• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (6 Viewers)

  • Chương 2: Trốn không thoát (2)

Hắn giơ tay lên, tiếng đàn dừng lại.

“Bái kiến nhị công tử!” Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn hành lễ.

“Mới vừa nghĩ đến ngươi thì đã thấy.” Hắn điều chỉnh dáng ngồi, hình ảnh tiểu khả ái chân tay luống cuống in hằn trong đôi mắt hắn, hắn còn nói những lời khiến người ta đỏ mặt.

Thi Mặc Nhi cảm thấy đau đớn trong lòng, mặt nàng ửng đỏ.

Nghe công tử nói vậy, nha hoàn ở bên cạnh và nữ tử đánh đàn đều đưa mắt nhìn về phía nàng, không che giấu mà đánh giá nàng. Tiểu nha đầu mặc váy lụa này trông có vẻ là người thật thà, ít nói. Khuôn mặt không son phấn, không đeo châu báu, trang sức, chỉ một búi tóc dài từ thái dương búi ra sau đầu rồi cố định bằng một cây trâm, phần tóc còn lại rải rác như thác nước, trông rất đáng yêu. Đôi mắt xinh đẹp, đồng tử màu nâu nhạt, miệng nhỏ gặp may, dù mím môi không cười nhưng khóe môi vẫn nhếch lên tự nhiên, là một nha đầu xinh đẹp. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi không tự nhiên nhìn trộm chính chủ, hắn phất tay để những hạ nhân trong đình lui ra. Khi nữ tử ôm đàn đi ngang qua, vẻ mặt của hắn rất không vui. Thi Mặc Nhi bất lực, nàng lại đi gặp vị công tử này, nhưng lão thần gia vẫn ở đó, chẳng khác nào như bắt được con thỏ tự đâm vào tường.

Giờ phút này, toàn bộ đình, không không không, toàn bộ Mạt Viên chỉ còn hai người bọn họ. Thi Mặc Nhi lại theo thói quen móc ngón trỏ tay trái với ngón trỏ tay phải, nàng căng thẳng.

Ngày hôm đó nàng nói mình là người Lâm Sơn, nhưng chuyện của Lăng Thành sao có thể giấu được Lăng phủ. Một tháng nay, nàng không dám đến Lăng phủ giao hàng, ngay cả bạc cũng không dám đến lấy. Nếu giao hàng cho nhà khác, nàng cũng phải tránh cửa Lăng phủ vì sợ bị bắt gặp. Hôm nay đến nhận bạc cũng do Lăng phủ sai người đến kêu nàng đi lấy… Nghe thì, nàng làm ăn buôn bán, thương gia không muốn thu bạc, khách nhân lại thúc giục nàng đi thu, nói ra cũng không ai tin.
Aizz, sợ nàng đi lại quanh Lăng Thành, không biết khi nào, người được mọi người kêu là nhị công tử đã nhìn thấy, dù sao nàng cũng trốn không thoát.

“Thi… Mặc Nhi.” Hắn nhẹ giọng gọi tên nàng.


Thi Mặc Nhi lại lo lắng nuốt nước bọt, nhìn đi, tên nàng là gì người ta cũng biết, e rằng ngay cả gia cảnh, tổ tiên nhà nàng hắn cũng biết rõ.

“Mặc Nhi, ngươi tiến lên đây.”

Giọng nói của hắn thật sự rất hay, Thi Mặc Nhi bắt đầu than vãn trong lòng, nàng tiến lên vài bước.

“Chuyện của ta, ngươi có nói cho người ngoài biết không?” Lừa hắn nàng là người Lâm Sơn, nhớ đến ánh mắt đầu tiên nàng đã nhận ra hắn là ai. Diễn đàn Vietwriter.vn

Thi Mặc Nhi vừa liên tục lắc đầu vừa xua tay: “Không có không có, chuyện của công tử, tiểu nữ không biết gì… không biết gì hết!”
“Không biết gì hết?” Hắn giả vờ ho nhẹ: “… Cơ thể ta yếu ớt, ngươi cũng không biết?”

Mắt Thi Mặc Nhi mở to, lập tức nói: “Có có có, cơ thể công tử yếu ớt, tiểu nữ biết tiểu nữ biết.”

Vật nhỏ thông minh, chưa gì đã nhìn thấu. Ánh mắt hắn rơi vào ấm trà trên bàn đá, lại nhìn nàng, hắn lại tiếp tục che miệng ho khan.

Thi Mặc Nhi đành phải chân chó tiến lên rót trà: “Công tử, uống trà.”

Chén trà đưa tới hơi run rẩy, nước trà bên trong lắc lư theo vòng tròn.

“Ta ăn thịt ngươi sao? Sao ngươi lại sợ ta?” Nàng tiến lên dâng trà, hắn và nàng cách xa nhau mấy bước, hắn ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn về phía nàng, đưa mình vào trong tầm mắt nàng, tươi cười thân thiết, dáng vẻ trông giống như một con chó lớn trung thành, hỏi nàng sợ cái gì, cách hỏi chuyện đầy cảm xúc bị tổn thương, như thể nàng không đúng.

“Không ăn thịt người, không ăn thịt người, công tử rất tốt.” Thi Mặc Nhi cắn môi dưới, tự nhắc nhở bản thân đừng để bị hắn lừa.

“Mặc Nhi thật thông minh.” Không trêu nàng nữa, thấy vật nhỏ bị dọa trà nóng bắn ra tay cũng không dám buông, hắn tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm: “Một tháng nay, ta không nghe thấy bất kỳ lời nói bậy bạ nào.” Hắn ngước mắt tán thưởng nàng.

Rốt cuộc Thi Mặc Nhi cũng thở ra một hơi, khóe miệng vật nhỏ khẽ nhếch lên, cười nhẹ, nàng cười rộ lên chắc chắn càng đáng yêu, thế nhưng Lăng Hoàng cũng theo nàng cười một cái. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Mặc Nhi cũng biết, thân thể ta không tốt, nếu nghe những lời đàm tiếu bên ngoài, tâm trạng sẽ bực bội, sức khỏe càng kém, thân thể không khỏe, tâm trạng sẽ tệ theo…” Hắn nói, nhìn nàng gật đầu lia lịa đồng ý, càng cảm thấy thú vị.

Cũng tốt, diễn trò cả ngày, có một nha đầu biết tính tình của mình, không phải cũng tốt sao.

Ngày đó nàng nói dối mình ở Lâm sơn, thật ra hắn cũng có thể đoán được, nhưng tình huống lúc đó nàng vẫn có thể cơ trí như thế, nói mình đến từ thành khác, cũng không ngốc lắm.

Cho nên hắn thả nàng đi. Sau đó, quả nhiên hắn gặp vật nhỏ ở Lăng Thành, hắn thực sự thích thú, nếu nàng nhìn thấy kiệu Lăng phủ hắn ngồi từ đằng xa, nàng sẽ vội vàng đi đường vòng. Văn phòng tứ bảo trong phủ lấy từ nhà nàng, nghe nói, ngay cả ngân lượng cũng không tới lấy. Hắn nói với người trong phủ vài lần, người trong phủ cũng chỉ nghĩ hắn có hứng thú với nha đầu này nên đi mời. Vật nhỏ sao dám đến. Thoái thác đã lâu, chỉ sợ hôm nay không thể không tới thu ngân lượng nàng mới lộ diện.



Đột nhiên, hắn cầm tay Thi Mặc Nhi đặt lên môi mình, đôi môi mỏng nóng bỏng lướt qua mu bàn tay nàng. Thi Mặc Nhi cảm thấy cả người nổi da gà, lại nhìn hắn nắm tay nàng di chuyển đến mặt hắn… khuôn mặt nam nhân… có thể mịn màng như vậy sao. Thi Mặc Nhi giống như bị đứng hình, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú, trong tay truyền đến độ ấm của hắn, dáng vẻ của mình được phản chiếu trong đôi mắt vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm đó. Hắn ngước nhìn nàng, nắm chặt tay nàng không chịu buông ra… Làm như hắn đã nhìn trúng nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai tránh đi.
Người ngoài nhìn vào cực kỳ giống hai người đang tình chàng ý thiếp.
“Nhị đệ!” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, thức tỉnh Thi Mặc Nhi… nàng đột nhiên rút tay ra.

Chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp, tay bưng một chén đồ uống, đi lên bậc đá Thạch đình. Thi Mặc Nhi đột nhiên hiểu ra, dáng vẻ si mê khi nắm tay nàng của nhị công tử vừa rồi dùng để lừa người. Quay đầu thấy ánh mắt tán thưởng của nhị công tử, như muốn nói với nàng rằng: ‘Đúng vậy, ngươi biết là tốt.’ Thi Mặc Nhi quay mặt đi. Diễn đàn Vietwriter.vn

Người vừa tới, nàng đã từng gặp, là đại thiếu phu nhân của Lăng gia, lúc trước khi nàng tới Lăng phủ giao hàng thì đúng lúc đại thiếu nãi nãi ra ngoài, nghe bọn hạ nhân nói, hiện giờ Lăng phu nhân đang chuẩn bị để đại thiếu nãi nãi tiếp quản chuyện trong nhà, cho nên hạ nhân trong phủ đều cung kính với nàng ta.

Đi vào đình, Lâm Tuyết Vũ mỉm cười với Lăng Hoàng: “Nghe hạ nhân nói, buổi sáng khi thức dậy đệ bị ho khan, ta sai người hầm tuyết lê đường phèn cho đệ, hầm mấy canh giờ, bây giờ đúng lúc để uống nên ta đến đây đưa cho đệ.”

Nói xong Lâm Tuyết Vũ đặt nồi hầm lên bàn đá, muốn đỡ Lăng Hoàng đang ngồi dựa trên trường kỷ.
Thi Mặc Nhi nhìn thấy Lăng Hoàng cười ngả người về phía sau, không chút lưu tình né tránh, nói lời khách sáo, nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt: “Sao tẩu tẩu lại tự mình bưng đồ đến, về sau cứ sai hạ nhân đưa tới Mạt Viên là được.”

“Hôm nay ta không có việc gì, cũng nhàn rỗi…” Nàng ta còn chưa nói hết.

“Mặc Nhi!” Nghe thấy hắn gọi tên mình, Thi Mặc ngạc nhiên: “Ngươi đút ta được không?” Giọng điệu của hắn hoàn toàn là lấy lòng, dứt lời hắn còn kéo ống tay áo của nàng, bắt đầu làm nũng, đôi mắt long lanh.

Đôi mắt đẹp của Thi Mặc Nhi sững sờ, Lâm Tuyết Vũ cũng bất ngờ. Khi đến đây, nàng ta nghe hạ nhân nói, hôm nay nhị công tử kêu người trong viện lui xuống, muốn ở một mình với Thi cô nương. Nghe nói một tháng nay Lăng Hoàng cố ý tìm nàng. Nàng ta biết cô nương này là tiểu chưởng quầy của Thi gia. Lẽ nào, đúng như đồ, Lăng Hoàng nhìn trúng nàng? Lâm Tuyết Vũ lên tiếng dò hỏi: “Vị cô nương này là…” Diễn đàn Vietwriter.vn

Thấy Thi Mặc Nhi chậm chạp không trả lời, Lăng Hoàng lại giả vờ ho khan vài tiếng, đôi mắt sáng rực, khát vọng nhìn nàng.

Biết ý hắn, Thi Mặc Nhi không còn cách nào khác đành phải gật đầu, múc một chén nước đường rồi ngồi xuống mép ghế dưới sự ám chỉ của ánh mắt hắn.

Thi Mặc Nhi múc một muỗng đút cho hắn, Lăng Hoàng uống một ngụm, nhíu mày. Thi Mặc Nhi thấy vậy, muỗng thứ hai nàng đặt ở bên miệng thổi, khóe miệng Lăng Hoàng hơi nhếch lên.

“Mặc Nhi…” Lăng Hoàng thay nàng cười đáp, thấy mặt vật nhỏ trở nên đỏ hồng, tâm trạng hắn cũng rất tốt.

Thi Mặc Nhi nhíu mày, ai da, tâm tư của vị công tử này thật khó đoán, aizz, một chén tuyết lê đường phèn này nàng múc nhiều quá, đút tới khi nào mới hết.





Viện dần dần đón gió, thoang thoảng hương hoa nhài. Thi Mặc Nhi cuối cùng cũng đút muỗng nước đường cuối cùng vào miệng công tử. Nàng hồn nhiên không hề hay biết lấy chiếc khăn lụa bên hông mình lau miệng cho hắn, liền mạch lưu loát.

“Trời trở gió, hình như hôm nay thời tiết thay đổi.” Thấy hai người không rõ ràng, Lâm Tuyết Vũ nói: “Nhị đệ, cẩn thận nhiễm phong hàn.”

Hạ nhân trong viện rất thông minh, lúc này mang áo choàng tới.

Thi Mặc Nhi vừa thấy, hai mắt lóe lên, không nén được nụ cười, hahaha, nha hoàn trong phủ đi tới: “Đúng đúng, công tử, trời trở gió, thân thể người yếu đuối, phải chú ý nghỉ ngơi.” Dứt lời, nàng đặt chén muỗng lên bàn đá, lui về phía sau một bước, để nha hoàn tiến lên.

Lăng Hoàng sao lại không biết nàng đang nghĩ gì, tiếp nhận áo choàng nha hoàn đưa tới, chờ vật nhỏ tiếp tục.

“Tiểu nữ không quấy rầy công tử nghỉ ngơi. Công tử, tạm biệt, đại thiếu phu nhân, tạm biệt.” Hahahaha, cuối cùng nàng cũng có thể chạy thoát.

Lần này Lăng Hoàng không nói gì, mặc nàng diễn. Vật nhỏ hành lễ, vội vàng bước xuống thềm đá, vừa đi vừa quay đầu lại, gật đầu rồi cười làm lành. Chọc Lăng Hoàng không nhịn được mà cười khẽ thành tiếng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Trong mắt hắn có sự chấp nhận và vui vẻ mà chưa ai từng thấy.



Lăng phủ thật sự rất lớn, đi một đoạn đường dài, còn sai rất nhiều đường cuối cùng nàng mới đến cửa phủ… Hôm nay thời tiết bất thường, từ xa có thể nghe thấy tiếng sấm, Thi Mặc Nhi nghĩ cuối cùng mình cũng trốn thoát, trên đường có dầm mưa cũng đáng.

Chân trước vừa bước ra cửa phủ, nàng liền nghe thấy tiếng gọi của nha hoàn ở phía sau.

“Thi cô nương!” Tay nha hoàn cầm cây dù, kêu Thi Mặc Nhi dừng bước: “Cô nương, bên ngoài trời sắp mưa, công tử kêu ta đưa cây dù này cho cô nương.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Trong lòng Thi Mặc Nhi thấy ấm áp, vừa định nói lời cảm tạ thì nàng lại nghe nha hoàn nói thêm.

“Công tử nói, chiếc dù này… Phải trả lại…”

Thi Mặc Nhi nhận dù, lời cảm ơn rơi trên miệng.

Ờ… Mắc kẹt…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom