“Bên kia núi vẫn là núi, cuối con đường vẫn là đường.” Câu nói ấy đến lúc này ta mới thực sự thấm thía. Ta đi đến chỗ thân cây, tạm tựa vào đó nghỉ ngơi, xua tay nói với Ngu Thư: "Không đi nữa đâu. Có nói gì ta cũng không đi!"
"Phía trước hình như có người."
"Đừng có lừa ta, ngươi đã lừa ta như thế ba lần rồi."
Y đi đến bên cạnh, đột nhiên khuỵu xuống vác ta lên vai. Xương bả vai của hắn thì nhọn cứ chọc vào người ta: "Ta sai rồi đại ca, cho ta xuống đi mà."
"Có đi không?"
"Có! Ngươi nói hướng đông ta tuyệt đối không dám đi hướng tây!"
Ước chừng lại đi thêm nửa canh giờ nữa thì mở ra trước mắt là một nơi thoáng đãng, đó là một khoảng đất trơ trọi, từ xa đã có thể nhìn thấy vài đốm đen như đang nhảy nhót.
Ngu Thư giơ tay lên ngăn ta đứng lại, kéo tay ta đi qua một bên: "Đằng trước có mùi máu." Ta không nói một lời liền đi theo hắn, mấy chuyện như thế này thì cứ để người hiểu rõ như hắn quyết định đi. Bọn ta đi lên chỗ đất cao để quan sát phía dưới.
Xanh xanh đỏ đỏ, ánh sáng nhiều màu đan xen lẫn lộn. Tiếng đao kiếm va chạm vào nhau, tiếng kêu đau thương, còn có ... tiếng Từ Kha chửi người ta?
Ta muốn tiến lại gần hơn nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại.
"Ngã xuống dưới ta cũng không bảo vệ nổi cho ngươi đâu."
Ta nhìn hắn với vẻ kỳ lạ: "Lúc nào ta cần ngươi bảo vệ chứ?"
"Ngươi! Tùy ngươi đấy, thích thì đi đi!" Hắn ngoảnh mặt không thèm nhìn ta nữa: "Xuống dưới đó có bỏ mạng cũng không ai nhặt xác ngươi đâu!"
"Ai sống ai chết còn chưa biết đâu, mà ta muốn đi thì liên quan gì đến ngươi?" Ta không nhịn được mà cao giọng: "Hơn nữa, nếu như không gặp ngươi, ta vẫn đang sống tốt lắm, hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề an toàn!"
"Ngươi đang trách ta ư?"
Không khí trở nên căng thẳng: "Ta có nói đâu là ngươi tự nói đấy nhé."
Hắn túm lấy tay ta: "Ngươi ăn nói cho rõ ràng, cái gì mà là không gặp phải ta? Nếu như không gặp ta, ngươi sớm đã bị rắn cắn chết rồi!"
Nói đến rắn, trong đầu ta bỗng dưng hiện lên hình ảnh trong mơ. Ngu Thư cũng túm lấy tay ta như vậy, mặc cho ta khóc lóc cầu xin, hắn vẫn ném ta vào đầm rắn. Ta đứng dậy định chạy về hướng ngược lại, thiếu niên thấy thế mắt tối sầm lại, kéo tay ta ra sau, nắm lấy cổ ta.
"Sư tỷ! Cứu muội!"
Một đám người ở phía xa nghe thấy mới ngẩng đầu, nhìn thấy bọn ta.
"Tư Tư!"
Tiếng hắn vang lên bên tai: "Tư Tư? Không phải tên ngươi là Từ Kha sao?"
Ờ thì...
__________________________________
Bây giờ bọn ta đang chạy trối chết.
Một tay Lục Thu Bạch xách cổ ta một tay xách thêm Liễu Thanh Thanh, bên cạnh còn có Từ Kha. Còn phía sau là Ngu Thư đang đuổi theo. Hắn liên tục gọi tên danh môn chính phái của ta, chỉ là phiên bản không đầy đủ.
Mọi việc sao lại thành như thế này rồi, ta không hiểu nổi, mới nghĩ lại xem rốt cuộc là sai ở bước nào chứ.
Đầu tiên là ta bị Ngu Thư tóm bèn lớn tiếng kêu cứu. Sau đó Lục Thu Bạch đuổi đến đánh nhau với hắn. Bạch quang như chớp, không biết có thứ gì đó bay đến chỗ người Ngu Thư. Sau đó, Từ Kha cùng một nhóm người chạy đến. Lúc này ta cuối cùng ta cũng cũng hiểu ra bậc thầy thiên tài luyện đan trong truyền thuyết kia, cũng có thể là đồng môn của huynh ấy. Dù sao cũng khiêng một cái lò luyện đan.
"Tư Tư, nghiêng đầu!"
Á? Gì cơ? Ta còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị một vật gì đập vào người. Hình ảnh cuối cùng ta nhìn thấy trước khi ngất đi đó là bàn tay Liễu Thanh Thanh đang cố vươn ra.
Tức thật, có người đánh lén!
Ta ngã xuống đất, lăn theo sườn núi xuống mất một lúc thì ngã vào một cái động.
Rớt xuống cực kì mạnh.
Lục phủ ngũ tạng đều đau.
Đây chính là số phận nữ phụ sao? Chịu đựng muôn vàn khổ sở, trải qua đủ kiểu khó khăn, cuối cùng cũng không có được gì.
Một cục máu trào ra cổ họng.
Không được, cục máu này nếu nhổ ra thì ta phải mất bao nhiêu tháng mới có lại tạo ra bấy nhiêu máu. Ta dùng hết chút sức lực cuối cùng nuốt ngụm máu xuống.
Đau, thực sự đau phát khóc.
Trèo lên thì không trèo nổi, nên ta cứ nằm thế ở dưới đất, một lúc sau thì trở người. Nơi đây dường như là địa cung, lớp sơn trên đỉnh đầu bị bong tróc gần hết không nhìn rõ hoa văn. Theo như tình tiết bình thường trong thoại bản, nhân vật chính trượt chân rơi xuống đều sẽ lần theo tường đi vào bên trong, phát hiện bí mật của chủ nhân địa cung đã ẩn dật nhiều năm. Cuối cùng tu thành chính quả, quay trở về đánh kẻ thù không còn một mảnh giáp.
Kết cục tốt đẹp có được là nhờ quá trình gian khổ như thế.
Vì thế, ta lựa chọn nằm luôn ở đây.
Cho dù nhóm người Lục Thu Bạch không tìm thấy ta thì vẫn còn sư tôn cơ mà, vẫn còn phái Đồng Thành mà.
Họ không thể dễ dàng từ bỏ một hạt giống tốt trăm năm khó tìm trong truyền thuyết là ta đâu.
...
Nhưng, hình như cũng không phải là không thể.
Bình luận facebook