• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 178 - Chương 178

Chương 178 CÀNG NGHĨ KỸ CÀNG THẤY GHÊ RỢN

Giữa Tiết Phạn và hang số 0 dường như có một mối duyên phận trời định. Cũng chính bởi hang số 0, năm đó Tiết Phạn từ bỏ quyết định ra nước ngoài, tiếp tục ở lại Đôn Hoàng. Ông ấy nói với Hồ Tường Thanh: Anh biết không, ở trong hang số 0 có một loại ma lực, sẽ dụ dỗ anh ở lại bảo vệ lấy nó, nửa bước cũng không muốn rời.



Năm đó, Hồ Tường Thanh vẫn tràn đầy nhiệt huyết, là một trong những thành viên được kỳ vọng nhất, có tiền đồ nhất trong đội khôi phục Đôn Hoàng, người xếp ở trước mặt ông chính là Tiết Phạn.



Hôm nay Hồ Tường Thanh có ý muốn kể lại hết mọi chuyện của Tiết Phạn cho mọi người nghe, dẫu sao nó cũng liên quan tới hang số 0, và dù gì thì hang số 0 cũng lại xảy ra chuyện rồi.



“Ngay từ ban đầu, tôi đã cực lực phản đối việc Tiết Phạn tiếp nhận công việc khôi phục hang số 0.” Ông buông một tiếng thở dài nặng nề, nói.



Hồ Tường Thanh và Tiết Phạn là cộng sự trong công việc, đồng thời cũng là những người bạn chia sẻ với nhau tất cả mọi điều trong cuộc sống. Công việc khôi phục văn vật xưa nay vẫn rất vất vả, nhất là khôi phục bích họa. Ví dụ như các thầy chuyên làm khôi phục văn vật trong các cung điện, điều kiện có tệ đến mấy thì cũng được “mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ”. Nhưng họ thì khác, trong hang có điều kiện như thế nào, họ phải chịu đúng như thế. Thế hệ các nhà khôi phục thời Hồ Tường Thanh so với thế hệ trẻ bây giờ có thể nói là khổ cực hơn nhiều.



Tiết Phạn và Hồ Tường Thanh là hai người bạn học cùng chung một thầy, nhưng tính cách Tiết Phạn ương ngạnh, sư phụ dẫn dắt họ cũng biết chẳng thể khuyên răn được ông ấy, bèn bàn bạc với Hồ Tường Thanh, muốn Hồ Tường Thanh làm công tác tư tưởng cho Tiết Phạn. Sư phụ suy tính cũng khá chu toàn, những người theo đuổi công việc khôi phục bích họa Đôn Hoàng vốn đã ít ỏi, để bồi dưỡng ra được một nhà khôi phục xuất sắc lại càng không dễ dàng. Các hang đá ở Đôn Hoàng hiện giờ ngày ngày phải chịu sự gặm nhấm của gió cát, một diện tích lớn bích họa bị tổn hại nghiêm trọng, đang là lúc cần dùng người.



“Hang số 0 bất luận xét về vị trí địa lý hay về mặt phong cách thì đều không cùng chung một hệ thống với các hang đá khác, cộng thêm bên trong quả thực bị tổn hại quá nghiêm trọng, thế nên bình thường người ta sẽ quan tâm chăm chút những nơi có thể khôi phục được trước.”



Nhưng Tiết Phạn kiên quyết làm theo ý mình, sau khi khôi phục xong bức bích họa trước đó ông ấy được giao phó, ông ấy liền dồn tất cả mọi sự nhiệt tình vào hang số 0, hơn nữa còn cố thuyết phục Hồ Tường Thanh tham gia. Đối với Hồ Tường Thanh mà nói, sở dĩ ông phản đối việc Tiết Phạn tiếp nhận hang số 0 hoàn toàn là vì những lời của sư phụ cũng như cân nhắc tình hình hiện tại. Nhưng về sau, ông quả thật đã bị Tiết Phạn thuyết phục. Đối với một nhà khôi phục mà nói, dùng đôi tay của mình khiến một hang đá đã tả tơi, thảm hại được thay da đổi thịt đó là một cảm giác thành tựu không lời nào có thể diễn tả được.



Hang số 0 năm đó vốn không được coi trọng, thế nên khi tiến vào hang chỉ có ba người.

“Tôi, Tiết Phạn và một học trò của anh ấy.” Hồ Tường Thanh nhẹ nhàng nói: “Vào lúc nhân lực thiếu hụt, việc có tới ba nhà khôi phục ở trong một hang đá đã là một tình huống rất hiếm có rồi. Chỉ là dần dần, chúng tôi đã phát hiện ra những điểm bất thường của hang số 0.”



Sự bất thường ban đầu chính là những gì mà Hồ Tường Thanh đã nói: Phi Thiên di chuyển, loáng thoáng nghe được tiếng khóc, người học trò đó của Tiết Phạn còn nghe thấy cả tiếng đàn tỳ bà. Nhưng tất cả những điều ấy đối với những nhà khôi phục đều không phải vấn đề gì nan giải, chẳng qua chỉ nằm ở một vài nguyên nhân cơ bản.



Quan trọng là những hiện tượng quỷ quái này chỉ từng xuất hiện khi mới vào hang. Sau đó họ vào trong hang bắt tay vào công việc thì tất cả lại như bình thường.



Tiết Phạn si mê việc khôi phục hang số 0, thế nên gần như ở trong hang suốt, bất kể ngày đêm. Ông ấy nhanh chóng nắm bắt được tình trạng của hang, đồng thời đưa ra được phương án đề xuất khôi phục nội dung của các bức bích họa trong hang. Còn có không ít các bức bích họa mơ hồ không rõ, ông ấy cũng có thể phán đoán được chính xác nội dung.



Lâu dần, những sự kỳ lạ của hang số 0 cũng bị họ lãng quên. Chí ít thì ở trong mắt Hồ Tường Thanh, hang số 0 cũng không có gì khác biệt với các hang đá khác ở Đôn Hoàng, nhưng nếu nói đây là một hang đá bình thường thì lại không hẳn…



“Khó sửa.” Hồ Tường Thanh nhấn mạnh trọng điểm vào hai chữ này.



Bất luận là Tiết Phạn hay Hồ Tường Thanh, cho dù là cậu học trò mà Tiết Phạn dẫn theo thì cũng đều là những người có kinh nghiệm khôi phục nhiều năm rồi. Nhưng khi họ bắt tay vào khôi phục mới phát hiện ra luôn có trùng trùng khó khăn, nếu không phải là thuốc màu không đúng thì cũng là sử dụng công cụ không thích hợp.



Tóm lại chính là rõ ràng cảm thấy rất chắc chắn nhưng sau khi bắt tay vào làm thì xảy ra vô vàn những tình huống oái oăm, giống như trong mơ hồ có một nguồn sức mạnh nào đó đang ngăn cản họ vậy.



“Nhưng cho dù là như vậy, Tiết Phạn vẫn hoàn thành được một phần công việc khôi phục.” Nói tới đây, sắc mặt Hồ Tường Thanh hoàn toàn không có vẻ kiêu hãnh hay tự hào mà ngược lại trầm lặng, u ám.



Tiêu Dã giật mình trong lòng: “Cũng chính là phần mà bọn em đang hoàn thành bây giờ?”



“Phải.” Giọng Hồ Tường Thanh trầm thấp.



Thẩm Dao kinh ngạc: “Nếu nhìn như vậy thì tiến độ khôi phục của Giáo sư Tiết Phạn quá nhanh.”



Đúng là rất nhanh, bởi vì Sáu Viên Thịt Bằm cho dù có cả Kỳ Dư thì cũng không ai có được sự si mê đối với hang số 0 như Tiết Phạn.



Thịnh Đường ngẫm nghĩ rồi nói: “Phàm là bích họa trong hang đá, bọn em đều sẽ đưa ra thứ tự khôi phục dựa trên giá trị và mức độ khó dễ khác nhau của từng bức bích họa. Thế nên khi đó tình trạng bích họa mà Giáo sư Tiết nhìn thấy trước lúc khôi phục thật ra là giống hệt bọn em.”



Câu nói này thoạt nghe có vẻ như không có gì nghiêm trọng nhưng nếu phân tích tỉ mỉ sẽ khiến cho sống lưng người ta lạnh lẽo.



Những người ngồi xung quanh đều không hề ngốc nghếch, ngẫm kỹ câu nói của Thịnh Đường và đều đột nhiên hiểu ra vấn đề. Thẩm Dao rùng mình: “Không phải chứ?”



Thịnh Đường hỏi Hồ Tường Thanh: “Giáo sư, có đúng như những gì em nghĩ không ạ?”



Sắc mặt Hồ Tường Thanh nặng nề, ông gật đầu: “Đúng vậy.”

Một hang đá bình thường, giá trị của bích họa đều bày ra đó, thế nên thứ tự khôi phục cũng là cố định. Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thì bất luận có bao nhiêu năm trôi qua, nhà khôi phục chỉ cần phán đoán dựa vào giá trị thì thứ tự khôi phục chắc chắn cũng sẽ không thay đổi.



Nhưng hang số 0 không phải là một hang đá bình thường.

Vietwriter.vn

Nói theo lời của Hồ Tường Thanh, những gì bây giờ họ khôi phục cũng chính là phần mà khi trước Tiết Phạn từng khôi phục rồi. Vậy thì vấn đề xảy ra rồi, phần bích họa đã được khôi phục xong vì sao sau nhiều năm, sau khi hang đá được khởi động lại, lại biến thành dáng vẻ cũ nát, tang thương này? Vì sao tất cả đều như chưa từng được sửa chữa vậy?



Hay là, sau khi hang số 0 được đóng lại, tất cả mọi thứ ở bên trong đều trở về đúng như ban đầu?



Nếu thật sự là như vậy thì rốt cuộc là sức mạnh gì đã khiến nó thay đổi như thế này?



Không thể suy nghĩ quá kỹ, nếu không sẽ cảm thấy sợ hãi.



Thế nên phản ứng ban nãy của Giang Chấp không phải tự dưng mà có. Mà vì anh đã nghĩ tới điểm này nên mới nói một câu: Không thể nào.



Chuyện này dù để bất kỳ ai nghĩ cũng sẽ cảm thấy không thể nào.



Hồ Tường Thanh từ từ lên tiếng: “Chúng tôi đều cho rằng mọi chuyện thuận lợi, không ngờ chờ đợi chúng tôi lại là một tai họa từ đâu ập tới, nhất là đối với Tiết Phạn.” Ông ngước mắt lên nhìn Giang Chấp: “Cả bốn phía của hang đá đều xảy ra thay đổi, chỉ trong vòng một đêm, tất cả mọi thứ bên trong đều trở nên hoàn toàn khác trước.”



Giang Chấp mím môi lại, vẻ mặt nghiêm nghị.



“Giống như cát chảy, bốn phía xung quanh bích họa đều có thể chuyển biến vào bất cứ thời điểm nào, hoàn toàn không thể khôi phục được, cũng không biết phải bắt tay khôi phục từ đâu.” Hồ Tường Thanh bổ sung một câu.



Người đầu tiên phát hiện ra sự khác thường của hang đá dĩ nhiên là Tiết Phạn. Lúc đó, cậu học trò nhỏ đi theo phía sau ông ấy hét lên một tiếng inh ỏi. Tiết Phạn tuy rằng không quá thảng thốt đến thất thần nhưng rõ ràng cũng sửng sốt đến ngẩn người trước những gì xảy ra trong hang đá.



Tối hôm đó, Tiết Phạn không đi tới hang đá mà đi tìm Hồ Tường Thanh uống rượu. Hồi ấy chợ đêm Sa Châu còn chưa thành hình, cũng chưa chính thức đặt tên là chợ đêm Sa Châu, chỉ là một khu chợ tự phát do người dân lập nên. Tới tối, người dân tùy ý bày biện các sạp hàng, gọi một đĩa đậu phộng, thái ít thịt dê, thêm một bình rượu là sẽ trở thành bữa ăn khuya xa xỉ nhất.



Hôm đó Tiết Phạn uống không ít rượu, trong men say nói với Hồ Tường Thanh: “Hang số 0 là hư vô, đừng tin vào đôi mắt của mình, những gì anh nhìn thấy đều không phải thật đâu.”



Nhưng hôm đó Hồ Tường Thanh nói với ông: Tôi sẽ chuyển sang hang đá khác, Viện đã thông qua đơn xin của tôi rồi.



Ban đầu Tiết Phạn sững sờ, sau đó thì phá lên cười, liên tục nói hai chữ “Được”, sau đó đập chai rượu trong tay xuống đất: Hồ Tường Thanh, anh giỏi thật đấy! Sau đêm hôm nay anh đi đường anh, tôi đi đường tôi.



“Đêm đó là lần đầu tiên anh ấy nổi nóng với tôi. Điều khiến tôi không ngờ là đó cũng là lần cuối cùng anh ấy nổi nóng với tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom