• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 158 - Chương 158 PHẢI ĐI HÓNG THÔI!

Chương 158 PHẢI ĐI HÓNG THÔI!

Hôm sau, nhiệt độ không khí ở Đôn Hoàng lên tới bốn mươi hai độ. Tuy rằng đã bước vào tháng Chín, nhưng thời gian ban ngày cũng không nói ngắn là ngắn đi ngay. Có vẻ như trước khi nhắm mắt ngủ, sắc trời cũng chỉ vừa sập xuống, còn khi mở mắt ra, vén rèm cửa lên thì ánh nắng ban mai đã chói chang chiếu thẳng vào mắt rồi, chẳng khác nào bầu trời chưa từng tối đi cả.



Thịnh Đường vẫn không dám trực tiếp giáp mặt với Giang Chấp. Mới sáng sớm ra cô đã nhờ Tiêu Dã chuyển lời xin nghỉ, sau đó còn bổ sung một câu: Thật ra em làm như vậy cũng là vì công việc. Sư huynh, anh nghĩ mà xem, nếu em không phải là một người yêu nghề kính nghiệp, em hà tất phải đứng dưới cái nắng chang chang, tự làm khổ mình chứ? Trong hang tuy là nóng thật đấy nhưng dù gì cũng không phải phơi nắng trực tiếp.



Tiêu Dã lúc đó còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nghe vào tai trái thì rơi ra tai phải, chẳng được mấy câu ở lại trong đầu, chỉ mơ màng hiểu được rằng vì công việc, Thịnh Đường muốn thông qua anh ấy xin phép Giang Chấp nghỉ làm. Anh ấy vẫn mơ mơ hồ hồ, nói không rõ ràng cho lắm: “Nếu đã là vì công việc thì em còn xin nghỉ làm gì chứ?”



“Hôm nay em sẽ không vào trong hang.”



“Không vào hang thì em đi đâu?”



“À…” Thịnh Đường băn khoăn trong điện thoại: “Chắc là tới thành phố ma quỷ Yardang.”



Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Tiêu Dã lại mơ màng ngủ thiếp đi, trước khi chìm hẳn vào cơn mộng mị, anh ấy vẫn còn đang nghĩ: Đang yên đang lành tới thành phố ma quỷ làm cái gì chứ? Một đống đất đá, có gì hay ho để xem đâu? Ngay sau đó, anh ấy liền mơ thấy thành phố ma quỷ Yardang. Cát vàng bay đầy trời. Khi len lỏi qua các trụ đất màu vàng, những cơn gió phát ra những tiếng ù ù, giống như tiếng nỉ non của ai đó. Anh ấy dạo bước trên sa mạc Gobi, đi hai bước lún xuống một bước, cứ thế đi thẳng về phía gò đất cao nhất. Đi mãi, đi mãi, bên dưới lớp cát sa mạc chợt xuất hiện một bàn tay túm chặt lấy chân của anh ấy. Có một giọng nói âm u vang lên: Ai cho cậu đi vào đây?



Ở trong giấc mơ, anh ấy điên cuồng gào thét: Thả tôi ra! Đường Đường, em đừng sợ, sư huynh tới cứu em đây!





Nơi có Hòa điền mỹ ngọc lưu truyền vào Trung Nguyên được đặt tên là Ngọc Môn. Đầu phía Tây của hành lang Hà Tây là cửa khẩu bắt buộc phải đi qua khi muốn đi từ Đôn Hoàng, cửa phía Tây con đường tơ lụa cổ vào con đường phía Bắc hoặc chính giữa Tây Vực. Hướng ra bên ngoài, cách cửa khẩu phía Tây chín mươi cây số sẽ có quần thể Yardang. Trong quần thể này có rất nhiều gò đất với những hình thù đặc biệt khác nhau, thoạt nhìn qua sẽ giống như có tường thành, có các bức tượng, có chiến hạm, kỳ diệu vô cùng. Chỉ có điều khi có gió thổi qua, những âm thanh ở đây tạo cảm giác thê lương, thảm khốc, giống như tiếng ma quỷ gọi hồn vậy, đi ban đêm sẽ vòng vèo không thể thoát ra ngoài, nên nơi đây mới được mệnh danh là thành phố ma quỷ.



Ngang qua hang số 0, chiếc xe tiếp tục đi thẳng về phía trước, cho đến tận khi tiến vào khu vực sa mạc rộng lớn và mênh mông hơn. Đó là miền đất được hình dung như sóng biển xanh ngắt, từng mô đất vàng đứng sững trên khoảng sa mạc màu xanh xám, giữa trời đất bao la, con người cực kỳ bé nhỏ, cảm giác choáng ngợp nảy sinh một cách tự nhiên.



Hôm nay Thịnh Đường dậy từ sáng sớm nhưng cuối cùng vẫn đi muộn. Lúc đánh răng rửa mặt, vì lo lắng không biết Tiêu Dã có biểu đạt được hoàn chỉnh ý tứ của cô hay không, cô lề mề, chậm chạp tới tận gần trưa.



Tuy rằng Thẩm Dao rất sốt sắng, nhưng cũng không tiện thúc giục mãi. Cộng thêm hôm nay nhiệt độ quá cao, Thẩm Dao cũng mang theo thái độ áy náy đối với Thịnh Đường, nên dứt khoát mời cô một bữa trưa. Thịnh Đường cũng rất vui vẻ chấp nhận. Họ chọn một nhà hàng có nhiều điều hòa nhất rồi chui thẳng vào trong, đồng thời gọi luôn mấy cốc nước quả hạnh đầy ự đá.



Vừa ăn vừa trò chuyện.



Đầu tiên, Thịnh Đường trình bày những phân tích động tác liên quan đến điệu múa Hồ Toàn và điệu múa Lục Yêu, rồi lại nói sơ qua với cô ấy những điểm cốt yếu trong điệu múa Phi Thiên. Thẩm Dao hoàn toàn không phải người có những kiến thức chuyên nghiệp về múa, thế nên nghe mà vẫn mơ mơ hồ hồ. Cuối cùng không còn cách nào khác, cô ấy khẽ thở dài: “Kể ra thì mấy người thời xưa cũng kỹ tính quá rồi, cứ yên lành nhảy một điệu Hồ Toàn không được hay sao?”



Thịnh Đường tay chống mặt, cắn ống hút, nói: “Điệu múa Hồ Toàn khi đó không được chính thức đón nhận, được vẽ lên bích họa chắc chắn là vì đã có những thay đổi trong suy nghĩ. Chỉ có điều, khu vực bích họa mà cô phụ trách muốn thể hiện một tư thế múa yêu nghiệt hơn một chút. Cũng bởi vì nó được đặt trong hang số 0, chứ nếu đặt trong quần thể hang đá Đôn Hoàng thì người thợ vẽ bức bích họa này nhất định sẽ bị lôi ra chém đầu.”



Thẩm Dao không hiểu về múa may, nhưng lịch sử văn hóa đằng sau điệu múa Lục Yêu và điệu múa Hồ Toàn thì cô ấy nắm rất rõ.

Điệu múa Lục Yêu thì không cần phải nói, người múa rất ít ỏi, dần dần thất truyền. Còn điệu múa Hồ Toàn, tuy từng thịnh hành ở thời nhà Đường, thậm chí Dương Quý Phi còn dẫn cả một đội Hồ Toàn nữ tới múa cho Lý Long Cơ xem, nhưng trên thực tế địa vị của điệu múa Hồ Toàn ở thời đại đó không cao, đã từng có một thời gian bị coi là một điệu múa yêu ma, giống như trong bài thơ “Hồ Toàn nữ”, Nguyên Chẩn(*) từng viết:



“Thiên bảo dục mạt hồ dục loạn



Hồ nhân hiến nữ năng hồ toàn



Toàn đắc minh vương bất giác mê



Yêu hồ yểm đáo Trường sinh điện.”(**)




(*) Nguyên Chẩn, biểu tự Vi Chi: là nhà thơ, nhà văn và nhà chính trị nổi tiếng của Trung Quốc thời Trung Đường. Ông nổi tiếng cùng Bạch Cư Dị đề xướng Tân Nhạc phủ vận động và thường được gộp cùng với Bạch Cư Dị, gọi là Nguyên Bạch.




(**) Tạm dịch nghĩa: Bài thơ thể hiện sự yêu ma, dâm loạn của điệu múa Hồ Toàn, khiến người quân vương mê mệt, bỏ bê triều chính như bị ma nhập.




Có thể thấy hoàn cảnh khi đó của điệu múa Hồ Toàn khó xử đến mức nào.



Mỗi lần nói tới những điệu múa, Thịnh Đường lại thao thao bất tuyệt. Thẩm Dao vừa nghe vừa quan sát sắc mặt của cô, có thể nhìn thấy được rõ ràng những tia máu và quầng thâm ẩn hiện bên dưới đôi mắt cô. Tranh thủ khoảng thời gian cô uống miếng nước, nghỉ ngơi một chút, Thẩm Dao quả thực không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Đường Đường, sao tôi có cảm giác cô không được nghỉ ngơi đầy đủ vậy? Hôm nay có ổn thật không vậy? Trời nóng thế này, tôi lo cơ thể cô chịu không nổi.”



Thịnh Đường khoát tay: “Không sao đâu, bây giờ tôi uống nước vỏ hạnh vào, khí lạnh đang tỏa hết ra ngoài, không sợ nóng.”



Buổi chiều, Thịnh Đường lại đi chuẩn bị trang phục.

Người ta nói muốn làm tốt việc gì phải có sự chuẩn bị chu đáo. Đối với Thịnh Đường mà nói, vẽ vời là trạng thái bình thường, là chuyện tiện tay lập tức có thể làm được. Nhưng múa thì khác, bắt buộc phải tạo cảm giác trịnh trọng. Hoặc là cô không múa, nếu đã đồng ý múa thì chắc chắn là cô hết sức nghiêm túc.



Chuẩn bị cũng không cần quá phức tạp, nhưng nhất định phải có. Cô còn đặc biệt mời tới một sư phụ đánh trống, tất cả phải hết sức đầy đủ. Mặt trời đã bắt đầu dịch chuyển, Thẩm Dao coi như lủi thủi đi theo cô cả một ngày trời. Thịnh Đường đưa ra một lời an ủi trọn vẹn: Thành phố ma quỷ Yardang chỉ tới khi mặt trời ngả về Tây mới là lúc đẹp nhất. Tư thế múa của tôi đẹp như vậy, đương nhiên phải kết hợp với thời khắc hoàn hảo nhất rồi.



Thẩm Dao ngẫm nghĩ cũng thấy đúng, xét về múa, Thịnh Đường là dân chuyên nghiệp rồi, nói thế nào thì có lý thế ấy.



Kỳ thật điều Thịnh Đường nghĩ trong lòng lại là: Cuối cùng cũng vượt qua được thời điểm nắng chói chang nhất rồi.







Hôm nay bầu không khí ở trong hang cực kỳ yên ắng, mọi người ai nấy đều bận rộn công việc của mình, chẳng ai lên tiếng cả.



Bình thường có mặt Thịnh Đường, thi thoảng trong hang còn náo nhiệt lên một chút. Cộng thêm thanh niên hài hước Kỳ Dư, trong hang cứ chốc chốc lại có một trận cười giòn giã. Hôm nay không thấy Thịnh Đường, tâm trạng của Kỳ Dư cũng có vẻ bình thường. Lúc leo lên cao, La Chiếm nhắc anh ấy chú ý an toàn, anh ấy cũng chỉ “ừm” một tiếng, chứ không quyết tâm thể hiện tới cùng trước mặt La Chiếm như mọi ngày.



Hôm nay, hiệu suất làm việc của Giang Chấp cũng chẳng cao lắm. Chỗ thuốc màu đã được pha xong xuôi chần chừ mãi cũng chưa phết được bao nhiêu. Lúc định dán thếp vàng vào phần anh lạc của pho tượng, anh lại cứ nhớ tới nét mặt khao khát được học hỏi của Thịnh Đường, cây bút lông khựng lại đó mãi không thể hạ xuống.



Sau lần xem đồng hồ thứ bao nhiêu không rõ nữa, Giang Chấp đặt dụng cụ trong tay xuống, bất thình lình hỏi một câu: “Đường Tiểu Thất bị làm sao vậy? Trong số mọi người ai đã gặp cô ấy?”



Kỳ Dư và La Chiếm đều tỏ thái độ không biết. Tiêu Dã thì đang so sánh những con số, khôi phục hình ảnh động, nghe xong bèn “à” lên một tiếng, không buồn ngẩng đầu, nói nhẹ tênh một câu: “Sáng sớm nay Đường Đường có nhờ tôi xin nghỉ giúp cô ấy, bận rộn quá tôi quên khuấy mất.”



“Xin nghỉ? Xảy ra chuyện gì vậy?” Giang Chấp hỏi.



Ánh mắt Tiêu Dã rời khỏi màn hình máy tính, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn Giang Chấp một lúc lâu: “Không nhớ rõ nữa. Lúc ấy tôi đang ngủ mơ màng nên chỉ nhớ được đúng hai chữ ‘xin nghỉ’ này thôi. À, hình như còn có chữ ‘ma quỷ’…”



Kỳ Dư từ trên cao nhìn xuống dưới, trông về phía anh ấy: “Chẳng trách lúc trời mới tờ mờ sáng cậu đã ở trong phòng hét cái gì mà Đường Đường đừng sợ, sư huynh tới cứu em đây, thì ra là cậu nằm mơ.”



Một câu nói đã khiến Giang Chấp sa sầm mặt lại.

Anh tháo găng tay, lấy di động ra, định gọi ngay một cuộc cho Thịnh Đường, ngón tay vừa mới bấm được ba số đầu anh đã dừng lại, quay sang mở WeChat ra, lục tìm trang cá nhân của cô.



Quả nhiên là một cô gái từng giây từng phút đều cập nhật trạng thái của bản thân.



Cô đăng một bức ảnh selfie.



Trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài được búi gọn tới vai, thấp thoáng giữa mái tóc có những bím tóc rực rỡ sắc màu. Hình như cô đang mặc váy, vì góc chụp nên anh không nhìn được quá rõ ràng, nhưng có thể phát hiện ra bên thân có dải lụa màu. Đây là…



“Tiêu Dã.” Giang Chấp giơ màn hình di động của mình về phía Tiêu Dã: “Chuyện này là sao?” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.



Tiêu Dã sát lại gần, cũng đã nhìn thấy rõ, đầu là ngây ra giây lát, rồi chợt nhớ ra một từ mấu chốt: “Thành phố ma quỷ. Đúng rồi, là thành phố ma quỷ! Đường Đường đã tới thành phố ma quỷ!”



“Mặc như thế này tới thành phố ma quỷ ư? Để làm gì? Tài trợ miễn phí cho Sở Du lịch bên đó à? Hoang đường.” Nói rồi, Giang Chấp nhanh gọn thu hết dụng cụ làm việc lại, đứng lên, rời khỏi hang đá.



Tiêu Dã và đám Kỳ Dư ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Vài giây sau, ba người họ cũng lần lượt thu dọn đồ đạc một cách cực kỳ ăn ý rồi khẩn trương đi ra khỏi hang đá.



Cô bé Thịnh Đường này bất ngờ đi làm “mèo chiêu tài” cho Sở Du lịch, thật là một dịp hiếm có.



Phải đi hóng thôi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom