-
Chương 154-156
Chương 154: Mẹ của Nhất Niệm cũng tên là A Kiều ư?
Tô Nhất Niệm nghiêng đầng rồi cất giọng nũng nịu hỏi.
Khi cô bé lên tiếng, trái tim của Tiêu Định Bân đã mềm nhũn.
Đáy mắt anh ẩn ý cười rồi gật đầu nói: “Chú là bố của Tiêu Dự An”.
“Cháu có thể mời Dự An về nhà mình ăn tối không ạ?”
Tô Nhất Niệm là một cô bé rất lễ phép và thông minh, Tiêu Định Bân nhìn đôi má phúng phính trắng nõn của cô bé mà không nhịn được muốn nhéo một cái: “Thế cháu phải hỏi ý của Dự An đã”.
“Dự An đã đồng ý rồi ạ, vì cậu ấy không tin mẹ cháu là người nấu ăn ngon nhất trên đời này, cho nên bảo phải đến nhà cháu để nếm thử”.
“Thế à? Dự An nói thế với cháu ư?”, Tiêu Định Bân có vẻ ngạc nhiên, con trai anh còn kiệm lời với anh nữa là.
Huống hồ, Tiêu Dự An không phải đứa trẻ háu ăn, cậu bé có vẻ chững chạc hơn so với tuổi.
Dù có thích vài món nào đó thì cậu bé cũng không bao giờ chủ động đòi đến lần thứ hai.
Tiêu Dự An có vẻ ngại ngùng, cậu bé cúi đầu ho khan một tiếng rồi gật đầu.
“Thế để hai đứa về ăn với nhau đi, A Kiều nấu ăn thì đúng đỉnh rồi”, Lâm Gia Nam thấy thế thì cười nói.
Khi nghe thấy cô ấy nhắc đến cái tên A Kiều, máu trên người Tiêu Định Bân như ngừng chảy, anh đứng sững tại chỗ, bên tai chỉ còn văng vẳng hai chữ A Kiều…
Bốn năm qua, ngoài thời gian đầu, Triệu Tấn Tây thường xuyên nhắc đến A Kiều và nhớ các món do cô nấu ra thì không một ai nhắc đến cô nữa. Thậm chí đến chồng sắp cưới năm đó của cô là Triệu Cường cũng đã có gia đình rồi.
Về sau, đến Triệu Tấn Tây cũng bớt nhắc về cô hơn.
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Tiêu Định Bân lại có một cảm giác như đã qua một đời.
“Mẹ của Nhất Niệm tên là A Kiều ư?”
Tiêu Định Bân nhìn Lâm Gia Nam rồi chợt hỏi.
Lâm Gia Nam ngẩn ra, nhưng vẫn giữ phép lịch sự với người đàn ông ánh tuấn, có khí chất phi phàm này: “Vâng, sao anh lại hỏi vậy?”
“Tôi cũng quen một người tên là A Kiều”.
Lâm Gia Nam tò mò hỏi: “Thế ư, cô ấy là bạn của anh à?”
“Không”.
“Chắc trùng tên thôi, A Kiều nhà tôi mới về nước. Ở trong nước ngoài tôi ra thì cô ấy không quen ai cả”.
Tiêu Định Bân trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô nói đúng, người trùng tên nhau nhiều mà”.
“Dì ơi, chúng ta đi được chưa?”
Tô Nhất Niệm chờ đến mất kiên nhẫn, cô bé chỉ mong đưa Dự An về nhà thật nhanh để cậu bé nếm thử tay nghề của mẹ mình cho tâm phục khẩu phục.
“Anh Tiêu, thế tôi đưa hai đứa về nhé. Khi nào ăn xong, tôi sẽ trả bé về nhà anh”.
“Cô cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đón bé. Đến đó ăn cơm đã phiền mọi người lắm rồi”.
Lâm Gia Nam đồng ý ngay: “Thế ăn xong thì tôi sẽ gọi cho anh”.
Tiêu Định Bân nhìn Tiêu Dự An và Tô Nhất Niệm lên xe của Lâm Gia Nam, anh đang định quay đi thì chợt nhìn thấy gương mặt sa sầm của Dư Tiêu Tiêu. Cô ta nhìn chiếc xe đó với vẻ mặt u ám rồi hỏi: “Định Bân, người phụ nữ đó là ai thế?”
Chương 155: Cô ta đã dùng trò gì để dụ Dự An?
Tiêu Định Bân nhìn cô ta rồi đi về phía xe.
Dư Tiêu Tiêu cắn chặt hàm răng rồi loạng choạng đuổi theo: “Định Bân, em đang hỏi anh đấy!”
“Nếu em đã nhìn thấy thì chắc cũng biết đó là người nhà của bé gái kia”.
“Anh chưa bao giờ nói chuyện với phụ nữ nhiều như vậy, nhưng hôm nay em thấy anh cứ nhìn cô ta suốt rồi nói chuyện mãi với nhau. Định Bân, anh thích cô ta đấy à?”
“Em lại lên cơn gì thế?”, Tiêu Định Bân chỉ thấy đau đầu, anh cau mày rồi giơ tay xoa trán: “Dự An muốn đến nhà bạn ăn tối, đương nhiên anh phải nói chuyện với người ta rồi”.
“Đến mẹ ruột là em mà Dự An còn không thân, sao nó lại đến nhà khác ăn cơm? Có phải cô gái kia đã dùng trò gì dụ thằng bé không?”
“Em nghĩ con nó dễ bị dụ thế à?”
Dư Tiêu Tiêu sững người rồi nói tiếp: “Dù sao thì Dự An vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu người khác tính kế hãm hại thì sao mà nó trốn được”.
“Vậy em muốn sao? Chẳng dễ gì Dự An mới chịu chơi với bạn cùng trang lứa, em định cấm cản con à?”
Tiêu Định Bân nhìn Dư Tiêu Tiêu rồi nói: “Em yên tâm, ăn cơm xong anh sẽ đến đón con về ngay. Thằng bé là con trai anh, anh cũng rất quan tâm đến sự an toàn của nó”.
Dư Tiêu Tiêu cắn răng rồi theo anh lên xe.
Cô ta đã ghi nhớ biển số xe của người phụ nữ kia, dù là ai hay hồ ly tinh phương nào, chiêu trò giỏi đến đâu thì cô ta cũng quyết không tha.
…
Dư Kiều không ngờ Tiêu Dự An lại theo Tô Nhất Niệm về nhà, nhưng khi nhìn thấy cậu bé, cô không thể phủ nhận là mình rất thích bé.
“Muốn ăn gì hay thích ăn gì thì cứ nói với cô nhé”, Dư Kiều không nhịn được xoa đầu Tiêu Dự An, sau đó càng nhìn càng thấy thích cậu bé.
“Món gì cũng được ạ”, Tiêu Dự An thay giày rồi nhìn căn nhà, dáng vẻ của cậu bé không giống đến chơi, mà là đến tham quan.
Dư Kiều và Lâm Gia Nam đều phì cười, cậu bé này đúng là thú vị!
“Mẹ tớ nấu món gì cũng ngon hết sẩy, kệ cho mẹ nấu đi. Tiêu Dự An, bọn mình đến phòng tớ chơi đồ chơi đi”.
Tô Nhất Niệm bỏ cặp sách xuống, sau đó kéo Tiêu Dự An vào phòng mình.
Tiêu Dự An cau mày, vì Tô Nhất Niệm về nhà xong còn chưa rửa tay, nhưng vẫn không hất tay cô bé ra.
Dư Kiều nhìn hai đứa trẻ chạy về phòng rồi cùng Lâm Gia Nam vào bếp nấu nướng.
Trên đường về, cô đã đi qua chợ, vừa hay nhìn thấy cá liệp hồng của thôn Khê La nên đã mua vài con về nấu canh.
Buổi tối không nên ăn đồ quá dầu mỡ, vì thế cô làm một món mặn cùng vài món rau, thêm bát canh nữa là xong.
Tô Nhất Niệm bê thùng đồ chơi của mình ra rồi đổ xuống đất, Tiêu Dự An nhìn đống đồ chơi trẻ con xong thì ngoảnh đi luôn.
Album ảnh ở đầu giường của Tô Nhất Niệm đã thu hút sự chú ý của cậu bé.
“Tiêu Dự An, bọn mình chơi búp bê đi…”
Tô Nhất Niệm thích nhất là chải tóc và thay đồ cho búp bê, nhưng Tiêu Dự An là con trai, khéo từ khi mấy tháng đã không thích mấy thứ đồ chơi của con gái rồi.
Vì vậy, cậu bé không hề nói gì.
Chương 156: Món canh ngon bất ngờ
Tô Nhất Niệm đã nổi giận, cô bé đứng dậy rồi bực tức nói với Tiêu Dự An: “Này, sao cậu lại bơ tớ thế hả?”
Tiêu Dự An chỉ vào album ảnh: “Tớ xem cái này được không?”
Tô Nhất Niệm lập tức quên ngay chuyện đồ chơi, sau đó chạy tới ôm album ảnh rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Dự An: “Toàn ảnh của tớ đấy, còn của mẹ tớ, bà ngoại và ông ngoại nữa… còn có dì Gia Nam…”
Tiêu Dự An đột nhiên giữ tay Tô Nhất Niệm lại, cậu bé nhìn bức ảnh bé gái chảy nước rãi ở ngay trang đầu đến thất thần.
Không biết tại sao, trông của Tô Nhất Niệm lúc này rất giống cậu bé.
“Sao, có phải trông tớ đáng yêu lắm không?”, Tô Nhất Niệm nghiêng đầu nhìn Tiêu Dự An bằng cặp mắt long lanh, trông vừa đắc ý, vừa tinh nghịch.
Tiêu Dự An chỉ thấy trái tim mình mềm mại, cậu bé gật đầu rồi lần đầu tiên lên tiếng khen: “Rất đáng yêu!”
“Còn có bức yêu hơn cơ, cậu nhìn này, đây là ảnh tớ chụp lúc một trăm ngày, còn đây là ảnh hồi một tuổi, hai tuổi…”
Tiêu Dự An xem từng bức một, em bé trông không rõ giới tính dần lớn lên, tóc mọc dài ra, khi cười trông rất đáng yêu với đôi mắt cong cong.
Còn có rất nhiều ảnh chụp chung của Tô Nhất Niệm với mẹ, nhưng Tiêu Dự An hầu như chỉ nhìn Tô Tô.
Cậu bé phát hiện khi Tô Nhất Niệm còn nhỏ, Tô Tô trong ảnh trông không được vui, nhưng về sau khi cô bé được hai tuổi, ba tuổi thì rõ ràng trông cô đã rực rỡ hơn rất nhiều.
Xem hết album, Tiêu Dự An đã nhìn thấy hết người thân bên cạnh Tô Nhất Niệm, duy chỉ không thấy bố của cô bé đâu.
Nhưng cậu bé không hỏi Tô Nhất Niệm, như thể đã biết không nên hỏi một đứa trẻ chỉ có mẹ là tại sao không thấy bố cậu đâu.
“Ăn cơm thôi”, Dư Kiều gõ cửa rồi gọi từ bên ngoài.
Hai đứa trẻ đều đứng dậy, sau đó ra ngoài rửa tay rồi ngoan ngoãn ngồi trên bàn chờ ăn cơm.
Tiêu Dự An đã ngửi thấy mùi thơm, nhất là mùi của món canh cá, có vẻ rất tươi ngon, lần đầu tiên cậu bé thấy mình thèm đến nuốt nước miếng.
Lâm Gia Nam đã chờ đến mức sốt ruột, cô ấy thích nhất là món canh cá của Dư Kiều, gần một năm không được ăn làm cô ấy thèm lắm rồi.
“Dự An có ăn canh cá không?”
Dư Kiều mỉm cười nhìn cậu bé ngồi bên cạnh Tô Nhất Niệm, thoạt nhìn trông hai đứa cứ như là sinh đôi.
Tiêu Dự An rất mong chờ gật đầu: “Cháu chỉ ăn nửa bát thôi ạ”.
Dư Kiều mỉm cười rồi vẫn múc một bát cho cậu bé.
“Mẹ ơi, hôm nay con sẽ uống ba bát”.
“Không sợ tè dầm à?”, Lâm Gia Nam véo má Tô Nhất Niệm, cô bé thoáng thẹn thùng rồi liếc nhanh nhìn Tiêu Dự An rồi ưỡn ngực nói: “Cháu không tè dầm từ hồi ba tuổi rồi…”
Tiêu Dự An không nhịn được cười, Tô Nhất Niệm lập tức lườm cậu bé: “Tiêu Dự An, cậu cười gì thế hả?”
“Không có gì”, Tiêu Dự An không có biểu cảm gì, Tô Nhất Niệm càng tức nói: “Không thèm để ý đến cậu nữa”.
“Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, mau ăn đi”, Dư Kiều véo má hai bạn nhỏ rồi khuyên nhủ.
Tiêu Dự An cầm thìa lên rồi nếm thử món canh cá, cậu bé vốn không thích mấy món kiểu này, nhất là những món tanh như cá tôm, nhưng mà…
Món canh cá mà Tô Tô làm khác hẳn với người khác, cậu bé gần như không khống chế được tay của mình, chưa kịp hoàn hồn thì đã ăn hết bay một bát rồi.
Tô Nhất Niệm nghiêng đầng rồi cất giọng nũng nịu hỏi.
Khi cô bé lên tiếng, trái tim của Tiêu Định Bân đã mềm nhũn.
Đáy mắt anh ẩn ý cười rồi gật đầu nói: “Chú là bố của Tiêu Dự An”.
“Cháu có thể mời Dự An về nhà mình ăn tối không ạ?”
Tô Nhất Niệm là một cô bé rất lễ phép và thông minh, Tiêu Định Bân nhìn đôi má phúng phính trắng nõn của cô bé mà không nhịn được muốn nhéo một cái: “Thế cháu phải hỏi ý của Dự An đã”.
“Dự An đã đồng ý rồi ạ, vì cậu ấy không tin mẹ cháu là người nấu ăn ngon nhất trên đời này, cho nên bảo phải đến nhà cháu để nếm thử”.
“Thế à? Dự An nói thế với cháu ư?”, Tiêu Định Bân có vẻ ngạc nhiên, con trai anh còn kiệm lời với anh nữa là.
Huống hồ, Tiêu Dự An không phải đứa trẻ háu ăn, cậu bé có vẻ chững chạc hơn so với tuổi.
Dù có thích vài món nào đó thì cậu bé cũng không bao giờ chủ động đòi đến lần thứ hai.
Tiêu Dự An có vẻ ngại ngùng, cậu bé cúi đầu ho khan một tiếng rồi gật đầu.
“Thế để hai đứa về ăn với nhau đi, A Kiều nấu ăn thì đúng đỉnh rồi”, Lâm Gia Nam thấy thế thì cười nói.
Khi nghe thấy cô ấy nhắc đến cái tên A Kiều, máu trên người Tiêu Định Bân như ngừng chảy, anh đứng sững tại chỗ, bên tai chỉ còn văng vẳng hai chữ A Kiều…
Bốn năm qua, ngoài thời gian đầu, Triệu Tấn Tây thường xuyên nhắc đến A Kiều và nhớ các món do cô nấu ra thì không một ai nhắc đến cô nữa. Thậm chí đến chồng sắp cưới năm đó của cô là Triệu Cường cũng đã có gia đình rồi.
Về sau, đến Triệu Tấn Tây cũng bớt nhắc về cô hơn.
Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Tiêu Định Bân lại có một cảm giác như đã qua một đời.
“Mẹ của Nhất Niệm tên là A Kiều ư?”
Tiêu Định Bân nhìn Lâm Gia Nam rồi chợt hỏi.
Lâm Gia Nam ngẩn ra, nhưng vẫn giữ phép lịch sự với người đàn ông ánh tuấn, có khí chất phi phàm này: “Vâng, sao anh lại hỏi vậy?”
“Tôi cũng quen một người tên là A Kiều”.
Lâm Gia Nam tò mò hỏi: “Thế ư, cô ấy là bạn của anh à?”
“Không”.
“Chắc trùng tên thôi, A Kiều nhà tôi mới về nước. Ở trong nước ngoài tôi ra thì cô ấy không quen ai cả”.
Tiêu Định Bân trầm ngâm một lát rồi nói: “Cô nói đúng, người trùng tên nhau nhiều mà”.
“Dì ơi, chúng ta đi được chưa?”
Tô Nhất Niệm chờ đến mất kiên nhẫn, cô bé chỉ mong đưa Dự An về nhà thật nhanh để cậu bé nếm thử tay nghề của mẹ mình cho tâm phục khẩu phục.
“Anh Tiêu, thế tôi đưa hai đứa về nhé. Khi nào ăn xong, tôi sẽ trả bé về nhà anh”.
“Cô cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đến đón bé. Đến đó ăn cơm đã phiền mọi người lắm rồi”.
Lâm Gia Nam đồng ý ngay: “Thế ăn xong thì tôi sẽ gọi cho anh”.
Tiêu Định Bân nhìn Tiêu Dự An và Tô Nhất Niệm lên xe của Lâm Gia Nam, anh đang định quay đi thì chợt nhìn thấy gương mặt sa sầm của Dư Tiêu Tiêu. Cô ta nhìn chiếc xe đó với vẻ mặt u ám rồi hỏi: “Định Bân, người phụ nữ đó là ai thế?”
Chương 155: Cô ta đã dùng trò gì để dụ Dự An?
Tiêu Định Bân nhìn cô ta rồi đi về phía xe.
Dư Tiêu Tiêu cắn chặt hàm răng rồi loạng choạng đuổi theo: “Định Bân, em đang hỏi anh đấy!”
“Nếu em đã nhìn thấy thì chắc cũng biết đó là người nhà của bé gái kia”.
“Anh chưa bao giờ nói chuyện với phụ nữ nhiều như vậy, nhưng hôm nay em thấy anh cứ nhìn cô ta suốt rồi nói chuyện mãi với nhau. Định Bân, anh thích cô ta đấy à?”
“Em lại lên cơn gì thế?”, Tiêu Định Bân chỉ thấy đau đầu, anh cau mày rồi giơ tay xoa trán: “Dự An muốn đến nhà bạn ăn tối, đương nhiên anh phải nói chuyện với người ta rồi”.
“Đến mẹ ruột là em mà Dự An còn không thân, sao nó lại đến nhà khác ăn cơm? Có phải cô gái kia đã dùng trò gì dụ thằng bé không?”
“Em nghĩ con nó dễ bị dụ thế à?”
Dư Tiêu Tiêu sững người rồi nói tiếp: “Dù sao thì Dự An vẫn chỉ là một đứa trẻ, nếu người khác tính kế hãm hại thì sao mà nó trốn được”.
“Vậy em muốn sao? Chẳng dễ gì Dự An mới chịu chơi với bạn cùng trang lứa, em định cấm cản con à?”
Tiêu Định Bân nhìn Dư Tiêu Tiêu rồi nói: “Em yên tâm, ăn cơm xong anh sẽ đến đón con về ngay. Thằng bé là con trai anh, anh cũng rất quan tâm đến sự an toàn của nó”.
Dư Tiêu Tiêu cắn răng rồi theo anh lên xe.
Cô ta đã ghi nhớ biển số xe của người phụ nữ kia, dù là ai hay hồ ly tinh phương nào, chiêu trò giỏi đến đâu thì cô ta cũng quyết không tha.
…
Dư Kiều không ngờ Tiêu Dự An lại theo Tô Nhất Niệm về nhà, nhưng khi nhìn thấy cậu bé, cô không thể phủ nhận là mình rất thích bé.
“Muốn ăn gì hay thích ăn gì thì cứ nói với cô nhé”, Dư Kiều không nhịn được xoa đầu Tiêu Dự An, sau đó càng nhìn càng thấy thích cậu bé.
“Món gì cũng được ạ”, Tiêu Dự An thay giày rồi nhìn căn nhà, dáng vẻ của cậu bé không giống đến chơi, mà là đến tham quan.
Dư Kiều và Lâm Gia Nam đều phì cười, cậu bé này đúng là thú vị!
“Mẹ tớ nấu món gì cũng ngon hết sẩy, kệ cho mẹ nấu đi. Tiêu Dự An, bọn mình đến phòng tớ chơi đồ chơi đi”.
Tô Nhất Niệm bỏ cặp sách xuống, sau đó kéo Tiêu Dự An vào phòng mình.
Tiêu Dự An cau mày, vì Tô Nhất Niệm về nhà xong còn chưa rửa tay, nhưng vẫn không hất tay cô bé ra.
Dư Kiều nhìn hai đứa trẻ chạy về phòng rồi cùng Lâm Gia Nam vào bếp nấu nướng.
Trên đường về, cô đã đi qua chợ, vừa hay nhìn thấy cá liệp hồng của thôn Khê La nên đã mua vài con về nấu canh.
Buổi tối không nên ăn đồ quá dầu mỡ, vì thế cô làm một món mặn cùng vài món rau, thêm bát canh nữa là xong.
Tô Nhất Niệm bê thùng đồ chơi của mình ra rồi đổ xuống đất, Tiêu Dự An nhìn đống đồ chơi trẻ con xong thì ngoảnh đi luôn.
Album ảnh ở đầu giường của Tô Nhất Niệm đã thu hút sự chú ý của cậu bé.
“Tiêu Dự An, bọn mình chơi búp bê đi…”
Tô Nhất Niệm thích nhất là chải tóc và thay đồ cho búp bê, nhưng Tiêu Dự An là con trai, khéo từ khi mấy tháng đã không thích mấy thứ đồ chơi của con gái rồi.
Vì vậy, cậu bé không hề nói gì.
Chương 156: Món canh ngon bất ngờ
Tô Nhất Niệm đã nổi giận, cô bé đứng dậy rồi bực tức nói với Tiêu Dự An: “Này, sao cậu lại bơ tớ thế hả?”
Tiêu Dự An chỉ vào album ảnh: “Tớ xem cái này được không?”
Tô Nhất Niệm lập tức quên ngay chuyện đồ chơi, sau đó chạy tới ôm album ảnh rồi ngồi xuống cạnh Tiêu Dự An: “Toàn ảnh của tớ đấy, còn của mẹ tớ, bà ngoại và ông ngoại nữa… còn có dì Gia Nam…”
Tiêu Dự An đột nhiên giữ tay Tô Nhất Niệm lại, cậu bé nhìn bức ảnh bé gái chảy nước rãi ở ngay trang đầu đến thất thần.
Không biết tại sao, trông của Tô Nhất Niệm lúc này rất giống cậu bé.
“Sao, có phải trông tớ đáng yêu lắm không?”, Tô Nhất Niệm nghiêng đầu nhìn Tiêu Dự An bằng cặp mắt long lanh, trông vừa đắc ý, vừa tinh nghịch.
Tiêu Dự An chỉ thấy trái tim mình mềm mại, cậu bé gật đầu rồi lần đầu tiên lên tiếng khen: “Rất đáng yêu!”
“Còn có bức yêu hơn cơ, cậu nhìn này, đây là ảnh tớ chụp lúc một trăm ngày, còn đây là ảnh hồi một tuổi, hai tuổi…”
Tiêu Dự An xem từng bức một, em bé trông không rõ giới tính dần lớn lên, tóc mọc dài ra, khi cười trông rất đáng yêu với đôi mắt cong cong.
Còn có rất nhiều ảnh chụp chung của Tô Nhất Niệm với mẹ, nhưng Tiêu Dự An hầu như chỉ nhìn Tô Tô.
Cậu bé phát hiện khi Tô Nhất Niệm còn nhỏ, Tô Tô trong ảnh trông không được vui, nhưng về sau khi cô bé được hai tuổi, ba tuổi thì rõ ràng trông cô đã rực rỡ hơn rất nhiều.
Xem hết album, Tiêu Dự An đã nhìn thấy hết người thân bên cạnh Tô Nhất Niệm, duy chỉ không thấy bố của cô bé đâu.
Nhưng cậu bé không hỏi Tô Nhất Niệm, như thể đã biết không nên hỏi một đứa trẻ chỉ có mẹ là tại sao không thấy bố cậu đâu.
“Ăn cơm thôi”, Dư Kiều gõ cửa rồi gọi từ bên ngoài.
Hai đứa trẻ đều đứng dậy, sau đó ra ngoài rửa tay rồi ngoan ngoãn ngồi trên bàn chờ ăn cơm.
Tiêu Dự An đã ngửi thấy mùi thơm, nhất là mùi của món canh cá, có vẻ rất tươi ngon, lần đầu tiên cậu bé thấy mình thèm đến nuốt nước miếng.
Lâm Gia Nam đã chờ đến mức sốt ruột, cô ấy thích nhất là món canh cá của Dư Kiều, gần một năm không được ăn làm cô ấy thèm lắm rồi.
“Dự An có ăn canh cá không?”
Dư Kiều mỉm cười nhìn cậu bé ngồi bên cạnh Tô Nhất Niệm, thoạt nhìn trông hai đứa cứ như là sinh đôi.
Tiêu Dự An rất mong chờ gật đầu: “Cháu chỉ ăn nửa bát thôi ạ”.
Dư Kiều mỉm cười rồi vẫn múc một bát cho cậu bé.
“Mẹ ơi, hôm nay con sẽ uống ba bát”.
“Không sợ tè dầm à?”, Lâm Gia Nam véo má Tô Nhất Niệm, cô bé thoáng thẹn thùng rồi liếc nhanh nhìn Tiêu Dự An rồi ưỡn ngực nói: “Cháu không tè dầm từ hồi ba tuổi rồi…”
Tiêu Dự An không nhịn được cười, Tô Nhất Niệm lập tức lườm cậu bé: “Tiêu Dự An, cậu cười gì thế hả?”
“Không có gì”, Tiêu Dự An không có biểu cảm gì, Tô Nhất Niệm càng tức nói: “Không thèm để ý đến cậu nữa”.
“Được rồi, hai đứa đừng cãi nhau nữa, mau ăn đi”, Dư Kiều véo má hai bạn nhỏ rồi khuyên nhủ.
Tiêu Dự An cầm thìa lên rồi nếm thử món canh cá, cậu bé vốn không thích mấy món kiểu này, nhất là những món tanh như cá tôm, nhưng mà…
Món canh cá mà Tô Tô làm khác hẳn với người khác, cậu bé gần như không khống chế được tay của mình, chưa kịp hoàn hồn thì đã ăn hết bay một bát rồi.
Bình luận facebook