• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full PHU QUÂN YẾU ỚT CẨN THẬN MỘT CHÚT (Sắc) (3 Viewers)

  • Chương 5: Trả dù

“Thiếu gia, Thi cô nương… đã ở cửa đi vòng vòng một canh giờ rồi… Tùy tùng trong phủ cũng ra hỏi… cô nương nói… muốn… chuẩn bị tinh thần…” Hạ nhân báo cáo.

Lăng Hoàng đang múa bút vẩy mực lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Đã một canh giờ?”

Vật nhỏ vừa đến Lăng phủ, hạ nhân liền tới nói cho hắn biết, ai ngờ, nàng ở bên ngoài chậm chạp không dám vào cửa, ở cửa phủ đi tới đi lui, chuẩn bị tinh thần? Ha ha, thú vị.

“Có cần kêu người đến đón Thi cô nương vào không ạ?”

Lăng Hoàng ném một tờ giấy Tuyên đi, trên tờ giấy mới hắn viết một chữ: “Không cần, không cần gọi người quấy rầy nàng, nàng ấy thích chuẩn bị bao lâu cũng được.” Ngay sau đó hắn cười nhẹ: “Ta cũng có rất nhiều thời gian.”

Từng nét bút mực nhẹ nhàng vẽ lên mặt giấy, ‘Thi’. Diễn đàn Vietwriter.vn



Cuối cùng…

Thi Mặc Nhi đi vào Mạt Viên, bọn hạ nhân chỉ hướng thư phòng cho nàng rồi tất cả đều lui xuống. Nàng cầm dù trong tay, phát hiện cửa thư phòng đang mở, nam tử bên trong đang cúi đầu luyện thư pháp.

Cảm giác được thân ảnh của nàng, hắn ngước mắt, cong môi: “… Nương tử đến rồi.” Dịu dàng mê người.

Thi Mặc Nhi đỏ mặt… tay nắm chặt dù, thấy giấy, bút, mực và nghiên trên án thư đều là của nhà nàng, mắt nàng dịu xuống, lấy tay nải trên vai xuống, lấy một thứ trong tay nải ra: “Công… Công tử, đây là… bộ sưu tập riêng của cha ta…”

Tiểu gia hỏa lấy hộp gấm từ trong tay nải ra, mở ra là một bộ bút nghiên.

Lăng Hoàng vòng qua án thư, đi tới, theo nàng nhìn đồ trong hộp gấm. Nghiên mực, là nghiên mực Đoan Khê, nghiên mực Đoan Khê có trọng lượng nhẹ, được làm bằng đá núi lửa. Ngón tay mảnh khảnh lướt qua nghiên mực, quả nhiên, kết cấu mềm như tơ không làm hỏng bút vẽ, ngày nay rất khó tìm thấy một cục đá như này, đúng là đồ tốt.

“Đây là… Mẹ của tiểu nữ… bộ sưu tập riêng…” Thấy Lăng Hoàng đến gần, Thi Mặc Nhi lại chỉ vào một đôi bút lông bên trong. Phần trúc trên thân và lông dê trên đầu bút đều được mẹ của nàng lựa chọn cẩn thận, ước chừng phải mất nửa tháng để mài giũa cẩn thận rồi chế tác. Diễn đàn Vietwriter.vn

Mắt Lăng Hoàng mang theo ý cười, hắn quay đầu nhìn nàng, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt nàng, đôi mắt xinh đẹp kia rạng rỡ vô hạn, bên trong dường như có hàng vạn lời âu yếm: “Của hồi môn sao?”

Thanh âm giống một mảnh lụa, trói chặt nàng. Từng cơn gió nhẹ thổi đến, hương hoa nhài thoang thoảng tỏa ra từ người hắn, hắn tùy ý vấn tóc, đuôi tóc quấn lên xiêm y của nàng, quấn lấy lòng nàng.

“Không không không, là lễ… vật, đền tội.” Thi Mặc Nhi nhảy lùi về phía sau, kéo xa khoảng cách với hắn, khi nói chuyện nàng gần như cắn vào lưỡi.

“Sao phải đền tội?”

Hắn… Hắn… Vậy mà lại duỗi tay vuốt tóc nàng, thưởng thức ở trong lòng bàn tay, lại đưa nàng vào trong khoảng cách mà hắn có thể dễ dàng bắt lấy.

“Tin đồn gần đây, sợ… làm nhục thanh danh của công tử, cha mẹ tiểu nữ nói… Còn… Mong công… Tử… Thứ lỗi…”

“Ừ…” Hắn khẽ ừ một tiếng, sau đó hơi nhíu mày, nam nhân tuấn tú này như khoác lên một kiện y phục soái khí, khuôn mặt buồn bực chợt lóe, làm người ta muốn dỗ dành hắn: “Có chút phiền phức, cha và đại nương cũng tới hỏi ta vài lần.”

Quả nhiên… đã quấy nhiễu Lăng phủ… Thi Mặc Nhi cắn môi dưới.

“Ta hỏi ngươi trước, chuyện của Giang gia có phải thật không?” Lăng Hoàng buông tóc nàng ra, ngồi xuống ghế, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, nhưng tiểu gia hỏa không dám.

Thi Mặc Nhi gật đầu.

Hắn khẽ chớp hàng mi để che đi sự không hài lòng.

“Vậy ngươi định làm gì?” Hắn ngước mắt nhìn nàng. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Chúng ta… sắp chuyển đi…” Thi Mặc Nhi thành thật giải thích, mọi chuyện càng ngày càng trở nên rắc rối, nhưng bọn họ không thể phản kích. Nếu có thể lấy được sự thông cảm của Lăng phủ, có lẽ rời đi là giải pháp tốt nhất.

“Trốn?” Hắn dùng một chữ kết luận.

Thi Mặc Nhi sửng sốt, cúi đầu, ngược lại giống nàng đã phạm sai.



Tiểu gia hỏa bẩm sinh đã đáng yêu, không giống những cô nương khác, rõ ràng không quyến rũ, lại khiến người ta nhộn nhạo; rõ ràng mộc mạc, giản dị, cười lên lại lấp lánh.

Bây giờ nàng cúi đầu, đôi lông mi dài che đi đôi mắt màu nâu, nhưng trời sinh khóe miệng nhếch lên vẫn luôn quyến rũ.

“Không bằng… gả cho ta!”



A, tiểu gia hỏa ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên cũng thật dễ thương.

Khóe môi hắn nhếch lên, lộ ra má lúm đồng tiền, mắt đào hoa, câu dẫn nàng. Tiểu gia hỏa khẩn trương là ngón trỏ tay trái sẽ móc lấy ngón trỏ tay phải, hắn cũng vươn tay móc ngón trỏ tay phải của nàng và hắn vào nhau. Tiểu gia hỏa đơ ra. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ta, tìm vị hôn thê cũng phiền, ngươi biết tính ta, lại thông minh ngoan ngoãn, là lựa chọn tốt nhất cho vị trí thê tử của ta.” Nàng nói không nên lời vậy để hắn nói: “Còn ngươi, nếu muốn trốn, không bằng trốn đến chỗ ta. Ta là phu quân, tuy không có năng lực, nhưng vẫn lo được.”

Khi Thi Mặc Nhi nghe hắn nói bản thân không có năng lực, trong lòng nàng không khỏi tê tái. Lăng phủ là gia đình giàu có, gia đình giàu có rất nhiều chuyện. Mặc dù nàng không hỏi, cũng có thể biết vài thứ.

Vừa nghĩ tới đây, tiếng bước chân của nha hoàn truyền đến: “Nhị thiếu gia, đại phu nhân và đại thiếu phu nhân đến.”

Thi Mặc Nhi giật mình, chắc nàng cũng có thể đoán được vì sao đại phu nhân tới đây, hơn nửa là tới trách tội nàng.

Lăng Hoàng đứng dậy, nắm lấy tay nàng, nói nhỏ: “Không sợ.” Ngay sau đó hắn kéo nàng, bảo vệ nàng ở phía sau.



Thi Mặc Nhi ở phía sau Lăng Hoàng nhìn phu nhân bước vào thư phòng, đại phu nhân tuy có dấu vết của năm tháng nhưng vẫn không thể tiêu tan vẻ kiêu sa và khí thế trời sinh. Bà ta đảo mắt nhìn Lăng Hoàng, lông mi dày, son phấn trên mặt dày đặc, là điển hình của phu nhân nhà giàu, sau đó bà ta lại đánh giá Thi Mặc Nhi: “Ta nghe nói Thi cô nương tới nên đến xem.”

“Phiền đại nương lo lắng.” Lăng Hoàng nắm nhẹ tay Thi Mặc Nhi, trấn an nàng đang run nhẹ.

Trong lòng Thi Mặc Nhi ấm áp, nàng lên tinh thần, gật đầu hành lễ với Lăng phu nhân: “Bái kiến phu nhân.”

Tiểu nha đầu sạch sẽ, Lăng phu nhân gật đầu, Lâm Tuyết Vũ ở bên cạnh đỡ bà ngồi xuống, bản thân ở một bên phụng dưỡng. Diễn đàn Vietwriter.vn

Lăng phu nhân, Lăng Hoàng gọi bà ta là đại nương, là chính thê của Lăng lão gia. Có một hài tử là trưởng tử của Lăng gia, người phụ trách việc kinh doanh của Lăng phủ, Lâm Tuyết Vũ là tức phụ⁽¹⁾. Còn Lăng Hoàng, mọi người thường gọi hắn là nhị công tử, được thiếp thất sinh ra, nhưng nhị phu nhân khó sinh rồi mất, Lăng Hoàng ở trong bụng mẫu thân không đủ tháng, cơ thể yếu ớt nên Lăng lão gia không giao cho hắn bất kỳ việc gì, chỉ chăm sóc hắn như người rảnh rỗi.

⁽¹⁾ Tức phụ: con dâu

“Thi cô nương, hẳn ngươi biết nguyên nhân ta tới đây.” Hạ nhân của Mạt Viên đến phụng trà, Lăng phu nhân nói tiếp: “Vài ngày trước, ta và lão gia tới hỏi, Hoàng Nhi chỉ nói một câu ‘Lời đồn là thật, không tồi’. Chúng ta nghĩ, hắn nhìn trúng ngươi.”

Lâm Tuyết Vũ ở một bên nhìn khe hở giữa vai Lăng Hoàng và Thi Mặc Nhi, hắn đang bảo vệ nàng ở phía sau.

“Nghe nói hôm nay ngươi tới, ta vội vàng chạy tới đây muốn hỏi ngươi, lời đồn này, ngươi nghĩ như thế nào?”

Thi Mặc Nhi vừa định trả lời, nhưng nàng lại nghe Lăng phu nhân nói: “Nhưng, Lăng phủ ta, khác với những gì ngươi nghĩ!” Bà ta cười với hai người, nhưng Thi Mặc Nhi lại cảm thấy nụ cười của bà ta mang theo sự khinh thường và miệt thị.

“Lăng nhị công tử trong phủ chúng ta cơ thể yếu ớt, không có khả năng làm việc, được chăm sóc trong phủ. Nếu ngươi có tâm tư chim sẻ muốn bay lên cành cao giống những người bên ngoài, vào phủ làm thiếu phu nhân thì tiếc là không được.” Nói xong bà ta lại che miệng cười, nhấp một ngụm trà. Diễn đàn Vietwriter.vn

Nhìn thấy từ đầu đến cuối Lăng Hoàng luôn mỉm cười, không hiểu sao Thi Mặc Nhi lại cảm thấy nụ cười của hắn khiến tim nàng đau.

Đột nhiên, khuôn mặt tuấn tú của nam tử nở rộ như hoa quỳnh đoản mệnh, tay hắn nắm bàn tay nhỏ của nàng lại siết chặt hơn, truyền độ ấm vào lòng bàn tay nàng.

“Mặc dù trong phủ được nhận tiền hàng tháng, nhưng Lăng nhị công tử của chúng ta có thể sẽ không nuôi nổi ngươi.” Lăng phu nhân quả thật gừng càng già càng cay, Lâm Tuyết Vũ ở bên cạnh khẽ run lên, ngoài mặt nghe như đang thử nữ tử muốn vào phủ này có phải người ham vinh hoa phú quý không, nhưng thật ra bà ta đang hạ thấp Lăng Hoàng không đáng một đồng.

“Ta có thể nuôi hắn!”

Sau giờ ngọ trong thư phòng, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên, kiên định và đầy kiêu ngạo khiến mọi người trong phòng đều kinh ngạc.

Nam tử ở một bên cười tươi như hoa, như một nhan sắc xinh đẹp trong thế giới phồn hoa.
Pass: Lamson
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom