• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 163 - Chương 163 SỢ MÈO

Chương 163 SỢ MÈO

Thịnh Đường mang về một chú mèo, vào ngày thứ ba sau khi Giang Chấp cưỡng chế tước đoạt mất chiếc gối ôm hình người có hình Tiêu Dã.



Nó có bộ lông trắng thuần, chỉ có bốn chân dính chút màu trà sữa, không to lắm, chỉ khoảng ba, bốn tháng, những tiếng kêu vẫn còn non nớt, đầy hơi sữa, thi thoảng còn ư ử những tiếng nhỏ run rẩy. Thịnh Đường nhặt được nó trên đường trở về khu chung cư. Lúc ôm nó vào lòng, cô đã nghĩ, rốt cuộc một người chủ như thế nào mà đành lòng đem nó đi vứt chứ.



Thật ra xung quanh khu chung cư có rất nhiều mèo lang thang, nhưng đa phần trong số chung đều có thể tự kiếm thức ăn, cộng thêm việc cư dân ở gần khu vực này đều sẽ để lại đồ ăn cho những con chó hoang hay mèo hoang ở xung quanh, thế nên phàm là những con mèo, con chó xuất hiện ở đây đều sống khá thoải mái.



Cũng bởi vậy ban đầu khi nghe thấy tiếng mèo kêu, Thịnh Đường vẫn chưa có ý định mang nó về nuôi, cô nghĩ đằng nào nó cũng không thể chết đói được, loài động vật như mèo vẫn giữ nguyên bản tính trời sinh, để nó được chạy loăng quăng bên ngoài vẫn tốt hơn. Ai ngờ cậu nhóc này lại chui ngay từ trong lùm cây ra ngoài, cứ thế bám theo cô.



Cô nhìn xuống. Một cậu nhóc rất ngoan, bộ lông lấm lem, còn có những nhúm lông dính lại vào nhau, miệng cũng dính bùn đất, đi lại hơi khập khiễng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện một cẳng chân phía sau bị thương.



Thịnh Đường tự nhận là một cô gái có bụng dạ lương thiện, sao có thể bỏ mặc một sinh vật yếu ớt như vậy tự sinh tự diệt? Cô ôm nó vào lòng, con mèo nhỏ bắt đầu kêu những tiếng nũng nịu, không ngừng lấy đầu cọ cọ vào tay cô, chỉ cần vuốt ve nó một lát là nó bắt đầu bật ra những tiếng ngáy êm ru.



Khoảnh khắc này Thịnh Đường quyết định nuôi nó. Lý do là con mèo này cũng thông minh y như cô vậy, vừa nhìn đã biết ngay người nào là đáng tin cậy, đồng thời còn giỏi nhận định thời thế, đối mặt với một người có thể giúp đỡ mình là lập tức bày ra sự yếu đuối, giống như cô đối với Giang Chấp vậy.



Ha ha, duyên phận.



Cô tới bệnh viện thú y trước một chuyến, cho nó kiểm tra sức khỏe tổng quát, tắm rửa qua. Sau khi nhân viên ở đó bế nó ra, cô suýt chút nữa thì không nhận ra nó. Ông trời, đẹp quá đi mất, quả nhiên trên đời không có con mèo nào xấu xí, chỉ có những người chủ lười biếng mà thôi.



***



Tiêu Dã xảy ra bất đồng quan điểm với Giang Chấp trong vấn đề tính kết dính của keo. Tiêu Dã chủ trương sử dụng loại nguyên liệu mới, đồng thời mấy ngày nay anh ấy cũng đang thử nghiệm theo phương hướng này. Nhưng Giang Chấp lại kiên trì dùng nguyên liệu truyền thống. Anh tỏ rõ chỉ cần tìm được nguyên liệu có tính chất phù hợp với khu vực xung quanh của bích họa thì vấn đề sẽ giải quyết được một cách dễ dàng.



Tiêu Dã gào ầm lên: Nói như thế chẳng phải phí lời sao? Nếu như nguyên liệu truyền thống có độ tương thích cao mà dễ tìm, thì chúng ta đâu cần tốn công tốn sức như vậy?



Khi đối mặt với công việc, xưa nay Tiêu Dã cũng rất cố chấp và nghiêm túc, hơn nữa hoàn toàn có thể không nghỉ không ngủ, thức cho đến khi vấn đề được giải quyết mới thôi. Thế nên nghe xong, Giang Chấp cũng không nôn nóng. Anh đổ người về phía trước, cứ thế nhìn Tiêu Dã chằm chằm.



Nhìn đến mức Tiêu Dã tỏ rõ thái độ bất mãn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai đẹp trai như cậu chủ đây à? Tôi cảnh cáo cậu, có vấn đề thì hãy thảo luận vấn đề, đừng có nhìn tôi mãi như thế, tối tối ôm gối ôm hình tôi đi ngủ còn chưa ngắm đã à?”



Giang Chấp chép miệng hai tiếng: “Cậu chủ Tiêu, cậu quả nhiên là người vô liêm sỉ nhất trên đời.”



“Lúc cậu ngang nhiên giật đi cái gối ôm hình người của tôi, tôi đã cảm thấy cậu có ý đồ đen tối rồi. Giang Chấp, nếu như cậu ham muốn dung mạo điển trai của cậu chủ tôi đây thì cậu cứ thẳng thắn thừa nhận, tiểu gia đây chắc chắn sẽ dâng hiến trái tim mình, chuyển qua giúp cậu xoa dịu nỗi khổ tương tư. Đồ đen tối ngấm ngầm như cậu, còn mang Tia Sét Xanh ra làm bia đỡ đạn. Nó chỉ là một con rùa thôi, cùng lắm thì có đột biến gen một chút nên có to hơn rùa bình thường, nó cần gối ôm? Ha ha…”



Tia Sét Xanh miệng ngậm cái gối ôm hình người đi từ đầu này phòng khách qua đầu kia phòng khách, đi ngang qua tầm nhìn của Tiêu Dã. Đôi chân của chiếc gối ôm bị kéo lê trên mặt đất, không khác gì Tia Sét Xanh đang lôi một cái xác đi.



Sau đó, Tia Sét Xanh tìm một tư thế thoải mái, bò lên trên cái gối ôm…



Tiêu Dã bặm môi, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Giang Chấp cười khẽ: “Nó quả thực cần cậu hơn tôi mà.”

Bị một con rùa tát cho bôm bốp.



Cơn tức của Tiêu Dã không biết trút vào đâu. Con Tia Sét Xanh này chính là khắc tinh trong cuộc đời anh ấy, đầu tiên thì “ban” cho anh ấy một vết thương ngoài da, sau đó lại dữ dội đánh thẳng vào nội tâm của anh ấy, trong ngoài đều bị thương triệt để. Từ trước đến giờ, anh ấy vẫn không đội trời chung với con rùa đột biến gen này mà.



Quay đầu lại, anh ấy đập mạnh tay xuống bàn: “Nguyên liệu truyền thống đã lỗi thời rồi, cậu nghĩ đây vẫn là thời Hán Đường?”



Giang Chấp từ tốn, chậm rãi trả lời: “Muốn thay loại mới dĩ nhiên không sai, nhưng có lúc cách thức cũ vẫn có thể giải quyết vấn đề.”



“Vậy chúng ta cứ dùng thực tiễn đưa ra chân lý đi. Tính kết dính thuốc màu của miếng thử nghiệm sắp cho kết quả rồi.” Tiêu Dã cãi lại.



Ngoài cửa vang lên một giọng nói: “Hello nhé, hai anh.”



Giang Chấp quay đầu lại.



Ngoài cánh cửa khép hờ lại có thể lộ ra toàn bộ gương mặt của Thịnh Đường, cô đang nhìn về phía hai người đàn ông ngồi trong phòng khách và mỉm cười. Giang Chấp đổi tư thế ngồi, mặt hướng về phía Thịnh Đường, cánh tay chống lên đỡ lấy mặt, nghĩ bụng: Cô gái nhỏ này có gương mặt thật nhỏ, cảm giác chỉ cần một bàn tay của anh là có thể đỡ lấy toàn bộ gương mặt cô.



Ừm, hôm nào phải thử mới được.



Thấy Thịnh Đường đứng yên ngoài cửa không đi vào, Tiêu Dã còn tưởng cô đang sợ Giang Chấp, bèn cười ha ha, nói: “Không sao, bọn anh đang thảo luận học thuật trong không khí hữu nghị và thân thiện, tuyệt đối không tổn thương tới người khác đâu.”



Thịnh Đường biết mấy hôm nay hai người họ đang đau đầu nhức óc vì chuyện keo dính, bèn gật đầu, lên tiếng: “Hai anh qua đây, cho hai anh xem thứ này hay lắm.”



Tiêu Dã nghe vậy thì rất hứng thú, bèn đứng lên đi ra, mở cửa phòng ra. Giang Chấp cũng tiến lên, tầm mắt hướng về phía đôi tay giấu sau lưng của cô, hình như cô đang xách một cái hộp. Thấy vậy, Thịnh Đường hơi nghiêng người, không để anh nhìn thấy mình cầm gì. Anh cười, thẳng thừng dựa vào cánh cửa, đợi xem rốt cuộc cô định giở trò gì.



Thịnh Đường tiến lên, giơ chiếc túi đựng thú cưng giấu ở sau lưng ra cho họ xem: “Nhìn này, thành viên mới của Sáu Viên Thịt Bằm chúng ta! Long trọng lộ diện…”



Một con mèo áp sát mặt lên trước một cách cực kỳ phối hợp, cùng với đó là một tiếng “meo” nhỏ xíu, nũng nịu.



Tiêu Dã rất vui: “Ha, em kiếm ở đâu ra vậy, đẹp ra phết.”



“Đẹp đúng không. Em nhặt được đấy, mèo con xinh chết đi được.” Dứt lời, cô kéo khóa ra, lấy con mèo từ trong ra, hai tay một trái một phải giữ trước phần kheo cẳng chân trước của con mèo, đẩy nó về phía trước…



“Nhìn này, móng của nó còn có màu trà sữa nữa.”



Con mèo nhỏ có phần phấn khích, khoảnh khắc được chính thức lộ diện, nó nhiệt tình chào hỏi với họ, tay múa chân vẫy.



Một giây sau, Giang Chấp như lắp thêm bánh xe phong hỏa dưới chân, chạy tuột về, ngồi yên tại vị trí cũ lúc trước, cách Thịnh Đường cả ngàn mét. Thấy vậy, Thịnh Đường rất khó hiểu, bế con mèo tiến lên trước: “Sư phụ…”



“Dừng!” Giang Chấp hét to lên với cô.



“Sao thế ạ?”



“Đứng yên đó, đừng tiến thêm nữa!” Sống lưng Giang Chấp dựa sát vào lưng ghế, hai chân giẫm chắc xuống sàn nhà, lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng lao vào trong phòng ngủ, đóng cửa đuổi khách. Anh giơ tay làm động tác ngăn cản với Thịnh Đường: “Em qua đây thì được, ném con mèo đi, nếu không thì đừng lại gần anh!”



Ném con mèo đi ư? Vậy thì không được.



“Sư phụ, anh nhìn nó thêm chút đi…”



“Được, được, được, Tiểu Thất, nó cực kỳ đẹp, cũng cực kỳ đáng yêu, giống y như em vậy, được chưa?” Giang Chấp giơ hai tay ra phía trước thể hiện thái độ chống đối và vỗ về: “Thế nên em ngoan đi, đừng bế nó tiến sát lại gần anh nữa.”



Thịnh Đường đứng ở phòng khách, nhìn Giang Chấp chằm chằm, vuốt ve con mèo trong lòng, rất lâu sau mới như ngộ ra điều gì: “Sư phụ, anh sợ mèo!”



Việc sợ mèo có đến mức phải khiến cô phấn khích như vậy không?



Giang Chấp nuốt nước bọt một cách khó khăn, nhìn chằm chằm con mèo trong lòng cô đầy cảnh giác. Con mèo ấy cũng nhìn anh, sau đó run rẩy kêu “meo” một tiếng. Tiếng kêu này khiến Giang Chấp nổi hết da gà, cả người căng ra.



“… Thật ra cũng không phải là sợ, chỉ là anh phiền cái của nợ này, em ôm đi ngay đi.”

“Chẳng phải anh nói Tia Sét Xanh cần có một người bầu bạn sao? Em nghĩ vừa hay hai chúng nó có thể vui vẻ chơi đùa cùng với nhau…”



“Không, không, không, Tiểu Thất, em hiểu nhầm rồi. Tia Sét Xanh thích yên tĩnh. Nó cực kỳ, cực kỳ quen với việc ở một mình, không cần ai bầu bạn cả, em yên tâm. Thế nên, em nghe lời anh, bế đi đi.”



Ánh mắt Thịnh Đường rơi xuống hai cánh tay của Giang Chấp. Anh đang bám chặt vào tay vịn ghế xô pha, từng mạch máu trên mu bàn tay đã gồ lên thấy rõ… Vietwriter.vn



Tiêu Dã nảy ra một ý xấu, đón lấy con mèo, giơ ra phía anh, đề nghị: “Hay là cậu cũng bế một cái thử xem sao?”



Dây thần kinh căng thẳng của Giang Chấp cuối cùng cũng sụp đổ, anh phẫn nộ gào lên với Tiêu Dã một tiếng gào phát ra từ tâm hồn: “Cút!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom