• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (6 Viewers)

  • Chương 676-680

Chương 676

Thân hình đạo linh thân này chợt lóe, chạy tới cửa thứ chín con đường Đế Vương.

Còn bản tôn Hư Không Kiếm Tử thì chạy tới cửa thứ mười hai con đường Đế Vương.

Bên này, ở Kiếm Môn Quan, sau vài ngày nghỉ ngơi và hồi phục sơ qua, Quân Tiêu Dao cũng cùng Mục Nguyệt Hàn lên đường.

Mục Nguyệt Hàn chỉ đưa một mình Quân Tiêu Dao đi trước.

Bởi vì cơ bản không cần tiếp tục liên hợp với những người khác, một mình Quân Tiêu Dao đã có khả năng chống đỡ thiên quân vạn mã.

Trong thời gian này, Mục Nguyệt Hàn cũng có lòng tò mò, không nhịn được hỏi dò: “Xin hỏi Thần Tử đại nhân đã ngưng luyện ra mấy đạo Tiên Khí rồi?”

Quân Tiêu Dao hờ hững mở mắt ra đáp: “Không nhiều.”

Với thiên phú tuyệt thế của hắn mà nói, ba đạo Tiên Khí xác thực không tính là nhiều.

Chẳng qua con đường Đế Vương vừa mới bắt đầu, Quân Tiêu Dao tin tưởng, về sau mình có thể ngưng luyện ra nhiều Tiên Khí hơn.

“Phải không.” Mục Nguyệt Hàn gật nhẹ đầu, cũng rất thức thời không hỏi thêm nữa.

“Thần Tử đại nhân có thể ở độ tuổi này đạt tới cảnh giới Thánh Nhân đã rất lợi hại rồi, nếu nói còn có thể ngưng luyện ra Tiên Khí, vậy thì có chút làm khó.”

Mục Nguyệt Hàn nghĩ thầm.

Nàng cảm thấy, có lẽ Quân Tiêu Dao chuyên tâm vào trên đột phá cảnh giới, cũng không có tinh lực di thừa đi ngưng luyện Tiên Khí.

Nếu như để cho nàng biết, Quân Tiêu Dao đã ngưng luyện ra ba đạo Tiên Khí, đoán chừng Mục Nguyệt Hàn cũng sẽ bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Quân Tiêu Dao đi cùng Mục Nguyệt Hàn, từ cửa thứ sáu con đường Đế Vương, Kiếm Môn Quan bắt đầu khởi hành, tiếp tục đi đến Tinh Không Cổ Lộ.

Dọc theo đường đi, Mục Nguyệt Hàn cũng coi như bước đầu được mở mang kiến thức về sức sinh tồn mạnh mẽ của Quân Tiêu Dao.

Bất kỳ uy hiếp dọc đường gì, giặc cướp Tinh Không, những thiên kiêu khác, các loại hung địa vân vân…

Quân Tiêu Dao hầu như đều là một tay quét ngang.

Bất kỳ trở ngại nào cũng không đỡ nổi nhịp bước tiến lên của hắn.

Cho dù gặp phải một ít thiên kiêu cường đại muốn tranh phong thì Quân Tiêu Dao hầu như đều là một chiêu giết chết, cho tới bây giờ đều chưa từng ra chiêu thứ hai.

Điều này khiến cho Mục Nguyệt Hàn sùng bái không thôi.

Nàng lại nhớ tới Kiếm Ma chuyển thế Diệp Cô Thần xếp hạng nhất Hoang Thiên Thánh Bảng. Nghe nói hắn cũng vậy, đối diện với kẻ địch, cho tới bây giờ đều chỉ ra một kiểm.

Hai người này, một người chỉ ra một kiếm, một người chỉ xuất một chiêu. Nếu như hai người bọn họ chạm mặt nhau thì sẽ phát sinh tranh phong kịch liệt cỡ nào, cuối cùng lại là ai thắng ai thua đây?

Mục Nguyệt Hàn đột nhiên hơi tò mò.

Có Quân Tiêu Dao ở đây, bọn họ hoàn toàn không có trở ngại gì.

Thậm chí Mục Nguyệt Hàn còn tế ra một chiếc phi chu Tinh Không, có thể qua sông hư không, tốc độ cực nhanh.

Nhưng dù vậy, hai người điều khiển phi chu Tinh Không cũng gần như hao phí thời gian nửa năm, rốt cuộc mới tới gần cửa thứ chín con đường Đế Vương.

Một cửa này, tên là Ngọc Môn Quan.

Có điều Quân Tiêu Dao và Mục Nguyệt Hàn cũng không chuẩn bị tiến vào Ngọc Môn Quan mà là đi thẳng tới bên ngoài Ngọc Môn Quan, bên trong tinh không mênh mông vô tận.

Bởi vì tổ Côn Bằng kia nằm ở trong một vùng biển tinh không.

Cùng thời gian, ở bên ngoài Ngọc Môn Quan, bên trong trăm vạn dặm hư không.

Một vùng biển Tinh Hà mênh mông, bắt ngang hiện lên trong đó.

Phóng mắt nhìn lại, quả thực còn muốn rộng lớn hơn một ít đại dương mênh mông trên Tiên Vực. Từng khỏa tinh hà chìm nổi trong ấy, giống như là đá ngầm bên trong biển rộng.

Người đứng ở trước mặt vùng biển Tinh Hà này, quả thực không lớn hơn một hạt cát đá là bao.

Ban đầu, vùng biển Tinh Hà này chính là nơi hung hiểm.

Nếu như không cẩn thận bị cuốn vào trong đó thì chẳng những sẽ bị lạc mất phương hướng mà thậm chí còn có thể bị các loại dòng xoáy, tàn trận, vết nứt không gian cuốn vào, thân tử đạo tiêu.

Chẳng qua trong khoảng thời gian gần đây, vùng biển Tinh Hà hiếm có dấu người này lại cực kỳ náo nhiệt.

Mỗi thời mỗi khắc đều có thiên kiêu hội tụ đến.

Khắp nơi bên ngoài biển Tinh Hà, nhìn lại sơ bộ, ít nhất cũng có hơn ngàn vị thiên kiêu đang tụ tập ở đây.

Có thể đi đến cửa thứ chín con đường Đế Vương, không ai mà không phải là nhân trung long phượng, đều có một chút bản lĩnh.

Giờ phút này, ánh mắt của tất cả thiên kiêu con đường Đế Vương đều mang theo nồng nhiệt, nhìn về chỗ sâu bên trong biển Tinh Hà.

Trong mơ hồ có thể nhìn được một cái hang ổ màu đen tràn ngập khí tức Hồng Hoang cổ kính, ở vào chỗ sâu nhất của biển Tinh Hà.

Cái ổ màu đen này vô cùng rộng lớn, như một ngọn Ma Sơn cổ đại, tản ra khí hoang dã.

Đúng là tổ Côn Bằng.

Chẳng qua giờ phút này, tổ Côn Bằng lại đang ở vào trạng thái đóng cửa.

Có thể lờ mờ nhìn thấy từng vết nứt đang lan ra phía mặt ngoài tổ Côn Bằng.

Trong biển Tinh Hà, thỉnh thoảng có thiên thạch chuyển động đánh vào mặt ngoài tổ Côn Bằng, làm cho cái vết nứt kia càng mở rộng ra thêm một chút.

“Xem ra không được bao lâu, cái tổ Côn Bằng này hẳn là sẽ lập tức mở ra.” Rất nhiều thiên kiêu đều mang tâm trạng kích động.

Đây chính là cơ duyên lớn hiếm có.

“Các ngươi nói bên trong sẽ có cái gì đây, Cổ Thánh Binh, Chí Tôn Khí, Bất Hủ Thánh Đan hay là chân huyết Côn Bằng?” Có thiên kiêu hưng phấn.

“Ta chỉ hy vọng có thể đạt được đại thần thông Côn Bằng thôi, có cái này thì sẽ có nắm chắc đi đến cuối con đường Đế Vương, bước lên trên Cổ Lộ cuối cùng.”

Một ít thiên kiêu đang sôi nổi thảo luận, đương nhiên cũng có rất nhiều thiên kiêu lộ ra ánh mắt đề phòng.

Đừng nhìn hiện tại bầu không khí tương đối hòa hoãn. Đợi đến tổ Côn Bằng vỡ ra, đến lúc đó chính là chinh phạt huyết tinh. Dù sao cho dù cơ duyên nhiều cỡ nào thì cũng không có khả năng chia hết cho tất cả mọi người.

Lúc này, bên tai rất nhiều thiên kiêu bỗng nhiên truyền đến tiếng thủy triều.

Một số người đưa mắt nhìn lại, tinh không nơi xa thình lình có một dải sóng lớn cuốn tới.

Điều này rất không cách nào tưởng tượng ra nổi.

Rõ ràng là ở trong vũ trụ tinh không, vậy mà lại có thủy triều đang càn quét.

“Chẳng lẽ là, vị kia đến đây…”

Một ít thiên kiêu ngay lập tức nghĩ đến vị thiên kiêu nổi danh trên Hoang Thiên Thánh Bảng kia.

Hải Thần Tam thái tử!

Hết chương 676.
Chương 677

Đây chính là một vị Tiểu Cự Đầu, xuất thân từ Hải Vương Cổ Tinh Vực.

Tuy là thiên kiêu xuất thân từ Cổ Tinh Vực nhưng tư chất lại cực kỳ yêu nghiệt, không kém gì truyền nhân thế lực bất hủ trên Hoang Thiên Tiên Vực.

Nghe đồn người hắn ta mang huyết mạch Hải Thần cực kỳ cổ xưa, hùng cứ Thánh Bảng, không ai dám trêu chọc.

Trên biển hiện ra hai bóng dáng, là hai thanh niên khí tức bất phàm.

Một người trên da phủ đầy vảy như cá.

Một người sau lưng có pháp lực cuộn lại thành bó tơ đang rối loạn kiểu như xúc tua.

“Thì ra không phải Hải Thần Tam thái tử mà là hai tùy tùng của hắn, Phiên Giang Hầu và Náo Hải Hầu.” Có thiên kiêu lên tiếng.

Người thanh niên trên da phủ đầy vảy cá chính là Phiên Giang Hầu.

Hắn ta đưa mắt lạnh lùng liếc nhìn bốn phương, nói: “Đại thần thông Côn Bằng này rất quan trọng với thái tử, chúng ta nhất định phải có được.”

“Đó là đương nhiên, nếu như Tam thái tử đạt được đại thần thông Côn Bằng thì tuyệt đối là như hổ thêm cánh, nói không chừng còn có thể nhờ vào nó tu luyện ra đạo Tiên Khí thứ hai.” Náo Hải Hầu lên tiếng.

Bị tổ Côn Bằng thu hút không chỉ có Hải Thần Tam thái tử, ở một hướng khác, có tiếng xé gió chấn động, kim quang óng ánh, một con Đại Bàng Kim Sí Điểu ngang trời bay đến.

Hào quang Đại Bàng Kim Sí Điểu chợt lóe, biến thành hình người, anh tuấn thần võ, tóc dài màu vàng rối tung, ánh nhìn trong con ngươi bắn ra tựa như Thiên Đao sắc bén.

Nếu như lúc này Quân Tiêu Dao có mặt ở đây thì ắt sẽ nhận ra đây là một người quen cũ, Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

“Là Kim Sí Tiểu Bằng Vương, hắn cũng đến đây!” Ánh mắt rất nhiều thiên kiêu đều lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương, xem như là thiên kiêu tương đối thảm thương.

Liên tiếp bị Quân Tiêu Dao đả kích, thậm chí ở Tiên Cổ Đạo Hồ, Kim Sí Tiểu Bằng Vương nhìn thấy Quân Tiêu Dao, ngay cả ý chí chiến đấu cũng không có, trực tiếp chạy trốn.

Nhưng về sau, sau khi nghe được Quân Tiêu Dao đã ngã xuống ở Thanh Đồng Tiên Điện, Kim Sí Tiểu Bằng Vương mới bình thường trở lại, cảm giác khói mù tan biến.

Đạo tâm của gã lại lần nữa khôi phục, trạng thái đặc biệt tốt, cảm giác bản thân vô địch ấy lại trở về.

“Bóng tối đã qua, phải suy nghĩ hướng về tương lai, chờ ta đạt được đại thần thông Côn Bằng rồi, ắt hẳn sẽ có thể đánh vào vị trí trước mười Hoang Thiên Thánh Bảng!”

Trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương nở rộ thần thái tự tin.

Thời đại của Quân Tiêu Dao đã qua rồi.

Chỉ có thiên kiêu còn sống mới có tư cách bàn chuyện tương lai.

“Bản thể của Kim Sí Tiểu Bằng Vương là Đại Bàng Kim Sí, nếu có thể đạt được đại thần thông Côn Bằng, tuyệt đối sẽ như hổ mọc thêm cánh.” Mắt một ít thiên kiêu lộ ra ánh sáng âm u.

Bọn họ cũng không hy vọng trên con đường Đế Vương lại nhiều ra thêm một tên thiên kiêu cường đại.

“Tài nguyên tổ Côn Bằng chỗ này là thuộc về Phật Tử đại nhân!”

Lúc này, một giọng nữ vang lên.

Tinh không phía xa có Cửu Sắc Thần Quang lóe lên.

Một nữ tử xinh đẹp người mặc váy dài Khổng Tước màu xanh ngọc băng qua sông hư không mà đến, thần quang quanh người chấn động, phát ra khí tức cường đại.

“Là Khổng Huyên, tùy tùng của Ngọc Phật Tử!” Ánh mắt của rất nhiều thiên kiêu con đường Đế Vương lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Ngọc Phật Tử, đây chính là một trong số những kẻ không thể trêu chọc nhất trên con đường Đế Vương.

Thấy Khổng Huyên đến, trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương lóe lên tia sáng, nhưng nghe đến lời của nàng ta, mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương tức thì lộ vẻ không vui.

Gã khẽ nhíu mày nói: “Khổng Huyên, Ngọc Phật Tử đó đã rót thứ canh gì cho ngươi, ngươi thế mà lại trung thành với hắn như vậy sao?”

Trong lời nói đúng là không thiếu một chút ghen tuông.

Tộc Kim Sí Đại Bàng và nhất mạch Khổng Tước Đại Minh Vương cũng coi như là qua lại thân thiết nhiều đời.

Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng biết Khổng Huyên.

Thậm chí gã còn có một chút thiện cảm với Khổng Huyên này.

Chỉ tiếc Khổng Huyên hoàn toàn là tùy tùng cuồng nhiệt của Ngọc Phật Tử, điều này đã khiến cho Kim Sí Tiểu Bằng Vương ôm địch ý rất lớn với Ngọc Phật Tử nọ.

“Sự hùng mạnh của Phật Tử đại nhân, ngươi sao có thể hiểu biết được chứ.” Khổng Huyên nhìn về phía Kim Sí Tiểu Bằng Vương, trong đôi mắt đẹp mang theo một tia lạnh lùng khinh bỉ.

“Ngươi…” Ánh mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương trầm xuống.

“Hừ, chờ ta đạt được đại thần thông Côn Bằng rồi, tu vi tăng lên, nhất định phải đi gặp tên Ngọc Phật Tử gì đó một lần!” Kim Sí Tiểu Bằng Vương hừ lạnh nói.

“Phật Tử đại nhân là vô địch, ngươi không có cơ hội đâu.” Khổng Huyên lắc đầu.

Khổng Huyên gần như là sùng bái Ngọc Phật Tử một cách mù quáng. Ở trong mắt nàng ta, Ngọc Phật Tử chính là nhân tài kiệt xuất thiên kiêu số một con đường Đế Vương, chú định sẽ bước lên Cổ Lộ cuối cùng.

Chứng kiến vẻ sùng bái cuồng nhiệt trong mắt Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương cực kỳ không thích, trong lòng lên men.

Nhưng gã không thừa nhận cũng không được, Ngọc Phật Tử rất mạnh.

Nếu như không chiếm được đại thần thông Côn Bằng hoặc là tinh huyết Côn Bằng thì ngay cả tư cách giao thủ với Ngọc Phật Tử Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng không có.

Chính là bởi vì vậy, trong mắt Kim Sí Tiểu Bằng Vương hiện lên vẻ kiên quyết.

Cơ duyên tổ Côn Bằng lần này, gã tuyệt đối không thể bỏ qua.

Trong lúc đang chờ đợi ở chỗ này, lại lần nữa có một bóng dáng xé rách hư không mà đến.

Đó là một vị thanh sam kiếm khách lưng đeo trường kiếm, mặt mày hờ hững, thẳng xé rách hư không xung quanh, đáp xuống nơi này.

Vào lúc hắn hiện thân, không gian xung quanh đều đang chấn động, từng đạo kiếm khí nhộn nhạo bên trong hư không, mấy vị thiên kiêu xung quanh không kịp né tránh, thậm chí trực tiếp bị xoắn nát thành sương máu bao quanh!

“Là Hư Không Kiếm Tử, vậy mà hắn cũng tới đây!”

Thanh sam kiếm khách này chính là Hư Không Kiếm Tử.

Hay là nói, là linh thân của Hư Không Kiếm Tử.

Nhưng cho dù chỉ là một đạo linh thân, đối với thiên kiêu ở đây mà nói, đều là tuyệt đối không thể chiến thắng.

Tên này chính là kẻ hung ác xếp hạng trước mười Hoang Thiên Thánh Bảng đấy.

“Hư Không Kiếm Tử…”

Đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Khổng Huyên thấy Hư Không Kiếm Tử đến, nét mặt cũng cứng đờ một lúc, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng.

Có điều sau khi cảm ứng được tu vi của Hư Không Kiếm Tử, đáy lòng bọn họ mới khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Rõ ràng đây chỉ là một đạo linh thân.

Nhưng bọn họ cũng không hề thả lỏng cảnh giác.

Hư Không Kiếm Tử đến từ Thiên Hư Cổ Tinh Vực.

Hết chương 677.
Chương 678

Điều khiến người ta ngoài ý muốn chính là, sau lưng hắn cũng không hề có bất kỳ thế lực bất hủ hay là đạo chính thống vô thượng gì.

Hắn chỉ có một vị sư phụ.

Nhưng vị sư phụ này cũng là người mạnh nhất Thiên Hư Cổ Tinh Vực, danh hiệu Hư Không Kiếm Tôn.

Hư Không Kiếm Tôn không chỉ là người mạnh nhất Thiên Hư Cổ Tinh Vực mà còn danh chấn nhiều Cổ Tinh Vực khác, xem như một vị cường giả nổi danh.

Chính là vì vậy nên tuy sau lưng Hư Không Kiếm Tử không có thế lực nhưng truyền nhân của thế lực bất hủ bình thường cũng không dám coi thường hắn.

“Cái tổ Côn Bằng này, ta nhất định phải có được.” Hư Không Kiếm Tử chắp tay, tuy chỉ là một đạo linh thân nhưng vẫn như cũ có tài năng tuyệt thế.

“Xem ra cái cơ duyên tổ Côn Bằng này không dễ tranh đoạt rồi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương cũng cảm giác được một chút áp lực.

Chíu!

Lúc này, một chiếc phi chu Tinh Không bỗng nhiên phá không mà đến, lôi kéo sự chú ý của rất nhiều người.

“Ơ, đây lại là vị nào tới đây?” Một ít thiên kiêu thì thầm.

Một vị mỹ nhân mặc sa y màu xanh nhạt từ bên trong đi ra, tóc xanh phiêu động, dung mạo hoàn mỹ, hàm chứa ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Đúng là Mục Nguyệt Hàn.

“Lại là Nguyệt Hàn tiên tử của Cung Quảng Hàn.”

Thấy Mục Nguyệt Hàn hiện thân, trong mắt rất nhiều thiên kiêu đều hiện lên một tia sáng khác lạ.

Vị này chính là mỹ nhân nổi danh trên con đường Đế Vương, thực lực không tầm thường, dung mạo xuất chúng, là tình nhân trong mộng của rất nhiều thiên kiêu con đường Đế Vương.

Chẳng qua Mục Nguyệt Hàn có một điểm không tốt, chính là rất thanh lãnh, nam tử muốn tới gần nàng cũng khó khăn.

“Thì ra là Nguyệt Hàn tiên tử, trước đó Tam thái tử đã từng nhiều lần mời ngươi cùng đi con đường Đế Vương nhưng ngươi không có trả lời, bây giờ đã có câu trả lời rồi chứ?”

Hai tên tùy tùng của Hải Thần Tam thái tử, Phiên Giang Hầu và Náo Hải Hầu thấy Mục Nguyệt Hàn đến, ánh mắt lóe sáng, thản nhiên mở miệng dò hỏi.

Mục Nguyệt Hàn nghe vậy, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút phiền chán.

Trước đó, Hải Thần Tam thái tử tựu coi trọng nàng, muốn mời nàng cùng đi con đường Đế Vương.

Nói thì êm tai, nhưng nói trắng ra là, còn không phải là thèm muốn thân thể của nàng, muốn dùng thân thể thuần âm của nàng tu luyện, tăng tốc độ tu luyện lên đó sao?

Mục Nguyệt Hàn đương nhiên không có khả năng đồng ý, bởi vậy nên mới trì hoãn tới.

Mà bây giờ, sau khi gặp Quân Tiêu Dao, Mục Nguyệt Hàn tự nhiên càng không thể nào có liên quan gì tới Hải Thần Tam thái tử.

So với Quân Tiêu Dao, Hải Thần Tam thái tử hùng cứ Thánh Bảng đó ngay cả cặn bả cũng không phải.

“Chuyển lời tới Tam thái tử, bảo hắn đừng có si tâm vọng tưởng.” Mục Nguyệt Hàn cất giọng thanh lãnh, thản nhiên nói.

“Được, chỉ hy vọng đến lúc đó Nguyệt Hàn tiên tử đừng nên hối hận, khóc gào cầu xin Tam thái tử thu nhận ngươi.” Phiên Giang Hầu cười lạnh nói.

Mục Nguyệt Hàn quả thực cảm thấy buồn cười.

Nàng sẽ hối hận sao?

Bày đặt đùi của Quân Tiêu Dao không đi ôm, ngược lại đi tìm Tam thái tử, đó mới là điên ấy.

“Ha ha, hai vị đại nhân đừng để ý, Mục Nguyệt Hàn chính là tính cách này, cao cao tại thượng, tự cho là đúng, ai cũng chướng mắt.”

Một giọng nữ có vẻ châm chọc truyền tới.

Chân mày Mục Nguyệt Hàn nhíu chặt.

Cách đó không xa, hai bóng dáng đang lướt đến.

Người mở miệng là một vị nữ tử váy xanh ngọc bích trong số đó, dung mạo đẹp đẽ.

“Ôi, là thánh nữ của Bích Lạc Môn, Huyền Nguyên Cổ Tinh Vực, Tô Ngọc Bích.” Một vị thiên kiêu giật mình thốt lên.

Đây cũng là một vị thiên chi kiêu nữ có chút mỹ danh.

Tên nữ tử nọ gọi là Tô Ngọc Bích, nhìn đến Mục Nguyệt Hàn, đáy mắt lóe lên một chút vẻ ghen ghét.

Huyền Nguyên Cổ Tinh Vực và Quảng Hàn Cổ Tinh Vực nối liền nhau.

Thánh nữ Bích Lạc Môn nàng ta đây, hằng năm đều bị lôi ra so sánh với Mục Nguyệt Hàn.

Chẳng qua ở trước mặt Mục Nguyệt Hàn, nàng ta vĩnh viễn đều chỉ là đám lá xanh theo làm nền.

Dần dà, Tô Ngọc Bích liền ôm lòng ghen ghét Mục Nguyệt Hàn, thậm chí còn muốn diệt trừ cho sảng khoái.

Thấy Tô Ngọc Bích, Mục Nguyệt Hàn bày ra nét mặt thản nhiên.

Nhưng kẻ bên cạnh nàng ta lại khiến cho con ngươi Mục Nguyệt Hàn hơi cứng lại một chút.

Đó là một sinh linh trầm mặc sừng sững, toàn thân lấp lánh ánh sáng rực rỡ như kim loại, không có bất kỳ huyết khí lẫn khí tức sinh mệnh gì, nhìn qua giống hệt như một khối đá điêu khắc.

Nhưng sinh linh này lại khiến cho rất nhiều thiên kiêu ghé mắt nhìn sang, sau đó hít sâu vào một hơi.

“Chẳng lẽ đây là vị Canh Kim Thạch Linh kia?”

“Chính xác, nghe đồn hắn chính là Thần Kim hóa linh, thực lực hùng mạnh.”

Nhìn đến Canh Kim Thạch Linh, trong mắt rất nhiều thiên kiêu đều lộ ra vẻ kiêng kỵ.

Loại Thần Kim hóa linh này, thiên tư tuyệt thế, tiền đồ ngày sau không thể hạn lượng.

Thánh Linh đại thành chân chính, đó chính là đủ để tồn tại sánh vai Đại Đế, Cổ Hoàng.

“Ngươi thế mà lại tìm được một Canh Kim Thạch Linh làm minh hữu.” Mục Nguyệt Hàn giật mình.

“Cho nên Mục Nguyệt Hàn à, ngươi cần phải cẩn thận một chút, có điều, sao lại không thấy minh hữu của ngươi đây?” Tô Ngọc Bích cười nhạt một tiếng nói.

Dưới góc nhìn của nàng ta, nàng ta lôi kéo được Canh Kim Thạch Linh, cơ duyên tổ Côn Bằng lần này tuyệt đối có thể ăn vào thịt.

Thậm chí nói không chừng còn có thể diệt trừ được tồn tại chướng mắt Mục Nguyệt Hàn này.

Ánh mắt Canh Kim Thạch Linh xoay chuyển, nhìn về phía phi chu Tinh Không, hừ lạnh một tiếng nói: “Lũ chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi.”

Lời của gã vừa hạ xuống, một luồng ánh sáng Canh Kim sắc bén nổ bắn ra, xuyên thủng nhắm về phía Mục Nguyệt Hàn và phi chu Tinh Không.

Dung mạo như ngọc của Mục Nguyệt Hàn biến sắc.

Có điều, mũi nhọn Canh Kim chỉ vừa mới tới gần phạm vi mười trượng phi chu Tinh Không thì trực tiếp bị trừ khử từ trong vô hình.

“Hả?” Ánh sáng khác lạ trong mắt Canh Kim Thạch Linh phóng lớn.

Rất nhiều thiên kiêu xung quanh cũng lộ vẻ giật mình.

“Lẽ nào Nguyệt Hàn tiên tử cũng có minh hữu cường đại?” Một ít thiên kiêu tò mò.

Lúc này, bên trong phi chu Tinh Không, một giọng nói lãnh đạm truyền tới:

“Canh Kim Thạch Linh, không tệ, ngược lại có thể luyện hóa vào trong bản mệnh khí của ta.”

Theo giọng nói này truyền ra, toàn trường hoàn toàn tĩnh lặng!

Bọn họ nghe được cái quái gì vậy?

Lại có người dám xem Canh Kim Thạch Linh như tài liệu luyện khí sao?

Hết chương 678.
Chương 679

Canh Kim Thạch Linh, đây chính là thiên kiêu cường đại đã bước lên Hoang Thiên Thánh Bảng.

Bản thân còn là Thần Kim hóa linh, thân thể đao thương bất nhập, chiếm ưu thế cực lớn.

Cho dù là thiên kiêu đã ngưng luyện ra một đạo Tiên Khí, muốn đối phó với Canh Kim Thạch Linh cũng không có đơn giản như vậy.

Nhưng bây giờ, giọng nói lạnh lùng bên trong chiếc phi chu Tinh Không kia, vậy mà lại muốn xem Canh Kim Thạch Linh như tài liệu luyện khí.

Đây tuyệt đối là miệt thị trắng trợn.

Mặc dù bản thân Canh Kim Thạch Linh chính là kim loại cực kỳ hiếm có, nhưng làm gì có ai dám coi hắn ta là tài liệu luyện khí đâu chứ?

Toàn bộ thiên kiêu ở chỗ này đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Có thiên kiêu thậm chí còn bật cười, cảm thấy lời này thật nực cười.

Khổng Huyên cũng khẽ lắc trán, trong mắt mang theo một tia trào phúng, lẩm bẩm: “Lời này nếu để Phật Tử đại nhân nói thì có lẽ còn có mấy phần khả năng, tên này… hơi ngây thơ rồi.”

Tuy Khổng Huyên là thiên kiêu Hoang Thiên Tiên Vực, nhưng nàng ta là ở sau khi Quân Tiêu Dao biến mất ở Thanh Đồng Thiên Điện mới xuất thế.

Bởi vậy nàng ta cơ bản chưa từng gặp qua Quân Tiêu Dao, cũng chưa từng nghe qua giọng của hắn, nhiều nhất chỉ là biết tên của hắn mà thôi.

Tô Bích Ngọc lại càng không nhịn được che miệng cười nói: “Ha ha, Mục Nguyệt Hàn, vị minh hữu này của ngươi cũng quá vô tri rồi, vậy mà lại nói ra loại lời hài hước thế này.”

“Vô tri chính là đám các ngươi mới đúng.” Ánh mắt Mục Nguyệt Hàn lạnh lẽo.

Nếu như để cho bọn họ biết, người đang ngồi bên trong phi chu Tinh Không kia chính là ai, không biết liệu bọn họ còn có thể bật cười được nữa hay không?

Toàn trường chỉ có một người duy nhất không lộ ra ý cười, chính là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.

Lúc nghe đến giọng nói ôn nhuận thản nhiên kia, cả thân thể Kim Sí Tiểu Bằng Vương theo bản năng cứng đờ, lộng chim dựng lên thẳng đứng.

Giọng nói này, từng vang lên trong ác mộng vô số lần, đối với gã mà nói giống hệt như bóng đè.

“Không, nhất định là ta nghe lầm rồi, không thể nào là tên kia được.” Sau lưng Kim Sí Tiểu Bằng Vương đổ mồ hôi lạnh, trong đầu hắn tự an ủi.

“Người nọ đã là quá khứ rồi, nhất định không phải hắn, có lẽ chỉ là giọng nói tương tự mà thôi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương hít sâu một hơi, tự khiến bản thân giữ vững bình tĩnh.

“Đây chẳng qua chỉ là tâm ma của ta đang quấy phá, không thể để cho tâm ma lại lần nữa sinh sôi.” Kim Sí Tiểu Bằng Vương tự bình ổn đạo tâm của mình.

Gã cho rằng, có lẽ là tâm ma còn lại trước đó của mình đang quấy phá, khiến cho chính mình nghe lầm, tưởng là giọng nói của người nọ.

Mà Canh Kim Thạch Linh nghe nói như thế, trong mắt lóe lên một tia sát quang.

Bản thể của hắn ta là Thần Kim hiếm có, ghét nhất chính là bị người khác coi như tài liệu luyện khí.

“Không biết sống chết!”

Canh Kim Thạch Linh giơ tay lên, khí Canh Kim sắc nhọn hóa thành một thanh kiếm dài trăm trượng, đang định chém ra.

Nhưng chính là vào lúc này, ở chỗ sâu bên trong biển Tinh Hà mênh mông kia, tổ Côn bằng đen nhánh bỗng nhiên phát ra tiếng nổ ầm vang rung trời lệch đất.

Phía ngoài, từng vết nứt khổng lồ bắt đầu mở rộng, lan ra.

Ánh sáng màu vàng chói mắt, kèm theo rất nhiều đạo văn phức tạp để lộ ra, như là một mảnh đất thần vô thượng sắp sửa mở ra.

“Tổ Côn Bằng sắp mở ra rồi!”

“Xông lên!”

“Nếu như thực sự có đại thần thông Côn Bằng, ta nhất định phải có được!”

Hơn một ngàn vị thiên kiêu con đường Đế Vương ở đây, ánh mắt đều đỏ lên.

Tổ Côn Bằng tuyệt đối là một trong những cơ duyên lớn hiếm có trên con đường Đế Vương. Nếu như có thể đạt được chân huyết Côn Bằng và đại thần thông Côn Bằng, kia không thể nghi ngờ xác thực có thể có được tư cách trùng kích vào Hoang Thiên Thánh Bảng.

Những thiên kiêu ở đây, không có một ai có thể bình tĩnh nổi.

“Hừ, tạm thời để cho ngươi sống lâu thêm chốc lát.” Canh Kim Thạch Linh thu tay lại.

So với việc giết chết gia hỏa làm hắn ta chán ghét này, vẫn là tổ Côn Bằng quan trọng hơn.

Tất cả thiên kiêu ở đây, hầu như đều là không hẹn mà cùng bắt đầu xông vào bên trong biển tinh không.

Trong biển tinh không cũng có rất nhiều hung hiểm, các loại khe nứt không gian quỷ dị, dòng xoáy hư không, thỉnh thoảng còn nuốt chửng từng vị thiên kiêu vào trong đó, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không phát ra được.

Nhưng cho dù như thế thì vẫn không cách nào ngăn cản được quyết tâm tiến vào tổ Côn Bằng của những thiên kiêu này.

Hàng thiên kiêu Phiên Giang Hầu, Náo Hải Hầu, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Khổng Huyên, Hư Không Kiếm Tử, Canh Kim Thạch Linh, Tô Ngọc Bích, cũng đồng loạt xông về phía biển Tinh Hà.

Thời gian chỉ ngắn ngủi mấy cái hô hấp mà thôi, còn chưa có tiến vào biển Tinh Hà, vậy mà cũng chỉ còn lại có Mục Nguyệt Hàn và Quân Tiêu Dao.

“Thần Tử đại nhân, chúng ta không tranh thủ thời gian đi vào sao?” Mục Nguyệt Hàn lên tiếng.

Mặc dù có Quân Tiêu Dao ở đây, nàng rất yên tâm, nhưng thấy những thiên kiêu khác đều đã phóng tới tổ Côn Bằng, trong lòng nàng cũng khó tránh khỏi có chút nóng nảy.

“Đừng nóng vội, ngươi cho rằng bảo bối của tổ Côn Bằng dễ cầm như vậy sao?”

Bên trong phi chu Tinh Không, Quân Tiêu Dao bước chân vững vàng chậm rì rì đi ra.

Ánh mắt hắn thâm thúy như tinh không, nhìn về phía tổ Côn Bằng kia.

Quân Tiêu Dao có thể cảm giác được, ở bên trong tổ Côn Bằng, có vẻ như có chút sinh linh thú vị.

Những thiên kiêu đó muốn lấy được cơ duyên bảo bối bên trong tổ Côn Bằng, nhất định không có đơn giản như vậy.

“Có Thần Tử đại nhân ở đây, Nguyệt Hàn đương nhiên là yên tâm rồi.” Mục Nguyệt Hàn hơi mỉm cười.

Nhìn đến dáng vẻ đã định liệu trước của Quân Tiêu Dao, nàng không hề lo lắng chút nào.

“Đi thôi.”

Quân Tiêu Dao giống như nhàn nhã dạo chơi, cùng Mục Nguyệt Hàn cùng nhau đi vào biển Tinh Hà.

Ước chừng trôi qua trọn vẹn nửa canh giờ, những thiên kiêu đã tiến vào biển Tinh Hà trước này mới từng bước tiếp cận tổ Côn Bằng.

Phóng mắt nhìn lại, sau khi tổ Côn Bằng vỡ ra, vàng rực bao phủ, hào quang lập lòe, mang theo một cỗ khí tức cổ xưa, Hồng Hoang, thần thánh, khiến cho ánh sáng trong mắt toàn thể thiên kiêu sáng rực lên.

Thân thể Hư Không Kiếm Tử lóe lên một cái, dưới chân có đạo văn Không Gian huyền diệu đang lưu chuyển. Thân mình hắn chợt lóe, lập tức tiến vào bên trong tổ Côn Bằng.

Dưới chân Phiên Giang Hầu, Náo Hải Hầu cũng có phù văn sóng lớn càn quét, chở bọn họ tiến vào bên trong.

Hết chương 679.
Chương 680

Hàng thiên kiêu Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Canh Kim Thạch Linh, Tô Ngọc Bích cũng không cam lòng bị người bỏ rớt lại phía sau, chen chúc tiến vào bên trong.

Những thiên kiêu còn lại cũng ùn ùn tiến vào.

Sau một khắc đồng hồ, hai người Quân Tiêu Dao và Mục Nguyệt Hàn mới đi đến trước tổ Côn Bằng.

Lúc này, bước chân của Quân Tiêu Dao cũng dừng lại.

“Sao vậy, Thần Tử đại nhân?” Mục Nguyệt Hàn lộ vẻ nghi ngờ.

Quân Tiêu Dao không đáp, thân thể hắn lóe lên xung quanh tổ Côn Bằng.

Trong lúc mơ hồ, từng sợi trận văn lúc ẩn lúc hiện ở trong hư không, mang theo một cỗ lực lượng niêm phong.

“Đây là…”

Mục Nguyệt Hàn đầu tiên là nghi hoặc, nhưng sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng niêm phong này, đôi mắt đẹp của nàng bỗng dưng trừng lớn, lộ ra vẻ cực kỳ khó tin.

Không thể nào? Không thể nào?

Thủ đoạn của Thần Tử Quân gia sẽ không hung ác như vậy chứ?

Một lát sau, Quân Tiêu Dao mới về lại chỗ, khóe miệng mang theo một chút ý cười gió thoảng mây trôi.

“Đi thôi, đi vào bên trong.”

Quân Tiêu Dao lách mình tiến vào.

Nhìn bóng dáng chắp tay sau lưng nhàn nhã dạo chơi của Quân Tiêu Dao, Mục Nguyệt Hàn không khỏi vì những thiên kiêu đã tiến vào tổ Côn Bằng này mà cầu nguyện.

Ngư ông Quân Tiêu Dao này, là muốn vét hết toàn bộ cá mà.

Bên trong tổ Côn Bằng, những thiên kiêu vừa tiến vào trong đã cảm giác được một luồng linh khí đậm đặc đến không tan ra nổi.

Cho dù là bên trong không hề có bảo bối gì, chỉ là ở trong cái tổ Côn Bằng này tu luyện, đều đã có thu hoạch không hề nhỏ.

“Hít, đây là gốc cây Chuẩn Thánh Dược!”

“Còn có Thánh Dược cũng không ít!”

“Đó là một ao linh dịch!”

Những thiên kiêu vừa tiến vào tổ Côn Bằng này, nhìn thấy linh thảo kỳ dược khắp nơi trên đất, linh trì Tiên tuyền, ánh mắt cả đám đều trợn thẳng, song lập tức bắt đầu cướp bóc điên cuồng.

Đám người Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Hư Không Kiếm Tử thì ngược lại, nhìn đến mấy thứ này, trên mặt cũng không có dao động quá lớn.

Tuy rằng Thánh Dược linh dịch trân quý, nhưng ở trong mắt bọn họ cũng không tính là gì.

“Bảo bối của tổ Côn Bằng này ở đâu nhỉ?” Kim Sí Tiểu Bằng Vương suy tư nói.

Lúc này, ở phía trước, bỗng nhiên có thiên kiêu đẩy ra một cánh cửa đá cổ xưa.

Rồi sau đó, một tiếng động mênh mông cuồn cuộn truyền đến, khiến cho tất cả thiên kiêu để mắt chú ý đến.

“Đó là…”

Rất nhiều thiên kiêu đều đưa mặt nhìn lại đây, phía sau cửa đá rõ ràng là một mảnh hải dương cuồn cuộn vô ngần.

Đó không phải là biển sao trời bên ngoài Côn Bằng Sào, mà là một mảnh hải dương thật sự!

“Đó chẳng lẽ là, tiểu thế giới?”

“Quả nhiên, cũng chỉ có Côn Bằng thái cổ mới có khả năng làm như vậy!”

Tự thành tiểu thế giới, đắp nặn ra động thiên, chỉ có cường giả đỉnh cấp mới có được thủ đoạn như vậy. Trong mắt những thiên kiêu đế lộ đó thì đây là thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.

“Xông lên!”

Không có thiên kiêu nào do dự, so với những cơ duyên trước mắt thì hiển nhiên cơ duyên Côn Bằng chân chính được giấu trong mảnh tiểu thế giới này.

Tất cả thiên kiêu đều tiến vào trong đó.

Không bao lâu sau, các thiên kiêu đó đã thấy được sâu trong tiểu thế giới đại dương mênh mông này có một hòn đảo nhỏ màu đen, phía trên đảo nhỏ có một sào huyệt màu vàng đang phụt lên ráng màu.

“Đó mới là Côn Bằng Sào huyệt chân chính, có lẽ còn cất giấu chân huyết Côn Bằng và Đại thần thông Côn Bằng tối cao!”

Nhìn thấy sào huyệt màu vàng kia, tất cả thiên kiêu đều không bình tĩnh, như ong vỡ tổ mà tràn vào.

Ngược lại trong mắt đám người Hư Không Kiếm Tử, Khổng Huyên, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Canh Kim Thạch Linh đều mơ hồ hiện lên một tia nghi hoặc.

Lúc này đã có một ít thiên kiêu bước lên đảo nhỏ màu đen.

Nhưng không bao lâu sau lại có chuyện quỷ dị xảy ra. Một ít thiên kiêu không hiểu sao lại mất tích.

“Sao lại thế này?”

“Hòn đảo này có cổ quái!”

Các thiên kiêu kia còn chưa tới gần sào huyệt màu vàng kia cũng đã nhận ra không thích hợp. Nơi xa, Hư Không Kiếm Tử thấy thế thì trong mắt đột nhiên hiện lên một ánh sao.

“Giả thần giả quỷ!”

Hư Không Kiếm Tử giơ tay lên, trường kiếm sau lưng bay lên không, chém ra một kiếm quang không gian cường hãn, giáng thẳng vào đảo nhỏ màu đen kia!

Oanh!

Đi kèm với một tiếng chấn động kịch liệt, hòn đảo nhỏ kia bắt đầu run rẩy lên. Cùng lúc đó, còn có tiếng gào rống nặng nề truyền ra.

“Sao lại thế này, đảo này thành tinh?”

“Không đúng, đây không phải đảo, mà là...”

Một ít thiên kiêu cũng phản ứng lại, không gian chung quanh hòn đảo nhỏ màu đen này vặn vẹo rồi tan rã.

Cuối cùng, lộ ra trong mắt mọi người rõ ràng là một con yêu thú nghêu sò có kích thước như một hòn đảo nhỏ.

“Đó là... Dị thú Thái Cổ, Thận!” Phiên Giang Hầu và Nháo Hải Hầu lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Bọn họ đến từ cổ tinh vực Hải Vương, một mảnh tinh vực hầu như đều là biển cả. Cho nên bọn họ đều có nhận thức rất sâu với các loại hung thú Hải hệ, có thể liếc một cái đã nhận ra.

Mà con hung thú nghêu sò trước mặt này chính là dị thú trong truyền thuyết, Thận.

Có một thành ngữ, gọi là Hải Thị Thận Lâu (Ảo tượng lâu đài), là hình dung loại yêu thú này.

Thận sẽ phụt lên mây mù, chế tạo ảo giác, mê hoặc tu luyện giả. Tuy con Thận trước mắt không phải Thận thái cổ thuần huyết, cũng có được bộ phần huyết mạch của Thận.

Càng quan trọng là, thiên kiêu ở đây cảm nhận được khí tức của con Thận này đã đạt tới Thánh Nhân Cảnh đại viên mãn!

Nó không phải một thiên kiêu đơn độc có thể đối phó. Con Thận đột nhiên mở ra giáp xác khép kín. Ngay tức khắc, cứ như có một loạt lốc xoáy hiện lên, sức hút khủng bố bùng nổ, cuốn một ít thiên kiêu vào trong đó.

Một phần thiên kiêu biến mất trước đó đã âm thầm bị quấn vào lốc xoáy.

“A, chạy mau!”

“Con Thận này không thể địch lại được!”

Đa số thiên kiêu ở đây đều là Đạo Thần Cảnh, chỉ có một chút thiên kiêu là Chuẩn Thánh.

Không có cả một vị thánh nhân chân chính thì làm sao có thể chống lại con Thận cảnh giới thánh nhân đại viên mãn này?

Phía chân trời, Hư Không Kiếm Tử lại giơ ngang kiếm lao ra, dao động cường hãn khiến người ta ghé mắt.

“Huyền Không Kiếm Thuật!”

Hư Không Kiếm Tử chém một kiếm xuống, không gian phía trước bị chia làm hai mảnh.

Nhưng kiếm khí va chạm lên giáp xác của con Thận chỉ làm văng ra một chút ánh lửa.

“Đáng chết!” Đôi mắt Hư Không Kiếm Tử trầm xuống.

“Nếu là bản tôn ta đến thì sợ gì một con nghiệt súc.” Hư Không Kiếm Tử có chút không cam lòng.

Hết chương 680.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom