• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 162 - Chương 162 THÊM NGƯỜI BẦU BẠN

Chương 162 THÊM NGƯỜI BẦU BẠN

Thẩm Dao có được người hỗ trợ như Thịnh Đường, thật sự giống như tìm được trợ thủ thần thánh trong công việc khôi phục. Lúc đó khi ở khu vực phía Nam của thành phố ma quỷ, cô ấy đã quay lại bài múa của Thịnh Đường. Hai ngày nay ngồi phân tích động tác, cô ấy quả thực đã tìm ra được một động tác và tư thế ăn khớp với hình ảnh trên bích họa.



Sau khi phương án khôi phục được hoàn thành, họ lại liên tục họp thêm ba ngày. Phương án được thông qua một cách thuận lợi. Thẩm Dao vui như trúng sổ xố vậy, nói với Thịnh Đường: Tôi nhất định phải mời cô ăn một bữa thịnh soạn, nói đi, cô muốn ăn món gì nhất?



Thịnh Đường lại không phải mẫu người tham ăn, đương nhiên không quá cố chấp với việc ăn uống. Cô nói đùa: Hay là cô tìm cho tôi một “tiểu thịt tươi”, để tôi được vui vẻ, thỏa thê chút.



Thẩm Dao nhìn cô với thái độ kỳ lạ, nói: Ở tuổi này của cô người ta đang có trend tìm đại thúc, chứ đâu phải người đã có tuổi cần có tiểu thịt tươi để tìm lại thanh xuân.



Tìm đại thúc à…



Thịnh Đường nhướng mày: Đại thúc nhàm chán lắm thì phải? Một “con chó sói non” vui biết chừng nào, hoạt bát đáng yêu, lại có thể chơi chung với tôi.



Khi nói câu này, họ đều đang ở trong hang đá. Kỳ Dư một lòng tập trung khôi phục bức tranh ba chiều của anh ấy nên chẳng đoái hoài. La Chiếm thì xưa nay vốn không can dự vào mấy chủ đề kiểu này, chỉ cắm đầu điều chỉnh thiết bị chiếu sáng. Giang Chấp vừa từ bên ngoài trở vào, trùng hợp thay lại được nghe toàn bộ cuộc đối thoại.



Anh cũng chẳng nói năng gì, chỉ đánh mắt nhìn Thịnh Đường một cái.



Tiêu Dã không có mặt ở trong hang nhưng lại gọi cho Giang Chấp một cuộc điện thoại, thế nên sở dĩ Giang Chấp không phát biểu ý kiến gì về phát ngôn đó của Thịnh Đường, phần lớn nguyên nhân cũng là bởi anh đang tập trung nói chuyện điện thoại với Tiêu Dã. Ở trong hang tuyệt đối yên tĩnh, thế nên chất giọng của Tiêu Dã cũng vọng ra rõ mồn một.



“Tôi làm thực nghiệm phần dính miếng bích họa bị bệnh, phát hiện trước mắt, loại keo chúng ta dùng có vấn đề.”



Là chuyện công việc, Giang Chấp bèn bật loa ngoài điện thoại lên, đi tới khu vực lúc trước đã làm xong phần kết dính, nói: “Quả thực đã xảy ra vấn đề, lúc trước sau khi dính xong, để khô sẽ hoàn toàn không nhìn ra được sự lệch lạc.”



“Bây giờ bắt đầu xuất hiện những vết rạn nhỏ rồi đúng không?”



“Đúng vậy.”



Nghe thấy vậy, Thịnh Đường vội vàng ghé sát tới gần Giang Chấp, tỉ mỉ quan sát, đánh giá khu vực nhỏ đó sau khi đã được khôi phục. Diện tích cũng không quá lớn, chỉ là một cái đầu hổ. Bây giờ nhìn vào, màu sắc đã hài hòa hơn rất nhiều, nhưng trên thân hổ quả thực đã xuất hiện những vết rạn, rất mảnh và rất nhỏ. Nếu không phải vì đứng quá gần sẽ hoàn toàn không nhìn ra được.



Giang Chấp ngẩng đầu gọi Kỳ Dư một tiếng.



Kỳ Dư cũng đã nghe được những lời Tiêu Dã nói, đang cắm cúi kiểm tra lại những phần diện tích mình xử lý trước đó, kinh ngạc: “Có những phần giáp lúc trước dính chắc vào rồi giờ lại dịch chuyển vị trí, làm sao có thể như vậy?”



Một nhà khôi phục khi đối diện với bức bích họa mà mình khôi phục, ngoại trừ những tổn thương sâu vào phần gân phần cốt ra, ví dụ như khối núi tổn hại, hoặc là mất đi lớp địa trượng, hoặc lại như pho tượng trong hang số 0 mất hẳn chân, tay, thì thường khi nói đến các vấn đề của bích họa đều ám chỉ lớp màu.



Các loại bệnh của bích họa thông thường đều xảy ra trên lớp màu.



Ví dụ như mục ruỗng, mụn rộp, bột hóa và khởi giáp, thêm cả vấn đề lớp địa trượng bị rỗng. Mà những vấn đề này thông thường đều có liên quan tới phần keo được thêm vào trong thuốc màu gây ra. Phần keo của lớp màu cùng với một số vật chất có tính kết dính trong trung tâm lớp địa trượng, ví dụ như đất sét sẽ lão hóa, biến tính và mất đi tác dụng dưới sự tác động của thành phần muối và nước tự nhiên, sau đó sẽ gây ra vô vàn những vấn đề kể trên.



Còn nhà khôi phục khi khôi phục tới phần hậu kỳ sẽ phải căn cứ theo tình hình của bích họa để lựa chọn loại keo thích hợp nhắm vào những vấn đề này, để những dung dịch loãng hoặc nước sữa của nguyên liệu khôi phục ngấm sâu vào trong lớp địa trượng và lớp màu của bích họa. Khi những dung dịch phát huy từ từ, nguyên liệu dần dần được rắn

hóa, thông qua tác dụng tĩnh điện và sức mạnh hóa học bộ phận sẽ kết hợp với những phân tử nhỏ phân cực trong lớp màu và lớp địa trượng để đạt được tác dụng gắn kết và gia cố.



Kỳ Dư có thể được coi là người có tay nghề lão luyện trong ngành khôi phục, bao nhiêu lâu nay đi theo Giáo sư Hồ, anh ấy cũng tích lũy được cho mình nhiều kinh nghiệm. Về lý mà nói, việc lựa chọn chủng loại keo và cân đong tỷ lệ thành phần sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Hơn nữa điều có thể bảo đảm là độ sử dụng của keo luôn giữ được trong một thời gian lâu dài. Tình trạng vừa làm kết dính xong đã xảy ra vấn đề như thế này là tình huống chưa bao giờ xảy ra.



Thế nên anh ấy mới kinh ngạc, mới nói là không thể nào!



Nhưng điều không thể nào cũng đã xảy ra rồi.



Thịnh Đường nghĩ tới pho tượng mà mình đang phụ trách, khẩn trương chạy tới kiểm tra xem sao, nhưng chợt nhớ ra pho tượng ấy vẫn chưa tiến hành đến bước keo hóa nên cô lại quay trở về bên cạnh Giang Chấp. Giang Chấp tay cầm công cụ soi sáng, tỉ mỉ quan sát, đánh giá khu vực mà Kỳ Dư đã hoàn thành, sắc mặt trầm tĩnh.



Thịnh Đường không dám thở mạnh, Giang Chấp đi tới đâu, cô bám theo tới đó.



Từ lúc đầu cho tới bây giờ, Thẩm Dao vẫn đang làm công việc nghiên cứu về điệu múa Hương Toàn, cũng chưa làm tới bước kết dính, thế nên khu vực của cô ấy tạm thời chưa xảy ra vấn đề.



Ở đầu kia điện thoại, Tiêu Dã thảng thốt: “Đồng thời xảy ra hiện tượng rạn nứt và thay đổi vị trí?”



Bên này Giang Chấp cũng quan sát được kha khá rồi. Anh tắt thiết bị chiếu sáng trong tay, nói với Tiêu Dã: “Không sai, nứt là bởi tính kết dính của keo quá mạnh, khiến khu vực khôi phục và các khu vực xung quanh xuất hiện sự khác biệt về tính chất lực học. Còn bên phía Kỳ Dư lại vì tính kết dính quá yếu nên không đạt được mục đích kết dính.”



Thịnh Đường không hiểu: “Nhưng chẳng phải khi đó đã kết hợp chuẩn xác rồi sao? Nhất là bên phía Kỳ Dư, nếu nói tính kết dính quá yếu thì lúc đó, khi bắn chất keo ra đã phải phát giác ra rồi chứ. Tính kết dính không mạnh cũng phải bị mất dưới sự tác động của dòng dịch chuyển muối và nước. Đây chí ít phải là một quá trình rất dài lâu mới đúng.”



Vấn đề nằm ở chính chỗ này.



Tiêu Dã cũng trầm mặc một lúc mới nói: “Xem ra tôi phải đánh giá lại độ kết dính của nguyên liệu mới được.”



Đây là một việc hết sức cấp bách, bây giờ xuất hiện hai loại tình trạng cực đoan, chứng tỏ tình trạng của hang số 0 rất phức tạp và hiếm gặp. Nếu là hang đá bình thường, có thể sau khi làm đánh giá về độ kết dính thì loại keo và tỷ lệ rút ra về cơ bản đã có thể xác định chắc chắn rồi.



Nhưng hang số 0 thì khác, một mặt xuất hiện tình huống tính kết dính quá mạnh, mặt khác lại thể hiện hiệu quả tính kết dính quá yếu. Điều này chứng tỏ, ở trong cùng một hang đá, ở cùng một nhiệt độ và độ ẩm, dưới cùng một tác động của môi trường, mỗi một góc bích họa cũng lại rất khác nhau trong việc sử dụng keo dính.



Việc này tăng thêm độ khó cho công việc của họ.



“Cậu lấy một mẫu mới đi.”



Sau khi ngắt điện thoại, biểu cảm của Kỳ Dư có phần suy sụp, anh ấy ngồi sụp ở đó gào thét: “Khôi phục lại lần nữa thì chẳng phải là giết người rồi còn gì.”



Giang Chấp nói thản nhiên: “Mất mạng cũng phải làm.”



Thịnh Đường phát hiện Giang Chấp sốt ruột thực sự, nhất là khi đối mặt với công việc. Về lý mà nói, Tiêu Dã và Kỳ Dư đều là những học trò do chính tay Giáo sư Hồ dẫn dắt, có khó khăn nào chưa từng vượt qua, cũng có nền tảng kiến thức rất rộng, nhưng vẫn chưa đạt được tới cảnh giới Thái Sơn sập trước mặt mà mặt không biến sắc như Giang Chấp.



Đâu chỉ mặt không biến sắc?



Đến cả sóng mắt cũng chưa từng xao động dù chỉ một chút, chỉ bình thường, nhẹ nhàng như đối diện với việc tối nay ăn gì vậy.



Khiến Thịnh Đường chứng kiến mà phải cảm thán trong lòng, không hổ danh là Fan thần mà cô sùng bái nhất.



Tinh thần lãnh đạo cực cao.



***



Trình Tần quả thật vẫn gửi chiếc gối ôm hình người qua bưu điện tới cho Thịnh Đường.



Vận chuyển bằng đường hàng không.



Trên hộp chuyển phát còn viết kèm một câu: Lau sạch đôi mắt của cậu, hãy đối xử tốt với người có duyên.



Câu nhắn nhủ này thật sự khó hiểu, không phải một lời ghi chú nhiệt huyết nào đó tới từ công ty chuyển phát nhanh, mà được Trình Tần chính tay viết lên, nét chữ của cô ấy Thịnh Đường nhận ra ngay được.



Nhưng bất luận thế nào, cuối cùng thì “Fan thần” của cô cũng tới. Từ nay về sau, cô có thể ôm anh ngủ đêm đêm. Lúc gỡ băng dính ra, không cần tả cũng biết cô kích động dường nào, từng ngón tay của Thịnh Đường thậm chí còn run lên. Cô mở chiếc hộp ra, chiếc gối ôm hình người được hút chân không, nén xuống, bọc trong túi ni lông. Trình Tần rút sạch sẽ không khí bên trong, hơn nữa còn gập đôi lại, bẹp dúm như… xác khô!



Dám đối xử với Fan thần của cô như thế. w●ebtruy●enonlin●e●com



Thịnh Đường khẩn trương mở miệng túi ni lông ra, sau khi để không khí lọt vào trong, chiếc gối ôm hình người nhanh chóng phồng lên. Cô thẳng thừng cắt chiếc túi ra, đợi đến khi chiếc gối ôm hình người hoàn toàn được rút ra khỏi túi, cô liền ngây ngốc!

Thế này là…



Cô trợn tròn mắt nhìn chiếc gối ôm hình người một lúc rất lâu.



Cho đến khi nghe thấy có tiếng người trêu chọc vọng vào từ ngoài cửa: “Đường Đường, không ngờ em lại tâm tâm niệm niệm Đại sư huynh anh như vậy đấy.”



Thịnh Đường giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.



Tiêu Dã vừa từ phòng thí nghiệm trở về, bên cạnh còn có cả Giang Chấp. Thấy cô cầm một chiếc gối ôm hình người trong tay, cả hai đều đứng yên bên ngoài cửa nhà cô, không ai có ý định dời đi cả. Thịnh Đường hết nhìn Tiêu Dã rồi lại quay về nhìn chiếc gối ôm trong tay mình.



Đúng là làm theo tỷ lệ 1:1, bất luận là về chiều cao hay tướng mạo.



Có điều không phải Giang Chấp, mà là Tiêu Dã.



Cô thầm gào rú trong lòng: Trình Tần, cậu bị điên à, người mình cần là Fan thần cơ mà! Fan thần!



Nhưng chớp mắt cô lại nghĩ: Có khi nào gửi nhầm không?



Ấy? Nếu là gửi nhầm, vậy thì chứng tỏ Trình Tần đã có gối ôm hình người của Tiêu Dã từ lâu rồi. Vậy thì có một vấn đề phát sinh: Sao cô ấy lại vô duyên vô cớ sưu tập gối ôm hình người của Tiêu Dã? Lẽ nào…



Mắt cô sáng lên, cô quay đầu nhìn Tiêu Dã, vừa định nói với anh ấy rất có thể anh đã bị cô bạn thân chí cốt của em nhung nhớ rồi, không ngờ ánh mắt cô lại va phải ánh mắt của Giang Chấp. Không hiểu vì sao, lời nói ấy mắc nghẹn lại trong cổ họng cô. Cô cảm thấy có một khoảnh khắc, đôi mắt Giang Chấp rất u ám, nhìn đến mức trái tim cô thắt chặt lại.



Nhưng cũng chỉ trong tích tắc, ánh mắt ấy đã thay đổi.



Điềm đạm, ung dung, sau đó đường hoàng bước vào trước cái nhìn của Thịnh Đường. Anh tiến lên, rút chiếc gối ôm hình người trong lòng cô ra, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, rồi cười nửa đùa nửa thật: “Làm cũng giống phết đấy.”



Thịnh Đường không dám tiếp lời.



Cô cũng không hiểu vì sao bản thân mình lại không dám, chỉ mơ hồ cảm thấy hình như mình đã phạm phải sai lầm gì đó. Anh có vẻ như đang cười, nhưng lại càng giống như đang giận dữ hơn. Thật ra cô muốn giải thích, rằng đây là do Trình Tần gửi nhầm, cái em cần là gối ôm hình người của anh cơ…



Tiêu Dã đứng dựa ở cửa, thò đầu vào cười nói: “Để tôi xem nào.”



Nhưng Giang Chấp hoàn toàn không muốn đoái hoài tới anh ấy và cũng không định trả nó lại cho Thịnh Đường. Khóe miệng anh hơi cong lên: “Chất lượng cũng không tệ. Vừa hay Tia Sét Xanh đang thiếu một cái ổ. Cho nó dùng, cũng là có thêm người bầu bạn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom