-
Chương 157-159
Chương 157: Món quà quý quá, không thể nhận được
Tiêu Dự An nhìn cái bát trống không trước mặt mà sững người.
Từ nhỏ đến lớn, cậu bé nào có ham ăn đâu.
Dư Kiều và Lâm Gia Nam nhìn nhau rồi bật cười, Dư Kiều múc thêm cho Tiêu Dự An một bát nữa, hình như cậu bé hơi lúng túng, nắm tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng.
“Mau ăn đi, muốn ăn cái gì, ăn bao nhiêu cũng được hết, đồ cô làm khá thanh đạm lại dễ tiêu hoá, không sợ đầy bụng đâu”.
“Đầy bụng cũng không sao, mẹ sẽ nấu nước sơn trà cho bọn mình uống, uống xong là khỏi ngay”.
“Nhất Niệm nói đúng đấy, cháu mau ăn đi”.
Dư Kiều lại xoa đầu Tiêu Dự An.
Tiêu Dự An rất ngoan ngoãn để cô xoa đầu mình.
Hình như cô rất thích xoa đầu cậu bé, chỉ cần cô thích thì muốn làm gì cũng được.
Tiêu Dự An uống năm bát canh cá, đương nhiên là bát của trẻ nhỏ, nhưng với cậu bé mà nói thì đây cũng là kỳ tích trong đời rồi.
Đó còn chưa tính đến các món khác, mỗi món cậu bé đều ăn một ít, nếu không phải vì quá no rồi thì cậu còn muốn ăn nữa.
Cơm nước xong, Lâm Gia Nam đi thu dọn bát đũa, Dư Kiều bắt đầu nước canh sơn trà. Tối nay, Tiêu Dự An đã ăn không ít, cô vẫn lo cậu bé bị đầy bụng, dù cậu bé không phải con của cô.
Có lẽ vì ăn quá nhiều nên Tiêu Dự An chỉ ngồi yên trên sofa, Tô Nhất Niệm rủ cậu bé xem hoạt hình, mà cậu không còn sức để phản kháng.
Cái bụng tròn vo như quả dưa hấu, Tiêu Dự An xoa bụng mình mà không khỏi thầm thở dài.
Vóc dáng của đàn ông cũng quan trọng lắm, cậu bé không thể béo ục ịch như ông quản gia được, Tô Tô chắc chắn cũng không thích đàn ông béo, vì cô xinh đẹp vậy mà.
Tiêu Dự An lại nhớ trong album ảnh của Tô Nhất Niệm không hề có ảnh bố, mà bây giờ trong căn nhà này cũng chỉ có Tô Tô và Tô Nhất Niệm. Theo quan sát của cậu bé thì không hề có dấu vết của đàn ông.
Điều này chứng tỏ Tô Tô vẫn độc thân.
Tiêu Dự An thầm thấy rất vui, cậu bé nhìn vào bếp thì thấy hai người phụ nữ vừa nói chuyện vừa dọn dẹp, không hề chú ý tới phía này.
Cậu bé nhỏ giọng hỏi Tô Nhất Niệm: “Cậu có nhớ số điện thoại của mẹ không?”
“Có chứ”, Tô Nhất Niệm tập trung xem hoạt hình mà không thèm ngoảnh sang.
Tiêu Dự An khẽ cười hỏi: “Cậu ngốc thế còn lâu mới nhớ được”.
Tô Nhất Niệm lập tức bị chọc tức nên ngoảnh sang đọc thuộc làu một dãy số.
Tiêu Dự An cong khoé miệng lên: “Oa, cũng giỏi phết!”
Tô Nhất Niệm hừ nói: “Tớ hơi bị thông minh đấy nhé, đừng coi thường tớ”.
Tiêu Dự An đứng dậy: “Tớ vào nhà vệ sinh”.
Đến nhà vệ sinh rồi, Tiêu Dự An lập tức mở điện thoại ở đồng hồ đeo tay ra, sau đó lưu số điện thoại Tô Nhất Niệm vừa đọc vào. Khi ghi tên, cậu bé ngẫm nghĩ một lát rồi lưu là Honey. Cậu bé vẫn chưa biết viết chữ Tô Tô nên dùng từ Honey để thay thế. Dẫu sao, khi Tô Tô cười trông cũng rất ngọt ngào, cái tên này rất hợp với cô.
Uống nước sơn trà xong thì cũng đã sắp chín giờ tối, Tiêu Dự An không cần Dư Kiều nhắc đã dùng điện thoại là đồng hồ đeo tay gọi cho Tiêu Định Bân.
Hai mươi phút sau, xe của Tiêu Định Bân đã đến.
Tô Nhất Niệm vốn định xuống tiễn Tiêu Dự An, nhưng đã đến giờ buồn ngủ nên Dư Kiều đưa cô bé đi tắm rửa trước, vì vậy đành nhờ Lâm Gia Nam đưa Tiêu Dự An xuống dưới.
Tiêu Định Bân nói cảm ơn Lâm Gia Nam, còn nhờ cô gửi lời cảm ơn tới mẹ của Tô Nhất Niệm, Lâm Gia Nam vui vẻ đồng ý.
Tống Kiều mỉm cười đưa một cái túi giấy cho Lâm Gia Nam rồi nói: “Đây là chút lòng thành của nhà chúng tôi, mong hai cô nhận cho”.
Chương 158: Lên kế hoạch đi đánh ghen
Lâm Gia Nam không dám nhận, Tống Kiều vội nói: “Cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi chẳng dễ gì mới có một người bạn, sếp nhà tôi vui lắm. Cô nhất định phải nhận lấy, không thì cậu chủ nhỏ nhà tôi lần sau lại đến đây tiếp, sếp sẽ ngại không dám đồng ý mất”.
Anh ta nói rất khéo, Lâm Gia Nam cũng không đùn đẩy nữa nên đành nhận quà.
Tiễn xe nhà họ Tiêu đi rồi, Lâm Gia Nam xách cái túi về nhà Dư Kiều.
Tô Nhất Niệm đã ngủ, Dư Kiều đang ngồi hãm trà trên sofa chờ cô ấy.
Lâm Gia Nam đưa hai cái túi cho Dư Kiều: “Bố thằng bé khách sáo quá, còn tặng mình quà nữa, tớ không từ chối được”.
“Là gì thế?”
“Tớ chưa xem”.
Dư Kiều ngẫm nghĩ: “Hay thế này, nếu là quà đắt tiền thì ngày mai khi đưa Tô Nhất Niệm đi học, mình sẽ trả lại. Ai lại cho con nhà người ta bữa cơm mà lại nhận quà bao giờ”.
“Ừ”.
Lâm Gia Nam nói rồi thì mở cái túi ra, bên trong có hai chiếc hộp gấm, logo bên trên khiến hai cô gái choáng váng.
Nào có cô gái nào không biết tới những thương hiệu xa xỉ phẩm này, dù chỉ là một đôi bông tai cũng có giá trên trời…
Món quà này quý quá.
Lâm Gia Nam mở hộp ra, bên trong có hai chiếc vòng tay giống hệt nhau, là kiểu kinh điển của nhãn hàng nên rất phổ biến. Song hai chiếc vòng này cũng rất đắt.
“Chúng ta không nhận được rồi”.
“Ừ, đúng đấy”, Lâm Gia Nam lập tức bỏ chiếc hộp vào túi rồi nói: “Mai đem trả nhé”.
Dư Kiều gật đầu, sau đó đặt chiếc túi cạnh túi xách của mình.
Nhưng tiếc là hôm sau, khi cô đưa Tô Nhất Niệm đi học thì lại là tài xế của nhà họ Tiêu đưa Tiêu Dự An đến. Dư Kiều định trả lại quà cho tài xế, nhưng người này bảo không thể tự quyết được, không có lệnh của sếp thì anh ta không dám nhận.
Bất đắc dĩ, Dư Kiều đành tạm cất cái túi trên xe, chờ xem buổi chiều đón con có gặp được anh hay không.
…
“Biển số kia là của một cô gái tên là Lâm Gia Nam ư?”, Hạ Nghênh vừa nói vừa nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, sao cậu lại bảo tớ điều tra người này?”
“Cậu đừng hỏi nhiều, bảo anh cậu đưa tài liệu của cô ta cho tớ là được”, Dư Tiêu Tiêu sa sầm mặt.
Hạ Nghênh nghe thấy giọng Dư Tiêu Tiêu không mấy vui vẻ nhưng vẫn đồng ý, ai bảo nhà họ Hạ của cô ta phải lấy lòng Dư Tiêu Tiêu chứ, làm cô ta phải theo hầu Dư Tiêu Tiêu như con cún vậy.
“Ừ, cậu chờ chút, chắc anh tớ sẽ tra ra nhanh thôi”.
20 phút sau, Dư Tiêu Tiêu đã nhận được thông tin cơ bản của Lâm Gia Nam. Giờ Lâm Gia Nam đang dạy ở một trường trung học ở thủ đô, môn dạy là hội hoạ.
“Hạ Nghênh, đi cùng tớ đến trường XX một chuyến”.
“Tiêu Tiêu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hạ Nghênh, mấy năm qua tớ rất tốt với cậu đúng không? Còn xếp cho anh cậu một vị trí béo bở nữa, bố tớ làm ăn cũng hợp tác với nhà cậu, hôm nay cậu nên trả công tớ một chút”.
Hạ Nghênh: “Tiêu Tiêu, cậu muốn tớ làm gì, chỉ cần làm được thì tớ sẽ không thoái thác”.
“Cậu gọi thêm mấy chị em nữa, hôm nay tớ phải dạy cho con hồ ly tinh này một bài học”.
Dư Tiêu Tiêu nhớ tới cảnh hôm qua Tiêu Định Bân đứng nói chuyện với Lâm Gia Nam mãi mà tức nghẹn họng, cô ta sắp bùng nổ rồi.
Chương 159: Vạch mặt cô ả
Giáo viên đúng không, giáo viên dạy học dạy người sao, hôm nay cô ta là muốn lột da hồ ly của cô ả xuống, để lãnh đạo, đồng nghiệp của cô ả nhìn xem, hồ ly tinh như cô ta vô liêm sỉ, rẻ tiền, quyến rũ chồng người khác thế nào!
Hạ Nghênh chạy vội gọi điện cho mấy chị em, rồi lại cẩn thận hỏi: “Tiêu Tiêu, cậu nói hồ ly tinh gì đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Dư Tiêu Tiêu khinh thường cười lạnh một tiếng: “Biết rõ người ta đã kết hôn, có vợ có con rồi, lại còn vắt hết óc lôi kéo làm quen, có ý đồ gì hả, nghĩ tôi không biết sao? Hạ Nghênh, lát nữa đến trường học, mấy lời vô nghĩa đừng nói nhiều, cứ hung hăng tát vào mặt cô ta cho tớ, có gì tớ chịu trách nhiệm!”
Hạ Nghênh nhớ đến mấy tư liệu mà anh trai cô ta gửi qua, Lâm Gia Nam kia chỉ là một cô gái tỉnh ngoài, chẳng qua chỉ vừa mới đến thử dạy ở trường kia, vẫn còn chưa lên chính thức, xem ra cũng không có lai lịch gì, lúc này trong lòng cô ta mới bình tĩnh, vỗ ngực nói: “Được, cậu cứ yên tâm đi Tiêu Tiêu, dám ức hiếp cậu thì chính là bắt nạt Hạ Nghênh tớ, tớ nhất định sẽ không nương tay”.
Đến bên ngoài trường trung học kia, nhân viên bảo vệ liếc nhìn biển số xe, lập tức cung kính mở cổng lớn.
Dư Tiêu Tiêu kiêu ngạo cười lạnh một tiếng, hôm nay cô ta phải dạy cho hồ ly tinh Lâm Gia Nam kia một bài học.
Kết hôn bốn năm rồi, đây lại là lần đầu tiên có phụ nữ dám nhăm nhe Tiêu Định Bân, quả thực không xem mợ chủ Tiêu cô ta đây không ra gì.
Sao Dư Tiêu Tiêu nuốt được cơn giận này chứ?
Hạ Nghênh hạ cửa kính xe, nâng cằm hỏi bảo vệ: “Giáo viên Lâm Gia Nam dạy tranh Trung Quốc trường các anh bây giờ đang ở đâu?”
“Phòng làm việc của giáo viên Lâm ở phía đông tầng một tòa nhà giảng dạy số ba”.
Hạ Nghênh ừ một tiếng, nâng cửa kính xe lên, xe trực tiếp dừng ngay dưới tòa nhà giảng dạy số ba.
Bởi vì một chân Dư Tiêu Tiêu đi hơi khập khiễng, nếu người không quen biết cô ta nhìn thoáng qua thì cũng không nhìn ra được, nhưng tâm bệnh cô ta quá nặng, chỉ cảm thấy toàn thế giới nhìn thấy mình thì sẽ âm thầm cười nhạo cô ta là người què.
Cho nên, mấy năm nay, hễ Dư Tiêu Tiêu ra ngoài thì đều mặc váy dài, cũng rất ít khi đi bộ, từng đôi giày của cô ta đều được thiết kế riêng, độ cao đế hai chiếc khác nhau, giảm bớt sự khác thường khi đi bộ của cô ta nhiều nhất có thể.
Hạ Nghênh mở cửa xe, tháo kính đen, liếc nhìn phòng làm việc ở phía Đông, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, có lẽ Lâm Gia Nam kia ở chỗ phòng làm việc đó, phòng đang mở cửa”.
Dư Tiêu Tiêu xuống xe, vẫn đeo kính đen như cũ, cô ta đi đường chậm hơn người bình thường đôi chút, Hạ Nghênh biết cô ta kỵ nhất là cái chân bị thương của mình, hận nhất là người khác nhìn mình với ánh mắt đồng cảm, vì vậy Hạ Nghênh căn bản không dám nhìn Dư Tiêu Tiêu nhiều.
Xe bọn họ vừa dừng lại, mấy giáo viên trong phòng làm việc đã chú ý đến, Lâm Gia Nam cũng liếc nhìn, nhưng cô ta không nhận ra chiếc xe này, mấy cô gái kia thì cô ấy không quen không biết, vì vậy cô ấy cũng không để tâm, tiếp tục viết giáo án của mình.
“Ai là Lâm Gia Nam!”
Hạ Nghênh đi đến cửa, cao giọng hỏi.
“Các cô là ai vậy, tìm Gia Nam làm gì?”
“Đừng có nhiều lời như vậy, Lâm Gia Nam ở đâu?”
Lâm Gia Nam bỏ bút trong tay xuống, đứng dậy: “Là tôi, các cô tìm tôi có chuyện sao?”
Hạ Nghênh quan sát Lâm Gia Nam từ trên xuống dưới, cô ta không trang điểm, tóc cũng chỉ tùy ý búi lên, áo sơ mi quần jeans, trông cũng giống như sinh viên đại học chất phác đơn thuần.
Trong lòng Hạ Nghênh lại càng chắc chắn Lâm Gia Nam này chỉ là một cô gái bình thường, lập tức khí thế bùng nổ.
Cô ta không nói nhiều, vẫy tay với hai đồng bọn phía sau: “Xông lên, chị em, còn ngây ra đó làm gì, ra tay đi”.
Tiêu Dự An nhìn cái bát trống không trước mặt mà sững người.
Từ nhỏ đến lớn, cậu bé nào có ham ăn đâu.
Dư Kiều và Lâm Gia Nam nhìn nhau rồi bật cười, Dư Kiều múc thêm cho Tiêu Dự An một bát nữa, hình như cậu bé hơi lúng túng, nắm tay đưa lên miệng ho khan vài tiếng.
“Mau ăn đi, muốn ăn cái gì, ăn bao nhiêu cũng được hết, đồ cô làm khá thanh đạm lại dễ tiêu hoá, không sợ đầy bụng đâu”.
“Đầy bụng cũng không sao, mẹ sẽ nấu nước sơn trà cho bọn mình uống, uống xong là khỏi ngay”.
“Nhất Niệm nói đúng đấy, cháu mau ăn đi”.
Dư Kiều lại xoa đầu Tiêu Dự An.
Tiêu Dự An rất ngoan ngoãn để cô xoa đầu mình.
Hình như cô rất thích xoa đầu cậu bé, chỉ cần cô thích thì muốn làm gì cũng được.
Tiêu Dự An uống năm bát canh cá, đương nhiên là bát của trẻ nhỏ, nhưng với cậu bé mà nói thì đây cũng là kỳ tích trong đời rồi.
Đó còn chưa tính đến các món khác, mỗi món cậu bé đều ăn một ít, nếu không phải vì quá no rồi thì cậu còn muốn ăn nữa.
Cơm nước xong, Lâm Gia Nam đi thu dọn bát đũa, Dư Kiều bắt đầu nước canh sơn trà. Tối nay, Tiêu Dự An đã ăn không ít, cô vẫn lo cậu bé bị đầy bụng, dù cậu bé không phải con của cô.
Có lẽ vì ăn quá nhiều nên Tiêu Dự An chỉ ngồi yên trên sofa, Tô Nhất Niệm rủ cậu bé xem hoạt hình, mà cậu không còn sức để phản kháng.
Cái bụng tròn vo như quả dưa hấu, Tiêu Dự An xoa bụng mình mà không khỏi thầm thở dài.
Vóc dáng của đàn ông cũng quan trọng lắm, cậu bé không thể béo ục ịch như ông quản gia được, Tô Tô chắc chắn cũng không thích đàn ông béo, vì cô xinh đẹp vậy mà.
Tiêu Dự An lại nhớ trong album ảnh của Tô Nhất Niệm không hề có ảnh bố, mà bây giờ trong căn nhà này cũng chỉ có Tô Tô và Tô Nhất Niệm. Theo quan sát của cậu bé thì không hề có dấu vết của đàn ông.
Điều này chứng tỏ Tô Tô vẫn độc thân.
Tiêu Dự An thầm thấy rất vui, cậu bé nhìn vào bếp thì thấy hai người phụ nữ vừa nói chuyện vừa dọn dẹp, không hề chú ý tới phía này.
Cậu bé nhỏ giọng hỏi Tô Nhất Niệm: “Cậu có nhớ số điện thoại của mẹ không?”
“Có chứ”, Tô Nhất Niệm tập trung xem hoạt hình mà không thèm ngoảnh sang.
Tiêu Dự An khẽ cười hỏi: “Cậu ngốc thế còn lâu mới nhớ được”.
Tô Nhất Niệm lập tức bị chọc tức nên ngoảnh sang đọc thuộc làu một dãy số.
Tiêu Dự An cong khoé miệng lên: “Oa, cũng giỏi phết!”
Tô Nhất Niệm hừ nói: “Tớ hơi bị thông minh đấy nhé, đừng coi thường tớ”.
Tiêu Dự An đứng dậy: “Tớ vào nhà vệ sinh”.
Đến nhà vệ sinh rồi, Tiêu Dự An lập tức mở điện thoại ở đồng hồ đeo tay ra, sau đó lưu số điện thoại Tô Nhất Niệm vừa đọc vào. Khi ghi tên, cậu bé ngẫm nghĩ một lát rồi lưu là Honey. Cậu bé vẫn chưa biết viết chữ Tô Tô nên dùng từ Honey để thay thế. Dẫu sao, khi Tô Tô cười trông cũng rất ngọt ngào, cái tên này rất hợp với cô.
Uống nước sơn trà xong thì cũng đã sắp chín giờ tối, Tiêu Dự An không cần Dư Kiều nhắc đã dùng điện thoại là đồng hồ đeo tay gọi cho Tiêu Định Bân.
Hai mươi phút sau, xe của Tiêu Định Bân đã đến.
Tô Nhất Niệm vốn định xuống tiễn Tiêu Dự An, nhưng đã đến giờ buồn ngủ nên Dư Kiều đưa cô bé đi tắm rửa trước, vì vậy đành nhờ Lâm Gia Nam đưa Tiêu Dự An xuống dưới.
Tiêu Định Bân nói cảm ơn Lâm Gia Nam, còn nhờ cô gửi lời cảm ơn tới mẹ của Tô Nhất Niệm, Lâm Gia Nam vui vẻ đồng ý.
Tống Kiều mỉm cười đưa một cái túi giấy cho Lâm Gia Nam rồi nói: “Đây là chút lòng thành của nhà chúng tôi, mong hai cô nhận cho”.
Chương 158: Lên kế hoạch đi đánh ghen
Lâm Gia Nam không dám nhận, Tống Kiều vội nói: “Cậu chủ nhỏ nhà chúng tôi chẳng dễ gì mới có một người bạn, sếp nhà tôi vui lắm. Cô nhất định phải nhận lấy, không thì cậu chủ nhỏ nhà tôi lần sau lại đến đây tiếp, sếp sẽ ngại không dám đồng ý mất”.
Anh ta nói rất khéo, Lâm Gia Nam cũng không đùn đẩy nữa nên đành nhận quà.
Tiễn xe nhà họ Tiêu đi rồi, Lâm Gia Nam xách cái túi về nhà Dư Kiều.
Tô Nhất Niệm đã ngủ, Dư Kiều đang ngồi hãm trà trên sofa chờ cô ấy.
Lâm Gia Nam đưa hai cái túi cho Dư Kiều: “Bố thằng bé khách sáo quá, còn tặng mình quà nữa, tớ không từ chối được”.
“Là gì thế?”
“Tớ chưa xem”.
Dư Kiều ngẫm nghĩ: “Hay thế này, nếu là quà đắt tiền thì ngày mai khi đưa Tô Nhất Niệm đi học, mình sẽ trả lại. Ai lại cho con nhà người ta bữa cơm mà lại nhận quà bao giờ”.
“Ừ”.
Lâm Gia Nam nói rồi thì mở cái túi ra, bên trong có hai chiếc hộp gấm, logo bên trên khiến hai cô gái choáng váng.
Nào có cô gái nào không biết tới những thương hiệu xa xỉ phẩm này, dù chỉ là một đôi bông tai cũng có giá trên trời…
Món quà này quý quá.
Lâm Gia Nam mở hộp ra, bên trong có hai chiếc vòng tay giống hệt nhau, là kiểu kinh điển của nhãn hàng nên rất phổ biến. Song hai chiếc vòng này cũng rất đắt.
“Chúng ta không nhận được rồi”.
“Ừ, đúng đấy”, Lâm Gia Nam lập tức bỏ chiếc hộp vào túi rồi nói: “Mai đem trả nhé”.
Dư Kiều gật đầu, sau đó đặt chiếc túi cạnh túi xách của mình.
Nhưng tiếc là hôm sau, khi cô đưa Tô Nhất Niệm đi học thì lại là tài xế của nhà họ Tiêu đưa Tiêu Dự An đến. Dư Kiều định trả lại quà cho tài xế, nhưng người này bảo không thể tự quyết được, không có lệnh của sếp thì anh ta không dám nhận.
Bất đắc dĩ, Dư Kiều đành tạm cất cái túi trên xe, chờ xem buổi chiều đón con có gặp được anh hay không.
…
“Biển số kia là của một cô gái tên là Lâm Gia Nam ư?”, Hạ Nghênh vừa nói vừa nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, sao cậu lại bảo tớ điều tra người này?”
“Cậu đừng hỏi nhiều, bảo anh cậu đưa tài liệu của cô ta cho tớ là được”, Dư Tiêu Tiêu sa sầm mặt.
Hạ Nghênh nghe thấy giọng Dư Tiêu Tiêu không mấy vui vẻ nhưng vẫn đồng ý, ai bảo nhà họ Hạ của cô ta phải lấy lòng Dư Tiêu Tiêu chứ, làm cô ta phải theo hầu Dư Tiêu Tiêu như con cún vậy.
“Ừ, cậu chờ chút, chắc anh tớ sẽ tra ra nhanh thôi”.
20 phút sau, Dư Tiêu Tiêu đã nhận được thông tin cơ bản của Lâm Gia Nam. Giờ Lâm Gia Nam đang dạy ở một trường trung học ở thủ đô, môn dạy là hội hoạ.
“Hạ Nghênh, đi cùng tớ đến trường XX một chuyến”.
“Tiêu Tiêu, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Hạ Nghênh, mấy năm qua tớ rất tốt với cậu đúng không? Còn xếp cho anh cậu một vị trí béo bở nữa, bố tớ làm ăn cũng hợp tác với nhà cậu, hôm nay cậu nên trả công tớ một chút”.
Hạ Nghênh: “Tiêu Tiêu, cậu muốn tớ làm gì, chỉ cần làm được thì tớ sẽ không thoái thác”.
“Cậu gọi thêm mấy chị em nữa, hôm nay tớ phải dạy cho con hồ ly tinh này một bài học”.
Dư Tiêu Tiêu nhớ tới cảnh hôm qua Tiêu Định Bân đứng nói chuyện với Lâm Gia Nam mãi mà tức nghẹn họng, cô ta sắp bùng nổ rồi.
Chương 159: Vạch mặt cô ả
Giáo viên đúng không, giáo viên dạy học dạy người sao, hôm nay cô ta là muốn lột da hồ ly của cô ả xuống, để lãnh đạo, đồng nghiệp của cô ả nhìn xem, hồ ly tinh như cô ta vô liêm sỉ, rẻ tiền, quyến rũ chồng người khác thế nào!
Hạ Nghênh chạy vội gọi điện cho mấy chị em, rồi lại cẩn thận hỏi: “Tiêu Tiêu, cậu nói hồ ly tinh gì đó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Dư Tiêu Tiêu khinh thường cười lạnh một tiếng: “Biết rõ người ta đã kết hôn, có vợ có con rồi, lại còn vắt hết óc lôi kéo làm quen, có ý đồ gì hả, nghĩ tôi không biết sao? Hạ Nghênh, lát nữa đến trường học, mấy lời vô nghĩa đừng nói nhiều, cứ hung hăng tát vào mặt cô ta cho tớ, có gì tớ chịu trách nhiệm!”
Hạ Nghênh nhớ đến mấy tư liệu mà anh trai cô ta gửi qua, Lâm Gia Nam kia chỉ là một cô gái tỉnh ngoài, chẳng qua chỉ vừa mới đến thử dạy ở trường kia, vẫn còn chưa lên chính thức, xem ra cũng không có lai lịch gì, lúc này trong lòng cô ta mới bình tĩnh, vỗ ngực nói: “Được, cậu cứ yên tâm đi Tiêu Tiêu, dám ức hiếp cậu thì chính là bắt nạt Hạ Nghênh tớ, tớ nhất định sẽ không nương tay”.
Đến bên ngoài trường trung học kia, nhân viên bảo vệ liếc nhìn biển số xe, lập tức cung kính mở cổng lớn.
Dư Tiêu Tiêu kiêu ngạo cười lạnh một tiếng, hôm nay cô ta phải dạy cho hồ ly tinh Lâm Gia Nam kia một bài học.
Kết hôn bốn năm rồi, đây lại là lần đầu tiên có phụ nữ dám nhăm nhe Tiêu Định Bân, quả thực không xem mợ chủ Tiêu cô ta đây không ra gì.
Sao Dư Tiêu Tiêu nuốt được cơn giận này chứ?
Hạ Nghênh hạ cửa kính xe, nâng cằm hỏi bảo vệ: “Giáo viên Lâm Gia Nam dạy tranh Trung Quốc trường các anh bây giờ đang ở đâu?”
“Phòng làm việc của giáo viên Lâm ở phía đông tầng một tòa nhà giảng dạy số ba”.
Hạ Nghênh ừ một tiếng, nâng cửa kính xe lên, xe trực tiếp dừng ngay dưới tòa nhà giảng dạy số ba.
Bởi vì một chân Dư Tiêu Tiêu đi hơi khập khiễng, nếu người không quen biết cô ta nhìn thoáng qua thì cũng không nhìn ra được, nhưng tâm bệnh cô ta quá nặng, chỉ cảm thấy toàn thế giới nhìn thấy mình thì sẽ âm thầm cười nhạo cô ta là người què.
Cho nên, mấy năm nay, hễ Dư Tiêu Tiêu ra ngoài thì đều mặc váy dài, cũng rất ít khi đi bộ, từng đôi giày của cô ta đều được thiết kế riêng, độ cao đế hai chiếc khác nhau, giảm bớt sự khác thường khi đi bộ của cô ta nhiều nhất có thể.
Hạ Nghênh mở cửa xe, tháo kính đen, liếc nhìn phòng làm việc ở phía Đông, nói với Dư Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, có lẽ Lâm Gia Nam kia ở chỗ phòng làm việc đó, phòng đang mở cửa”.
Dư Tiêu Tiêu xuống xe, vẫn đeo kính đen như cũ, cô ta đi đường chậm hơn người bình thường đôi chút, Hạ Nghênh biết cô ta kỵ nhất là cái chân bị thương của mình, hận nhất là người khác nhìn mình với ánh mắt đồng cảm, vì vậy Hạ Nghênh căn bản không dám nhìn Dư Tiêu Tiêu nhiều.
Xe bọn họ vừa dừng lại, mấy giáo viên trong phòng làm việc đã chú ý đến, Lâm Gia Nam cũng liếc nhìn, nhưng cô ta không nhận ra chiếc xe này, mấy cô gái kia thì cô ấy không quen không biết, vì vậy cô ấy cũng không để tâm, tiếp tục viết giáo án của mình.
“Ai là Lâm Gia Nam!”
Hạ Nghênh đi đến cửa, cao giọng hỏi.
“Các cô là ai vậy, tìm Gia Nam làm gì?”
“Đừng có nhiều lời như vậy, Lâm Gia Nam ở đâu?”
Lâm Gia Nam bỏ bút trong tay xuống, đứng dậy: “Là tôi, các cô tìm tôi có chuyện sao?”
Hạ Nghênh quan sát Lâm Gia Nam từ trên xuống dưới, cô ta không trang điểm, tóc cũng chỉ tùy ý búi lên, áo sơ mi quần jeans, trông cũng giống như sinh viên đại học chất phác đơn thuần.
Trong lòng Hạ Nghênh lại càng chắc chắn Lâm Gia Nam này chỉ là một cô gái bình thường, lập tức khí thế bùng nổ.
Cô ta không nói nhiều, vẫy tay với hai đồng bọn phía sau: “Xông lên, chị em, còn ngây ra đó làm gì, ra tay đi”.
Bình luận facebook