• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 156 - Chương 156

Chương 156 TÔI ĐỊNH THEO ĐUỔI CÔ ẤY

Chuyện bị rùa cắn là một việc rất mất mặt, nhất là Tia Sét Xanh. Nó là một con rùa tính tình kiêu ngạo, lạnh lùng nổi tiếng, bình thường chưa dồn ép nó tới một mức nào đó, nó tuyệt đối không tùy tiện há cái miệng vàng ngọc ra đâu. Thế nên lúc trước Giang Chấp mới lên tiếng cảnh cáo Tiêu Dã chớ có ngứa miệng.



Tiêu Dã né người, nhưng vẫn ngang ngược chiếm đóng bàn làm thuốc màu của Giang Chấp không chịu rời ra, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Thế này có là gì? Hồi nhỏ tôi còn từng bị chuột cắn đấy. Mẹ tôi nói lúc đó khắp người tôi toàn là máu, đầu ngón tay út còn sắp bị chuột gặm cắn sạch sẽ. Ra chiến trường sợ gì bom đạn, tiểu gia đây cũng là người từng trải qua mưa máu gió tanh đấy, cậu không cần lo lắng cho tôi.”



Giang Chấp ngước mắt lên nhìn anh ấy, thái độ hờ hững rồi lấy một nhúm bông đã được khử trùng và thấm oxy già lau nhẹ lên vết thương của anh ấy. Tiêu Dã cực kỳ điềm nhiên hưởng thụ màn chăm sóc vết thương tới từ chủ nhân của kẻ gây tai nạn, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Tia Sét Xanh lại bắt đầu lề rề bò loăng quăng theo tuyến đường mà nó đã định sẵn. Màn phẫn độ rượt đuổi ban nãy, dám chắc ở trong mắt nó là một màn kịch thảm hại mà thôi.



Tiêu Dã hừ một tiếng: “Giang Chấp, các cụ nói một câu rất đúng: Chó không quá tám năm, gà không quá sáu năm(*). Con Tia Sét Xanh này cũng được coi là một con rùa sống thọ trong họ nhà rùa rồi phải không. Trước khi nó kịp thành tinh thì băm nó ra, băm nó ra hầm canh cho xong.” Nói xong câu này, anh ấy lại thấy Tia Sét Xanh ngước mắt lên nhìn mình, hai con mắt đen láy như hạt đậu, ngập tràn ý cảnh cáo.




(*) Xuất phát từ Dịch yêu, có ý nghĩa: Không nên nuôi một con chó quá tám năm, không nên nuôi một con gà quá sáu năm, bằng không những con vật này sẽ vì được tiếp xúc với người một thời gian dài mà dần dần “nhân tính hóa”, sớm muộn gì cũng thành tinh, gây họa cho con người.



“Cậu nhìn đi, cậu nhìn đi, cái ánh mắt kia của nó vừa nhìn đã chắc chắn là thành tinh rồi!” Tiêu Dã đang ngồi hẳn lên bàn, hoàn toàn không sợ Tia Sét Xanh lại làm một cú nhún người nhảy lên: “Đúng là chủ như thế nào thì rùa sẽ như thế. Nhìn thấy chưa? Ngay cả ánh mắt của nó cũng giống cậu y như đúc. Ấy nhẹ chút…”



Miếng cắn này của Tia Sét Xanh không thể coi là nhẹ, rách da chảy máu rồi, để lại một vết sẹo nhỏ xíu trên bàn chân rắn rỏi của Tiêu Dã; Nhưng cũng không thể coi là nặng, chí ít chưa cắn cho anh mất đi một nửa da bàn chân hay làm xuất hiện nhiều lỗ máu. Có chăng chỉ muốn trừng phạt anh ấy tội ngứa miệng và chặn đường đi dạo loăng quăng của nó.

Nhưng chỉ với một vết thương nhỏ xíu như thế đủ khiến Tiêu Dã ngang nhiên, mặt dày đổ hết cho Giang Chấp, anh buộc phải tận tay xử lý vết thương cho anh ấy, nợ của rùa thì chủ trả thay. Không cần biết Giang Chấp có đồng ý hay không, tóm lại anh ấy đã nằm bò lên bệ thao tác, chống chân lên, hoàn toàn bày ra tư thế của một người thương tật đầy mình.



Hôm nay Giang Chấp coi như cũng nuông chiều anh ấy, để mặc cho Tiêu Dã cậy có chút thương tích vặt cũng giở trò đanh đá. Dù sao anh pha chế thuốc màu đã lâu cũng mệt mỏi, chi bằng ngồi nghe Tiêu Dã luyên thuyên một lúc. Nghĩ tới đây, Giang Chấp lại bất chợt nhớ tới Thịnh Đường. Từ lần trước, sau khi anh dạy cô phương pháp lọc khoáng liệu thời cổ, mảng chia tỷ lệ thuốc màu này anh đã dần dần buông tay để cho cô làm rồi. Danh hiệu họa sĩ thiên tài không phải có được một cách bừa bãi. Cô có một trực giác nhạy cảm đối với màu sắc, đây là bản lĩnh tổ tiên ban cho để kiếm cơm chứ không phải luyện ra được.



Nhưng sau cuộc “nói chuyện” ở trong hang ban sáng, cô nhóc đó đang có vẻ muốn trốn tránh anh, trở về khu chung cư cũng không giáp mặt cô lần nào, cô lại càng không tới đập cửa nhà anh lúc nửa đêm để hỏi anh ăn khuya món gì như mấy ngày trước đó…



Nha đầu chết tiệt, nhốt mình trong phòng để suy nghĩ chuyện gì chứ?



“Hì hì hì…” Bàn tay của Tiêu Dã đã khuơ khuơ trước mắt Giang Chấp phải tới nửa phút rồi. Anh ấy lên tiếng gọi hồn: “Đang nghĩ gì vậy? Không lẽ định hầm Tia Sét Xanh lên để trả thù cho tôi thật?”



Giang Chấp liếc nhìn anh ấy một cái, lực tay mạnh lên gấp đôi: “Cậu tưởng bở hơi nhiều đấy.”



Tiêu Dã đau đớn kêu la oai oái.



Đúng lúc này, Kỳ Dư và La Chiếm đi ngang qua bên ngoài cửa. Hai người họ vừa đi chợ đêm Sa Châu trở về, chợt nghe thấy tiếng Tiêu Dã vọng ra từ trong căn nhà của Giang Chấp: “Ấy, cậu nhẹ chút đi… Nhẹ chút, cậu nặng tay như vậy làm gì chứ? Ai yo, ai yo, không chịu nổi nữa rồi…”



Bước chân Kỳ Dư loạng choạng, anh ấy trợn tròn hai mắt, khi phản ứng lại thì muốn thò đầu vào trong xem rốt cuộc đang có chuyện gì. Nhưng anh ấy bị La Chiếm túm lại. Bàn tay lớn của La Chiếm giữ chặt gáy của Kỳ Dư, ra sức lôi Kỳ Dư trở về căn nhà của họ. Trước khi đi vào cửa, Kỳ Dư vẫn còn không nén nổi tò mò, cố liếc về phía nhà của Giang Chấp…



Vì góc độ nên nhìn không rõ ràng lắm, chỉ thấy một đôi chân dài, và một bàn tay gầy với những khớp xương rõ ràng đặt trên bàn chân.



Kịch liệt… đến vậy ư? Vietwriter.vn



Tiêu Dã ở trong phòng hoàn toàn không biết mình đã trở thành một “phong cảnh”, kêu la một lúc lâu cũng chẳng đổi được nửa phần thương hoa tiếc ngọc của Giang Chấp, nên cũng đành thôi. Cuối cùng đôi tai của Giang Chấp cũng được yên ổn, định khử trùng nốt cho Tiêu Dã lần cuối là xong, tránh để cho anh ấy cứ càm ràm liên tục chuyện phải đi tiêm thuốc phòng chó dại: “Cậu tìm tôi tính nói chuyện gì?”



Bấy giờ Tiêu Dã mới sực nhớ ra mình vẫn còn chuyện chính, bèn uể oải cất lời: “Tôi muốn nói với cậu một chuyện nghiêm túc. Tôi muốn hẹn Đường Đường đi xem phim. Cậu là sư phụ của cô ấy, có biết thường ngày cô ấy thích xem thể loại phim gì không?”

“Hẹn cô ấy đi xem phim?” Giang Chấp nhíu mày nhìn Tiêu Dã chằm chằm.



“Đúng vậy, tôi định theo đuổi cô ấy… Ai yo, mẹ ơi, đau, đau… nhẹ tay chút!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom