• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 150 - Chương 150 NGHIÊM TÚC NÓI CHUYỆN

Chương 150 NGHIÊM TÚC NÓI CHUYỆN

Giang Chấp tự cho rằng có những lời mình đã nói rất rõ ràng rồi, chí ít với sự thông minh và lanh lợi của Thịnh Đường, muốn lĩnh hội được những lời nói sáng nay của anh là việc dễ như trở bàn tay. Thế nhưng, hóa ra anh vẫn đánh giá quá cao khả năng lý giải vấn đề của cô. Hoặc có thể nói, anh đã đánh giá hơi thấp trái tim fan girl cuồng nhiệt của Thịnh Đường.



Đối với việc này, Tiêu Dã cũng rất ganh ghét, đố kỵ, ngưỡng mộ. Anh ấy nghiến răng nghiến lợi nói với Giang Chấp: Dựa vào đâu chứ? Một tiểu sư muội tuyệt đỉnh thông minh là thế mà cũng không tránh được những phàm tục ở đời. Theo đuổi thần tượng không phải là không được, nhưng có thể theo đuổi một người thần tượng bình thường một chút có được không?



Tuy rằng Giang Chấp hy vọng Thịnh Đường bình thường trở lại những nghe câu nói này của Tiêu Dã, anh cũng cảm thấy không phục. Anh nhíu mày hỏi ngược lại: “Thế nào gọi là một thần tượng bình thường một chút? Ý của cậu là tôi đây không bình thường?”



Tiêu Dã cười khẩy hai tiếng, đáp một câu: “Cậu nổi tiếng cũng là nhờ có thiên thời, địa lợi, nhân hòa thôi!”



Câu nói này khiến Giang Chấp tức đến bật cười, anh hỏi ngược lại Tiêu Dã: “Vậy xin hỏi nổi tiếng không dựa vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa thì dựa vào cái gì?”



Tiêu Dã ngẫm nghĩ: “Dựa vào năng lực! Như tôi đây này! Cậu thành thật thừa nhận đi, năng lực của tôi không thua kém cậu chứ? Hơn nữa xét về phương diện khôi phục số hóa tôi còn giỏi hơn cậu nữa, đúng không? Thế thì dựa vào tiêu chí nào cậu có thể trở thành thần?”



Giang Chấp rất nghiêm túc giải đáp thắc mắc của anh ấy: “Bởi vì cậu thiếu mất thiên thời, địa lợi, nhân hòa.”







Buổi trưa, Thịnh Đường lại lấy từ trong ba lô ra rất nhiều hộp cơm giữ nhiệt như làm ảo thuật vậy, xếp từng hộp, từng hộp thành chồng cao rồi bọc tất cả lại trong túi vải. Trong lúc làm việc, họ không bao giờ ăn cơm trong hang, đây là quy tắc ngành, cũng là điều cấm kỵ của những người làm nghề khôi phục bích họa.



Ví dụ như hang số 254 nổi tiếng nhất ở Đôn Hoàng, cũng là nơi có bức tranh “Xả thân làm mồi cho hổ”, tránh được sự ăn mòn của dòng nước suối bên dưới vách đá, cũng né được sự nguy hiểm của gió cát và nước ngấm trên đỉnh vách đá nhưng lại không thể thoát nạn khỏi những làn khói. Trước khi nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa được thành lập, một nhóm người Nga trắng(*) lưu vong tới Đôn Hoàng cùng dân du mục bản địa đã đốt lửa nấu nướng bên trong hang, làm ấm giường đất, khiến màu sắc trong hang bị biến đổi nặng nề. Cộng thêm sự thay đổi màu sắc hóa học của nguyên liệu chì nên tổng thể hang số 254 tạo cho người ta chính là một sắc màu nặng nề, thâm trầm. Đến nay, để giảm thiểu sự xuất hiện của Carbon dioxide, hang số 254 vẫn thuộc diện hang đá cấp đặc biệt, hạn chế mở cửa tham quan.




(*) Người Nga trắng là một đối tượng người Nga đã di cư khỏi lãnh thổ của Đế quốc Nga trước đây sau cuộc Cách mạng Nga và Nội chiến Nga, và là những người đối lập với bầu không khí chính trị cách mạng của Nga.



Đương nhiên, các nhà khôi phục ngày nay không thể nào đốt lửa nấu cơm trong hang được. Nhưng mùi, hơi nước và nhiệt độ tỏa ra từ các loại thức ăn mang vào trong cũng đều gây ra những ảnh hưởng tới bích họa bên trong hang.



Họ chỉ ăn ở những căn lều bên ngoài.



Vẫn là căn lều quân dụng mà lúc trước Kỳ Dư đã dựng nên, cho dù bên ngoài có gió cát nổi lên thì kết cấu của lều vẫn cực kỳ vững chãi. Thịnh Đường chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, có thể nhận ra cô dồn không ít tâm huyết cho bữa ăn này, từ nguyên liệu tới cách làm đều cực kỳ tỉ mỉ, khiến Tiêu Dã cùng mọi người nhìn thôi đã chảy nước miếng rồi. Vậy mà, cô hoàn toàn không nể tình anh em cùng đội, cả đồ ăn ngon và trà sữa đều được đặt hết trước mặt Giang Chấp.



Kỳ Dư là người thiếu tế bào tinh tế, giơ tay định với lấy, Thịnh Đường phóng một ánh mắt giết người về phía anh ấy. Kỳ Dư nhạy cảm phát hiện ra, đầu óc xoay chuyển rất nhanh, rồi lại đẩy hộp cơm ra trước mặt Giang Chấp: “Thì tại anh sợ Fan thần không với được ấy mà.”

Nghe vậy còn tạm được, ánh mắt Thịnh Đường lập tức dịu dàng trở lại.



La Chiếm ngồi bên cạnh toát mồ hôi lạnh, quăng miếng đùi gà trong hộp cơm của mình sang cho Kỳ Dư, bực dọc nói: “Cậu thèm chết rồi à, khẩn trương ăn đi!”



Trước có hộp cơm tình yêu Thịnh Đường chuẩn bị cho Giang Chấp, sau lại có La Chiếm ném đùi gà cho Kỳ Dư thể hiện tình yêu, Thẩm Dao thì một lòng ăn chay, không tranh không giành, chỉ còn lại Tiêu Dã cô độc không ai nương tựa, nhất thời anh ấy cảm khái muôn phần, quay ngoắt đầu lại nhìn Tia Sét Xanh... đang chậm rãi gặm một xiên thịt dê nướng.



Một đống vạch đen rơi đầy xuống đầu Tiêu Dã.



Thịnh Đường này đúng là yêu ai yêu cả đường đi, đến đồ ăn của Tia Sét Xanh cũng được cô lưu tâm chuẩn bị đầy đủ.



Giang Chấp nhìn một đống hộp lớn hộp nhỏ trước mặt, trong lòng tuy rất vui nhưng cũng không phải không nhìn thấy những tia máu đỏ hiện lên trong đôi mắt Thịnh Đường, anh buông một tiếng thở dài nặng nề. Vốn dĩ đó là sự xót xa, vậy mà lọt vào tai Thịnh Đường lại biến chất. Cô căng thẳng hỏi: “Sao vậy? Anh không thích ăn sao?”



“Thích mà.” Giang Chấp không dám do dự dù chỉ một chút. Vào lúc này, anh tuyệt đối không muốn tiểu tổ tông này hiểu lầm.



...



Bữa tối thậm chí còn khoa trương hơn, sáu món mặn một món canh!



Ngon thì ngon thật đấy, bình thường Giang Chấp cũng không kháng được với những món ăn ngon, nhưng vấn đề là anh cũng tuân theo một tôn chỉ: Đồ ngon cũng không thể ăn quá nhiều… Ăn tới no căng bụng, thật sự không thể ăn thêm được nữa, anh gần như phải cầu xin Thịnh Đường.



Ai ngờ Thịnh Đường bày ra vẻ mặt ấm ức hỏi anh: “Tại em nấu không ngon ạ?”



“Ngon, rất ngon, cực kỳ ngon.” Giang Chấp nói vội.



“Fan thần, anh phải ăn nhiều cơm mới có thể nhanh chóng bổ sung thể lực. Anh xem, cả ngày anh ở trong hang, mệt biết bao.”

Vietwriter.vn

Đúng là không còn vâng vâng dạ dạ luôn miệng nữa nhưng khẩu khí này, bảo Giang Chấp sao đành lòng từ chối? Anh đành gật đầu: Thôi được, tiếp tục ăn.



Quan trọng là, sự nhiệt tình này không dừng lại chỉ sau một bữa ăn. Ngoài bữa tối cực kỳ thịnh soạn, trong quá trình làm việc, Thịnh Đường không ít lần hỏi han, quan tâm. Giang Chấp một khi bắt tay vào công việc rất dễ quên hết mọi thứ xung quanh, có lúc ai đang đứng bên cạnh anh cũng không biết, Thịnh Đường luôn lặng lẽ đứng sau lưng anh rồi ngó mặt lên nhìn. Giang Chấp quay đầu lại thường sẽ bị giật mình tới mức mất đi một nửa phần hồn.



Thịnh Đường thì chẳng hiểu cho, nét mặt ngây ngô, ngốc nghếch: “Fan thần khát nước chưa ạ?”



Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Giang Chấp đã sắp để lại hậu di chứng. Mỗi lần quay đầu anh đều thận trọng và dè dặt, sợ bị giật mình.



Đương nhiên, những chuyện như thế này chỉ là chuyện nhỏ.



Có nhiều thức ăn hơn nữa, anh không ăn hết cuối cùng cũng sẽ âm thầm nhét vào miệng Tiêu Dã. Mặc dù cuối cùng chính bản thân Tiêu Dã cũng no đến buồn nôn, phải cảm thán một câu: Khó tiêu hóa nhất chính là ân nghĩa của người đẹp.



Nửa đêm mới là khó xử nhất.



Thịnh Đường gõ cửa phòng anh cực kỳ lịch sự, thấy phòng khách còn sáng đèn, cô rất vui mừng: “Em biết ngay là giờ này anh vẫn chưa ngủ mà. Em đã làm bữa khuya, còn cả món trà sữa mà Fan thần thích uống nhất nữa.”



Giang Chấp cảm thấy như có sấm chớp đì đùng vang dội trên đỉnh đầu…



Khi nhìn xuống hộp cơm cô xách trong tay. 1, 2, 3, 4… 8 tầng.



Cứ với đà ăn uống này, cho dù mỗi ngày anh chạy bộ mười cây số thì cũng không tiêu hóa nổi.



“Tiểu Thất à, em có thù với sư phụ phải không?” Giang Chấp buộc phải làm rõ chuyện này. Một phúc phần trông bề ngoài có vẻ được chăm chút đến phát hoảng nhưng sao nghĩ kỹ lại cứ thấy sai sai, thậm chí có chút hoảng sợ nhẹ. Anh nghĩ đi nghĩ lại, anh đắc tội với cô rồi sao? Đắc tội rồi sao?



Thịnh Đường bị hỏi đến ngây người, ngẩn ra nhìn anh.



Giang Chấp thở dài, không thể tùy tiện đắc tội cô nhóc này được, thế là anh chân thành khuyên nhủ cô: “Tiểu Thất, sư phụ biết em có lòng tốt, cũng hiểu là em rất thương sư phụ, nhưng em muốn nhìn thấy sư phụ béo ú lên sao?”



Thịnh Đường vẫn cứ đứng đực ra đó, mặt ngơ ngác.

Giang Chấp những tưởng cô sẽ hiểu ra vấn đề nào ngờ cô hét ầm lên: “Em quên mất anh đã là sư phụ của em! Ông trời ơi, con là học trò của Fan thần!” Cô nhét bữa khuya vào trong lòng anh, quay ngoắt đầu trở về phòng.



Giang Chấp dựa vào khung cửa, không thiết yêu thương gì nữa, thầm đếm trong lòng: 5, 4, 3, 2, 1...



Từ căn phòng của Thịnh Đường vọng ra một tiếng gào rú.



Giang Chấp chống tay lên trán, cảm thấy nhức não.



Cứ như vậy, trạng thái này của Thịnh Đường duy trì khoảng ba ngày, hơn nữa trong ba ngày này chỉ càng ngày càng thái quá hơn. Tạm thời không nói tới năm bữa cô phục vụ anh hằng ngày: Sáng, trưa, tối, bữa trà chiều và bữa khuya. Ngay cả lúc bình thường anh đi đường cô cũng luôn miệng dặn dò: Cẩn thận phía trước có hòn đá nhé! Ấy đừng đụng đầu! Tiêu Dã, anh đừng có cản tầm nhìn của Fan thần! Kỳ Dư, anh muốn chết phải không? Để Fan thần hứng nắng rồi!



Còn chưa nói đến chuyện ngay cả lúc ăn bữa khuya anh vẫn bị ép phải đắp... mặt nạ tay!



Lý do của Thịnh Đường rất hợp lý: Fan thần, khắp người anh từ trên xuống dưới đều rất quý giá, đáng tiền nhất chính là đôi tay của anh, phải luôn luôn giữ gìn thật cẩn thận. Thế nên sau này mấy việc như mở nắp chai này nọ nhất định phải đợi em làm. Anh yên tâm, em đã tự rèn luyện bản thân trở thành một người cực kỳ mạnh mẽ rồi. Còn nữa, mấy thứ quá sắc nhọn hay quá thô kệch anh cũng đừng mang, sẽ ảnh hưởng tới cảm giác tay của anh. Nhất định phải đắp mặt nạ tay, cũng phải định kỳ lấy lớp sừng trên tay...



Lấy lớp sừng, đắp mặt nạ tay, mấy chuyện này trong mắt Giang Chấp đều là biểu hiện của sự ẻo lả, nhưng những lời như thế anh đâu có thể tùy tiện nói ra. Anh giơ đôi tay được bôi trắng bóc lên, hỏi Thịnh Đường: “Xin hỏi nữ hiệp, anh phải làm việc thế nào?”



Việc này dễ giải quyết, Thịnh Đường không mơ hồ. Ngay sau đó cô đeo găng tay cao su vào đôi tay anh, nói với anh: “Làm việc sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng em cảm thấy đắp mặt nạ tay với đắp mặt nạ trên mặt cũng như nhau, hãy dừng lại, nhắm mắt, nghe chút nhạc, có tác dụng hấp thu những tinh hoa.”



... Giang Chấp choáng váng đầu óc.



Tới ngày thứ tư, Giang Chấp thật sự chịu không nổi nữa, sau khi tan họp anh giữ riêng Thịnh Đường ở lại.



Nghiêm túc nói chuyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom