Chương 54: Thiếu chút nữa thì chuột rút!
Nào là mùi thơm cơ thể? Nào là dưỡng nhan? Điều chỉnh nội tiết? Có nói khoác, cũng phải có chừng mực một chút, cánh đàn ông này, chẳng lẽ cơ thể còn phải thơm tho như phụ nữ?
Toàn thể nhân viên bảo an xấu hổ đến nỗi trán nổi đầy vạch đen, dù rất muốn bước chân đi, nhưng vì mục tiêu có thể an tĩnh nghỉ trưa, người nào người nấy vẫn cố nhẫn nại nghe ai kia giảng giải về các ‘ chức năng ’ của sản phẩm.
Một thủ hạ mới vừa chạy tới, cũng bị những lời này của cô dọa cho sững sờ, thiếu chút nữa là dốc túi ra mua.
Cũng may, định lực của A Phong tương đối cao, nhớ tới chuyện chính sự, nhất thời kêu lên: "A Hoa, này. . . . . . A Hoa. . . . . . Thiếu gia tìm cô!"
Nhưng trước đám đông nhốn nháo đằng kia, vô hình chung câu nói này không hề đủ trọng lượng, huống chi cô gái nào đó đang mải mê kiếm ‘ tiền ’ đã sớm quay về phía người bên cạnh khuyến khích mua thêm vài cái.
"Đến đây, còn ai muốn mua nữa hay không? Các anh thấy rồi đấy, chúng ta đều là người quen cũ, nếu đã có mặt ở đây thì vạn lần không được bỏ qua, số lượng cũng không còn nhiều lắm, nhanh lên một chút . . .". Xá Cơ Hoa ở giữa đám đàn ông, oang oang hét lớn, quả thật so với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt hơn mấy lần.
"Đến đây nào, anh chàng đẹp trai bên kia, mới vừa rồi cậu mới lấy một cái thôi làm sao mà đủ được, mua thêm một cái cho mẹ cậu đi, nói cho cậu biết đây vừa là thuốc dưỡng nhan, vừa chống lão hóa, mẹ cậu nhận được, nhất định sẽ vui vẻ không thôi . . ."
Cậu nhân viên bảo an bị điểm tên, lại thấy cô hăng say tung nước bọt như thế, dưới ánh nhìn săm soi của đám anh em chung quanh liền cắn răng một cái, đáp: "Được, mua thêm một cái. . .".
"Ha ha, rất tốt, tôi nhớ kỹ rồi, còn có ai muốn mua thêm nữa không? Số lượng cũng không còn nhiều đâu, nói với các anh. . . . . ."
Mắt thấy người nào đó vẫn không có ý định dừng lại, anh chàng được lệnh đi gọi người đang đứng bên ngoài vòng đã gấp đến độ xoay vòng, nhất thời cũng cắn răng một cái.
"Xá Cúc Hoa. . . . . ." Cả căn phòng đang chìm trong ồn ào náo động lập tức bị tiếng hét này lấn át tại chỗ.
‘ Rầm. . . . . . Á. . . . . . ’ mỗ nữ nào đó nhất thời bước hụt, ngay sau đó oanh liệt ngã xuống.
Cả phòng mới vừa rồi còn ồn ào náo động, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, hơn ba mươi bảo an, khóe miệng run rẩy nhìn cô gái đang ngã từ trên ghế xuống, trên mặt muốn cười nhưng lại cố nhẫn nhịn lại càng thêm quái dị.
Mấy ngày qua, mọi người ít nhiều gì cũng biết, mỗ nữ nào đó vô cùng không thích người khác gọi tên đầy đủ của mình ra.
Không khí, nhất thời bùng lên ngọn lửa, đồng thời gió lạnh cũng thổi tới vù vù!
"Chết thật, mới vừa. . . . . ."
Sắc mặt Xá Cơ Hoa vô cùng khó coi , mãnh liệt từ trên đất vọt lên, hai ba bước đi đến trước mặt cậu thiếu niên mới vừa rống to kia, bàn tay không hề nhân nhượng vỗ lên đầu bùm bụp.
"Tiểu Cương chết bầm này, đã nói với cậu ngươi bao nhiêu lần, không, được tung hô cả họ tên đầy đủ của tôi ra rồi cơ mà, lỗ tai này chỉ để trang trí thôi phải không?". Nói xong, lại bắt đầu tung chiêu.
"Chị. . . . . . Hoa, chị Hoa, đừng đánh nữa, em sai rồi, em biết sai rồi!". Cậu thiếu niên mới vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt, lập tức đấy tay cô ra, mặt mày đau khổ vội nói.
Rõ ràng là cậu cao lớn hơn, nhìn mặt cũng thành thục hơn nhiều, nhưng thật không ngờ người này còn lớn hơn cậu hai tuổi, kinh khủng hơn nữa là quả đấm của cô còn cứng rắn hơn, mấy ngày qua, mấy cục u trên đầu đều do A Hoa ban tặng.
"Sai lầm rồi? Đồ nhóc chết toi, lần trước chẳng phải cũng đã nhận sai, thật sự xem A Hoa chị đây dễ bắt nạt lắm phải không? Cậu ngứa da rồi hả!"
Mắt thấy đại chưởng lại muốn tung ra, mấy chục đôi mắt chung quanh nhất tề đồng tình đối với thiếu niên kia quay đầu sang, cô gái này, vừa tới ngày thứ hai, đã dùng quả đấm quét bọn họ không ít anh em bọn họ, trong lòng âm thầm cầu nguyện thay cho thiếu niên kia, dù có muốn phản kháng nhưng cũng không có năng lực. (Dĩ nhiên, bọn họ tất nhiên sẽ không thừa nhận là vì bọn họ khinh thường người ta mới khơi lên sự việc kia!).
"A! Không phải, không phải, đừng mà chị Hoa, đánh nữa sẽ ngốc mất!". Mặc dù không ra tay nặng lắm, nhưng Tiểu Cương vẫn ôm đầu cầu xin tha thứ.
"Được, không đánh cũng được, nhưng cậu phải ký tên lên đây, đồng ý lấy hết chỗ mứt hoa hồng còn lại, lấy công chuộc tội mới được!". Xá Cơ Hoa vừa khí thế bừng bừng, ngay lập tức lại cười hì hì vội đưa quyển sổ tới.
Hơn hai mươi, ba mươi người bảo an nhất thời hóa đá, mặt còn đen cả đít nồi!
"Chị, chị Hoa. . . . . ." Thiếu niên Tiểu Cương, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của nữ hiệp, rưng rưng ký tên xuống! Đây không phải là đào hố cho người ta nhảy sao. . . . . .hu hu. . . . . .
"Tốt lắm, thấy cậu biết sai mà sửa như thế tôi cũng nên tha thứ. Nói đi, gọi tôi có chuyện gì?". Cẩn thận cất sổ đi, cô cười híp mắt, tâm tình vui sướng vỗ vai cậu thiếu niên đang khóc không ra nước mắt hỏi.
A Phong ở một bên, âm thầm lui về phía sau môt bước, nhưng vốn là người đã có vợ, tiền trong túi đã được cống nộp cho bà xã, nên bất đắc dĩ, liếc nhìn Tiểu Cương, tự mình lên tiếng:"Thiếu gia tìm cô, rất gấp!".
"Thiếu gia? Anh ta tìm tôi làm gì?". Người nào đó hoàn toàn quên mất chuyện tốt mà mình đã làm.
"Không biết, có điều sắc mặt của thiếu gia rất khó coi!". Lần này là Tiểu Cương trả lời.
Khó coi? Anh ta có ngày nào mà trưng sắc mặt đẹp cho người khác chứ? Xá Cơ Hoa cũng không để ý nhiều lắm, đáp: "A, được rồi, mấy người cứ từ từ nói chuyện đi, rảnh rỗi tôi sẽ trở lại!". Cô cười hì hì quay về phía đám người vẫn còn đang hóa đá nói, sau đó phất phất tay tạm biệt.
. . . . . .
Một bóng dáng nhỏ nhắn, không biết khi nào, đã đứng ở bên cạnh hồ bơi, chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm vào bốn người đang bơi trong hồ, sắc thái không đồng nhất. . . . . .
Cho đến khi tấm lưng trần của người nào đó lộ ra, liền hấp ta hấp tấp vội vàng tiến lên hỏi: "Thiếu gia, anh tìm tôi?"
Hù dọa. . . . . .
Huyền Vũ Thác Hàn mới từ trong nước ló đầu ra, đỉnh đầu bất chợt vang lên giọng nói, tay đỡ bên bờ run lên, thiếu chút nữa chuột rút.
Chương 55: Thoáng qua cảm giác khác thường!
"Chỉ kém có một chút thôi, không được, Lão đại, chúng ta lại thi thêm một vòng nữa!"
Long Húc Hàng theo sát phía sau, không chịu thua, muốn so tài thêm một vòng nữa, không ngờ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt cực kỳ đáng yêu: "Ồ! Cô không phải là. . . .", ngẫm nghĩ một lát, lập tức nở nụ cười thân thiện: "Nữ giúp việc toàn năng do Lão phật gia phái tới? Hi! Xin chào!".
Tổng giám đốc Tập đoàn Huyền Vũ? Người đàn ông độc thân đẳng cấp kim cương, hình như trên ti vi đã tuyên truyền như vậy? Người nổi tiếng lại có tiền! (Trong bốn người, anh ta thân là Tổng giám đốc, dĩ nhiên thường xuất hiện trước công chúng!).
Xá Cơ Hoa thoáng giật mình, đôi mắt to nhất thời sáng ngời, cười toét miệng, cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé vội giơ lên, đáp: "Hi! Xin chào soái ca, tôi tên là A Hoa, không biết phải xưng hô với anh thế nào?"
Hai người khác cũng trồi khỏi mặt nước, nghe vậy, cùng nhau nhíu mày nhìn sang, tất nhiên, một tầm mắt khác cũng đã sớm bắn tới.
Cô gái chết tiệt kia, đang làm trò khỉ gì không biết?
Kiểu bắt chuyện như thế có vẻ hơi dung tục một chút, loáng thoáng đâu đó có một ánh mắt nóng rực khác thường đang bắn tới, Long Húc Hàng liền nổi hứng trêu đùa, vội đưa tay ra bắt tay Xá Cơ Hoa: "Long Húc Hàng, bọn họ thường gọi tôi là Hàng, nên cô cứ kêu Hàng là được, không biết tiểu thư xinh đẹp, có thể kéo tôi lên hay không? Chân tôi dường như đang bị rút gân rồi!".
Không biết mới vừa rồi ai còn la hét muốn bơi thêm một vòng nữa ấy nhỉ?.
"Không phải cậu còn muốn thi thêm một vòng nữa sao?". Huyền Vũ Thác Hàn âm trầm cất lời, con ngươi thâm thúy khẽ quét sang hai bàn tay đang nắm chặt kia, từ đáy lòng thoáng qua một cảm giác khác thường.
Long Húc Hàng cười cười trả lời: "Chân tôi dường như bị chuột rút rồi!".
Trên bờ, Xá Cơ Hoa nghe thấy thế liền vội vàng đưa một cái tay khác ra, nói: "Nào, đưa tay kia cho tôi, tôi kéo anh lên!". Đây chính là một kim chủ nổi tiếng, tiền thưởng chắc chắn cũng không ít.
Nhưng bàn tay trắng nõn mới vừa đưa ra, còn chưa kịp kéo vị ‘ kim chủ ’ kia lên, thì đã bị Huyền Vũ Thác Hàn đang âm trầm đứng một bên đẩy ra, thuận thế bám vào tay Xá Cơ Hoa leo lên bờ.
"Nếu Hàng còn nhiều thể lực đến thế thì cậu mau bơi ba vòng nữa đi, tháng sau chợ đen đi vào hoạt động mà vẫn chưa tìm được người quản lý, tôi cần phải suy xét một chút!". Sau khi lên bờ, anh trầm thấp bỏ lại một câu, khiến cho người nào đó vừa mới gác một chân lên thành bể vội vã tụt ngay xuống.
Quan báo tư thù? Đây chính là một ví dụ điển hình . . . . .
"Lão đại. . . . . ."
Ba vòng? Vừa bơi mấy vòng cũng tiêu hao không ít thể lực, huống chi, anh ta còn chưa ăn cơm trưa, thêm ba vòng nữa, không mệt chết mới lạ?
La Vũ Hiên cùng với Hạ Tuyền Vũ đồng thời liếc sang bên cạnh đầy vẻ đồng tình, bọn họ cũng không dư thừa thể lực để bơi thêm ba vòng nữa, hai người vô cùng ăn ý nhún vai một cái rồi lập tức lên bờ.
Hiện tại, trong lòng ba người họ đang hết sức kinh ngạc với hành động vừa rồi của Huyền Vũ Thác Hàn.
"Này, anh làm gì thế? Chẳng có chút lịch sự tối thiểu nào cả, người bước vào cửa chính là khách, làm sao anh anh lại đối xử với khách như vậy!". Đặc biệt còn là một vị kim chủ cực kỳ có tiền, Xá Cơ Hoa bị lôi tới trước hàng ghế trên bờ, vội vàng rút tay về muốn đi ‘ quyến rũ ’ kim chủ của mình, nhưng người nào đó đã sớm bơi đến một bên khác.
Tiền thưởng của cô. . . . . . Xá Cơ Hoa oán giận, quay đầu nhìn chằm chằm vào người bên cạnh cắn răng nói: "Thiếu gia tìm tôi làm gì? Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, tôi rất bận, không rảnh chơi với anh những trò ngây thơ kia!".
Trò chơi? La Vũ Hiên và Hạ Tuyền Vũ lập tức đưa mắt nhìn nhau, Lão đại nhà bọn họ lại có thể biết chơi trò chơi? Trò chơi gì? Tầm mắt lại quét sang thân hình nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu của cô nàng kia, tư tưởng bắt đầu XX lên. . . . . .
Huyền Vũ Thác Hàn kéo khăn tắm đang đặt trên mặt ghế, xoay người vứt lên hai tấm lưng vạm vỡ của hai bóng đèn sáng choang: "Vây được, thay quần áo trước đã, lát nữa tới ăn cơm!".
☆, Chương 56: Các cậu có ý gì?
Editor: trang bubble ^^
Lúc này mới xa mấy bước chứ? Cần phải yêu cầu vây khăn tắm lại sao? Trước kia bọn họ cũng chưa từng có tiền lệ này, hai người La Vũ Hiên, Hạ Tuyền Vũ liếc nhìn khăn tắm trong tay, ánh mắt nghi ngờ sau đó nhanh nhẹn chuyển mắt, cuối cùng ở dưới vẻ mặt càng ngày càng đen của người đàn ông nào đấy, vội vây lại nửa người dưới.
Có điều lúc đi, hai người nhìn nhau một cái, ánh sáng ăn ý lóe lên giống như không thấy mặt đen bên cạnh, bước chân vững vàng chậm chạp đi tới bên cạnh Xá Cơ Hoa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuấn dật.
"Chào cô! La Vũ Hiên, cô có thể gọi tôi là Hiên." Vươn tay.
"Hạ Tuyền Vũ, bọn họ cũng gọi tôi là Vũ." Cũng tương tự vươn tay.
Tuy rằng vây quanh tấm khăn tắm, chẳng qua vẫn xem như là trần truồng, Xá Cơ Hoa không phải luôn ‘ham sắc đẹp’ lắm, cũng bị bọn họ làm cho tinh thần sửng sốt một chút.
Dừng mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, hai cái tay đồng thời phủ lên, lắc lư mấy cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ nói về phía bọn họ: "Chào các anh! Trai đẹp, gọi tôi A Hoa là được."
Bị người đàn ông đẹp mắt như vậy đến gần, không biết sao, trong lòng cô gái nào đó nhất thời dâng lên một tư tưởng hư vinh . . . . .
"Vậy chúng tôi đi thay quần áo trước, sau đó tán gẫu tiếp."
"Được được, mau đi đi, tôi chờ các anh." Mạnh mẽ phất tay hướng về phía bóng dáng bọn họ, có vẻ vô cùng kích động nhỉ. . . . . .
Cho đến khi hai trai đẹp biến mất ở phía sau cửa, Xá Cơ Hoa mới khiêu khích trừng mắt người đàn ông mặt đen không có phẩm chất bên cạnh kia.
"Hừ." Xem ở trên mặt mũi hai vị trai đẹp này, Xá Cơ Hoa rất rộng rãi tha thứ anh, cũng coi là hơi bồi thường chút tổn thất tinh thần mới vừa rồi.
Huyền Vũ Thác Hàn chưa từng có xúc động muốn lật bàn như vậy, sao anh không rõ trong lòng ba người bọn họ tính chủ ý, có điều thấy người phụ nữ đáng chết này lại còn dám ‘quyến rũ phóng đãng’ như vậy với người đàn ông khác ngay ở trước mặt của anh, trong lòng chính là một cây đuốc đốt mãnh liệt.
‘Ầm. . . . . . ’
Đá một phát bàn nhỏ để thức uống chướng mắt văng ra ngoài, Huyền Vũ Thác Hàn liền ngồi ở ghế trên bãi cát, ánh mắt tối tăm nhìn cô, lời nói ép từ kẽ răng ra ngoài: "Bữa cơm trưa hôm nay, cô phải giải thích cho tôi như thế nào?"
Bữa cơm trưa? Xá Cơ Hoa liếc nhìn anh, vẻ mặt không hề thay đổi, ánh mắt rất bình thản: "Là thiếu gia nói có khách đến, tôi bèn hơi bỏ thêm chút mùi vị nữa, ăn không hợp? Vậy chờ một lát tôi lại lần nữa chuẩn bị một vài thức ăn nhẹ một chút cho bọn họ."
"Cho bọn họ?"
‘Bốp. . . . . . ’
Đập một phát vào mặt ghế trên bãi cát, d!^Nd+n(#Q%*d@n trên trán Huyền Vũ Thác Hàn nổi lên gân xanh, chợt đứng lên, kéo cô qua trực tiếp rống vào mặt cô: "Cô đáng chết là đang lĩnh tiền lương của người nào? Tôi đã cảnh cáo cô, đừng đùa bỡn chút ít khôn vặt kia của cô cho tôi, có nghe hay không, người phụ nữ chết tiệt cô. . . . . ."
Chẳng lẽ dáng vẻ anh rất khó coi? Lại lộ ra nét mặt kia, mới vừa rồi lại nhìn chằm chằm người đàn ông khác thiếu chút nữa chảy nước miếng, thật TM mắt mù. . . . . .
"Anh nha, đã nói với anh đừng phun nước miếng lên trên mặt ta." Lau một cái trên mặt, Xá Cơ Hoa cũng tức hò hét rống lên trở lại.
Mã Đức, anh mới biết Hà Đông Sư Tử Hống à? Cô cũng biết.
"Được! Rất tốt, lại như vậy, tiền lương tháng này coi như là tiền bữa cơm kia." Có từng thấy một người giúp việc rống tới rống đi chủ chưa? Thật TM phản rồi, nhưng trong lòng anh ngoại trừ tức giận lại không có một chút ý tưởng muốn cô cút đi, chết tiệt. . . . . .
Hít thở sâu một hơi, Huyền Vũ Thác Hàn buông tay cô ra, một lần nữa nằm xuống, đang hít sâu mấy hơi, giận dữ trên gương mặt tuấn mỹ rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Cái gì? Một bữa cơm lại khấu trừ tiền lương một tháng của tôi? Anh ăn cướp à?" Cô gái nào đó hét ầm lên.
"Vậy thì có làm sao? Đã cảnh cáo cô."
"Anh. . . . . ."
"Không có việc gì cô có thể đi xuống."
Người đàn ông bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần nhưng cô đang nghiến răng ở trong cơn giận dữ, hoàn toàn khôi phục bộ dáng lạnh nhạt sâu không lường được trước kia.
Nhìn bộ dáng kia của anh, quả thật chính là thiếu người đá, Xá Cơ Hoa cắn răng nghiến lợi vung lên quả đấm vào trong không khí, người đàn ông chết tiệt, chờ đó cho cô.
"Lão đại, sao A Hoa nổi giận đùng đùng đi rồi? Không phải nói chờ chúng ta sao?" La Vũ Hiên, Hạ Tuyền Vũ mặc quần áo tử tế đi tới.
Huyền Vũ Thác Hàn mở ra đôi mắt thâm thúy, luồng khí nghiêm nghị trong không khí : "Các cậu rất rãnh rỗi có phải hay không?"
Rãnh rỗi cũng rãnh rỗi nhưng mà anh đó, khó trách buổi trưa buổi chiều mỗi ngày đều đúng giờ tan sở như vậy, thì ra là. . . . . .
Hạ Tuyền Vũ ngồi vào ghế bên cạnh trên bãi cát, khóe miệng lãnh khốc nhếch lên một hình cung tươi cười: "Lão đại, lần này tớ cảm thấy ánh mắt lão phật gia cũng không tệ lắm, cô ấy rất đáng yêu."
"Ừ, có cảm tưởng giống nhau, cười lên còn có hai lúm đồng tiền, không biết lão phật gia tìm đâu ra? Trước kia hình như chưa từng thấy." Đôi tay La Vũ Hiên ôm ngực, trang@dđlqđ@bubble editor cũng gật đầu phụ họa nói.
Lúc này, gân xanh của người đàn ông nào đó gần như đập liên hồi, mãnh liệt đứng dậy từ ghế trên bãi cát: "Các cậu có ý gì? Chẳng lẽ các cậu cho là tớ sẽ có cái gì đối với người phụ nữ chết tiệt đó?"
Bình luận facebook