Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 159 - Chương 159 BẠN GÁI CỦA TÔI
Chương 159 BẠN GÁI CỦA TÔI
Sự hoành tráng của thành phố ma quỷ nằm ở chỗ: Vào những thời điểm khác nhau, với những khí hậu khác nhau nó sẽ hình thành những cảnh quan khác nhau. Ví dụ như nếu ban ngày có gió cát nổi lên, sẽ không ít người nhìn thấy được ảo ảnh hão huyền. Những hạt cát màu xanh xám sẽ trở thành một mặt biển xanh ngắt một màu, không nhìn thấy bến bờ, như cuộn trào bọt sóng, còn cả Yardang thì đang bồng bềnh trôi nổi trên mặt biển.
Hoặc như lúc ráng chiều ngả về Tây.
Phàm là những du khách đi vào thành phố ma quỷ vào buổi chiều, hướng dẫn viên du lịch người bản địa đều sẽ khuyên họ, tới ngắm hoàng hôn rồi hẵng về, nói chi tới những vị khách ba lô có kinh nghiệm du lịch nhiều năm. Tới Đôn Hoàng, đến khu vực cửa Ngọc Môn đều biết rõ nơi đẹp nhất để ngắm hoàng hôn chính là thành phố ma quỷ Yardang.
Ánh nắng chếch xuống phía Tây, khi bầu trời ngập một màu đỏ rực, cả thành phố ma quỷ cũng không còn là biển núi hùng tráng nữa. Màu đỏ rực rỡ nhuộm kín trời đất, tráng lệ và khí thế như cầu vồng.
Khi cả đoàn người của Giang Chấp tới thành phố ma quỷ Yardang cũng trùng hợp là lúc ráng chiều rực rỡ nhất. Những gò đất xa gần không đồng đều im lặng đứng giữa đất trời, như một chứng nhân cho những thay đổi của tự nhiên. Kỳ Dư là một người quái đản nhưng lại rất nghiêm túc. Đã qua mùa du lịch hưng thịnh, thành phố ma quỷ yên ắng hơn nhiều, con đường sa mạc thẳng tắp trở nên rất thông suốt. Nhưng thi thoảng cũng có những chiếc xe khách du lịch đồ sộ đi vào “thành phố”. Còn mấy người họ phải thuê một chiếc xe Jeeps, mui trần, mỗi khi nhấn chân ga, gió cát lại thổi vù vù qua đỉnh đầu. Cảm xúc bất mãn của Kỳ Dư cho dù đã bị đánh bay tan tác bởi cơn gió cát thì vẫn còn rất sắc nét.
“Theo ý kiến của tôi, đáng lẽ phải đóng cửa, không cho khách du lịch tới tham quan thành phố ma quỷ mới đúng. Người nào người nấy đều không có kinh nghiệm đi phượt nhưng vẫn kiên quyết muốn tìm kiếm sự kích thích, mạo hiểm. Những khu vực chưa được khai thác bên trong nguy hiểm biết chừng nào, đã có bao nhiêu vụ mất tích rồi.”
Tiêu Dã ngồi ở hàng ghế trước, cười nói: “Tò mò là bản tính của con người mà, cậu không thể ngang nhiên tước đoạt của người ta được. Con người chưa nay không bao giờ vì nguy hiểm mà dừng bước chân tìm tòi của mình, nếu không xã hội làm sao có thể tiến bộ được?”
“Tiến bộ cũng được thôi. Nhưng anh phá hoại nơi này thì cũng đừng đem rắc rối lại cho người khác.” Kỳ Dư càm ràm, cằn nhằn.
La Chiếm ngồi kế bên cạnh anh ấy, cũng không chen ngang, chỉ yên lặng nghe anh ấy nói.
Giang Chấp thì không biết đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, rất lâu sau mới hỏi Tiêu Dã: “Cô ấy có nói đi đến khu vực nào không?”
Thành phố ma quỷ chia ra làm hai khu Nam và Bắc. Khu vực phía Bắc chủ yếu là địa hình Yardang, còn khu vực phía Nam lại nhiều các khe đá, các cột trụ bị phong thực, xói mòn hơn. Tiêu Dã lắc đầu: “Tôi nhớ là cô ấy chỉ nói đến thành phố ma quỷ, không nói cụ thể là khu vực nào. Chúng ta cứ tạm thời khoanh vùng khu vực phía Bắc là chính đi, dù sao đó cũng là khu vực tập trung nhiều khách du lịch.”
Diện tích của toàn bộ thành phố ma quỷ là cực kỳ rộng lớn, cộng thêm việc bị núi đá che chắn nên rất dễ hình thành điểm mù. Hơn nữa, con người ở nơi đây không khác gì bị trời đất và biển cát mênh mông nuốt chửng, tìm kiếm một người không có phương hướng ở đây rõ ràng là mò kim đáy bể.
Giang Chấp lái thẳng xe tới “Hạm đội Tây Hải” ở khu vực phía Bắc, nơi đây là điểm cuối cùng của khu vực tham quan phía Bắc. Các gò Yardang nằm trên các rãnh trũng kéo dài mấy chục cây số, tựa như trên biển lớn mênh mông có ngàn vạn tàu thuyền, chiến hạm đang đồng loạt xuất phát, khí thế khủng khiếp khiến người ta sửng sốt.
Sau khi xuống xe, Tiêu Dã ngẩn người, nhìn bốn phía xung quanh rồi lẩm bẩm: “Có khi nào không ở trong khu vực du lịch không…”
Giang Chấp nhìn chằm chằm về phía của chiến hạm, ánh mắt nghiêm nghị. Kỳ Dư tiến lên trước, nói: “Vào trong chiến hạm rồi chăng?”
Ánh mắt Giang Chấp như con thoi, đảo qua đảo lại trong khu vực Yardang, rất lâu sau mới nói: “Không đâu. Hôm nay Tiểu Thất ăn mặc rực rỡ. Tuy rằng các gò Yardang rất nhiều, nhưng vị trí mà chúng ta đang đứng đây có địa thế cao, còn địa thế của chiến hạm thì thấp. Nếu cô ấy thật sự đi vào bên trong, chúng ta có lẽ sẽ nhìn thấy được.”
La Chiếm hiếm có dịp chen vào nói một câu: “Xem ra việc Đường Đường tới thành phố ma quỷ không liên quan gì tới Sở Du lịch rồi, có phải phương hướng của chúng ta bị sai rồi không?”
Giang Chấp quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dã.
Tiêu Dã vốn dĩ nghĩ rằng nếu như tới thành phố ma quỷ thì chắc chắn sẽ tìm được Thịnh Đường, nếu cô muốn giúp mấy người bên Sở Du lịch thu hút thêm khách thì nhất định là cô ở đâu, khách du lịch sẽ bu đông ở đó. Kết quả ở những nơi có đông người như thế này, ví dụ như bên hạm đội Tây Hải mà họ đang đứng, có mấy chiếc xe du lịch rất to đang đỗ, khách khứa trên xe đều đang đi chụp ảnh xung quanh. Có không ít người có sở thích nhiếp ảnh đều dựng chân máy lên, chuẩn bị chụp lại cảnh hoàng hôn hùng vĩ.
Bây giờ không nhìn thấy Thịnh Đường, trong lòng Tiêu Dã cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm như một lưỡi dao của Giang Chấp, anh ấy quả thực có trăm cái miệng cũng khó lòng ngụy biện. Những lời sau đó của Kỳ Dư trùng hợp thay lại phiên dịch trọn vẹn ánh mắt của Giang Chấp ngay lúc này…
“Tiêu Dã, nếu Đường Đường có mệnh hệ gì, cậu cũng đừng hòng sống yên ổn nốt quãng đời còn lại.”
Trong bộ đàm có tiếng động, là đội xe Jeeps tiên phong nói với Giang Chấp: “Chúng tôi nghe ngóng rõ ràng rồi. Trước khi mọi người tới đó quả thực có người đã thuê một chiếc xe Jeeps để tiến vào khu vực phía Nam, hai nữ một nam, cũng giống như mọi người, không sử dụng tài xế dẫn đường.”
Khu phía Nam… Giang Chấp cảm thấy đầu óc choáng váng. Còn Tiêu Dã thì buông một tiếng kêu “Ôi trời ơi”.
Giang Chấp cất máy bộ đàm đi, nghĩ tới cụm từ “hai nữ một nam” mà đội tiên phong nhắc đến, lập tức sực nhớ ra, hỏi họ: “Thẩm Dao đâu? Hôm nay có ai gặp cô ấy chưa?”
Kỳ Dư và mọi người đều lắc đầu.
Tuy rằng Sáu Viên Thịt Bằm là một ekip, nhưng mỗi người lại chịu trách nhiệm một lĩnh vực của riêng mình, thế nên không thể yêu cầu một ai nhất định phải chui vào trong hang đá mới là làm việc. Ví dụ như Thẩm Dao là một người thường xuyên phải lục tìm một số tài liệu, nên ngoài thời gian vào hang, những lúc cô ấy tới phòng tài liệu của Viện Nghiên cứu cũng không phải là ít.
Giang Chấp đại khái đã hiểu ra phần nào trong lòng, cũng hiểu được mục đích của Thịnh Đường khi tới thành phố ma quỷ. Anh treo máy bộ đàm lên xe, không nói không rằng lập tức chui vào trong xe. Tiêu Dã và những người khác cũng khẩn trương ngồi vào xe. Chiếc xe cứ thế đâm thẳng vào khu vực phía Nam. Khác với khu vực phía Bắc, càng đi sâu vào khu vực phía Nam, màu cát của sa mạc càng đậm hơn, họ đã tiến vào khu vực sa mạc đen.
Tín hiệu của máy bộ đàm bắt đầu trở nên yếu ớt, di động càng khỏi phải nói, một chút tín hiệu cũng không có. Trời đất mênh mông, họ lại không mang theo la bàn, nhưng vấn đề là, cho dù có mang theo la bàn, chỉ cần bước vào phạm vi sa mạc đen có thể khử từ thì nó cũng sẽ mất đi tác dụng.
Tiêu Dã từ đầu tới cuối toát mồ hôi hột. Trước đó anh ấy nghĩ rằng Thịnh Đường đang ở khu vực phía Bắc nên không lo lắng lắm, vì dẫu sao bên đó tín hiệu cũng đầy đủ, cho dù gặp phải nguy hiểm thì cũng tiện kêu cứu. Nhưng sao cô lại đi vào khu vực phía Nam chứ? Khu vực phía Nam chính là giống như câu ban nãy Kỳ Dư ai oán: Có đến mấy vụ mất tích rồi.
Bình thường, đội dẫn đường sẽ không bao giờ dẫn du khách đi vào khu vực phía Nam, cũng khuyên các khách du lịch đi lẻ không nên đi về phía đó. Nhưng vẫn có những du khách đi phượt thích tìm kiếm sự kích thích, chạy thẳng vào trong khu phía Nam, kết quả có vô vàn những chuyện khác nhau đã xảy ra, bởi vì một khi lạc mất đường ở trong đó thì tính mạng rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu Thịnh Đường ở khu vực phía Nam thì bằng mọi giá phải tìm được cô trở về. Mặt trời đã ngả về Tây rồi, đến khi trời tối hẳn, muốn đi ra ngoài sẽ càng khó khăn hơn.
Tiêu Dã hỏi Kỳ Dư và La Chiếm: “Khu vực phía Nam mọi người có thông thạo không?”
La Chiếm lắc đầu.
Kỳ Dư nói: “Tôi có từng theo sư phụ đi vào khu vực phía Nam nghiên cứu sâu một lần để tìm ra khoáng liệu. Lần đó còn có đội dẫn đường, bằng không cũng sẽ lạc mất.”
Không cần hỏi nhiều cũng biết, bảo Kỳ Dư dẫn đường là điều không thể.
Tiêu Dã thở dài, quay đầu nói với Giang Chấp: “Hay là để tôi lái xe cho, trước kia tôi từng đi vào khu phía Nam, ít nhiều vẫn còn chút ấn tượng.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên thực tế bắt anh hồi tưởng thật kỹ lại địa hình trong khu vực phía Nam thì anh đã chẳng còn chút ấn tượng nào từ lâu, chỉ nhớ bên trong đó đá mọc lởm chởm, tập trung dày đặc trong một khu vực rộng lớn. Nếu đi vào trong, nói thật, chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.
Ai ngờ Giang Chấp không có dự định dừng xe lại, chỉ buông một câu: “Tôi lái là được.”
Tiêu Dã tỏ thái độ ngạc nhiên: “Cậu từng vào khu phía Nam?”
“Từng vào.”
Cả ba người còn lại đều rất kinh ngạc. Tiêu Dã gạn hỏi: “Từng vào… cũng đâu có nghĩa là cậu thông thạo địa hình ở trong đó? Cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
Giang Chấp nhìn thẳng về phía trước, rẽ ngoặt tại vị trí của một gò Yardang có hình dáng như một cái tháp Thông thiên, rồi tăng ga, hờ hững nói: “Thông thạo, không thành vấn đề.”
Tiêu Dã im bặt.
Đồng thời cùng lúc ấy, Tiêu Dã cũng cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Anh ấy quen biết Giang Chấp ở nước ngoài, khi ấy coi như có sự giao lưu về kỹ thuật, lúc mới gặp chẳng ai phục ai. Tính cách của Giang Chấp rất bướng bỉnh, bình thường đối xử với người hay việc luôn tự cho là mình thanh cao. Tiêu Dã bình thường trông có vẻ hay cười hay nói, chuyện gì cũng dễ thương lượng, nhưng một khi đối mặt với công việc thì hết sức nghiêm túc. Hai người họ không ít lần tranh cãi, thậm chí còn có lần ra tay đánh nhau. Kết quả chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, mối quan hệ của họ cũng trở thành trạng thái như ngày hôm nay.
Cũng là bởi qua rất nhiều năm rồi, Tiêu Dã hiểu rất rõ, Giang Chấp cực kỳ ít về Trung Quốc, cho dù có về Trung Quốc cũng chưa từng nghe nói anh tới Đôn Hoàng. Thế nên việc anh rất thông thạo địa hình của thành phố ma quỷ từ đâu mà có?
…
“Vạt áo Nghê Thường đung đưa, bồng bềnh nhẹ lướt trời cao.”
Đây chính là câu thơ nói về điệu múa Phi Thiên, cũng là hình tượng thần nữ khi xưa trong ấn tượng của người Trung Nguyên.
Bộ Thịnh Đường đang mặc chính là trang phục của Phi Thiên nữ, váy dài tự nhiên, hoa văn mượt mà, áo choàng rộng rãi, dịu dàng quấn lấy hai cánh tay, hai dây đai tím thướt tha, trên mái tóc có những đuôi sam nhiều màu và trâm cài màu vàng. Nhưng cũng lại
có những điểm khác biệt với Phi Thiên nữ, đó là ngoài trâm vàng, cô còn đội trang sức trên đầu của Hồ Toàn nữ, bảy màu rực rỡ, một màu sắc rất đặc biệt.
Cô mang hình tượng Phi Thiên, trên người không có đôi cánh nhưng có thể dựa vào những dải lụa mềm mại mà không khác gì đang bay lượn giữa những tầng mây trên cao.
Người đánh trống là một sư phụ cực kỳ tinh thông nhạc lý. Tiếng trống dồn vang lên, giống như tiếng nhạc thất truyền nào đó vang vọng giữa đất trời, âm thanh kéo dài, vang mãi. Thẩm Dao ngồi khoanh chân dưới đất, ngước lên nhìn Thịnh Đường, mang theo thái độ thành kính như người trần mắt thịt ngước nhìn một thần nữ.
Trên hòn đá kỳ lạ, vũ nữ Phi Thiên, tung bay theo gió, đẹp không sao tả xiết.
Đây là cảnh tượng mà cả đoàn người Giang Chấp nhìn thấy khi vội vã tới nơi. Lúc trước đó, từ xa họ đã có thể nhìn thấy một cô gái mặc trang phục rực rỡ đứng trên tảng đá. Không thể nhìn rõ gương mặt nhưng vạt váy dài tung bay rất khác thường, nhất là dải lụa màu bên thân, theo làn gió có thể bay ra rất xa, muốn lờ đi không thấy cũng khó.
Dọc đường đi, Giang Chấp đã nói có lẽ Thịnh Đường đang ở cùng với Thẩm Dao vì chuyện điệu múa Hương Toàn, kết quả sự việc thật sự bị anh nói trúng. Khi chiếc xe Jeeps tiến lại gần, họ liền nhìn thấy rõ hình ảnh Thịnh Đường trên mỏm đá.
Cô không nhảy múa dưới đất, có lẽ vì không tiện, hoặc cũng có thể vì sợ hiệu quả không đạt tới đỉnh cao. Cô lơ lửng đứng trên một mỏm đá đã bị phong thực, cao hơn đầu người một chút. Tảng đá đã bị phong thực hàng trăm, hàng ngàn năm đến mức loang lổ, nham nhở vô cùng, cũng tiện cho cô chỗ để đặt chân trèo lên trên.
Khi họ tìm đến nơi này, Thịnh Đường đã bắt đầu múa nhẹ nhàng rồi.
Múa cổ đại yêu cầu rất tỉ mỉ về tư thế múa, dáng người và bước chân, đặc biệt là yêu cầu rất khắt khe về vóc dáng của vũ công. Chưa tính đến chuyện xinh đẹp, mỹ miều, quan trọng hơn hết là phải thon thả, dư một chút thịt mỡ cũng sẽ rất khó coi.
Thịnh Đường có dáng người thướt tha. Giữa những lớp lụa, đoạn eo thon của cô trở nên cực kỳ bắt mắt, không chỉ mềm mại như một cây liễu, làn da trắng trẻo đến lóa mắt, thon thả tưởng như có thể nắm trọn bằng một bàn tay mà còn kết hợp với dung nhan yêu kiều của cô, khiến hình ảnh cô đứng múa trên mỏm đá không chỉ giống Phi Thiên mà còn hơn cả Phi Thiên.
Nhưng điệu múa cô đang thực hiện không chỉ đơn thuần là điệu múa Phi Thiên, trong nhu có cương, trong những nét múa dịu dàng lại có sự phóng túng. Vì đang đứng ở khu vực phía Nam chưa được khai thác, đằng sau lưng Thịnh Đường là cả một khu vực tàn tích phong hóa chi chít và rộng lớn, còn cả những cây cột cao nhấp nhô bị phong hóa. Có không ít những gò đá bị ăn mòn hàng trăm ngàn năm đã thảm thương đến sụp đổ. Ở phía xa hơn, mặt trời đã hun đỏ cả một khoảng trời. Màu đỏ rực ấy rơi xuống đường chân trời tăm tối của sa mạc đen tạo thành một màu đỏ đen, bị những mỏm đá với những hình thù kỳ dị cao thấp, xa gần khác nhau kéo thật dài cái bóng ra.
Thịnh Đường đứng giữa khung cảnh đó, bỗng dưng lại có một nét đẹp yêu mị, có thể hòa hợp với sự rộng lớn của trời đất, lại giống như sinh ra từ chính trời đất vậy. Lúc gió nổi lên, vạt váy của cô cũng cuộn lên theo, dải lụa mềm mại bay. Khi tiếng trống dồn dập vang lên, trông cô giống như một nhành cỏ dại hiên ngang đón gió, bước nhảy xoay chuyển nhanh như gió, cả cơ thể cực kỳ nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác chỉ một mỏm đá nhỏ xíu ấy thôi cũng hoàn toàn bị cô chi phối, làm bất giác nhớ tới điệu múa trên lòng bàn tay của Triệu Phi Yến.
Khi dịu dàng, cánh tay ngọc lại duỗi ra, tà áo đung đưa, nghiêng nghiêng, hai đai áo vòng một đường thu về tràn đầy tình ý, đặc biệt là ánh mắt cô nhìn liếc trong lúc múa, đã chứng minh thế nào gọi là cười một cái quyến rũ, thướt tha.
Nụ cười này đã rơi thẳng vào trong trái tim Giang Chấp.
Anh khoanh hai tay trước ngực ngồi dựa vào đầu xe, ánh mắt chưa hề dời khỏi Thịnh Đường dù trong chốc lát. Anh đã biết cô múa rất đẹp, bình thường cô cũng không ít lần khoe khoang thể hiện trước mặt anh. Nhưng đây là lần đầu tiên anh được nhìn trực quan như vậy, nhất là giữa không gian trời đất này, giữa khoảng ánh sáng hùng vĩ này. Cô luôn nói anh là thần, nhưng hôm nay
anh đã được nhìn thấy thần nữ, tới từ thánh địa hoang vu không một bóng người, tới từ đất trời của sự thuần khiết, tới từ đại mạc sâu thẳm thần bí khó lường.
Giang Chấp cũng không phải chưa từng nhìn thấy người khác nhảy múa, kể cả múa cổ đại cũng đã từng xem. Nhưng hôm nay, cuối cùng anh cũng hiểu nguyên do vì sao mọi người tặng cho Thịnh Đường biệt danh “Phi Thiên Thịnh Đường”. Điệu múa của cô ma mị mà không thô tục, lại tựa như hòa trộn một thứ cảm xúc nào đó bên trong. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh tỉ mỉ suy ngẫm xem thứ cảm xúc ấy gọi là gì, đến tận khi nhìn thấy Thịnh Đường xoay tròn theo nhịp trống dồn dập, anh bất thình lình nhớ tới một từ: Tín ngưỡng.
Phải, tín ngưỡng của cô, đối với Đôn Hoàng, đối với bích họa, đối với nền văn minh tơ lụa cổ đại nơi đây.
Khoảnh khắc này cũng không hiểu vì sao, Giang Chấp bỗng nhiên có thể hiểu được “tín ngưỡng” mà bình thường cô hay nói. Đây là một loại sức mạnh khó lòng miêu tả được, cũng tựa như tiếng trống thùm thụp mà nhạc sư đang gõ thẳng vào trái tim anh.
Trái tim anh đang đập rất mạnh. Cùng với điệu múa của cô, khắp trời đất, trong mắt anh dường như chỉ có thể chứa đựng một mình cô.
Bệnh nghề nghiệp của Kỳ Dư bộc phát, anh ấy phát huy trọn vẹn bản tính cố chấp, thích phá hoại bầu không khí của mình: “Cô ấy múa cái điệu gì đây? Xem không hiểu.”
Hiếm có dịp Giang Chấp lại không tức giận. Ánh mắt anh khóa chặt hình ảnh Thịnh Đường từ đầu tới cuối, rồi phổ cập cho Kỳ Dư: “Có lẽ đây chính là điệu múa Hương Toàn, trong mềm mại có mạnh mẽ, lại có thêm một sự phong tình khác lạ.”
Tiêu Dã đứng bên cạnh khẽ thở dài: “Phi Thiên Thịnh Đường quả nhiên danh bất hư truyền. Ông trời ơi, với vóc dáng, với tư thế múa này của Đường Đường nhà ta, nếu xuyên về thời cổ đại, thì đám quân vương kia chắc đều trở thành hôn quân hết cả. Có một câu thơ như thế nào ấy nhỉ: Mặt trời lên vội đêm xuân ngắn / Từ ấy nhà vua nhãng chính triều…”
Vừa dứt lời, anh ấy đã thành công kéo được ánh mắt của Giang Chấp lại. Giang Chấp nhìn Tiêu Dã chằm chằm, nói một câu không chút khách khí: “Còn cậu, đến cả cơ hội để làm hôn quân cũng không có.”
Tiêu Dã liếc nhìn anh một cái, tên này sao như ăn phải thuốc nổ vậy, mặc kệ đi.
Giang Chấp thì lại cảm thấy có phần “sát phong cảnh”. Anh lại đánh mắt nhìn xung quanh. Ngoài mấy người họ ra, còn có vài người đang đứng nhìn, đằng sau đỗ những chiếc xe Jeeps, xem ra đều là những người đi vào khu vực phía Nam thám hiểm, vô tình bắt gặp cảnh tượng này. Anh lại quay về phía Thịnh Đường. Ban nãy chỉ mải thảng thốt, bây giờ quan sát mới thấy gò đá cô đứng không to lắm, điểm đặt chân cũng chẳng rộng rãi là bao, lỡ như rơi từ trên đó xuống thì phải làm sao?
Nghĩ như vậy, trái tim của Giang Chấp lập tức như bị nhấc bổng lên cao. Anh đứng dậy, tiến lên, tìm một vị trí đẹp nhất, nghĩ bụng nếu thật sự cô rơi xuống sẽ còn có anh ở dưới đứng đỡ, chắc sẽ không có quá nhiều vấn đề.
Vị trí thì chọn được rồi, nhưng một vấn đề khác lại phát sinh.
Trong số mấy vị đứng ngắm xung quanh quá nửa là nam giới. Ánh mắt của Giang Chấp quét qua gương mặt từng người một như sóng rada, kiểu gì cũng nhìn ra được trái tim hồng từ ánh mắt của họ. Thậm chí còn có người giơ di động lên quay chụp… Anh đi tới, đứng ngay trước ống kính camera di động, che kín ống kính.
“Phiền anh dịch sang bên cạnh chút.”
“Xóa đi.” Giang Chấp hờ hững lên tiếng.
Đối phương ngẩn người: “Vì sao chứ?”
Giang Chấp nói thẳng: “Đó là bạn gái tôi.”
Người đó lập tức ngượng ngập, ồ à mấy tiếng, liên tục xin lỗi rồi xóa đoạn clip ấy đi. Ánh mắt Giang Chấp lại một lần nữa quét sang người bên cạnh, sắc lẹm như một lưỡi dao.
Mấy người khác thấy sắc mặt anh rất khó coi, vừa nhìn đã biết không phải thành phần dễ dây vào, cũng không muốn chuốc thêm phiền toái, khẩn trương xóa những đoạn clip đi.
Như vậy còn tạm được.
Giang Chấp hướng ánh mắt của mình trở lại phía Thịnh Đường. Cô cũng gần như đã thu những bước chân của mình về, tiếng trống cuối cùng chỉ còn lại âm vọng. Gió cát nổi lên, Giang Chấp chợt phát hiện sắc mặt của Thịnh Đường có phần không bình thường. Trái tim anh thắt lại, ngay lúc đó cũng nghe thấy một tiếng hét thảng thốt từ phía Thẩm Dao…
Sự hoành tráng của thành phố ma quỷ nằm ở chỗ: Vào những thời điểm khác nhau, với những khí hậu khác nhau nó sẽ hình thành những cảnh quan khác nhau. Ví dụ như nếu ban ngày có gió cát nổi lên, sẽ không ít người nhìn thấy được ảo ảnh hão huyền. Những hạt cát màu xanh xám sẽ trở thành một mặt biển xanh ngắt một màu, không nhìn thấy bến bờ, như cuộn trào bọt sóng, còn cả Yardang thì đang bồng bềnh trôi nổi trên mặt biển.
Hoặc như lúc ráng chiều ngả về Tây.
Phàm là những du khách đi vào thành phố ma quỷ vào buổi chiều, hướng dẫn viên du lịch người bản địa đều sẽ khuyên họ, tới ngắm hoàng hôn rồi hẵng về, nói chi tới những vị khách ba lô có kinh nghiệm du lịch nhiều năm. Tới Đôn Hoàng, đến khu vực cửa Ngọc Môn đều biết rõ nơi đẹp nhất để ngắm hoàng hôn chính là thành phố ma quỷ Yardang.
Ánh nắng chếch xuống phía Tây, khi bầu trời ngập một màu đỏ rực, cả thành phố ma quỷ cũng không còn là biển núi hùng tráng nữa. Màu đỏ rực rỡ nhuộm kín trời đất, tráng lệ và khí thế như cầu vồng.
Khi cả đoàn người của Giang Chấp tới thành phố ma quỷ Yardang cũng trùng hợp là lúc ráng chiều rực rỡ nhất. Những gò đất xa gần không đồng đều im lặng đứng giữa đất trời, như một chứng nhân cho những thay đổi của tự nhiên. Kỳ Dư là một người quái đản nhưng lại rất nghiêm túc. Đã qua mùa du lịch hưng thịnh, thành phố ma quỷ yên ắng hơn nhiều, con đường sa mạc thẳng tắp trở nên rất thông suốt. Nhưng thi thoảng cũng có những chiếc xe khách du lịch đồ sộ đi vào “thành phố”. Còn mấy người họ phải thuê một chiếc xe Jeeps, mui trần, mỗi khi nhấn chân ga, gió cát lại thổi vù vù qua đỉnh đầu. Cảm xúc bất mãn của Kỳ Dư cho dù đã bị đánh bay tan tác bởi cơn gió cát thì vẫn còn rất sắc nét.
“Theo ý kiến của tôi, đáng lẽ phải đóng cửa, không cho khách du lịch tới tham quan thành phố ma quỷ mới đúng. Người nào người nấy đều không có kinh nghiệm đi phượt nhưng vẫn kiên quyết muốn tìm kiếm sự kích thích, mạo hiểm. Những khu vực chưa được khai thác bên trong nguy hiểm biết chừng nào, đã có bao nhiêu vụ mất tích rồi.”
Tiêu Dã ngồi ở hàng ghế trước, cười nói: “Tò mò là bản tính của con người mà, cậu không thể ngang nhiên tước đoạt của người ta được. Con người chưa nay không bao giờ vì nguy hiểm mà dừng bước chân tìm tòi của mình, nếu không xã hội làm sao có thể tiến bộ được?”
“Tiến bộ cũng được thôi. Nhưng anh phá hoại nơi này thì cũng đừng đem rắc rối lại cho người khác.” Kỳ Dư càm ràm, cằn nhằn.
La Chiếm ngồi kế bên cạnh anh ấy, cũng không chen ngang, chỉ yên lặng nghe anh ấy nói.
Giang Chấp thì không biết đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ nhìn chăm chăm về phía trước, rất lâu sau mới hỏi Tiêu Dã: “Cô ấy có nói đi đến khu vực nào không?”
Thành phố ma quỷ chia ra làm hai khu Nam và Bắc. Khu vực phía Bắc chủ yếu là địa hình Yardang, còn khu vực phía Nam lại nhiều các khe đá, các cột trụ bị phong thực, xói mòn hơn. Tiêu Dã lắc đầu: “Tôi nhớ là cô ấy chỉ nói đến thành phố ma quỷ, không nói cụ thể là khu vực nào. Chúng ta cứ tạm thời khoanh vùng khu vực phía Bắc là chính đi, dù sao đó cũng là khu vực tập trung nhiều khách du lịch.”
Diện tích của toàn bộ thành phố ma quỷ là cực kỳ rộng lớn, cộng thêm việc bị núi đá che chắn nên rất dễ hình thành điểm mù. Hơn nữa, con người ở nơi đây không khác gì bị trời đất và biển cát mênh mông nuốt chửng, tìm kiếm một người không có phương hướng ở đây rõ ràng là mò kim đáy bể.
Giang Chấp lái thẳng xe tới “Hạm đội Tây Hải” ở khu vực phía Bắc, nơi đây là điểm cuối cùng của khu vực tham quan phía Bắc. Các gò Yardang nằm trên các rãnh trũng kéo dài mấy chục cây số, tựa như trên biển lớn mênh mông có ngàn vạn tàu thuyền, chiến hạm đang đồng loạt xuất phát, khí thế khủng khiếp khiến người ta sửng sốt.
Sau khi xuống xe, Tiêu Dã ngẩn người, nhìn bốn phía xung quanh rồi lẩm bẩm: “Có khi nào không ở trong khu vực du lịch không…”
Giang Chấp nhìn chằm chằm về phía của chiến hạm, ánh mắt nghiêm nghị. Kỳ Dư tiến lên trước, nói: “Vào trong chiến hạm rồi chăng?”
Ánh mắt Giang Chấp như con thoi, đảo qua đảo lại trong khu vực Yardang, rất lâu sau mới nói: “Không đâu. Hôm nay Tiểu Thất ăn mặc rực rỡ. Tuy rằng các gò Yardang rất nhiều, nhưng vị trí mà chúng ta đang đứng đây có địa thế cao, còn địa thế của chiến hạm thì thấp. Nếu cô ấy thật sự đi vào bên trong, chúng ta có lẽ sẽ nhìn thấy được.”
La Chiếm hiếm có dịp chen vào nói một câu: “Xem ra việc Đường Đường tới thành phố ma quỷ không liên quan gì tới Sở Du lịch rồi, có phải phương hướng của chúng ta bị sai rồi không?”
Giang Chấp quay ngoắt đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dã.
Tiêu Dã vốn dĩ nghĩ rằng nếu như tới thành phố ma quỷ thì chắc chắn sẽ tìm được Thịnh Đường, nếu cô muốn giúp mấy người bên Sở Du lịch thu hút thêm khách thì nhất định là cô ở đâu, khách du lịch sẽ bu đông ở đó. Kết quả ở những nơi có đông người như thế này, ví dụ như bên hạm đội Tây Hải mà họ đang đứng, có mấy chiếc xe du lịch rất to đang đỗ, khách khứa trên xe đều đang đi chụp ảnh xung quanh. Có không ít người có sở thích nhiếp ảnh đều dựng chân máy lên, chuẩn bị chụp lại cảnh hoàng hôn hùng vĩ.
Bây giờ không nhìn thấy Thịnh Đường, trong lòng Tiêu Dã cũng bắt đầu đứng ngồi không yên. Nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm như một lưỡi dao của Giang Chấp, anh ấy quả thực có trăm cái miệng cũng khó lòng ngụy biện. Những lời sau đó của Kỳ Dư trùng hợp thay lại phiên dịch trọn vẹn ánh mắt của Giang Chấp ngay lúc này…
“Tiêu Dã, nếu Đường Đường có mệnh hệ gì, cậu cũng đừng hòng sống yên ổn nốt quãng đời còn lại.”
Trong bộ đàm có tiếng động, là đội xe Jeeps tiên phong nói với Giang Chấp: “Chúng tôi nghe ngóng rõ ràng rồi. Trước khi mọi người tới đó quả thực có người đã thuê một chiếc xe Jeeps để tiến vào khu vực phía Nam, hai nữ một nam, cũng giống như mọi người, không sử dụng tài xế dẫn đường.”
Khu phía Nam… Giang Chấp cảm thấy đầu óc choáng váng. Còn Tiêu Dã thì buông một tiếng kêu “Ôi trời ơi”.
Giang Chấp cất máy bộ đàm đi, nghĩ tới cụm từ “hai nữ một nam” mà đội tiên phong nhắc đến, lập tức sực nhớ ra, hỏi họ: “Thẩm Dao đâu? Hôm nay có ai gặp cô ấy chưa?”
Kỳ Dư và mọi người đều lắc đầu.
Tuy rằng Sáu Viên Thịt Bằm là một ekip, nhưng mỗi người lại chịu trách nhiệm một lĩnh vực của riêng mình, thế nên không thể yêu cầu một ai nhất định phải chui vào trong hang đá mới là làm việc. Ví dụ như Thẩm Dao là một người thường xuyên phải lục tìm một số tài liệu, nên ngoài thời gian vào hang, những lúc cô ấy tới phòng tài liệu của Viện Nghiên cứu cũng không phải là ít.
Giang Chấp đại khái đã hiểu ra phần nào trong lòng, cũng hiểu được mục đích của Thịnh Đường khi tới thành phố ma quỷ. Anh treo máy bộ đàm lên xe, không nói không rằng lập tức chui vào trong xe. Tiêu Dã và những người khác cũng khẩn trương ngồi vào xe. Chiếc xe cứ thế đâm thẳng vào khu vực phía Nam. Khác với khu vực phía Bắc, càng đi sâu vào khu vực phía Nam, màu cát của sa mạc càng đậm hơn, họ đã tiến vào khu vực sa mạc đen.
Tín hiệu của máy bộ đàm bắt đầu trở nên yếu ớt, di động càng khỏi phải nói, một chút tín hiệu cũng không có. Trời đất mênh mông, họ lại không mang theo la bàn, nhưng vấn đề là, cho dù có mang theo la bàn, chỉ cần bước vào phạm vi sa mạc đen có thể khử từ thì nó cũng sẽ mất đi tác dụng.
Tiêu Dã từ đầu tới cuối toát mồ hôi hột. Trước đó anh ấy nghĩ rằng Thịnh Đường đang ở khu vực phía Bắc nên không lo lắng lắm, vì dẫu sao bên đó tín hiệu cũng đầy đủ, cho dù gặp phải nguy hiểm thì cũng tiện kêu cứu. Nhưng sao cô lại đi vào khu vực phía Nam chứ? Khu vực phía Nam chính là giống như câu ban nãy Kỳ Dư ai oán: Có đến mấy vụ mất tích rồi.
Bình thường, đội dẫn đường sẽ không bao giờ dẫn du khách đi vào khu vực phía Nam, cũng khuyên các khách du lịch đi lẻ không nên đi về phía đó. Nhưng vẫn có những du khách đi phượt thích tìm kiếm sự kích thích, chạy thẳng vào trong khu phía Nam, kết quả có vô vàn những chuyện khác nhau đã xảy ra, bởi vì một khi lạc mất đường ở trong đó thì tính mạng rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu Thịnh Đường ở khu vực phía Nam thì bằng mọi giá phải tìm được cô trở về. Mặt trời đã ngả về Tây rồi, đến khi trời tối hẳn, muốn đi ra ngoài sẽ càng khó khăn hơn.
Tiêu Dã hỏi Kỳ Dư và La Chiếm: “Khu vực phía Nam mọi người có thông thạo không?”
La Chiếm lắc đầu.
Kỳ Dư nói: “Tôi có từng theo sư phụ đi vào khu vực phía Nam nghiên cứu sâu một lần để tìm ra khoáng liệu. Lần đó còn có đội dẫn đường, bằng không cũng sẽ lạc mất.”
Không cần hỏi nhiều cũng biết, bảo Kỳ Dư dẫn đường là điều không thể.
Tiêu Dã thở dài, quay đầu nói với Giang Chấp: “Hay là để tôi lái xe cho, trước kia tôi từng đi vào khu phía Nam, ít nhiều vẫn còn chút ấn tượng.”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng trên thực tế bắt anh hồi tưởng thật kỹ lại địa hình trong khu vực phía Nam thì anh đã chẳng còn chút ấn tượng nào từ lâu, chỉ nhớ bên trong đó đá mọc lởm chởm, tập trung dày đặc trong một khu vực rộng lớn. Nếu đi vào trong, nói thật, chỉ có thể dựa vào may mắn mà thôi.
Ai ngờ Giang Chấp không có dự định dừng xe lại, chỉ buông một câu: “Tôi lái là được.”
Tiêu Dã tỏ thái độ ngạc nhiên: “Cậu từng vào khu phía Nam?”
“Từng vào.”
Cả ba người còn lại đều rất kinh ngạc. Tiêu Dã gạn hỏi: “Từng vào… cũng đâu có nghĩa là cậu thông thạo địa hình ở trong đó? Cậu chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
Giang Chấp nhìn thẳng về phía trước, rẽ ngoặt tại vị trí của một gò Yardang có hình dáng như một cái tháp Thông thiên, rồi tăng ga, hờ hững nói: “Thông thạo, không thành vấn đề.”
Tiêu Dã im bặt.
Đồng thời cùng lúc ấy, Tiêu Dã cũng cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Anh ấy quen biết Giang Chấp ở nước ngoài, khi ấy coi như có sự giao lưu về kỹ thuật, lúc mới gặp chẳng ai phục ai. Tính cách của Giang Chấp rất bướng bỉnh, bình thường đối xử với người hay việc luôn tự cho là mình thanh cao. Tiêu Dã bình thường trông có vẻ hay cười hay nói, chuyện gì cũng dễ thương lượng, nhưng một khi đối mặt với công việc thì hết sức nghiêm túc. Hai người họ không ít lần tranh cãi, thậm chí còn có lần ra tay đánh nhau. Kết quả chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, mối quan hệ của họ cũng trở thành trạng thái như ngày hôm nay.
Cũng là bởi qua rất nhiều năm rồi, Tiêu Dã hiểu rất rõ, Giang Chấp cực kỳ ít về Trung Quốc, cho dù có về Trung Quốc cũng chưa từng nghe nói anh tới Đôn Hoàng. Thế nên việc anh rất thông thạo địa hình của thành phố ma quỷ từ đâu mà có?
…
“Vạt áo Nghê Thường đung đưa, bồng bềnh nhẹ lướt trời cao.”
Đây chính là câu thơ nói về điệu múa Phi Thiên, cũng là hình tượng thần nữ khi xưa trong ấn tượng của người Trung Nguyên.
Bộ Thịnh Đường đang mặc chính là trang phục của Phi Thiên nữ, váy dài tự nhiên, hoa văn mượt mà, áo choàng rộng rãi, dịu dàng quấn lấy hai cánh tay, hai dây đai tím thướt tha, trên mái tóc có những đuôi sam nhiều màu và trâm cài màu vàng. Nhưng cũng lại
có những điểm khác biệt với Phi Thiên nữ, đó là ngoài trâm vàng, cô còn đội trang sức trên đầu của Hồ Toàn nữ, bảy màu rực rỡ, một màu sắc rất đặc biệt.
Cô mang hình tượng Phi Thiên, trên người không có đôi cánh nhưng có thể dựa vào những dải lụa mềm mại mà không khác gì đang bay lượn giữa những tầng mây trên cao.
Người đánh trống là một sư phụ cực kỳ tinh thông nhạc lý. Tiếng trống dồn vang lên, giống như tiếng nhạc thất truyền nào đó vang vọng giữa đất trời, âm thanh kéo dài, vang mãi. Thẩm Dao ngồi khoanh chân dưới đất, ngước lên nhìn Thịnh Đường, mang theo thái độ thành kính như người trần mắt thịt ngước nhìn một thần nữ.
Trên hòn đá kỳ lạ, vũ nữ Phi Thiên, tung bay theo gió, đẹp không sao tả xiết.
Đây là cảnh tượng mà cả đoàn người Giang Chấp nhìn thấy khi vội vã tới nơi. Lúc trước đó, từ xa họ đã có thể nhìn thấy một cô gái mặc trang phục rực rỡ đứng trên tảng đá. Không thể nhìn rõ gương mặt nhưng vạt váy dài tung bay rất khác thường, nhất là dải lụa màu bên thân, theo làn gió có thể bay ra rất xa, muốn lờ đi không thấy cũng khó.
Dọc đường đi, Giang Chấp đã nói có lẽ Thịnh Đường đang ở cùng với Thẩm Dao vì chuyện điệu múa Hương Toàn, kết quả sự việc thật sự bị anh nói trúng. Khi chiếc xe Jeeps tiến lại gần, họ liền nhìn thấy rõ hình ảnh Thịnh Đường trên mỏm đá.
Cô không nhảy múa dưới đất, có lẽ vì không tiện, hoặc cũng có thể vì sợ hiệu quả không đạt tới đỉnh cao. Cô lơ lửng đứng trên một mỏm đá đã bị phong thực, cao hơn đầu người một chút. Tảng đá đã bị phong thực hàng trăm, hàng ngàn năm đến mức loang lổ, nham nhở vô cùng, cũng tiện cho cô chỗ để đặt chân trèo lên trên.
Khi họ tìm đến nơi này, Thịnh Đường đã bắt đầu múa nhẹ nhàng rồi.
Múa cổ đại yêu cầu rất tỉ mỉ về tư thế múa, dáng người và bước chân, đặc biệt là yêu cầu rất khắt khe về vóc dáng của vũ công. Chưa tính đến chuyện xinh đẹp, mỹ miều, quan trọng hơn hết là phải thon thả, dư một chút thịt mỡ cũng sẽ rất khó coi.
Thịnh Đường có dáng người thướt tha. Giữa những lớp lụa, đoạn eo thon của cô trở nên cực kỳ bắt mắt, không chỉ mềm mại như một cây liễu, làn da trắng trẻo đến lóa mắt, thon thả tưởng như có thể nắm trọn bằng một bàn tay mà còn kết hợp với dung nhan yêu kiều của cô, khiến hình ảnh cô đứng múa trên mỏm đá không chỉ giống Phi Thiên mà còn hơn cả Phi Thiên.
Nhưng điệu múa cô đang thực hiện không chỉ đơn thuần là điệu múa Phi Thiên, trong nhu có cương, trong những nét múa dịu dàng lại có sự phóng túng. Vì đang đứng ở khu vực phía Nam chưa được khai thác, đằng sau lưng Thịnh Đường là cả một khu vực tàn tích phong hóa chi chít và rộng lớn, còn cả những cây cột cao nhấp nhô bị phong hóa. Có không ít những gò đá bị ăn mòn hàng trăm ngàn năm đã thảm thương đến sụp đổ. Ở phía xa hơn, mặt trời đã hun đỏ cả một khoảng trời. Màu đỏ rực ấy rơi xuống đường chân trời tăm tối của sa mạc đen tạo thành một màu đỏ đen, bị những mỏm đá với những hình thù kỳ dị cao thấp, xa gần khác nhau kéo thật dài cái bóng ra.
Thịnh Đường đứng giữa khung cảnh đó, bỗng dưng lại có một nét đẹp yêu mị, có thể hòa hợp với sự rộng lớn của trời đất, lại giống như sinh ra từ chính trời đất vậy. Lúc gió nổi lên, vạt váy của cô cũng cuộn lên theo, dải lụa mềm mại bay. Khi tiếng trống dồn dập vang lên, trông cô giống như một nhành cỏ dại hiên ngang đón gió, bước nhảy xoay chuyển nhanh như gió, cả cơ thể cực kỳ nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác chỉ một mỏm đá nhỏ xíu ấy thôi cũng hoàn toàn bị cô chi phối, làm bất giác nhớ tới điệu múa trên lòng bàn tay của Triệu Phi Yến.
Khi dịu dàng, cánh tay ngọc lại duỗi ra, tà áo đung đưa, nghiêng nghiêng, hai đai áo vòng một đường thu về tràn đầy tình ý, đặc biệt là ánh mắt cô nhìn liếc trong lúc múa, đã chứng minh thế nào gọi là cười một cái quyến rũ, thướt tha.
Nụ cười này đã rơi thẳng vào trong trái tim Giang Chấp.
Anh khoanh hai tay trước ngực ngồi dựa vào đầu xe, ánh mắt chưa hề dời khỏi Thịnh Đường dù trong chốc lát. Anh đã biết cô múa rất đẹp, bình thường cô cũng không ít lần khoe khoang thể hiện trước mặt anh. Nhưng đây là lần đầu tiên anh được nhìn trực quan như vậy, nhất là giữa không gian trời đất này, giữa khoảng ánh sáng hùng vĩ này. Cô luôn nói anh là thần, nhưng hôm nay
anh đã được nhìn thấy thần nữ, tới từ thánh địa hoang vu không một bóng người, tới từ đất trời của sự thuần khiết, tới từ đại mạc sâu thẳm thần bí khó lường.
Giang Chấp cũng không phải chưa từng nhìn thấy người khác nhảy múa, kể cả múa cổ đại cũng đã từng xem. Nhưng hôm nay, cuối cùng anh cũng hiểu nguyên do vì sao mọi người tặng cho Thịnh Đường biệt danh “Phi Thiên Thịnh Đường”. Điệu múa của cô ma mị mà không thô tục, lại tựa như hòa trộn một thứ cảm xúc nào đó bên trong. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Anh tỉ mỉ suy ngẫm xem thứ cảm xúc ấy gọi là gì, đến tận khi nhìn thấy Thịnh Đường xoay tròn theo nhịp trống dồn dập, anh bất thình lình nhớ tới một từ: Tín ngưỡng.
Phải, tín ngưỡng của cô, đối với Đôn Hoàng, đối với bích họa, đối với nền văn minh tơ lụa cổ đại nơi đây.
Khoảnh khắc này cũng không hiểu vì sao, Giang Chấp bỗng nhiên có thể hiểu được “tín ngưỡng” mà bình thường cô hay nói. Đây là một loại sức mạnh khó lòng miêu tả được, cũng tựa như tiếng trống thùm thụp mà nhạc sư đang gõ thẳng vào trái tim anh.
Trái tim anh đang đập rất mạnh. Cùng với điệu múa của cô, khắp trời đất, trong mắt anh dường như chỉ có thể chứa đựng một mình cô.
Bệnh nghề nghiệp của Kỳ Dư bộc phát, anh ấy phát huy trọn vẹn bản tính cố chấp, thích phá hoại bầu không khí của mình: “Cô ấy múa cái điệu gì đây? Xem không hiểu.”
Hiếm có dịp Giang Chấp lại không tức giận. Ánh mắt anh khóa chặt hình ảnh Thịnh Đường từ đầu tới cuối, rồi phổ cập cho Kỳ Dư: “Có lẽ đây chính là điệu múa Hương Toàn, trong mềm mại có mạnh mẽ, lại có thêm một sự phong tình khác lạ.”
Tiêu Dã đứng bên cạnh khẽ thở dài: “Phi Thiên Thịnh Đường quả nhiên danh bất hư truyền. Ông trời ơi, với vóc dáng, với tư thế múa này của Đường Đường nhà ta, nếu xuyên về thời cổ đại, thì đám quân vương kia chắc đều trở thành hôn quân hết cả. Có một câu thơ như thế nào ấy nhỉ: Mặt trời lên vội đêm xuân ngắn / Từ ấy nhà vua nhãng chính triều…”
Vừa dứt lời, anh ấy đã thành công kéo được ánh mắt của Giang Chấp lại. Giang Chấp nhìn Tiêu Dã chằm chằm, nói một câu không chút khách khí: “Còn cậu, đến cả cơ hội để làm hôn quân cũng không có.”
Tiêu Dã liếc nhìn anh một cái, tên này sao như ăn phải thuốc nổ vậy, mặc kệ đi.
Giang Chấp thì lại cảm thấy có phần “sát phong cảnh”. Anh lại đánh mắt nhìn xung quanh. Ngoài mấy người họ ra, còn có vài người đang đứng nhìn, đằng sau đỗ những chiếc xe Jeeps, xem ra đều là những người đi vào khu vực phía Nam thám hiểm, vô tình bắt gặp cảnh tượng này. Anh lại quay về phía Thịnh Đường. Ban nãy chỉ mải thảng thốt, bây giờ quan sát mới thấy gò đá cô đứng không to lắm, điểm đặt chân cũng chẳng rộng rãi là bao, lỡ như rơi từ trên đó xuống thì phải làm sao?
Nghĩ như vậy, trái tim của Giang Chấp lập tức như bị nhấc bổng lên cao. Anh đứng dậy, tiến lên, tìm một vị trí đẹp nhất, nghĩ bụng nếu thật sự cô rơi xuống sẽ còn có anh ở dưới đứng đỡ, chắc sẽ không có quá nhiều vấn đề.
Vị trí thì chọn được rồi, nhưng một vấn đề khác lại phát sinh.
Trong số mấy vị đứng ngắm xung quanh quá nửa là nam giới. Ánh mắt của Giang Chấp quét qua gương mặt từng người một như sóng rada, kiểu gì cũng nhìn ra được trái tim hồng từ ánh mắt của họ. Thậm chí còn có người giơ di động lên quay chụp… Anh đi tới, đứng ngay trước ống kính camera di động, che kín ống kính.
“Phiền anh dịch sang bên cạnh chút.”
“Xóa đi.” Giang Chấp hờ hững lên tiếng.
Đối phương ngẩn người: “Vì sao chứ?”
Giang Chấp nói thẳng: “Đó là bạn gái tôi.”
Người đó lập tức ngượng ngập, ồ à mấy tiếng, liên tục xin lỗi rồi xóa đoạn clip ấy đi. Ánh mắt Giang Chấp lại một lần nữa quét sang người bên cạnh, sắc lẹm như một lưỡi dao.
Mấy người khác thấy sắc mặt anh rất khó coi, vừa nhìn đã biết không phải thành phần dễ dây vào, cũng không muốn chuốc thêm phiền toái, khẩn trương xóa những đoạn clip đi.
Như vậy còn tạm được.
Giang Chấp hướng ánh mắt của mình trở lại phía Thịnh Đường. Cô cũng gần như đã thu những bước chân của mình về, tiếng trống cuối cùng chỉ còn lại âm vọng. Gió cát nổi lên, Giang Chấp chợt phát hiện sắc mặt của Thịnh Đường có phần không bình thường. Trái tim anh thắt lại, ngay lúc đó cũng nghe thấy một tiếng hét thảng thốt từ phía Thẩm Dao…
Bình luận facebook