• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (4 Viewers)

  • Chương 60~62

Chương 60: Minh Hạo Thiên

Editor: Puck

Hơn hai năm trước, Minh Hạo Thiên mới từ nước ngoài trở về, dưới tình huống hoàn toàn không có thân tín, tiếp nhận hội Minh Sa, mà bởi vì anh thật sự không phải là cháu trai ruột của hội trưởng đời trước, cho nên có thể nghĩ đến tình huống tiếp nhận bang hội, nhưng chẳng ai ngờ lại có thể trong vòng một năm ngắn ngủi, anh hoàn toàn khuếch trương bang hội cao hơn một tầng, thủ đoạn tàn nhẫn kia khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình, khiến trong bang hội còn có người hai lòng, trong lúc nhất thời cũng nghe tiếng đã khiếp đảm bóp chết ý nghĩ trong đầu.

Nhưng lòng người là vậy, lòng tham không đáy, dừng lại yên tĩnh một thời gian chẳng qua chỉ khiến đầu sỏ dục vọng càng sâu thêm.

Các trưởng lão của hội Minh Sa, bởi vì theo hội trưởng đời trước bán mạng hơn nửa đời người, cho nên ở trong hội Minh Sa, cũng có được vị trí giơ nặng giơ nhẹ, nhưng lại bị một thằng nhóc vừa mới ra đè trên đầu, nhiều nhiều ít ít cũng sẽ có chút lòng riêng, chỉ có điều, thức thời với không thức thời khác nhau ở chỗ này.

Người áo đen đi theo phía sau anh, khi anh vừa đứng lại, vội vàng đặt một cái ghế thoải mái sau lưng anh, để cho anh ngồi nhìn người đàn ông trung niên kia.

Toàn thân Minh Hạo Thiên tỏa ra khí lạnh, trong mắt đen nghiêm khắc hiện lên khát máu lạnh lẽo, nhìn mà khiến di1enda4nle3qu21ydo0n người đàn ông trên mặt đất phát run sợ hãi, cũng không vội mở miệng, giống như đang thưởng thức con gà trống đấu thua, mắt lạnh lùng tĩnh lặng nhìn ông ta, hơn ba trăm nòng súng lạnh, toàn bộ hướng về phía ông ta.

Từ nước ngoài đến trong nước, trốn chết năm ngày năm đêm, hơn sáu tay chân của ông, toàn bộ bị tiêu diệt không còn một mảnh, coi như đầu hàng cũng không ngoại lệ, trước kia đại trưởng lão từng xem thủ đoạn tàn nhẫn đối phó với kẻ phản bội của Minh Hạo Thiên, cho nên vào lúc này thấy cậu ta, đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán.

“Hội, hội trưởng, xin tha mạng, nể mặt tôi theo ông cụ hơn nửa đời người, xin tha cho tôi một mạng.” Người đàn ông trung niên đã không còn thần sắc phách lối lúc trước, dưới tầm mắt cậu thanh niên, sợ hãi vội xin tha.

Minh Hạo Thiên lạnh lùng nhìn ông ta, giống như không nghe thấy lời cầu xin tha thứ này, tay vừa nhấc, hơn ba mươi người đàn ông mặc áo đen sau lưng tiến lên phía trước, không nói bất cứ điều gì, chính là một loạt quyền đấm cước đá.

Tiếng kêu thảm thiết, với tiếng đánh người “Bịch bịch”, hợp thành một.

Đến khi tiếng được kêu là tiếng kêu này chậm rãi thành tiếng kêu rên đau đớn thì trên ghế phát ra tiếng vỗ tay, hơn ba mươi người mới lui ra phía sau như được huấn luyện nghiêm chỉnh.

“Mang vợ con ông ta đến.”

Tiếng nói lạnh như băng, như điện đánh thức đại trưởng lão đang hấp hối trên đất tỉnh lại: “Hội trưởng, chuyện không liên quan đến vợ con tôi... A...” Còn chưa nói xong, đã bị một người áo đen bên cạnh đá một cước tới.

Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên và một cô nữ sinh cấp ba bị bắt đi vào, hai người vừa nhìn thấy người trên đất, lập tức la hét định xông qua, nhưng mà một người áo đen vung một tát đánh nằm gục trên đất.

Đại trưởng lão thấy vậy, lập tức bất chấp die nd da nl e q uu ydo n đau đớn rã rời trên người, vội vàng bò đến dưới chân Minh Hạo Thiên: “Hội trưởng, van cầu ngài, thả bọn họ, bọn họ vốn không biết cái gì.”

“Vậy sao?” Một tay lại giơ lên, mỗi người áo đen một phát lôi hai người phụ nữ bị đánh đến ánh sao lập lòe trên đất dậy, bàn tay không hề lưu tình vỗ lên.

“Hội trưởng... A!” Đại trưởng lão vừa định bò lên trên cầu xin tha thứ, lại bị người áo đen bên cạnh đá một cước bay ra.

“Sa Quỷ, tôi nghỉ ngơi nửa giờ, trong thời gian đó nếu ông ta nói một câu thì chém một tay của ông ta, lớn tiếng một câu thì chém một chân của ông ta.” Nói xong, Minh Hạo Thiên đúng là ngồi trên ghế dựa nhắm mắt thư giãn.

Một trong hai người áo đen đứng sau lưng anh, sau khi người áo đen bị điểm danh gật đầu đáp vâng, không biết rút từ đâu ra một cây đao nắm trong tay, thấy mà đại trưởng lão vừa rồi đau quá đến tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch.

Mà bên này, hai người áo đen cường tráng, không hề thương hương tiếc ngọc chút nào, âm thanh ‘Bốp bốp’, dưới bầu trời đêm có vẻ vô cùng kinh sợ.

Rất rõ ràng cậu ta nói được làm được, sắc mặt đại trưởng lão tái nhợt nhìn vợ và con gái, đặc biệt nhìn cô con gái yêu ông không nỡ mắng, trong lòng đau nhức nhối, nhưng lại không dám thốt ra dù chỉ một câu.

Nhìn thấy vợ con đưa ánh mắt cầu cứu lại, cho dù băn khoăn trong lòng, nhưng trong lòng vẫn ích kỷ bảo vệ bản thân, chỉ cần ông còn mạng sống sót, bằng vào nền tảng đã trải tốt âm thầm nhiều năm, ông có cơ hội xoay mình, đến lúc đó nhất định sẽ báo thù cho vợ con mình.

“Cha, cha, cứu con...” Cô bé kia cuối cùng không thể chịu được đau đớn thê lương kêu cứu.

Nhưng đại trưởng lão lại giống như không hề nghe thấy, mặt ngẩng lên im lặng không nói, đến nửa giờ sau, Minh Hạo Thiên ngẩng đầu, tiếng bạt tai mới ngừng lại được, mà hai người kia, trên mặt đã sớm sưng lên máu thịt be bét, hấp hối té ngã trên đất.

“Như thế nào? Nghĩ xong chưa? Ông muốn tự mình giao ra? Hay là vẫn muốn ăn chút món khai vị trước?” Giọng nói lạnh như băng, dưới bầu trời đêm càng lộ thêm vẻ âm trầm.

☆, Chương 61: Giống như biến mất khỏi thế gian vậy!

Editor: Heisall

Đại Trưởng Lão nhìn vợ và con gái của mình, đang suy nghĩ đến những thủ đoạn phản bội của ông đối với người đó trước đây, trong lòng sớm đã không còn khí thế như ngày trước nữa rồi.

"Hội... Hội trưởng, tôi giao, tôi giao toàn bộ tài sản riêng, và tài khoản XX tại ngân hàng Thụy Sĩ, còn nữa, mấy nhà sòng bạc quầy rượu ở thành phố XX, tôi...tôi cũng giao ra đây, mong anh nể mặt tình nghĩa khi xưa mà tha cho tôi một mạng."

Toàn thân Đại Trưởng Lão phát run nhìn anh ta, mọi người đều biết, mặc dù Minh Hạo Thiên thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng cũng không phải là người khát máu, có lúc cũng sẽ giữ lại một cái mạng đối với người hợp tác, nhưng với những người không hợp tác, thì thủ đoạn tuyệt đối không phải là người nào cũng có thể chịu được.

Minh Hạo Thiên quét mắt, lạnh lùng nhìn người trên đất, bóng dáng cao lớn lạnh lùng đứng lên khỏi ghế, khóe miệng mím chặt lại hiện lên một đường cong nhàn nhạt, nghiêng đầu nhìn về phía thủ hạ bên tay phải, lạnh nhạt nói.

"Sa U, đi thu hồi đồ lại."

"Dạ!"

Mới vừa rồi Đại Trưởng Lão còn phát run đến sắc mặt tái nhợt, giờ liền âm thầm thở dài ra một hơi, sắc mặt từ từ khôi phục huyết sắc, âm thầm lau mồ hôi lạnh, nhưng âm thanh lạnh lẽo vang lên tiếp sau đó, đã đánh ông ta rơi xuống mười tám tầng địa ngục trong nháy mắt.

"Sa Quỷ, móc cặp mắt của ông ta, mỗi mười tiếng chuông thì vạch lên người của ông ta một dao, kêu Sa Ngự (bác sĩ của Minh Sa hội), trước khi ông ta giao ra, đừng để cho ông ta chết."

"Không, hội... hội trưởng, anh không thể đối xử với tôi như vậy, anh không thể không nói tín nghĩa (uy tín và tình nghĩa). . . . . ."

Sau đó không bao lâu, giữa kho hàng bỏ hoang vang lên một tiếng kêu thảm thiết. . . . . .

Tín nghĩa? Một nụ cười mỉa mai lạnh nhạt cong lên!

Ngay sau khi Minh Hạo Thiên lên xe không bao lâu, người áo đen gọi là Minh Quỷ, đã cầm một phần tài liệu trở về .

"Lão đại, đây là tài liệu thừa kế để lại cho con hai cái chợ ở Tây Quan và thị trường ngầm ở Malaysia." Khi người áo đen kia tới gần, có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm trên người của anh ta, chỉ là, đối với người trong hắc đạo mà nói, sớm đã thành thói quen.

Minh Hạo Thiên nhận lấy, nhìn cũng không nhìn liền nhét vào một bên: "Lái xe, đi thành phố H."

Khi Minh Quỷ ra lệnh một tiếng, mấy trăm người áo đen mang súng, trong thời gian chóng vánh, đã rút lui khỏi kho hàng bỏ hoang kia như làn khói.

Trong xe, Minh Quỷ ngồi cạnh ghế tài xế, liên tục nhìn Minh Hạo Thiên ngồi trên ghế sau, cuối cùng vẫn nhịn không được: "Lão đại, thật ra thì nếu muốn lấy lại những thứ này, chúng ta chỉ cần cho mấy anh em trực tiếp đi đòi lại là được rồi, cần gì vì loại người phản bội này mà hao tổn tinh thần chứ, dám đả thương lão đại, trực tiếp cho một phát súng giết chết, còn người vợ và cô con gái kia, bình thường ỷ vào thân phận của Đại Trưởng Lão mà diễu võ dương oai, xem ra cũng không phải là thứ tốt lành gì, lão đại lại vẫn thả bọn họ về, sống tiếp cũng là lãng phí cơm gạo."

"Cũng không phải là lãng phí cơm gạo của cậu, cậu kích động làm gì? Hay là cậu nhìn trúng con gái nhà người ta?" Sa U đang lái xe, vào lúc này cũng nhạo báng nói.

"Cút đi, phụ nữ như vậy, có cho tôi, tôi cũng nhìn không thuận mắt, cậu tốt nhất nên lái xe của cậu đi, đừng ngắt lời tôi, lão đại, anh nói có đúng không?"

Bởi vì hai người là anh em sinh đôi, về phần ai lớn ai nhỏ lại không rõ ràng lắm, từ nhỏ đã được hội trưởng đời trước nhận nuôi, huấn luyện thành hộ vệ của Minh Hạo Thiên, ba người cũng được tính là đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cho nên vào những lúc không có người, nói chuyện cũng tương đối thoải mái.

"Được rồi, con mắt nhìn phụ nữ của hai người các cậu cũng không khác nhau lắm, lần đó không phải là người nào trong hai người coi trọng một cô gái, nhưng người kia lại không thích đó sao?"

"Lão đại!"

"Lão đại!"

"Được rồi, Minh U, tối nay phải sửa sang lại tài liệu thừa kế cho xong, còn nữa tối mai cũng phải sửa lại cho xong văn kiện hợp tác cùng Huyền Vũ cho tôi, về chuyện của Đại Trưởng Lão, thông báo tin tức xuống dưới, lấy đó làm ví dụ, ai có can đảm sống hai lòng thì giết! Từ hôm nay trở đi, huỷ bỏ chế độ trưởng lão."

"Dạ, lão đại."

"Minh U, cho người đi điều tra cô gái đó đã được chưa?"

"Xin lỗi lão đại, thuộc hạ bất lực, đã lật tung cả khu vực mà lão đại xảy ra chuyện rồi, nhưng cũng không phát hiện ra bất kỳ người nào giống như cô gái như lão đại đã miêu tả."

Gần một tháng, đêm đó cô gái kia rốt là ai? Tại sao hôm sau lập tức phái người đi tìm lại không tìm được? Sau khi vết thương của anh tốt hơn, anh cũng đã đi qua đó một lần, nhưng cô ấy giống như biến mất khỏi thế gian vậy!

Chương 62: Có cái gọi là khó chịu, buồn bực!

Không khí dường như đông cứng lại, một chút gió cũng không có, vô cùng ngột ngạt. Đột nhiên trên bầu trời đêm lóe lên một tia chớp, những tiếng đùng đùng đoàng đoàng thi nhau vang lên.

Lúc này, mười mấy chiếc xe hào nhoáng, ngừng lại trước cửa cánh cửa màu đỏ thắm của biệt thự, trên cửa chính có hai khóa đồng tròn vàng rực, dưới ánh đèn rực rỡ nó càng trở lấp lánh sáng ngời, chỉ một chi tiết nhỏ đã cho thấy được sự khác biệt của chủ nhân nơi đây.

Trong sân rộng rãi sáng sủa, khắp nơi đều là hoa tươi cùng cây xanh mơn mởn; đi vài bước liền bắt gặp một trụ đèn thủy tinh được lồng trong khung gỗ mang hơi hướng cổ xưa mà trang nhã.

Ở giữa khu vườn tươi xanh, trên mặt cỏ êm ái đặt một chiếc bàn tròn màu trắng khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái mà vui mắt, càng tôn lên sự giàu có xa hoa của chủ nhân.

Bên trong phòng khách được thiết kế rất độc đáo, vừa sang trọng vừa quý phái đều là những vị khách có tên tuổi đang đi qua đi lại, từ này quần áo của họ có thể thấy được, những người này không phú thì quý, hoa tươi, thức ăn ngon, người đẹp, vô cùng hòa hợp.

Đặc biệt hơn cả là tất cả nhân viên phục ở đây đều là nam, trừ một bóng dáng nhỏ nhắn mặc trang phục người làm nữ cứ chạy qua chạy lại như con thoi trong đám người.

Cho đến khi dạ vũ bắt đầu! Ánh đèn trong phòng bắt đầu ảm đạm, tiếng nhạc vang lên. . . . . .

Tại một góc ban công khá kín đáo của biệt thự, Xá Cơ Hoa vô lực ngồi đờ đẫn trên ghế, tay không ngừng đấm đấm lên bắp chân mỏi nhừ: "Những người này thật sự coi mình là người máy hay sao, hết gọi cái này lại gọi cái kia, chẳng lẽ họ không có tay à? Má ơi, mệt chết mất, quả thật kiếm tiền không dễ chút nào!".

Nghĩ tới ngày đó sau khi thu tiền cơm, cô cứ tưởng rằng tên ‘ hẹp hòi ’ kia không sớm thì muộn cũng sẽ đuổi việc mình, thật không ngờ anh ta lại tỏ ý muốn cô chuẩn bị đồ ăn cho bữa tiệc sắp tới, không những thế còn trả lại cho cô một tháng tiền lương nữa, chuyện tốt bực này, sao có thể không nhận được?

Ngày đầu tiên đã mệt đến bò lăn bò toài, trong lòng bất chợt có chút hối hận, một tháng tiền lương này có giá trị thế nào chứ, tên kia quả nhiên không có ý tốt mới muốn hành hạ cô như thế, bề ngoài cho dù có đẹp thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ là ‘ mặt người dạ thú ’mà thôi.

Có điều, ngày mai cô sẽ phải báo cáo với Lão phu nhân về cuộc sống của tên này, nên nói gì đây nhỉ? Nói rằng người này mắc bệnh chó điên sao? Vừa nghĩ đến đây cô liền quay đầu liếc mắt nhìn đám người trong đại sảnh, bây giờ nhìn Huyền Vũ Thác Hàn thế nào cũng không giống . . .

Mà hình như ngay cả bản thân Xá Cơ Hoa cũng không phát hiện ra, dưới ánh đèn tù mù kia, chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể nhận ra anh ta.

"Lão đại, cậu đang tìm gì thế, mới vừa rồi Tổng giám đốc của Tập đoàn X gọi mấy câu mà cậu cũng không đáp lại, không sao chứ?".

La Vũ Hiên mặc bộ âu phục xanh dương đậm, càng thêm cao lớn anh tuấn, ngay từ lúc mới bắt đầu, anh ta đã cảm thấy Lão đại nhà mình cứ hốt ha hốt hoảng, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Hôm nay, toàn thân Huyền Vũ Thác Hàn mặc tây trang màu đen, hoàn toàn không có gì khác với bình thường, tuy nhiên cho dù có khoác lên người bất kì loại quần áo nào thì trông anh vẫn luôn thần bí cao nhã, kết hợp với ngũ quan tuấn mỹ tà khí cùng cử chỉ lời nói tản mát ra khí thế vương giả kia đã làm say đắm không biết bao nhiêu phái nữ. Những cô gái, những người phụ nữ đang có mặt ở đây, ai ai cũng đều hy vọng có thể khiêu vũ cùng anh, hoặc chỉ cần nói chuyện với nhau mấy câu thôi cũng được.

Nhưng những người thường xuất hiện ở yến hội đều biết rõ rằng Hàn Vũ Thác Hàn, người nắm quyền tập đoàn Huyền Vũ này luôn hỉ nộ vô thường, luôn luôn tối kỵ phụ nữ ngã vào, kết quả của việc chọc giận anh, không chỉ đơn giản bị táng gia bại sản mà còn mất cả mạng sống ….

"Cô nhóc kia đâu?", nhìn quanh quẩn bốn phía cũng không thấy bóng dáng của cô gái chết tiệt kia, Huyền Vũ Thác Hàn khẽ nhíu mày không vui, đàn ông ở đây đông như kiến còn người nào đó lại tham tiền như mạng, có khi lại bị người ta mang tiền ra dụ dỗ cũng không chừng, đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.

La Vũ Hiên không ngờ anh mới vừa hết nhìn đông lại nhìn tây bao nhiêu lâu là để tìm A Hoa, mặc dù hôm qua đã đủ giật mình, nhưng hiện tại vẫn thầm kinh ngạc một phen, quen biết Lão đại đã vài chục năm, chưa từng thấy anh như thế, dù là người phụ nữ mười năm trước kia, cũng không thấy anh xử sự như vậy.

"A Hoa à, hình như vừa mới thấy cô ấy đi đến ban công đằng đi, cô ấy cũng thật bận rộn, vất vả cả ngày mà vẫn chưa ăn gì, vốn tôi muốn mang cho cô ấy chút đồ ăn, nhưng đúng lúc ấy lại bị Tổng giám đốc Tập đoàn X tìm nói chuyện về việc hợp tác thiết kế bất động sản hàng năm, Lão đại, nếu không cậu đi. . . . . ."

Kỳ thật với cá tính của Xá Cơ Hoa, làm sao có thể để cho mình đói bụng chứ!

"Cậu tích cực thế làm gì? Tôi chỉ hỏi xem cô ta có lười biếng hay không thôi, ai muốn đưa thức ăn cho nữ giúp việc chứ, tôi có bị bệnh đâu!". Vừa nói xong, đã thấy mũi chân của người nào đó xoay chuyển, bước đến khu để đồ ăn trong đại sảnh.

Haiz! Còn nói là không khó chịu cơ đấy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom