Chương 15: Tiền boa năm mươi vạn
Edit : Sóc Là Ta
Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ..... , die,n; da.nlze.qu;ydonn..
"Cháu gái, cháu gọi bà có việc gì sao?" Chu Hữu Mai mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt hiền lành ôn hòa hỏi.
Tuy lúc này Xá Cơ Hoa đang bận phát tờ rơi nhưng cô cũng không quên nịnh hót bà, nói: "Bà nội cười thật đáng yêu, cháu vừa nhìn liền biết tính tình bà ngay thẳng, chân thật. Cháu cũng sẽ không nói vòng vo nữa, chuyện là thế này, nhóm chúng cháu là thám tử Hoa Vũ, cũng là nhóm thám tử nổi tiếng, luôn giúp đỡ những người gặp khó khăn hoạn nạn. Người khác phiền lòng việc gì, chúng cháu đều có thể giải quyết được. Khi nãy chúng cháu nhìn thấy bà chau mày ủ dột, nghĩ chắc bà đang phiền lòng việc gì nên muốn đến để giúp bà."
"Nhóm thám tử Hoa Vũ? Sao từ trước đến giờ, bà chưa từng nghe qua?" Vì tên tiểu tử thúi kia mà bà đã tìm đến rất nhiều thám tử. Có thể nói những thám tử trong thành phố H này, bà rõ như lòng bàn tay.
"Nhóm thám tử chúng cháu mới vừa khai trương ở thành phố H này nên có thể bà chưa biết, nhưng danh tiếng của chúng cháu ở thành phố A thì ai cũng biết. Nếu nói đến thám tử Hoa Vũ thì ai cũng khen ngợi. Vì lẽ đó, nếu bà nội muốn mời chúng cháu làm việc gì thì bà cứ nói thẳng. Chúng cháu nhất định giúp bà giải quyết vấn đề." Người kia nói dối trắng trợn, mặt không đỏ tim không đập, vỗ ngực xưng tên, tự mình nói khoác mà không biết ngượng.
Thật ra cô cũng không nói dối, ba mươi sáu huyện ở thành phố A, khi nói tới cô thì phải dựng thẳng ngón tay lên khen ngợi nhưng chỉ có điểm khác thay vì là ngón tay cái thì họ sẽ dựng ngón tay út lên.
Lăn lộn trên thương trường hơn nửa đời người, Chu Hữu Mai chỉ cười cười không nói gì và đứng nhìn cô. Cô gái này thật thông minh, lanh lợi, nói chuyện làm cho người khác tin là thật, trong mắt cô lại thể hiện nét ngây thơ, chân thành.
Xá Cơ Hoa thấy bà không nói gì, cho rằng bà không tin, "Bà nội, bà không tin sao? Vậy cháu cũng nói thật với bà, nhóm trinh thám Hoa Vũ có thể nói là xuất hiện nhiều nhân tài xuất chúng, văn võ song toàn. Chỉ cần bà muốn nhân tài nào, chúng cháu đều có. Ngoài việc họ có kinh nghiệm phong phú thì họ cũng còn có tính bảo mật cao. Chúng cháu để bà lựa chọn người tốt nhất, bà nội cảm thấy thế nào?"
Nghe đến đây, bà cảm thấy giống như cô đang chào hàng. Ai không biết cô đang mèo khen mèo dài đuôi.
Mà cô gái này lại đến trước cửa công ty phát truyền đơn. Nếu bà không dịu dàng tươi cười đứng đây tươi cười nói chuyện với cô thì có lẽ bốn nhân viên bảo vệ kia đã nhanh chóng đuổi cô ra khỏi nơi này rồi.
Lúc này, bác Ôn bước đến, nghiêm mặt nói: "Nếu như có yêu cầu thì chúng tôi sẽ liên hệ với thám tử các người. Còn bây giờ, chúng tôi còn có chút việc, xin cô cứ tự nhiên." Sau đó xoay người quay sang Chu Hữu Mai lạnh nhạt nói: "Bà chủ, thiếu gia có dặn bà bị huyết áp cao nên không thể ở dưới lâu. Chúng ta cũng nhanh chóng vào nhà thôi."
"Không phải, chúng cháu thật sự có thể giúp bà giải quyết vấn đề mà." Tay sắp bắt được con dê thì sao cô lại dễ dàng để cho nó thoát được? Bác Ôn vừa muốn bước tới dìu Chu Hữu Mai vào trong thì Xá Cơ Hoa không suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy đến ôm lấy tay Chu Hữu Mai.
Chu Hữu Mai liếc nhìn cô, còn bác Ôn thì nói chen vào: "Cô gái, cô nói thật chứ? Nhóm thám tử tư Hoa Vũ các người, loại nhân tài nào cũng có sao?"
"Bà chủ, những cô gái này đều là..." Bác Ôn vốn luôn có phản cảm đối với những loại người chào hàng ở đường phố như thế này.
Xá Cơ Hoa cũng không nhún nhường, vừa nghe bác Ôn nói xấu mình liền lớn tiếng nói: "Đúng, chỉ cần bà nội có thể nói với chúng cháu những vấn đề khó khăn của bà thì nhóm thám tử tuyệt đối sẽ cố gắng tìm cách giải quyết tất cả các vấn đề khó khăn của bà."
"Bà chủ không thể..."
"Tiểu Ôn, trước tiên ông hãy đến xem thiếu gia tới chưa?"
Những người này tốt hay xấu, trong lòng bà tự phán đoán được.
Giọng Chu Hữu Mai trầm xuống, bác Ôn cau mày liếc nhìn nụ cười tươi như hoa của Xá Cơ Hoa. Ông không nói gì, xoay người đi vào trong.
"Bà nội, bà thật sự biết nhìn người nha. Cháu đảm bảo chỉ cần bà muốn điều tra hoặc cần giải quyết vấn đề gì thì cứ nói ra. Chúng cháu nhất định khiến bà hài lòng." Vừa nghĩ tới tiền boa, tâm tình của cô vui vẻ hẳn lên.
Cô gái nhỏ này cứ luôn miệng gọi bà là “bà nội” như rót mật vào lòng bà. Nếu như tên nhóc thúi kia có thể lấy một người vợ như thế này thì bà có chết cũng cam lòng. Không, bà còn chưa được ẵm chắt cơ mà.
Chu Hữu Mai cũng cười ha ha, càng nhìn đôi mắt trong veo của Xá Cơ Hoa thì trong lòng bà càng cảm thấy yêu thích. Bà kéo Xá Cơ Hoa về phía mình, thở dài nói: "Đúng là một đứa trẻ đáng thương, trời nắng gắt thế này mà con cứ đứng đó mãi sao? Không khéo lại bị cảm nắng đấy. Sao ba mẹ của con lại nỡ lòng nào để một đứa bé như con đi phát truyền đơn đây?"
Bà trông cô chắc chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, có lẽ còn là học sinh cấp ba mới lớn, muốn ra ngoài kiếm thêm một chút để phụ giúp gia đình đây. Haizz, rốt cuộc người làm ba mẹ nào lại nhẫn tâm sai khiến con mình làm những việc như thế này đây.
"Cháu không có ba, mà cháu cũng không biết mặt mũi ba mình thế nào nữa." Xá Cơ Hoa thản nhiên nói, trong lòng không có chút cảm giác nào. Ngược lại điều cô đang suy nghĩ chính là cô làm sao mở miệng xin được chút ít tiền boa đây?
Nhưng Chu Hữu Mai nghe xong lại có ý nghĩ khác, một cô gái tốt như vậy lại có hoàn cảnh thật đáng thương.
Ánh mắt tinh anh thản nhiên nhìn đứa con gái đang “miễn cưỡng vui cười” trước mặt, trong lòng cảm thấy thương tâm, không nhịn được nắm lấy tay cô.
Qua một lúc lâu, dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối vô cùng nhưng bà vẫn buông tay cô ra. Đôi tay mang đầy vết nhăn lấy từ trong die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..túi ra tờ chi phiếu. Bà cũng hy vọng có thể giúp đỡ chút ít cho cô gái nhỏ này.
Mà lúc này Xá Cơ hoa lại cảm thấy kinh hãi, sao ánh mắt bà nhìn cô như thế chứ? Chẳng lẽ bà nhận ra được cô đang nói dối? Không thể nào, nhưng ánh mắt kia thật doạ người khiến cô nổi da gà.
Vì lẽ đó, khi Chu Hữu Mai vừa buông tay cô ra thì Xá Cơ Hoa vội vã lui về phía sau một bước. Việc này không phải phạm pháp chứ hay là bà ta muốn báo cảnh sát?
Xá Cơ Hoa giật mình, cô lập tức hít thở sâu một hơi để cho mình bình tĩnh lại. Sau đó cô mở miệng nói, "Bà nội, cháu không lừa bà, cháu nói thật lòng chứ không dám nói dối." Dù lúc này ai có đánh chết cô, cô cũng sẽ không thừa nhận.
Chu Hữu Mai nhìn thấy dáng vẻ của Xá Cơ Hoa như vậy thì càng tỏ vẻ thương mến, nói "Cháu ngoan, bà nội biết rồi, cháu đừng sợ. Tuy bà nội không giúp gì được nhưng cháu cũng nhận chút tiền này xem như lễ ra mắt của bà."
Nói xong, bà chậm rãi móc ra tờ chi phiếu đưa cho cô. Sau đó bà cầm bút viết gì đó lên tờ giấy, "Với lại, cháu hãy đưa địa chỉ này đến cho lãnh đạo nhóm thám tử, nói ngày mai anh ta đến đây nhé."
Nói xong, bà đưa tờ chi phiếu và tờ giấy có ghi địa chỉ kia nhét vào tay Xá Cơ Hoa.
Tay Xá Cơ Hoa khẽ run lên, đôi mắt to trong veo như nước hồ thu đột nhiên mờ ảo, nhìn chằm chằm vào tấm chi phiếu đang cầm trong tay kia.
"Chuyện này..." Đầu ngón tay thon dài không nhịn được run rẩy dữ dội hơn, đôi mắt to tròn nhìn vào tờ chi phiếu.
Năm mươi vạn sao? Toàn thân Xá Cơ hoa run lẩy bẩy, thậm chí có chút kích động. Cô thật sự không nằm mơ chứ?
Nhìn xem, cô cảm động đến nỗi sắp khóc. Cuối cùng việc một đứa trẻ phơi nắng suốt ngày đỏ cả da cũng kết thúc.
Mà lúc này, bên trong đại sảnh lộng lẫy, qua chiếc kính bằng pha lê trong suốt, có vài người đang đi về phía cổng, sau lưng họ lại có nhiều thuộc hạ, trong đó Huyền Vũ Thác Hàn xuất hiện như thủ lĩnh cấp cao, dẫn đầu bọn họ.
☆, Chương 16: Hai người lại gặp nhau.
Editor: Heisall
Ôi trời! Đẹp trai quá!
Xá Cơ Hoa vừa đúng đối mặt với cửa, thấy người này đi tới, đáy lòng liền cảm thấy sợ hãi, đồng thời dâng lên cảm giác quen thuộc! Chỉ là rất nhanh sau đó cô liền ném cảm giác đó ra sau ót, bởi vì nếu như cô thật sự quen biết người có tiền như vậy, thì cô đã sớm hút sạch máu anh ta rồi (ý nói là hút sạch tiền của anh đó)!
Ngay cửa công ty, nhóm người mới vừa ra ngoài liền chia làm hai bên, đứng ngay ngắn.
"Chào lão phu nhân." Ba mươi mấy nam nữ mặc tây trang cao cấp thẳng tắp, từng người một gập người 90 độ cùng hướng về phía Chu Hữu Mai ở phía cửa cung kính chào.
Có thể nói tập đoàn Huyền Vũ này có một nữa là do một tay lão phu nhân gầy dựng nên, cho nên những người lãnh đạo cấp cao này đều không khỏi cảm thấy vừa bội phục vừa kính trọng đối với bà.
Thấy Chu Hữu Mai đứng dưới ánh mặt trời, Huyền Vũ Thác Hàn nhướng mày, vội vàng cầm cái ô trong tay Ôn Bá đi tới, quan tâm nói: "Bà nội, sao bà lại tới đây? Không phải thân thể bà không khỏe hay sao?" Đứng ở bên cạnh Chu Hữu Mai, bóng dáng cao lớn ngăn ánh mặt trời chiếu vào.
Mà cô gái đứng ở bên cạnh Chu Hữu Mai thì hoàn toàn bị xem nhẹ.
"Bà nội ư? Hừ, bà thấy trong mắt con đã sớm không có bà nội này rồi."
Quá oai! Mới vừa rồi còn gương mặt còn rất hiền lành, trong chớp mắt đã trầm xuống, hoàn toàn không chừa cho ai đó chút mặt mũi nào.
"Làm sao có thể chứ, trong mắt và trong lòng con từ trong ra ngoài lúc nào cũng nghĩ đến bà nội mà, mới vừa rồi con còn bảo Húc hôm nay tan việc sớm một chút rồi cùng nhau trở về thăm bà đó! Sáng sớm hôm nay không phải có một cuộc họp quan trọng sao?"
Long Hạm Húc nghiêm chỉnh đứng ở bên cạnh, lập tức thức thời phụ họa vào:"Đúng vậy đó bà nội, mới vừa rồi lão đại còn rất băn khoăn lo lắng, áy náy rằng không có nhiều thời gian để chăm sóc cho bà! Không ngờ vừa nói như thế, bà nội đã tới rồi, bà và lão đại quả thực là tâm ý tương thông."
"Thật sao? Bà thấy nó căn bản là ước gì bà đừng bao giờ tới đây thì có!"
Hừ, mấy cái thằng nhóc này cứ nghĩ bà không biết gì, nhưng bà cũng biết trong lòng bọn họ thật ra cũng thật sự coi bà như bà nội ruột, cho nên tới bây giờ, bà cũng không khách khí mà dạy dỗ!
"Bà nội nói gì vậy, chúng cháu vẫn luôn rất kính yêu bà nội mà, chúng cháu kính yêu bà còn không kịp nữa là! Bà thấy không, trông sao trông trăng cũng không bằng trông bà nội, lão đại và con đều rất vui mừng, đến cơm trưa cũng không ăn liền vội vàng chạy ra đây đón tiếp bà nội rồi còn gì."
Ngay khi ánh mắt sắc bén kinh người của Chu Hữu Mai quét xuống, Long Hàm Húc nói xong thì mặt không đỏ hơi thở không gấp, thần linh ơi, xin tha thứ cho tôi vô sỉ lắc lư theo gió!
Rất nhiều thuộc hạ trợn to mắt kinh ngạc, Huyền Vũ Thác Hàn mỉm cười giang cánh tay dài thân mật ôm lấy bả vai của Chu Hữu Mai, giống như dụ dỗ người tình nhỏ, dịu dàng nói: "Mới vừa rồi nghe Ôn Bá nói, bà nội còn chưa ăn cơm trưa, như vậy sao được, bà đói bụng không phải sẽ làm cho cháu nội đau lòng sao? Con đã bảo thư ký đi mua cho bà món bánh đậu xanh và canh ngô mà bà thích ăn nhất rồi! Chúng ta đi vào ăn một chút có được hay không?"
Đúng là hù dọa người khác mà! Sao hai vị lão đại này vừa nhìn thấy lão phu nhân thì liền thay đổi bộ dạng cơ chứ? Thật là xấu hổ!
Sắc mặt Chu Hữu Mai vẫn còn rất nghiêm trang, tức giận nói: "Không ăn, dù sao bà lão như bà cũng làm cho con cảm thấy phiền! Còn ăn cái gì, đói chết cũng được."
Không thể cứ luôn bị nó dỗ như vậy được, nếu không thì không biết chắc trai đến khi nào mới có tung tích, chỉ là, lúc này khóe miệng của bà lại bất giác lặng lẽ giương lên một đường cong.
"Sao bà nội có thể nói như vậy, chẳng lẽ cháu thương yêu bà, mà bà nội lại không có chút cảm giác nào sao? Thì ra là bà nội nghĩ cháu trai của mình như vậy." Nhất thời Huyền Vũ Thác Hàn giống như bị cái gì đả kích, khuôn mặt mới vừa tươi cười đã chuyển thành uất ức! Anh ta thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh rồi.
Lần này Chu Hữu Mai cũng không nhượng bộ anh, đẩy tay anh ra: “Bà có thể nghĩ như thế nào! Hiện tại con cũng đã dọn ra ngoài ở, không phải là con ghét bỏ bà già này dài dòng thì là cái gì?"
"Làm sao mà con bỏ được bà nội chứ, đây không phải là vì công việc sao? Hơn nữa cũng không phải là con không trở về nhà ở, chờ đến khi con hết bận, con liền về nhà chăm sóc cho bà thật tốt không được sao!"
Chờ nó hết bận thì hai chân cũng đi hết rồi, trở về chăm sóc cái quỷ á, cái bà cần chính là được ôm chắc trai. . . . . .
Ọe! Sao một người đàn ông mà lại lộ ra vẻ mặt giống như con dâu nhỏ vậy? Thật là ghê tởm, Xá Cơ Hoa đứng bên lạnh buồn nôn đến run rẩy! Bây giờ thì nhìn không nổi nữa, vội vàng cất chi phiếu và địa chỉ vào, dùng ánh mắt vô cùng khinh bỉ nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, rồi phủi mông một cái, tự nhiên xoay người rời đi.
Nhìn người thật sự không thể nhìn bề ngoài!
Nhưng ngay lúc cô vừa xoay người, thì Huyền Vũ Thác Hàn đột nhiên cau lông mày lại, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn Xá Cơ Hoa vừa xoay người đi, ở trong đầu chợt lóe lên dáng vẻ rất quen thuộc!
"Đứng lại!" Đột nhiên quát lên một câu khiến người khác không thể chống cự, nhất thời dẫn tới sự chú ý của tất cả mọi người.
Đứng lại? Không phải anh ta đang gọi cô đó chứ? Xá Cơ Hoa hơi dừng lại một giây sau, không cho là đúng, vừa nghĩ tới trong túi này giấy bạc trắng lóa, thì bước chân của cô tựa như bay lên, vui vẻ ngâm nga một bài hát rồi bước nhanh đi, hoàn toàn không chú ý đến phía sau lưng có một ánh mắt rất sắc bén đang quan sát mình.
Đám thuộc hạ trợn tròn mắt, lại có người phụ nữ dám không nhìn lão đại của bọn họ như thế sao, thật là không biết điều!
Huyền Vũ Thác Hàn nghi ngờ nheo mắt lại, bóng lưng này! Có thể nào? Trong đầu thoáng qua cô gái phách lỗi đêm hôm đó, đáy mắt thoáng qua một tia ác độc! Nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào.
Mà Chu Hữu Mai nhìn theo tầm mắt của anh, là cô bé vừa rồi, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền hạ xuống! Làm bộ nghi ngờ hỏi: "Sao thế? Chẳng lẽ con biết cô bé?"
Nếu như cô ấy thật sự là cô gái đêm đó, vậy bọn họ đâu chỉ biết nhau, nhưng trong lòng chỉ hơi nghi ngờ mà thôi, cho nên cũng không muốn ngăn cô lại.
"Không biết!" Trong chớp mắt, Huyền Vũ Thác Hàn đã khôi phục lại nụ cười nhạt vừa rồi, lúc này ánh mắt ôn hòa nho nhã, cùng với ánh mắt sắc bén kinh người vừa rồi tạo thành hai thái cực đối lập nhau!
"Ồ. . . . . ." Kéo dài giọng nói, tên nhóc này thật sự coi bà là người già mắt mờ rồi sao, đột nhiên đáy mắt Chu Hữu Mai thoáng qua một vẻ quỷ dị.
Vừa đi vào trong công ty vừa thở dài nói: "Con dọn ra ngoài ở, bà nội cũng không cản, nhưng bà nội không yên lòng nhất chính con có thể tự chăm sóc tốt cho mình được không, tối nay bà nói chị Liễu mang theo mấy người nữa giúp việc đến chỗ ở của con, có chị Liễu ở đấy, bà nội cũng yên tâm một chút, có được không?"
Huyền Vũ Thác Hàn vừa đỡ bà đi vào bên trong vừa lên tiếng: "Không cần đâu, không có chị Liễu ở bên cạnh bà nội, con cũng không yên tâm." Sau lưng còn đi theo một đoàn lãnh đạo cao cấp của công ty!
Long Hàm Húc đi phía sau cùng, tận lực làm {người trong suốt}, âm thầm chắc lưỡi hít hà, lão đại giỏi lắm! Cố gắng thêm chút nữa giải quyết cho xong “lão phật gia”, cố gắng lên!
"Nếu vậy, thì giữ lại mấy người nữ giúp việc mà bà nội chọn cho con, như vậy thì mỗi ngày bà nội mới không cần phải lo lắng việc con không có ai chăm sóc chuyện ăn uống hàng ngày!"
"Bà nội, Tiêu Vân Các là khi cháu còn nhỏ ông nội cho cháu, Tiêu Vân Các vẫn luôn có quản gia Phúc trông nom! Huống chi còn có thím Lưu ở đấy, bà nội cứ yên tâm đi?"
Bà nội nghĩ như thế nào sao anh có thể không biết được chứ, anh chính là muốn được tỉnh táo nên mới đến Tiêu Vân Các ở!
"Chuyện này không giống nhau, bác Phúc và thím Lưu thì bà có thể yên tâm, nhưng từ nhỏ con đã thích sạch sẽ, coi như thím Lưu có thể làm, nhưng cũng không thể quét dọn cả Tiêu Vân Các được có phải hay không? Bà nội biết con đang nghĩ cái gì! Lần này con có thể yên tâm, thế nhưng con đưa tất cả những cô gái kia trở về, bà nội cũng không thể không biết mắc cở mà đón những người đã đưa đến bên này cho con quay về được! Như vậy đi, bà nội liền chọn ra một người có khả năng nhất . . . . . ."
Sau khi giải quyết xong bà nội, Huyền Vũ Thác Hàn trở lại phòng làm việc, sắc mặt nghiêm khắc tối tăm tiếp một cú điện thoại: "Người đã tra ra được chưa?"
"Đã có đầu mối, trước mắt vận dụng năng lực của cảnh sát thành phố A, đã triển khai tìm kiếm khắp thành phố."
"Nhanh chóng tìm ra người cho tôi." Ánh mắt thâm thúy của Huyền Vũ Thác Hàn thoáng qua chút sương mù, sau khi nhìn thấy bóng dáng ấy, thì bóng dáng đêm đó luôn chồng lên bóng dáng này!
"Dạ!"
Bình luận facebook