Vấn đề rắc rối hơn nhiều so với Thi lão gia và Thi phu nhân nghĩ, Giang công tử kia chỗ nào giống con nhà quan gia mà giống một kẻ lưu manh hơn. Lúc đầu, Thi Mặc Nhi đến Giang gia giao hàng, lúc đó Giang công tử thích động tay động chân, vì tránh phiền toái nên việc đưa hàng đến Giang phủ giao cho người khác, nàng không nghĩ vẫn có rắc rối, hiện giờ hắn còn muốn nạp nàng làm thiếp.
Bà mối ngày nào cũng đến thăm.
Thi gia có một cửa hàng nhỏ bán mực, giấy, từ Lưu thúc thúc đến Lưu a dì hỗ trợ, mấy ngày nay, một số kẻ bảo kê nhàn rỗi ngày nào cũng đến thăm, khiến hàng xóm khiếp sợ không dám đến. Diễn đàn Vietwriter.vn
Không thể cứ tiếp tục như vậy, nhưng người ta là nhi tử bảo bối của tri phủ đại nhân, tiểu dân như bọn họ sao có thể đấu lại. Thi lão gia nghĩ tới nghĩ lui, nói nếu không thì chuyển nhà. Dù sao phu thê hai người là thợ thủ công, đến đâu cũng không chết đói được. Còn hơn để kẻ khác ức hiếp, chi bằng du sơn ngoạn thủy tìm đá. Thi phu nhân rất ủng hộ. Hai phu thê tiêu sái này, sau khi quyết định như vậy, bọn họ đã bỏ hết mọi phiền lòng ở phía sau.
Thi Mặc Nhi nghẹn họng nhìn trân trối trước điều này, cảm thấy chính mình ở nhà hoàn toàn là dư thừa, cha nương ân ái rất hay quên mất sự tồn tại của nàng, phiền toái do nàng gây ra bây giờ cũng thành chuyện nhỏ không đáng kể.
•
Ai ngờ…
Một ngày nọ, Thi Mặc Nhi cầm danh sách trên tay đi gửi số hàng còn lại cho những khách hàng thân thiết, đồng thời nàng cũng bày tỏ lòng biết ơn và tin mình sắp phải rời đi.
Khi đến “Tàng Xuân Các”, Thi Mặc Nhi cảm thấy mỗi bước chân của nàng, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm.
“Thi Thi!” Vừa thấy Thi Mặc Nhi lên lầu, Xuân cô nương lập tức kéo nàng vào phòng.
“Tàng Xuân Các” này được biết đến là một thanh lâu, có bán nghệ, có bán thân, cũng có kẻ đến ăn cơm tạp. Tứ cô nương ở Tàng Xuân Các thể hiện cho bốn mùa là át chủ bài của nơi này, bán nghệ chứ không bán thân.
Xuân Nhi giỏi vẽ tranh, cho nên nàng ấy có chút giao tình với Thi Mặc Nhi; Hạ Nhi múa giỏi; Thu Nhi hát hay; Đông Nhi giỏi đàn.
“Cửa hàng Thi gia không bán nữa sao?” Xuân Nhi kéo Thi Mặc Nhi ngồi trong sương phòng hỏi.
Thi Mặc Nhi gật đầu: “Đã xảy ra chút chuyện.”
“Là chuyện Giang công tử sao?”
Thi Mặc Nhi nghĩ, đúng vậy, việc này không lan truyền ra ngoài mới lạ, nàng gật đầu thừa nhận.
“Vậy chuyện muội có hôn ước là thật?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Thi Mặc Nhi lại gật đầu, lời cha nói không tính là lời nói dối.
“Muội thật sự muốn gả vào Lăng phủ??”
Hả? Nói gì vậy? Thi Mặc Nhi trợn mắt há miệng nói không nên lời, nhìn Xuân Nhi kích động, cho rằng nàng không nghe rõ: “Lăng phủ?”
“Đúng vậy, chuyện đó đã lan truyền khắp nơi, Giang công tử coi trọng nữ nhi Thi gia, bà mối mấy lần bị từ chối, Thi phu nhân tỏ thái độ cứng rắn, nói muội đã có hôn ước. Mọi người đều nói vị hôn phu nào có địa vị như vậy, còn dám từ chối nhi tử tri phủ đại nhân. Hóa ra là Lăng phủ!” Xuân Nhi nói chuyện sinh động như thật.
Thi Mặc Nhi muốn chết, trong này có thật nhưng cũng có giả, làm sao để giải thích rõ ràng.
“Còn gì nữa!”
“Đông Nhi, ngươi biết không?” Mặc kệ Thi Mặc Nhi lắc đầu, Xuân Nhi tiếp tục nói: “Ngươi chưa gặp nàng ấy bao giờ cũng đúng, nàng ấy đánh đàn giỏi nhất ở đây, ngày thường dùng khăn lụa mỏng che mặt, mấy ngày trước được truyền đến Lăng phủ đánh đàn, nàng ấy nói, ở chỗ nhị công tử đã gặp ngươi!”
Ách, nữ nhân đánh đàn hôm đó hóa ra là Đông Nhi.
“Còn nghe đồn mấy ngày nay Nhị công tử Lăng gia thường xuyên tìm ngươi.” Từng điều làm tin đồn này càng ngày càng thật.
Cái này… Là thật, nhưng…
“Thi Thi! Thi Thi! Ngươi nói đi!” Xuân Nhi vẫy tay trước mặt Thi Mặc Nhi, cảm thấy nàng chưa tỉnh táo: “Cho nên, chuyện này rốt cuộc có thật không?” Mấy ngày nay, đông nghe một chút tây nghe một chút, hôm nay gặp được người trong cuộc, đúng lúc nàng có thể hỏi.
“Ta…” Thi Mặc Nhi cảm thấy đầu nàng lúc này trống rỗng.
Cửa phòng cọt kẹt mở ra… Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tiểu nha đầu, ngươi tới rồi!” Mụ mụ của Tàng Xuân Các thấy Thi Mặc Nhi thì cười tươi như hoa: “Không không không, là Lăng nhị thiếu phu nhân!” Bà lại cười, nha đầu này có khuôn mặt xinh đẹp, trời sinh khiến người ta thích, bây giờ sắp nhảy lên càng cao.
“Xuân mụ mụ…” Thi Mặc Nhi gọi mụ mụ của Tàng Xuân Các là Xuân mụ mụ.
… Xuân Nhi và mụ mụ nhìn nhau, thấy vẻ mặt nha đầu này u sầu, buồn bã, tiếng nói cất chứa sự bất lực Xuân Nhi đứng dậy đi khóa cửa phòng lại: “Hay trong đó, có hiểu lầm?“
Thi Mặc Nhi nhíu màu, việc này… Nên bắt đầu nói từ đâu.
…
Một lúc lâu sau, trong phòng mới vang lên âm thanh.
“Tiểu nha đầu, mụ mụ là người từng trải, muốn nói với ngươi vài câu.” Xuân mụ mụ rất thích nha đầu thường xuyên đến Tàng Xuân Các này. Lần đầu tiên gặp mặt, nha đầu mang theo hương mực trên người này tự kêu bà là mụ mụ, trong mắt nàng không hề có chút coi thường hay đồng cảm. Đến hôm nay vẫn là bằng hữu hiểu chuyện, sau đó bà ấy có hỏi nha đầu, nha đầu chỉ nói họ đều là những người có số mệnh, tại sao lại hỏi những điều này. Kể từ đó, mọi thứ trong thư phòng của Tàng Xuân Các đều lấy từ Thi gia.
Thi Mặc Nhi ngoan ngoãn gật đầu, nghe những lời khuyên này.
“Bất luận lời bên ngoài truyền có phải tin đồn hay không cũng không quan trọng, ngươi đều khó thoát thân. Nếu là thật, Xuân mụ mụ chúc mừng ngươi với được cành cao. Nhưng nếu là giả…”
Xuân Nhi ở bên cạnh cũng lộ vẻ khó xử, nàng ấy đã chật vật ở một nơi như thế này từ lâu, cũng hiểu, có một số người không thể trêu vào.
Thi Mặc Nhi câu lấy ngón tay, nghiêm túc lắng nghe.
“Giang gia không dễ bắt nạt! Hiện giờ, khắp nơi đều có tin đồn, ngươi có thấy người Giang phủ tới gây phiền toái với ngươi không? Nhưng cũng chỉ là mấy tên lâu la làm chút chuyện dọa nạt. Vì sao? Còn không phải bọn họ sợ hai chữ Lăng phủ trong lời đồn? Sợ ngươi thật sự là người Lăng phủ nhìn trúng, bọn họ phải cố kỵ. Nếu không phải… lời đồn này, mặt mũi Giang gia quét ra bãi rác, đường đường là nhi tử của tri phủ đại nhân lại bị một nữ nhi của một thương nhân đùa bỡn, sao bọn họ có thể cam tâm tình nguyện bỏ qua? Muốn ngươi nhận một tội danh cũng không khó.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Hơn nữa, Lăng phủ này, tin tức bây giờ truyền đi càng ngày càng thật, Lăng phủ sao lại không biết? Nếu bọn họ rộng lượng thì cũng chỉ coi đó là trò đùa. Còn nếu keo kiệt, bức ngươi tội bôi nhọ thanh danh công tử nhà họ, sao ngươi thoát được?”
Mãi đến khi ra khỏi Tàng Xuân Các, đầu Thi Mặc Nhi ong ong…
Mỗi chữ Xuân mụ mụ nói đều đúng, chuyện này, không phải chuyển nhà là có thể giải quyết.
Về đến nhà, nàng thấy cha nương mình đang ngồi ngoài sân, phát ngốc nhìn chằm chằm gà, vịt, cá, rau củ quả đầy trong sân.
Hỏi ra mới biết hàng xóm trong phạm vi mấy dặm đến tặng lễ vật, đến chúc mừng tiểu nha đầu sắp vào Lăng phủ.
“Nhưng, sao lại có những tin đồn này?” Thi Mặc Nhi cũng ngồi xuống, ba người đều ngồi dưới đất, mặc kệ xiêm y bị bẩn: “Là ai truyền…”
Thi phu nhân và Thi lão gia… Đồng thời… từ từ giơ tay lên.
Cằm Thi Mặc Nhi muốn rớt…
“Phu nhân… Nàng?”
“Lão gia… Chàng cũng?”
Hai người đồng thanh.
“Nương?” Thi Mặc Nhi hỏi mẫu thân trước.
“Nương… Chính là… Không phải bà mối kia ngày nào cũng tới cửa sao, nương thấy phiền, đuổi bà ta cũng không đi. Thái độ càng ngày càng kiêu ngạo, còn nói, nói nữ nhi chúng ta có cái đức hạnh gì, được Giang công tử coi trọng đã là phúc mấy đời, chẳng lẽ còn vọng tưởng gả vào nhà tốt hơn? Có bản lĩnh thì gả đến Lăng phủ đi… Dưới sự tức giận… nương nói, nữ nhi nhà ta phải gả đến Lăng phủ, thế nào!” Nói xong, bà lại ngẩng đầu ưỡn ngực, vốn dĩ bà cảm thấy sắp chuyển nhà nên tùy tiện xả giận. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thi Mặc Nhi cảm thấy hơi khó thở: “Còn cha?”
“Còn cha… Tương đối đơn giản… ngày đó ta đến cửa hàng, đám lưu manh đến đập phá rất nhiều thứ, vừa đập vừa nói: ‘Lão già kia, ngươi cho rằng nữ nhi nhà ngươi có thể gả vào Lăng phủ sao, ngươi cho rằng chúng ta tin sao?’ Cười nói càn rỡ, ta liền nói đúng vậy! Có hôn ước!” Nói xong, còn bắt chước giọng điệu những đám lưu manh đó.
Bùm… Thi Mặc Nhi ngửa đầu choáng váng…
Lời nói dối này… lớn quá… không biết làm sao cho tròn…
Bình luận facebook