Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164 - Chương 164 TIN ĐỒN BAY KHẮP NƠI
Chương 164 TIN ĐỒN BAY KHẮP NƠI
“Giang Chấp, cậu ấy dị ứng với mèo.”
Lát sau, Tiêu Dã xách Thịnh Đường ra ngoài, còn Thịnh Đường xách mèo ra ngoài, anh ấy nói với cô như vậy.
Thịnh Đường nghe xong không hiểu: Dị ứng với mèo? “Là dị ứng với lông mèo sao?” Chính là kiểu chỉ cần tiếp xúc với lông mèo là sẽ hắt xì, chảy nước mắt ấy.
Tiêu Dã lắc đầu, nhấn mạnh: “Chính là dị ứng với mèo.”
“… Vậy anh ấy sẽ có những phản ứng dị ứng như thế nào?”
“Không có bất cứ phản ứng nào, chỉ đơn thuần dị ứng với mèo, không nuôi được mèo.”
Thịnh Đường chợt nghĩ, đây há chẳng phải là biểu hiện của việc sợ mèo sao? Tiêu Dã nói cũng thật là khéo léo.
“Em chỉ là thật sự cảm thấy Tia Sét Xanh quá cô đơn, tuy rằng nó chẳng mấy khi khiến sư phụ em lo lắng, nhưng có thêm người bầu bạn chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Tiêu Dã thầm cười miết trong lòng. Nha đầu này lại còn tự tìm cho mình một lý do nghe thật chính đáng. Một gã lười như Giang Chấp, nếu trong quá trình nuôi Tia Sét Xanh mà có một chút phiền phức dù là rất nhỏ, cậu ấy cũng có thể quăng nó ra ngoài cửa sổ ấy chứ. Mấy năm qua, e là Tia Sét Xanh sớm đã học được thế nào gọi là “tự lực cánh sinh” rồi.
“Tóm lại, chỉ cần là động vật có lông, sư phụ của em đều dị ứng. Thế nên em tự cân nhắc đi. Nếu muốn nuôi con mèo này, bình thường đừng để sư phụ em nhìn thấy.”
Thôi được rồi…
Thịnh Đường hụt hẫng, cứ có cảm giác có lòng tốt nhưng lại phá hỏng việc.
Sao lại có người dị ứng với tất cả những động vật có lông nhỉ? Lại không phải là dị ứng với lông. Mấy động vật có lông đáng yêu biết bao, nhất là con mèo đang ở trong lòng cô đây… Cô cúi đầu nhìn nó, nó cũng ngước lên nhìn cô, kêu một tiếng khe khẽ, trong đôi mắt mèo xinh đẹp toàn là tin tưởng và dựa dẫm đối với cô.
Không được, nếu đã quyết định nuôi thì không thể bỏ mặc nó, đáng thương vô cùng, yếu đuối thế này ở bên ngoài sẽ phải chịu bao nhiêu ức hiếp. Thịnh Đường nhẹ nhàng vuốt đầu nó, thở dài trong lòng, cô còn đang định nhờ sư phụ đặt cho nó một cái tên nữa.
Một Fan thần cao cao tại thượng như thế, sao có thể dị ứng với tất cả những động vật có lông chứ?
Rất lâu sau, Thịnh Đường hỏi Tiêu Dã: “Vậy có phải sư phụ em cũng sợ chuột không?”
“… Có lẽ vậy.”
***
Chuyện Fan thần sợ mèo còn chưa bị lộ ra thì chuyện anh sợ chuột đã bị đồn đi khắp nơi, ầm ĩ trên mạng xã hội.
Fan thần sợ chuột!
Chỉ một chủ đề như thế lại nóng hổi vượt ra ngoài phạm vi giới học thuật. Người ở trong giới cảm thấy không có gì to tát, ai quy định đàn ông thì không được sợ chuột, sợ gián? Có điều luật nào của pháp luật yêu cầu đàn ông gặp chuyện mệt mỏi, chán nản thì không được khóc?
Đám fan mới gia nhập ở bên ngoài giới ngược lại phản ứng dữ dội hơn hẳn, nhưng đa phần vì cảm thấy chuyện này rất thú vị. Nghĩ mà xem, Fan thần truyền kỳ như thế, lại là một người có tính cách cương trực như thế, vậy mà lại sợ một con chuột, những bình luận dưới các bài đăng và dòng tít nóng hổi đa phần đều là…
“Woa, soái ca mà lại sợ chuột, đáng yêu quá!”
“Fan thần trở nên gần gũi rồi!”
“Trước đây cảm thấy đàn ông sợ chuột rất ẻo lả, bây giờ bỗng dưng lại cảm thấy đàn ông sợ chuột cũng ‘man’ ra phết.”
“Thật muốn vuốt ve Fan thần. Chuột không đáng sợ đâu, mau vào vòng tay của chị nào.”
…
Những lời đồn đại như mọc chân, cứ thế từ chuyện sơ mèo thiên biến vạn hóa sang chuyện sợ chuột. Vì chuyện này, Thịnh Đường đưa ra đề nghị với Trình Tần: Cậu quá đáng lắm đấy, sao có thể lên mạng đặt điều chứ?
Trình Tần cũng bày ra nét mặt vô tội và câm nín: Chuyện sợ chuột là cậu nói cơ mà? Coi như là sự thật phải không? Trên mạng có một topic bàn luận về Fan thần, mình chỉ bình luận một câu là anh ấy sợ chuột, làm sao ngờ được chuyện này bùng nổ trong khoảnh khắc chứ. Đường Đường, vì một người đàn ông mà cậu chụp cho mình cái mũ bịa đặt, cậu không sợ mình tổn thương mà chết sao? Phải, là lỗi của mình, mình không nên lên mạng nói những lời như thế, nhưng chuyện này cũng đâu có gì cả, phải không.
Thịnh Đường cắn môi, phản bác lại: Tóm lại là không được bôi nhọ Fan thần nửa lời.
Trình Tần cười ha ha: Giờ trên mạng có ai bôi nhọ anh ấy sao? Đường Đường, mình thấy cậu đang ghen tỵ thì có? Có biết bao nhiêu cô gái thích Fan thần…
Họ đâu có thật lòng thích anh, họ chỉ đang cảm thấy Fan thần đẹp trai thôi!
Trình Tần từ tốn, chậm rãi hỏi ngược lại cô một câu: Vậy chẳng lẽ cậu thích Fan thần không phải vì anh ấy đẹp trai?
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát, giải thích: Tuy rằng là vì nguyên nhân này, nhưng mình càng thích những điều bên trong con người anh ấy hơn, tính chất không giống nhau!
Thôi được rồi.
Vậy nếu đã không phải là tình yêu… Trình Tần đề nghị: “Cậu vẫn nên suy nghĩ một chút về Tiêu Dã, anh ấy không nhiều chuyện phức tạp và rối rắm đến thế, hơn nữa anh ấy đối xử với cậu tốt biết bao.”
Thịnh Đường nhướng cao mày, nói: “Chuyện gì với chuyện gì đây? Mình đang nói với cậu về Giang Chấp, cậu lại nói với mình về Tiêu Dã, rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia mà. Ngoài ra, Trình Tần, mình còn chưa tính sổ với cậu đâu. Mình cần cái gối ôm hình người của Fan thần, cậu gửi cái của Tiêu Dã cho mình làm gì hả? Mà tại sao cậu lại có gối ôm hình Tiêu Dã, có phải cậu đối với anh ấy…”
Trình Tần đã ngắt điện thoại.
***
Mãi về sau, Giang Chấp mới biết chuyện tin đồn trên mạng. Kỳ Dư bày ra nét mặt tò mò và hóng hớt hỏi anh: Fan thần, anh sợ chuột à? Trên mạng ai ai cũng nói như vậy… Phải đến lúc này Giang Chấp mới biết về sự tồn tại của những chuyện trên mạng.
Lúc đó, anh đang cùng Tiêu Dã làm thực nghiệm tính kết dính, nghe xong, Tiêu Dã phì cười thành tiếng, Giang Chấp thì tỏ rõ thái độ khinh thường, không thèm quan tâm: Sợ chuột ư? Ha ha, vào lúc oan gia ngõ hẹp còn chưa biết được ai sợ ai đâu.
Tiêu Dã ngứa miệng, giải thích thêm một câu: “So với chuột, cậu ấy sợ nhất là mèo.”
Kỳ Dư như vừa mới phát hiện ra một châu lục mới, khoa chân múa tay loạn xạ: “Sợ mèo thì có gì đâu, La Chiếm còn sợ chó kia kìa.”
La Chiếm nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng quát to lên với anh ấy: “Biến ngay, tôi phiền chó thì đúng hơn!”
Kỳ Dư liền bĩu môi.
Giang Chấp ở bên cạnh chậm rãi nói: “Ông đây cũng chẳng sợ gì mèo, là thấy phiền thôi.”
Tiêu Dã cũng lại bĩu môi.
Mặc cho những tin đồn rầm rộ trên mạng, đằng nào thì Giang Chấp cũng chẳng để tâm, đều là những người chẳng liên quan gì tới anh. Ngược lại, đợi đến khi Thịnh Đường vào trong hang đá, Giang Chấp bèn trịnh trọng giải thích với cô: “Anh nói lại với em một lần cuối cùng, anh không sợ mèo, càng không sợ chuột, anh chỉ ghét những động vật có lông thôi.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ồ… Thịnh Đường gật gù.
Giang Chấp cảm thấy phản ứng của cô khiến anh cực kỳ khó chịu, bèn hỏi cô: “Hiểu rõ chưa?”
Thịnh Đường lại gật đầu, nghĩ thầm trong lòng: Toi rồi, anh nhất định lại cho rằng mấy tin đồn trên mạng là do cô tung ra, oan uổng quá.
Ban ngày còn thề thốt, giải thích các kiểu, tới tối đã bị vả mặt bôm bốp chính là nói Giang Chấp.
Ăn xong bữa tối, bên này Thịnh Đường ở trong nhà vừa tắm rửa xong, đang cầm lược lên chải đầu thì bên kia đã nghe thấy Giang Chấp điên cuồng gào ầm lên một tiếng trong phòng: “Đường Tiểu Thất!”
Chất giọng mạnh mẽ, dày dặn đó gần như có thể làm rung chuyển cả tòa chung cư, chí ít đã đủ khiến chiếc lược trong tay Thịnh Đường rơi cả xuống đất.
Cô không kịp nhặt nó lên, cuống cuồng lao ra khỏi cửa phòng…
Cô chỉ thấy Tia Sét Xanh lề mề bò ra khỏi phòng của Giang Chấp, vẻ bình thản, nhẹ nhàng, trên mai rùa của nó thồ theo… một con mèo. (⊙_⊙)
“Giang Chấp, cậu ấy dị ứng với mèo.”
Lát sau, Tiêu Dã xách Thịnh Đường ra ngoài, còn Thịnh Đường xách mèo ra ngoài, anh ấy nói với cô như vậy.
Thịnh Đường nghe xong không hiểu: Dị ứng với mèo? “Là dị ứng với lông mèo sao?” Chính là kiểu chỉ cần tiếp xúc với lông mèo là sẽ hắt xì, chảy nước mắt ấy.
Tiêu Dã lắc đầu, nhấn mạnh: “Chính là dị ứng với mèo.”
“… Vậy anh ấy sẽ có những phản ứng dị ứng như thế nào?”
“Không có bất cứ phản ứng nào, chỉ đơn thuần dị ứng với mèo, không nuôi được mèo.”
Thịnh Đường chợt nghĩ, đây há chẳng phải là biểu hiện của việc sợ mèo sao? Tiêu Dã nói cũng thật là khéo léo.
“Em chỉ là thật sự cảm thấy Tia Sét Xanh quá cô đơn, tuy rằng nó chẳng mấy khi khiến sư phụ em lo lắng, nhưng có thêm người bầu bạn chẳng phải càng tốt hơn sao?”
Tiêu Dã thầm cười miết trong lòng. Nha đầu này lại còn tự tìm cho mình một lý do nghe thật chính đáng. Một gã lười như Giang Chấp, nếu trong quá trình nuôi Tia Sét Xanh mà có một chút phiền phức dù là rất nhỏ, cậu ấy cũng có thể quăng nó ra ngoài cửa sổ ấy chứ. Mấy năm qua, e là Tia Sét Xanh sớm đã học được thế nào gọi là “tự lực cánh sinh” rồi.
“Tóm lại, chỉ cần là động vật có lông, sư phụ của em đều dị ứng. Thế nên em tự cân nhắc đi. Nếu muốn nuôi con mèo này, bình thường đừng để sư phụ em nhìn thấy.”
Thôi được rồi…
Thịnh Đường hụt hẫng, cứ có cảm giác có lòng tốt nhưng lại phá hỏng việc.
Sao lại có người dị ứng với tất cả những động vật có lông nhỉ? Lại không phải là dị ứng với lông. Mấy động vật có lông đáng yêu biết bao, nhất là con mèo đang ở trong lòng cô đây… Cô cúi đầu nhìn nó, nó cũng ngước lên nhìn cô, kêu một tiếng khe khẽ, trong đôi mắt mèo xinh đẹp toàn là tin tưởng và dựa dẫm đối với cô.
Không được, nếu đã quyết định nuôi thì không thể bỏ mặc nó, đáng thương vô cùng, yếu đuối thế này ở bên ngoài sẽ phải chịu bao nhiêu ức hiếp. Thịnh Đường nhẹ nhàng vuốt đầu nó, thở dài trong lòng, cô còn đang định nhờ sư phụ đặt cho nó một cái tên nữa.
Một Fan thần cao cao tại thượng như thế, sao có thể dị ứng với tất cả những động vật có lông chứ?
Rất lâu sau, Thịnh Đường hỏi Tiêu Dã: “Vậy có phải sư phụ em cũng sợ chuột không?”
“… Có lẽ vậy.”
***
Chuyện Fan thần sợ mèo còn chưa bị lộ ra thì chuyện anh sợ chuột đã bị đồn đi khắp nơi, ầm ĩ trên mạng xã hội.
Fan thần sợ chuột!
Chỉ một chủ đề như thế lại nóng hổi vượt ra ngoài phạm vi giới học thuật. Người ở trong giới cảm thấy không có gì to tát, ai quy định đàn ông thì không được sợ chuột, sợ gián? Có điều luật nào của pháp luật yêu cầu đàn ông gặp chuyện mệt mỏi, chán nản thì không được khóc?
Đám fan mới gia nhập ở bên ngoài giới ngược lại phản ứng dữ dội hơn hẳn, nhưng đa phần vì cảm thấy chuyện này rất thú vị. Nghĩ mà xem, Fan thần truyền kỳ như thế, lại là một người có tính cách cương trực như thế, vậy mà lại sợ một con chuột, những bình luận dưới các bài đăng và dòng tít nóng hổi đa phần đều là…
“Woa, soái ca mà lại sợ chuột, đáng yêu quá!”
“Fan thần trở nên gần gũi rồi!”
“Trước đây cảm thấy đàn ông sợ chuột rất ẻo lả, bây giờ bỗng dưng lại cảm thấy đàn ông sợ chuột cũng ‘man’ ra phết.”
“Thật muốn vuốt ve Fan thần. Chuột không đáng sợ đâu, mau vào vòng tay của chị nào.”
…
Những lời đồn đại như mọc chân, cứ thế từ chuyện sơ mèo thiên biến vạn hóa sang chuyện sợ chuột. Vì chuyện này, Thịnh Đường đưa ra đề nghị với Trình Tần: Cậu quá đáng lắm đấy, sao có thể lên mạng đặt điều chứ?
Trình Tần cũng bày ra nét mặt vô tội và câm nín: Chuyện sợ chuột là cậu nói cơ mà? Coi như là sự thật phải không? Trên mạng có một topic bàn luận về Fan thần, mình chỉ bình luận một câu là anh ấy sợ chuột, làm sao ngờ được chuyện này bùng nổ trong khoảnh khắc chứ. Đường Đường, vì một người đàn ông mà cậu chụp cho mình cái mũ bịa đặt, cậu không sợ mình tổn thương mà chết sao? Phải, là lỗi của mình, mình không nên lên mạng nói những lời như thế, nhưng chuyện này cũng đâu có gì cả, phải không.
Thịnh Đường cắn môi, phản bác lại: Tóm lại là không được bôi nhọ Fan thần nửa lời.
Trình Tần cười ha ha: Giờ trên mạng có ai bôi nhọ anh ấy sao? Đường Đường, mình thấy cậu đang ghen tỵ thì có? Có biết bao nhiêu cô gái thích Fan thần…
Họ đâu có thật lòng thích anh, họ chỉ đang cảm thấy Fan thần đẹp trai thôi!
Trình Tần từ tốn, chậm rãi hỏi ngược lại cô một câu: Vậy chẳng lẽ cậu thích Fan thần không phải vì anh ấy đẹp trai?
Thịnh Đường nghẹn lời giây lát, giải thích: Tuy rằng là vì nguyên nhân này, nhưng mình càng thích những điều bên trong con người anh ấy hơn, tính chất không giống nhau!
Thôi được rồi.
Vậy nếu đã không phải là tình yêu… Trình Tần đề nghị: “Cậu vẫn nên suy nghĩ một chút về Tiêu Dã, anh ấy không nhiều chuyện phức tạp và rối rắm đến thế, hơn nữa anh ấy đối xử với cậu tốt biết bao.”
Thịnh Đường nhướng cao mày, nói: “Chuyện gì với chuyện gì đây? Mình đang nói với cậu về Giang Chấp, cậu lại nói với mình về Tiêu Dã, rõ ràng là râu ông nọ cắm cằm bà kia mà. Ngoài ra, Trình Tần, mình còn chưa tính sổ với cậu đâu. Mình cần cái gối ôm hình người của Fan thần, cậu gửi cái của Tiêu Dã cho mình làm gì hả? Mà tại sao cậu lại có gối ôm hình Tiêu Dã, có phải cậu đối với anh ấy…”
Trình Tần đã ngắt điện thoại.
***
Mãi về sau, Giang Chấp mới biết chuyện tin đồn trên mạng. Kỳ Dư bày ra nét mặt tò mò và hóng hớt hỏi anh: Fan thần, anh sợ chuột à? Trên mạng ai ai cũng nói như vậy… Phải đến lúc này Giang Chấp mới biết về sự tồn tại của những chuyện trên mạng.
Lúc đó, anh đang cùng Tiêu Dã làm thực nghiệm tính kết dính, nghe xong, Tiêu Dã phì cười thành tiếng, Giang Chấp thì tỏ rõ thái độ khinh thường, không thèm quan tâm: Sợ chuột ư? Ha ha, vào lúc oan gia ngõ hẹp còn chưa biết được ai sợ ai đâu.
Tiêu Dã ngứa miệng, giải thích thêm một câu: “So với chuột, cậu ấy sợ nhất là mèo.”
Kỳ Dư như vừa mới phát hiện ra một châu lục mới, khoa chân múa tay loạn xạ: “Sợ mèo thì có gì đâu, La Chiếm còn sợ chó kia kìa.”
La Chiếm nãy giờ vẫn luôn im lặng bỗng quát to lên với anh ấy: “Biến ngay, tôi phiền chó thì đúng hơn!”
Kỳ Dư liền bĩu môi.
Giang Chấp ở bên cạnh chậm rãi nói: “Ông đây cũng chẳng sợ gì mèo, là thấy phiền thôi.”
Tiêu Dã cũng lại bĩu môi.
Mặc cho những tin đồn rầm rộ trên mạng, đằng nào thì Giang Chấp cũng chẳng để tâm, đều là những người chẳng liên quan gì tới anh. Ngược lại, đợi đến khi Thịnh Đường vào trong hang đá, Giang Chấp bèn trịnh trọng giải thích với cô: “Anh nói lại với em một lần cuối cùng, anh không sợ mèo, càng không sợ chuột, anh chỉ ghét những động vật có lông thôi.” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Ồ… Thịnh Đường gật gù.
Giang Chấp cảm thấy phản ứng của cô khiến anh cực kỳ khó chịu, bèn hỏi cô: “Hiểu rõ chưa?”
Thịnh Đường lại gật đầu, nghĩ thầm trong lòng: Toi rồi, anh nhất định lại cho rằng mấy tin đồn trên mạng là do cô tung ra, oan uổng quá.
Ban ngày còn thề thốt, giải thích các kiểu, tới tối đã bị vả mặt bôm bốp chính là nói Giang Chấp.
Ăn xong bữa tối, bên này Thịnh Đường ở trong nhà vừa tắm rửa xong, đang cầm lược lên chải đầu thì bên kia đã nghe thấy Giang Chấp điên cuồng gào ầm lên một tiếng trong phòng: “Đường Tiểu Thất!”
Chất giọng mạnh mẽ, dày dặn đó gần như có thể làm rung chuyển cả tòa chung cư, chí ít đã đủ khiến chiếc lược trong tay Thịnh Đường rơi cả xuống đất.
Cô không kịp nhặt nó lên, cuống cuồng lao ra khỏi cửa phòng…
Cô chỉ thấy Tia Sét Xanh lề mề bò ra khỏi phòng của Giang Chấp, vẻ bình thản, nhẹ nhàng, trên mai rùa của nó thồ theo… một con mèo. (⊙_⊙)
Bình luận facebook