• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 166 - Chương 166

Chương 166 TÔI ĐÚNG LÀ CÓ Ý ĐỒ KHÔNG TRONG SÁNG

Khi Thịnh Đường đi tới phòng thí nghiệm, vừa hay đi ngang qua phòng làm việc của Hồ Tường Thanh. Ông cũng vừa hay mới từ bên phía hang đá trở về, khắp người từ trên xuống dưới toàn là bụi, đang định phủi bụi xuống thì nhìn thấy cô, ông bèn vẫy tay với cô: “Vào đây, thầy có chuyện muốn hỏi em.”



Thịnh Đường ôm một xấp tài liệu dày cộp trong lòng, đi tới cửa thì không tiến sâu vào bên trong nữa. Cô chống mép của tài liệu lên cánh cửa, mượn lực của nó để làm giảm bớt áp lực của cánh tay. Thấy vậy, Hồ Tường Thanh hỏi cô đứng ngoài cửa làm gì, cô trả lời rất dứt khoát: “Giáo sư, khắp người thầy toàn là bụi của văn vật, em không muốn mang danh đánh cắp văn vật đâu.”



Con nhóc ranh ma này…



Giáo sư Hồ bật cười, đi tới trước cửa sổ, vừa phủi bụi vừa nói: “Bác sĩ Giang đã nói với em rồi phải không?”



“Nói chuyện gì ạ?”



“Tức là lúc trước cậu ấy có nhận việc của mấy thầy bên Cố Cung, mấy ngày tới cũng phải rục rịch chuẩn bị đi rồi. Em là trợ lý của cậu ấy, cậu ấy lại có lòng muốn dạy dỗ cho em, em đi theo nhớ phải cố gắng học hỏi.”



Thịnh Đường ngẩn người.



Hồ Tường Thanh không chú ý đến những thay đổi trong cảm xúc của cô, phủi gần hết bụi rồi, ông đi rửa tay. Thịnh Đường cũng chẳng quan tâm xấp tài liệu nặng nề nữa, đi vào phòng: “Giáo sư, sư phụ của em có nói khi nào sẽ khởi hành không ạ?”



“Ngày tháng cụ thể thì cậu ấy chưa nói, chỉ nói mấy ngày tới thôi.”



Thịnh Đường có phần sốt sắng: “Anh ấy không hề nói với em chuyện này mà. Chỉ bảo em…” Cô đặt tài liệu trong tay lên bàn, vỗ vỗ: “Đi làm thí nghiệm quá trình bích họa bị xâm nhập mặn(*).”




(*) Xâm nhập mặn hay nhiễm mặn đất là sự tích tụ quá nhiều muối hòa tan trong đất. Xâm nhập mặn bên cạnh sự axit hóa là một trong hai kết quả lâu dài của sự phát triển đất. Xâm nhập mặn xảy ra khi sự bốc hơi trong sáu đến chín tháng trong một năm lớn hơn lượng mưa. (DG)



Giáo sư Hồ “ồ” lên một tiếng, ngược lại nói rất nhẹ nhàng và bình thản: “Em chuyển từ sao chép bản gốc sang khôi phục văn vật quả thực cần phải nắm vững lại kiến thức cơ bản mới được. Giang Chấp để em tiếp xúc với thực nghiệm cũng coi như đã bật đèn xanh cho em, nếu không với trình tự của một học trò, em còn phải hòa vôi vữa ba năm và cắt rơm thêm ba năm. Có thể cậu ấy có dự định khác về mặt sắp xếp nhân sự, nếu chưa thông báo với em thì em cứ ở lại trong hang số 0, cố gắng giúp mọi người.”

Giáo sư Hồ nói cực kỳ có lý nhưng Thịnh Đường vẫn cảm thấy không cam tâm. Lúc trước khi nghe Giang Chấp nói về tình hình của bích họa trong lăng mộ bên đó, cô đã cảm thấy cực kỳ hứng thú rồi, ngay từ lúc đó cô đã nghĩ giá mà có thể được theo anh tới đó nhìn ngó một chút thì tốt quá, hơn nữa được đi theo bên cạnh Fan thần là chuyện vinh hạnh biết bao.



Cô bặm môi, hỏi Giáo sư Hồ: “Vậy sư phụ của em có từng tiết lộ với thầy, anh ấy có ý đưa ai đi theo không ạ?”



Giáo sư Hồ lắc đầu, bỏ khởi tử và hoa cúc vào chiếc lọ sứ thời Đường để pha: “Đâu có nói gì, thế nên thầy lâu nay thầy cứ tưởng cậu ấy sẽ đưa em theo cùng, bởi vậy vừa nhìn thấy em, thấy mới định hỏi em chuẩn bị đến đâu rồi. Về lý mà nói, cậu ấy nên đưa em theo, dẫu sao thì lúc đầu, nếu không phải vì em cứ đòi tới Quyện Cần Trai, sư phụ của em cũng đã chẳng bị người ta ‘đâm một nhát’ dữ như vậy. Nhiệm vụ ở trong hang số 0 vốn dĩ đã nặng nề, cậu ấy còn phải đi trả nợ nữa…”



***



Thịnh Đường ngồi rất lâu trong phòng thực nghiệm, bên cạnh chất đầy bùn cỏ thô, xen lẫn, xen lẫn vôi vụn và đá sỏi Tửu Tuyền, còn cả mô hình lớp địa trượng mà lúc trước cô làm theo yêu cầu của Giang Chấp. Trước đó, khi ra lệnh cho cô làm thực nghiệm lớp địa trượng, trông Giang Chấp có vẻ như chỉ đưa ra yêu cầu một cách tùy ý, bây giờ nghĩ lại mới thấy anh đã bỏ vào đó không ít tâm tư. Đầu tiên phải học về kết cấu của lớp địa trượng, sau đó nghiên cứu tới quá trình xâm nhập mặn, tự nhiên sẽ hiểu được những nguyên lý bên trong, thực tế hơn nhiều so với việc chỉ học lý thuyết suông.



Nhưng bây giờ đây không phải là điều Thịnh Đường nghĩ tới.



Giang Chấp nhận bích họa trong lăng mộ là vì cô?



Cô chưa từng nghĩ lại là vì cô, lúc đó cô thật sự cho rằng anh chỉ đang nể mặt Trình Gia Hủy. Bây giờ hồi tưởng lại, lúc đó khi Tiêu Dã nói tới bích họa trong lăng mộ, cô còn chẳng hiểu được hành động của Giang Chấp, Tiêu Dã thì buông một câu: Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.



Nghĩ lại mới thấy, câu nói này của Tiêu Dã có ý tứ rất sâu xa.



Lòng Thịnh Đường cuộn trào như sóng cuộn biển trào, có một cảm giác rất khác lạ: Là vui mừng, hạnh phúc, cảm động và cả chua xót.



Đúng vậy, rõ ràng là vì cô mới nhận công việc khôi phục bích họa trong lăng mộ, vì sao lại không dẫn cô theo?



Đường Tiểu Bát?!



Nghĩ tới thái độ không chút tình nguyện của Giang Chấp đối với Đường Tiểu Bát, còn cả thái độ vô liêm sỉ của Đường Tiểu Bát khi liên tục chui vào phòng của Giang Chấp để trêu chọc Tia Sét Xanh nữa… Sai một ly quả nhiên đi một dặm. Giang Chấp là một người ghi thù đến mức nào. Bảo cô ở lỳ trong phòng thí nghiệm là vì muốn tốt cho cô hay chỉ đang muốn tránh mặt cô?



Càng nghĩ Thịnh Đường càng thấy phiền, cô câm nín ngước lên hỏi trời cao, phải làm thế nào đây?



***



Thịnh Đường tới tìm Giang Chấp.



Tuân theo nguyên tắc muốn cuộc đời lên như diều gặp gió thì da mặt phải cọ sát đất.



Giang Chấp cũng ở trong phòng thí nghiệm, chỉ có điều là ở một phòng khác. Bình thường chủ yếu là Tiêu Dã ở đây làm đủ các loại thí nghiệm, số liệu. Bây giờ việc khó khăn nhất chính là vấn đề loại keo, hai người họ hiện đang làm thí nghiệm về tính kết dính của keo.



Vì điểm này quá chuyên nghiệp, không phải là người sành sỏi trong nghề rất khó nắm bắt được lượng của nguyên liệu, Thịnh Đường có lòng muốn giúp cũng vô ích. Cửa phòng thí nghiệm không đóng, Thịnh Đường vừa đi tới cửa thì nghe thấy tiếng của Kỳ Dư.



“Một phần nhỏ của tranh ba chiều đã sửa xong cũng không lý tưởng lắm, không đạt được hiệu quả ba chiều như ban đầu. Fan thần, tôi nghi ngờ vẫn liên quan tới độ dính của thuốc màu.”



Là một cuộc gọi được bật loa ngoài, bởi vì Giang Chấp không còn tay để cầm điện thoại.



Giang Chấp ngẫm nghĩ rồi nói: “Làm phương án khôi phục của những bộ phận khác trước đi.”



Thịnh Đường ngó đầu nhìn vào trong, thấy họ đang làm việc với một thứ máy móc gì đó không thể gọi thành tên, không nhỏ, hình như được dùng riêng để phân tích cường độ kết dính, không hiểu lắm nhưng vẫn cảm thấy rất lợi hại! Chỉ là hình tượng của Giang Chấp và Tiêu Dã hơi thảm hại một chút. Quần áo trên người lấm lem, bẩn thỉu không nói, hai tay cũng dính đầy bùn đất. Hai người này khi làm thí nghiệm còn không có thói quen đeo găng tay, nói theo lời của Tiêu Dã thì cần phải có cảm nhận chân thực nhất về chất của đất sét.



Nói xong cuộc điện thoại, Giang Chấp ngước mắt lên liền nhìn thấy Thịnh Đường.

Thịnh Đường sợ sự xuất hiện của mình quấy rầy tới tiến độ của họ, cũng biết thí nghiệm về cường độ kết dính quan trọng đến mức nào, bèn nói nhanh và gọn: “Sư phụ, em muốn hỏi một chút về chuyện bích họa trong lăng mộ…”



“Làm xong thí nghiệm xâm nhập mặn chưa?”



“… Vẫn chưa ạ.”



Giang Chấp ngước mắt nhìn cô thật nhanh, hờ hững nói: “Em làm xong công việc của ngày hôm nay đi đã, tối về sẽ nói chuyện tiếp về bích họa trong lăng mộ.”



Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng rồi cúi gằm xuống, lủi thủi bỏ đi.



Một lúc sau, ghi chép xong số liệu, Tiêu Dã bắt đầu bắng nhắng: “Giang Chấp, chuyện công việc không thể nói trong giờ làm việc được à? Nhất quyết phải đợi tới tối? Nhất quyết phải đợi đến khi về nhà? Tính chất không đúng nhé.”



“Cậu định nói gì?”



Tiêu Dã ngồi bên cạnh thiết bị: “Cô nam quả nữ, ý đồ không trong sáng.”



Giang Chấp nhỏ Gelatin(*) vào trong ống nghiệm, nói thẳng thừng: “Phải rồi, tôi đúng là có ý đồ không trong sáng đấy.”




(*) Gelatin là một chất rắn không màu, không vị, trong mờ, giòn, làm từ collagen lấy trong da lợn và xương gia súc. Nó thường được dùng làm chất làm đông trong thực phẩm, dược phẩm, phim ảnh và mỹ phẩm. (DG)



***



Mười một giờ đêm, cuối cùng Thịnh Đường cũng nghe thấy được tiếng bước chân quen thuộc đi lên tầng, không bao lâu sau vang lên tiếng mở khóa ở nhà bên cạnh. Lại được một lúc nữa, cô còn nghe thấy tiếng Tiêu Dã trở về nhà, và một tiếng quát: “Oh shit! Hai đứa chúng mày có ổn không đấy? Lại dám trèo lên giường của tao ân ân ái ái à?”



Thịnh Đường có linh cảm…



Quả nhiên, chẳng bao lâu sau cô đã nhìn thấy Tia Sét Xanh lôi theo Đường Tiểu Bát từ trong đó đi ra. Tia Sét Xanh bày ra điệu bộ lõi đời, chín chắn. Đường Tiểu Bát thì ngông nghênh vô cùng. Từ sau lần được Tia Sét Xanh cõng đi, mỗi lần đi ra ngoài, Đường Tiểu Bát lại lựa chọn cách này.



Vào nhà cô thì không sao, chỉ cần đừng tới chọc giận Giang Chấp.



Đoán chừng anh tắm rửa cũng sắp xong, Thịnh Đường vội vàng bưng phần ăn khuya đã chuẩn bị từ trước đi ra khỏi nhà.



Sau một đêm bình tĩnh lại, thật ra cô đã suy nghĩ rất thông suốt rồi, cho dù thế nào cô cũng đã nợ Giang Chấp một ân tình. Dù về chuyện công việc hay về chuyện nuôi mèo, kể cả cô không ba vái chín lạy thì cũng phải biết đường trả ơn.



Quan trọng hơn cả là, nếu dỗ được anh vui, tiền đồ của cô há chẳng phải cũng sáng láng hơn sao? Nếu thật sự bị anh một cước đá bay ra khỏi sư môn, thì có lẽ cô sẽ ê mặt ra cả ngoài giới, dẫu sao hiện tại cô cũng đang rất nổi tiếng trên mạng… Vietwriter.vn



Cô giơ tay gõ cửa.

Thấy chưa, bây giờ mỗi lần về nhà anh đều đóng cửa phòng rất chặt, hoàn toàn thể hiện thái độ tuyệt tình như thế, Tia Sét Xanh có thể coi tứ hải là nhà.



Haizz, đều do cô dồn ép mà ra cả.



Cửa phòng mở rồi.



Thịnh Đường vừa ngước mắt lên nhìn đã suýt nữa chảy máu mũi.



Đẹp thay hình ảnh người đàn ông vừa ra khỏi phòng tắm…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom