• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 152 - Chương 152 GỐI ÔM HÌNH NGƯỜI

Chương 152 GỐI ÔM HÌNH NGƯỜI

Thịnh Đường nghe thấy vậy bèn trịnh trọng hắng giọng, nói lời đanh thép: “Trình Tần, tuy rằng mình biết kiểu gì cậu cũng nói mình là kẻ trọng sắc khinh bạn, nhưng mình vẫn phải nhắc nhở cậu một câu: Không được phép hạ nhục sư phụ của mình! Không được phép nói anh ấy là heo! Cậu đã bao giờ nhìn thấy con heo nào đẹp trai như vậy chưa? Nếu có thật, mình chắc chắn ngày nào cũng sẽ ôm nó mà ngủ!”



Trình Tần không nói không rằng, lập tức cúp máy.



Ơ?



Vậy là sao chứ?



Thịnh Đường đang định gọi lại một cuộc nữa, nói với Trình Tần rằng: Tuy rằng bây giờ cô đang bị Fan thần mê hoặc tới sống dở chết dở, nhưng không đồng nghĩa với việc cô đã đánh mất sức chiến đấu của mình, dám cúp điện thoại của cô? Thật sự không sợ đêm về gặp ác mộng sao?



Đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào nút gọi thì cuộc gọi video của Trình Tần đã tới trước.



Thịnh Đường hừ hừ hai tiếng, bật lên. Trình Tần ở trên màn hình đang ở trong căn hộ chung cư của họ. Cô ấy đang đắp mặt nạ, trên mặt bôi một lớp bột rong biển dày cộp, trên đầu quấn một chiếc khăn khô. Thịnh Đường chép miệng hỏi: “Cậu có ý gì đây?”



Trình Tần nằm co người trên xô pha, đôi chân trắng trẻo, thon dài, thẳng tắp vắt vẻo gác lên bàn uống nước, uể oải nói: “Em vừa nói tới chữ ‘ngủ’, chị đây phải tận mắt quan sát sắc mặt của em mới được, nếu không thiệt thòi biết bao.”



Thịnh Đường bĩu môi, liếc mắt phát hiện bức tường sau lưng cô ấy có biến động: “Ấy, cậu sơn tường à?”



“Thay đổi một chút, mình dự định thiết kế một bức tường nghệ thuật để thay thế cho bức tường cũ, bức tường cũ tầm thường, thô tục quá.”



“Ha, cậu giải quyết chủ nhà bằng cách nào vậy? Dùng đôi chân thon dài của cậu làm mồi dụ à? Ông già đó có thể nói là coi nhà như mạng sống, lại chịu để cậu giày vò?”



Trình Tần mượn video call làm gương soi luôn, hơi vuột phần mặt nạ dày ở mép cằm xuống dưới cổ, sau đó rút ra một tờ giấy ăn lau đầu ngón tay, bình thản nhẹ nhàng nói: “Làm gì đã đến lượt đôi chân dài này của mình được lên sàn, thẳng thừng đập tiền, mua đứt luôn chẳng phải là xong chuyện sao.”

Thịnh Đường sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói: “Trình đại tiểu thư, cậu mua một căn nhà sao không chút suy nghĩ như mua một chiếc áo vậy? Không phải, cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nếu gom chung tiền thì đừng có tính phần mình nhé.”



“Nhìn cái vẻ hèn mọn của cậu kìa, có làm mất mặt chú Thịnh và dì Mạc của mình không cơ chứ? Sao họ có thể có một cô con gái cưng bủn xỉn như cậu hả? Yên tâm, mình đã vác gương mặt với nhan sắc đỉnh cao này để mượn tiền của bố mình đấy.” Trình Tần nghiêng người ngả sang tay vịn xô pha, buông một tiếng thở dài: “Thì tại vì mình cảm thấy, cậu và Du Diệp lần lượt bỏ đi hết cả, mình cũng phải giữ lại chút gì đó để không đến mức quạnh quẽ, cô đơn, lạnh lẽo phải không.”



Thịnh Đường vừa nghe xong câu này liền có cảm giác chua xót, hốc mắt sắp đỏ rực lên rồi: “Trình Trình, cậu…”



“Dừng lại, tuyệt đối đừng thương xót mình, tuy rằng cậu quả thực là một đứa có bạn khác giới là mất luôn nhân tính.”



Thịnh Đường vòng cánh tay qua, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp một tờ giấy ăn ra, run rẩy, lau lau khóe mắt cố tình ra vẻ đau thương: “Mình muốn nói, cậu không thông minh nữa rồi sao? Đã bất chấp mang gương mặt già nua đó đi van vỉ chú Trình của mình rồi, sao cậu không thông thái hơn, mua một khu có thang máy? Tòa chung cư đó của chúng ta đã cũ kỹ đến mức nào rồi? Chỉ cần đóng cửa hơi mạnh một chút là sơn tường có thể rụng xuống, còn không có thang máy… Mình ở Đôn Hoàng, ngày ngày phải leo cầu thang, leo nhiều tới mức xương khớp háng sắp rụng ra rồi, bây giờ nhìn thấy cầu thang là muốn nôn. Mình còn trẻ như vậy, vẫn chưa đến mức phải leo cầu thang để giảm béo đâu.”



Tuy rằng mặt nạ đang bê bết trên gương mặt Trình Tần nhưng cô ấy vẫn không quên trợn tròng trắng: “Cậu chết vì lười luôn đi, khi nào từ Đôn Hoàng trở về, cậu thích ở hay không thì tùy, nếu tiếp tục ở cậu phải nộp tiền nhà cho mình đấy!”



Thịnh Đường phì cười.



“Cậu nhắc chuyện căn nhà làm gì chứ, nói về chuyện chính đi, chẳng phải ban nãy cậu đang nói đến chuyện ‘ngủ’ ư? Cho cậu xem thứ này.” Nói rồi, Trình Tần rút một chiếc gối ôm hình người từ bên cạnh ra, chỉ sợ ở đầu kia Thịnh Đường không nhìn được đầy đủ, cô ấy bèn để thẳng di động lên xô pha, ôm gối ôm đứng ra xa một chút.



Đứng như vậy Thịnh Đường quả thật đã nhìn được toàn bộ, cô lập tức kêu toáng lên: “A a a! Trình Tần, cậu thật là quá đáng! Rõ ràng cậu biết Fan thần là của mình, cậu còn giật người đàn ông của mình!”



Gối ôm hình người đó chính là Fan thần, chính là hình bóng cắt mà Thịnh Đường vẽ ở buổi livestream diễn thuyết. Nói trắng ra, Trình Tần đang ôm Giang Chấp.



Trình Tần cố tình chọc tức cô, ôm ôm ấp ấp tuyệt nhiên không buông tay, vừa nói chuyện vừa xoa đầu “Giang Chấp”: “Cậu nói như vậy là không đúng rồi, lẽ nào fan bạn gái của Fan thần chỉ có thể là cậu? Ở trong quán bar, cậu bị Giang Chấp bế như vậy, không những không thể đánh lui những đối thủ khác mà ngược lại chỉ càng khiến các cô gái muốn bổ nhào về phía anh ấy hơn. Thấy không, không được gặp người thật là lập tức có người làm gối ôm hình người để trò chuyện an ủi rồi. Mình ấy à, vừa hay thấy chung cư của chúng ta thiếu một chiếc gối ôm để ở xô pha nên mình đã đặt hàng một cái.”



Thịnh Đường ganh ghét, đố kỵ, ngưỡng mộ.



“Cậu ấy à, cũng không cần bày ra điệu bộ như muốn ăn thịt người vậy. Cậu cứ ở bên Giang Chấp đi, trực tiếp ôm người thật lại chẳng sướng hơn ôm gối ôm hình người à? Có phải cậu chưa từng được anh ấy ôm đâu. Ánh mắt đó, tư thế đó, lên biết bao nhiêu tít hot search. Nói hai người hoàn toàn không có gì với nhau, mình chắc chắn không tin.”



Thịnh Đường nhíu mày: “Đã nói rồi, không được phép hạ nhục sư phụ của mình. Cậu nói như vậy là đang sỉ nhục nhân cách sư phụ của mình đấy.”



“Sỉ nhục nhân cách? Này Đường Đường, cậu khai báo thành thật với mình đi, có phải cậu rất muốn ‘làm nhục’ cơ thể của anh ấy không?” Trình Tần lại ngồi xuống xô pha, mặt nạ còn đang dính trên mặt nên không tiện cười đểu. Cô ấy kéo đôi mày, mí mắt giật giật, mượn biểu cảm này để bày tỏ trái tim hóng hớt hiện tại của mình.



Đêm trăng mờ gió rít, Thịnh Đường cũng không che giấu dã tâm, cũng cười gian xảo với cô ấy: “Muốn chứ, muốn lắm luôn, muốn cực kỳ. Cậu bảo một cơ thể đẹp như thế, ai không muốn làm nhục, ôm đi ngủ đã đời lắm.” Nói tới đây, cô lập tức xua tay, nhưng nụ cười gian manh trên gương mặt vẫn chưa tan đi: “Không thích hợp, không thích hợp, không thể suy nghĩ như vậy được. Anh ấy là sư phụ của mình, mình không thể ham muốn cơ thể sư phụ của mình được.”



Trình Tần nhìn thấy vẻ suy nghĩ xa xôi của cô liền biết ngay ngoài miệng cô nói không thích hợp, trong lòng thì thấy thích hợp vô cùng. “Vẫn nên quay về chuyện chính là hơn. Cậu xem, cậu luôn miệng sư phụ, sư phụ, Giang Chấp chính là muốn hướng tới mục đích này, cậu cứ yên lành gọi sư phụ chẳng phải là xong chuyện rồi sao? Chứ cứ gọi Fan thần quả thật rất xa cách.”



“Nhưng mà…”

“Còn nữa, Giang Chấp nói đúng lắm, cậu thật sự đang đối xử với anh ấy giống như một loài sinh vật sắp đối mặt với nguy cơ tuyệt chủng vậy. Ngày ngày cậu lo lắng, hoang mang, một lòng phục vụ thần tượng như vậy sẽ tạo áp lực cho thần tượng đấy. Cậu nghĩ mà xem, hai người là cộng sự trong công việc, anh ấy còn coi cậu là học trò… Này Thịnh Đường, về điểm này mình vẫn còn một thắc mắc, sao mình cứ cảm thấy anh ấy đang coi cậu là bạn gái, còn cậu coi anh ấy là sư phụ thế? Hay anh ấy đã theo đuổi cậu rồi mà cậu ngu ngơ không biết? Cậu xem, lúc đó…”

Vietwriter.vn

“Ăn nói nghiêm túc.” Thịnh Đường nạt nộ: “Sư phụ của mình là ai chứ? Anh ấy là Fan thần, là thần…”



“Được rồi, được rồi, được rồi.” Trình Tần ngắt ngang lời cô, tiếp tục chủ đề ban nãy: “Chí ít có thể chứng tỏ quan hệ giữa hai người rất thân thiết phải không. Chúng ta giả sử nhé, với quan hệ của chúng ta, mình luôn miệng gọi cậu là họa sĩ thiên tài, cậu nhất định cũng không thoải mái. Cậu bảo những việc cậu đang làm đều là vì muốn tốt cho anh ấy, sợ anh ấy đói, sợ anh ấy khát. Nhưng đây chỉ là những suy nghĩ của cậu, không phải là điều anh ấy muốn. Suy nghĩ của anh ấy, mong muốn của anh ấy mới là mấu chốt.”



Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Thịnh Đường nằm rạp lên bậu cửa sổ suy tư. Ngoài cửa sổ là con đường cổ, dưới cây cổ thụ ở góc đường vẫn còn người chưa ngủ, giữa những chạc cây giăng mắc dây điện của bóng đèn, có những con côn trùng nhỏ bay là là xung quanh. Dưới ánh đèn vàng vọt, có một chiếc bàn vuông đã cũ, có người vì trời quá nóng chưa thể ngủ được nhưng lại muốn ăn khuya bèn tụ tập ở đó, bày lên bàn mấy chai bia hoa quả, hoặc có thể là loại nước vỏ hạnh siêu ngon giá rẻ, làm một bát mì trứng Đôn Hoàng. Tuy thời tiết oi ả là thế, nhưng được uống ừng ực mấy ngụm canh nóng để mồ hôi toát ra khắp người mới gọi là đã đời.



Cũng đúng, phải biết người ta cần gì mới đúng, nếu không sẽ trở thành ép buộc người ta rồi.



Thịnh Đường chống tay lên đầu. Trình Tần nói đúng, cô vốn dĩ đang được ở gần anh, cứ tiếp tục giày vò một cách không suy nghĩ như thế này chắc chắn sẽ khiến Giang Chấp phát điên. Cô không thể ra tay độc ác với thần tượng của mình được, lâu dần, anh sẽ trốn tránh cô, há chẳng phải càng thêm xa cách?



Cô chép miệng mấy tiếng, cũng may mình tỉnh ngộ kịp thời, ừm, theo đuổi thần tượng phải lý trí.



Cô rút di động ra, gửi một tin nhắn thoại cho Trình Tần: Gửi ngay chiếc gối ôm hình người đó cho mình, chuyển phát nhanh đường hàng không của Thuận Phong!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom