cất tạm trong tủ lạnh, chờ các bé ngủ trưa dậy sẽ cho ăn bữa phụ.
Các bé đều thích bánh gato, nhất là bánh do Dư Kiều làm thì càng khiến các bé mê hơn. Cô làm bánh thành đủ mọi hình dạng động vật, thậm chí còn làm cả hình công chúa.
Khi cô Lý mang bánh ra, cả lớp học như bùng nổ, các bạn nhỏ đều vỗ tay hoan hô.
Tiêu Dự An lại không thèm nhìn lấy một cái, cậu bé không hề thích đồ ngọt chút nào.
Bây giờ trong đầu cậu bé chỉ có đúng một suy nghĩ, không biết sau giờ học, Tô Tô có đến đón Tô Nhất Niệm hay không?
“Tiêu Dự An, cậu không ăn à?”
Tô Nhất Niệm thấy Tiêu Dự An không thèm nhìn bánh ngọt thì bĩu môi, tức giận nói: “Đây là bánh do mẹ tớ làm đấy, tớ còn dặn mẹ làm thêm một phần để cho cậu hai cái đó”.
Tiêu Dự An chợt nhìn Tô Nhất Niệm, sau đó lại ngoảnh nhìn hai chiếc bánh ngọt trên bàn.
Một cái là hình con ngựa, một cái là hình hoàng tử.
Cậu bé cầm tinh ngựa.
Đến chuyện này Tô Tô cũng biết, còn làm riêng bánh này cho cậu bé, Tiêu Dự An không khỏi thấy ngọt ngào. Làm sao bây giờ, càng ngày cậu bé càng thích Tô Tô rồi.
Tô Nhất Niệm mở hộp bánh của mình ra, bánh của cô bé cũng là hình con ngựa, nhưng là kiểu mà các bé gái thích.
Tiêu Dự An nhìn bánh của Tô Nhất Niệm, sự vui thích trong lòng lập tức giảm một nửa.
“Của cậu cũng hình ngựa à?”
“Ừ, tớ cầm tinh ngựa mà, cho nên mẹ đã làm bánh hình ngựa cho tớ”.
Tô Nhất Niệm cầm nĩa lên bắt đầu ăn bánh, sau đó say mê nói: “Bánh mẹ làm đúng là ngon nhất trên đời”.
Tiêu Dự An cười khẩy nói: “Không tin”.
“Cậu ăn thử đi?”
“Thử thì thử”.
Tiêu Dự An cầm nĩa lên rồi xiên một miếng bánh cho vào miệng.
Mùi thơm ngậy của bơ sữa tan trong miệng đánh thức mọi giác quan.
Tiêu Dự An cứ thế xiên thêm bánh bỏ vào miệng, loáng cái cậu bé đã ăn hết hai miếng bánh từ bao giờ.
Tô Nhất Niệm giơ tay chọc vào má trêu cậu bé: “Dự An là con mèo tham ăn…”
Tiêu Dự An nhìn hai cái hộp trống không trước mặt rồi lại nhìn cái bụng tròn xoe của mình, lần đầu tiên trong đời, cậu bé thấy hơi ngại ngùng.
“Nhưng cậu ăn hết cũng là điều bình thường thôi, bánh hay đồ ăn do mẹ tớ làm đều ngon nhất trên đời mà. Lần nào, tới với dì Gia Nam cũng ăn no căng bụng như cậu…”
Tiêu Dự An vô thức hóp bụng lại.
Nhưng cậu bé vẫn nhướn mày rồi tỏ vẻ không tin: “Chém gió vừa thôi”.
“Cậu không tin thì cứ thử là biết, mẹ tớ nấu ăn siêu nhất thế giới đấy!”
Tô Nhất Niệm rất ghét người khác nghi ngờ Dư Kiều nên lập tức nói ngay.
Tiêu Dự An cau mày, bày ra vẻ ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Nói chung là tớ không tin, trừ khi tớ được ăn thử đồ do mẹ cậu nấu thì mới tin được”.
Chương 152: Mạo hiệm dùng người mới
“Thế hôm nay cậu về nhà tớ đi, tớ bảo mẹ nấu cơm cho bọn mình ăn”.
Tiêu Dự An nhìn Tô Nhất Niệm: “Không được, cậu là con gái, sao lại chủ động mời bạn trai đến nhà như thế, đúng là không cẩn thận chút nào!”
“Cậu…”
“Nhưng nể tình cậu mời rất nhiệt tình nên tớ đồng ý”.
Tô Nhất Niệm: “…”
Sao Tiêu Dự An biết cô bé mời nhiệt tình chứ?
…
“Sếp, bộ phim tuyên truyền quảng trường Phong Vi đã khởi quay rồi, nam nữ chính đều là các ngôi sao nổi tiếng nhất của Tiêu Thị, tất cả các dự án đều đang tiến triển, nhưng ca khúc chủ đề quan trọng nhất thì vẫn chưa chọn được ca sĩ”.
Với một bộ phim nổi tiếng mà nói thì ca khúc chủ đều là vô cùng quan trọng. Ví dụ như năm trước có một bộ tiên hiệp rất nổi, ca khúc chủ đề được phát khắp mọi nơi, làm gì có thanh niên nào chưa nghe vài lần?
Còn có một công ty thuốc cũng từng làm một đoạn nhạc quảng cáo, đây là một ví dụ kinh điển, khi đoạn quảng cáo được phát đã nổi tiếng ngay, đồng thời giúp công ty ấy có chỗ đứng vững trong ngành.
Nếu Tiêu Thị muốn bộ phim của mình nổi lên thì phải thật coi trọng ca khúc chủ đề.
“Chưa tìm được người thích hợp à?”
“Vốn định mời giáo sư Lâm Mỹ Hoa của học viện âm nhạc, nhưng giáo sư với tổng đạo diễn lại có xích mích với nhau…”
Lần này, công ty họ đã mời một đạo diễn nổi tiếng trong nước là Từ Hải Bình. Trước khi quay, Tiêu Định Bân đã đồng ý cho Từ Hải Bình quyền quyết định mọi khâu trong quá trình quay.
“Giáo sư Lâm là nhân tài âm nhạc trong nước, lẽ ra đã là người phù hợp nhất nhưng đạo diễn Từ không đồng ý nên chúng tôi đành tìm người khác. Đạo diễn Từ đề cử giáo sư Triệu của học viện âm nhạc, nhưng ông ấy lại giới thiệu hai học trò của mình, song họ đều là học sinh, là người mới nên chưa có danh tiếng gì…”
“Nếu đạo diễn Từ đã đích thân đề cử giáo sư Triệu thì cứ nghe theo ông ấy đi”.
“Sếp, dùng người mới thật ạ?”
Quảng trường Phong Vi là bộ phim mà Tiêu Thị dự định sẽ là phim hot nhất Châu Á nên vô cùng coi trọng mảng tuyên truyền. Thậm chí đến nam nữ chính cũng được chọn lựa kỹ càng là những người đang nổi tiếng nhất.
Nhưng họ lại giao phần thể hiện ca khúc chủ đề cho người mới ư…
Chỉ e người mới không có kinh nghiệm, không tạo ra tác phẩm xuất sắc. Phải biết rằng giai điệu của ca khúc chủ đều do nhạc sĩ đoạt giải Oscar viết, còn lời thì do hai chuyên gia nổi tiếng trong nước phụ trách.
Thật ra, khi kế hoạch làm bộ phim này của Tiêu Thị ra mắt, các ca sĩ đều nhao lên xin một suất trình bày, một lý do khác là họ muốn móc nối quan hệ với Tiêu Thị.
“Nếu giáo sư đã dám đề bạt thì sao chúng ta không dám thử chứ?”
Tiêu Định Bân bình thản nói: “Quyết vậy đi, cô sắp xếp đi, tôi muốn gặp hai học sinh đó trước”.
“Vâng, tôi sẽ đi đặt lịch hẹn ngay”.
Người đó đi rồi, Tiêu Định Bân giơ tay lên xem đồng hồ, sắp đến giờ Dự An tan học, anh đứng dậy cầm áo khoác cùng chìa khoá xe rồi đi ra ngoài.
Anh vừa ra khỏi phòng làm việc thì Dư Tiêu Tiêu đã gọi tới.
Tiêu Định Bân nhíu mày rồi vẫn nghe máy.
“Định Bân, em muốn đi đón con”.
Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói, không chờ Tiêu Định Bân đồng ý đã nói tiếp: “Lâu rồi nhà mình không ra ngoài ăn, tối nay chúng ta dẫn Dự An ra ngoài ăn tối được không? Đến quán Tây lần trước ấy, em nhớ Dự An rất thích món bò ở đó”.
Chương 153: Hẹn đi ăn
Tiêu Định Bân đi vào thang máy rồi ấn số xuống tầng trệt, anh nhìn con số giảm dần với vẻ bình tĩnh.
Bốn năm qua, anh như đã mất đi vị giác. Đồ ăn bày trước mặt có ngon đến mấy thì cũng chỉ có tác dụng lấp đầy bụng với anh thôi.
Thậm chí anh còn không nhớ nổi, bốn năm trước mình đã từng uống liền mấy bát canh mà không biết chán là như thế nào.
“Định Bân… anh vẫn giận em à? Mấy hôm vừa rồi ở biệt thự, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em biết bây giờ mình rất sai, nhưng tất cả đều tại cái chân này… Định Bân, hôm trước mưa lớn, một mình em ở biệt thự sợ lắm, em muốn về nhà cùng anh…”
Nói đến cuối câu, giọng của Dư Tiêu Tiêu đã nghẹn ngào.
Tiêu Định Bân chợt nhớ hôm nọ tình cờ nghe thấy người làm nói chuyện: “Mợ chủ bị thiếu máu, nhớ mang thuốc đến biệt thự”.
Lý do Dư Tiêu Tiêu bị thiếu máu đương nhiên là vì đã rút quá nhiều máu cho anh vào ngày trước. Cũng vì thế mà khi sinh Dự An xong, cô ta mới yếu như vậy, phải tĩnh dưỡng mãi mới khoẻ lại được.
Anh thầm thở dài một hơi, sau đó lại nhìn con số đang nhảy ngược. Một lát sau, anh mới nói: “Giờ anh đi đón Dự An, em bảo tài xế đưa đến trường con đi”.
Dư Tiêu Tiêu mừng phát điên rồi vội nói: “Vâng, em đi ngay, anh không giận em nữa đúng không?”
“Em là mẹ của Dự An, sao anh giận em được”.
Ngắt máy xong, Dư Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn màn hình đen thui rồi nhếch miệng cười.
Cô ta thoáng vẻ tự giễu, đúng vậy, trong mắt anh thì cô chỉ là ân nhân của anh và mẹ của Dự An thôi.
Chứ trong lòng anh chưa từng coi cô ta là vợ.
Chưa từng một lần nào cả, dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi.
…
Khi Tiêu Định Bân đến trường mẫu giáo thì Dư Tiêu Tiêu chưa tới, cô giáo đang lần lượt dắt các bé ra khỏi lớp.
Tiêu Dự An và Tô Nhất Niệm cùng nhau đi ra.
Tiêu Định Bân vừa nhìn đã thấy cậu con trai mình đang đeo ba lô, hai tay đút túi với vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Còn Tô Nhất Niệm lại trông hoạt bát hơn nhiều, cô bé quấn lấy Tiêu Dự An rồi bi bô gì đó, không một phút ngưng nghỉ.
Nếu là bình thường thì Tiêu Dự An đã chạy mất dép rồi, nhưng bây giờ tuy cậu bé có vẻ mất kiên nhẫn nhưng không hề bỏ đi.
Tiêu Định Bân không khỏi mỉm cười.
Lúc này, Lâm Gia Nam cũng đã đến. Hôm nay, Dư Kiều ở phòng nhạc của giáo sư Triệu cả ngày, bận đến mức không có thời gian ăn cơm. Cô vừa mới tan, thật sự không đến kịp giờ đón Tô Nhất Niệm được nên lại nhờ cô bạn thân cứu cánh.
“Dì Gia Nam…”, Tô Nhất Niệm chạy nhanh tới, Tiêu Dự An nhìn Lâm Gia Nam với vẻ hơi thất vọng.
Lâm Gia Nam mỉm cười bế Tô Nhất Niệm lên rồi nói: “Mẹ con đang trên đường về nên dì tới đón con trước”.
“Dì ơi, con dẫn bạn học về nhà được không?”
Lâm Gia Nam ngẩn ra, sau đó cười nói: “Được chứ, nhưng con phải hỏi xem bố mẹ bạn ấy có đồng ý không đã”.
Tô Nhất Niệm lập tức nhìn về phía Tiêu Định Bân và Tiêu Dự An, Tiêu Định Bân cảm nhận được ánh mắt của cô bé nên cũng nhìn lại.
Đập vào mắt anh là một đôi mắt to tròn xinh đẹp, ngay khi nhìn thấy, anh chợt nhớ tới người đó.
Có lẽ điều khác duy nhất là đôi mắt của bé gái này có sự lém lỉnh, còn mắt của Dư Kiều luôn chứa sự ưu tư.
“Chú là bố của Dự An ạ?”
Bình luận facebook