• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 153 - Chương 153 ĂN MẮNG RỒI

Chương 153 ĂN MẮNG RỒI

Chớp mắt đã lại tới cuối tuần.



Lịch cũng đã lật tới đầu tháng Chín, ai sắp vào năm học mới thì chuẩn bị khai giảng, mùa du lịch dịp nghỉ hè cũng sắp kết thúc, thời điểm vàng du lịch vào lễ Quốc khánh thì đang rục rịch chuẩn bị. Thời điểm tháng Chín kẹp giữa, chuyển tiếp này rất thích hợp cho những vị khách du lịch phượt chuyên lựa chọn những mùa du lịch vắng vẻ để tới tham quan. Thế nên ngoài mùa gió cát ra, sự náo nhiệt của Đôn Hoàng không bao giờ chấm dứt.



Người ta nói tháng mới, tình hình mới, Thịnh Đường thậm chí còn vẽ một đôi môi đỏ chót lên ngày mùng một tháng này lên tấm lịch, viết một dòng: Xin chào tháng Chín!



Nhưng người tính không bằng trời tính, đúng vào lúc Thịnh Đường đang trăn trở suy nghĩ, làm sao để hùa theo sở thích của người ta thì cô lại bị Giang Chấp răn dạy một bài!



Hơn nữa còn đúng vào ngày mùng một tháng Chín!



Vì chuyện này, Thịnh Đường đã lặng lẽ gạch dòng chữ “Xin chào tháng Chín!” trên tờ lịch đi, thêm vào một gương mặt đen sì đang nổi giận đùng đùng.



Đầu đuôi câu chuyện đại khái là thế này.



Nhà thiết kế sáng tạo văn hóa của Đôn Hoàng, Vương Diễm, tới tìm cô, bàn bạc với cô một chi tiết trong bản thiết kế. Những chất liệu làm nên bối cảnh của tác phẩm sáng tạo văn hóa lần này tới từ hang số 254 của Đôn Hoàng. Tuy rằng trước đó Tiêu Dã đã hoàn thiện bức tranh toàn cảnh bằng số của hang số 254, nhưng Vương Diễm vẫn chưa nhìn được triệt để. Do hang số 254 hiện đang trong quá trình đóng cửa tu sửa và bảo tồn, Thịnh Đường trước đây lại từng có hai năm ở trong hang số 254 để làm công việc sao chép bản gốc nên hỏi cô là thích hợp hơn cả.



Ngoài ra, sau khi gặp gỡ những nhà thiết kế trẻ tuổi ở phòng sáng tạo văn hóa Cố Cung, linh cảm của Thịnh Đường cũng bùng nổ, nên thi thoảng cô cũng trao đổi vài câu với phòng Sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng bên này. Vương Diễm là người đứng đầu phòng Sáng tạo văn hóa Đôn Hoàng, đồng thời cũng là đàn anh tốt nghiệp trước Thịnh Đường mấy khóa ở Đại học Z, cộng thêm từ lâu anh ta cũng có ý muốn kéo Thịnh Đường sang làm mảng sáng tạo văn hóa, bởi vậy lần này anh ta tới là mang theo một nhiệm vụ kép.

Cánh cửa căn chung cư mở rộng, khi hai người họ đang thảo luận cũng đúng lúc Giang Chấp quay trở về chung cư thay thế và bổ sung dụng cụ. Sau khi bắt gặp, ngay lúc đó tuy chưa nói gì ngay nhưng sắc mặt của anh hơi trầm xuống. Vương Diễm cũng đã biết anh chính là Fan thần, bèn tiến tới bắt tay với anh, luôn miệng nói đã nghe danh tiếng của anh từ lâu.



Lúc đó, Giang Chấp lấy lý do tay đang dính đầy bụi bích họa để không bắt tay lại với anh ta, ngược lại mỉm cười hỏi anh ta: “Nếu anh đã nghe danh tôi từ lâu, vậy tôi hỏi anh, phương pháp chế tạo thuốc màu mà tôi thường sử dụng là gì?”



Thịnh Đường đứng bên cạnh nghĩ thầm: Em biết này, em biết này… Đồng thời cô cũng cảm thấy anh mang vấn đề này ra hỏi Vương Diễm là hơi quá đáng, dẫu sao thì anh ta cũng làm bên mảng sáng tạo văn hóa, họ đang đi hai con đường hoàn toàn khác nhau. Quả nhiên, khóe miệng Vương Diễm khẽ giật, sắc mặt anh ta lộ vẻ gượng gạo, rõ ràng là không biết rõ.



Thịnh Đường nhớ lại một câu mà Tiêu Dã từng nói: Giang Chấp là một người có tính cách rất quái đản, những lúc cậu ấy khó chịu hoặc gặp phải những người mà cậu ấy không muốn quan tâm, chỉ số cảm xúc của cậu ấy sẽ tụt xuống cực thấp.



Đến tối, Kỳ Dư nhận được một cuộc điện thoại từ gia đình nên ra khỏi hang trước. La Chiếm không yên tâm nên cũng đi theo. Thẩm Dao ngồi trong chiếc lều bên ngoài điều chỉnh phương án. Khi trong hang chỉ còn lại Tiêu Dã, Giang Chấp và Thịnh Đường, Tiêu Dã đang định xúi giục Thịnh Đường làm bữa khuya đêm nay thì nghe thấy Giang Chấp lạnh nhạt nói một câu: “Đường Tiểu Thất, em qua đây.”



Sau khi nói xong câu ấy, anh hơi ngước mắt lên một chút, liếc nhìn về phía Tiêu Dã. Tiêu Dã chợt rùng mình, trời đang nóng đổ lửa mà bỗng dưng anh ấy lại cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo, bèn tự tìm đường lui cho mình: Ha, tôi ra ngoài làm thông tin số liệu cho hang số 0 một chút…” Nói xong, thấy cả hai người họ đều không đoái hoài gì tới mình, anh ấy cũng lặng lẽ lùi ra khỏi hang đá.



Thịnh Đường mang theo thái độ khiêm nhường, cố gắng học hỏi để tiến lên. Cô đặt chiếc ghế gập nhỏ trong tay mình sang bên cạnh Giang Chấp, ngoan ngoãn ngồi xuống, hoàn toàn là điệu bộ của một học trò ngoan luôn cầu tiến.



Đây chính là thái độ làm việc của cô với Giang Chấp kể từ hôm ở Bắc Kinh về. Liên quan tới công việc khôi phục pho tượng, Thịnh Đường phụ trách việc lập ra phương án. Đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với công việc khôi phục ở khoảng cách gần sau hơn hai năm tới Đôn Hoàng.



Đôn Hoàng có những yêu cầu rất nghiêm khắc với những nhà khôi phục tới đây bắt tay vào công việc sửa chữa bích họa, bởi vì không cho phép họ có nửa phần sai sót, thế nên dù cho phương án mà Thịnh Đường làm ra có hoàn hảo hơn nữa thì cô cũng chưa đủ kinh nghiệm để được bắt tay vào khôi phục vật thật.



G iang Chấp đích thân sửa chữa pho tượng, mỗi lần anh làm, anh đều gọi Thịnh Đường tới bên cạnh quan sát, học hỏi. Sau chuyến đi đến Bắc Kinh, phương án khôi phục của Thịnh Đường dưới sự giúp đỡ của anh cũng đã được điều chỉnh hòm hòm rồi. Vì thế, yêu cầu Giang Chấp dành cho cô lại càng cao hơn nữa, không những yêu cầu cô quan sát, học hỏi mà còn phải trả lời được các câu hỏi của anh bất cứ lúc nào, đấy là chưa kể còn phải nắm bắt chính xác phạm vi sử dụng, cách thức sử dụng của từng dụng cụ trong túi dụng cụ của anh; ưu khuyết điểm và cách chế tạo nguyên liệu; nơi sản xuất nguyên liệu; thậm chí còn phải nắm rõ cách thức chế tạo công cụ làm việc…



Hơn nữa sau khi trở về Đôn Hoàng, Giang Chấp lại ném cho cô một nhiệm vụ: Học cách chế tác mô hình lớp địa trượng. Vì vậy, mỗi lần từ trong phòng thực nghiệm chui ra, khắp người Thịnh Đường đều lem luốc, bẩn thỉu, không khác gì mới bò từ dưới mộ lên.



Thịnh Đường cứ nghĩ anh lại sắp bắt đầu bài giảng nên cực kỳ nhanh nhẹn ôm hết đống dụng cụ làm việc của anh đẩy về phía trước, liền nghe thấy anh hỏi: “Đường Tiểu Thất, anh phát hiện ra em có rất nhiều đàn anh khóa trên đấy. Em còn mấy đàn anh hiện đang làm ở Đôn Hoàng, em thống kê cho anh nghe xem, để anh ghi chú lại.”



Thịnh Đường ngẩn người giây lát, sau đó còn thành thật trả lời: “Kỳ Dư…”



“Ngoài cậu ấy ra.” Giang Chấp nhíu mày.



“Hết rồi ạ.”



“Hết thật chứ?”



“Vâng, hết thật rồi ạ.”



Giang Chấp nhìn cô chằm chằm, cũng không biết là anh đang cân nhắc độ thật giả trong lời nói của cô hay đơn thuần chỉ muốn nhìn như vậy mà thôi. Không cần biết là kiểu gì, Thịnh Đường cũng đều cảm thấy sợ hãi vô cùng. Cô phát hiện ra hình như tận sâu trong đáy mắt của Giang Chấp đang ẩn giấu một điều gì đó, nó u tối, thâm sâu, giống như một đầm nước sâu thẳm, mà thứ ở bên trong đầm nước ấy đầy nguy hiểm.



Nguy hiểm ư?



Cô cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ này.

Rất lâu sau, Giang Chấp lên tiếng hỏi cô: “Đường Tiểu Thất, trước kia em từng nói em muốn làm về mảng sáng tạo văn hóa. Đến tận bây giờ, em vẫn có suy nghĩ này, đúng không?”



“Em…”



Cô quả thực thích làm sáng tạo văn hóa, bởi vì vào lúc cô thực sự không muốn trở thành một họa sĩ thì sáng tạo các tác phẩm văn hóa chính là cầu nối thỏa mãn khao khát của cô dành cho Đôn Hoàng và là phương thức biểu đạt sức sáng tạo nghệ thuật của cô. Đây rõ ràng là một ngành nghề tuyệt vời nhất để kết hợp chuyên ngành và lý tưởng của bản thân.



Lúc trước cô lựa chọn vào trong hàng đá làm sao chép nguyên gốc thật ra là giấu chút lòng riêng. Chỉ khi nắm chặt, khắc sâu linh hồn của Đôn Hoàng trong lòng bàn tay, cảm nhận được sức hấp dẫn và những câu chuyện kiếp trước kiếp này giấu trong những bức bích họa Đôn Hoàng, cô mới có thể sáng tạo ra nhiều tác phẩm tuyệt vời hơn.



Không phải cô tự khen mình, nhưng nếu đặt cô chung với những nhà thiết kế sáng tạo văn hóa của Đôn Hoàng thì cô tuyệt đối là người thấu hiểu về bích họa Đôn Hoàng nhất, cũng là người có thể nắm bắt tốt nhất cái tinh túy của Đôn Hoàng. Trước kia, nhờ phúc của Trình Tần, được giao lưu cùng với những nhà thiết kế sáng tạo văn hóa của Cố Cung, cô cực kỳ tự tin. Giả sử cho cô thời gian hai năm, cô cũng có thể nắm bắt triệt để cái tinh túy của Cố Cung, đặt vào các tác phẩm của bản thân thì chính là hủy diệt!



Nhưng cô đã gặp Fan thần, quen biết với Giang Chấp, tâm tư của cô cũng bắt đầu thay đổi, dao động. Nhất là khi được nhìn thấy anh khôi phục bích họa, sự nghiêm túc trong ánh mắt và sự nghiêm khắc, thận trọng thể hiện qua từng nét bút, từng góc tranh, khiến cô cảm thấy rất mê người.



Cô nhớ rất rõ, có một lần ánh sáng mà La Chiếm chiếu hắt xuống dưới, soi rõ bóng Giang Chấp đang làm việc ở vách tường phía Bắc, góc nghiêng ngược sáng ấy viết rõ sự chuyên chú.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn

Bắt cô phải nói thế nào đây?



“Thật ra em vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng. Em thích sáng tạo văn hóa nhưng em cũng rất thích khôi phục bích họa.”



“Nếu đã thích thì phải thật nghiêm túc với nó.”



Thịnh Đường há hốc miệng, cô rất nghiêm túc với nó mà.



“Nếu em chịu dồn những tâm tư dành cho sáng tạo văn hóa sang cho bích họa, cũng không đến mức điều chỉnh một phương án lâu như vậy.” Giang Chấp cất giọng trầm trầm.



Lâu ư?



Thịnh Đường cảm thấy ấm ức, cho dù có lâu cũng là vì có lý do chính đáng mà. Cô là người mới đó. Ngoài ra, cô thật lòng không cảm thấy mình đã làm chậm nhịp của cả nhóm. Ngẫm nghĩ một chút, cô quyết định tự biện bạch cho mình một chút: “Nhưng năm xưa khi Kỳ Dư lần đầu tiên làm phương án khôi phục… trước sau mất nguyên nửa năm trời.”



Giang Chấp quát: “Sư phụ của cậu ấy là ai mà sư phụ của em là ai, em không biết sao?”

Thịnh Đường cúi mặt xuống, không dám nói thêm nữa.



“Còn nữa.” Giang Chấp tiếp tục nói.



Phòng tuyến tâm lý của Thịnh Đường sụp đổ. Vẫn còn ư?



Anh nhìn thẳng vào mặt cô: “Tên là Vương Diễm phải không? Tuy rằng anh ta đúng là đàn anh của em nhưng hai người có thân thiết đến mức có thể cô nam quả nữ ở chung một phòng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom