• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (3 Viewers)

  • Chương 666-670

Chương 666

Nhưng đây là ải thứ nhất, cả cơ duyên cũng không có bao nhiêu.

Động tĩnh bên này cửa thành cũng khiến một ít người trong thành quan sơn hải chú ý.

Mấy thanh niên khí chất chán chường, râu ria xồm xoàm thấy tình cảnh này thì khẽ lắc đầu và nói.

“Kẻ vô tri làm chuyện vô vị, lại một thiên kiêu kiệt ngạo bước lên đế lộ.”

“Chờ hắn đi thêm một đoạn đường thì sẽ nhận rõ hiện thực, biết đế lộ tàn khốc đến mức nào.”

“Đúng vậy, những thiên kiêu thế lực bất hủ đỉnh cấp còn ngã xuống ít hay sao?”

“Có thể bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng cũng chỉ có những người đó mà thôi, đa số đều trở thành xương khô.”

“Sinh ra làm tu sĩ, ta thực ân hận...”

Những thanh niên đó hậm hực chán nản, hiển nhiên là kẻ thất bại khi vượt ải đế lộ.

“Các ngươi đủ rồi đấy, bản thân thất bại thì cho rằng người khác đều không được?” Một thiếu nữ áo vàng nhìn không được.

Những người này không được thì luôn cho rằng ai cũng không được.

“Hiện thực chính là như thế, có thể bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng, nổi danh đế lộ, chỉ có một vài người như vậy, hắn sẽ là một trong số đó sao?”

Những thanh niên nản lòng lắc đầu, đều ăn không được thì chê cho hôi.

Bên kia, Quân Tiêu Dao đang bước chậm trong thành quan sơn hải.

Nói thật, đi lại trong vũ trụ hiu quạnh lâu rồi, đến được chỗ này cũng có cảm giác thân thiết hơn.

“Vị công tử này, đi vào ải thứ nhất đế lộ, không đi đến tấm bia đá để lại tên làm kỷ niệm một chút sao?” Một bên có tu sĩ hỏi.

“Nga?”

Quân Tiêu Dao nhướng mày.

Không bao lâu sau, hắn đi tới trung tâm thành quan sơn hải, phát hiện nơi này có một tấm bia đá to lớn đứng sừng sững, vươn thẳng lên ngân hà.

Trên đó có khắc đầy rất nhiều tên, đều là thiên kiêu vượt ải trên đế lộ để lại.

“Tấm bia đá này cũng không phải đơn giản, thiên kiêu thiên phú tu vi bình thường không thể để lại tên trên đó được.” Tu sĩ đứng bên cạnh giải thích.

“Phải không?” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

Hắn cũng không có hứng thú để tên lại trên đó.

Tên của Quân Tiêu Dao cần gì lại phải khắc lên một tấm bia đá.

Chờ hắn đánh xuyên qua toàn bộ đế lộ, tất nhiên mỗi người sẽ tuyên dương tên của hắn.

Ngay khi Quân Tiêu Dao muốn rồi đi, những thanh niên râu ria xồm xoàm, khí chất chán chường đi tới.

“Vị huynh đài này, nếu không có cả dũng khí để lại tên trên bia đá này thì ta khuyên ngươi đừng tiếp tục đi nữa.”

“Không sai, đế lộ hung hiểm, không phải chúng ta có thể khiêu chiến, không bằng nán lại nơi đây, cũng có thể giữ được mạng.”

“Đế lộ phồn hoa thế nào cũng là của những thiên kiêu đỉnh cấp kia, mà những người bình thường chúng ta không có cái gì cả...”

Những thanh niên đó cũng không cố tình trào phúng gì, chỉ là đơn thuần cho rằng, không phải ai cũng có thể hô mưa gọi gió trên đế lộ.

“Xem ra các ngươi không phải người của Hoang Thiên Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao bỗng nói.

Những thanh niên sửng sốt, khẽ gật đầu.

Nếu là sinh linh Hoang Thiên Tiên Vực, nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì không nói đến chuyện trực tiếp nhìn ra, nhưng ít nhất cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Hiển nhiên, những người này không quen biết hắn.

Quân Tiêu Dao cũng biết, trên đế lộ này trừ thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực ra thì còn có một ít thiên kiêu cổ tinh vực chung quanh Hoang Thiên Tiên Vực.

Nếu nói Cửu Thiên Tiên Vực là chín khối đại lục khổng lồ thì những cổ tinh vực đó chỉ là tiểu đảo rải rác bên cạnh đại lục.

Mỗi một khối cổ tinh vực đó đều lớn hơn hạ giới, trong đó cũng có không ít đạo thống thế lực cường đại và thiên kiêu đỉnh cấp. Nhưng hiển nhiên những cổ tinh vực đó không có khả năng biết được Quân Tiêu Dao, nhiều nhất chỉ từng nghe đến tên của Quân Tiêu Dao.

“Vị công tử này, ngươi đừng nghe bọn họ, bọn họ đều là kẻ thất bại, ngươi không giống vậy.”

Lúc này, thiếu nữ áo vàng kia xuất hiện, trong ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao tỏa ra tia sáng kỳ dị.

Tuy cả người Quân Tiêu Dao được bao phủ trong tiên huy mông lung, khuôn mặt mơ hồ, nhưng khí chất trích tiên ấy là không thể che giấu, khiến nàng chú ý đến.

Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, cũng không nói gì.

Hắn nâng tay lên, quét ngang một cái trên tấm bia đá bên cạnh.

Ngay lập tức, cả tấm bia đá cổ xưa ầm ầm run rẩy, như phải gánh chịu áp lực cực lớn nào đó.

“Sao lại thế này?”

Những binh lính ở cổng thành quan cũng vội vàng chạy tới.

Giờ phút này, tất cả sinh linh toàn bộ Sơn Hải Quan đều bị quấy nhiễu, ánh mắt mang theo kinh nghi, nhìn về phía tấm bia đá.

Tấm bia đá cao ngất vươn vào trời sao, có khắc tên vô số thiên kiêu, ngay khi bị Quân Tiêu Dao vẽ ra một đường thì đã bắt đầu nứt nẻ, sau đó ầm ầm sụp xuống!

Cả tấm bia đá nát đầy đất!

Trong thành quan sơn hải, tất cả tu sĩ và sinh linh đều trợn tròn mắt.

Sao tấm bia đá ghi lại tên vô số thiên kiêu loá mắt lại vỡ vụn như vậy?

“Sao có thể?” Rất nhiều người đều hít một hơi khí lạnh.

Còn những thanh niên hậm hực chán nản kia như bị tạt một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.

Thiếu nữ áo vàng cũng ngây người, có vẻ cực kỳ khiếp sợ.

Trước đó nàng cũng từng nhìn thấy các thiên kiêu đỉnh cấp trên Hoang Thiên Thánh Bảng như Long Hư Hoàng, Hoàng Cửu Diễm, Hải Thần Tam Thái Tử để tên lại tại đây.

Nhưng bọn họ cũng không làm tấm bia đá vỡ vụn, nhiều nhất chỉ tỏa ra ánh hào quang mà thôi.

Mà hiện tại, công tử thần bí như trích tiên trước mặt còn chưa viết xong cả tên mà đã khiến tấm bia đá vỡ vụn.

Điều này có nghĩa là gì?

“Xem ra tấm bia đá này không xứng chịu tải tên của ta.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.

Sau đó, hắn không còn hứng thú gì với ải thứ nhất sơn hải này nữa, trực tiếp lao lên không mà đi, tiếp tục bước lên đế lộ.

Chỉ còn lại một đám tu sĩ sinh linh chấn động trong Sơn Hải Quan.

“Rốt cục là yêu nghiệt gì bước lên đế lộ?”

“Cho dù là truyền nhân bất hủ, quái thai cổ đại của Hoang Thiên Tiên Vực, cũng không có khả năng mạnh đến mức này chứ?”

Đông đảo tu sĩ sinh linh ở lại Sơn Hải Quan đều ứa ra mồ hôi lạnh sau lưng.

Một kẻ ghê gớm đang bước vào đế lộ!

Hết chương 666.
Chương 667

Những thanh niên kia như bị dọa choáng váng, ngã bệt xuống mặt đất, chân cũng nhũn ra, thật lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.

“Rốt cuộc vị công tử này có thân phận thế nào, sao lại yêu nghiệt đến mức đó!” Trong đôi mắt của thiếu nữ áo vàng xuất hiện sự sùng kính tán thưởng.

Sâu trong Sơn Hải Quan có khí tức chí tôn đang tràn ngập.

Một bóng người đứng sừng sững ngắm nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao rời đi.

“Thần Tử Quân gia bước lên đế lộ, cuộc tranh đấu của vương giả đế lộ, thú vị...” Người thủ hộ Sơn Hải Quan lạnh nhạt nói.

Ải thứ nhất Sơn Hải là khởi điểm của đế lộ.

Quân Tiêu Dao căn bản không có dự tính dừng lại, trực tiếp khởi hành lần nữa. Chỉ những kẻ khiếp đảm mới dừng bước không đi về phía trước, nán lại trong thành quan mà thôi.

Lại lên đường hướng tới tinh không cổ lộ, tất cả đều có vẻ thật đơn điệu.

Ngẫu nhiên có một ít Tinh Không Đạo Phỉ không có mắt muốn chặn đường giết Quân Tiêu Dao, đều bị hắn giơ ngón tay lên trấn sát.

Có đôi khi sẽ gặp phải vành đai sao băng, từng viên thiên thạch giáng thẳng về hướng hắn.

Quân Tiêu Dao không động cả một ngón tay thì không gian chung quanh đã bùng nổ sức mạnh chấn động, đánh nát những thiên thạch kia đi. Đây là thành quả sau bước đầu lĩnh ngộ Không Thư của Quân Tiêu Dao.

“Không Thư, khống chế không gian chi đạo, nếu phối hợp thêm một ít thân pháp thì chẳng phải có được cực tốc thiên địa sao?” Quân Tiêu Dao bỗng nghĩ đến.

Hắn tiếp tục bước chậm trên con đường tinh không.

Khi đi ngang qua một ít cổ tinh sinh mệnh, hắn sẽ thu thập một ít thánh dược, khoáng vật hi hữu.. trên đó

Nhưng những cơ duyên đó cũng không xem như đặc biệt tốt đối với Quân Tiêu Dao.

“Hay là cơ duyên của mấy ải đầu đều bị lấy đi hết rồi?” Quân Tiêu Dao than nhẹ.

Nhưng hắn cũng không thất vọng gì, đại cơ duyên chân chính đều nằm trên cổ lộ chung cực.

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao tiếp tục đi trên tinh không cổ lộ thời gian ba tháng. Hắn cũng trải qua cửa thứ hai, cửa thứ ba, cửa thứ tư, cửa thứ năm. Nhưng hắn không dừng lại mà chỉ là đi ngang qua mà thôi.

Sau đó không lâu, Quân Tiêu Dao lại thấy được một tòa thành quan rộng lớn phía trước trời sao.

Chính là cửa thứ sáu của Hoang Thiên Đế lộ, Kiếm Môn Quan.

Quân Tiêu Dao trực tiếp bước vào thành.

Thiên kiêu dưới Đạo Thần Cảnh không có tư cách tiến vào thành này, nhưng tất nhiên Quân Tiêu Dao có thể trực tiếp tiến vào.

Những binh lính thủ vệ đó cảm ứng được một tia khí tức của Quân Tiêu Dao thì trong ánh mắt đều ẩn chứa sự kinh hãi.

Sau khi tiến vào Kiếm Môn Quan, Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị không dừng lại giống như trước đó, tiếp tục đi đến tòa thành quan tiếp theo.

Lúc này, bên tai hắn lại truyền đến tiếng bàn tán của một ít tu sĩ.

“Các ngươi nghe nói chưa, Nguyệt Hàn tiên tử của Quảng Hàn cổ tinh vực mời một chúng thiên kiêu tập hợp, hình như là biết được mảnh đất cơ duyên nào đó, muốn liên thủ đi thăm dò.”

“Đúng vậy, nghe nói bọn người Thanh Vân công tử của Thanh Vân cổ tinh vực muốn đến tham dự kìa.”

“Thanh Vân công tử, vị thiên kiêu đỉnh cấp đã tu ra hình thức tiên khí ban đầu đấy à?”

“Không sai, trong buổi tiệc này, nếu không tu luyện ra được hình thức tiên khí ban đầu thì không có tư cách theo Nguyệt Hàn tiên tử cùng tiến đến.”

Những tiếng nghị luận đó khiến Quân Tiêu Dao chú ý đến.

“Mảnh đất cơ duyên?” Quân Tiêu Dao suy tư.

Trên đường hắn đi tới cũng không phát hiện cơ duyên nào làm hắn đặc biệt cảm thấy hứng thú. Hiện giờ có cơ hội thì không thể bỏ lỡ.

“Hình thức tiên khí ban đầu sao?” Khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười nhạt khinh miệt.

Thiên kiêu tu luyện ra một luồng tiên khí đã được xem như tiểu đầu sỏ trên đế lộ, đủ để bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng, đi đến nơi nào cũng sẽ khiến tứ phương kính sợ, gần như không có thiên kiêu nào dám trêu chọc.

Mà còn có một ít thiên kiêu thiên phú không tồi, tuy rằng không tu ra được một luồng tiên khí hoàn chỉnh, nhưng lại tạo ra được hình thức tiên khí ban đầu.

Loại thiên kiêu này cũng coi như đỉnh cấp, ngày sau nếu thật sự tu ra tiên khí thì chính là tiểu đầu sỏ, có tư cách lên bảng.

Đến nỗi Thanh Vân cổ tinh vực, Quảng Hàn cổ tinh vực chờ, đều là vờn quanh ở Hoang Thiên Tiên Vực chung quanh một ít tinh vực.

Quân Tiêu Dao thân là đệ nhất nhân trẻ tuổi của Hoang Thiên Tiên Vực, tất nhiên sẽ không để ý đến những tiểu thiên kiêu trong góc khỉ ho cò gáy đó.

Rất nhanh, Quân Tiêu Dao đã đi tới một tửu lầu.

Rất nhiều thiên kiêu trong Kiếm Môn Quan cũng sôi nổi hội tụ tại đây.

Cho dù không thể được vị Nguyệt Hàn tiên tử kia lựa chọn làm minh hữu, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn thấy tiên dung của nàng ta.

Nhìn những tu sĩ nam tính lũ lượt tiến vào tửu lầu, Quân Tiêu Dao âm thầm lắc đầu.

Thật là nơi nào cũng không thiếu liếm cẩu.

Trên tầng cao nhất tửu lầu, giờ phút này đã tiếng người ồn ào nhốn nháo.

Hơn trăm cái ghế không còn chỗ ngồi.

Thậm chí một ít thiên kiêu thân phận thực lực không đủ còn không có chỗ ngồi.

Khi Quân Tiêu Dao đến, nhìn thấy cảnh tượng này cũng hơi kinh ngạc.

Vị Nguyệt Hàn tiên tử kia cũng thật rất có nhân khí.

“Tránh ra.” Quân Tiêu Dao nhìn một thiên kiêu ở chỗ ngồi phía trước, lạnh nhạt nói.

Thiên kiêu đó quay đầu lại, vừa định rống một tiếng thì nhìn thấy dáng vẻ được tiên huy bao phủ, thần bí khó lường của Quân Tiêu Dao, lập tức nuốt một ngụm nước bọt, hậm hực nhường chỗ ngồi.

Trên đế lộ có một quy tắc ngầm, đó là gặp được những thiên kiêu có khuôn mặt mơ hồ, sáng lên, có đặc hiệu thì tuyệt đối đừng trêu chọc.

Có thể vừa chọc một cái thì sẽ mất luôn cái mạng nhỏ.

Hiển nhiên thiên kiêu này rất am hiểu chuyện đó.

Sau đó Quân Tiêu Dao ngồi xuống và chờ đợi Nguyệt Hàn tiên tử kia đến.

Lúc này, một đám người xuất hiện, khiến cho toàn bộ tửu lầu oanh động.

“Là Thanh Vân công tử của Thanh Vân cổ tinh vực, quả nhiên hắn đã tới!”

“Nói nhảm, người ta là người theo đuổi trung thành của Nguyệt Hàn tiên tử, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ rồi.”

“Thanh Vân công tử là con trai môn chủ của Thanh Vân môn thuộc Thanh Vân cổ tinh vực, một vị truyền nhân thế lực bất hủ.”

“Người hầu đi theo bên cạnh hắn đều là chuẩn thánh.”

Rất nhiều người đang nghị luận.

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt đưa mắt nhìn qua.

Thanh Vân công tử kia cầm quạt xếp trong tay, khoác trên người một bộ thanh y, tu vi ở chuẩn thánh sơ kỳ.

Hết chương 667.
Chương 668

Nhưng người hầu trung niên bên cạnh hắn ta lại có tu vi chuẩn thánh đại viên mãn, hẳn còn cách Thánh Nhân kiếp không xa.

Quân Tiêu Dao chỉ liếc nhìn một cái thì đã thu ánh mắt lại. Loại người này còn không xứng xách giày cho hắn.

Thanh Vân công tử ngồi ở chỗ ngồi hàng đầu.

“Lần này vừa vặn cho ta cơ hội tiếp cận Nguyệt Hàn tiên tử.” Thanh Vân công tử phe phẩy cái quạt xếp, khóe miệng lộ ra nụ cười nắm chắc thắng lợi.

Hắn ta nhất định phải theo đuổi được Nguyệt Hàn tiên tử.

Không bao lâu sau, rốt cuộc Nguyệt Hàn tiên tử cũng đến.

Nàng mặc một bộ áo lụa màu trăng sáng, che giấu thân thể mềm mại mông lung, cánh tay ngó sen tuyết trẻo nõn nà, hai chân thon dài.

Dung nhan tinh xảo, tu mi tuyệt đẹp, thanh cao thoát tục, cả người có vẻ thánh khiết mà xuất trần, tô điểm thêm chút thanh lãnh nhè nhẹ.

Giữa mày nữ tử này còn có một điểm ấn ký trăng rằm màu trắng, hiển nhiên là có liên quan đến xuất thân truyền thừa của nàng.

“Rốt cuộc Nguyệt Hàn tiên tử cũng tới, nàng chính là Thánh Nữ Quảng Hàn Cung của Quảng Hàn cổ tinh vực, đã tu luyện ra hình thức tiên khí ban đầu rồi.”

“Không chỉ xinh đẹp, thực lực còn mạnh, còn am hiểu âm luật, nếu như được Nguyệt Hàn tiên tử lâm hạnh thì bảo ta chôn cốt trên đế lộ cũng cam tâm tình nguyện.”

Không khí toàn bộ tửu lầu lập tức trở nên nhiệt liệt sau khi Nguyệt Hàn tiên tử đi đến.

Nguyệt Hàn tiên tử tên thật là Mục Nguyệt Hàn, giờ phút này cặp mắt như đêm trăng sáng của nàng ta đảo qua mọi người ở đây.

Tính cách nàng thanh lãnh, nếu không phải lần này nàng không nắm chắc lấy được cơ duyên thì Mục Nguyệt Hàn tuyệt đối sẽ không mời chào những người khác.

Đôi mắt như trăng lạnh của nàng ta đảo qua Thanh Vân công tử, nhìn thấy lửa nóng trong mắt Thanh Vân công tử, tu mi hơi nhíu lại.

Ánh mắt kia như lang như hổ, khiến trong lòng nàng có chút không thích.

Nhưng nghĩ đến hắn là con trai của Thanh Vân môn chủ trên Thanh Vân cổ tinh vực, Mục Nguyệt Hàn vẫn đè nén sự không vui trong lòng xuống.

Thanh Vân môn chủ là một vị cường giả chí tôn rất có danh khí trong cổ tinh vực chung quanh Hoang Thiên Tiên Vực.

Lúc này, Mục Nguyệt Hàn chú ý tới Quân Tiêu Dao ngồi ở phía sau cùng đám người.

Khí chất kia tựa như một vị tiên nhân bước xuống phàm trần, đi đến nơi đây.

Trong lúc Mục Nguyệt Hàn âm thầm nghi hoặc, khi nào Kiếm Môn Quan lại xuất hiện một vị thiên kiêu thần bí như vậy thì vị công tử trích tiên kia bỗng lạnh nhạt mở miệng nói: “Thì ra là Thuần Âm Chi Thể, là thể chất lô đỉnh tốt nhất...”

Lời này vừa dứt, toàn bộ tửu lầu ầm ĩ thoáng chốc đã im như ve sầu mùa đông.

Ánh mắt đầu tiên Quân Tiêu Dao nhìn thấy Mục Nguyệt Hàn thì đã nhận ra thể chất của nàng, đó chính là Thuần Âm Chi Thể.

Bình thường loại thể chất này xuất hiện trên người nữ tử, trong ba ngàn thể chất thì nó được xếp ở vị trí mấy trăm. Tuy rằng không bằng Thái Âm Thánh Thể xếp hạng trong năm mươi vị trí đầu tiên, nhưng cũng coi như thể chất rất hiếm thấy.

Quan trọng nhất là, loại thuần âm thể chất này rất thích hợp dùng làm lô đỉnh.

Nếu có thể song tu với nữ tử Thuần Âm Chi Thể thì tốc độ tu luyện sẽ tăng vọt rất nhiều.

Tất nhiên mọi người ở đây cũng biết Mục Nguyệt Hàn là Thuần Âm Chi Thể.

Đương nhiên cũng biết, Thuần Âm Chi Thể cực kỳ thích hợp dùng như lô đỉnh.

Thậm chí tuy Thanh Vân công tử thật lòng thích Mục Nguyệt Hàn, nhưng trong đó cũng khó tránh khỏi có một phần tâm tư muốn song tu với Mục Nguyệt Hàn, tăng nhanh tốc độ tu luyện.

Nhưng trong lòng nghĩ là một chuyện, nói ra lại là một chuyện khác.

“Người này là ai, sao lại không lựa lời như thế?”

“Còn nói Nguyệt Hàn tiên tử là thể chất lô đỉnh tốt nhất!”

Quần chúng trong sân đều kích động, rất nhiều người đều trợn mắt nhìn Quân Tiêu Dao, cảm thấy hắn nói không lựa lời, đường đột giai nhân.

“Thế nào, nói sai rồi sao?” Quân Tiêu Dao vẫn giữ vẻ mặt rất thản nhiên.

Những người này muốn làm liếm cẩu là chuyện của bọn họ, Quân Tiêu Dao không có hứng thú đó. Hắn chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

Cho dù là Mục Nguyệt Hàn cũng hơi giật mình, đôi mắt trăng tròn xuất hiện một tia kinh ngạc.

Nàng thân là Quảng Hàn Cung Thánh Nữ, tuy không phải thiên kiêu cao cấp nhất trên đế lộ này, nhưng mỹ danh cũng truyền khắp tứ phương.

Cho dù là một ít tiểu đầu sỏ thật sự tu ra một luồng tiên khí cũng ôn tồn lễ độ, có ý kết giao với nàng.

Nhưng vị công tử thần bí trước mắt lại nói trắng ra thể chất lô đỉnh của nàng. Mục Nguyệt Hàn nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao.

Nhưng còn không đợi nàng nói cái gì, Thanh Vân công tử đã đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Nguyệt Hàn tiên tử đường đường là Thánh Nữ của Quảng Hàn Cung - Thế lực bất hủ trên Quảng Hàn cổ tinh vực, ngươi dám mở miệng khinh nhờn như thế sao!”

Nhìn thấy Thanh Vân công tử mở miệng, mọi người ở đây đều biết hắn ta đang tỏ lòng trung thành với giai nhân.

Chợt, lại có vài vị tuấn kiệt trẻ tuổi cổ tinh vực mở miệng quát lớn.

Khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.

Nụ cười này rất quen thuộc, là khi hắn đang muốn người chết.

Lúc này, tên tôi tớ chuẩn thánh bên cạnh Thanh Vân công tử đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh.

Ông ta liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, trong mắt hiện ra một chút kinh nghi, chợt thấp giọng mà nói: “Công tử, tạm thời câm mồm đi.”

Thanh Vân công tử hừ lạnh một tiếng, lúc này mới không nhiều lời.

Mục Nguyệt Hàn nhìn thấy hết chuyện này, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Nàng dừng một chút, sau đó mới mở miệng nói: “Công tử cần gì ngồi ở sau cùng, không bằng ngồi trên thủ tọa đi.”

Nghe Mục Nguyệt Hàn nói thế, tuấn kiệt trẻ tuổi toàn trường đều ngây ngẩn cả người.

Mục Nguyệt Hàn không sinh khí sao?

Quân Tiêu Dao đứng dậy, chậm rãi đi tới ngồi xuống thủ tọa đằng trước, Mục Nguyệt Hàn này cũng không ngốc.

Thanh Vân công tử nhìn thấy tình cảnh này thì sắc mặt không quá đẹp, hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, cũng ngồi xuống.

Mục Nguyệt Hàn mở miệng nói: “Cảm tạ chư vị tiến đến tham dự buổi hẹn của tiểu nữ tử, cơ duyên lần này có hung hiểm nhất định, cho nên chỉ có thiên kiêu chuẩn thánh trở lên hoặc là tu ra hình thức tiên khí ban đầu mới có tư cách đi cùng Nguyệt Hàn.”

Nghe Mục Nguyệt Hàn nói thế, đa số thiên kiêu ở đây đều lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Hết chương 668.
Chương 669

Chuẩn thánh cảnh không phải ai cũng có thể đạt tới.

Đế lộ đã mở ra hơn một năm, thiên kiêu đạt tới chuẩn thánh cảnh cũng ít lại càng ít.

Tu vi đạt tới chuẩn thánh đều có tư cách đánh sâu vào Hoang Thiên Thánh Bảng.

Còn hình thức tiên khí ban đầu cũng không phải dễ dàng tu luyện ra được.

Cho nên điều kiện của Mục Nguyệt Hàn không khác gì khuyên lui chín phần chín thiên kiêu. Chỉ có vài vị truyền nhân bất hủ cổ tinh vực ít ỏi như Thanh Vân công tử mới mang theo ý cười nhàn nhạt trên khóe miệng.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của mọi người, Mục Nguyệt Hàn thản nhiên nói: “Nhưng tất nhiên Nguyệt Hàn sẽ không để mọi người đến không, dâng lên một cầm khúc xem như tạ lễ đi.”

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của các tuấn kiệt mới hơi dịu lại.

“Nguyệt Hàn tiên tử tinh thông âm luật, cầm khúc của nàng là tuyệt nhất, hôm nay có thể nghe tiếng trời, cũng coi như một chuyến đi không tệ.”

Tâm tình những tuấn kiệt trẻ tuổi đó lại tốt lên rất nhiều.

Mục Nguyệt Hàn lấy ra một cây đàn cổ, bắt đầu đánh đàn.

Tiếng đàn uyển chuyển, thanh lãnh tuyệt diệu.

Mục Nguyệt Hàn như tiên tử Quảng Hàn, Nguyệt Thường Nga, tiếng đàn khiến người ta say mê.

Trong mắt đám người Thanh Vân công tử cũng hiện lên một tia bất ngờ vui sướng.

Mục Nguyệt Hàn không chỉ xinh đẹp trắng trẻo, hơn nữa là Thuần Âm Chi Thể, còn hiểu tình thú như thế.

Nếu có thể kết thành đạo lữ thì thật sự quá hưởng thụ.

Trên trăm vị tuấn kiệt toàn bộ tửu lầu đều đắm chìm trong đó, chỉ có một mình Quân Tiêu Dao là không có chút hứng thú nào.

Hắn tới đây tìm kiếm cơ duyên, không phải tới đây nghe cầm khúc.

Hơn nữa nói thật, cầm nghệ của Mục Nguyệt Hàn đúng là không tồi, nhưng... Cũng chỉ như thế mà thôi.

Quân Tiêu Dao nghe đến mức buồn ngủ, đột nhiên nhẹ nhàng ngáp một cái.

Cái ngáp này lập tức phá hủy tiếng đàn hài hòa.

Ngón tay ngọc của Mục Nguyệt Hàn khựng lại, cầm khúc đột nhiên im bặt.

Đám người Thanh Vân công tử phục hồi tinh thần, đều trợn mắt nhìn Quân Tiêu Dao.

“Người này không biết sự tuyệt diệu trong cầm nghệ của Nguyệt Hàn tiên tử, quả thực là đàn gảy tai trâu!”

“Đốt đàn nấu hạc, mất hứng!”

Rất nhiều người đều bất mãn.

Cho dù là Mục Nguyệt Hàn cũng hơi nhíu mày, nói: “Vị công tử này cảm thấy cầm nghệ của Nguyệt Hàn không tốt?”

Quân Tiêu Dao nâng mí mắt lên và nói: “Miễn cưỡng tạm được, nhưng... Nhạt nhẽo không thú vị.”

Lời này không tính nhẹ, làm đám liếm cẩu ở đây đều nổi trận lôi đình, chụp mạnh mặt bàn.

Thanh Vân công tử càng nhịn không được mà nói: “Vậy ý ngươi là, cầm nghệ của ngươi còn cao hơn Nguyệt Hàn tiên tử, vậy sao ngươi không đàn một bài nghe đi?”

Quân Tiêu Dao liếc xéo Thanh Vân công tử một cái.

Đây là cách trả lời ngươi giỏi thì ngươi làm điển hình?

Nhưng ngặt nổi Quân Tiêu Dao lại làm được.

“Đương nhiên ta làm được, nhưng muốn nghe cầm khúc của ta là phải trả giá.” Quân Tiêu Dao nói đầy thâm ý.

Sau đó, hắn nói với Mục Nguyệt Hàn: “Đệm nhạc cho ta đi, một mình thì quá chán.”

Lời này càng làm cho tuấn kiệt trẻ tuổi cả tửu lầu ngạc nhiên.

Bảo Nguyệt Hàn tiên tử đệm nhạc cho hắn, lời này cũng nói ta được?

Trong mắt Thanh Vân công tử đã hiện lên sát ý.

Tuy Quân Tiêu Dao có khí chất thần bí, nhìn như lai lịch bất phàm, nhưng nơi này chính là đế lộ.

Bảo người hầu chuẩn thánh của hắn ta ra tay, diệt người này cũng không phải không thể.

“Vậy được, trừ cầm nghệ ra, Nguyệt Hàn còn biết thổi tiêu.” Mục Nguyệt Hàn nói.

Trong lòng nàng cũng xuất hiện một chút giận dỗi, cầm nghệ của này chính là số một ở cổ tinh vực Quảng Hàn.

Tuy vị công tử này thần bí, nhưng cũng không thể làm thấp nàng đi như thế.

“Thổi tiêu? Chỗ ta cũng có một thanh tiêu, đáng tiếc kích cỡ quá lớn... Chắc ngươi không dùng được.”

Quân Tiêu Dao nhìn nhìn bờ môi tinh xảo của Mục Nguyệt Hàn, khẽ lắc đầu.

Mục Nguyệt Hàn ngơ ra, như đã hiểu ra điều gì, trên đôi má trắng nõn như sứ cũng hiện lên một chút ửng hồng.

Trong mắt mang theo một tia oán trách, vị công tử này thật là xấu xa.

Các thiên kiêu chung quanh phục hồi tinh thần, sắc mặt cũng đỏ lên, đầy mặt hung hăng.

Người này lại dùng những lời bẩn thỉu đó khinh nhờn nữ thần của bọn họ!

“Bảo Nguyệt Hàn thổi tiêu cũng được, nhưng công tử cũng nên biểu lộ thành ý, ít nhất hiện ra chân dung đi.” Mục Nguyệt Hàn nói.

Quân Tiêu Dao thản nhiên cười, tiên huy trên mặt tan đi.

Chỉ thoáng chốc, một tuấn nhan tuyệt trần tuấn tú như tiên lập tức hiện ra.

Trái tim Mục Nguyệt Hàn trực tiếp đập lỡ một nhịp.

Mục Nguyệt Hàn tự nhận mình không phải hạng người nông cạn xem mặt.

Trước kia cũng có không ít thiên kiêu diện mạo anh tuấn theo đuổi nàng, nàng nhìn cũng không buồn nhìn một cái. Hơn nữa ở nơi tàn khốc như đế lộ, thực lực càng quan trọng hơn diện mạo.

Nhưng sự tuấn tú của Quân Tiêu Dao lại là dạng có thể dao động lòng người.

Giống như thấy được thứ hoàn mỹ nhất, tuyệt đẹp nhất trong thiên hạ, trong lòng sẽ sinh ra một loại rung động. Lúc này Mục Nguyệt Hàn thừa nhận mình đã bị xúc động.

“Hiện tại có thể thổi tiêu cho ta chưa?” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm, đáy mắt lại có chút dửng dưng, giống như đang đùa nghịch một món đồ chơi khá thú vị.

Mục Nguyệt Hàn hơi cắn môi, nàng lại phát hiện mình khó có thể mở miệng từ chối.

Rõ ràng nên kiên quyết nói “Không”, nhưng lại không ra khỏi miệng được. Nàng yên lặng lấy ra một cây ngọc tiêu.

Thấy cảnh tượng này, rất nhiều thiên kiêu ở đây đều cảm thấy tan nát cõi lòng.

Nữ thần nhà mình bị trêu chọc, đùa bỡn, khinh nhờn, ngược lại còn không có chút xấu hổ và giận dữ nào cả.

Con mẹ nó thật thái quá!

Sắc mặt Thanh Vân công tử càng giống ăn phải một đống phân, lúc xanh lúc tím.

Hắn ta nhịn không được quay đầu hỏi người hầu bên cạnh: “Cổ thúc, ta và người nọ, ai càng soái?”

Người hầu tên là Cổ thúc này nghe vậy thì liếc nhìn Thanh Vân công tử một cái, yên lặng cúi đầu. Ông ta không phải người mù, không thể trợn tròn mắt nói dối.

Sắc mặt Thanh Vân công tử càng hiện màu đỏ tím, trong mắt tràn ra chút sát ý nhè nhẹ.

Người này nhất định phải chết!

Quân Tiêu Dao vung tay áo lên, trước người hắn xuất hiện một cây đàn cổ mạ vàng màu đỏ đậm. Cả cây đàn cổ có tạo hình thon dài, mặt ngoài có hoa văn Phượng Hoàng Sơn Thủy, bên rìa phủ ánh kim, có vẻ mộc mạc nhưng lại cao cấp.

Bảy sợi dây đàn, sợi nào cũng ánh lên màu đỏ nhạt, nhìn có vẻ rất hoa lệ sáng lạn, phi thường loá mắt.

Hết chương 669.
Chương 670

Đây chính là cổ thánh binh khen thưởng bốn sao mà ngày trước Quân Tiêu Dao đánh dấu ở Chu Tước Cổ Quốc, Phượng Minh Kỳ Sơn Cầm.

Tuy hiện tại cổ thánh binh này không tính là gì với Quân Tiêu Dao, nhưng ngẫu nhiên lấy ra tu thân dưỡng tính cũng được.

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao trực tiếp lấy ra một cổ thánh binh, rất nhiều thiên kiêu đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Quân Tiêu Dao chướng mắt cổ thánh binh, không có nghĩa là những người khác không coi trọng nói.

Đối với những tên nhà quê đến từ cổ tinh vực này, cổ thánh binh đã xem như binh khí cao cấp rất hi hữu.

“Là cổ thánh binh...” Sắc mặt Thanh Vân công tử có chút mất tự nhiên.

Vũ khí chính của hắn ta cũng chỉ là một cổ thánh binh mà thôi. Cây đàn cổ mà Quân Tiêu Dao tùy tiện lấy ra đã là cổ thánh binh, nhìn một cái là biết cao thấp thế nào.

“Thì ra người này còn là một cao phú soái (1), chẳng lẽ là thiên kiêu thế lực bất hủ trên Hoang Thiên Tiên Vực?” Một ít người lộ ra ánh mắt kinh nghi không xác định.

(1) Ý chỉ người vừa cao lớn, đẹp trai lại giàu có

Nơi đây hầu như đều là thiên kiêu các đại cổ tinh vực, không có bao nhiêu người là thiên kiêu của Hoang Thiên Tiên Vực, cho nên cũng không ai nhận ra lai lịch của Quân Tiêu Dao.

Mục Nguyệt Hàn hơi thở ra một hơi, cũng may nàng nhịn xuống, không sinh ra xung đột gì với Quân Tiêu Dao.

Gương mặt thanh lãnh của nàng lộ ra một nụ cười, nói: “Cầm khúc công tử đàn tên gọi là gì?”

Quân Tiêu Dao mỉm cười, trong mắt lại chợt lóe lên một tia sát ý.

“Khúc này tên là Phá Trận Khúc!”

Tiếng nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt thì mười ngón tay đã đè lên dây đàn.

Mục Nguyệt Hàn cũng đưa ngọc tiêu lên môi, chuẩn bị thổi.

Nhưng ngay sau đó, Quân Tiêu Dao nâng dây đàn lên, một tiếng đàn như kim qua thiết mã, khí thôn vạn dặm hóa thành gợn sóng rồi thổi quét ra!

Mặt ngọc của Mục Nguyệt Hàn lập tức thay đổi, vội vàng lắc mình về phía sau, căn bản không rảnh lo đệm nhạc.

Nàng lập tức hiểu ra Quân Tiêu Dao không phải thật sự muốn đánh đàn.

Mà là...

Muốn giết người!

“Người khác nghe khúc đòi tiền, mà bản Thần Tử... Muốn mệnh!”

Quân Tiêu Dao khảy hết cả bảy dây, từng tiếng đàn hóa thành sóng âm hủy diệt, thổi quét tứ phương.

Cả tòa tửu lầu lập tức nổ tung!

Phá Trận Khúc là cầm khúc mà trước kia hắn rảnh rổi đã tùy ý học từ A Cửu, sức công phạt rất mãnh liệt.

Tiếng đàn cứ như hóa thành vô số mũi thương trường mâu, quét ngang tứ phương.

Phốc! Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!

Những tuấn kiệt trẻ tuổi trước đó mở miệng rống Quân Tiêu Dao đều bị chém thành tám khối dưới tiếng đàn hủy diệt này, máu tươi bắn ra khắp nơi!

Chỉ trong giây lát ngắn ngủn mà hơn trăm vị tuấn kiệt đã trực tiếp chết hơn phân nửa!

Chỉ còn một số ít thiên kiêu trước đó không lên tiếng mới may mắn thoát nạn.

Sau khi tửu lầu nổ tung, toàn bộ Kiếm Môn Quan đều bị kinh động. Rất nhiều thiên kiêu đưa ánh mắt kinh dị nhìn về phía tửu lầu.

“Là ai ra tay ở đây, không muốn sống nữa sao, chẳng lẽ không biết trong thành quan cấm võ đấu à?” Một ít thiên kiêu đế lộ kêu lên thất thanh.

Mặc kệ ngươi chém giết thế nào trên đế lộ, đều không sao cả. Nhưng chỉ cần tiến vào thành quan thì không được tùy ý ra tay, càng đừng nói là giết người.

Nếu ai vi phạm quy tắc thì những binh lính trông coi cũng không phải ăn chay.

Hiện tại lại có người dám ngang nhiên gây chuyên trong Kiếm Môn Quan, đây cũng không phải việc nhỏ gì.

Rất nhiều thiên kiêu trong Kiếm Môn Quan đều bắt đầu hội tụ về hướng tửu lầu.

Bên này, nhìn thấy Quân Tiêu Dao tiện tay diệt sát hơn phân nửa thiên kiêu, cả người Thanh Vân công tử đều ngây dại, như bị sét đánh.

Hắn ta cũng không ngốc, sao còn không rõ thực lực của Quân Tiêu Dao mạnh đến đáng sợ.

“Chết!”

Quân Tiêu Dao lại quét ngang dây đàn, tiếng đàn hóa thành kim qua thiết mã thực chất, va chạm thẳng về hướng Thanh Vân công tử.

Thanh Vân công tử quát một tiếng chói tai, ngoai thân thể hắn ta hiện lên một luồng tiên khí. hư ảo màu xanh lá, đó chính là hình thức tiên khí ban đầu mà hắn ta ngưng luyện ra.

“Vị kia là... Thanh Vân công tử, hắn đang đối chiến với ai, còn thi triển ra cả hình thức tiên khí ban đầu nữa!”

Một ít thiên kiêu đế lộ xúm lại lại đây đều lộ ra vẻ mặt giật mình.

Tiên khí là át chủ bài, bình thường không ai tùy ý vận dụng.

Mọi người ở đây cho rằng, tình hình chiến đấu đang trong lúc cao trào.

Nhưng gay sau đó, tất cả mọi người đều ngây dại. Thanh Vân công tử có tu vi chuẩn thánh, còn tung ra một luồng hình thức tiên khí ban đầu mà không ngăn được cả một tiếng đàn của Quân Tiêu Dao!

Hắn ta ho ra máu từng ngụm từng ngụm, hình thức tiên khí ban đầu được tung ra trực tiếp bị cắt nát, cả cổ thánh binh cũng trực tiếp nổ tung!

Thanh Vân công tử phát ra tiếng gào rống tuyệt vọng: “Cổ thúc, cứu ta!”

“Công tử!”

Cổ thúc cũng ngây dại, hoàn toàn không nghĩ tới công tử nhà mình không chịu được cả một tiếng đàn!

Ông ta trực tiếp ra tay, khí tức chuẩn thánh đại viên mãn bùng nổ, muốn cứu Thanh Vân công tử ra. Kết quả dây đàn của Quân Tiêu Dao chấn động, thân thể của Thanh Vân công tử phốc một tiếng đã tan nát, cả nguyên thần cũng vỡ vụn.

Một vị thiên kiêu rất có danh khí trên đế lộ đã bị một tiếng đàn diệt sát!

Trợn tròn mắt!

Tất cả thiên kiêu đế lộ trong Kiếm Môn Quan chung quanh tửu lầu đều trợn tròn mắt.

“Đây... Chẳng lẽ là một vị thiên kiêu đứng sáu vị trí đầu trên Hoang Thiên Thánh Bảng?”

Rất nhiều thiên kiêu đều như rơi vào trong mộng, cảm thấy quá không chân thật.

“Tiểu tử, đền mạng cho công tử ta!” Khóe mắt Cổ thúc như muốn nứt ra, giáng một chưởng về hướng Quân Tiêu Dao.

“Chuẩn thánh đại viên mãn đủ để giao thủ với một ít thiên kiêu trên Hoang Thiên Thánh Bảng!”

Có thể bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng thì ít nhất cũng là cường giả chuẩn thánh.

Ngay khi mọi người cho rằng Quân Tiêu Dao sẽ bị thương nặng thì Quân Tiêu Dao chỉ lạnh nhạt nâng mí mắt lên, tiếp tục thi triển ra Phá Trận Khúc.

Oanh!

Đôi mắt Cổ thúc kia trợn to lên, huyệt Thái Dương giật giật thình thịch, miệng phun máu tươi, bay ngược ra sau.

Chuẩn thánh đại viên mãn cũng không thể chống lại Quân Tiêu Dao!

Hết chương 670.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom