• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (7 Viewers)

  • Chương 160 - Chương 160 EM THÍCH ANH LẮM ẤY

Chương 160 EM THÍCH ANH LẮM ẤY

Động tác thu về cuối cùng của Thịnh Đường thuộc dạng động tác có độ khó cao. Cũng không phải vì cô muốn khoe khoang kỹ thuật, mà đây là phần “ending” được tìm ra sau khi cô kết hợp có so sánh đối chiếu các loại điệu múa. Đương nhiên, cô hoàn thành rất tốt, chỉ có điều ở phút cuối cùng của cuối cùng, cũng có nghĩa là sau khi điệu múa đã kết thúc, khi đứng lên, cô đã ngã từ trên mỏm đá xuống.



Không phải bước xuống.



Mà là rơi xuống…



Lúc đó vừa hay có một cơn gió, cô liền cảm thấy cả người chao đảo giây lát. Khoảnh khắc bước chân bị hẫng hụt, trong đầu cô chỉ kịp thoáng qua một suy nghĩ: Xong đời rồi, mất mặt rồi. Trong tầm mắt, hình như có bóng Giang Chấp lao tới, cô liền nghĩ: Có phải chuẩn bị có một màn anh hùng cứu mỹ nhân không đây, kiểu có thể ngã ngay vào vòng tay của anh ấy, tốt nhất phải là một cái ôm công chúa…



Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ: Một người rớt, một người đỡ, phiên bản này có phải hơi cũ rồi không? Bây giờ chẳng phải đang thịnh hành trend tình huống ngược sao? Ví dụ như cô những tưởng anh có thể vững vàng đỡ lấy mình, kết quả anh lại giương mắt nhìn cô ngã thẳng lên sa mạc, hơn nữa còn là kiểu mặt úp thẳng xuống đất…



Thật sự khâm phục bản thân mình, chỉ trong một tích tắc rơi từ độ cao quá đầu người một chút xuống mà cũng có thể suy nghĩ nhiều vấn đề như vậy.



Giang Chấp quả thật đã đỡ được cô.



Đương nhiên, không có cái gọi là ôm công chúa. Thịnh Đường thẳng thừng bổ nhào xuống. Giang Chấp giơ tay ra đỡ như vậy, cô liền vòng hai tay ôm chặt lấy cổ anh như một con lười ôm cây, hai chân ngoắc chặt lấy hông anh, một cái… ôm gấu trúc cực kỳ tiêu chuẩn.



Lực tác động không hề nhỏ, tiếp lực của lớp cát sa mạc lại hơi nhỏ, Giang Chấp ôm cô lùi về sau hai bước, cũng may đã đứng vững được.

Cả người Thịnh Đường đều đang ở trên người Giang Chấp, đầu dựa vào bả vai anh, cảm thấy bờ vai của người đang ôm cô rộng lớn và vững chai, cánh tay đầy sức mạnh, cảm giác an toàn bùng nổ.



Giang Chấp bế vững cô, nghiến răng nghiến lợi thì thầm bên tai cô: “Đường Tiểu Thất, sau này em còn ăn bữa khuya, anh sẽ bóp chết em.”



Chê cô nặng à?



Đùa sao, với cân nặng này, cô hoàn toàn có thể nhảy múa trên một chiếc lá sen.



Vốn dĩ định tranh cãi, ai ngờ vừa lên tiếng, giọng cô lại mềm nhũn ra: “Sư phụ ơi, đầu em choáng váng quá…”



“Đáng đời em! Trời nóng thế này em còn đứng trên mỏm đá… Tiểu Thất?” Nói được một nửa, Giang Chấp chợt cảm thấy có điều bất ổn. Cánh tay và đôi chân của cô nặng nề trượt xuống, nhưng cũng thuận lợi cho anh bế bổng cô lên: “Tiểu Thất?”



Thịnh Đường nhắm nghiền mắt lại, sắc mặt nhợt nhạt, vầng trán đầm đìa mồ hôi.



Tiêu Dã và mọi người cũng phát hiện ra điều bất thường, cũng vội vàng tiến lên. Mấy người đang đứng xung quanh theo dõi đều sửng sốt, bàn tán xôn xao. Giang Chấp không rảnh để quát đám người bâu lại hóng chuyện đó. Anh đặt Thịnh Đường nằm thẳng người lên sa mạc. Anh quỳ một chân xuống đất, đưa một tay vỗ vỗ lên má cô, gọi tên của cô.



Thịnh Đường không có phản ứng, hơn nữa trông sắc mặt cô càng lúc càng nhợt nhạt, hơi thở trước lồng ngực cực kỳ yếu ớt. Thẩm Dao thảng thốt kêu lên: “Có phải bị say nắng rồi không?”



“Nước!” Giang Chấp quát lên một tiếng.



Tiêu Dã lập tức lấy chai nước khoáng từ trên xe xuống, vặn mở nắp chai, đưa cho Giang Chấp. Giang Chấp đón lấy. Không có mấy món đồ như khăn tay hay khăn mặt, anh đành dùng tạm bàn tay mình, đổ nước làm ướt tay, giảm nhiệt cho trán, má và phần cổ của cô, bình tĩnh, lạnh lùng.



Xung quanh có người bất ngờ kêu lên: “A, tôi nhớ ra anh là ai rồi!”



Giang Chấp lạnh lùng quát một tiếng: “Tránh hết ra!”



Tiêu Dã cũng làm động tác giải tán đám đông, chủ yếu nhằm vào đám người đang đứng hóng chuyện, anh ấy nghĩ bụng chắc là trong số này đã có người nhận ra Giang Chấp và Thịnh Đường rồi, dù sao thì clip của họ cũng đã có một thời gian cực kỳ hot. Anh ấy khuyên nhủ: “Mặt trời sắp sửa xuống núi rồi, mọi người còn không rời khỏi khu vực phía Nam này là sẽ không ra ngoài được nữa đâu, trời chỉ cần tối xuống là rất dễ lạc mất phương hướng.”



Mấy người này tới khu vực phía Nam cũng chỉ vì muốn tìm kiếm một chút kích thích và mạo hiểm, chứ chưa thật sự có gan liều mạng cũng phải múa may cùng trời đất, nên họ đều lần lượt lên xe đi mất.

Thịnh Đường chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Giang Chấp mớm nước cho cô, nhưng cô không uống vào được, nước cứ thế theo khóe miệng chảy tràn ra ngoài. Hơi thở của cô rất yếu, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Thẩm Dao ở bên cạnh sốt ruột tới mức giậm chân bình bịch, rồi lại tự oán trách mình: “Đều tại tôi, rõ ràng biết cô ấy không được nghỉ ngơi đầy đủ nhưng lại kéo cô ấy tới múa, tôi thật là…”



Tiêu Dã dùng điện thoại vệ tinh để tìm sóng, vội vàng gọi một cuộc điện thoại, sau đó nói với Giang Chấp: “Tôi đã gọi điện cho phía trung tâm cấp cứu rồi, nhưng với tình hình hiện tại của Thịnh Đường e là trên đường đi ra cũng rất nguy hiểm.”



Giang Chấp ấn mạnh vào nhân trung của cô, nhíu mày, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhợt nhạt ấy. Lát sau, anh buông tay, hơi nâng cao cằm của cô lên, một tay bóp chặt hai cánh mũi của cô, cúi người xuống làm hô hấp nhân tạo cho cô.



Ngay sau đó anh ngẩng đầu lên, đặt đầu của Thịnh Đường trở về vị trí bình thường, ấn xuống nhân trung của cô, sau đó lại một lần nữa làm hô hấp nhân tạo cho cô. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, anh liền nhìn thấy mí mắt Thịnh Đường run run, lồng ngực phập phồng lên xuống rõ ràng.



Giang Chấp lại dùng nước làm ướt mặt cô. Sau khi cưỡng ép đổ một ít nước vào miệng cô, anh nghe thấy khóe miệng cô bật ra những tiếng ngâm nga. Bấy giờ anh mới bế cô lên, ra lệnh: “Tiêu Dã, lái xe!”



Lúc Thịnh Tử Viêm đi vào nhà thì Mạc Họa đang ngồi trên xô pha xem ti vi, trên bàn uống nước vẫn còn để một ít đậu đũa chưa nhặt xong, nét mặt có vẻ rất nặng nề. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà cũng chẳng buồn quay đầu ra nhìn, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi. Thịnh Tử Viêm thay giày rồi đi vào phòng khách. Vừa nhìn lên màn hình ti vi, ông liền khó xử thở dài: “Bà đã xem bao nhiêu lần rồi?”



Mạc Họa ngả người ra sau ghế xô pha, khẽ nói với vẻ u buồn: “Dù có xem bao nhiêu lần, tôi vẫn không thể chắc chắn được.”



Trên ti vi đang phát một đoạn clip.



Nữ chính là Thịnh Đường, đứng trên sân khấu của quán bar, đằng sau lưng là một tấm poster rất nổi bật, một cảnh sa mạc mênh mông, bao la, góc nghiêng của người đàn ông thẳng tắp. Trên sân khấu, Giang Chấp ký một chữ lên xương quai xanh của cô, sau đó bế bổng cô lên, đi ra khỏi đám đông…



Chính là đoạn clip đã hot đến bùng nổ ở trên mạng xã hội. Mạc Họa xem hết lần này tới lần khác, cứ xem một lần là cơn giận lại bùng lên một lần.



Thịnh Tử Viêm thay một bộ đồ ở nhà, rửa tay rồi kéo chiếc giỏ trúc qua tiếp tục nhặt đậu đũa, an ủi bà: “Theo tôi thấy, bà cũng đừng sốt ruột, cứ để nghe ý của Đường Đường thế nào đã, dù sao thì một cái clip cũng chẳng nói lên được điều gì.”



“Sao lại không thể nói lên được điều gì? Đối phương là Fan thần, người nó ngưỡng mộ nhất.”



Thịnh Tử Viêm cười khẽ. Phải, con gái hướng ngoại, vì một Fan thần, thậm chí còn sẵn sàng đạp lên danh dự của bố nó nữa. Mạc Họa cho dừng hình ảnh lại, cầm chiếc điều khiển lên chỉ về phía màn hình ti vi: “Ông nhìn đi, một cô gái bình thường làm sao đỡ được kiểu này?”



Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Giang Chấp mỉm cười, nhìn thẳng vào ánh mắt Thịnh Đường. Được dừng hình như vậy, kiểu gì cũng có thể nhìn ra sự dịu dàng giấu trong đôi mắt Giang Chấp.



Thịnh Tử Viêm ngước mắt lên nhìn nhanh: “Đúng là cũng đẹp trai đấy, nhưng bà cũng đề cao con gái của bà quá rồi, bà thật sự cho rằng nó cảm nhận được điều đó?”

“Đường Đường đúng là hơi thiếu nhạy bén, nhưng đâu có nghĩa là người tên Giang Chấp đã cũng thiếu nhạy bén như thế? Lỡ như cậu ta cảm thấy Đường Đường nhà chúng ta ngốc nghếch, không suy nghĩ quá nhiều, dễ ức hiếp, nên vừa dỗ dành vừa lừa gạt để gạo nấu thành cơm luôn thì phải làm sao?”



Thịnh Tử Viêm bẻ cây đậu đũa trong tay, một tiếng “bốp” giòn tan vang lên. Ông hờ hững nói: “Vậy thì tôi không cần biết cậu ta là ai, nhất định phải đánh gãy chân cậu ta mới được.”



“Bây giờ vấn đề này không phải vấn đề hàng đầu.” Mạc Họa trông có vẻ rất bực dọc: “Cậu ta chẳng phải là sư phụ của Đường Đường ư?”



Thịnh Tử Viêm ném đậu đũa vào trong giỏ trúc, chợt nói một câu chân thực: “Xét về bản lĩnh, cậu ta quả thực có thể làm sư phụ của Đường Đường.”



“Nhưng mà…” Mạc Họa ngập ngừng định nói gì đó lại thôi, cuối cùng bà nhíu mày: “Ông nói ông xem, bình thường thì lo lắng cho Đường Đường đến mức nào, chỉ cần có nam giới tiến sát lại gần nó là ông có thể điều tra cả họ hàng hang hốc nhà người ta lên, sao lần này một chút quan tâm cũng không có vậy?”



Thịnh Tử Viêm lau tay, nhẹ nhàng ôm lấy vai bà: “Xem bà nói kìa. Tôi là bố của nó, không quan tâm tới chuyện của nó sao được? Tôi hiểu bà đang lo lắng điều gì. Nhưng chẳng phải chuyện này vẫn chưa có chút rõ ràng nào sao, chẳng phải chính bà cũng chưa chắc chắn về cậu ta mà, phải không?”



Nói tới đây, ông lại buông một tiếng thở dài: “Lỡ như nói dại, những gì bà nhìn thấy là sự thật, vậy thì cũng chẳng tới lượt bà lo lắng nhiều, người sốt sắng cộng thêm ghen tỵ phải là tôi mới đúng.”



Mạc Họa đẩy ông một cái, lườm nguýt: “Tôi biết ngay ông là người nhỏ mọn mà.”



“Được được được, tôi nhỏ mọn, tôi bụng dạ hẹp hòi. Vậy thì thưa phu nhân, bà xem liệu bà có thể bình tĩnh lại trước không? Để ‘vi phu’ làm cho bà món thịt xào đậu đũa xắt nhỏ mà bà thích ăn nhất nhé?”



Mạc Họa không trả lời, ngẫm nghĩ một chút, bà đập tay xuống ghế sô pha: “Không được, không được, tôi thật sự phải xác nhận một chút mới được.”



Thịnh Tử Viêm dở khóc dở cười.



Bên này Mạc Họa đã cầm di động lên tay, gọi ngay một cuộc điện thoại.



Đầu kia bắt máy rất nhanh.



Mạc Họa điều chỉnh lại nhịp thở, ổn định lại cảm xúc: “Giáo sư Hồ, tôi muốn nghe ngóng từ thầy một chút về sư phụ của Đường Đường…”



***

Khi Thịnh Đường mở mắt ra, cô phát hiện hình như mình đang ở trong bệnh viện.



Ánh sáng trong phòng không quá nhức mắt, chỉ có một ngọn đèn được thắp sáng, rèm cửa được che đi một nửa, bên ngoài vừa hay là một vầng trăng sáng, cực kỳ sáng. Trong phòng có mùi thuốc khử trùng, rất nhạt, ngay cả ga giường và vỏ gối cũng có mùi này. Cô không thích.



Vào bệnh viện rồi ư?



Hình như trong khoảng thời gian này cô đã mơ mơ màng màng thiếp đi mấy lần. Cô có chút ấn tượng, hình như nghe thấy giọng nói gấp gáp của Giang Chấp, anh đang gọi bác sĩ.



Tay cô bị đè xuống.



Thịnh Đường quay đầu nhìn qua, một bàn tay nam giới đang nắm lấy tay cô. Tầm nhìn của cô đi từ bắp tay nhỏ rắn chắc của người đàn ông hướng lên trên, là Giang Chấp. Anh ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhắm mắt lại có vẻ như đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng một tay từ đầu tới cuối vẫn nắm chặt tay của cô.



Hình như, lại có chút khác biệt.



Thịnh Đường cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy. Rõ ràng chuyện cô vừa mở mắt ra là nằm trong bệnh viện đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng cô vẫn cảm nhận được có một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng nào đó đang tràn ngập xung quanh. Cảm giác được anh nắm tay như thế này thật là tuyệt. Có điều, vì sao anh lại nắm tay cô chứ? Không nóng sao?



Ngón tay khẽ cử động một chút, không ngờ lại đánh thức Giang Chấp.



Hóa ra anh cũng chỉ chợp mắt một chút, chỉ cần Thịnh Đường có chút cử động nhỏ là anh tỉnh dậy ngay.



Thấy đôi mắt cô mở to, sáng rực như hai ngọn đèn vậy, cuối cùng Giang Chấp cũng thở phào. Anh đổ người về phía trước, hướng mặt về phía cô, tay không buông ra, mà đan chặt ngón tay mình vào tay cô, rồi đặt vào lòng bàn tay còn lại. Anh khẽ lên tiếng hỏi cô cảm thấy thế nào rồi.



Thịnh Đường cảm thấy giờ phút này đây Giang Chấp dịu dàng tới không nói nên lời, cũng không chân thực chút nào. Cô hỏi anh: “Em đang nằm mơ sao?”



“Không phải.”



“Em đang ở trong bệnh viện ư?”



“Phải.”



“Tiêu Dã và mọi người đâu cả rồi?”



“Anh bảo họ quay về rồi.”



“Em bị sao vậy?”



“Em cảm nắng rồi.”



Thịnh Đường cảm thấy mất mặt vô cùng, không biết trốn vào đâu: “Cảm nắng cũng phải vào bệnh viện ạ?”



“Cũng không chỉ là cảm nắng đơn thuần. Bác sĩ nói còn do em ngủ không đủ giấc. Tiểu Thất, khoảng thời gian này em không hề nghỉ ngơi đầy đủ.”



Thịnh Đường ngẩn người nhìn anh.



Giờ này, khắp bệnh viện đều rất yên ắng. Ánh đèn trong phòng dịu dàng, mềm mại, luôn tạo cảm giác xúc động như được sống giữa năm tháng bình yên vậy. Giang Chấp ngắm nhìn gương mặt Thịnh Đường dưới ánh đèn, vừa ngơ ngác vừa yếu ớt, khiến anh nảy sinh lòng xót xa. Anh cười khẽ, hỏi cô bị làm sao vậy.



Ai ngờ Thịnh Đường nói: “Sư phụ, anh cứ mắng em đi.”



Giang Chấp sững người, sau đó phì cười: “Vì lý do gì?”

“Bình thường anh toàn cảm thấy em lười, bỗng dưng lại nói em không được nghỉ ngơi đầy đủ, em rất hoảng hốt. Nếu anh mắng em, em mới cảm thấy đây không phải là một giấc mơ.”



Giang Chấp không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu cô: “Cô bé ngốc.”



Không cần nói, chắc chắn là đang nằm mơ rồi.



Thịnh Đường khẳng định.



Giang Chấp làm gì có lúc nào nói chuyện dễ nghe như vậy chứ, huống hồ cô còn xin nghỉ phép thông qua người khác, không buồn lộ mặt. Cô vẫn còn nhớ mọi chuyện trước khi ngất xỉu. Khi đang đứng múa trên mỏm đá bị phong thực ở thành phố ma quỷ thì cô nhìn thấy Giang Chấp. Anh lái xe đi thẳng một mạch vào trong sa mạc, mặc cho gió cát bụi bặm. Lúc sau tuy rằng anh không nổi cơn thịnh nộ ngay tại chỗ nhưng anh cứ thế nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như một lưỡi dao, hận không thể lăng trì cô ngay lập tức.



Thấy chưa, Giang Chấp ở trong hiện thực là một người tính cách rất tệ.



Nhưng mà, ai bảo anh là Fan thần chứ? Thần tượng bản thân mình sùng bái, có khóc cũng phải quỳ rạp tới khi đầu gối sứt mẻ toang hoác mới thôi!



Nhưng mà, Fan thần ở trong giấc mơ cô lại càng thích hơn.



Sao lại có một người đẹp trai như vậy được nhỉ. Còn dịu dàng, lúc nói chuyện giọng nói trầm thấp, rất quyến rũ, lọt vào tai đối phương có thể thôi miên người ta. Cô ngáp ngủ một cái, cơn buồn ngủ lại kéo tới… Ừm, bác sĩ nói không sai chút nào, cô quả thực ngủ quá ít rồi.



Giang Chấp cũng không biết cô đang suy nghĩ điều gì, chỉ thấy mắt cô hết nhắm lại mở. Anh mềm lòng, lấy ngón tay nhẹ nhàng cọ qua đôi mày của cô, khẽ nói: “Ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy chúng ta về nhà.”



Là mơ, là mơ thôi.



Thịnh Đường cười ngốc nghếch, nếu đã là một giấc mơ thì nói câu gì cũng không quá đáng phải không.



Cô lẩm bẩm nhẹ nhàng: “Fan thần, em thích anh lắm ấy…”







“Thế nên ý của anh là, Giang Chấp đã làm hô hấp nhân tạo cho Đường Đường?” Ở trong video call, Trình Tần thảng thốt hỏi, trên gương mặt vẫn còn bôi một lớp mặt nạ than đen. Cô vừa tắm xong, mái tóc được buộc bằng loại khăn mặt lau khô tóc siêu tốc, phía trước khăn mặt còn đeo hai cái tai thỏ, cùng với tiếng nói của cô, hai cái tai cứ lắc la lắc lư.



Bên này, Tiêu Dã mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình cũng một chiếc quần đùi cũng khá rộng, ngồi dựa vào ghế xô pha, di động cài trên giá tự sướng, ngón cái móc một cái, bật mở lon bia lạnh, “ừm” một tiếng. Anh ừng ực tu mấy ngụm lớn, rồi quẹt

mép, mát lạnh, đã đời.



Trình Tần lập tức gỡ mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt ướt át, nõn nà: “Oh shit…”



“Con gái con đứa, ăn nói văn hóa một chút.” Tiêu Dã lắc lắc lon nước, có thể nghe được những tiếng bọt khí ga bên trong lon bia đang lách tách nổ.



“Chỉ là bị cảm nắng thôi mà? Có ai chưa từng cảm nắng chứ, có cần đến mức phải hô hấp nhân tạo không? Có phải Giang Chấp đang tranh thủ lợi dụng để được chấm mút Đường Đường không đó?” Trình Tần hét to.



Tiêu Dã cười hỏi cô ấy: “Chính là muốn lợi dụng chấm mút đó, em làm được gì?”



Một câu hỏi đã khiến Trình Tần phải nghẹn lời.



Tiêu Dã đổi một tư thế khác: “Thật ra thì lúc đó tình hình của Đường Đường cũng rất nguy hiểm, đã hôn mê bất tỉnh rồi, bác sĩ nói là do bị mệt.”



“Chẳng phải đều vì Giang Chấp hay sao?” Trình Tần không vui, lại cầm lớp mặt nạ ban nãy gỡ xuống dính trở lại mặt: “Sau khi biết anh ấy là Fan thần, có ngày nào Đường Đường được nghỉ ngơi tử tế? Tiêu Dã, anh cũng thật là, chẳng phải anh thích Đường Đường hay sao? Một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân như thế sao lại để người khác nhanh chân cướp mất vậy?”



Tiêu Dã không trả lời mà hỏi ngược lại: “Sao anh lại có cảm giác em đang có thành kiến với Giang Chấp nhỉ? Trước kia chẳng phải em cảm thấy cậu ấy rất tốt sao? Còn nữa, lớp mặt nạ trên mặt em vừa được gỡ xuống, vẫn dùng được tiếp à?”



Trình Tần ở đầu kia cũng tỏ ra lười biếng: “Em ấy à, thật ra không có thành kiến nặng nề với Giang Chấp đến vậy, chỉ là cảm thấy xét về độ thân thiết xa gần, đương nhiên em hy vọng anh theo đuổi được Đường Đường hơn. Con người của Giang Chấp ấy à, nói thế nào nhỉ, không tạo cảm giác thân thiện như anh, chính là kiểu rất có khoảng cách, không thể gần gũi, không thể nhìn thấu vậy. Ngoài ra, mặt nạ đều do bà đây dùng những đồng tiền vất vả kiếm được để mua, mỗi một miếng đều có giá của nó, không vắt kiệt tới giọt tinh chất cuối cùng sao nỡ vứt bỏ? Kiếm tiền không dễ đâu cậu chủ Tiêu.”



Tiêu Dã ồ lên một tiếng.



“Lại nói về Giang Chấp, cứ lấy ví dụ chuyện ở trong quán bar đi. Anh bảo anh ấy rốt cuộc có ý gì? Em quan sát thì cảm thấy có lẽ anh ấy rất thích Đường Đường, nhưng anh ấy đã bày tỏ tình cảm chưa? Cứ thả thính Đường Đường như vậy là sao chứ. Hôm nay lại giở trò này, có thích hay không thì nói một lời cho nhanh gọn.”

Vietwriter.vn

Tiêu Dã bóp lon nước, đùa nghịch, nhướng mày: “Có thể vẫn còn điều băn khoăn. Em đâu phải cậu ấy, cũng không thể tùy tiện đưa ra kết luận như vậy được.”



Vừa nghe xong câu ấy, Trình Tần liền cảm thấy có điều gì đó bất ổn. Cô ngồi bật dậy: “Ý của anh là… Giang Chấp thật sự thích Đường Đường sao?”



“Sao có thể nói là thích đơn thuần chứ? Phải nói là siêu thích, thích lắm luôn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom