Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 157 - Chương 157
Chương 157 LIỆU CẬU CÓ VÌ ĐƯỜNG ĐƯỜNG MÀ Ở LẠI KHÔNG?
Năm phút sau, Tiêu Dã bất chấp nguy cơ có thể bị đập gãy chân, tiếp tục ở lì trong nhà của Giang Chấp. Anh ấy chiếm dụng xô pha. Một người bình thường trông đã dài rồi giờ nằm lên xô pha, cơ thể như càng dài ra thêm nữa, nhất là đôi chân dài rộng, vắt vẻo gác lên tay vịn xô pha lại khiến anh ấy trông cực kỳ nhàn nhã.
Có anh ấy ở đây, Giang Chấp đừng hòng làm được việc. Thêm nữa, câu nói vừa rồi của Giang Chấp giống như một quả ngư lôi bị ném xuống biển sâu vậy, thi thoảng lại nổ lên trong lòng Giang Chấp, anh lấy đâu ra tâm trạng để làm việc? Anh đứng bên cạnh quầy bar xay cà phê, tiếng từng hạt cà phê nát vụn ra đập thẳng vào tai, tạo cảm giác rất thích thú. Anh nghĩ, xương của con người khi bị nghiền nát thành bột có phải cũng sẽ phát ra âm thanh như thế này không. Còn nữa… Những người thợ thời cổ đại khi tô màu lên bích họa, nguyên liệu mà họ sử dụng liệu có thật sự có thêm thành phần bột xương không?
Giang Chấp vừa xay cà phê vừa suy tư về thành phần của xương người: Nước, cốt giao(*) và các muối can-xi. Trong đó cốt giao chiếm khoảng bốn mươi phần trăm thành phần, quyết định tính đàn hồi và tính dẻo của xương. Muối can-xi chiếm khoảng sáu mươi phần trăm thành phần, quyết định độ cứng của xương. Muối can-xi của xương còn có tên gọi khác là muối xương, với các thành phần hóa học chủ yếu là Can-xi và Phốt pho…
(*) Ossein hay cốt giao là một chất nền cấu thành mô tế bào của da, sụn và xương. Cốt giao chứa 95% collagen. Cốt giao giúp đảm bảo tính mềm dẻo của xương, đối ngược với canxi-làm cho xương bền chắc. Tỉ lệ chất cốt giao thay đổi theo độ tuổi.
Hợp chất Phốt pho hóa thông qua quá trình phân giải hình thành nên Phốt phin. Trong Phốt phin có một chất gọi là Diphosphines, sẽ tự cháy trong không khí, sau đó hình thành nên một ngọn lửa khá yếu màu xanh lam lục… Giang Chấp quay đầu nhìn chằm chằm về phía Tiêu Dã đang nằm trên xô pha, nghĩ bụng: Người cao to thì thành phần Phốt phin trong xương cũng không ít, nghiền nát hết thành bột để làm thành nguyên liệu phết lên bích họa, lâu dần, bức tường bích họa ấy sẽ sáng lấp lánh bling bling, cũng đẹp lắm chứ.
Tiêu Dã nào có ngờ được những suy nghĩ trong đầu Giang Chấp lúc này lại “rực rỡ” đến mức ấy. Anh ấy bắt đầu lại chủ đề vừa rồi một cách nghiêm túc: “Giang Chấp, cậu nói thử xem, tại sao tôi lại không thể hẹn Đường Đường đi xem phim chứ? Cùng lắm cậu chỉ là sư phụ của người ta, ở một vị trí mà người ta chưa chắc đã thừa nhận. Cậu ngang nhiên đứng chặn là sao chứ?”
Giang Chấp chẳng hơi đâu tốn nhiều nước bọt với anh ấy, nói đi nói lại chẳng qua vẫn chỉ có một ý ấy: Đừng có mơ!
Tiêu Dã bắt đầu trình bày lý lẽ với anh: “Thứ nhất, tôi cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi, đến với Thịnh Đường vừa hay cắt đứt được suy nghĩ giục tôi đi xem mắt của mẹ tôi; Thứ hai…” Anh ấy nhìn chằm chằm góc nghiêng của Giang Chấp, cười rất cố tình: “Tôi là người được dì Mạc ‘khâm điểm’, lẽ nào ông anh đây không nhớ?”
Động tác xay cà phê của Giang Chấp chợt khựng lại. Lần này anh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiêu Dã, nhíu mày: “Cậu thích Tiểu Thất sao?”
Tiêu Dã uể oải nói: “Thích chứ, không thích tôi lao tâm khổ tứ như vậy làm gì?”
“Biến.” Giang Chấp không vui: “Như cậu mà cũng gọi là thích à? Tôi thấy cậu chỉ đang mượn Tiểu Thất về làm bia đỡ đạn!”
Tiêu Dã không bực mình, ngược lại cười phá lên: “Tôi chợt phát hiện ra con người cậu hài hước thật đấy. Cậu không để cho Đường Đường qua lại quá gần gũi với Vương Diễm, nói Vương Diễm đạo đức không tốt, có ý đồ khác. Rồi cậu lại không để cho tôi được hẹn Đường Đường đi xem phim, mắng tôi tiếp cận cô ấy thực ra là muốn lấy cô ấy làm bia đỡ đạn. Giang Chấp, cậu chỉ làm sư phụ người ta thôi, có phải hơi bao đồng quá không?”
Giang Chấp dừng động tác đang dang dở lại, quay người, lưng tựa vào quầy bar: “Cậu còn có thói quen bậy khe cửa… à không, bậy cửa hang đá để nghe trộm nữa à? Tiêu Dã, đây là chuyện đàn bà con gái mới làm thôi.”
“Cậu không cần biết tôi là đàn bà hay là đàn ông. Giang Chấp, tôi hỏi cậu, cậu quản lý chuyện công việc của Đường Đường thì thôi đi, còn quản lý cả chuyện cô ấy có đổi ngành không, tiếp xúc với người đàn ông nào? Nếu Đường Đường thật sự cô độc tới già cũng không ai cần, sao hả, cậu còn định quản cô ấy cả đời à?”
Giang Chấp trầm giọng: “Vậy thì tôi sẽ quản cô ấy cả đời.”
Tiêu Dã bật cười, hỏi ngược lại: “Cậu lấy tư cách gì?”
Giang Chấp như một người đã bị dồn ép tới chân tường, không còn đường lùi nào khác, há hốc miệng, nhất thời không biết phải trả lời ra sao. Tiêu Dã thấy vậy cũng không bắng nhắng nữa. Anh ấy ngồi dậy, ngước mắt nhìn Giang Chấp: “Bên ngoài người ta hay đồn đại rằng vợ chồng nhà họ Thịnh tình cảm sâu nặng như chim liền cánh, như cây liền cành, sinh ra một cô con gái cũng không khác nào làm cái bóng đèn giữa họ. Nhưng trên thực tế, Đường Đường lại là viên ngọc minh châu trong tay họ, Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa coi cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Đường Đường một lòng muốn chạy tới Đôn Hoàng, hai vợ chồng nhà họ Thịnh ngoài mặt không nói năng gì, nhưng sau lưng kỳ thực lo lên lo xuống cho Đường Đường. Nhất là Mạc Họa, bà ấy gọi không biết bao nhiêu cuộc tới cho sư phụ của tôi, nói hết nước hết cái, nhờ vả mọi người ở phía Đôn Hoàng nhất định phải chăm lo thật tốt cho Đường Đường. Một chút động tĩnh dù là nhỏ nhất của Đường Đường ở Đôn Hoàng thật ra họ đều biết cả, chưa cần nói đến chuyện lần trước thân phận của cậu bị bại lộ, bị đưa lên khắp các trang báo mạng, rần rần một thời gian.”
“Tiêu Dã, cậu muốn nói chuyện gì?”
Tiêu Dã thở dài: “Điều tôi muốn nói là, nếu suy đoán của tôi không sai thì chỉ vài ngày nữa thôi, Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa cũng sẽ có mặt ở Đôn Hoàng, chuyện của cậu và cô ấy ầm ĩ quá mức mà.”
Giang Chấp sững người, nét mặt có vẻ đăm chiêu.
“Thế nên ban nãy tôi mới muốn hỏi vặn cậu, cậu dựa vào đâu để can dự vào cuộc đời của Đường Đường, hoặc nên nói là cậu có tư cách gì làm vậy?” Tiêu Dã nói trúng tim đen: “Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm nay rồi, chưa dám nói mọi chuyện của cậu tôi đều thấu tỏ hết, chí ít tôi hiểu rõ tính cách của cậu. Cậu về nước chính là vì hang số 0. Vì lý tưởng ư? Hay là muốn tìm tòi tăng thêm kiến thức? Giang Chấp, tôi nghĩ tất cả những điều này đều không phải mục đích thật sự của cậu. Cậu không nói thì tôi cũng không hỏi tới cùng nữa, nhưng dính dáng tới Đường Đường, tôi chỉ hỏi cậu một câu: Nếu một ngày cậu đạt được mục đích của mình rồi, cậu có vì Đường Đường mà ở lại đây hay không?”
Giang Chấp trầm mặc, độ cong của khuôn cằm vì bờ môi mím chặt của anh mà trở nên sắc bén, lạnh lùng. Rất lâu anh vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời, giống như đang suy nghĩ về câu nói của Tiêu Dã, lại giống như đang nghĩ một chuyện gì khác… Một lúc sau, anh mới lên tiếng, chất giọng hơi trầm khàn: “Cậu chắc chắn bố mẹ của Đường Đường sẽ tới chứ?”
Anh vẫn luôn cảm thấy Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa rất nuông chiều Thịnh Đường, qua một vài câu nói bâng quơ của Thịnh Đường thường ngày cũng có thể cảm nhận được. Ở nhà họ Thịnh, bố mẹ cô cho cô một sự tự do và quyền lựa chọn cực lớn, bằng không sao có thể để mặc cho đứa con gái cưng duy nhất của mình chạy tới Đôn Hoàng?
Đừng nói cô là con gái, một người đàn ông đã trưởng thành như Tiêu Dã, gia đình vẫn một ngày ba lần gọi điện thoại tới thúc giục anh ấy chuyển ngành.
Tiêu Dã gật đầu không chút do dự: “Chắc chắn, nhất định, thậm chí là khẳng định.”
***
Thật ra trong lòng Thịnh Đường ngập tràn cảm giác thất bại. Trốn tránh Giang Chấp chỉ là cô không muốn khiến anh nhìn thấy cô thêm phiền lòng.
Thế là sau khi trở về chung cư, cô không dám lộ mặt nữa, nghĩ sao vẫn cảm thấy một người làm fan cứng như mình thật là thất bại. Anh muốn nghe gì? Thích nghe gì? Ông trời ơi, cô quả thực có nghĩ tới sụp đổ cũng chẳng hiểu.
Nhóm các chị em cây khế cứ thế chịu tội nợ, bị Thịnh Đường liên tục dội bom, khiến Trình Tần tức đến mức thẳng thừng gửi tin nhắn thoại vào trong nhóm kêu gào: Gào tướng lên như vậy làm gì chứ? Cậu mộng xuân à? Hay cậu bị anh ấy dụ dỗ quan hệ rồi?
Đừng làm như mình trong sáng lắm, nói trắng ra chẳng phải cậu vẫn ham muốn cơ thể của anh ấy sao? Thẳng thừng đẩy ngã anh ấy ra là xong chuyện, mặc kệ anh ấy muốn nghe gì. Anh ấy không bao giờ uống rượu đúng không? Chắc chắn tửu lượng không ra sao rồi. Một cút Ngọc Dạ của Đôn Hoàng đảm bảo ngất xỉu, cậu cứ thế đè ra thôi!
Du Diệp cũng đang ở trên mạng. So với chất giọng “nam tính” của Trình Tần, cô ấy dịu dàng hơn hẳn: Đừng có nghe Trình Trình, cậu ấy toàn đưa ra mấy mưu kế vớ vẩn.
Thịnh Đường: Trình Tần, cậu học hỏi thiếu nữ Du Diệp nhà ta đi. Những câu cậu nói có phải tiếng người không? Mình là loại người ấy sao?
Du Diệp: Đường Đường, ý của mình là, đàn ông một khi ngất xỉu ra đó rồi còn làm ăn gì được nữa? Tự dưng cậu còn lãng phí một cút Ngọc Dạ Đôn Hoàng.
Thịnh Đường: …
Trình Tần: Ha ha ha! Vậy tức là phải đè ra lúc còn tỉnh táo? Với thể lực của Thịnh Đường thì hơi căng đấy. Mình từng gặp Giang Chấp rồi. Với vóc dáng đó, khung xương đó, với hình ảnh vai rộng hông thon như tam giác ngược đó… Hán tử trên lưng ngựa, chàng thật là anh dũng oai phong…
Du Diệp: Đúng rồi Đường Đường! Khi nào cậu đi xăm người vậy, chữ ký trên xương quai xanh của cậu chắc bay từ đời nào rồi phải không?
…
Thịnh Đường tắt nhóm chat đi, dự định sẽ tuyệt giao với họ hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc Thẩm Dao tới gõ cửa, Thịnh Đường giật bắn cả người, phản ứng đầu tiên là nghĩ Giang Chấp đã qua. Cũng chẳng hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ này, cô luôn có cảm giác anh sẽ không thể hành xử ý nhị mà sẽ mắng cho cô một trận té tát.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Dao, tảng đá lớn trong lòng cô ầm ầm sập xuống. Rồi lại sợ đứng ngoài cửa quá ồn sẽ gọi Giang Chấp tới, cô mắt la mày lét ngó nghiêng sang cửa phòng anh, sau đó khẩn trương kéo tuột Thẩm Dao vào nhà, đóng kín cửa lại.
Khiến cho Thẩm Dao chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô ấy cũng không gạn hỏi tỉ mỉ, chỉ khéo léo và bóng gió biểu đạt mục đích tới đây của mình.
Đại ý thì Thịnh Đường coi như đã nghe hiểu rồi, vẫn là chuyện điệu múa Hương Toàn, vẫn còn thiếu một chi tiết quan trọng nhất. Trước đó cô đã hứa với Thẩm Dao sẽ múa cho cô ấy xem, nhưng lần lữa tới tận bây giờ cô vẫn chưa thực hiện lời hứa, vậy nên Thẩm Dao tới tận cửa đòi nợ.
Kể ra thì cô cũng không đúng thật, để cho Thẩm Dao mừng hụt một phen.
Nghĩ bụng ngày mai đi vào hang chắc cũng chẳng nhận được một sự nhiệt tình từ Giang Chấp, cô quyết định, đập bàn: “Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ múa cho cô xem! Đứng trong nhà múa không thoải mái, chúng ta hẹn nhau ngoài sa mạc Gobi, để
cho cô được chứng kiến sự lợi hại của Thịnh Đường ‘Phi Thiên’ đây!”
Năm phút sau, Tiêu Dã bất chấp nguy cơ có thể bị đập gãy chân, tiếp tục ở lì trong nhà của Giang Chấp. Anh ấy chiếm dụng xô pha. Một người bình thường trông đã dài rồi giờ nằm lên xô pha, cơ thể như càng dài ra thêm nữa, nhất là đôi chân dài rộng, vắt vẻo gác lên tay vịn xô pha lại khiến anh ấy trông cực kỳ nhàn nhã.
Có anh ấy ở đây, Giang Chấp đừng hòng làm được việc. Thêm nữa, câu nói vừa rồi của Giang Chấp giống như một quả ngư lôi bị ném xuống biển sâu vậy, thi thoảng lại nổ lên trong lòng Giang Chấp, anh lấy đâu ra tâm trạng để làm việc? Anh đứng bên cạnh quầy bar xay cà phê, tiếng từng hạt cà phê nát vụn ra đập thẳng vào tai, tạo cảm giác rất thích thú. Anh nghĩ, xương của con người khi bị nghiền nát thành bột có phải cũng sẽ phát ra âm thanh như thế này không. Còn nữa… Những người thợ thời cổ đại khi tô màu lên bích họa, nguyên liệu mà họ sử dụng liệu có thật sự có thêm thành phần bột xương không?
Giang Chấp vừa xay cà phê vừa suy tư về thành phần của xương người: Nước, cốt giao(*) và các muối can-xi. Trong đó cốt giao chiếm khoảng bốn mươi phần trăm thành phần, quyết định tính đàn hồi và tính dẻo của xương. Muối can-xi chiếm khoảng sáu mươi phần trăm thành phần, quyết định độ cứng của xương. Muối can-xi của xương còn có tên gọi khác là muối xương, với các thành phần hóa học chủ yếu là Can-xi và Phốt pho…
(*) Ossein hay cốt giao là một chất nền cấu thành mô tế bào của da, sụn và xương. Cốt giao chứa 95% collagen. Cốt giao giúp đảm bảo tính mềm dẻo của xương, đối ngược với canxi-làm cho xương bền chắc. Tỉ lệ chất cốt giao thay đổi theo độ tuổi.
Hợp chất Phốt pho hóa thông qua quá trình phân giải hình thành nên Phốt phin. Trong Phốt phin có một chất gọi là Diphosphines, sẽ tự cháy trong không khí, sau đó hình thành nên một ngọn lửa khá yếu màu xanh lam lục… Giang Chấp quay đầu nhìn chằm chằm về phía Tiêu Dã đang nằm trên xô pha, nghĩ bụng: Người cao to thì thành phần Phốt phin trong xương cũng không ít, nghiền nát hết thành bột để làm thành nguyên liệu phết lên bích họa, lâu dần, bức tường bích họa ấy sẽ sáng lấp lánh bling bling, cũng đẹp lắm chứ.
Tiêu Dã nào có ngờ được những suy nghĩ trong đầu Giang Chấp lúc này lại “rực rỡ” đến mức ấy. Anh ấy bắt đầu lại chủ đề vừa rồi một cách nghiêm túc: “Giang Chấp, cậu nói thử xem, tại sao tôi lại không thể hẹn Đường Đường đi xem phim chứ? Cùng lắm cậu chỉ là sư phụ của người ta, ở một vị trí mà người ta chưa chắc đã thừa nhận. Cậu ngang nhiên đứng chặn là sao chứ?”
Giang Chấp chẳng hơi đâu tốn nhiều nước bọt với anh ấy, nói đi nói lại chẳng qua vẫn chỉ có một ý ấy: Đừng có mơ!
Tiêu Dã bắt đầu trình bày lý lẽ với anh: “Thứ nhất, tôi cũng đã đến tuổi dựng vợ gả chồng rồi, đến với Thịnh Đường vừa hay cắt đứt được suy nghĩ giục tôi đi xem mắt của mẹ tôi; Thứ hai…” Anh ấy nhìn chằm chằm góc nghiêng của Giang Chấp, cười rất cố tình: “Tôi là người được dì Mạc ‘khâm điểm’, lẽ nào ông anh đây không nhớ?”
Động tác xay cà phê của Giang Chấp chợt khựng lại. Lần này anh quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tiêu Dã, nhíu mày: “Cậu thích Tiểu Thất sao?”
Tiêu Dã uể oải nói: “Thích chứ, không thích tôi lao tâm khổ tứ như vậy làm gì?”
“Biến.” Giang Chấp không vui: “Như cậu mà cũng gọi là thích à? Tôi thấy cậu chỉ đang mượn Tiểu Thất về làm bia đỡ đạn!”
Tiêu Dã không bực mình, ngược lại cười phá lên: “Tôi chợt phát hiện ra con người cậu hài hước thật đấy. Cậu không để cho Đường Đường qua lại quá gần gũi với Vương Diễm, nói Vương Diễm đạo đức không tốt, có ý đồ khác. Rồi cậu lại không để cho tôi được hẹn Đường Đường đi xem phim, mắng tôi tiếp cận cô ấy thực ra là muốn lấy cô ấy làm bia đỡ đạn. Giang Chấp, cậu chỉ làm sư phụ người ta thôi, có phải hơi bao đồng quá không?”
Giang Chấp dừng động tác đang dang dở lại, quay người, lưng tựa vào quầy bar: “Cậu còn có thói quen bậy khe cửa… à không, bậy cửa hang đá để nghe trộm nữa à? Tiêu Dã, đây là chuyện đàn bà con gái mới làm thôi.”
“Cậu không cần biết tôi là đàn bà hay là đàn ông. Giang Chấp, tôi hỏi cậu, cậu quản lý chuyện công việc của Đường Đường thì thôi đi, còn quản lý cả chuyện cô ấy có đổi ngành không, tiếp xúc với người đàn ông nào? Nếu Đường Đường thật sự cô độc tới già cũng không ai cần, sao hả, cậu còn định quản cô ấy cả đời à?”
Giang Chấp trầm giọng: “Vậy thì tôi sẽ quản cô ấy cả đời.”
Tiêu Dã bật cười, hỏi ngược lại: “Cậu lấy tư cách gì?”
Giang Chấp như một người đã bị dồn ép tới chân tường, không còn đường lùi nào khác, há hốc miệng, nhất thời không biết phải trả lời ra sao. Tiêu Dã thấy vậy cũng không bắng nhắng nữa. Anh ấy ngồi dậy, ngước mắt nhìn Giang Chấp: “Bên ngoài người ta hay đồn đại rằng vợ chồng nhà họ Thịnh tình cảm sâu nặng như chim liền cánh, như cây liền cành, sinh ra một cô con gái cũng không khác nào làm cái bóng đèn giữa họ. Nhưng trên thực tế, Đường Đường lại là viên ngọc minh châu trong tay họ, Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa coi cô ấy còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình. Đường Đường một lòng muốn chạy tới Đôn Hoàng, hai vợ chồng nhà họ Thịnh ngoài mặt không nói năng gì, nhưng sau lưng kỳ thực lo lên lo xuống cho Đường Đường. Nhất là Mạc Họa, bà ấy gọi không biết bao nhiêu cuộc tới cho sư phụ của tôi, nói hết nước hết cái, nhờ vả mọi người ở phía Đôn Hoàng nhất định phải chăm lo thật tốt cho Đường Đường. Một chút động tĩnh dù là nhỏ nhất của Đường Đường ở Đôn Hoàng thật ra họ đều biết cả, chưa cần nói đến chuyện lần trước thân phận của cậu bị bại lộ, bị đưa lên khắp các trang báo mạng, rần rần một thời gian.”
“Tiêu Dã, cậu muốn nói chuyện gì?”
Tiêu Dã thở dài: “Điều tôi muốn nói là, nếu suy đoán của tôi không sai thì chỉ vài ngày nữa thôi, Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa cũng sẽ có mặt ở Đôn Hoàng, chuyện của cậu và cô ấy ầm ĩ quá mức mà.”
Giang Chấp sững người, nét mặt có vẻ đăm chiêu.
“Thế nên ban nãy tôi mới muốn hỏi vặn cậu, cậu dựa vào đâu để can dự vào cuộc đời của Đường Đường, hoặc nên nói là cậu có tư cách gì làm vậy?” Tiêu Dã nói trúng tim đen: “Chúng ta quen nhau đã bao nhiêu năm nay rồi, chưa dám nói mọi chuyện của cậu tôi đều thấu tỏ hết, chí ít tôi hiểu rõ tính cách của cậu. Cậu về nước chính là vì hang số 0. Vì lý tưởng ư? Hay là muốn tìm tòi tăng thêm kiến thức? Giang Chấp, tôi nghĩ tất cả những điều này đều không phải mục đích thật sự của cậu. Cậu không nói thì tôi cũng không hỏi tới cùng nữa, nhưng dính dáng tới Đường Đường, tôi chỉ hỏi cậu một câu: Nếu một ngày cậu đạt được mục đích của mình rồi, cậu có vì Đường Đường mà ở lại đây hay không?”
Giang Chấp trầm mặc, độ cong của khuôn cằm vì bờ môi mím chặt của anh mà trở nên sắc bén, lạnh lùng. Rất lâu anh vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời, giống như đang suy nghĩ về câu nói của Tiêu Dã, lại giống như đang nghĩ một chuyện gì khác… Một lúc sau, anh mới lên tiếng, chất giọng hơi trầm khàn: “Cậu chắc chắn bố mẹ của Đường Đường sẽ tới chứ?”
Anh vẫn luôn cảm thấy Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa rất nuông chiều Thịnh Đường, qua một vài câu nói bâng quơ của Thịnh Đường thường ngày cũng có thể cảm nhận được. Ở nhà họ Thịnh, bố mẹ cô cho cô một sự tự do và quyền lựa chọn cực lớn, bằng không sao có thể để mặc cho đứa con gái cưng duy nhất của mình chạy tới Đôn Hoàng?
Đừng nói cô là con gái, một người đàn ông đã trưởng thành như Tiêu Dã, gia đình vẫn một ngày ba lần gọi điện thoại tới thúc giục anh ấy chuyển ngành.
Tiêu Dã gật đầu không chút do dự: “Chắc chắn, nhất định, thậm chí là khẳng định.”
***
Thật ra trong lòng Thịnh Đường ngập tràn cảm giác thất bại. Trốn tránh Giang Chấp chỉ là cô không muốn khiến anh nhìn thấy cô thêm phiền lòng.
Thế là sau khi trở về chung cư, cô không dám lộ mặt nữa, nghĩ sao vẫn cảm thấy một người làm fan cứng như mình thật là thất bại. Anh muốn nghe gì? Thích nghe gì? Ông trời ơi, cô quả thực có nghĩ tới sụp đổ cũng chẳng hiểu.
Nhóm các chị em cây khế cứ thế chịu tội nợ, bị Thịnh Đường liên tục dội bom, khiến Trình Tần tức đến mức thẳng thừng gửi tin nhắn thoại vào trong nhóm kêu gào: Gào tướng lên như vậy làm gì chứ? Cậu mộng xuân à? Hay cậu bị anh ấy dụ dỗ quan hệ rồi?
Đừng làm như mình trong sáng lắm, nói trắng ra chẳng phải cậu vẫn ham muốn cơ thể của anh ấy sao? Thẳng thừng đẩy ngã anh ấy ra là xong chuyện, mặc kệ anh ấy muốn nghe gì. Anh ấy không bao giờ uống rượu đúng không? Chắc chắn tửu lượng không ra sao rồi. Một cút Ngọc Dạ của Đôn Hoàng đảm bảo ngất xỉu, cậu cứ thế đè ra thôi!
Du Diệp cũng đang ở trên mạng. So với chất giọng “nam tính” của Trình Tần, cô ấy dịu dàng hơn hẳn: Đừng có nghe Trình Trình, cậu ấy toàn đưa ra mấy mưu kế vớ vẩn.
Thịnh Đường: Trình Tần, cậu học hỏi thiếu nữ Du Diệp nhà ta đi. Những câu cậu nói có phải tiếng người không? Mình là loại người ấy sao?
Du Diệp: Đường Đường, ý của mình là, đàn ông một khi ngất xỉu ra đó rồi còn làm ăn gì được nữa? Tự dưng cậu còn lãng phí một cút Ngọc Dạ Đôn Hoàng.
Thịnh Đường: …
Trình Tần: Ha ha ha! Vậy tức là phải đè ra lúc còn tỉnh táo? Với thể lực của Thịnh Đường thì hơi căng đấy. Mình từng gặp Giang Chấp rồi. Với vóc dáng đó, khung xương đó, với hình ảnh vai rộng hông thon như tam giác ngược đó… Hán tử trên lưng ngựa, chàng thật là anh dũng oai phong…
Du Diệp: Đúng rồi Đường Đường! Khi nào cậu đi xăm người vậy, chữ ký trên xương quai xanh của cậu chắc bay từ đời nào rồi phải không?
…
Thịnh Đường tắt nhóm chat đi, dự định sẽ tuyệt giao với họ hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Lúc Thẩm Dao tới gõ cửa, Thịnh Đường giật bắn cả người, phản ứng đầu tiên là nghĩ Giang Chấp đã qua. Cũng chẳng hiểu vì sao cô lại có suy nghĩ này, cô luôn có cảm giác anh sẽ không thể hành xử ý nhị mà sẽ mắng cho cô một trận té tát.
Sau khi nhìn thấy Thẩm Dao, tảng đá lớn trong lòng cô ầm ầm sập xuống. Rồi lại sợ đứng ngoài cửa quá ồn sẽ gọi Giang Chấp tới, cô mắt la mày lét ngó nghiêng sang cửa phòng anh, sau đó khẩn trương kéo tuột Thẩm Dao vào nhà, đóng kín cửa lại.
Khiến cho Thẩm Dao chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cô ấy cũng không gạn hỏi tỉ mỉ, chỉ khéo léo và bóng gió biểu đạt mục đích tới đây của mình.
Đại ý thì Thịnh Đường coi như đã nghe hiểu rồi, vẫn là chuyện điệu múa Hương Toàn, vẫn còn thiếu một chi tiết quan trọng nhất. Trước đó cô đã hứa với Thẩm Dao sẽ múa cho cô ấy xem, nhưng lần lữa tới tận bây giờ cô vẫn chưa thực hiện lời hứa, vậy nên Thẩm Dao tới tận cửa đòi nợ.
Kể ra thì cô cũng không đúng thật, để cho Thẩm Dao mừng hụt một phen.
Nghĩ bụng ngày mai đi vào hang chắc cũng chẳng nhận được một sự nhiệt tình từ Giang Chấp, cô quyết định, đập bàn: “Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ múa cho cô xem! Đứng trong nhà múa không thoải mái, chúng ta hẹn nhau ngoài sa mạc Gobi, để
cho cô được chứng kiến sự lợi hại của Thịnh Đường ‘Phi Thiên’ đây!”
Bình luận facebook