• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 177 - Chương 177 KHÔNG THỂ NÀO

Chương 177 KHÔNG THỂ NÀO

Hồ Tường Thanh cầm chiếc ca tráng men lên, mở nắp ra, thổi thổi những vụn lá trà đang trôi nổi trên mặt nước, rồi uống một ngụm trà. Thịnh Đường miêu tả xong những gì mình nghe thấy và nhìn thấy thì bắt đầu tỉ mỉ quan sát động tác uống trà nhấm nháp từng ngụm nhỏ của Hồ Tường Thanh, chắc đó là một ca trà nóng.



Trà luôn được uống khi còn nóng, điểm này dễ lý giải. Nhưng Hồ Tường Thanh là thích uống kiểu nước trà sôi sục, thời tiết càng nóng lại càng thích uống nước trà sôi kỹ. Ông nói: Uống một ngụm nước trà đang sôi, mồ hôi toát ra khắp người, gió thổi vào mới gọi là đã đời. Đây là một vấn đề mà mãi Thịnh Đường vẫn không tài nào hiểu được. Nếu đã muốn được mát mẻ thì mua luôn một lon trà thảo dược chẳng phải là xong rồi sao.



Thế nên trên gương mặt Thịnh Đường có hai thái cực nóng lạnh đối lập. Trán thì lạnh ngắt, miệng thì nóng bỏng.



Hồ Tường Thanh hỏi những người khác xem còn nhìn thấy gì nữa không, có gì khác với những gì thấy trước kia.



Khi hang số 0 xảy ra chuyện, Thẩm Dao không tới, khi đó cô ấy vẫn còn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm, khi biết chuyện xảy ra thì đã là ngày hôm sau. Cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy có Phi Thiên đang động đậy, chỉ nói đến ngày hôm sau khi vào lại trong hang kiểm tra thì cảm thấy bốn xung quanh rất kỳ lạ, nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì cô ấy không thể nói rõ ràng được, chỉ nói rằng bộ phận mà mình phụ trách xảy ra thay đổi. Rõ ràng đã bắt tay vào xử lý vị trí bị rạn nứt, kết quả bây giờ lại càng rạn nứt dữ dội hơn.



Vì chuyện này, cô ấy rất đau đầu, sau đó hỏi Tiêu Dã: “Tối qua sống núi đằng sau hang xảy ra rung chuyển rất dữ dội sao?”



Tiêu Dã lắc đầu. Anh ấy không vào trong, nhưng hôm nay ban ngày vào xem cũng phát hiện vị trí mà mình chịu trách nhiệm có sự thay đổi.



Còn Kỳ Dư thì không cần hỏi thêm nhiều nữa, thứ mà anh ấy nhìn thấy là một thế giới cực kỳ hỗn độn, không có Đôn Hoàng cũng không có hang đá. Nói theo lời của anh ấy thì đó là những gợi ý mà thần linh đưa cho anh ấy, cảnh cáo anh ấy không được động chạm vào hang số 0 nữa.



Tối đó sau khi bị vạt áo Phi Thiên xuyên qua đầu, Thịnh Đường liền cảm thấy đầu óc nặng nề, sau khi trời sáng cũng chưa kịp tới hang đá lần nữa đã bị Giang Chấp kéo đi họp, thế nên cô hoàn toàn không biết gì về tình trạng hiện tại của pho tượng trong hang đá.



Mọi người đều đang nói, còn Giang Chấp là người im ắng nhất.



Khi hỏi tới tình hình của anh, anh mới lên tiếng nhưng lại là một câu nói khiến người ta vô cùng kinh ngạc…



“Chắc cảnh tượng mỗi người nhìn thấy đều không giống nhau phải không?”



Ngoài Hồ Tường Thanh vẫn đang chậm rãi uống nước trà ra, những người còn lại đều sững sờ.

Tuy rằng hiện tại Thịnh Đường đang hoàn toàn đắm chìm vào nhan sắc đỉnh cao của Giang Chấp cộng thêm ưu điểm bạn trai đột ngột xuất hiện, nhưng không có nghĩa là cô chỉ còn lại một bộ não chứa toàn chuyện yêu đương. Cô là người phản ứng lại trước tiên, hỏi Giang Chấp: “Ý của anh là, bích họa thay đổi như thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào mỗi cá nhân khác nhau ư?”



Hỏi xong câu này, cô lại cảm thấy mình biểu đạt chưa rõ ràng lắm nhưng suy nghĩ chuẩn xác hơn thì lại chưa biểu đạt ra được, nhất thời lại cảm thấy đau đầu. Toi rồi, trí tuệ chắc chắn đã bị mất đi quá nửa ở trong hang rồi.



Ngược lại, Giang Chấp đã giúp cô bổ sung những suy nghĩ sâu hơn mà cô muốn biểu đạt: “Hoặc có thể nói, thật ra bích họa hoàn toàn không thay đổi gì, chỉ là những gì thể hiện trong đôi mắt chúng ta trở nên khác biệt, hơn nữa mỗi người lại nhìn thấy những điều khác nhau.”



Tiêu Dã ngập ngừng có phần nghi ngại, quay đầu hỏi Thẩm Dao: “Lúc đó cô có chú ý thấy phần tôi đang khôi phục có gì thay đổi không?”



“Có thay đổi, chắc chắn là không còn giống trước kia. Nhưng khi đó tôi chỉ mải sửng sốt phần của mình, khu vực do anh chịu trách nhiệm tôi không nhìn rõ.” Thẩm Dao thành thật nói.



“Kỳ Dư, anh thì sao?”



Thấy Kỳ Dư lại chuẩn bị một màn nhe nanh múa vuốt, Tiêu Dã khẩn trương ngắt ngang: “À tôi nhớ ra rồi, anh nói là anh nhìn thấy một thế giới hỗn độn. Tình huống mà tôi nhìn thấy là, những gì sắc nét càng trở nên sắc nét, những gì mơ hồ càng trở nên mơ hồ, nhất là khu C tại bộ phận của tôi. Trước đó ít nhiều còn nhìn ra được đường nét, hình dáng, bây giờ chỉ còn lại độc những đường thẳng rồi, muốn sửa cũng không thể ra tay. Giang Chấp, tối qua những gì cậu nhìn thấy không giống những gì tôi nhìn thấy đúng không?”



“Không giống.” Giang Chấp nói: “Tối qua lúc tôi vào trong hang thì không có ánh sáng, nhưng bích họa thì phát sáng, giống như bị ai đó quét lên một lớp bột huỳnh quang vậy. Mỗi một nhân vật trên bích họa đều nhìn thấy được cực kỳ rõ nét, không phải là thế giới hỗn độn mà Kỳ Dư nói, cũng không có chuyện rạn nứt nghiêm trọng hơn như Thẩm Dao miêu tả. Quan sát tổng thể thì hoàn toàn giống như một hang đá vừa mới được khôi phục hoàn thiện, bích họa trên vách hang đều như mới được vẽ lên, không bị tổn hại, cũng không cần phải khôi phục.”



Thịnh Đường thảng thốt nhìn Giang Chấp: “Vậy… ý anh là… chỉ có một mình em bị nó tấn công?”



Giang Chấp giơ tay lên xoa đầu cô, cố làm ra vẻ thương tiếc: “Có thể là vậy.”



“Dựa vào đâu chứ?” Thịnh Đường bực dọc, bỗng nhiên hai mắt sáng rực lên: “Lẽ nào em là người được trời lựa chọn?”



Giang Chấp cố nhịn cười: “Vậy thì em nghĩ nhiều rồi.”



Thịnh Đường bĩu môi.



Hồ Tường Thanh ngồi đối diện hai người họ. Ông để ý hết ánh mắt và những động thái qua lại của Giang Chấp khi nhìn Thịnh Đường, trong lòng cũng hiểu rõ ra điều gì đó.



“Những lời đồn liên quan tới hang số 0 chắc là mọi người đều đã nghe qua, hơn nữa ngay từ lúc vừa tiếp nhận, tại đây cũng đã xảy ra những chuyện không thể giải thích được.” Hồ Tường Thanh quay về chuyện chính.



“Cũng không có gì là không thể giải thích được, chuyện trong hang đá xảy ra ảo giác không phải là hiếm gặp, cả ở phương Tây và phương Đông đều có, dưới lòng đất hay trên mặt đất cũng đều có thể xảy ra, chẳng qua đều liên quan tới những chất liệu hình thành nên bích họa

như nước, thổ nhưỡng, không khí, nhiệt độ hoặc thuốc màu. Giống như hang số 0, đúng là có hơi kỳ lạ một chút, nhưng nếu nói trong hang tồn tại những linh hồn thì không thực tế.” Giang Chấp hoàn toàn không căng thẳng như gặp phải kẻ địch mạnh.



Nghe xong, Hồ Tường Thanh trầm mặc một lúc khá lâu. Ông cầm ca trà lên uống một ngụm, lần này là một ngụm lớn, có lẽ vì không còn quá nóng nữa.



Nhìn sắc mặt đó của ông, những người ngồi ở đây đều hiểu rõ trong lòng. Có thể hang số 0 hoàn toàn không đơn giản như họ nghĩ. Có lẽ còn có bí mật nào đó không thể để cho ai biết được che giấu. Giang Chấp hỏi thẳng Hồ Tường Thanh: “Thầy không nghĩ như vậy sao?”



Hồ Tường Thanh đặt ca trà xuống, ngước mắt nhìn Giang Chấp: “Tôi vẫn luôn cảm thấy ở trong hang số 0 có quá nhiều điều kỳ lạ. Năm xưa, suy nghĩ của Tiết Phạn cũng giống như cậu. Nhưng tôi cho rằng, nếu như anh ấy chưa mất tích và vẫn còn sống đến tận bây giờ, anh ấy chắc chắn cũng sẽ thay đổi suy nghĩ.”



Giang Chấp nhíu mày.



Những người khác nghe vậy liền cảm thấy hiếu kỳ. Chuyện Giáo sư Tiết Phạn mất tích năm xưa ở trong viện không ai không nghe nói tới, nhưng vì sao lại mất tích, mất tích ở đâu, mất tích như thế nào thì đều trở thành bí mật, với bên ngoài họ chỉ nói ông chết do tai nạn trong quá trình khôi phục bích họa. Sau này họ tiếp nhận hang số 0, cũng coi như trở thành người trong cuộc, bấy giờ mới được biết sự mất tích của Tiết Phạn thật ra có liên quan mật thiết tới hang số 0. Nguồn : Vietwriter.vn



Hôm nay Hồ Tường Thanh nhắc tới Tiết Phạn như vậy thì chắc chắn là có ý đồ.



Quả nhiên, ông tiếp tục nói: “Trong đêm, đi ngang qua hang số 0 có thể nghe thấy tiếng khóc, Phi Thiên di chuyển, còn cả tiếng đàn tì bà hoặc tiếng các nhạc cụ khác vang lên một cách ly kỳ, đây thật ra đều là những chuyện Tiết Phạn từng trải qua trước kia.”



Về điểm này, Giang Chấp hoàn toàn không kinh ngạc, trong nhật ký của Tiết Phạn quả thực đã ghi chép những hiện tượng kỳ lạ này. Nhưng kết luận cuối cùng Tiết Phạn đưa ra cũng giống hệt như những gì anh nói, chẳng qua là vì một vài nguyên nhân như vậy, sở dĩ mọi chuyện có phần quái dị, chẳng qua vì vẫn chưa đưa ra được một lời giải thích khoa học hoàn chỉnh nhất mà thôi.



Lúc trước khi đọc được những ghi chép này trong nhật ký, Giang Chấp cũng không cảm thấy gì đặc biệt, vì dẫu sao những tình huống như vậy cũng thường gặp ở nước ngoài.



Tiết Phạn ghi chép đầy đủ tình hình dọn dẹp hang số 0 cũng như những nội dung có thể xuất hiện trên bích họa. Nhưng về sau, điều khiến Giang Chấp chưa hiểu được là câu nói cuối cùng ông ghi lại trong nhật ký…



Vừa tồn tại lại không tồn tại.



Nói thật lòng, những thứ Tiết Phạn ghi trong nhật ký đối với Giang Chấp mà nói không có tác dụng quá lớn. Bên trong, phàm là những suy nghĩ và tài liệu trong công nghệ khôi phục hang số 0, anh đều đã nắm bắt được tinh túy, duy chỉ có câu nói này là không.



Đến tận hôm nay, nghe Hồ Tường Thanh nói như vậy, Giang Chấp dường như vẫn còn mơ hồ cảm nhận được một điều gì đó, nhưng nhất thời lại không nói được gì.



Hồ Tường Thanh chậm rãi lên tiếng: “Thật ra, nội dung trước đó mà mọi người khôi phục được, hầu như đều là những nội dung đã được Giáo sư Tiết Phạn khôi phục qua rồi.”



Một câu nói buông ra khiến tất cả mọi người thảng thốt.



Bao gồm cả Giang Chấp.

Anh như nghẹt thở, buột miệng: “Không thể nào.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom