• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 161 - Chương 161

Chương 161 BỖNG DƯNG TRỞ NÊN RẤT ĐÁNG TIỀN

Thôi được rồi, siêu thích.



Trình Tần không hiểu Giang Chấp cho lắm, cũng không biết liệu một câu “siêu thích” mà Tiêu Dã nói có thể đại diện cho tâm tư của Giang Chấp hay không. Nói thật lòng, khi vừa mới biết sự thật Giang Chấp là Fan thần, cô quả thực cũng hết hồn một phen. Người ấy ngày ngày làm việc bên cạnh Thịnh Đường, vậy mà Thịnh Đường hoàn toàn không hay biết, cô cũng cảm thấy khâm phục vô cùng.



Cô nói với Tiêu Dã: “Anh ấy có thể không băn khoăn được sao? Vẫn còn một cô vợ chưa cưới đợi ở đó phải không? Nếu như anh ấy thật sự siêu thích Đường Đường, thì anh ấy phải ăn nói sao với một cô gái còn lại? Muốn một chân đạp hai thuyền là điều không thể. Em và anh ấy không thân thiết, có những lời cũng không tiện nói thẳng. Nhưng Tiêu Dã này, anh phải bóng gió truyền đạt lại ý tứ của em trước mặt anh ấy. Nếu anh ấy dám một chân đạp hai thuyền, bà cô đây nhất định sẽ khiến anh ấy ‘lật thuyền trong ống cống’, giật tung ván thuyền của anh ấy ra, khiến anh ấy bị liệt hoàn toàn.”



Tiêu Dã cố tình chọc cô: “Yên tâm đi, anh nhất định sẽ truyền đạt lại y nguyên, không sai một chữ.”



“Đừng vậy, ý nhị một chút.” Trình Tần làu bàu với anh: “Dù sao đó cũng là Fan thần, nếu em thật sự đắc tội với người ta, thì biết bao nhiêu cô gái sẽ xé xác em ra đấy. Này Tiêu Dã, em hỏi anh, anh phải thành thật trả lời em đấy. Rốt cuộc anh có thích Đường Đường không? Đây là một chuyện cực kỳ nghiêm túc, liên quan tới cả việc quãng đời sau này của anh có hạnh phúc hay không đấy.”



Tiêu Dã đang định trả lời thì nhìn thấy Trình Tần ở trong video call giơ tay lên, làm động tác tạm dừng, đứng lên rời đi. Di động của Trình Tần được để lại trong phòng khách. Từ góc độ của Tiêu Dã, vừa hay có thể nhìn thấy Trình Tần gỡ mặt nạ, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lại giương mắt chứng kiến cô tiếp tục bôi thêm một lớp gì đó nữa lên mặt.



Nói gì mà là một chuyện cực kỳ nghiêm túc? Lại còn dính líu tới cả hạnh phúc nửa đời sau của anh nữa? Nhìn tình hình này chắc còn chẳng quan trọng bằng việc cô đứng đắp mặt nạ nữa.



Ở bên này, anh cố tình kêu gào thật to: “Trình đại tiểu thư, nếu em muốn tranh thủ tắm luôn một cái thì nhớ đóng cửa phòng tắm vào nhé, anh sợ anh nhìn thấy tuốt tuồn tuột rồi lại phải chịu trách nhiệm với em.”



“Anh mơ à!” Trình Tần đứng trước gương, hét to một câu.



Khi quay trở về với màn hình điện thoại, gương mặt đen sì của cô đã trở nên trắng trẻo, một lớp mặt nạ dày cộp, chỉ còn nhìn rõ được một đôi mắt lấp lánh bling bling và cái miệng nhỏ với đôi môi hoa đào. Tiêu Dã hỏi cô: “Bôi lắm thứ như vậy, mặt em chịu nổi không đó?”



“Anh thì hiểu cái gì. Đắp mặt nạ chính là như vậy, đầu tiên phải tẩy bớt da chết sau đó mới đắp những loại tăng cường dưỡng chất, bằng không da sẽ khó mà hấp thu hết được. Vả lại, bổn tiểu thư da mặt dày, chịu được mọi sự giày vò. Ấy, ban nãy nói chuyện tới đâu rồi? À đúng rồi, anh có thích Đường Đường không?”



“Thích chứ, cô ấy là tiểu sư muội của anh, anh thèm chết đi được.” Tiêu Dã đã uống hết một lon bia. Anh uống bia rượu, chỉ cần một chút là mặt sẽ đỏ lên, nhìn trông càng uể oải. Anh cười hỏi Trình Tần: “Sao hả cô em?”



Trình Tần thẳng thắn: “Nếu như anh thật lòng thích cậu ấy, em sẽ đứng giữa làm bà mối. Nếu như anh theo đuổi Đường Đường, chắc chắn dễ dàng hơn Giang Chấp theo đuổi cô ấy nhiều.”



“Vì sao lại nói như vậy?”



“Vì có em đó, em có thể đổ thêm dầu vào lửa.” Trình Tần nói một cách hết sức nghiêm túc: “Vì sao lại nói anh ‘gần chùa ăn lộc Phật’, bởi vì anh sở hữu một người trợ thủ thần thánh như em đây. Anh suy nghĩ kỹ mà xem, Đường Đường là một người mà chuyện tình cảm bị rơi vào khoảng ngu ngốc và khờ khạo. Nếu có một người ngày nào cũng lảm nhảm bên tai cô ấy về sự tốt đẹp của một ai đó, cô ấy chắc chắn sẽ đặt nó vào lòng. Giang Chấp có một vị hôn thê, anh ấy đâu thể muốn thoát thân là thoát thân ngay được? Anh thì khác, chẳng phải anh đang độc thân sao…”



“Này này này, nói thế là ý gì hả? Có phải em cảm thấy hai chúng ta đang ở xa nhau nên anh không đấm được em không?”



“Đừng đừng đừng, anh Dã, em chỉ là tiện miệng nói ra vậy thôi mà? Ý của em là so với Giang Chấp, anh ‘băng thanh ngọc khiết’ hơn, không dính dáng đến nhiều chuyện phức tạp, rắc rối như vậy.”

Tiêu Dã mệt rồi, thẳng thừng nằm dựa vào sô pha, nghiêng mặt qua nói với cô: “Thật ra thì, sự băn khoăn của Giang Chấp thực sự không nằm ở Trình Gia Hủy. Về mặt phụ nữ, Giang Chấp không phải là người nể tình cho lắm.”



“Vậy anh ấy băn khoăn chuyện gì?”



Tiêu Dã trầm tư một lúc lâu, lắc đầu: “Không rõ nữa, cũng không thể nói ra được.”



Trình Tần là một cô gái có mắt quan sát rất tốt. Nghe Tiêu Dã trả lời như vậy, cô cũng biết vấn đề này hoặc là Tiêu Dã thật sự không trả lời được, hoặc là đơn thuần anh không muốn trả lời, liền nói: “Anh ấy có băn khoăn hay không, em không quan tâm, tóm lại chỉ cần anh thật lòng muốn theo đuổi, em sẽ giúp anh, chỉ đợi một câu nói của anh thôi.”



Tính cách phóng khoáng, cởi mở và sẵn sàng xả thân hết mình như vậy chính là tính cách của Trình Tần, nhưng Tiêu Dã vẫn rất muốn biết nguyên nhân: “Vì sao em lại giúp anh?”



Trình Tần ngẫm nghĩ, cả người ngồi dựa vào sô pha, co chân lên, vòng tay ôm lấy chân: “Tuy rằng lần trước khi em hỏi, anh không trả lời một cách thẳng thắn, nhưng em biết chính anh đã tìm người đánh Khúc Phong một trận, đúng không?”



Trong biểu cảm của Tiêu Dã xen lẫn đôi chút ngượng ngập.



Trước kia chỉ gửi tin nhắn bằng chữ, dù anh có nói gì cô cũng không nhìn thấy, bây giờ không khác gì đang ngồi đối diện nhau, dù anh muốn né tránh cũng chưa chắc được như ý nguyện. Trình Tần nhìn anh cười: “Sao hả, dám làm không dám nhận à?”



Tiêu Dã không chịu được kích động, cười phá lên: “Việc này có gì không dám nhận chứ? Đúng là anh đã tìm người đấm cho hắn ta một trận. Hắn ta đáng đấm, mấy việc hắn ta làm có còn nhân tính không? Em nói xem, em hỏi rõ ngọn ngành như thế này là có ý gì? Thương rồi à?”



“Phải đó phải đó, em thương.” Trình Tần cố tình nói.



Câu nói này khiến cho Tiêu Dã rất không vui. Anh thậm chí còn nghĩ là cô nói thật, ngồi bật dậy ngay lập tức: “Em mà dám quay trở lại với hắn ta thì anh sẽ…”



Trình Tần hỏi có phần hứng thú: “Anh sẽ thế nào?”



Đúng vậy, anh sẽ thế nào?



Tiêu Dã chép miệng mấy cái, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào, nếu không nói kiểu gì cũng bị dồn ép tới cùng. Anh thẳng thừng đập bàn: “Anh sẽ tuyệt giao với em luôn, coi như chưa từng quen biết một con người ngốc nghếch như em.”



Trình Tần hằn học liếc xéo anh một cái, rồi dứ dứ nắm đấm về phía anh: “Anh muốn chết phải không? Dám ăn nói với bà cô đây như vậy!”



“Haizz, anh nói thật đấy, anh đi tìm người để em dứt khoát cắt đứt mọi suy nghĩ, em thật sự đừng có quay đầu ăn lại cỏ cũ.” Tiêu Dã không yên tâm, tiếp tục dặn dò: “Loại người đểu cáng ấy không đáng để em quay đầu, dễ ngoẹo cổ lắm.”



Trình Tần phì cười thành tiếng, cũng may lớp mặt nạ trên mặt không làm bằng giấy: “Tiêu Dã, em phát hiện ra cái miệng của anh cũng độc địa lắm đấy. Yên tâm đi, đối với loại người như Khúc Phong, em đã thất vọng tột đỉnh rồi, anh đã thấy em khóc vì anh ta lần nào chưa?”



“Anh đâu có ở bên cạnh em 24/24, làm sao biết được em có âm thầm rơi lệ nóng hay không?”



“Ha ha, rơi lệ nóng vì loại người đó ư? Tiêu Dã, con người em là cực kỳ dứt khoát, cầm lên được, bỏ xuống được. Chuyện anh đấm anh ta, ban đầu khi mới biết em quả thực rất hả hê, nhưng về sau lại cảm thấy không cần thiết, lãng phí thời gian và sức lực cho loại người ấy là không đáng. Hơn nữa em khá hiểu Khúc Phong, anh ta không phải mẫu người cam tâm chịu thiệt đâu.”



Tiêu Dã bật cười: “Hắn ta dám tiếp tục quấy rối em thử xem, thật sự nghĩ rằng anh không ở bên cạnh em thì không làm gì được hắn ta chắc? Cứ để cho hắn ta giở đủ mọi trò ra đi, tiểu gia đây vẫn chưa đấm đã đâu.”



Trình Tần cũng cười, cười mãi cười mãi, cười đến mức lấp đầy cả trái tim trống rỗng, cuối cùng cô nói với Tiêu Dã: “Cảm ơn anh nhé.”



Thật ra có thể coi là dùng lời thân thiết với người quen sơ.



Tiêu Dã nhướng mày: “Được rồi, đừng giả vờ khách khí với anh.”



“Đâu phải là khách khí, em thật lòng thật dạ cảm ơn anh đấy. Thế nên em sẽ dốc toàn lực giúp anh theo đuổi Đường Đường.”



Được, vòng vèo câu chuyện lại trở về điểm ban đầu.



“Em cho anh thời gian suy nghĩ nhé, chuyện này chúng ta không vội được.”



Sau khi kết thúc cuộc gọi video, Trình Tần bắt đầu ngồi nghĩ chuyện của Thịnh Đường và Giang Chấp. Một cô gái hoạt bát, năng động như thế, bình thường tiêu chuẩn sức khỏe luôn được kéo lên ở một mức rất cao, vậy mà trúng nắng lại có thể nhập viện, quả thật khiến người ta đau lòng.



Giang Chấp, Giang Chấp… có thể trở thành “người ấy” của Đường Đường không?



Trình Tần thở dài, cô vẫn cảm thấy Tiêu Dã tốt. Xét về diện mạo, Tiêu Dã không thua kém gì Giang Chấp. Xét về vóc dáng lại càng khiến người nhìn chảy nước miếng. Tính cách còn thân thiện. Ít nhất là Tiêu Dã thẳng thắn, chính trực, hoặc nên nói Tiêu Dã giống một con người bình thường hơn. Giang Chấp ấy mà, Fan thần, mang theo một chữ “thần” nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy không gần gũi.



Nhưng mà, đợi đã.



Câu nói ban nãy của Tiêu Dã nghe cũng rất khiến người ta xao xuyến tâm hồn…



Anh nói là: Thật sự nghĩ rằng anh không ở bên cạnh em thì không làm gì được hắn chắc…



***



Thịnh Đường thật sự đã ngủ một giấc rất ngon lành ở trong bệnh viện, hoàn toàn bù lại đầy đủ những ngày thiếu ngủ trước đó. Khi cô mở mắt ra lần nữa thì mặt trời đã sắp lên cao rồi. Giang Chấp vẫn đang ở trong phòng bệnh, đang ngồi đó đọc sách.



Cô hơi nheo mắt lại, loáng thoáng nhìn thấy tên sách, đại khái là một cuốn sách chuyên ngành có liên quan tới ngành khôi phục văn vật.



Sau khi nghe thấy tiếng động, Giang Chấp ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt nhìn qua, miệng mỉm cười: “Đường Tiểu Thất, em cũng giỏi ngủ thật đấy!”



Cô biết ngay những lời trước đó là nằm mơ cả mà!



Cái gì mà dịu dàng như nước, cái gì mà sự xót xa dâng lên trong ánh mắt, quả nhiên tất cả chỉ là ảo ảnh trong mơ. Trước đây cô từng đọc một cuốn sách, nói rằng con người ấy mà, sở dĩ nằm mơ là để bù đắp những cảm xúc không có được trong thực tại. Cô cảm thấy bản thân mình chính là như vậy. Bình thường Giang Chấp là một con người quá khó phục vụ, số lần dịu dàng đếm trên đầu ngón tay.



Lề mề ngồi dậy khỏi giường, cô cúi đầu, bộ đồ múa trên người đã bay đi đâu mất, thay vào đó là một bộ đồ của bệnh nhân. Choáng váng – ing… Cô ngước mắt lên nhìn Giang Chấp, ngập ngừng định nói gì lại thôi. Giang Chấp nhìn biểu cảm của cô, mím môi nhịn cười, gập cuốn sách trong tay lại đặt lên bàn, đứng dậy tiến lên.



“Anh thay quần áo cho em rồi.”



“Hả?” Trái tim Thịnh Đường như bị nhấc lên đột ngột, cô cảm thấy càng đau đầu hơn nữa.



Giang Chấp rất thích nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, lại càng muốn trêu chọc cô hơn. Anh cúi người xuống, chống hai tay bên giường, sát lại gần cô: “Xấu hổ à?”



Thịnh Đường như ngừng thở, cảm thấy trong giây phút này trái tim như nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Cô nhìn chằm chằm gương mặt người đàn ông gần trong gang tấc, vành tai rất nóng, muốn dời mắt đi nhưng không sao làm được. Một gương mặt thật là có góc cạnh, bờ môi mỏng cũng rất đẹp, hôn lên đó sẽ có cảm giác gì nhỉ…



Đừng đừng đừng, Thịnh Đường! Mày là một cô gái đứng đắn, sao có thể giở trò lưu manh với sư phụ của mình chứ? Hơn nữa anh ấy còn là Fan thần, là thần tượng. Với tư cách là một fan cấp não tàn đủ tiêu chuẩn, YY(*) về thần tượng là phạm phải một tội rất nghiêm trọng.




(*) YY: Tưởng tượng xa xôi.



Quan trọng là… cô đâu có đứng đắn!



Thật muốn ôm ghì lấy anh.



Chẳng phải lúc rơi từ trên tảng đá xuống, cô đã ôm chặt lấy anh đó sao? Bờ vai ấy sao mà rộng lớn đến thế, cánh tay cũng thật rắn chắc… Hay là bây giờ giả vờ ngất xỉu nhỉ? Không được, với góc độ hiện tại của cô, cho dù có bị ngất, căn cứ vào lực hút Trái Đất và lực quán tính, cô cũng sẽ ngã ra giường, cứ sao có thể nhào vào lòng anh được? Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Tiểu Thất, em đang nghĩ gì vậy?” Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm không rời mắt, Giang Chấp hiếu kỳ hỏi.

Thịnh Đường không dời tầm mắt đi đâu hết, lời nói theo hàm răng cứ thế trôi tuột ra ngoài: “Vậy em mặc đồ lót màu gì?”



Ngay sau đó có một giọng nói rất nhỏ trong lòng hỏi cô: Mày có bị ngớ ngẩn không…



Giang Chấp không ngờ cô lại hỏi câu đó, ngẩn ra giây lát, sau đó “á?” lên một tiếng.



Thịnh Đường hằn học đè âm thanh trong lòng ấy xuống, đáp lại: Mình không ngớ ngẩn!



“Thế tức là, quần áo của em không phải do anh thay!”



Bấy giờ Giang Chấp mới hiểu ra, không nhịn được cười, đứng thẳng người dậy, giơ tay vò mạnh đầu cô: “Được lắm Đường Tiểu Thất, biết cách gài bẫy rồi đấy.”



Cô vốn giỏi lắm mà.



Haizz, cơ mà tự dưng lại có chút hụt hẫng nhẹ.



“Sư phụ à…” Thịnh Đường kéo dài giọng ra: “Tối qua anh vẫn luôn ở bên cạnh em sao?”



Giang Chấp câm nín. Chẳng có nhẽ tối qua cô bị chứng hồi dương? Tỉnh dậy là chẳng còn nhớ gì nữa?



“Em nói xem?”



Thịnh Đường nhíu mày cắn môi, không phải mơ à.



“Đường Tiểu Thất.” Giang Chấp ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Em còn nhớ tối qua em nói gì không?”



Nói gì nhỉ?



Thịnh Đường cố gắng hết sức để nhớ lại… cố gắng mãi cũng chẳng nhớ ra được.



Nhưng hình như về sau cô nằm mơ thật. Trong mơ cô chặn anh lại, giật tung quần áo của anh ra, nói với anh: Đừng chạy mà, để em chạm vào lồng ngực của anh…



Ôi trời, đây rốt cuộc là giấc mơ hay thực tế đã xảy ra như vậy?



Thấy vậy, Giang Chấp hoàn toàn chẳng còn hy vọng gì nữa. Anh khẽ buông một tiếng thở dài. Quả nhiên câu “thích” ấy chỉ là một câu hờ hững buông ra. Tuy rằng lúc đó cô gọi anh là Fan thần, nhưng quả thực đã khiến anh kích động hết nửa đêm.



Nhưng Thịnh Đường lại hiểu nhầm tiếng thở dài này của anh. Cô hoàn toàn lo lắng: “Sư phụ, tối qua… đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”



Giang Chấp nhìn cô, không bực dọc: “Có gì thì cũng không có gì, chỉ là tối qua có một nha đầu chết tiệt liều mạng giữ chặt tay anh, không cho anh đi, hại anh cả đêm không chợp mắt được!”



Thịnh Đường trở nên hoang mang, bất an.



Toi rồi, toi rồi, giữ chặt tay sư phụ không buông à. Vậy cô rốt cuộc có lột quần áo của anh hay không…



***



Ở bệnh viện một lần, tuy rằng chỉ có một ngày nhưng trở về với công việc thường nhật cũng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Giáo sư Hồ đích thân tới thăm Thịnh Đường. Sau khi biết sức khỏe của cô đã không còn gì đáng ngại, ông chân thành khuyên nhủ: Em ấy à, cũng đừng liều mạng quá. Thầy biết bình thường bác sĩ Giang đúng là hơi nghiêm khắc một chút, nhưng cũng không thể vì công việc mà khiến sức khỏe suy sụp được. Em mà ngã bệnh ra đó, thầy biết ăn nói sao với bố mẹ em? Còn nữa, ai làm cho thầy một nồi lẩu Trùng Khánh ngon lành đây?







Về sau, Thẩm Dao miêu tả lại một cách sinh động như thật cảnh tượng khi Thịnh Đường ngất xỉu cho cô nghe.



“Hô hấp nhân tạo đó, Đường Đường!” Thẩm Dao lắc lắc tay cô: “Nếu không phải vì lúc đó trông cô thật sự rất đáng sợ, tôi còn thật sự nghĩ rằng cô đang cố tình đấy. Cô cũng biết mà, tôi rất thích Giang Chấp, cảnh hôm qua khiến tôi đố kỵ chết đi được.” Dứt lời, cô ấy giơ tay vỗ một cái lên vai cô, coi như trút giận.



Lúc đó Thịnh Đường đang uống bát canh gà bổ đủ thứ mà Thẩm Dao mang tới tận cửa, nghe xong câu đó suýt chút nữa thì sặc canh. Đồng thời lúc này nội tâm của cô cũng hoàn toàn chấn động, không thua kém gì tiếng ầm ầm khi mấy chiếc xe tăng đi ngang qua. Cô nuốt ngụm canh xuống, lắp bắp hỏi: “Hô… Hô hấp nhân tạo? Thế nào…”



Thẩm Dao nhìn cô vẻ kỳ quặc: “Cô chưa thịt heo mà cũng chưa từng nhìn thấy heo chạy à?” Thấy Thịnh Đường vẫn có vẻ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cô ấy bỗng dưng căng thẳng: “Này, không phải cô định bắt tôi diễn lại một lần cho cô xem đấy chứ? Tuy rằng cô giúp tôi phá giải điệu múa Hương Toàn, tôi rất cảm kích, nhưng như vậy không có nghĩa là tôi có thể chấp nhận những thói quen đặc biệt.”



Thịnh Đường rùng mình, buông chiếc thìa xuống: “Cảm ơn nhé, tôi cũng không chấp nhận nổi.”

Trước khi đi, Thẩm Dao còn buông một câu: “Tóm lại là, Đường Đường, tôi nợ cô một ân tình, còn cô nợ lại Giang Chấp một ân tình.”



Ân tình chắc chắn là đã nợ rồi, dù gì người ta cũng đã trông cô suốt cả một đêm. Nhưng những điều ấy, vào lúc này đều không phải điều quan trọng.



Thịnh Đường đóng cửa lại, ngồi xuống trước chiếc gương của bàn trang điểm, nhìn trái ngó phải, quan sát thật kỹ đôi môi của mình. Rồi cô nhớ lại cảnh tượng mà Thẩm Dao miêu tả… Có thể coi là hôn gián tiếp không nhỉ?



Ông trời ơi.



Cô giơ tay chạm nhẹ lên bờ môi. Đúng là nghĩ cái gì thì cái ấy xảy ra. Lúc trước cô còn cảm giác đôi môi của Giang Chấp rất gợi cảm, nếu thật sự được hôn lên một cái thì dư vị chắc chắn không tệ! Nhưng mà! Sao cô lại ngất xỉu cơ chứ!



Mặc kệ, hôn gián tiếp vẫn tính là hôn! Tạm bợ vẫn có thể coi là đã hôn rồi!



Càng nghĩ càng thấy sướng.



Nhìn vào trong gương sao bỗng dưng thấy đôi môi của mình đẹp thế cơ chứ.



Đây là đôi môi đã được Fan thần hôn lên đấy, bỗng dưng trở nên rất đáng tiền…



Có nên rửa mặt không nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom