• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 167 - Chương 167

Chương 167 CÒN THIẾU MỘT CÔ BẠN GÁI

Không phải cô chưa từng thấy Giang Chấp trong bộ dạng để trần nửa người, từ hồi ở Bắc Kinh đã để cô vô tình bắt gặp rồi. Cô chỉ cảm thấy anh có gân cốt rắn chắc, từng múi cơ đều toát ra một vẻ nam tính trọn vẹn. Tối nay có lẽ do cô không tính toán tốt được thời gian gõ cửa, gõ hơi sớm một chút, vừa nhìn là biết Giang Chấp không mở cửa trong trạng thái đã tắm rửa xong xuôi được một lúc, đang nhàn nhã pha một tách cà phê.



Đầu tóc của anh ướt rượt, mấy lọn tóc mai bị ẹp xuống, trông rất giống một anh trai nhà hàng xóm. Những giọt nước trượt xuống từ đuôi tóc rồi lại thấm ngay vào lớp khăn lông anh vắt trên cổ. Mấy giọt nước trên ngực cũng chưa được anh lau đi kịp, men theo những đường cơ bắp rồi xuống tới…



Haizz, bị chiếc khăn tắm che mất rồi.



Một Giang Chấp như thế này thậm chí còn gợi cảm hơn cả lần trước.



Cô thật lòng muốn nói với tất cả mọi người, nhất là với mấy người hay thèm thuồng nhan sắc của Fan thần rằng giờ phút này đây Fan thần đang đứng ngay trước mặt cô chỉ với một chiếc khăn tắm trên người, chỉ cần cô vươn tay ra là có thể chạm vào lồng ngực anh. Chỉ cần cô giật lớp khăn tắm kia xuống, là có thể nhìn thấy…



Giang Chấp đang tắm vô duyên vô cớ bị làm phiền cũng không bực dọc, một cánh tay chống lên khung cửa, để mặc cho ánh mắt Thịnh Đường di chuyển qua lại trên cơ thể mình. Ánh mắt ấy sáng rực như có điện vậy, lúc làm việc cũng chưa từng thấy ánh mắt cô sáng quắc như vậy bao giờ.



Lát sau, anh khẽ cười hỏi cô: “Đường Tiểu Thất, em rất tò mò về cơ thể của tôi à?”



Thịnh Đường gật đầu như bị ma xui quỷ khiến, ngay sau đó sực tỉnh, lập tức lắc đầu: “Không không không, sư phụ! Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm, em không có ý mạo phạm anh.” Chớp mắt cô lại nghĩ, anh có thể nói như vậy, chắc chắn là nghĩ sự háo sắc của cô từ bản chất mà ra. Cô lập tức khéo léo bổ sung một câu: “Là vì cơ thể của sư phụ quá đẹp thôi.”



Giang Chấp mím môi cười khẽ, cụp mắt nhìn xuống chiếc khay trong tay cô: “Làm cho anh à?”



Thịnh Đường gật đầu rất mạnh.



Giang Chấp không nói gì nhiều, chỉ nghiêng người sang bên cạnh, ý tứ không thể rõ ràng hơn. Khi Thịnh Đường bê chiếc khay đi vào, anh vẫn đứng dựa bên cửa, khung cửa có thể rộng đến mức nào? Anh cao to lực lưỡng, không gian dành cho cô vốn dĩ đã ít. Cô cảm thấy mặt mình gần như dính sát vào lồng ngực anh, đầu cô chợt choáng váng giây lát, mặt đỏ bừng, tai nóng rực.

Chân vừa bước vào trong, một cánh tay của Giang Chấp đã vắt ngang qua, bàn tay lớn phủ lên tay cô vừa như cố tình vừa như vô ý. Cô liền cảm thấy hơi thở như ngừng lại, đầu càng ong ong. “Để anh cầm cho.” Anh cười nhẹ nhàng, đón lấy chiếc khay trong tay anh, quay đầu đi vào phòng: “Vào đây.”



Thịnh Đường bị dẫn dụ vào phòng bằng tiếng nói trầm ấm của anh.



Giang Chấp để thẳng chiếc khay lên bàn quầy bar, cười nói: “Làm cũng không ít đâu nhỉ.”



Thịnh Đường nghĩ bụng, há chẳng phải là muốn dùng tình cảm lấy lòng sao. Cô rảo bước tiến lên, mở hết nắp của những chiếc đĩa nhỏ, bát nhỏ trên khay ra: “Toàn là đồ anh thích ăn cả đấy.”



Khuỷu tay của Giang Chấp chống lên mép quầy bar, cả người anh đổ về phía cô, trong giọng nói nhuốm một nụ cười trầm và khẽ: “Làm sao em biết anh thích ăn món gì và không thích ăn món gì?”



Dựa quá sát, lồng ngực anh gần như dính vào cánh tay cô. Cô có thể cảm nhận được độ ấm áp trên lồng ngực ấy, thậm chí còn cả sức mạnh. Hơn nữa bên trong nguồn sức mạnh này có sự vững vàng, mạnh mẽ của người đàn ông, còn có một chút lưu manh. Thịnh Đường cảm thấy bầu không khí hôm nay rất khác bình thường, cực kỳ quái lạ, nhưng cô lại đắm chìm vào đó, cũng mặc kệ một giọng nói nhỏ xíu nào đó nhắc nhở: Đêm hôm rồi, cho dù anh ấy là thần tượng của mày, là sư phụ của mày thì cũng đồng thời là một người đàn ông, chẳng phải người ta có câu cô nam quả nữ ở chung một phòng không ổn chút nào sao?



Trong lòng lại có một giọng nói khác phản bác lại rất nhanh: Không sao đâu, đâu phải lần đầu tiên hai người ở chung một phòng.



Giang Chấp nghiêng đầu nhìn cô, dường như đang đợi cô trả lời, cô liền trả lời ngay, giọng nói rất khẽ.



“Hm?” Anh áp mặt xuống, trêu chọc: “Anh chưa nghe rõ em nói cái gì.”



“Em… Ban nãy em nói… Bình thường em luôn quan sát cả đấy.” Thịnh Đường khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh.



Giang Chấp nhướng mày, ồ lên một tiếng. Thấy mặt cô ửng đỏ, anh lại bất giác giơ tay gõ nhẹ lên mũi cô và nói: “Đợi anh.”



Đợi anh?



Khi ngước mắt lên nhìn thì Giang Chấp đã trở về phòng. Lúc trở ra, chiếc khăn tắm trên hông anh đã được thay bằng một chiếc quần mặc ở nhà, bên trên là một chiếc áo phông ngắn tay rộng rãi. Trong lòng Thịnh Đường thoáng qua đôi chút thất vọng, thay quần làm gì chứ? Quấn khăn tắm tốt biết bao, chưa biết chừng nói chuyện thêm một lúc nữa, khăn tắm không quấn sẽ tự động rơi xuống…



“Nói đi, Đường Tiểu Bát.” Giang Chấp ngồi trên xô pha, dựa ra phía sau, hai cánh tay gác lên mép lưng ghế xô pha, không khác gì một con chim ưng hoang dã bay lượn trên trời cao. Tư thế ngồi này khiến lồng ngực của anh cọ sát vào lớp áo, cho dù trông nó có vẻ rộng rãi nhưng cũng không che đi được một cơ thể tuyệt vời.



Thịnh Đường thật lòng cảm thấy với vóc dáng này, Giang Chấp không đi làm người mẫu thật là quá đáng tiếc.



“Sư phụ, hôm nay em nghe Giáo sư Hồ nói anh chuẩn bị tới lăng mộ trên phía Bắc?” Những lời thừa thãi không cần nói nhiều. Anh là một người thông minh, sao không hiểu rõ cô phải có việc cần nhờ mới tỏ thái độ thân thiện thế này.



Giang Chấp nhìn cô chằm chằm qua không khí, đầu hơi nghiêng sang một bên: “Tiểu Thất, khi nào thì em thực hiện lời hứa của mình vậy?”

Thịnh Đường sững người: “Lời hứa gì ạ?”



Giang Chấp cười: “Là ai nói sẽ khắc ghi tên của anh vào trong tim? Lâu như vậy rồi, anh không nhắc không có nghĩa là anh quên rồi đâu.”



Hoàn toàn không nói đến dự tính công việc, anh nhắm thẳng vào chuyện “đòi nợ”. Cô há hốc miệng, mãi về sau mới lên tiếng: “Xăm hình… đau lắm ạ.”



Thật ra cũng không phải là chuyện đau đớn. Chỉ là cô cảm thấy, Fan thần tưởng là người xa tận chân trời, hóa ra lại gần ngay trước mắt, nếu cô còn ngây ngô nữa thì đúng là hơi xấu hổ. Điều khiến cô khó hiểu là đây rõ ràng là một câu trả lời không khó nghĩ, vì sao anh còn phải hỏi.



“Anh thấy em lúc đó nhảy nhót hưng phấn lắm kia mà, không giống như sợ đau. Tiểu Thất à, theo đuổi thần tượng cũng phải có thái độ nghiêm túc.” Giang Chấp từ tốn nói: “Nếu em cảm thấy tâm lý không ổn định cũng không sao, anh đi cùng em.”



“Anh đi cùng em? Đi cùng em làm gì? Xăm người?” Thịnh Đường bắt đầu có hứng thú: “Anh định xăm cái gì?”



Giang Chấp chống cánh tay lên đỡ lấy đầu, cười khẽ: “Thì xăm tên của em đi.”



Phản ứng đầu tiên của Thịnh Đường là: Vậy thì công bằng quá rồi. Nhưng ngay sau đó cô lại hết hồn vì chính nhịp tim của mình. Cô khắc tên anh lên ngực, vì anh là Fan thần, là thần tượng của cô, còn anh thì sao?



Trông anh có vẻ như đang đùa giỡn, nhưng cũng lại có vẻ rất nghiêm túc…



Nhất thời cô không biết nên nói sao cho ổn.

Nguồn : Vietwriter.vn

Giang Chấp vẫn là người phá tan bầu không khí trầm mặc, anh hỏi một vấn đề khác: “Lúc trước anh bảo em về suy nghĩ thật kỹ xem muốn nói gì với anh, em đã nghĩ xong chưa?”



Nói gì nhỉ?



Thịnh Đường gần như moi hết mọi ký ức trong đầu để nhớ lại chuyện này, cuối cùng cũng nhớ ra, nhưng mà: “Sư phụ… của em, anh là tuyệt vời nhất!” Nói những lời anh thích nghe, dù có là nịnh hót cũng không thể sai được.



Nghe xong, Giang Chấp thu cánh tay lại, khoanh trước ngực, nhìn cô nửa đùa nửa thật: “Không được như vậy nhé, Tiểu Thất, thái độ nhờ vả người khác của em không chân thành sao được? Em tự xem xét lại đi, từ ngày em theo anh, có phải anh đã dạy em không ít thứ không? Em thì sao? Chưa kể đến chuyện em suýt chút nữa khiến anh no tưởng chết, còn mang về một con mèo ngày ngày giày vò anh. Đương nhiên, những chuyện này đều có thể cho qua. Dự án bích họa lăng mộ em muốn theo, được thôi, thành ý của em đâu? Đồ ăn khuya ư? Tiểu Thất, em lúc nào cũng chê anh già. Một người khi đã có tuổi rồi, quá trình trao đổi chất cũng chậm chạp, em làm vậy là đang hại sư phụ đấy!”



“Sao em lại hại anh chứ? Anh là Fan thần, là thần tượng của em, em còn chưa bao giờ thần tượng bố em đến vậy.” Sau một loạt những câu nói của anh, Thịnh Đường như được đả thông kinh mạch, trí thông minh đã trở về với não bộ. Cô vội vàng tiến lên, vòng ra phía sau xô pha, nhẹ nhàng đấm bóp vai cho anh: “Trước kia em thấy anh có một tình cảm thủy chung son sắt với bữa ăn khuya, nên em nghĩ anh ăn nhiều thành quen thôi mà. Bây giờ học trò đã hiểu rồi, học trò đã nhận thức sâu sắc được sai lầm của mình. Em xin kiểm điểm, em xin chịu phạt!”



Giang Chấp cố nhịn cười.

“Sư phụ, Fan thần…” Thịnh Đường lại vòng ra trước mặt anh, ngồi thấp xuống, hai tay nắm chặt lại thành hai nắm đấm, đấm đùi cho anh, hèn mọn: “Hay là thế này, anh thấy thiếu cái gì, cần cái gì cứ dặn dò, em tuyệt đối làm theo, không cãi nửa lời.”



“Anh thiếu cái gì em cũng có thể cho anh?”



“Đương nhiên, nhất định rồi, lên núi đao xuống biển lửa, nhất quyết không từ nan!” Chỉ cần có thể đưa cô đi tới lăng mộ xem bích họa.



Giang Chấp nhìn gương mặt cô, bật cười: “Còn thiếu một cô bạn gái.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom