• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 165 - Chương 165 ĐƯỜNG TIỂU BÁT

Chương 165 ĐƯỜNG TIỂU BÁT

Một con mèo vừa được nhận nuôi, việc diệt rận đã làm xong, việc tắm rửa cũng đã thực hiện, vết thương cũng đã được xử lý, mang theo một cơ thể thơm phưng phức và cẳng chân được quấn băng trắng kín mít. Thịnh Đường cảm thấy bao nhiêu tình yêu thương của mình trong cuộc đời đều đã dành trọn vẹn cho con mèo này, từ ổ mèo tới chậu cát rồi tới phòng vệ sinh cho mèo… một loạt các sản phẩm phục vụ cho nó cô đều mua về đầy đủ. Kết quả, con mèo con này vừa đi vào trong phòng của cô liền trốn vào trong xô pha không chịu ra ngoài, trốn một phát liền hai ngày, mặc cho cô dùng bao nhiêu bánh sữa hay hộp cá dụ dỗ, nó vẫn không đề nao núng.



Khiến cô không còn cách nào khác, đành phải để thức ăn cho mèo và nước ở ngay bên cạnh xô pha. Vậy mà cô cũng không thấy nó chủ động ra ngoài kiếm đồ ăn, cứ thế trước sau như có hai gương mặt, trở mặt như lật sách vậy. Kết quả không ngờ là, nó lại ngang nhiên đê tiện chạy sang nhà Giang Chấp…



Bị người ta đuổi ra ngoài không nói, còn bị chính Tia Sét Xanh đích thân trả về nơi sản xuất…



Thịnh Đường cảm thấy hơi mất mặt, cũng chẳng biết con mèo này lao qua đó là vì Giang Chấp hay vì Tia Sét Xanh. Tóm lại, với tư cách là người mới thăng cấp làm con sen “dọn phân”, dù gặp phải tình huống bực dọc cỡ nào, cô cũng phải dũng cảm đối mặt.



Sau khi đưa trả con mèo trở về với cô, Tia Sét Xanh lại quay ngược về nhà một cách cực kỳ nhàn nhã. Thịnh Đường bám theo sau mông Tia Sét Xanh, đi tới trước cửa nhà của Giang Chấp, ngó đầu nhìn vào trong, liền thấy Giang Chấp đang ngồi bất động trên xô pha, sống lưng thẳng băng. Rõ ràng, cả người anh đều đang cứng đờ, ngay cả biểu cảm của anh cũng vậy.



Tia Sét Xanh từ đầu tới cuối luôn là một con rùa có tính cách chín chắn, điềm đạm, cũng không biết có phải vì nó đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn hay không, chỉ biết, khi đối mặt với một biến cố đột ngột kéo tới và sự điên cuồng của chủ nhân, nó vẫn có thể bình thản như không, bò tới khu vực phòng ăn để kiếm đồ ăn.



Ánh mắt Thịnh Đường dịch chuyển theo, thấy bát ăn của Tia Sét Xanh lộn nhào dưới đất. Nó chẳng hề suy suyển, cắm đầu ăn.



Có một cảm giác chẳng lành dâng lên…



Cô cúi đầu, hạ thấp người: “Sư phụ…”



Cô nhớ lại lời Tiêu Dã nói: Sư phụ của em dị ứng với mèo.



Sợ mèo, sợ tất cả những động vật có lông.



Tư duy của cô lại bay đi xa: Chẳng trách vị hôn thê của sư phụ vẫn phải là người châu Á, có lẽ lông măng của người phương Tây hơi nặng, anh không chịu nổi.



Giang Chấp từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ đó của mình, mấy lần muốn động đậy nhưng dường như trong cơ thể có một linh hồn ương bướng nào đó không cho phép. Anh thử cử động bàn chân… Bàn chân mềm oặt. Anh nghĩ bụng, lỡ như đứng lên không đứng vững quỳ thẳng xuống đất, há chẳng phải mất mặt đến tột cùng sao? Hơn nữa lại đúng lúc cô đang thò đầu vào đây.



“Tiểu Thất à, em qua đây.” Anh cố nhẫn nhịn sự kích động muốn bóp chết cô, cố gắng mỉm cười.



Mắt Thịnh Đường đâu có mù, sao có thể không nhìn ra Giang Chấp chỉ đang giả vờ cười ngoài mặt. Lòng cô cảm thấy vừa áy náy vừa bất an, cô bước từng bước nhỏ đi vào nhà, rồi lại dịch chuyển những bước vụn vặt tới trước mặt anh. Sư phụ ngồi đó, cô cũng không thể ngang nhiên đứng mãi phải không, thế là cô ngồi xổm xuống bên cạnh chân anh, cười trừ.



Cô ngẩng đầu lên: “Sư phụ, anh có gì dặn dò, cứ nói đi ạ.”



Giang Chấp cụp mắt xuống nhìn cô, nghiến răng: “Em có thể bỏ con mèo đi không?”



Thịnh Đường thầm thở dài trong lòng: Một người đàn ông to xác mà không thể chấp nhận nổi một con mèo? Nhưng không thể nói thẳng tuột ra như vậy, cô chỉ còn cách vừa dỗ dành vừa nhận tội: “Em bảo đảm nó sẽ không quấy rầy tới sư phụ một lần nào nữa đâu. Con mèo này thực sự quá đáng thương, chân cũng bị thương rồi, còn bé tí đã phải lang thang bên ngoài, chưa biết chừng một ngày nào đó lại chết đói. Sư phụ hãy hành thiện, khoan dung với nó được không? Thật ra nó cũng dễ thương lắm.”



Khoan dung với nó? Vậy liệu nó có thể khoan dung với anh không?



Giang Chấp đã dự đoán được những ngày tháng sau này sẽ không dễ dàng gì, chỉ hoàn toàn không ngờ được tháng ngày bi thương lại tới một cách bất ngờ, không chút phòng bị như vậy. Anh đang bận bù đầu trong phòng làm việc thì nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng động, những âm thanh lạch cạch không to nhưng đủ phá tan sự yên ắng của căn phòng.

Lúc làm việc, anh ghét nhất là có tiếng động quấy rầy, thế nên chọn nuôi Tia Sét Xanh cũng là một sự lựa chọn cực kỳ sáng suốt. Anh và nó sống chung một nhà nhưng lại là hai cá thể độc lập với nhau, bình thường ai bận việc người ấy, hoàn toàn không can dự tới cuộc sống của nhau.



Đi vào trong phòng khách, bước chân của anh còn chưa trọn vẹn, chân anh đã mềm nhũn ra…



Âm thanh đến từ chính con mèo đó!



Nó đang ăn thức ăn dành cho rùa của Tia Sét Xanh, còn Tia Sét Xanh thì nằm bò bên cạnh nó, tập trung toàn bộ tinh thần ngắm nhìn, hoàn toàn không giận dữ vì chuyện khẩu phần ăn của mình đang bị giành giật.



Nhưng Giang Chấp thì không thể bình thản và điềm nhiên như Tia Sét Xanh. Anh có cảm giác cả người mình như bị dùng keo dính chặt lại vậy. Anh dốc hết sức di chuyển tới bên cạnh xô pha, khó khăn lắm mới với được tay vịn của ghế xô pha rồi chống vào đó, ngồi xuống.



Sau đó…



Con mèo đó nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía anh.



Cái nhìn trực diện này khiến lông măng khắp người Giang Chấp dựng đứng cả lên. Anh thầm lẩm bẩm trong lòng: Đừng qua đây, đừng qua đây… (⊙o⊙)



Qua đây rồi.



Anh nhìn thấy nó khập khiễng từng bước, ba bước nặng một bước nhẹ đi về phía này.



Sau đó nữa…



Nó ngồi xuống trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, “meo” một tiếng.



Cả người Giang Chấp cứng đờ ra như một tảng đá. Anh cảnh giác, mắt to trừng mắt nhỏ với nó, lẩm bẩm trong lòng: Đừng nhảy lên, đừng có nhảy lên… Chắc là không nhảy lên được đâu, thọt chân mà…



Nhảy lên rồi!



Anh cảm thấy hai chân mình bị một sức mạnh nhẹ nhàng đè lên. Con mèo không biết xấu hổ đó lại dám đi vòng hai vòng trên chân anh, tìm một tư thế thoải mái để nằm xuống, nằm xuống rồi! Anh căng thẳng tới mức cổ họng căng ra, khô khốc. Anh muốn quát cho nó đi xuống nhưng không thể phát ra âm thanh.



Còn nó, thì bắt đầu nằm khò khè thở trên chân anh…



Làm sao để phát ra âm thanh, Giang Chấp không còn nhớ nữa, chỉ còn nhớ khi phát ra được âm thanh, người đầu tiên anh nghĩ tới chính là Đường Tiểu Thất!



Một tiếng gào dữ dội, điên cuồng. Con mèo bị hoảng sợ, nhảy vội khỏi chân anh, vừa hay nhảy lên mai của Tia Sét Xanh. Tia Sét Xanh cũng cực kỳ thấu hiểu tâm sự của anh, vững vàng, trầm tĩnh đảm nhận trách nhiệm nặng nề, hộ tống “mèo tổ tông” trở về nhà tu hành.



Dáng vẻ ngồi bên chân anh lúc này của Thịnh Đường khiến anh nhớ tới con mèo đó.



“Lời hứa của em trước giờ chẳng đáng giá chút nào.” Giang Chấp nói với cô: “Em muốn nuôi nó cũng được thôi. Hoặc là một ngày hai mươi tư tiếng em phải khóa chặt cửa, đừng để nó ra ngoài đi lại lung tung. Hoặc là anh sẽ đóng kín cửa, từ nay về sau anh sẽ không có nghĩa vụ, từ nay về sau anh sẽ không có nghĩa vụ truyền thụ, giải đáp các kiến thức công việc cho em nữa.”



Tầng chung cư mà họ đang ở, vì đều là cùng một ekip nên bình thường nếu có người ở nhà, cửa chỉ khép hờ, tiện cho mọi người đi qua đi lại giao lưu, trò chuyện. Ví dụ như nhà của Tiêu Dã, họ lại càng không có thói quen khóa chặt cửa, cộng thêm thời tiết nóng nực nên có lúc ngủ cũng chỉ khép hờ cửa, và cũng vì thế tiện cho Tia Sét Xanh nửa đêm nửa hôm bị mất ngủ sẽ đi qua đi lại các nhà.



Nghe xong câu này, Thịnh Đường lập tức sốt sắng: “Đừng mà sư phụ, cả hai sự lựa chọn này nghe đều rất vô tình, mà sư phụ đâu phải là một người vô tình như vậy?” Đọc truyện tại Vietwriter.vn



“Có phải em muốn nói anh là người vô tình, vô lý, vô cớ gây sự không?”



“Đâu có? Sao em lại nghĩ về sư phụ như vậy chứ?” Thịnh Đường vội vàng thanh minh rồi lại hỏi: “Sư phụ, anh cứ ngồi thẳng đơ người như vậy không mệt sao? Hay là ngả lưng vào xô pha rồi lại mắng em tiếp?”



Nghe cô nói như vậy, Giang Chấp cũng giống như được đả thông kinh mạch, bắp chân, bàn chân có thể cử động được rồi. Anh giơ tay che hoàn toàn mặt cô… Quả nhiên, một lòng bàn tay là có thể che kín cả mặt.



Anh nhẹ nhàng đẩy một cái, cô theo đà ngã phịch xuống sàn.



“Đường Tiểu Thất, cần mèo hay là cần anh, em tự chọn đi.” Cuối cùng, Giang Chấp cũng đứng lên, mắt cá chân có phần tê buốt, nhưng không sao cả, vẫn đi được.



Thịnh Đường gào khóc ai oán sau lưng anh: “Em nhất định là cần sư phụ rồi, không cần ai chứ sao có thể bỏ sư phụ được…”

Ừm, câu nói này khiến Giang Chấp cảm thấy rất dễ chịu. Anh quay người lại, để mặc cho cô ngơ ngơ ngáo ngáo đâm vào lòng anh, anh vỗ vỗ đầu cô: “Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.”



“Sư phụ…” Thịnh Đường ngước nhìn anh, vẻ tội nghiệp: “Nể tình em nghe lời anh như vậy, hứa với em một chuyện đi.”



Giang Chấp cảm thấy điểm xấu nhất của mình chính là không thể để tâm tĩnh lặng hoàn toàn như nước. Chí ít khi Thịnh Đường nhìn anh bằng ánh mắt này, chưa kể đến chuyện lòng anh đã xao động, mà còn dâng lên sự không nỡ và thương xót. Thật ra anh mơ hồ đoán được cô đang đào hố đợi anh nhảy vào, anh vẫn đáp lại: “Được, em nói đi.”



“Anh hãy khoan dung chấp nhận con mèo đó nhé.”



Quả nhiên!







Thịnh Đường bị Giang Chấp ném ra ngoài cửa.



Hai phút sau, cô lại gõ cửa nhà Giang Chấp một cách cực kỳ nhẫn nại.



“Sư phụ, anh đại nhân đại lượng, đặt một cái tên cho con mèo đi mà.”



Giang Chấp đè nén tâm trạng như sắp muốn bùng nổ: “Đường Tiểu Bát.”



Đường Tiểu Bát…



Được thôi, lấy luôn tên này!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom