Chương 11: Kẻ keo kiệt chạy trốn!
Cô gái kia trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn xoi mói của bao người, thong dong đẩy hành lý ra khỏi sân bay, vừa bước ra ngoài lập tức lấy kính đeo lên. Tuy gọng kính mơ hồ che khuất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng bóng dáng xinh đẹp mềm mại vẫn thu hút không ít ánh nhìn.
Đứng ở cửa sân bay, Hạ Tinh Vũ khoan khoái hít vào thật sâu bầu không khí quen thuộc, gương mặt dịu dàng yêu kiều là thế, nhưng trong lòng lại đang hết sức kích động, chỉ muốn gào thét thật to, bởi vì kìm nén mà bàn tay nắm thanh xe đẩy xiết chặt đến trắng bệt.
Mười ba năm rồi, cuối cùng cũng đã quay về, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn khác xa với trí nhớ, kiến trúc đơn sơ đã được những dãy nhà cao tầng thay thế, không khí trong lành mát mẻ cũng dần dần bị thay bởi sự xa hoa lãng phí, ngày càng nồng nặc mùi vị cạnh tranh.
Tuy rằng như thế, cô vẫn rất yêu thích thành phố này, nơi đong đầy những ký ức ‘ rung động lòng người’ cùng với tuổi thơ vô cùng đặc sắc.
Bên ngoài, xe đi xe lại như mắc cửi, Hạ Vũ Tinh đứng ở trước cửa sân bay, giơ tay vẫy xe, không bao lâu, một chiếc taxi màu vàng liền dừng ở trước mặt, tài xế vội vàng xuống xe, giúp đưa hành lý lên.
Lúc này, một chiếc taxi màu xanh lá cây cũng đúng lúc trờ tới, xe còn chưa dừng hẳn, thì người trong xe đã nhanh chóng xách túi hành lý xinh xắn lên, vội vàng mở cửa xuống xe, rút tiền từ trong túi ra đưa cho tài xế.
"Trả cho chú, chú nhanh nhanh trả lại tiền thừa cho cháu!". Chỉ thấy cô gái có dáng dấp nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu mặt đầy lo lắng, vội vàng hết nhìn đông lại nhìn tây, người không biết còn tưởng rằng người này đang bị mãnh thú đuổi theo phía sau ấy chứ. Vừa đưa tiền cho người ta, đã thúc giục mau mau rồi, từ đó có thể thấy được cô có bao nhiêu vội vàng.
Trên mặt tài xế lập tức hiện lên vài vạch đen mãnh liệt, lúc đi trên đường đã giục như muốn đòi mạng, còn hại ông nhiều lần thiếu chút nữa bị phạt vượt quá tốc độ, nếu như không phải thấy tuổi cô còn nhỏ lại có chuyện gấp thì còn lâu anh mới chở đến tận đây. Sau khi xem kỹ tờ tiền là thật hay giả, tài xế mới bắt đầu từ lấy tiền lẻ trong hộp bên cạnh đưa cho người đang vội đến vắt chân lên cổ kia.
"Chú à, nhanh lên một chút, đừng lề mề nữa, cháu còn phải lên máy bay nữa đấy!". Xá Cơ Hoa thấy ông chú kia động tác chậm chạp, không nhịn được lớn tiếng quát, tay cũng nhanh chóng đưa vào cửa sổ đang mở ra.
Khóe mắt tài xế giật giật, chưa từng gặp qua người nào có gia giáo như vậy? Người ta mới hơn ba mươi tuổi, liền được lên chức chú rồi ? Bực mình trả tiền cho cô bé xong, trong lòng âm thầm mặc niệm liền khởi động xe rời đi.
"Đợi đã nào...!", Xá Cơ HOa cầm tiền, mặt lập tức trầm xuống, khom lưng nhìn chằm chằm vào người trong xe, mắt to chớp chớp, duỗi tay tiến vào, lớn tiếng quát: "Còn thiếu sáu tệ rưỡi nữa, nhanh lên một chút, đừng nghĩ lừa được tôi!".
"Cái gì mà còn thiếu sáu tệ rưỡi? Cô nhóc không có lễ phép này đừng nói bậy, cô nhìn giá ngoài cửa thử xem, tôi còn bớt cho cô vài xu nữa ấy!". Tài xế chỉ vào cửa xe lớn tiếng trả lời, nhưng từ đáy mắt lại thoáng qua chút chột dạ. Cái này là bí mật của giới chạy xe, người ngoài tuyệt đối không thể nào biết.
"Cái người này, đừng tưởng tôi không nhìn thấy nhé, lúc sắp dừng xe ông đã làm gì thì tự biết, mau mau trả tiền thừa đây, nếu không chúng ta cùng đến cục cảnh sát nói rõ lí lẽ!". Xá Cơ Hoa khí thế mạnh mẽ kinh người, muốn gạt cô sao? Không có cửa đâu, những trò mèo này làm sao qua nổi mắt cô được!
Tài xế mặt xám xịt lại, khẽ nghiến răng ken két, từ trong hộp móc ra hai tờ một tệ cùng một tờ năm tệ, ném vào trong tay người nào đó. Hôm nay thế nào mà lại xui xẻo thế không biết, vừa ra khỏi cửa liền gặp ngay phải ôn thần, tài xế tức giận ngay nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức nổ máy.
"Đợi chút. . . . . .", giọng nói mềm mại lại vang lên lần nữa.
Chỉ thấy xe tài bên trong xe chẳng những khóe mắt giật giật mà ngay cả gân xanh cũng nổi đầy trán, không phải chỉ có mấy tệ thôi sao! Dù sao anh ta đã đưa cho cô rồi, người này còn muốn như thế nào nữa?
Xá Cơ Hoa cho tay vào túi ra, chọn ra một đồng năm xu đưa trả lại: "Tôi cũng sẽ không chiếm tiện nghi của chú, trả lại chú năm xu này, thấy chú dễ nói chuyện thế này, lần sau có cơ hội tôi lại ngồi xe của chú lần nữa!". Nắm chặt bảy tệ trong tay, Xá Cơ Hoa tốt bụng nhiệt tình nói.
Tài xế kia vừa nghe, thiếu chút nữa là nôn ra máu, tiền xu này vẫn còn có người sử dụng hay sao?
"Hôm nay cứ xem như mình xui xẻo!", chỉ thấy tài xế cắn răng nói thầm câu, sau đó đóng chặt cửa xe, trong nháy mắt phi vù ra ngoài, lần này tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn nhiều. Cho dù anh ta có làm ăn, cũng tuyệt không giao dịch với quỷ keo kiệt này, thật sự quá ức chế rồi.
"Này . . . . . chú à, năm xu của chú này. . . . này . . . . .", nhưng trên đường nào còn thấy bóng dáng chiếc xe kia đâu nữa.
Đứng ở cửa sân bay, Xá Cơ Hoa liếc nhìn năm xu trong tay, lại nhìn theo phương hướng chiếc xe kia rời đi, tâm tình càng tốt hơn, người này thế nhưng lại không cần, vậy thì lợi quá còn gì, nói thế nào thì cô đỡ tổn thất mất năm xu? Hì hì. . . . . .
Hiện tại tâm tình tốt vô cùng, nhìn lên bầu trời xanh thẳm, rộng lớn thường xuyên có những chiếc máy bay qua bay lại, hòa hợp vô cùng.
"A! Máy bay!", máy bay vù vù bay qua đỉnh đầu, lúc này Xá Cơ Hoa mới nhớ mình đang chạy trốn, vội vàng kêu lên, cầm túi hành lý lên, chạy như bay vào bên trong, chỉ sợ tối nay, những người đến đuổi bắt mình sẽ tìm được tới đây.
"A Hoa! A Hoa. . .". Nhưng ngay khi cô khẩn trương chạy vào bên trong sân bay thì Hạ Tinh Vũ đứng một bên quan sát hồi lâu, trong con ngươi ánh lên hưng phấn, nhất thời vui vẻ hô to.
A Hoa? Ha ha, tên ai mà lại quê như vậy? Cha mẹ người nào đúng thật là có tài, nhưng không đợi cô cười xong, thì một tiếng ‘ A Hoa ’ này lập tức được thay thế bằng ba chữ ‘ Xá Cơ Hoa ’ khác, cô gái nào đó đang chạy như gió cuốn vào trong sân bay lập tức loạng choạng té nhào xuống đất.
Ôi mẹ ơi, một tiếng ‘ Cắm vào Cúc Hoa ’ kia so với ’ A Hoa ‘ còn kinh khủng hơn nhiều, nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt nhìn lại đây.
Xá Cơ Hoa, mãnh liệt từ dưới đất đứng lên, hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ: "Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào, ở chỗ này gào thét như cháy nhà . . . . .", cô vừa hung dữ quay lại vừa lên tiếng khiêu chiến.
Nhưng vừa quay người lại nhìn thấy bóng dáng mềm mại đẹp đẽ thì lập tức im bặt! Cau mày nhìn chằm chằm người đứng cách mình mấy bước, không phải bị vẻ xinh đẹp kia hấp dẫn, mà là do cảm giác quen thuộc đang ùa tới.
"Thế nào? Mới có mười ba năm không gặp, mà ngay cả mình cũng không nhận ra, chán sống rồi phải không?", giọng nói mềm mại dễ nghe lọt vào trong tai, cũng là một sự hưởng thụ.
Đôi mắt to tròn của Xá Cơ Hoa nhất thời nhíu lại, đặt túi hành lý xuống, tiến lên, trong lúc Hạ Tinh Vũ dang hai tay ra thì bả vai mảnh mai đã bị người nào đó xông tới vỗ thật mạnh: "Con nhóc chết tiệt, còn biết trở lại cơ đấy, tớ tưởng cậu đã quên hết bạn bè rồi, đồ không có lương tâm này!".
Hốc mắt Hạ Tinh Vũ nóng bừng, đáp: "Mình đã trở về, không ngờ lễ ra mắt của cậu khiến cho mình thật sự kinh hỉ!".
Rất lâu không gặp, mới vừa lại chứng kiến một màn đặc sắc như vậy, trong lòng thật hoài niệm! Nhớ năm đó, từ lúc ở nhà trẻ cho đến khi lên năm thứ ba tiểu học, bộ tứ bọn họ uy phong lẫm lẫm, phong quang đến mức nào, cũng hết sức vui vẻ, từ cái năm mười một tuổi sau khi rời đi, bộ tứ đầu trò liền thay đổi, ắt hẳn sẽ rất trống vắng?
☆, Chương 12: Làm sao mình còn để ý đến cái đêm đó như vậy chứ?
Editor: heisall
Hốc mắt Xá Cơ Hoa cũng ửng đỏ, nhưng giọng nói vẫn nhất quyết không tha như cũ: "Biết trở lại là tốt rồi, nếu không tớ nhất định sẽ đánh đến nước Anh."
"Coi như cậu cũng có chút lương tâm, có thể nhận ra tớ, nếu không cậu nhất định sẽ chết." 13 năm không gặp, hai người ôm nhau, giống như không bởi vì thời gian xa cách mà có một chút lạnh nhạt nào.
"Tất nhiên, ai tớ cũng sẽ quên, nhưng sẽ không thể quên người thiếu tiền tớ được, cậu đã trở lại, vậy thì lấy ra đi." Xá Cơ Hoa vừa dứt lời, liền cười ha hả đưa tay đòi tiền mua kẹo mà năm đó cô đã đưa cho Hạ Tình Vũ khi cô ấy đi.
Cô gái đáng ghét, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, đã vô lại mà còn keo kiệt! Nếu như cô ấy thật sự có thể thay đổi, vậy thì tổ tiên cũng phải mở mắt.
Hạ Tình Vũ liếc mắt, nhịn đến khóe miệng muốn rút gân: "A Hoa, sao cậu vẫn không thay đổi một chút nào vậy!" Sau đó liền xem bàn tay đang duỗi ra như không có, cô gái này, thật sự có năng lực khiến Thánh Nhân cũng phải nổi điên.
Xá Cơ Hoa trừng mắt: "Hạ Tình Vũ, nếu còn dám gọi tớ là A Hoa, có tin tớ sẽ đánh cậu hay không!"
Cô vừa nghe đến chữ A Hoa liền tức giận, đây là chuyện gì chứ, rõ ràng là một bông hoa đẹp lại biến thành gieo vần hoa, nỗi bực này đừng có kéo dài nữa được hay không.
Hạ Tình Vũ giật nhẹ khóe miệng, khiêm tốn cười một tiếng, vài chục năm không luyện quyền cước, lúc này khẳng định đánh không lại cô ấy: "Ha ha, thật ra thì tớ cảm thấy vẫn rất dễ nghe. . . . . ." Cô còn chưa nói hết lời, liền cảm giác ánh mắt uy hiếp của Xá Cơ Hoa đang bắn tới, cô vội vã chuyển đề tài: "Mới vừa rồi cậu muốn đi đâu? Sao lại gấp gáp như vậy."
Mới vừa? "A!" Mặt Xá Cơ Hoa liền biến sắc, lúc này mới nhớ tới cô đang trốn kết hôn: "Tình Vũ, hiện tại tớ không có thời gian giải thích với cậu, nếu như có ai đến tìm tớ, cậu nhất định không được nói là có nhìn thấy tớ biết không? Tối nay tớ sẽ liên lạc với cậu."
Vừa dứt lời liền cầm túi hành lý trên đất lên, lo lắng nhìn cửa chính của sân bay, rồi xoay người chạy nhanh vào trong sân bay.
Cô kêu lên sợ hãi, dọa Hạ Tình Vũ giật mình, xảy ra chuyện gì vậy? Cầm lấy hành lý từ trong tay tài xế, vội vàng đuổi theo.
"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Cơ Hoa." Bên trong sân bay người lui tới tấp nập, tầm mắt không khỏi bị hai bóng dáng này hấp dẫn.
Tốc độ dưới chân Xá Cơ Hoa cũng không chậm lại nửa bước, cũng không quay đầu lại mà trả lời: "Lần sau sẽ nói với cậu, hiện tại tớ phải bắt máy bay rời khỏi Thành phố A."
"Tại sao? Vậy cậu muốn đi đâu? Tớ làm thế nào mới có thể tìm được cậu?" Hạ Tình Vũ chạy đuổi theo bên cạnh cô hỏi, lần này Hạ Tình Vũ trở về nước chính là muốn tìm cô.
"Hiện tại tớ cũng không biết muốn đi đâu, điều quan trọng trước mắt chính là rời khỏi Thành phố A." Xá Cơ Hoa chạy đến chỗ bán vé máy bay, mắt to nhanh như chớp nhìn chằm chằm vào bảng thông báo thời gian cất cánh của các chuyến bay, sau đó cầm hộ chiếu thẻ và chứng minh vội vàng đi mua vé máy bay.
Hạ Tình Vũ vẫn đi theo phía sau cô, thấy cô gấp gáp thành như vậy, trong lòng càng lo lắng hơn, đến trước quầy mua vé, ngay khi Xá Cơ Hoa đưa hộ chiếu ra thì cô liền đoạt lấy, trong đôi mắt dịu dàng có vài phần lo lắng ôn giận và tức giận: "Cơ Hoa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cô ấy như vậy, không phải làm cô nóng ruột đến chết sao?
"Tớ bị buộc phải cưới rồi!"
"Hả!" Hạ Tình Vũ trợn tròn mắt, chỉ vào cô, còn có người có năng lực ép cô ấy à?
Xá Cơ Hoa quả thật muốn đạp cho người bạn tốt đã nhiều năm không gặp này ngất đi mới thôi, đây không phải là đang chặn đường lui của cô sao? Nếu như cô bị tóm trở về, không phải nửa đời sau của cô sẽ bị chôn vùi ở cái nơi buồn chán ấy hay sao? Vừa nghĩ tới thì da đầu của cô liền tê dại.
"Tiểu thư, xin hỏi cô muốn mua ý vé máy bay sao? Để tránh cho người phía sau khỏi chờ lâu, xin phiền cô nhanh lên một chút." Tiểu thư bán vé lễ phép nhắc nhở hai người, mà hình như hai người cũng không chú ý tới, lúc này mới nhìn lại, phía sau các cô đã có hơn mười mấy người đang xếp hàng rồi.
Hai người quay đầu nhìn lại, cũng trợn tròn mắt, toàn là đàn ông, những quầy khác thì lại vắng ngắt!
Xá Cơ Hoa đưa hộ chiếu và chứng minh qua: "Làm phiền cho tôi một vé máy bay cất cánh trong thời gian sớm nhất, chỉ cần trong nước, nơi nào cũng được, cành nhanh càng tốt." Hôm nay cô thật sự vất vả mới tìm được cơ hội, mẹ và sư huynh đi ra ngoài chuẩn bị bữa tiệc, liền leo cửa sổ chạy trốn ra ngoài.
Tiểu thư bán vé kiểm tra một lúc, mới lễ phép nhìn cô cười hỏi: "Mười phút sau có hai chuyến máy bay đồng thời cất cánh, thành phố H và thành phố G, xin hỏi tiểu thư là cô muốn mua vé máy bay đi thành phố H hay là thành phố G?"
"Thành phố H đi, nhanh lên một chút là tốt rồi." Trừ Thành phố A, nới nào cô cũng chưa từng đi, cho nên chỗ nào đối với cô mà nói cũng không có gì khác nhau, Xá Cơ Hoa tùy tiện chọn một nơi là được.
Hạ Tình Vũ cũng đưa hộ chiếu và chứng minh tới: "Hai vé máy bay."
. . . . . .
Cũng trong lúc đó, tại võ quán Sùng Vũ huyện Tam Lục, phát ra một tiếng nổ, cái bàn bị một cái vỗ mà xiêu vẹo sang một bên chỉ chực sụp đổ, Xá Thanh Hoa chưa từng tức giận như vậy ở trước mặt mọi người, toàn bộ bà con họ hàng xung quanh đều thức thời ngậm miệng.
Một tờ giấy chỉ viết ba chữ ‘con đi đây’, giống như cánh bướm bay xuống trên mặt đất. . . . . .
Phùng Thiên bảo khom lưng nhặt tờ giấy kia lên cất vào, rồi vội vàng đi lên đỡ Xá Thanh Hoa ngồi xuống: "Sư phụ, người đừng tức giận, tính cách của Cơ Hoa không phải người không biết, cô ấy luôn luôn hiếu thuận với ngươi nhất, có thể là cô ấy đi ra ngoài giải sầu, mấy ngày nữa sẽ trở lại thôi."
Giải sầu? Con gái của bà làm sao bà có thể không hiểu rõ được chứ, đứa bé kia rất giống bà năm đó, từ nhỏ đã tùy tiện không biết trời cao đất rộng là gì, mà nó lại chưa từng rời khỏi thành phố này, mặc dù trên mặt Xá Thanh Hoa đều là giận dữ, nhưng có người mẹ nào lại không đau lòng và lo lắng cho đứa con của mình được chứ!
"Đúng vậy, Xá sư phụ, người đừng nóng giận, Cơ Hoa là một đứa bé ngoan, vừa cá tính lại hiếu thuận, đi chơi mấy ngày sẽ trở lại thôi."
"Đúng vậy, đứa nhỏ Cơ Hoa này luôn chăm sóc bản thân rất tốt, lại hiểu chuyện, mấy ngày nữa nhất định sẽ trở về, người cũng đừng lo lắng cũng đừng tức giận, tức giận sẽ không tốt cho cơ thể."
Người nói lời này, trong lòng lại len lén ghê tởm, Xá Cơ Hoa là đứa không tài không đức còn vô lại, ở huyện Tam Lục này, có ai mà không biết chứ, hôm nay cô ta rời nhà trốn đi, cũng không biết có bao nhiêu người muốn tung hoa ăn mừng!
Cũng vào lúc này, ở Luân Đôn nước Anh, tại công ty con của tập đoàn Huyền Vũ, trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
"Cho các người thời gian dài như vậy để điều tra, vậy mà các người lại đem về cho tôi những thứ này sao?" Quét mắt nhìn vệ sĩ vừa đưa tài liệu tới, con mắt của Huyền Vũ Thác Hàn rét lạnh ném xấp tài liệu thật dầy lên bàn, tức giận hỏi.
Hai vệ sĩ đứng trong phòng làm việc xấu hổ cùng nhau cúi đầu, chỉ cho bọn họ một chi tiết nhỏ là cô gái nhỏ nhắn cỡ mười sáu mười bảy tuổi, bọn họ đã dùng thời gian nhanh nhất để tìm ra tất cả những cô gái phù hợp với điều kiện ở Thành phố A.
"Lão đại, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin nhận xử phạt." Trong suốt thời gian nửa tháng, bọn họ gần như đã lật tung cả Thành phố A, nếu như lão đại muốn phạt, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Huyền Vũ Thác Hàn yên lặng quét mắt nhìn bọn họ, cũng đã lâu như vậy, làm sao mình còn để ý đến cái đêm đó như vậy chứ? Đáng chết, vuốt vuốt cái trán đau âm ỉ: "Trong thời gian một tháng, mặc kệ các người dùng cách gì hoặc bất kỳ thế lực nào thì nhất định phải tìm cho ra người đó cho tôi, nếu như đến lúc đó các người còn đưa ra những thứ vô dụng này, thì các người hãy liệu mà làm."
* * *
Bình luận facebook