Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149 - Chương 149 VIÊN ĐÁ NHỎ KỀ CẬN
Chương 149 VIÊN ĐÁ NHỎ KỀ CẬN
Buổi sáng, ekip Sáu Viên Thịt Bằm vẫn đi vào trong hang số 0 như trước kia. Kỳ Dư thậm chí còn mang theo cả Tia Sét Xanh. Anh ấy nói với Giang Chấp: Tuyệt đối đừng xem nhẹ Tia Sét Xanh, nó là một con rùa rất thông minh. Ở trong hang, chưa kể tới chuyện nó không hề làm loạn, mà còn rất nghiêm túc, rất tập trung nhìn anh ấy khôi phục bích họa, cứ làm như mình là một khán giả trung thành vậy.
Đối với việc này, Giang Chấp hoàn toàn không kinh ngạc. Anh chỉ bình thản, nhẹ nhàng nói: Đúng là nó thích nhìn người khác vẽ vời.
Nghe vậy, Kỳ Dư tò mò hỏi: Hóa ra trước kia Tia Sét Xanh thường xuyên ngồi nhìn anh làm việc à? Chẳng trách nó vừa thông minh lại có lĩnh ngộ cao như vậy. Chủ nhân giỏi dữ vậy, nhìn nhiều nó cũng bị ảnh hưởng theo…
Giang Chấp liếc nhìn Tia Sét Xanh một cái, ngắt ngang lời của Kỳ Dư: “Chủ nhân trước kia của nó không phải tôi.”
Câu nói này được Thịnh Đường theo sát phía sau lưng anh nghe rõ mồn một, nghĩ bụng: Hóa ra là một con rùa được nhận nuôi, vậy chủ nhân trước kia của nó là ai nhỉ? Có lẽ tình cảm của người ấy với Giang Chấp rất tốt thì phải, nếu không một người hay chê phiền phức như anh đâu có đi nuôi một con thú cưng.
Thịnh Đường thầm lẩm bẩm trong lòng: Chẳng lẽ là cô giáo Trình kia?
Đi dạo một vòng “kinh thành”, phần mà Thẩm Dao phụ trách trong hang số 0 ít nhiều đã được giải quyết, ít nhất đã hiểu rõ được mối liên hệ ẩn giấu đằng sau giữa hai bức tranh Dạ yến đồ và Huyễn hí đồ. Trong mấy lần họp gần đây, Thẩm Dao cũng liên tục đưa ra những sự điều chỉnh cho phương án khôi phục. Sau khi xem phương án khôi phục, Giang Chấp sẽ tiến hành thảo luận tập trung, tất cả đều đồng loạt thống nhất rằng phương án mới nhất của Thẩm Dao là gần với diện mạo cũ của bích họa nhất.
Thiếu nữ Hồ Toàn trên bích họa, từ trang phục, trang sức tới thần thái rồi tới tư thế tay và hướng chân đá khi múa… tất cả những chi tiết này đều cần sửa chữa tỉ mỉ. Thẩm Dao cũng đã làm những công việc hết sức trau chuốt, kết hợp với hình bộ xương ở bên dưới, phần bị thiếu hụt ở giữa đã có hình dạng cụ thể chính xác ở trong phương án.
Đương nhiên, với tư cách là hang số 0 hiện đang được coi trọng và quan tâm nhất Đôn Hoàng, ngoài những bộ phận có thể tham khảo và có thể trực tiếp khôi phục, không cần báo cáo lên trên ra, ví dụ như bộ phận hoàn toàn thiếu hụt mà Thẩm Dao tiếp nhận đã vượt ra ngoài khái niệm khôi phục thông thường; thì phần nhiều là dựa vào kiến thức của mình, tiến hành tái hiện hoàn chỉnh ở khả năng cao nhất có thể, ví dụ như công việc này. Một khi phương án được nội bộ quyết định thì sẽ phải báo lên cấp trên, phải được thẩm tra thêm một bước nữa mới được bắt tay vào thực hiện.
Vì nói gì thì nói đây cũng là quốc bảo, mỗi một lần động tay vào đều phải thận trọng, thận trọng hơn nữa.
Phương án hiện tại của Thẩm Dao còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng, chính là tư thế tay của thiếu nữ Hồ Toàn khi đang múa điệu Hương Toàn. Đây là chuyện Thịnh Đường đã hứa hẹn, Thẩm Dao thật ra vẫn đang chờ đợi. Trước đó vì chuyện thân phận của Giang Chấp bị lộ ra làm lỡ dở, cô ấy cũng rơi vào trạng thái bất ngờ nên không tiện thúc giục Thịnh Đường. Dù sao trước đó vì chuyện điệu múa Hương Toàn, Thịnh Đường cũng giúp cô ấy nghe ngóng và lục tìm không ít tài liệu, lần nào cũng lọ mọ tới rất khuya rồi Thịnh Đường mới trở về phòng vội vàng làm phương án cho pho tượng.
Bây giờ đã quay trở về Đôn Hoàng…
Hôm qua Thẩm Dao định tới tìm Thịnh Đường nhưng cảm thấy tình trạng hiện giờ của cô quả thực là… một lời khó tả.
Bên ngoài hang đá nhiệt độ rất cao. Mặt trời chói chang chiếu xuống sa mạc Gobi tưởng chừng có thể làm dấy lên những con sóng lửa. Bên trong hang tuy nhiệt độ có thấp hơn bên ngoài một chút nhưng dẫu sao cũng là hang đá chưa khôi phục xong, chưa có những thiết bị kiểm soát nhiệt độ gắt gao như các hang đá khác ở Đôn Hoàng, thế nên làm việc ở trong hang cũng vẫn là một kiểu chịu tội. Các loại bệnh trong hang rất phức tạp, nhất là khởi giáp nghiêm trọng, càng không thể dùng cách thổi gió cho bớt bí bức, nếu không các miếng bích họa sẽ bay tứ tung khắp hang, vậy thì họ thà chết ngốt còn hơn.
Khi Kỳ Dư khôi phục bức tranh ba chiều đó có thể nói là cực kỳ thuận buồm xuôi gió, có cách vẽ cụ thể để tham khảo, đối với anh ấy mà nói, mọi việc trở nên dễ như trở bàn tay. Kỳ Dư một khi chìm đắm vào công việc là sẽ quên hết tất cả, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng cũng không có cảm giác gì.
So với Kỳ Dư, Tiêu Dã vẫn còn biết cảm nhận nóng lạnh.
Anh ấy đứng ở chếch phía sau Kỳ Dư, đang dùng một chiếc máy nhỏ lần lượt so sánh sự khác biệt về tính ổn định giữa thuốc màu trên bích họa với thuốc màu anh ấy thu lượm lúc trước ở bên dưới núi Tam Nguy. Khu vực bích họa anh ấy phụ trách khá phức tạp, liên quan tới một phần diện tích khá rộng, thế nên từ trước tới nay anh ấy luôn phải phối kết hợp cùng Giang Chấp.
Có một bộ phận đã được giải quyết một cách đơn giản, có thể nhìn ra đường nét tổng thể. Nổi bật nhất chính là tường rào Thiên Cung, 24 hình Thiên Cung Kỹ Nhạc và 18 hình Phi Thiên. Bốn bức tranh Phật Truyền, vì chất minium bị oxi hóa trong thời gian dài nên hình ảnh trên tranh đều đã phai màu, thể hiện màu xanh đen, thoạt nhìn giống như một gương mặt đen sì, xét về tổng thể bị thiệt hại nghiêm trọng, thi thoảng có những đường nét rõ ràng là có thể thấy được sự phát triển của “nhu quần” thời Hán. Trước đó, Tiêu Dã đã thành công dỡ được lớp bích họa bề mặt, là hình một Kỹ Nhạc Phi Thiên, được tạo hình bằng nét đỏ đất, một cách nhuộm màu thời Trung Nguyên, để trắng nhiều chỗ, thế nên suy luận chí ít bích họa tại khu vực mà Tiêu Dã đã giải quyết được này thuộc thời Bắc Chu.
Anh ấy vừa đo lường vừa dùng một cây bút vẽ lông tơ sạch sẽ chấm vào trong bát nước lạnh, sau đó quét lên mặt, bỗng chốc cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Có một vài loại thuốc màu cần gặp nước lạnh mới có thể ổn định, vì vậy cũng tiện cho Tiêu Dã được mát mẻ.
Khắp người Giang Chấp mồ hôi mồ kê đầm đìa, nhưng vẫn chưa đến lượt Thẩm Dao được đưa giấy ăn, Thịnh Đường đã xuất hiện hoành tráng, rực rỡ. Hôm nay cô đặc biệt mang theo một thùng đá giữ nhiệt kiểu tiện lợi, khăn mặt được thấm vào lớp nước đá, hút đủ khí lạnh. Bên này trán Giang Chấp đang lấm tấm mồ hôi, cô liền rút khăn mặt ra, gập hai đầu vào giữa, cuộn lại, nói lớn “Để tôi”. Không cần biết đang ở ngóc ngách nào của hang, cô đều có thể lao tới bên cạnh Giang Chấp chỉ trong một nốt nhạc, nhẹ nhàng lau trán cho anh.
Khăn mặt mát lạnh từ đầu tới cuối, được áp lên người như vậy quả thực rất dễ chịu. Trong hang chỉ cần vang lên tiếng hò hét của Thịnh Đường là Giang Chấp lại có thể liên tưởng tới một câu nói: Nhà tôi có con gái, chúng tôi gọi nó là “chiếc chăn bông nhỏ kề bên”.
Còn Thịnh Đường là viên đá nhỏ kề bên.
Tiêu Dã nhìn thấy vậy, răng ê ẩm: “Tiểu sư muội, khăn mặt ướp đá lạnh của anh đâu?”
Thịnh Đường ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Anh ấy à, nên nghe lời của người đi trước, khi nào cần đi xem mắt là phải đi xem mắt thì cũng không đến mức tuổi này rồi vẫn không ai rước, khi trời nóng cũng chẳng đến nỗi không tìm được người đưa đá lạnh.”
Câu nói này vừa dứt, Thịnh Đường nhạy cảm phát hiện ra toàn bộ hang đá, ngoại trừ Thẩm Dao, tất cả những người đàn ông đều đang đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô…
Ợ.
Hình như… đắc tội với người ta rồi.
Giang Chấp nhìn cô, cười nửa đùa nửa thật, rồi lại hất hất cằm về phía chiếc chai đựng trà sữa cô vừa xách ra: “Dành cho anh sao?”
Chuẩn bị rất đầy đủ đấy.
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy.” Thịnh Đường vội vàng tìm một đường lùi để thoát ra khỏi sự ngượng ngập. Cô đưa trà sữa tới, có cả đá, uống rất đã. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn cười trừ, giải thích một câu: “À… Ban nãy em không nói Fan thần đâu nhé, anh nào có cần phải xem mắt. Chỉ cần anh muốn, các cô gái sẽ như đàn bướm nhào về phía anh ngay.”
Tiêu Dã kháng nghị: “Này này này, nói gì đấy? Anh độc thân là đáng đời chắc?” Vietwriter.vn
Thịnh Đường ngước mắt lên, hằn học lườm anh ấy một cái, sự chú ý tiếp tục dồn hết lên người Giang Chấp, mặc kệ Tiêu Dã.
Giang Chấp đón lấy chai trà sữa, nhìn cô, ánh mắt thâm sâu: “Ừm, anh không cần xem mắt.”
Ai dè Thịnh Đường mắt mù, chỉ một mực nhìn xuống tay Giang Chấp, thấy anh định vặn nắp chai, cô nói ngay: “Để em, để em!” Dứt lời, chiếc chai bị giật lại…
Thế là, Giang Chấp giương mắt nhìn cảm xúc trên gương mặt cô chuyển từ ung dung sang dữ dằn, đến phút cuối cùng vì quá gấp gáp cô còn dùng miệng cắn, khiến Giang Chấp thấy mà dở khóc dở cười. Anh đưa tay lấy lại chiếc chai từ trong tay cô, vặn một cái, mở nắp chai ra.
Đầu ngón tay vừa vặn nắp chai của Thịnh Đường đỏ rát lên, cô nhất thời rất ủ dột.
“Vị mới đấy.” Bấy giờ Giang Chấp mới nhìn thân chai, mở nắp ra sau đó đặt cẩn thận, và đưa chiếc chai về phía cô: “Nếm thử đi.”
“Đây là dành cho anh.” Thịnh Đường vội nói.
Giang Chấp ngẫm nghĩ, cười nói: “Lỡ như không ngon thì sao.”
Nếu là Thịnh Đường của trước đây, cô nhất định sẽ hỉnh mũi cười khẩy: Sao hả? Lẽ nào còn bắt tôi thử độc à? Mua cho anh là tốt lắm rồi. À không, đến mua cô cũng sẽ không mua cho anh. Nóng ư? Cô hoàn toàn đủ sức lực để đưa một người bị say nắng như anh vào trong bệnh viện.
Nhưng bây giờ…
Thịnh Đường gật đầu lia lịa. Cũng đúng cũng đúng. Cơ thể của Fan thần là rất quý báu, một chút thiệt thòi cũng không thể để anh phải chịu đựng. Trong những tháng ngày khôi phục bích họa cực khổ thế này, trà sữa là động lực duy nhất để anh có thể nếm được vị ngọt, sao cô có thể không nghiêm túc với việc này chứ?
Cô không nói không rằng, cầm lấy chai nước, ngửa đầu uống.
Giang Chấp nhìn cô, mím môi cười khẽ.
Uống vài hớp, sự mát mẻ như len lỏi vào trong máu huyết từ từng lỗ chân lông, cực kỳ thoải mái. Cô nói: “Ngon lắm đấy ạ.”
Với tiêu chuẩn 100% đường của anh bình thường, độ ngọt của loại trà sữa mới được tung ra thị trường này là đủ.
Giang Chấp hất cằm: “Em uống thêm một chút đi.”
Vẫn lo lắng à?
Cũng đúng, người ta là Fan thần cơ mà.
Cô lại uống thêm mấy hớp.
Giang Chấp dường như vẫn chưa hài lòng, anh bảo cô tiếp tục uống. Khi uống hết quá nửa chai, Thịnh Đường liên tục xua tay. Không ổn, không ổn rồi, còn uống nữa chắc cô phun ra ngoài mất, no phát sợ. Giang Chấp mỉm cười nhìn cô và hỏi: “Mát chưa?”
Thịnh Đường gật đầu, mát thì có mát thật nhưng chai trà sữa này cũng bị cô uống gần hết rồi.
Đang mải nghĩ thì chai trà sữa trong tay đã bị Giang Chấp giật mất.
“Ấy… để em lấy… một chai… mới đi.”
Thịnh Đường còn chưa kịp nói hết câu, Giang Chấp đã uống hết rồi, môi anh kề lên miệng chai… Đầu óc cô choáng váng, chẳng phải cô vừa mới uống xong sao? Anh không chê à?
Giang Chấp tu vài ngụm đã uống hết, cẩn thận đặt chiếc chai rỗng xuống. Thấy cô vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, anh giơ tay xoa đầu cô: “Được rồi, làm việc đi. Ngoài ra, anh không yếu ớt vậy đâu, khăn mặt cứ để đó tự dùng, đừng để bị trúng nắng.”
Buổi sáng, ekip Sáu Viên Thịt Bằm vẫn đi vào trong hang số 0 như trước kia. Kỳ Dư thậm chí còn mang theo cả Tia Sét Xanh. Anh ấy nói với Giang Chấp: Tuyệt đối đừng xem nhẹ Tia Sét Xanh, nó là một con rùa rất thông minh. Ở trong hang, chưa kể tới chuyện nó không hề làm loạn, mà còn rất nghiêm túc, rất tập trung nhìn anh ấy khôi phục bích họa, cứ làm như mình là một khán giả trung thành vậy.
Đối với việc này, Giang Chấp hoàn toàn không kinh ngạc. Anh chỉ bình thản, nhẹ nhàng nói: Đúng là nó thích nhìn người khác vẽ vời.
Nghe vậy, Kỳ Dư tò mò hỏi: Hóa ra trước kia Tia Sét Xanh thường xuyên ngồi nhìn anh làm việc à? Chẳng trách nó vừa thông minh lại có lĩnh ngộ cao như vậy. Chủ nhân giỏi dữ vậy, nhìn nhiều nó cũng bị ảnh hưởng theo…
Giang Chấp liếc nhìn Tia Sét Xanh một cái, ngắt ngang lời của Kỳ Dư: “Chủ nhân trước kia của nó không phải tôi.”
Câu nói này được Thịnh Đường theo sát phía sau lưng anh nghe rõ mồn một, nghĩ bụng: Hóa ra là một con rùa được nhận nuôi, vậy chủ nhân trước kia của nó là ai nhỉ? Có lẽ tình cảm của người ấy với Giang Chấp rất tốt thì phải, nếu không một người hay chê phiền phức như anh đâu có đi nuôi một con thú cưng.
Thịnh Đường thầm lẩm bẩm trong lòng: Chẳng lẽ là cô giáo Trình kia?
Đi dạo một vòng “kinh thành”, phần mà Thẩm Dao phụ trách trong hang số 0 ít nhiều đã được giải quyết, ít nhất đã hiểu rõ được mối liên hệ ẩn giấu đằng sau giữa hai bức tranh Dạ yến đồ và Huyễn hí đồ. Trong mấy lần họp gần đây, Thẩm Dao cũng liên tục đưa ra những sự điều chỉnh cho phương án khôi phục. Sau khi xem phương án khôi phục, Giang Chấp sẽ tiến hành thảo luận tập trung, tất cả đều đồng loạt thống nhất rằng phương án mới nhất của Thẩm Dao là gần với diện mạo cũ của bích họa nhất.
Thiếu nữ Hồ Toàn trên bích họa, từ trang phục, trang sức tới thần thái rồi tới tư thế tay và hướng chân đá khi múa… tất cả những chi tiết này đều cần sửa chữa tỉ mỉ. Thẩm Dao cũng đã làm những công việc hết sức trau chuốt, kết hợp với hình bộ xương ở bên dưới, phần bị thiếu hụt ở giữa đã có hình dạng cụ thể chính xác ở trong phương án.
Đương nhiên, với tư cách là hang số 0 hiện đang được coi trọng và quan tâm nhất Đôn Hoàng, ngoài những bộ phận có thể tham khảo và có thể trực tiếp khôi phục, không cần báo cáo lên trên ra, ví dụ như bộ phận hoàn toàn thiếu hụt mà Thẩm Dao tiếp nhận đã vượt ra ngoài khái niệm khôi phục thông thường; thì phần nhiều là dựa vào kiến thức của mình, tiến hành tái hiện hoàn chỉnh ở khả năng cao nhất có thể, ví dụ như công việc này. Một khi phương án được nội bộ quyết định thì sẽ phải báo lên cấp trên, phải được thẩm tra thêm một bước nữa mới được bắt tay vào thực hiện.
Vì nói gì thì nói đây cũng là quốc bảo, mỗi một lần động tay vào đều phải thận trọng, thận trọng hơn nữa.
Phương án hiện tại của Thẩm Dao còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng, chính là tư thế tay của thiếu nữ Hồ Toàn khi đang múa điệu Hương Toàn. Đây là chuyện Thịnh Đường đã hứa hẹn, Thẩm Dao thật ra vẫn đang chờ đợi. Trước đó vì chuyện thân phận của Giang Chấp bị lộ ra làm lỡ dở, cô ấy cũng rơi vào trạng thái bất ngờ nên không tiện thúc giục Thịnh Đường. Dù sao trước đó vì chuyện điệu múa Hương Toàn, Thịnh Đường cũng giúp cô ấy nghe ngóng và lục tìm không ít tài liệu, lần nào cũng lọ mọ tới rất khuya rồi Thịnh Đường mới trở về phòng vội vàng làm phương án cho pho tượng.
Bây giờ đã quay trở về Đôn Hoàng…
Hôm qua Thẩm Dao định tới tìm Thịnh Đường nhưng cảm thấy tình trạng hiện giờ của cô quả thực là… một lời khó tả.
Bên ngoài hang đá nhiệt độ rất cao. Mặt trời chói chang chiếu xuống sa mạc Gobi tưởng chừng có thể làm dấy lên những con sóng lửa. Bên trong hang tuy nhiệt độ có thấp hơn bên ngoài một chút nhưng dẫu sao cũng là hang đá chưa khôi phục xong, chưa có những thiết bị kiểm soát nhiệt độ gắt gao như các hang đá khác ở Đôn Hoàng, thế nên làm việc ở trong hang cũng vẫn là một kiểu chịu tội. Các loại bệnh trong hang rất phức tạp, nhất là khởi giáp nghiêm trọng, càng không thể dùng cách thổi gió cho bớt bí bức, nếu không các miếng bích họa sẽ bay tứ tung khắp hang, vậy thì họ thà chết ngốt còn hơn.
Khi Kỳ Dư khôi phục bức tranh ba chiều đó có thể nói là cực kỳ thuận buồm xuôi gió, có cách vẽ cụ thể để tham khảo, đối với anh ấy mà nói, mọi việc trở nên dễ như trở bàn tay. Kỳ Dư một khi chìm đắm vào công việc là sẽ quên hết tất cả, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng cũng không có cảm giác gì.
So với Kỳ Dư, Tiêu Dã vẫn còn biết cảm nhận nóng lạnh.
Anh ấy đứng ở chếch phía sau Kỳ Dư, đang dùng một chiếc máy nhỏ lần lượt so sánh sự khác biệt về tính ổn định giữa thuốc màu trên bích họa với thuốc màu anh ấy thu lượm lúc trước ở bên dưới núi Tam Nguy. Khu vực bích họa anh ấy phụ trách khá phức tạp, liên quan tới một phần diện tích khá rộng, thế nên từ trước tới nay anh ấy luôn phải phối kết hợp cùng Giang Chấp.
Có một bộ phận đã được giải quyết một cách đơn giản, có thể nhìn ra đường nét tổng thể. Nổi bật nhất chính là tường rào Thiên Cung, 24 hình Thiên Cung Kỹ Nhạc và 18 hình Phi Thiên. Bốn bức tranh Phật Truyền, vì chất minium bị oxi hóa trong thời gian dài nên hình ảnh trên tranh đều đã phai màu, thể hiện màu xanh đen, thoạt nhìn giống như một gương mặt đen sì, xét về tổng thể bị thiệt hại nghiêm trọng, thi thoảng có những đường nét rõ ràng là có thể thấy được sự phát triển của “nhu quần” thời Hán. Trước đó, Tiêu Dã đã thành công dỡ được lớp bích họa bề mặt, là hình một Kỹ Nhạc Phi Thiên, được tạo hình bằng nét đỏ đất, một cách nhuộm màu thời Trung Nguyên, để trắng nhiều chỗ, thế nên suy luận chí ít bích họa tại khu vực mà Tiêu Dã đã giải quyết được này thuộc thời Bắc Chu.
Anh ấy vừa đo lường vừa dùng một cây bút vẽ lông tơ sạch sẽ chấm vào trong bát nước lạnh, sau đó quét lên mặt, bỗng chốc cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. Có một vài loại thuốc màu cần gặp nước lạnh mới có thể ổn định, vì vậy cũng tiện cho Tiêu Dã được mát mẻ.
Khắp người Giang Chấp mồ hôi mồ kê đầm đìa, nhưng vẫn chưa đến lượt Thẩm Dao được đưa giấy ăn, Thịnh Đường đã xuất hiện hoành tráng, rực rỡ. Hôm nay cô đặc biệt mang theo một thùng đá giữ nhiệt kiểu tiện lợi, khăn mặt được thấm vào lớp nước đá, hút đủ khí lạnh. Bên này trán Giang Chấp đang lấm tấm mồ hôi, cô liền rút khăn mặt ra, gập hai đầu vào giữa, cuộn lại, nói lớn “Để tôi”. Không cần biết đang ở ngóc ngách nào của hang, cô đều có thể lao tới bên cạnh Giang Chấp chỉ trong một nốt nhạc, nhẹ nhàng lau trán cho anh.
Khăn mặt mát lạnh từ đầu tới cuối, được áp lên người như vậy quả thực rất dễ chịu. Trong hang chỉ cần vang lên tiếng hò hét của Thịnh Đường là Giang Chấp lại có thể liên tưởng tới một câu nói: Nhà tôi có con gái, chúng tôi gọi nó là “chiếc chăn bông nhỏ kề bên”.
Còn Thịnh Đường là viên đá nhỏ kề bên.
Tiêu Dã nhìn thấy vậy, răng ê ẩm: “Tiểu sư muội, khăn mặt ướp đá lạnh của anh đâu?”
Thịnh Đường ngẩng đầu lên nhìn anh ấy: “Anh ấy à, nên nghe lời của người đi trước, khi nào cần đi xem mắt là phải đi xem mắt thì cũng không đến mức tuổi này rồi vẫn không ai rước, khi trời nóng cũng chẳng đến nỗi không tìm được người đưa đá lạnh.”
Câu nói này vừa dứt, Thịnh Đường nhạy cảm phát hiện ra toàn bộ hang đá, ngoại trừ Thẩm Dao, tất cả những người đàn ông đều đang đồng loạt hướng ánh mắt về phía cô…
Ợ.
Hình như… đắc tội với người ta rồi.
Giang Chấp nhìn cô, cười nửa đùa nửa thật, rồi lại hất hất cằm về phía chiếc chai đựng trà sữa cô vừa xách ra: “Dành cho anh sao?”
Chuẩn bị rất đầy đủ đấy.
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy.” Thịnh Đường vội vàng tìm một đường lùi để thoát ra khỏi sự ngượng ngập. Cô đưa trà sữa tới, có cả đá, uống rất đã. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn cười trừ, giải thích một câu: “À… Ban nãy em không nói Fan thần đâu nhé, anh nào có cần phải xem mắt. Chỉ cần anh muốn, các cô gái sẽ như đàn bướm nhào về phía anh ngay.”
Tiêu Dã kháng nghị: “Này này này, nói gì đấy? Anh độc thân là đáng đời chắc?” Vietwriter.vn
Thịnh Đường ngước mắt lên, hằn học lườm anh ấy một cái, sự chú ý tiếp tục dồn hết lên người Giang Chấp, mặc kệ Tiêu Dã.
Giang Chấp đón lấy chai trà sữa, nhìn cô, ánh mắt thâm sâu: “Ừm, anh không cần xem mắt.”
Ai dè Thịnh Đường mắt mù, chỉ một mực nhìn xuống tay Giang Chấp, thấy anh định vặn nắp chai, cô nói ngay: “Để em, để em!” Dứt lời, chiếc chai bị giật lại…
Thế là, Giang Chấp giương mắt nhìn cảm xúc trên gương mặt cô chuyển từ ung dung sang dữ dằn, đến phút cuối cùng vì quá gấp gáp cô còn dùng miệng cắn, khiến Giang Chấp thấy mà dở khóc dở cười. Anh đưa tay lấy lại chiếc chai từ trong tay cô, vặn một cái, mở nắp chai ra.
Đầu ngón tay vừa vặn nắp chai của Thịnh Đường đỏ rát lên, cô nhất thời rất ủ dột.
“Vị mới đấy.” Bấy giờ Giang Chấp mới nhìn thân chai, mở nắp ra sau đó đặt cẩn thận, và đưa chiếc chai về phía cô: “Nếm thử đi.”
“Đây là dành cho anh.” Thịnh Đường vội nói.
Giang Chấp ngẫm nghĩ, cười nói: “Lỡ như không ngon thì sao.”
Nếu là Thịnh Đường của trước đây, cô nhất định sẽ hỉnh mũi cười khẩy: Sao hả? Lẽ nào còn bắt tôi thử độc à? Mua cho anh là tốt lắm rồi. À không, đến mua cô cũng sẽ không mua cho anh. Nóng ư? Cô hoàn toàn đủ sức lực để đưa một người bị say nắng như anh vào trong bệnh viện.
Nhưng bây giờ…
Thịnh Đường gật đầu lia lịa. Cũng đúng cũng đúng. Cơ thể của Fan thần là rất quý báu, một chút thiệt thòi cũng không thể để anh phải chịu đựng. Trong những tháng ngày khôi phục bích họa cực khổ thế này, trà sữa là động lực duy nhất để anh có thể nếm được vị ngọt, sao cô có thể không nghiêm túc với việc này chứ?
Cô không nói không rằng, cầm lấy chai nước, ngửa đầu uống.
Giang Chấp nhìn cô, mím môi cười khẽ.
Uống vài hớp, sự mát mẻ như len lỏi vào trong máu huyết từ từng lỗ chân lông, cực kỳ thoải mái. Cô nói: “Ngon lắm đấy ạ.”
Với tiêu chuẩn 100% đường của anh bình thường, độ ngọt của loại trà sữa mới được tung ra thị trường này là đủ.
Giang Chấp hất cằm: “Em uống thêm một chút đi.”
Vẫn lo lắng à?
Cũng đúng, người ta là Fan thần cơ mà.
Cô lại uống thêm mấy hớp.
Giang Chấp dường như vẫn chưa hài lòng, anh bảo cô tiếp tục uống. Khi uống hết quá nửa chai, Thịnh Đường liên tục xua tay. Không ổn, không ổn rồi, còn uống nữa chắc cô phun ra ngoài mất, no phát sợ. Giang Chấp mỉm cười nhìn cô và hỏi: “Mát chưa?”
Thịnh Đường gật đầu, mát thì có mát thật nhưng chai trà sữa này cũng bị cô uống gần hết rồi.
Đang mải nghĩ thì chai trà sữa trong tay đã bị Giang Chấp giật mất.
“Ấy… để em lấy… một chai… mới đi.”
Thịnh Đường còn chưa kịp nói hết câu, Giang Chấp đã uống hết rồi, môi anh kề lên miệng chai… Đầu óc cô choáng váng, chẳng phải cô vừa mới uống xong sao? Anh không chê à?
Giang Chấp tu vài ngụm đã uống hết, cẩn thận đặt chiếc chai rỗng xuống. Thấy cô vẫn đang ngơ ngác nhìn mình, anh giơ tay xoa đầu cô: “Được rồi, làm việc đi. Ngoài ra, anh không yếu ớt vậy đâu, khăn mặt cứ để đó tự dùng, đừng để bị trúng nắng.”
Bình luận facebook