Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151 - Chương 151 QUAN HỆ CỦA CHÚNG TA
Chương 151 QUAN HỆ CỦA CHÚNG TA
Đối với lần trò chuyện thân mật này, Thịnh Đường thực sự rất nghiêm túc. Cô kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện anh, cực kỳ chỉnh tề, cũng bày ra trọn vẹn thái độ “rửa tai lắng nghe”.
Sự nghiêm túc này của cô bỗng dưng lại khiến Giang Chấp không biết nên nói gì. Thịnh Đường thấy anh giữ mình lại, sau đó lại bày ra một thái độ rất sâu xa, khó hiểu thì bắt đầu đánh trống trong lòng, đầu óc bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại xem trong công việc mình có sơ suất gì không.
Theo đuổi thần tượng thì theo đuổi thần tượng nhưng cũng không thể lơ làng công việc được, nếu không sao có tư cách trở thành người hâm mộ của Fan thần chứ? Cô không những phải làm tốt mà còn phải làm hoàn hảo hơn trước kia, như vậy mới có tư cách đứng ở bên cạnh Fan thần.
Cô tự cho rằng về mặt công việc, mình hình như đều làm rất kín kẽ, nhưng cô lại thấy anh từ đầu tới cuối vẫn nhìn cô chằm chằm bằng nét mặt nghiêm nghị. Cô không biết anh đang nghĩ gì, trầm mặc một lúc lâu, Thịnh Đường quả thật không nhịn được nữa, khẽ hỏi: “Fan thần, có phải anh… đói rồi không? Không sao đâu, anh đói thì cứ nói với em, không cần khách sáo với em đâu.”
Giang Chấp ngồi yên ở đó nhưng lại buông một tiếng thở dài khó xử. Anh vẫy tay với cô: “Tiểu Thất à, em qua đây.”
Thịnh Đường vốn định ngồi yên trên ghế trượt về phía anh nhưng chớp mắt lại cảm thấy quá bất lịch sự, bèn vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh anh. Cảnh này thoạt nhìn trông giống như giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị răn dạy học sinh vậy.
“Sau này không được phép gọi anh là Fan thần, nghe rõ chưa?” Giang Chấp đưa thẳng ra yêu cầu.
Thịnh Đường không hiểu: “Nhưng anh chính là…”
“Người khác thích gọi như thế nào là chuyện của người khác, em không được phép gọi như vậy nữa.”
Thịnh Đường có chút ấm ức: “Vì sao ạ…”
“Bởi vì anh không thích.” Giang Chấp nói thẳng thừng. Thấy cô cúi thấp mặt xuống, vẻ tội nghiệp khiến người ta rung động, anh cũng dịu giọng hơn, dịu dàng hơn: “Càng vì nếu như em gọi như vậy sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta thêm phần xa cách.”
Thịnh Đường sửng sốt nhìn anh. Xa cách?
Không không không, cô tuyệt đối không thể xa cách với anh được.
Có hoảng hốt có sợ hãi, có căng thẳng có gấp gáp, vô vàn những cảm xúc đồng loạt hiện lên trong ánh mắt cô. Cô nhìn anh chăm chú, muốn nói gì đó nhưng rõ ràng là không dám nói, sợ rằng một sự mong đợi nào đó của mình sẽ nhận về hụt hẫng. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày quen biết cô, Giang Chấp nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt cô. Trước kia cô có giả vờ tội nghiệp đến đâu, gương mặt cũng lộ ra vẻ xảo quyệt. Nhưng hôm nay, ánh mắt của cô bỗng dưng khiến anh liên tưởng tới một con nai trong rừng sâu, thận trọng và nhút nhát.
Giang Chấp không xa lạ gì với kiểu ánh mắt này. Trước kia anh từng có một trợ lý, sau khi biết được thân phận của anh cũng bày ra ánh mắt này. Lúc ấy anh rất phản cảm, cho rằng cảm xúc của cô ta không còn thích hợp để tiếp tục làm việc bên cạnh anh nữa. Cô ta ra đi rất không tình nguyện, còn nói với anh: Fan, nếu em không thật lòng quan tâm anh, sao có thể thận trọng và dè dặt như vậy chứ?
Chỉ khi quan tâm đối phương, người ta mới thận trọng, phải không?
Xét theo những phản ứng từ sau khi biết thân phận của anh tới giờ, thật ra mấy ngày nay, những hành động và cách ứng xử của Thịnh Đường đã vượt xa vị trợ lý lúc đó của anh, thậm chí có thể nói đã hoàn toàn phá rối nhịp sinh hoạt của anh. Anh nên giận dữ, hoặc phải thẳng thừng tạm dừng công việc giống như anh từng làm với người trợ lý kia.
Nhưng anh lại bỗng dưng cảm thấy vui một cách khó hiểu. Thấy cô cả ngày chạy vòng vòng xung quanh anh như một con ong mật, anh chợt cảm thấy trái tim trống trải của mình cuối cùng cũng được lấp đầy. Đồng thời cùng lúc ấy, anh cũng phát hiện ra sự thỏa hiệp của mình. Sự thỏa hiệp ấy thể hiện ở thái độ khó xử và nhường nhịn. Mấy năm qua, chỉ có mình cô khiến anh xuất hiện những cảm xúc này.
Nhưng cho dù có nhường nhịn hơn nữa, có những chuyện, có những lời vẫn phải nói rõ ràng, lẽ nào lại để cô cứ mãi “cần mẫn” như vậy? Không phải là anh chán ghét, chỉ là anh thương cô.
Những lời này rốt cuộc phải nói với cô thế nào đây?
Chỉ với biểu cảm hiện tại của cô, trái tim của anh thật sự đã mềm nhũn ra rồi.
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp bất giác kéo cô lại gần, tiện thể nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của cô trong tay mình, giọng nói trầm ấm rất dễ nghe: “Anh hy vọng em vẫn giống như trước đây, không cần phải ngước nhìn bất kỳ ai, cũng không cần phải khom lưng uốn gối trước bất kỳ ai. Em là Thịnh Đường, là thiên tài của Đại học Z. Tuy rằng em không thích người ta nhắc nhiều tới lai lịch của em nhưng bố em vẫn là Thịnh Tử Viêm, mẹ em là Mạc Họa, đây là sự thật rành rành không thể xoay chuyển. Thế nên từ lúc sinh ra, số phận đã định sẵn cả đời này em sẽ phải kiêu hãnh mà sống.”
Thịnh Đường cắn môi không nói gì, yên lặng nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp nhẹ nhàng cọ qua cọ lại ngón tay mềm mại của cô, ngẩng đầu nhìn cô và nói tiếp: “Anh không cần em làm gì cho anh cả, anh chỉ muốn em được làm chính mình. Tiểu Thất, Fan chỉ là một cái tên của anh, anh không phải một vị thần ở trên cao. Anh chỉ là một người bình thường, có sự khổ não và cố chấp của một người bình thường, cũng có những tính xấu của một người bình thường. Em không cần nhìn nhận anh tốt đẹp như vậy…”
“Nhưng em cảm thấy anh thực sự rất tốt mà.” Thịnh Đường lên tiếng.
Giang Chấp nhìn cô chăm chú, bật cười.
Là một cảm giác vui sướng rất lạ lẫm đang trào dâng trong lòng, sau đó âm thầm sinh sôi, khiến anh hướng về phía hạnh phúc.
“Thế ư?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Ở trong lòng em, anh rất tốt đẹp à?”
Thịnh Đường gật đầu, hoàn toàn không do dự chút nào: “Hơn nữa em không cảm thấy anh có sự cố chấp nào cả. Anh chỉ đang kiên trì. Phóng tầm mắt nhìn đi khắp thế giới có biết bao nhiêu nhà khôi phục bích họa, nhưng anh vẫn kiên trì phương pháp khôi phục cổ, kỹ thuật tinh tế, tỉ mỉ. Riêng điểm này thôi cũng đã khiến mọi người không thể so sánh được với anh. Quan trọng hơn là…” Nói tới đây, cô lập tức im bặt.
Giang Chấp đang nghe rất hứng thú, thấy cô không nói nữa, bèn buồn cười hỏi: “Quan trọng hơn nữa là gì?”
Thịnh Đường liếm liếm môi, một câu nói theo khóe miệng bật ra ngoài: “Quan trọng hơn nữa là đẹp trai, dáng chuẩn…”
Giọng cô có lí nhí hơn nữa cũng chỉ là một không gian hai người, Giang Chấp dĩ nhiên nghe thấy rất rõ ràng. Anh hơi sững người, sau đó phá lên cười sảng khoái. Thịnh Đường nhìn anh trân trân với vẻ thảng thốt. Cô chưa bao giờ thấy anh cười khoái chí như vậy, cô nói câu gì buồn cười lắm sao?
Giang Chấp đứng dậy, giơ tay lên xoa đầu cô như đang cưng nựng một chú mèo, sau đó hai tay giữ lấy khuôn mặt cô, vò qua vò lại một chút, mỉm cười thở dài: “Đường Tiểu Thất, em đúng là một cô bé khiến người ta thích thú.”
Thịnh Đường bị anh vần vò một lúc, bao nhiêu tỉnh táo chẳng biết đã bị vò đi đâu hết sạch. Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ: Chỉ cần không gây cười là được rồi…
Cuối cùng, Giang Chấp chân thành tổng kết một câu: “Tóm lại, không cần lo lắng anh có đói không, có khát không, đi đường có bị vấp phải đá hay không. Tiểu Thất, hãy là chính em, anh nói như vậy, chắc em hiểu rồi chứ?”
Vietwriter.vn
…
“Vấn đề là mình không hiểu thật.”
Thịnh Đường nằm trên giường lăn qua lăn lại. Biết Trình Tần còn chưa ngủ, cô lập tức gọi điện thoại cho bạn, kể lại cho Trình Tần nghe chuyện Giang Chấp và cô “tâm sự đêm khuya”.
“Trình Trình, anh ấy muốn mình là chính mình, nhưng mình đang là chính mình còn gì, mình cũng đâu có nhập vai ai khác. Fan thần là thần tượng của mình, thật tâm mình muốn được làm việc cho anh ấy, được đối xử tốt với anh ấy, mình cũng đâu có làm sai nhỉ.”
Đêm đã khuya lắm rồi nhưng nhiệt độ không khí vẫn nóng hừng hực. Thịnh Đường hạ gió lạnh xuống mười tám độ. Từ lúc từ chỗ Giang Chấp trở về tới giờ, đầu óc cô cứ đặc quánh lại. Cô cảm thấy cần phải “đông lạnh” bản thân một chút để sắp xếp lại ý tứ của Giang Chấp.
Nhưng càng xếp càng thấy loạn hơn. Anh không để cho cô gọi anh là Fan thần, nói như vậy là xa cách.
Đợi chút, trước khi bàn chuyện xa cách anh còn nói cái gì ấy nhỉ? Thịnh Đường cố gắng hết sức để hồi tưởng lại. Anh nói: Gọi như vậy sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên xa cách.
Mối quan hệ của chúng ta…
Cô cứ có cảm giác câu nói này có phần khác lạ.
Trình Tần cũng không hổ danh là “chị em cây khế” của Thịnh Đường. Du Diệp đang ở ngoài, bị chênh lệch múi giờ với họ nên không kịp thời an ủi hay phân tích, vì vậy Trình Tần cũng coi như ôm hết mọi chuyện của Thịnh Đường về mình. Ở trong điện thoại, hiếm có dịp cô ấy giữ được sự bình tĩnh, im lặng lắng nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ nguyên nhân tới kết cục, sau đó mở lời nói ngay một câu nhắm trúng trọng điểm.
“Đường Đường, tạm thời không cần biết Fan thần có phải là thần hay không, nhưng trước khi thăng cấp làm thần anh ấy chí ít vẫn là một con người phải không? Còn là một người đã trưởng thành. Cậu một ngày phục vụ đủ năm bữa là tính làm bảo mẫu của người ta hay đang nuôi heo vậy? Anh ấy đang không tự chăm sóc được bản thân mình hay sao mà cần cậu phải đôn đáo trước sau như thế?”
Đối với lần trò chuyện thân mật này, Thịnh Đường thực sự rất nghiêm túc. Cô kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện anh, cực kỳ chỉnh tề, cũng bày ra trọn vẹn thái độ “rửa tai lắng nghe”.
Sự nghiêm túc này của cô bỗng dưng lại khiến Giang Chấp không biết nên nói gì. Thịnh Đường thấy anh giữ mình lại, sau đó lại bày ra một thái độ rất sâu xa, khó hiểu thì bắt đầu đánh trống trong lòng, đầu óc bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng lại xem trong công việc mình có sơ suất gì không.
Theo đuổi thần tượng thì theo đuổi thần tượng nhưng cũng không thể lơ làng công việc được, nếu không sao có tư cách trở thành người hâm mộ của Fan thần chứ? Cô không những phải làm tốt mà còn phải làm hoàn hảo hơn trước kia, như vậy mới có tư cách đứng ở bên cạnh Fan thần.
Cô tự cho rằng về mặt công việc, mình hình như đều làm rất kín kẽ, nhưng cô lại thấy anh từ đầu tới cuối vẫn nhìn cô chằm chằm bằng nét mặt nghiêm nghị. Cô không biết anh đang nghĩ gì, trầm mặc một lúc lâu, Thịnh Đường quả thật không nhịn được nữa, khẽ hỏi: “Fan thần, có phải anh… đói rồi không? Không sao đâu, anh đói thì cứ nói với em, không cần khách sáo với em đâu.”
Giang Chấp ngồi yên ở đó nhưng lại buông một tiếng thở dài khó xử. Anh vẫy tay với cô: “Tiểu Thất à, em qua đây.”
Thịnh Đường vốn định ngồi yên trên ghế trượt về phía anh nhưng chớp mắt lại cảm thấy quá bất lịch sự, bèn vội vàng đứng lên đi tới bên cạnh anh. Cảnh này thoạt nhìn trông giống như giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị răn dạy học sinh vậy.
“Sau này không được phép gọi anh là Fan thần, nghe rõ chưa?” Giang Chấp đưa thẳng ra yêu cầu.
Thịnh Đường không hiểu: “Nhưng anh chính là…”
“Người khác thích gọi như thế nào là chuyện của người khác, em không được phép gọi như vậy nữa.”
Thịnh Đường có chút ấm ức: “Vì sao ạ…”
“Bởi vì anh không thích.” Giang Chấp nói thẳng thừng. Thấy cô cúi thấp mặt xuống, vẻ tội nghiệp khiến người ta rung động, anh cũng dịu giọng hơn, dịu dàng hơn: “Càng vì nếu như em gọi như vậy sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta thêm phần xa cách.”
Thịnh Đường sửng sốt nhìn anh. Xa cách?
Không không không, cô tuyệt đối không thể xa cách với anh được.
Có hoảng hốt có sợ hãi, có căng thẳng có gấp gáp, vô vàn những cảm xúc đồng loạt hiện lên trong ánh mắt cô. Cô nhìn anh chăm chú, muốn nói gì đó nhưng rõ ràng là không dám nói, sợ rằng một sự mong đợi nào đó của mình sẽ nhận về hụt hẫng. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày quen biết cô, Giang Chấp nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt cô. Trước kia cô có giả vờ tội nghiệp đến đâu, gương mặt cũng lộ ra vẻ xảo quyệt. Nhưng hôm nay, ánh mắt của cô bỗng dưng khiến anh liên tưởng tới một con nai trong rừng sâu, thận trọng và nhút nhát.
Giang Chấp không xa lạ gì với kiểu ánh mắt này. Trước kia anh từng có một trợ lý, sau khi biết được thân phận của anh cũng bày ra ánh mắt này. Lúc ấy anh rất phản cảm, cho rằng cảm xúc của cô ta không còn thích hợp để tiếp tục làm việc bên cạnh anh nữa. Cô ta ra đi rất không tình nguyện, còn nói với anh: Fan, nếu em không thật lòng quan tâm anh, sao có thể thận trọng và dè dặt như vậy chứ?
Chỉ khi quan tâm đối phương, người ta mới thận trọng, phải không?
Xét theo những phản ứng từ sau khi biết thân phận của anh tới giờ, thật ra mấy ngày nay, những hành động và cách ứng xử của Thịnh Đường đã vượt xa vị trợ lý lúc đó của anh, thậm chí có thể nói đã hoàn toàn phá rối nhịp sinh hoạt của anh. Anh nên giận dữ, hoặc phải thẳng thừng tạm dừng công việc giống như anh từng làm với người trợ lý kia.
Nhưng anh lại bỗng dưng cảm thấy vui một cách khó hiểu. Thấy cô cả ngày chạy vòng vòng xung quanh anh như một con ong mật, anh chợt cảm thấy trái tim trống trải của mình cuối cùng cũng được lấp đầy. Đồng thời cùng lúc ấy, anh cũng phát hiện ra sự thỏa hiệp của mình. Sự thỏa hiệp ấy thể hiện ở thái độ khó xử và nhường nhịn. Mấy năm qua, chỉ có mình cô khiến anh xuất hiện những cảm xúc này.
Nhưng cho dù có nhường nhịn hơn nữa, có những chuyện, có những lời vẫn phải nói rõ ràng, lẽ nào lại để cô cứ mãi “cần mẫn” như vậy? Không phải là anh chán ghét, chỉ là anh thương cô.
Những lời này rốt cuộc phải nói với cô thế nào đây?
Chỉ với biểu cảm hiện tại của cô, trái tim của anh thật sự đã mềm nhũn ra rồi.
“Tiểu Thất à.” Giang Chấp bất giác kéo cô lại gần, tiện thể nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của cô trong tay mình, giọng nói trầm ấm rất dễ nghe: “Anh hy vọng em vẫn giống như trước đây, không cần phải ngước nhìn bất kỳ ai, cũng không cần phải khom lưng uốn gối trước bất kỳ ai. Em là Thịnh Đường, là thiên tài của Đại học Z. Tuy rằng em không thích người ta nhắc nhiều tới lai lịch của em nhưng bố em vẫn là Thịnh Tử Viêm, mẹ em là Mạc Họa, đây là sự thật rành rành không thể xoay chuyển. Thế nên từ lúc sinh ra, số phận đã định sẵn cả đời này em sẽ phải kiêu hãnh mà sống.”
Thịnh Đường cắn môi không nói gì, yên lặng nhìn Giang Chấp.
Giang Chấp nhẹ nhàng cọ qua cọ lại ngón tay mềm mại của cô, ngẩng đầu nhìn cô và nói tiếp: “Anh không cần em làm gì cho anh cả, anh chỉ muốn em được làm chính mình. Tiểu Thất, Fan chỉ là một cái tên của anh, anh không phải một vị thần ở trên cao. Anh chỉ là một người bình thường, có sự khổ não và cố chấp của một người bình thường, cũng có những tính xấu của một người bình thường. Em không cần nhìn nhận anh tốt đẹp như vậy…”
“Nhưng em cảm thấy anh thực sự rất tốt mà.” Thịnh Đường lên tiếng.
Giang Chấp nhìn cô chăm chú, bật cười.
Là một cảm giác vui sướng rất lạ lẫm đang trào dâng trong lòng, sau đó âm thầm sinh sôi, khiến anh hướng về phía hạnh phúc.
“Thế ư?” Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Ở trong lòng em, anh rất tốt đẹp à?”
Thịnh Đường gật đầu, hoàn toàn không do dự chút nào: “Hơn nữa em không cảm thấy anh có sự cố chấp nào cả. Anh chỉ đang kiên trì. Phóng tầm mắt nhìn đi khắp thế giới có biết bao nhiêu nhà khôi phục bích họa, nhưng anh vẫn kiên trì phương pháp khôi phục cổ, kỹ thuật tinh tế, tỉ mỉ. Riêng điểm này thôi cũng đã khiến mọi người không thể so sánh được với anh. Quan trọng hơn là…” Nói tới đây, cô lập tức im bặt.
Giang Chấp đang nghe rất hứng thú, thấy cô không nói nữa, bèn buồn cười hỏi: “Quan trọng hơn nữa là gì?”
Thịnh Đường liếm liếm môi, một câu nói theo khóe miệng bật ra ngoài: “Quan trọng hơn nữa là đẹp trai, dáng chuẩn…”
Giọng cô có lí nhí hơn nữa cũng chỉ là một không gian hai người, Giang Chấp dĩ nhiên nghe thấy rất rõ ràng. Anh hơi sững người, sau đó phá lên cười sảng khoái. Thịnh Đường nhìn anh trân trân với vẻ thảng thốt. Cô chưa bao giờ thấy anh cười khoái chí như vậy, cô nói câu gì buồn cười lắm sao?
Giang Chấp đứng dậy, giơ tay lên xoa đầu cô như đang cưng nựng một chú mèo, sau đó hai tay giữ lấy khuôn mặt cô, vò qua vò lại một chút, mỉm cười thở dài: “Đường Tiểu Thất, em đúng là một cô bé khiến người ta thích thú.”
Thịnh Đường bị anh vần vò một lúc, bao nhiêu tỉnh táo chẳng biết đã bị vò đi đâu hết sạch. Cô mơ mơ hồ hồ nghĩ: Chỉ cần không gây cười là được rồi…
Cuối cùng, Giang Chấp chân thành tổng kết một câu: “Tóm lại, không cần lo lắng anh có đói không, có khát không, đi đường có bị vấp phải đá hay không. Tiểu Thất, hãy là chính em, anh nói như vậy, chắc em hiểu rồi chứ?”
Vietwriter.vn
…
“Vấn đề là mình không hiểu thật.”
Thịnh Đường nằm trên giường lăn qua lăn lại. Biết Trình Tần còn chưa ngủ, cô lập tức gọi điện thoại cho bạn, kể lại cho Trình Tần nghe chuyện Giang Chấp và cô “tâm sự đêm khuya”.
“Trình Trình, anh ấy muốn mình là chính mình, nhưng mình đang là chính mình còn gì, mình cũng đâu có nhập vai ai khác. Fan thần là thần tượng của mình, thật tâm mình muốn được làm việc cho anh ấy, được đối xử tốt với anh ấy, mình cũng đâu có làm sai nhỉ.”
Đêm đã khuya lắm rồi nhưng nhiệt độ không khí vẫn nóng hừng hực. Thịnh Đường hạ gió lạnh xuống mười tám độ. Từ lúc từ chỗ Giang Chấp trở về tới giờ, đầu óc cô cứ đặc quánh lại. Cô cảm thấy cần phải “đông lạnh” bản thân một chút để sắp xếp lại ý tứ của Giang Chấp.
Nhưng càng xếp càng thấy loạn hơn. Anh không để cho cô gọi anh là Fan thần, nói như vậy là xa cách.
Đợi chút, trước khi bàn chuyện xa cách anh còn nói cái gì ấy nhỉ? Thịnh Đường cố gắng hết sức để hồi tưởng lại. Anh nói: Gọi như vậy sẽ khiến mối quan hệ của chúng ta trở nên xa cách.
Mối quan hệ của chúng ta…
Cô cứ có cảm giác câu nói này có phần khác lạ.
Trình Tần cũng không hổ danh là “chị em cây khế” của Thịnh Đường. Du Diệp đang ở ngoài, bị chênh lệch múi giờ với họ nên không kịp thời an ủi hay phân tích, vì vậy Trình Tần cũng coi như ôm hết mọi chuyện của Thịnh Đường về mình. Ở trong điện thoại, hiếm có dịp cô ấy giữ được sự bình tĩnh, im lặng lắng nghe hết đầu đuôi câu chuyện từ nguyên nhân tới kết cục, sau đó mở lời nói ngay một câu nhắm trúng trọng điểm.
“Đường Đường, tạm thời không cần biết Fan thần có phải là thần hay không, nhưng trước khi thăng cấp làm thần anh ấy chí ít vẫn là một con người phải không? Còn là một người đã trưởng thành. Cậu một ngày phục vụ đủ năm bữa là tính làm bảo mẫu của người ta hay đang nuôi heo vậy? Anh ấy đang không tự chăm sóc được bản thân mình hay sao mà cần cậu phải đôn đáo trước sau như thế?”
Bình luận facebook