Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155 - Chương 155 QUẢN LÝ CON OẮT RÙA CỦA CẬU ĐI!
Chương 155 QUẢN LÝ CON OẮT RÙA CỦA CẬU ĐI!
Đối với Trình Tần mà nói, ngày đầu tiên của tháng Chín cũng trôi qua rất “sảng khoái”.
Khúc Phong đã tới.
Khi Trình Tần từ trường học trở về căn hộ chung cư liền nhìn thấy anh ta đứng ngay trước cửa, một tay cầm điện thoại di động, đang định gọi điện cho Trình Tần. Trình Tần coi anh ta như không khí, thẳng thừng đi ngang qua anh ta, giơ tay quẹt vân tay, cánh cửa chống trộm liền bật mở.
Khúc Phong đi theo phía sau, cười phá lên hỏi: “Đổi khóa rồi à, thật sự mua đứt căn chung cư này luôn à?”
Trình Tần không lên tiếng, nghĩ bụng: Quả nhiên làm nghề gì chuyên nghề ấy, thông tin cô mua nhà mới đó đã bị anh ta nghe ngóng rõ ràng. Cô mở cửa đi vào nhà, Khúc Phong cũng định vào theo nhưng ngay lập tức đã bị Trình Tần chặn lại ở bên ngoài, cô nói với thái độ lạnh nhạt: “Anh đi nhầm nhà rồi thì phải.”
Khúc Phong không bực mình vì thái độ của cô, chỉ cười trừ nói: “Vẫn còn giận anh đấy à? Đừng giận nữa, anh biết sai rồi. Thật đấy, anh đối với cô gái đó… Nói thế nào nhỉ? Chỉ là một màn vui chơi qua đường, anh thật sự không thích cô ta một chút nào cả. Ở trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất, không ai so sánh được với em cả.”
Trình Tần nửa lời cũng không muốn tốn nước bọt với anh ta, thẳng thừng đóng cửa.
Khúc Phong chặn cửa lại, thái độ thành khẩn: “Anh sai thật rồi. Anh biết lần trước khi đi anh đã nói những lời rất khó nghe. Em xem, gần đây em chẳng chịu đoái hoài tới anh, oán trách cũng đã oán trách rồi. Khoảng thời gian này anh rất nhớ em, thật đấy, khi em không ở bên cạnh anh, anh mới nhận ra em quan trọng với anh dường nào. Em yêu, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, hãy tha thứ cho anh đi.”
“Khúc Phong.” Trình Tần lên tiếng, giọng lạnh như băng: “Chỉ riêng chuyện của một cô gái thôi sao? Ở ngoài kia, anh qua lại với bao nhiêu cô, tự bản thân anh không biết đếm à? Lẽ nào anh còn bắt tôi tốn nước bọt ngồi kiểm kê lại giúp anh? Sao hả? Đi vào bước đường cùng rồi mới nhớ đến tôi à? Anh dám vác mặt đến nhưng tôi không đủ cao cả để đứng đây dông dài với anh đâu, biến.”
Nghe thấy vậy, Khúc Phong lập tức quỳ ngay xuống đất, hai tay níu lấy tay cô, khổ sở van nài: “Anh thật sự không thể không có em được. Hãy cho anh một cơ hội đi. Chẳng phải em yêu anh sao? Anh thật sự chỉ bị ma đưa lối, quỷ dẫn đường, chứ trong lòng anh chỉ có mình em!”
Trình Tần để mặc cho anh ta quỳ ở đó, nhìn anh ta chằm chằm, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Anh quay trở lại tìm tôi là vì phát hiện ra trong lòng vẫn còn tôi hay là vì chợt nhận ra tôi là một cổ phiếu xanh? Chắc dạo gần đây anh cũng sống không dễ dàng gì nhỉ? Dù sao thì rùa vàng mà anh muốn bám víu đã chạy rồi. Còn người bị anh bỏ rơi, anh chợt quay đầu nhìn lại mới phát hiện đó là mỏ vàng lớn nhất, tôi nói đúng chứ?”
“Không không không, anh không đến đây vì tài sản của em, anh thật lòng yêu em mà!”
Trình Tần bật cười.
Nhưng trong lòng thì lạnh lẽo đến tê tái. Đây chính là người đàn ông cô đã rút ruột rút gan đối đãi mấy năm trời. Những tưởng mình là người có mắt nhìn, chọn được người tử tế, hóa ra là mù cả hai mắt, thậm chí là chính anh ta đưa cho cô một con dao để tự chọc mù đôi mắt của mình!
Kể từ lúc biết anh ta tằng tịu ở bên ngoài tới giờ, nói cô không đau lòng thì là nói dối, nói cô không căm hận lại càng giả tạo hơn. Cho dù là lúc này thì đau đớn vẫn lớn hơn chết tâm. Nhìn thấy anh ta, cô chỉ muốn chém chết anh ta ngay lập tức.
Đây là chuyện tình cảm một mình cô khăng khăng cố chấp. Cô biết quá rõ cho dù là Thịnh Đường hay Du Diệp thì lúc trước đều không chấm Khúc Phong. Tuy rằng bình thường có những lời, Du Diệp vẫn chọn cách nói khéo léo, nhưng có một lần cô ấy vẫn rất chân thành ngồi xuống hỏi cô xem rốt cuộc cô thích Khúc Phong ở điểm nào.
Có lý tưởng, có chí khí, biết tính cô, hiểu cô, diện mạo cũng điện trai nữa.
Đây là những điểm tốt mà cô nhận thấy ở Khúc Phong.
Lúc ấy, Diệp Du nhìn cô một lúc khá lâu rồi nói: Mình thấy cậu vẫn nên đọc ít chuyện ngôn tình lại thì hơn.
Ở trong mắt Du Diệp, những người đàn ông có cái miệng ngọt xớt chưa chắc đã đáng tin cậy. Nhưng cô lại nói với Du Diệp: Đó gọi là những lời thề non hẹn biển. Tình yêu mà thiếu đi những lời thề nguyền trăm năm như thế thì chán lắm.
Thịnh Đường lập tức nói trúng tim đen: Cậu mà bày đống mỏ nhà cậu ra, Khúc Phong nhất định còn lao đầu vào dữ hơn nữa.
…
Trình Tần nhìn Khúc Phong đang quỳ rạp dưới đất. Quả nhiên Thịnh Đường đã nói đúng, bây giờ chắc anh ta đang nỗ lực hết mình vì lối thoát duy nhất còn lại của bản thân phải không? Yêu cô ư? Chẳng thể nào quan trọng bằng tiền bạc. Trước đó Tiêu Dã đã điều tra ra được không ít tin xấu về anh ta. Với tính cách của cô, ban đầu cô quyết tâm khiến cho anh ta thân bại danh liệt. Nhưng về sau chẳng biết thế nào lại mệt lòng. Cô gửi một email với toàn bộ những thông tin ấy đến cho cô gái Màn thầu bột mì đó, để bọn họ tự cắn qua cắn lại, cuối cùng cả hai cùng thê thảm.
“Anh nói anh yêu tôi phải không?”
“A
Anh nói anh yêu tôi phải không?”
Khúc Phong vừa nghe thấy câu này, hai mắt liền sáng rực lên, gật đầu lia lịa, lập tức nắm chặt lấy tay cô. Trình Tần dùng hết sức rút tay ra, quay người đi vào nhà. Khúc Phong thấy vậy khẩn trương đứng lên đi vào nhà. Anh ta đang định thừa thắng xông lên thì nhìn thấy Trình Tần từ trong bếp đi ra, trong tay có thêm một con dao gọt hoa quả.
Cô đưa ra trước mặt anh ta: “Được thôi, tự cứa một nhát dao vào người mình, chứng minh xem anh yêu tôi đến mức nào.”
Tiếp theo đó cô đã đứng giương mắt nhìn Khúc Phong đổ mồ hôi, sau đó nói đủ những lời ngọt ngào bay bướm nhưng chần chừ mãi vẫn không nhận lấy con dao gọt hoa quả trong tay cô. Cũng không hiểu là vì sao, Trình Tần lại có cảm giác từ đầu mình đã dự liệu trước được anh ta sẽ có phản ứng này. Có người hèn ở ngoài mặt, lại có người cái hèn đã ngấm sâu vào bản chất. Khúc Phong quả nhiên là loại thứ hai.
Cô quả thực quá chán ghét anh ta rồi, bèn xoay con dao, để lưỡi dao hướng thẳng về phía anh ta rồi quát to: “Mẹ kiếp, anh cút đi cho khuất mắt tôi!”
Trước khi đi, Khúc Phong lại giống như lần trước, có điều lần này anh ta như phát rồ thực sự: “Chẳng qua là cô kiếm được một thằng trai trẻ thôi mà! Xời! Cô thật sự coi mình là hạng người tử tế đấy à? Phải, là tôi có lỗi với cô nhưng đánh kẻ chạy đi chứ đừng ai đánh người chạy lại mà phải không? Cô tìm người đấm tôi một trận vẫn chưa đủ, nhất quyết muốn tôi chết chứ gì? Tôi nói thẳng với cô luôn này, hoặc là cô tìm người đánh chết tôi, hoặc là cả đời này tôi sẽ bám chặt lấy cô không buông!”
Sau khi đuổi Khúc Phong đi, Trình Tần chợt nghĩ: Là ai đã đấm Khúc Phong chứ?
***
Tiêu Dã nhìn nhanh xuống tin nhắn, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không trả lời. Anh ấy đặt di động lên trên tủ đầu giường, loẹt quẹt dép lê đi tới chỗ Giang Chấp. Nhà của Giang Chấp không khóa cửa, cửa vẫn để mở, Tiêu Dã bèn thẳng thừng đẩy cửa đi vào.
Anh ấy nghĩ bụng chắc là Giang Chấp đang làm thuốc màu. Thuốc màu của hang số 0 có yêu cầu đối với nhiệt độ rất cao, ban ngày trời oi ả cũng không thể bật điều hòa, chỉ có thể dựa vào những cơn gió thi thoảng thổi qua để làm mát.
Giang Chấp đang ở trong phòng làm việc, quả nhiên đã bị Tiêu Dã đoán trúng.
“Nói chuyện mấy câu đi.” Tiêu Dã dựa vào khung cửa phòng làm việc.
Giang Chấp đang đeo khẩu trang và một kiểu găng tay cao su loại mỏng, đang đứng cân khoáng liệu. Anh hơi ngước mắt lên rồi lại nhìn xuống chiếc cân , hờ hững nói: “Thầy Tiêu, hình tượng đi tìm người khác nói chuyện của cậu độc đáo thật đấy.”
Nửa người trên để trần, bên dưới mặc chiếc quần đùi ống rộng, chắc chắn là đi dép lê tới, nhưng vì trong phòng lát sàn gỗ nên anh ấy phải cởi dép đi chân đất. Có lẽ tối nay Tia Sét Xanh ăn hơi nhiều nên nó bắt đầu bò loăng quăng khắp phòng. Nguồn : Vietwriter.vn
Một con rùa thật có cá tính, cách thức tản bộ cũng khác những con rùa bình thường. Những con rùa bình thường đa phần chỉ bò loăng quăng một cách vô thức, nhưng Tia Sét Xanh thì bò theo một tuyến đường cụ thể. Có lúc bò từ đầu phía Nam của phòng khách tới đầu phía Bắc của phòng khách, có lúc bò từ phòng ngủ bên này qua phòng ngủ bên kia. Tóm lại, nó luôn có một tuyến đường rất rõ ràng, hơn nữa tuyến đường một khi đã định hình thì sẽ không thay đổi lung tung.
“Trời nóng quá, tắm xong lười mặc đồ vào.” Tiêu Dã khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ lười biếng.
Đang định quay về chuyện chính thì anh ấy chợt cảm giác có thứ gì đó chạm vào chân mình. Anh ấy cúi đầu xuống nhìn, hóa ra là Tia Sét Xanh, đang dùng đầu đụng vào anh ấy. Tiêu Dã quan sát như vậy cũng hiểu rõ là mình đã chắn đường của nó. Anh ấy nảy sinh ý đồ trêu chọc, không động đậy: “Tia Sét Xanh, nào, múa một bài cho tiểu gia xem rồi tiểu gia nhường đường cho mày.”
“Tiêu Dã, cậu đừng có ngứa miệng…”
Câu nói của Giang Chấp còn chưa kịp dứt thì đã giương mắt chứng kiến cảnh Tia Sét Xanh há miệng ra. Tiêu Dã ở bên kia còn chưa có một chút cảnh giác nào. Anh hét to: “Cẩn thận…”
Một giây sau Tiêu Dã đau đớn kêu lên: “Ai ui!”
Anh ấy hất chân theo phản xạ thì nhìn thấy Tia Sét Xanh làm một cú lộn nhào về phía sau rất đẹp, sau đó đáp đất chuẩn xác. Tiêu Dã đang định kiểm tra vết thương trên chân mình, ngước mắt liền chạm phải Tia Sét Xanh cũng đang giận dữ nhìn anh ấy ở ngay gần đó, bèn giật mình, chỉ tay vào nó: “Mày tính làm gì?”
Tia Sét Xanh lập tức tấn công về bên này. Chân nó cực kỳ nhanh nhẹn, còn mang theo một khí thế bừng bừng. Tiêu Dã nhìn thấy mà cảm giác da đầu tê rần: “Này này này, mình định làm gì? Ôi chao, ôi chao, ôi chao…”
Tiêu Dã mặc kệ vết thương ở chân ra sao, lao thẳng vào trong phòng sách như một mũi tên, xông tới bàn làm thuốc màu của Giang Chấp, quát to: “Quản lý con oắt rùa của cậu đi!”
Đối với Trình Tần mà nói, ngày đầu tiên của tháng Chín cũng trôi qua rất “sảng khoái”.
Khúc Phong đã tới.
Khi Trình Tần từ trường học trở về căn hộ chung cư liền nhìn thấy anh ta đứng ngay trước cửa, một tay cầm điện thoại di động, đang định gọi điện cho Trình Tần. Trình Tần coi anh ta như không khí, thẳng thừng đi ngang qua anh ta, giơ tay quẹt vân tay, cánh cửa chống trộm liền bật mở.
Khúc Phong đi theo phía sau, cười phá lên hỏi: “Đổi khóa rồi à, thật sự mua đứt căn chung cư này luôn à?”
Trình Tần không lên tiếng, nghĩ bụng: Quả nhiên làm nghề gì chuyên nghề ấy, thông tin cô mua nhà mới đó đã bị anh ta nghe ngóng rõ ràng. Cô mở cửa đi vào nhà, Khúc Phong cũng định vào theo nhưng ngay lập tức đã bị Trình Tần chặn lại ở bên ngoài, cô nói với thái độ lạnh nhạt: “Anh đi nhầm nhà rồi thì phải.”
Khúc Phong không bực mình vì thái độ của cô, chỉ cười trừ nói: “Vẫn còn giận anh đấy à? Đừng giận nữa, anh biết sai rồi. Thật đấy, anh đối với cô gái đó… Nói thế nào nhỉ? Chỉ là một màn vui chơi qua đường, anh thật sự không thích cô ta một chút nào cả. Ở trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất, không ai so sánh được với em cả.”
Trình Tần nửa lời cũng không muốn tốn nước bọt với anh ta, thẳng thừng đóng cửa.
Khúc Phong chặn cửa lại, thái độ thành khẩn: “Anh sai thật rồi. Anh biết lần trước khi đi anh đã nói những lời rất khó nghe. Em xem, gần đây em chẳng chịu đoái hoài tới anh, oán trách cũng đã oán trách rồi. Khoảng thời gian này anh rất nhớ em, thật đấy, khi em không ở bên cạnh anh, anh mới nhận ra em quan trọng với anh dường nào. Em yêu, em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa đi, hãy tha thứ cho anh đi.”
“Khúc Phong.” Trình Tần lên tiếng, giọng lạnh như băng: “Chỉ riêng chuyện của một cô gái thôi sao? Ở ngoài kia, anh qua lại với bao nhiêu cô, tự bản thân anh không biết đếm à? Lẽ nào anh còn bắt tôi tốn nước bọt ngồi kiểm kê lại giúp anh? Sao hả? Đi vào bước đường cùng rồi mới nhớ đến tôi à? Anh dám vác mặt đến nhưng tôi không đủ cao cả để đứng đây dông dài với anh đâu, biến.”
Nghe thấy vậy, Khúc Phong lập tức quỳ ngay xuống đất, hai tay níu lấy tay cô, khổ sở van nài: “Anh thật sự không thể không có em được. Hãy cho anh một cơ hội đi. Chẳng phải em yêu anh sao? Anh thật sự chỉ bị ma đưa lối, quỷ dẫn đường, chứ trong lòng anh chỉ có mình em!”
Trình Tần để mặc cho anh ta quỳ ở đó, nhìn anh ta chằm chằm, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Anh quay trở lại tìm tôi là vì phát hiện ra trong lòng vẫn còn tôi hay là vì chợt nhận ra tôi là một cổ phiếu xanh? Chắc dạo gần đây anh cũng sống không dễ dàng gì nhỉ? Dù sao thì rùa vàng mà anh muốn bám víu đã chạy rồi. Còn người bị anh bỏ rơi, anh chợt quay đầu nhìn lại mới phát hiện đó là mỏ vàng lớn nhất, tôi nói đúng chứ?”
“Không không không, anh không đến đây vì tài sản của em, anh thật lòng yêu em mà!”
Trình Tần bật cười.
Nhưng trong lòng thì lạnh lẽo đến tê tái. Đây chính là người đàn ông cô đã rút ruột rút gan đối đãi mấy năm trời. Những tưởng mình là người có mắt nhìn, chọn được người tử tế, hóa ra là mù cả hai mắt, thậm chí là chính anh ta đưa cho cô một con dao để tự chọc mù đôi mắt của mình!
Kể từ lúc biết anh ta tằng tịu ở bên ngoài tới giờ, nói cô không đau lòng thì là nói dối, nói cô không căm hận lại càng giả tạo hơn. Cho dù là lúc này thì đau đớn vẫn lớn hơn chết tâm. Nhìn thấy anh ta, cô chỉ muốn chém chết anh ta ngay lập tức.
Đây là chuyện tình cảm một mình cô khăng khăng cố chấp. Cô biết quá rõ cho dù là Thịnh Đường hay Du Diệp thì lúc trước đều không chấm Khúc Phong. Tuy rằng bình thường có những lời, Du Diệp vẫn chọn cách nói khéo léo, nhưng có một lần cô ấy vẫn rất chân thành ngồi xuống hỏi cô xem rốt cuộc cô thích Khúc Phong ở điểm nào.
Có lý tưởng, có chí khí, biết tính cô, hiểu cô, diện mạo cũng điện trai nữa.
Đây là những điểm tốt mà cô nhận thấy ở Khúc Phong.
Lúc ấy, Diệp Du nhìn cô một lúc khá lâu rồi nói: Mình thấy cậu vẫn nên đọc ít chuyện ngôn tình lại thì hơn.
Ở trong mắt Du Diệp, những người đàn ông có cái miệng ngọt xớt chưa chắc đã đáng tin cậy. Nhưng cô lại nói với Du Diệp: Đó gọi là những lời thề non hẹn biển. Tình yêu mà thiếu đi những lời thề nguyền trăm năm như thế thì chán lắm.
Thịnh Đường lập tức nói trúng tim đen: Cậu mà bày đống mỏ nhà cậu ra, Khúc Phong nhất định còn lao đầu vào dữ hơn nữa.
…
Trình Tần nhìn Khúc Phong đang quỳ rạp dưới đất. Quả nhiên Thịnh Đường đã nói đúng, bây giờ chắc anh ta đang nỗ lực hết mình vì lối thoát duy nhất còn lại của bản thân phải không? Yêu cô ư? Chẳng thể nào quan trọng bằng tiền bạc. Trước đó Tiêu Dã đã điều tra ra được không ít tin xấu về anh ta. Với tính cách của cô, ban đầu cô quyết tâm khiến cho anh ta thân bại danh liệt. Nhưng về sau chẳng biết thế nào lại mệt lòng. Cô gửi một email với toàn bộ những thông tin ấy đến cho cô gái Màn thầu bột mì đó, để bọn họ tự cắn qua cắn lại, cuối cùng cả hai cùng thê thảm.
“Anh nói anh yêu tôi phải không?”
“A
Anh nói anh yêu tôi phải không?”
Khúc Phong vừa nghe thấy câu này, hai mắt liền sáng rực lên, gật đầu lia lịa, lập tức nắm chặt lấy tay cô. Trình Tần dùng hết sức rút tay ra, quay người đi vào nhà. Khúc Phong thấy vậy khẩn trương đứng lên đi vào nhà. Anh ta đang định thừa thắng xông lên thì nhìn thấy Trình Tần từ trong bếp đi ra, trong tay có thêm một con dao gọt hoa quả.
Cô đưa ra trước mặt anh ta: “Được thôi, tự cứa một nhát dao vào người mình, chứng minh xem anh yêu tôi đến mức nào.”
Tiếp theo đó cô đã đứng giương mắt nhìn Khúc Phong đổ mồ hôi, sau đó nói đủ những lời ngọt ngào bay bướm nhưng chần chừ mãi vẫn không nhận lấy con dao gọt hoa quả trong tay cô. Cũng không hiểu là vì sao, Trình Tần lại có cảm giác từ đầu mình đã dự liệu trước được anh ta sẽ có phản ứng này. Có người hèn ở ngoài mặt, lại có người cái hèn đã ngấm sâu vào bản chất. Khúc Phong quả nhiên là loại thứ hai.
Cô quả thực quá chán ghét anh ta rồi, bèn xoay con dao, để lưỡi dao hướng thẳng về phía anh ta rồi quát to: “Mẹ kiếp, anh cút đi cho khuất mắt tôi!”
Trước khi đi, Khúc Phong lại giống như lần trước, có điều lần này anh ta như phát rồ thực sự: “Chẳng qua là cô kiếm được một thằng trai trẻ thôi mà! Xời! Cô thật sự coi mình là hạng người tử tế đấy à? Phải, là tôi có lỗi với cô nhưng đánh kẻ chạy đi chứ đừng ai đánh người chạy lại mà phải không? Cô tìm người đấm tôi một trận vẫn chưa đủ, nhất quyết muốn tôi chết chứ gì? Tôi nói thẳng với cô luôn này, hoặc là cô tìm người đánh chết tôi, hoặc là cả đời này tôi sẽ bám chặt lấy cô không buông!”
Sau khi đuổi Khúc Phong đi, Trình Tần chợt nghĩ: Là ai đã đấm Khúc Phong chứ?
***
Tiêu Dã nhìn nhanh xuống tin nhắn, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không trả lời. Anh ấy đặt di động lên trên tủ đầu giường, loẹt quẹt dép lê đi tới chỗ Giang Chấp. Nhà của Giang Chấp không khóa cửa, cửa vẫn để mở, Tiêu Dã bèn thẳng thừng đẩy cửa đi vào.
Anh ấy nghĩ bụng chắc là Giang Chấp đang làm thuốc màu. Thuốc màu của hang số 0 có yêu cầu đối với nhiệt độ rất cao, ban ngày trời oi ả cũng không thể bật điều hòa, chỉ có thể dựa vào những cơn gió thi thoảng thổi qua để làm mát.
Giang Chấp đang ở trong phòng làm việc, quả nhiên đã bị Tiêu Dã đoán trúng.
“Nói chuyện mấy câu đi.” Tiêu Dã dựa vào khung cửa phòng làm việc.
Giang Chấp đang đeo khẩu trang và một kiểu găng tay cao su loại mỏng, đang đứng cân khoáng liệu. Anh hơi ngước mắt lên rồi lại nhìn xuống chiếc cân , hờ hững nói: “Thầy Tiêu, hình tượng đi tìm người khác nói chuyện của cậu độc đáo thật đấy.”
Nửa người trên để trần, bên dưới mặc chiếc quần đùi ống rộng, chắc chắn là đi dép lê tới, nhưng vì trong phòng lát sàn gỗ nên anh ấy phải cởi dép đi chân đất. Có lẽ tối nay Tia Sét Xanh ăn hơi nhiều nên nó bắt đầu bò loăng quăng khắp phòng. Nguồn : Vietwriter.vn
Một con rùa thật có cá tính, cách thức tản bộ cũng khác những con rùa bình thường. Những con rùa bình thường đa phần chỉ bò loăng quăng một cách vô thức, nhưng Tia Sét Xanh thì bò theo một tuyến đường cụ thể. Có lúc bò từ đầu phía Nam của phòng khách tới đầu phía Bắc của phòng khách, có lúc bò từ phòng ngủ bên này qua phòng ngủ bên kia. Tóm lại, nó luôn có một tuyến đường rất rõ ràng, hơn nữa tuyến đường một khi đã định hình thì sẽ không thay đổi lung tung.
“Trời nóng quá, tắm xong lười mặc đồ vào.” Tiêu Dã khoanh hai tay trước ngực, điệu bộ lười biếng.
Đang định quay về chuyện chính thì anh ấy chợt cảm giác có thứ gì đó chạm vào chân mình. Anh ấy cúi đầu xuống nhìn, hóa ra là Tia Sét Xanh, đang dùng đầu đụng vào anh ấy. Tiêu Dã quan sát như vậy cũng hiểu rõ là mình đã chắn đường của nó. Anh ấy nảy sinh ý đồ trêu chọc, không động đậy: “Tia Sét Xanh, nào, múa một bài cho tiểu gia xem rồi tiểu gia nhường đường cho mày.”
“Tiêu Dã, cậu đừng có ngứa miệng…”
Câu nói của Giang Chấp còn chưa kịp dứt thì đã giương mắt chứng kiến cảnh Tia Sét Xanh há miệng ra. Tiêu Dã ở bên kia còn chưa có một chút cảnh giác nào. Anh hét to: “Cẩn thận…”
Một giây sau Tiêu Dã đau đớn kêu lên: “Ai ui!”
Anh ấy hất chân theo phản xạ thì nhìn thấy Tia Sét Xanh làm một cú lộn nhào về phía sau rất đẹp, sau đó đáp đất chuẩn xác. Tiêu Dã đang định kiểm tra vết thương trên chân mình, ngước mắt liền chạm phải Tia Sét Xanh cũng đang giận dữ nhìn anh ấy ở ngay gần đó, bèn giật mình, chỉ tay vào nó: “Mày tính làm gì?”
Tia Sét Xanh lập tức tấn công về bên này. Chân nó cực kỳ nhanh nhẹn, còn mang theo một khí thế bừng bừng. Tiêu Dã nhìn thấy mà cảm giác da đầu tê rần: “Này này này, mình định làm gì? Ôi chao, ôi chao, ôi chao…”
Tiêu Dã mặc kệ vết thương ở chân ra sao, lao thẳng vào trong phòng sách như một mũi tên, xông tới bàn làm thuốc màu của Giang Chấp, quát to: “Quản lý con oắt rùa của cậu đi!”
Bình luận facebook