• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (4 Viewers)

  • Chương 179 - Chương 179

Chương 179 EM QUẢ NHIÊN LÀ NGƯỜI ĐƯỢC TRỜI LỰA CHỌN

Trong quá trình Hồ Tường Thanh kể lại chuyện quá khứ, Giang Chấp cứ nhìn ông chằm chằm. Nhất là khi kể tới đoạn Tiết Phạn đập chai rượu đoạn tuyệt tình nghĩa thì ánh mắt Giang Chấp cực kỳ thâm trầm. Hồ Tường Thanh không cần ngước mắt lên cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo tới từ phía đối diện.



Tiết Phạn sở trường về khôi phục theo phương pháp truyền thống, về sau tuy rằng học chung một thầy với Hồ Tường Thanh nhưng phương pháp truyền thống vẫn được ông vận dụng thuần túy hơn, vì vậy mà trở thành truyền kỳ tại Viện Nghiên cứu Đôn Hoàng cũng như tốp các nhà khôi phục văn vật khi đó. Đương nhiên, cho đến bây giờ có không ít học trò muốn làm theo phương pháp khôi phục truyền thống đều tìm kiếm kinh nghiệm từ các tác phẩm mà Tiết Phạn đã hoàn thành, tuy vậy điều đáng tiếc là họ chỉ mới học được một chút bề ngoài là đều đã chuyển sang phương pháp khôi phục bằng khoa học kỹ thuật hiện đại.



Dĩ nhiên Thịnh Đường cũng từng nghe nói về Tiết Phạn, khi ấy cô còn rất thương tiếc, cảm thấy một nhà khôi phục bích họa theo phương pháp truyền thống xuất sắc như vậy lại mất tích, đây chắc chắn là một tổn thất đối với quốc gia. Nếu ông ấy vẫn còn sống thì sẽ phải bồi dưỡng ra được bao nhiêu nhà khôi phục bích họa xuất sắc chứ?



Nhưng không sao cả, bây giờ chẳng phải đã có Giang Chấp rồi sao?



Thịnh Đường chống tay lên má, ánh mới hơi đổi hướng, nhìn vào góc nghiêng của Giang Chấp, không nói không cười mà vẫn đẹp trai như vậy, à không, thật ra điều cô suy nghĩ không phải chuyện này. Điều cô muốn nói là kỹ thuật Giang Chấp nắm chắc nhất cũng chính là phương pháp khôi phục truyền thống, hơn nữa xét về thành tích thì anh hơn Giáo sư Tiết Phạn rất nhiều. Có anh ở đây, còn sợ phương pháp truyền thống thất truyền hay sao?



Chí ít, anh còn có người đồ đệ là cô mà?



Cô thông minh tuyệt đỉnh thế này, trí tuệ hơn người thế này…



“Giáo sư Hồ, Giáo sư Tiết Phạn khi đó đã mất tích như thế nào ạ?” Thịnh Đường vẫn còn tò mò.



Hồ Tường Thanh ngước mắt lên.



Người đầu tiên ông nhìn là Giang Chấp.



Nhưng Giang Chấp không còn nhìn ông nữa mà cụp mắt xuống. Trước mặt anh đặt một cốc trà sữa, vậy mà từ khi buổi họp bắt đầu cho tới bây giờ anh chưa động vào dù chỉ một ngụm. Hồ Tường Thanh hít sâu một hơi, khi nhắc lại chuyện năm đó trước mắt ông luôn hiện lên cảnh tượng cát vàng bay ngợp trời.

“Sau buổi tối hôm đó, tôi và Tiết Phạn mỗi người bận một việc riêng. Tiết Phạn kiên trì dẫn theo cậu học trò của mình ở lại hang số 0. Còn tôi, thật ra thi thoảng cũng tới hang số 0 xem xét, cho đến tận mười ngày sau cái đêm hôm đó…”



Hồ Tường Thanh sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm đó.



Vì chính vào ngày hôm đó, khí hậu của Đôn Hoàng đột ngột thay đổi, bỗng dưng mưa như trút nước, độ lớn của cơn mưa có thể nói là trăm năm khó gặp. Một nơi quanh năm khô hạn như Đôn Hoàng, lượng mưa hằng năm là cực kỳ ít ỏi. Nhắc tới Đôn Hoàng ai ai cũng chỉ nghĩ tới sa mạc, cát vàng, sao có thể liên hệ với những cơn mưa như vũ bão chứ?



Thế mà năm ấy, mưa bão như cuốn cả Đôn Hoàng đi mất. Cũng không phải là không có dấu hiệu gì. Trước khi mưa bão ập tới thì cát vàng đã dâng lên trước. Cát vàng trong gió thổi dữ dội đến mức người ta không thể mở mắt ra được. Ngày trời oi ả nhưng các gia đình vẫn buộc phải đóng cửa sổ lại, thế mà cho dù đã đóng cửa, trong nhà vẫn bị phủ một lớp cát vàng rất dày.



Mưa tầm tã suốt ba ngày ba đêm, cùng với tiếng gió rít gào và sấm rung chớp giật. Hồ Tường Thanh cũng cùng các nhà khôi phục khác vật lộn trong hang đá từng ấy thời gian, không dám chợp mắt phút nào, cũng không cảm nhận được buồn ngủ hay mỏi mệt, chỉ một lòng suy nghĩ dù có chết cũng phải bảo vệ chỗ bích họa trong hang đá, tuyệt đối không thể để những bức bích họa này “chết yểu” trong tay họ, vì đó là bảo vật quốc gia, còn quan trọng hơn cả tính mạng!



Tiết Phạn cũng được điều về đột xuất. Giữa cơn mưa bão, hai người họ coi như lại làm cộng sự của nhau thêm một lần nữa.



Về sau, Tiết Phạn vẫn không yên tâm về hang số 0, sau khi rảnh tay một chút, ông ấy quyết định quay ngược trở lại hang số 0. Hồ Tường Thanh không thể đi được, lại không khuyên can được Tiết Phạn, đành giương mắt nhìn ông ấy rời đi.



Khi Tiết Phạn rời khỏi hang đá Đôn Hoàng, trời vẫn còn tối. Nếu là những lúc bình thường, một ngày trời tối đen như thế, các lãnh đạo của Viện tuyệt đối sẽ không cho phép ai đi đâu cả. Nhưng khi ấy là tình huống đặc biệt, trong mắt cũng như trong thâm tâm mọi người đều không còn định nghĩa ngày đêm nữa.



Cơn mưa lớn xóa nhòa bóng hình thẳng tắp của Tiết Phạn, nhưng Hồ Tường Thanh vẫn có thể nghe thấy rõ ràng câu nói cuối cùng Tiết Phạn nói với ông: Tường Thanh, tôi đi đây, tạm biệt.



Nói tới đây, Hồ Tường Thanh ngừng lại đôi chút.

Ông cúi mặt xuống, che đi màu đỏ rực trong hốc mắt, cổ họng vẫn tắc nghẹn tưởng chết. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, mỗi lần nhớ lại câu nói đó của Tiết Phạn, ông vẫn áy náy không ngừng, đồng thời cảm thấy trái tim đau nhói. Bao nhiêu đêm nằm mộng, ông đều tự nói với mình: Hồ Tường Thanh ơi Hồ Tường Thanh, vì sao tối hôm đó mày không đi cùng với anh ấy? Hoặc níu giữ anh ấy lại tới khi trời sáng cũng được.



Thịnh Đường không còn bày ra vẻ mặt nghe chuyện nữa. Cô ngồi thẳng dậy, cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ dâng lên trong lòng. Tiêu Dã và mọi người cũng không nói thêm gì nhiều, nhất thời đều chìm vào bầu không khí trầm lắng không thoát ra được. Chỉ có Giang Chấp là mặt vẫn lạnh tanh.



Rất lâu sau, Hồ Tường Thanh mới từ từ kể tiếp phần sau của câu chuyện.



Mưa bão cuối cùng cũng ngừng lại. Hồ Tường Thanh và những người khác cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, ông nghĩ sao cũng cảm thấy không yên tâm về Tiết Phạn bèn lái một chiếc xe đạp “Hai tám”(*) không biết của ai điên cuồng lao về phía hang số 0.




(*) Xe đạp Hai tám: Một phương tiện công cộng chở được tương đối ít hàng hóa thịnh hành vào những năm sáu mươi, bảy mươi của thế kỷ XX. Gọi là hai tám vì đường kính bánh xe rơi vào khoảng 28inch (tương đương 71cm).



Con đường dẫn tới hang số 0 đều đã bị cát vàng vùi lấp hết, bùn đất nhây nhớp không tưởng. Chỗ bùn đó nếu giẫm chân xuống có thể ngập tới tận đầu gối. Xe Hai tám không đi nổi, ông bèn cuốc bộ đi, bước từng bước nhọc nhằn, cho tới khi nhìn thấy bóng cậu học trò của Tiết Phạn…



“Tiết Phạn đã mất tích. Nghe học trò của anh ấy kể lại, khi đó hai người họ chân thấp chân cao tiến sát lại gần hang số 0 thì mưa bão xen lẫn cuồng phong ập tới, thổi mạnh tới mức người ta hoàn toàn không thể đứng vững. Tiết Phạn bò lên bậc thang của hang số 0, cũng chính vào lúc đó anh ấy đã mất tích.”



Tiêu Dã nghe xong cảm thấy không hiểu: “Thế nào gọi là mất tích vào đúng lúc đó? Là bỗng dưng không thấy đâu nữa ạ?”



Chỉ là một câu hỏi bâng quơ, không ngờ Hồ Tường Thanh lại gật đầu: “Không sai, chính là bỗng dưng không thấy đâu nữa.”



Ngoài Giang Chấp ra, tất cả mọi người ngồi ở đó đều lần lượt cảm thấy thảng thốt.



Thẩm Dao lẩm bẩm: “Sao có thể chứ?”



Phải, làm sao có thể chứ? Một người sống sờ sờ ra đó, sao có thể vô duyên vô cớ biến mất?



Khoảnh khắc trước khi biến mất, người học trò đã nhìn thấy một cảnh tượng ghê rợn.

“Cậu ta nói sống núi dưới bầu trời đêm bỗng nhiên trở nên khác hẳn, giống như đang rung lắc, nhưng cũng lại giống một con quái vật đang khoa chân múa tay. Mưa quá lớn, cậu học trò nhỏ nhìn thấy cảnh này sợ đến mất hồn mất vía. Trong lúc hốt hoảng, cậu ta chỉ nhìn thấy bóng hình của Tiết Phạn, ngay sau đó bóng dáng ấy như bị màn đêm nuốt chửng vậy, không thấy đâu nữa.”



Thịnh Đường và mọi người đưa mắt nhìn nhau.



“Nhiều năm sau đó, chúng tôi cũng đã thử đủ các phương pháp cứu hộ, cũng từng nghĩ có khi nào lúc đó Tiết Phạn đã bị cơn bão cuốn đi, hoặc bị ngọn núi sập xuống chôn vùi, hoặc cũng có thể bị cát vàng lấp kín không thể thoát ra ngoài… Mọi khả năng có thể nghĩ tới chúng tôi đều đã nghĩ rồi nhưng mãi vẫn không có kết quả.”



Về sau khi cơn bão ấy đi qua, có bài báo đưa tin khi đó có một người tử vong và một người mất tích. Người mất tích ấy chính là Tiết Phạn.



“Đợi chút.” Thịnh Đường lên tiếng.



Hồ Tường Thanh nhìn cô, cô bèn hỏi: “Cơn mưa bão mà thầy vừa nói là khoảng tháng mấy?”



“Tầm tháng Tư.”



Thịnh Đường sững người: “Tầm tháng Bảy năm nay cũng có mưa bão, một cơn mưa bão rất khác thường.”



Cũng là không bao lâu sau khi cô từ trường tới Đôn Hoàng. Cơn mưa ấy trút xuống tựa như bầu trời bị thủng lỗ vậy. Khi ấy Thịnh Tử Viêm đã gọi điện thoại cho cô, mẹ cô thể hiện một sự lo lắng chưa từng có, liên tục nhắc nhở cô phải cẩn thận, ngày trời mưa tuyệt đối đừng đi vào trong hang.



Lúc ấy cô còn cười nói: Mấy cơn mưa bão kiểu này ở Bắc Kinh con cũng từng gặp mà, cũng đâu thấy bố mẹ căng thẳng như vậy. w●ebtruy●enonlin●e●com



Mẹ cô quát cô là không nghiêm túc, nói: Khác chứ, con đang ở Đôn Hoàng, không giống ở Bắc Kinh.



Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên không giống thật.



Thịnh Đường liếm môi: “Em không biết em nói thế này có thích hợp hay không nhưng em có cảm giác cơn mưa bão vào tháng Bảy dường như đặc biệt xuất hiện vì hang số 0 vậy, giống như… đó là chìa khóa để mở ra bí mật của hang số 0.”



Hồ Tường Thanh khẳng định suy nghĩ của cô, gật đầu: “Phải, nếu không có cơn mưa tháng Bảy, hang số 0 đã chẳng xuất hiện những hiện tượng kỳ lạ, nó vẫn sẽ bị phong tỏa. Mọi người đã chẳng nghe thấy tiếng đàn tỳ bà khi đi ngang qua hang đá, cũng đã chẳng đồn ầm ĩ khắp nơi.”



Tất cả, đều có liên quan tới cơn mưa bão!



Mà hang số 0, dường như lâu nay vẫn luôn âm thầm chờ đợi một cơn bão dữ dội, điên cuồng để tìm kiếm người có duyên kế tiếp.



Thịnh Đường nghe tới đây, á khẩu một lúc rất lâu mới lẩm bẩm: “Em quả nhiên là… người được ông trời lựa chọn.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom