• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thần Tử Hoang Cổ (4 Viewers)

  • Chương 791-795

Chương 791

Trước kia cũng có không ít nữ tử cho không hắn giống như liếm cẩu. Nhưng làm hắn cảm thấy bất ngờ là nữ tử dung nhan hoàn mỹ, dáng người tuyệt đẹp trước mặt cũng không thay đổi thái độ vì thân phận và địa vị của hắn.

“A... Gỉa vở thanh cao sao, yên tâm, bản công tử nhất định sẽ chiếm được ngươi.” Phù Vân công tử cười lạnh trong lòng.

Không chiếm lấy vật quý tuyệt sắc trước mặt thì đúng là phí phạm của trời.

Nhưng hắn không biết, lúc này trong lòng Nhan Như Mộng lại đang nghĩ đến một người khác.

Bàn về thực lực, thân phận, bối cảnh thì không biết người kia ném xa Phù Vân công tử bao nhiêu con phố.

Nhưng hắn lại không có chút kiêu căng nào, chỉ dựa vào chính mình mà sáng lập ra truyền kỳ vạn cổ.

“Không biết hiện tại Quân Tiêu Dao ở nơi nào?” Nhan Như Mộng thầm nghĩ trong lòng.

Nhớ tới Quân Tiêu Dao, Nhan Như Mộng lập tức nghiến răng nghiến lợi. Đây là nam tử duy nhất sờ soạng chân, động tay động chân với nàng ta.

Quan trọng nhất chính là, Quân Tiêu Dao còn không xem nàng như người một nhà, thật sự là quá khinh người.

Thậm chí Nhan Như Mộng còn có chút tủi thân, nàng không đáng để Quân Tiêu Dao coi trọng như vậy sao?

Tất nhiên Phù Vân công tử không biết nữ tử cao lãnh tuyệt đẹp bên cạnh hắn đang âm thầm tức giận vì bị một nam tử khác không thích.

Lúc này, phía trước xuất hiện một ít Xà Nhân tộc lẻ tẻ.

Một vài Thánh Nhân trên thuyền bắt nô ra tay, bắt đầu bắt giữ Xà Nhân tộc.

Nữ tử Xà Nhân tộc là nô lệ được hoan nghênh nhất. Không chỉ Vạn Tộc Thương Minh, mà rất nhiều thiên kiêu cổ lộ, thế lực các nơi cũng sẽ thỉnh thoảng đến Thiên Minh cổ tinh bắt giữ Xà Nhân tộc.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn mà thuyền bắt nô đã gặp mấy đợt Xà Nhân tộc.

“Hả, sao ta cảm thấy Xà Nhân tộc nhiều lên vậy?” Phù Vân công tử cũng cảm thấy khá bất ngờ.

Nhưng gần đây Thiên Minh cổ tinh thật sự không yên ổn, thường xuyên có xung đột nảy sinh.

Nhưng nghĩ đến trên thuyền có cường giả Thánh Nhân Vương tiểu viên mãn tọa trấn, Phù Vân công tử cũng yên tâm rất nhiều.

Đúng lúc này, trong bầu trời sao phía trước có tiếng nổ vang truyền đến.

Ba cổ chiến thuyền, bàng bạc vô cùng, ở trên hư không trung qua sông.

“Đó là cổ chiến thuyền của Xà Nhân tộc!” Trên thuyền bắt nô cường giả có Vạn Tộc Thương Minh đang hô lên.

Theo lý thuyết, Xà Nhân tộc kiêng kị chấp pháp giả Nhân tộc trên cổ lộ nên sẽ không xuất động cổ chiến thuyền.

Nếu xuất động thì có nghĩa là sẽ có chuyện lớn xảy ra.

“Chẳng lẽ là vì Thái Ách thần miếu?” Nhan Như Mộng cũng nhảy dựng trong lòng, nhận thấy tình huống không đúng lắm.

Phía trước là hàng trăm hàng ngàn chiến sĩ Xà Nhân tộc đang xuất động.

Thánh Nhân cũng có hơn mười vị, trong đó có một nam tử Xà Nhân tộc trẻ tuổi, dáng người mạnh mẽ, có cái đuôi rắn màu đen giống như đuôi rồng, lân giáp dày đặc.

Hắn đứng ra, ánh mắt đầu tiên là dừng lại trên người Nhan Như Mộng, bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Rắn có tính dâm, đại mỹ nhân có dáng người tuyệt đẹp, đôi chân thon dài như Nhan Như Mộng tất nhiên là hấp dẫn ánh mắt tất cả các nam tử Xà Nhân tộc.

“Là ngươi, thiên kiêu Xà Nhân tộc Mặc Đà!” Trong mắt Phù Vân công tử cũng lộ ra một tia kiêng kị.

Đây là một thiên kiêu Xà Nhân tộc thanh danh không nhỏ.

“Chậc chậc, nếu dạy dỗ mỹ nhân như thế làm nô thì không biết sảng khoái đến mức nào?” Khóe miệng Mặc Đà nhếch lên một nụ cười lạnh tà dị.

“Ngươi dám làm càn như thế!” Phù Vân công tử lạnh lùng quát.

Nhan Như Mộng chính là nữ nhân bị hắn coi là của riêng, sao lại để người khác khinh nhờn.

“Thế nào, các ngươi có thể bắt giữ nữ tử Xà Nhân tộc chúng ta làm nô, ta thì không thể nô dịch các ngươi à?” Mặc Đà lộ ra nụ cười lạnh.

“Có gỏi thì đánh một trận với ta!” Phù Vân công tử hiên ngang mà nói.

Vừa vặn Mặc Đà cho hắn cơ hội biểu hiện trước mặt giai nhân.

“Sợ ngươi chắc?” Mặc Đà trực tiếp ra tay, bắt đầu với giao chiến Phù Vân công tử.

Pháp lực mênh mông, thần quang chấn động.

Sau mấy chục hiệp, Phù Vân công tử kêu lên một tiếng, bị đánh lui, khóe miệng có máu tươi tràn đầy.

“Chỉ có trình độ này mà cũng muốn tán tỉnh nữ nhân, ta cảm thấy mất mặt thay ngươi đó!” Mặc Đà cười lạnh không thôi.

“Lý thúc, giết hắn!” Sắc mặt Phù Vân công tử đỏ rực lên, thẹn quá thành giận mà nói.

“Hừ, chỉ là một Xà Nhân tộc mà cũng dám làm càn như thế!”

Khí tức Thánh Nhân Vương tiểu viên mãn dâng trào, một nam tử trung niên mặc áo vải bố bước ra từ khoang thuyền, vẻ mặt thật hờ hững.

Nhưng cũng vào lúc đó, trong cổ chiến thuyền của Xà Nhân tộc cũng có khí tức Thánh Nhân Vương bùng nổ, thậm chí còn cao hơn Lý thúc kia.

Khí tức này gần như sánh ngang với Đại Thánh cảnh, có thể gọi là Bán Bộ Đại Thánh.

Đi kèm với xích viêm ngập trời, một cường giả Minh Hỏa Xà Nhân tộc toàn thân trải rộng lớp vảy màu đỏ đậm, hai mắt thiêu đốt ngang nhiên xuất thế.

“Sao có thể, Viêm Xà đại tướng!” Sắc mặt Lý thúc chợt biến đổi, lộ ra vẻ mặt chấn động, đã nhận ra không ổn.

Sắc mặt Phù Vân công tử cũng thay đổi, lộ ra sự hoảng sợ.

Hắn không ngờ Xà Nhân tộc sẽ xuất động cường giả như thế này.

Thân thể Nhan Như Mộng chợt căng thẳng, trái tim đập lên liên hồi, bởi vì nàng đã nhận ra Viêm Xà đại tướng kia vừa xuất hiện thì ánh mắt đã dừng lại trên người nàng.

Trong Xà Nhân tộc, trừ thánh chủ, nữ vương Medusa mạnh nhất ra thì còn có bốn vị cường giả, được gọi là tứ đại tướng của Xà Nhân tộc, họ lần lượt là Lôi Xà đại tướng, Thanh Xà đại tướng, Minh Xà đại tướng và Viêm Xà đại tướng.

Trong đó Viêm Xà đại tướng là yếu nhất trong tứ đại tướng, nhưng cũng đạt tới Thánh Nhân Vương đại viên mãn, có thể coi là Bán Bộ Đại Thánh.

Viêm Xà đại tướng vừa xuất hiện thì ánh mắt đã dán chặt lên người Nhan Như Mộng.

Nói thật, trong Xà Nhân tộc, trừ nữ vương Medusa ra thì hắn chưa từng gặp được nữ tử đẹp đến như vậy.

Dáng người Nhan Như Mộng cao gầy, đường cong hấp dẫn, da thịt tuyết trắng nõn nà, cứ như có thể véo ra nước.

Vẻ ngoài hoa nhan nguyệt mạo, hoàn mỹ không tì vết, còn có một loại cao ngạo nội tại, đủ để kích thích dục vọng chinh phục của nam tính.

Rắn vốn có tính dâm, tất nhiên Viêm Xà đại tướng cũng không kìm nén được.

Hết chương 791.
Chương 792

“Bổn tướng nhất định phải có được nữ nhân này.” Viêm Xà đại tướng mở miệng, tiếng nói khàn đặc trầm thấp, làm người nghe sởn cả tóc gáy.

Trên da thịt tuyết trắng của Nhan Như Mộng nổi hết cả da gà lên, cảm thấy buồn nôn đến cực điểm.

Trong thế hệ trẻ, nàng là thiên kiêu, nhưng cũng không có khả năng so sánh với cường giả thế hệ trước, càng không thể đối phó được với Viêm Xà đại tướng.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Phù Vân công tử cũng rất khó coi.

Việc hôm nay thật sự không ổn, chỉ sợ khó mà xử lý cho êm đẹp.

“Viêm Xà đại tướng, các ngươi dám rời đi tổ địa, chẳng lẽ không sợ bị chấp pháp giả Nhân tộc phát hiện?” Lý thúc lộ ra vẻ mặt kiêng kị, lạnh lùng nói.

Thiên Minh cổ tinh của Xà Nhân tộc là một Thí Luyện Trường trong cổ lộ chung cực. Nói một câu không dễ nghe, những Xà Nhân tộc đó chính là bia ngắm để các thiên kiêu cổ lộ luyện tập.

Mà nếu các cường giả nữ vương Medusa dám ra tay can thiệp, bị chấp pháp Nhân tộc giả phát hiện thì tuyệt đối không có kết cục tốt.

Cũng bởi vì hoàn cảnh này nên biến Xà Nhân tộc trở nên rất áp lực và hèn mọn.

“Hừ, các ngươi đắc ý không được bao lâu, hiện tại... Khai đao với các ngươi trước vậy!” Viêm Xà đại tướng hừ lạnh và nói.

Hắn cũng không nói nhảm nhiều mà trực tiếp ra tay, trấn sát về hướng Lý thúc. Bởi vì Lý thúc là người mạnh nhất trên thuyền bắt nô, có được tu vi Thánh Nhân Vương tiểu viên mãn.

Oanh!

Hai Thánh Nhân Vương oanh sát với nhau, dao động này khiến cả mảnh trời sao cũng phải run rẩy. Rất nhiều ngôi sao lớn chung quanh rách nát trong phút chốc, hư không chấn động nứt ra những cái khe đen nhánh.

Cuộc chiến đấu giữa Thánh Nhân Vương tỏa ra dao động kịch liệt.

Cường giả Vạn Tộc Thương Minh trên thuyền bắt nô cũng đan chém giết với chiến sĩ của Xà Nhân tộc.

“Phù Vân công tử, hôm nay các ngươi đừng mong chạy thoát!” Mặc Đà bám chặt Phù Vân công tử, bắt đầu chém giết.

Ai là người của Xà Nhân tộc cũng rất hận Vạn Tộc Thương Minh. Thế lực này bắt giữ rất nhiều Xà Nhân tộc làm nô, đã sớm là cái đinh trong mắt bọn họ.

“Đáng chết, những Xà Nhân đó đều điên rồi!” Sắc mặt Phù Vân công tử trở nên rất khó coi.

Nhan Như Mộng cũng ra tay, thúc giục Yêu Hoàng Thể để chém giết với Xà Nhân tộc. Nhưng nàng không thay đổi được cái gì, bởi vì chủ yếu phải dựa vào trận đại chiến giữa các Thánh Nhân Vương.

Thật ra đại chiến cũng không kéo dài bao lâu. Viêm Xà đại tướng có cảnh giới Bán Bộ Đại Thánh gần như đang đè Lý thúc xuống mà đánh.

“Địa ngục hỏa xà!”

Viêm Xà đại tướng thúc giục cực chiêu, một địa ngục hỏa xà vạn trượng ngưng tụ ra, đè ép cả sao trời, minh viêm sáng rực lên, khí tức mênh mông.

“Đi!”

Viêm Xà đại tướng rống lên một tiếng, địa ngục hỏa xà mơ hồ mang theo Minh Hỏa ngập trời, mãnh liệt nhào về hướng Lý thúc.

“A!” Có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.

Làn da cả người Lý thúc cháy đen nứt nẻ, đạo tắc chung quanh cũng bị đốt trọi, đã bị thương rất nặng.

Viêm Xà đại tướng lại ra tay hung hãn, tung ra một cây Trượng Bát Hỏa Xà Mâu, trực tiếp xuyên thủng Lý thúc ngực.

Sau đó hắn chấn động xà mâu trong tay, nhục thân Thánh Nhân Vương của Lý thúc nứt nẻ, máu tươi bắn vọt ra, tràn ngập ả vũ trụ.

Cả nguyên thần của Lý thúc cũng không thể chạy thoát, bị Viêm Xà đại tướng dùng địa ngục Minh Hỏa đốt cháy hầu như không còn.

Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người trong Vạn Tộc Thương Minh đều tuyệt vọng.

Người mạnh nhất của bọn họ bị đánh chết, tất cả mọi người khó thoát khỏi cái chết.

Không, những nữ tử đó sẽ thoát chết được, nhưng nghênh đón bọn họ là điều còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Thấy tình cảnh này, Phù Vân công tử cũng nheo mắt lại.

“Ngươi cũng phải chết!” Mặc Đà đánh về hướng Phù Vân công tử.

Phù Vân công tử thấy thế thì cắn răng một cái, tung ra một phù triện.

Trong khoảnh khắc, vô số phù văn đan chéo xuất hiện, hóa thành một phù văn pháp giới lộng lẫy rồi bao phủ Phù Vân công tử lại trong đó.

“Các ngươi mau tiến vào!” Phù Vân công tử hét lớn một tiếng.

Những người còn lại trong Vạn Tộc Thương Minh và Nhan Như Mộng đều tiến vào phù văn pháp giới.

“Hả?”

Viêm Xà đại tướng nhăn mày lại, sau đó giáng thẳng một chưởng xuống, nhưng lại không thể lập tức phá vỡ phù văn pháp giới này.

Nhìn thấy Viêm Xà đại tướng không thể phá vỡ pháp giới, Phù Vân công tử thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nói: “Đây là bảo bối mà phụ thân để lại cho ta, ngươi đừng mơ phá vỡ được.”

Phụ thân hắn là một vị thánh chủ đại lão của Vạn Tộc Thương Minh.

Đại Thánh bình thường muốn phá vỡ phù văn pháp giới này thì phải tốn không ít thời gian.

“Ta khuyên các ngươi lập tức rời đi đi, nếu không chờ cường giả Vạn Tộc Thương Minh đến thì các ngươi chắc chắn phải chết.” Phù Vân công tử cười lạnh và nói.

“Hừ, nếu ta triệu tập mặt ba vị đại tướng khác, liên thủ phá vỡ nó thì ngươi cho rằng cần tốn bao lâu?” Ánh mắt Viêm Xà đại tướng lạnh như băng, mang theo sát ý.

Trong lòng Phù Vân công tử hơi kinh hãi, ánh mắt cũng biến ảo.

Viêm Xà đại tướng lập tức nói: “Như vầy đi, thấy sau lưng ngươi có chỗ dựa, nếu ngươi đá nữ tử này ra thì ta có thể cho những người còn lại các ngươi rời đi.”

“Nếu không đồng ý thì ta lập tức triệu tập ba đại tướng còn lại tiến đến, không cần một canh giờ là có thể phá vỡ pháp giới của ngươi.”

Lời Viêm Xà đại tướng nói làm sắc mặt Phù Vân công tử thay đổi kịch liệt.

Nhan Như Mộng đứng bên cạnh thì căng chặt thân thể, cắn môi đỏ, trên gương mặt mang theo sát khí.

Tất nhiên Viêm Xà đại tướng có tính toán của mình. Nếu thật sự giết Phù Vân công tử thì khó tránh khỏi sẽ chọc phiền phức, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến kế hoạch của nữ vương Medusa.

Nhưng Viêm Xà đại tướng lại không muốn thả đại mỹ nhân Nhan Như Mộng này đi, hắn nhất định phải ăn được con dê con béo tốt này.

Phù Vân công tử nắm chặt tay, trên mặt lộ ra sự không cam lòng cực độ.

Thật vất vả mới gặp được một nữ tử tuyệt thế như thế, cuối cùng lại phải tặng không ra, hắn không cam lòng. Nhưng so sánh với mỹ nhân thì hiển nhiên tánh mạng càng quan trọng hơn.

Không còn mạng thì làm sao hưởng thụ mỹ nhân chứ?

Hết chương 792.
Chương 793

Trong lòng đã đưa ra quyết định, Phù Vân công tử thúc giục sức mạnh của phù văn pháp giới, trực tiếp đẩy Nhan Như Mộng ra ngoài.

Vẻ mặt Nhan Như Mộng lạnh như băng như sương, không có biểu cảm gì. Tuy rằng trước nay nàng ta cũng không trông cậy vào Phù Vân công tử, nhưng không ngờ hắn ta lại quả quyết bán mình đi như vậy.

“Xin lỗi, Như Mộng cô nương, về sau có cơ hội, bản công tử sẽ lấy lại công đạo cho ngươi.” Phù Vân công tử truyền âm.

Hắn hoàn toàn không cảm thấy hổ thẹn.

Người không vì mình thì trời tru đất diệt.

Đứng trước mặt sinh tử, ích kỷ vô tình một chút là điều rất bình thường.

“Cút!” Nhan Như Mộng chỉ lạnh lùng phun ra một chữ.

Lấy tính cách của nàng thì thà chết chứ không thỉnh cầu Phù Vân công tử cứu mình.

“Ha ha, thần phục bổn tướng đi.” Viêm Xà đại tướng cười ha ha, có được vưu vật cũng là thu hoạch không tầm thường.

Nhan Như Mộng hít sâu một hơi, trong lòng đã cảm thấy tuyệt vọng.

Viêm Xà đại tướng không phải tồn tại mà thế hệ trẻ có thể chống lại, đối mặt với hắn, thậm chí Nhan Như Mộng còn không có khả năng phản kháng.

“Quả nhiên vẫn không có cách nào sao?” Nhan Như Mộng cắn môi, trong lòng đã có ý định chết.

Nàng thúc giục pháp lực, khí tức bắt đầu bạo loạn.

Nhan Như Mộng thà tự nổ tung mà chết, cũng không muốn thân thể mình bị Xà Nhân tộc ghê tởm làm bẩn.

“Đứng trước mặt bổn tướng thì chết cũng là chuyện xa xỉ...” Viêm Xà đại tướng giơ tay lên, pháp lực cuồn cuộn dâng trào, áp bách Nhan Như Mộng khiến nàng ta không thể tự làm nổ tung.

Nhan Như Mộng hoàn toàn tuyệt vọng, nàng không thể tưởng tượng được kế tiếp mình sẽ gặp phải chuyện gì.

Ngay khi Viêm Xà đại tướng muốn hút Nhan Như Mộng đến bên cạnh thì hắn bỗng nhận ra, nơi xa có dao động nhàn nhạt truyền đến.

Đó là một con tàu bay sao trời đang không coi ai ra gì mà bay vút về nơi xa.

“Hả, còn có cá lọt lưới?” Viêm Xà đại tướng không thèm để ý chút nào.

Hắn có thể mơ hồ cảm nhận ra trong con tàu bay sao trời kia chỉ có vài khí tức, mạnh nhất trong đó cũng chỉ là Thánh Nhân viên mãn mà thôi.

Trước mặt Bán Bộ Đại Thánh như hắn thì chúng chỉ là những con kiến có thể tùy tiện bóp chết mà thôikiến.

Viêm Xà đại tướng tùy ý vung tay lên, hỏa xà dâng trào mãnh liệt, mang theo nhiệt độ đốt thiên diệt địa mà giáng thẳng vào tàu bay sao trời.

Viêm Xà đại tướng không buồn nhìn lấy một cái thì đã nhìn về phía Nhan Như Mộng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh tà dị, định ra tay bắt lấy nàng.

Lúc này, nơi xa bỗng truyền đến một tiếng nổ ầm ầm, hỏa xà kia đã trực tiếp tan nát trong hư không.

“Hả?” Viêm Xà đại tướng hơi kinh hãi, lập tức quay đầu.

Hắn dùng chiêu này thì đáng lẽ Thánh Nhân Cảnh phải chết mới đúng.

Trong khói lửa của vụ nổ vang dội, một giọng nói thản nhiên mà ôn nhuận vang lên: “Nhan Như Mộng, không ngờ còn có thể nhìn thấy ngươi tại đây.”

Nghe thấy giọng nói này, thân thể Nhan Như Mộng cứng lại, trong đầu nổ vang, nhấc lên sóng gió mãnh liệt.

Nàng tuyệt vọng đến mức ý thức trở nên hỗn loạn rồi sao, tại sao lại xuất hiện ảo giác?

Sao cái tên sờ chân nàng, trêu đùa nàng rồi còn không thừa nhận lại xuất hiện ở chỗ này?

Ngọn lửa và khói thuốc súng mênh mông kia tự động tách ra, một bóng dáng bạch y xuất trần chậm rãi khoanh tay bước ra ngoài.

Quanh người hắn được tiên quang bao phủ, khí chất xuất trần, cứ như một trích tiên dạo bước trên nhân thế, bình tĩnh mà thản nhiên.

Mặc dù đối mặt với tình huống trước mắt, nhưng bóng dáng tuyệt thế kia vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào.

Nhìn bóng dáng này, đôi mắt của Nhan Như Mộng bỗng chua xót, tầm mắt mơ hồ.

Tủi thân, buồn bực, xấu hổ, vui sướng, đủ loại cảm xúc xen lẫn với nhau rồi quay cuồng trong lòng.

Trong tuyệt cảnh này mà lại gặp được người ngày xưa khiến nàng hận đến ngứa răng, rồi lại nhịn không được mà nhớ tới, cảm giác đó thật sự quá phức tạp.

“Hả, người nọ là?” Phù Vân công tử đứng trong phù văn pháp giới lộ ra chút nghi hoặc.

Công tử thần bí kia có thể gọi ra tên của Nhan Như Mộng thì hiển nhiên là quen biết nàng.

Làm Phù Vân công tử có chút không vui chính là, hắn thấy được khi Nhan Như Mộng nhìn thấy công tử thần bí kia thì trong mắt lập tức tỏa ra sự mừng rỡ, sau đó lại lộ ra chút u oán nhàn nhạt.

Mà lúc nào Nhan Như Mộng cũng nhìn hắn ta với ánh mắt rất cao ngạo lạnh lùng, vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định.

“Chẳng lẽ, nàng và nam tử kia...” Sắc mặt Phù Vân công tử không quá đẹp.

Chẳng lẽ nữ thần trong cảm nhận của hắn ta đã bị nam tử kia dùng qua?

Nhìn ánh mắt u oán của Nhan Như Mộng tì có thể ra nàng ta giống như một oán phụ bị vứt bỏ.

“Hừ, mặc kệ họ có quan hệ gì, dù sao hôm nay cũng phải chết.” Phù Vân công tử thầm nghĩ dưới đáy lòng.

Nam tử thần bí kia không có khả năng tránh được độc thủ của Viêm Xà đại tướng.

Mà bên cạnh hắn ta, trong mắt những cao thủ còn lại của Vạn Tộc Thương Minh đều hiện hiện ra một chút nghi ngờ. Bọn họ mơ hồ nghĩ tới người nào đó, lại không dám xác định.

Bên này, trừ Quân Tiêu Dao ra thì Thiên Nữ Diên và Thái Âm Ngọc Thố cũng hiện thân.

“Bán Bộ Đại Thánh?” Trong đôi mắt xinh đẹp của Thiên Nữ Diên lộ ra một tia kinh ngạc.

Nhan Như Mộng nhìn thấy nàng ta xuất hiện thì ánh mắt thiếu nữ như tinh linh tuyệt đẹp lại tăng thêm ba phần u oán. Quả nhiên tên này đi tới đâu cũng không thiếu nữ tử.

“Nhan Như Mộng, xem tình huống của ngươi không quá ổn nhỉ.” Quân Tiêu Dao khẽ cười và nói.

Nhan Như Mộng thấy thế thì nghiến răng, thật muốn cắn Quân Tiêu Dao một cái.

Đều lúc này rồi còn có thể cười được.

Nhưng nghĩ đến Quân Tiêu Dao hiện thân vì cứu nàng, sắc mặt Nhan Như Mộng lại hơi đỏ lên.

Nhưng nàng không biết là, Quân Tiêu Dao chỉ thật sự đi ngang qua mà thôi.

Nếu Viêm Xà đại tướng không tùy tiện đánh ra một kích kia thì hắn không có khả năng chú ý tới bên này, càng không thể dừng lại.

“Hả? Một tiểu tử Nhân tộc Thánh Nhân Cảnh như ngươi mà có thể chống đỡ được một kích của bổn tướng?” Viêm Xà đại tướng nhìn về phía Quân Tiêu Dao.

Rõ ràng cảnh giới của hắn chỉ mới tới Thánh Nhân đại viên mãn mà thôi, theo lý thuyết không có khả năng chống lại được.

Hết chương 793.
Chương 794

“Ăn may mà thôi, ta chỉ đi ngang qua, hiện tại có thể rời đi chưa?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

“Xùy, còn không phải sợ hay sao...” Trong phù văn pháp giới, Phù Vân công tử nhịn không được mà cười nhạo.

Lúc này Nhan Như Mộng mới nhớ tới, Quân Tiêu Dao mạnh đến mấy thì cũng chỉ là vô địch trong thế hệ trẻ tuổi mà thôi.

Nhưng Viêm Xà đại tướng không phải thế hệ trẻ, mà là một cường giả cấp Bán Bộ Đại Thánh!

Nhân vật như thế này, cho dù là thiên kiêu cấm kỵ gặp phải thì kết quả cũng rất khó đoán.

“Đi mau, ngươi không phải đối thủ của hắn!” Nhan Như Mộng hô.

“Ha hả, muốn chạy, ngươi cho rằng có thể làm được sao?” Viêm Xà đại tướng lộ ra nụ cười lạnh, ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Nữ Diên và Thái Âm Ngọc Thố bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Thiên Nữ Diên mặc chiếc váy lụa màu xanh nhạt, dáng người thướt tha lả lướt, dung mạo xinh đẹp, tất tơ trắng ôm trọn lấy đôi chân thon dài mảnh khảnh, phong thái của nàng ta thật trác tuyệt, nhu nhược động lòng người.

Lúc này Thái Âm Ngọc Thố đang ở hình người, cũng mắt ngọc mày ngài, xinh xắn đáng yêu, nhìn thấy là thích.

“Hôm nay thật là may mắn, một lần mà gặp được tận ba cực phẩm.” Viêm Xà đại tướng cười tà ác mà nói.

Ánh mắt Thiên Nữ Diên lạnh như băng, đôi mắt xinh đẹp chợt lóe sát khí, đừng nhìn nàng lộ ra sự mị hoặc và khiêu khích khi đứng trước mặt Quân Tiêu Dao, nhưng nàng ta luôn lạnh lẽo như băng với những người khác.

Ánh mắt của Viêm Xà đại tướng khiến nàng tuôn trào sát ý.

“Thật sự coi mình là cái đinh gì?” Quân Tiêu Dao nghiêng đầu mà nói.

Mặc dù đối mặt với Viêm Xà đại tướng có cảnh giới Bán Bộ Đại Thánh, nhưng hắn vẫn dùng thái độ nhìn xuống từ trên cao như vậy.

“Làm càn!”

Còn không đợi Viêm Xà đại tướng tức giận thì thiên kiêu Xà Nhân tộc là Mặc Đà đã tức giận mắng một tiếng.

Pháp lực trong thân thể hắn ta lưu chuyển, lập tức đánh ra một chiêu.

Quân Tiêu Dao cũng không thèm nhìn tới, chỉ búng tay một cái đã khiến kiếm khí trùng tiêu, thổi quét ngân hà.

Kiếm khí của Lục Tiên Kiếm quyết khuếch tán, giống như sông dài mênh mông, trong nháy mắt đã bao phủ Mặc Đà.

Phụt!

Huyết quang phụt ra!

thân thể Mặc Đà lập tức bị chém thành năm bảy mảnh, sau đó bị kiếm khí nghiền thành mảnh vỡ, nguyên thần cũng khó thoát khỏi tiêu vong.

Chỉ một cái búng tay!

Thiên kiêu mất mạng!

Cảnh tượng này quá đột ngột, cả Viêm Xà đại tướng cũng không phản ứng kịp.

Chỉ cần Mặc Đà có thể chống đỡ được một hai chiêu thì hắn cũng có thể ra tay tham dự. Nhưng không có cơ hội, Mặc Đà đã trực tiếp bị một chiêu tiêu diệt.

“Chuyện này...” Phù Vân công tử cũng hơi dại ra.

Thực lực của Mặc Đà cao hơn hắn, có thể đè những thiên kiêu đầu sỏ ra mà đánh, nhưng hiện tại hắn ta lại bị người trẻ tuổi thần bí kia búng tay một cái đã diệt sát.

“Là thiên kiêu cấm kỵ?” Phù Vân công tử kinh nghi.

“Không sai, xem ra quả thật là vị kia...” Một ít cao thủ của Vạn Tộc Thương Minh kinh ngạc cảm thán.

“Hắn là ai?” Phù Vân công tử hỏi theo bản năng.

“Chẳng lẽ công tử không biết sao, người trẻ tuổi kia hẳn là cấm kỵ vạn cổ trong truyền thuyết, Thần Tử Quân gia.” Một cao thủ Vạn Tộc Thương Minh nói.

“Cái gì, hắn là cấm kỵ vạn cổ Quân Tiêu Dao đánh cờ với trời?!” Ánh mắt Phù Vân công tử run lên, vô cùng kinh ngạc.

Đây tuyệt đối là một nhân vật cao cao tại thượng, sáng lập vô số truyền kỳ.

“Khó trách Nhan Như Mộng lại lộ ra vẻ mặt kia...” Trong giọng nói của Phù Vân công tử mang theo ghen tuông và ghen ghét.

Nếu là Quân Tiêu Dao thì thái độ của Nhan Như Mộng cũng là điều đương nhiên, nữ thần chỉ cao lãnh với người bình thường thôi, còn đối với tồn tại thân phận cao cao tại thượng thì cho dù là nữ thần cũng chỉ có thể quỳ liếm.

“Là Quân Tiêu Dao thì thế nào, cho dù hắn nghịch thiên, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể chạy trốn dưới tay Thánh Nhân Vương bình thường thôi.”

“Nhưng Viêm Xà đại tướng này là Thánh Nhân Vương đại viên mãn, thậm chí đã tới cảnh giới Bán Bộ Đại Thánh, căn bản không phải thế hệ trẻ có thể chống lại.” Phù Vân công tử nghĩ thầm trong lòng.

Hắn còn nghĩ, hy vọng Viêm Xà đại tướng có thể diệt sát Quân Tiêu Dao. Dù sao Quân Tiêu Dao thật sự quá ưu tú, khiến người ta vô cùng ghen ghét.

“Tiểu tử, dám giết người ngay trước mặt bổn tướng, tìm đường chết!”

Viêm Xà đại tướng giơ tay ra, minh viêm mãnh liệt dâng trào, pháp tắc chi hỏa đổ ập tới, hóa thành một bàn tay minh viêm khổng lồ mà đàn áp về hướng Quân Tiêu Dao.

Bàn tay kia giống như một vòm trời thiêu đốt đang lật úp xuống.

Có thể nói, bất cứ Thánh Nhân nào cũng không thể chịu được một kích này, sẽ bị chụp nát thân thể, đốt thành tro tàn.

“Quân Tiêu Dao, cẩn thận!” Nhan Như Mộng nhịn không được mà thay đổi sắc mặt.

“Quân công tử!” Thiên Nữ Diên cũng biến sắc, Thái Âm Ngọc Thố cũng kinh hô.

Đây không phải trận giao tranh của cùng một thế hệ, mà là cường giả thế hệ trước đang dùng cảnh giới ứ hiếp người.

Trong thế hệ trẻ, ai có thể kháng cự lại tu vi Bán Bộ Đại Thánh?

“Các ngươi tránh ra.”

Quân Tiêu Dao dùng một tay đẩy Thiên Nữ Diên và Thái Âm Ngọc Thố ra.

Trong mắt hắn không có sợ hãi, ngược lại còn lộ ra một tia chiến ý.

Vô địch trong thế hệ trẻ lâu rồi cũng thực nhàm chán. Hắn rất tò mò, hiện tại mình có thể đánh một trận với cường giả thế hệ trước hay không.

Quân Tiêu Dao cũng không phải tự tin mù quáng. Phải biết rằng, trước nay hắn chưa bao giờ thật sự thi triển hết toàn lực.

Cho dù là ở trên đế lộ, khi triển khai cuộc chiến vương giả đế lộ với Diệp Cô Thần thì Quân Tiêu Dao cũng che giấu rất nhiều, căn bản không thi triển ra mấy thành sức mạnh.

Thậm chí có thể nói như vậy, trong thế hệ trẻ tuổi không ai có thể làm Quân Tiêu Dao thi triển hết toàn lực, thực lực của Quân Tiêu Dao đã vượt qua giới hạn độ tuổi của hắn.

Sau khi ngưng luyện ra chừng chín luồng tiên khí, thực lực của Quân Tiêu Dao còn đạt tới cực hạn nào đó.

Hắn rất tò mò, rốt cục hiện tại thực lực chân chính của mình mạnh đến mức nào.

Viêm Xà đại tướng lật úp bàn tay Minh Hỏa xuống, đánh úp về hướng Quân Tiêu Dao.

Toàn trường đều tĩnh mịch.

Hết chương 794.
Chương 795

Nhan Như Mộng trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt run rẩy.

“Công tử!” Thái Âm Ngọc Thố phát ra tiếng hô nôn nóng.

Thậm chí cả Thiên Nữ Diên cũng nhảy dựng lên.

Nếu đối mặt với thiên kiêu bình thường thì các nàng hoàn toàn không cần lo lắng, chỉ cần ngồi xem Quân Tiêu Dao diệt địch là được. Nhưng lần này đối thủ của Quân Tiêu Dao chính là một Bán Bộ Đại Thánh.

Thánh Nhân đại viên mãn và Bán Bộ Đại Thánh quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất.

“A, quả nhiên, mặc dù là cấm kỵ vạn cổ lại thì thế nào, trước mặt thực lực tuyệt đối thì tất cả đều là nói suông.” Phù Vân công tử cười lạnh.

Trước đó hắn muốn tận mắt nhìn thấy Quân Tiêu Dao ngã xuống. Hiện giờ đã thấy rồi thì hắn cũng có thể bình yên rời đi.

“Chúng ta đi thôi, bọn họ vô vọng...” Phù Vân công tử thao túng phù văn pháp giới, xoay người định rời khỏi.

Nhưng những thành viên còn lại của Vạn Tộc Thương Minh trong phù văn pháp giới lại ngây ra như phỗng, cứng lại bất động tại chỗ.

“Hả, sao các ngươi...” Phù Vân công tử nhướng mày.

“Không... Tuyệt đối không có khả năng?”

“Sao vậy được?”

Tất cả thành viên trong Vạn Tộc Thương Minh như gặp được cảnh tượng không thể tưởng tượng nhất.

Trên mặt người nào cũng tràn ngập chấn động.

Phù Vân công tử hồ nghi, quay người lại nhìn thì thân thể cũng đột nhiên cứng đờ, đôi mắt trừng lớn, chấn động không nói gì.

Chỉ thấy toàn thân Quân Tiêu Dao tỏa ra kim quang lộng lẫy, sức mạnh pháp tắc mênh mông.

Một chân thân Thái Cổ tượng thần bắn vọt ra từ sau lưng hắn thật mãnh liệt, ngửa mặt lên trời thét dài, rống rơi cả nhật nguyệt sao trời.

Bàn tay Minh Hỏa kia bị chân thân Thái Cổ tượng thần đâm đến dập nát.

Bản nhân Quân Tiêu Dao vẫn đứng khoanh tay, bạch y tung bay, vô cùng thong dong.

Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của mọi người, cho dù là phía Xà Nhân tộc cũng dại ra, khiếp sợ đến thần hồn phát run.

Một Thánh Nhân đại viên mãn mà lại chặn được công kích của một Bán Bộ Đại Thánh. Hơn nữa kỳ quái nhất chính là hắn chẳng có chút chật vật nào, vẫn vô cùng siêu nhiên xuất trần.

“Sao lại vậy?”

Viêm Xà đại tướng cũng ngây ngẩn cả người.

Trong nháy mắt, thậm chí hắn còn cho rằng có phải người trẻ tuổi trước mặt này giả heo ăn hổ, thật ra đang ẩn giấu tu vi hay không.

Nhưng dù hắn cảm thấy thế nào thì Quân Tiêu Dao cũng chỉ là Thánh Nhân đại viên mãn mà thôi.

Điều này thật sự không thể tưởng tượng, Thiên Nữ Diên và Thái Âm Ngọc Thố đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau giây lát kinh ngạc ngắn ngủi, trong mắt Nhan Như Mộng cũng nhịn không được mà hiện ra chút mừng rỡ.

Quân Tiêu Dao luôn là người sáng tạo kỳ tích.

“Sao có thể ngăn cản một kích của ta?”

Một kích của Viêm Xà đại tướng không thành công, nhưng hắn ta cũng không hoảng hốt, chỉ cảm thấy có chút mất mặt.

Nếu để ba đại tướng còn lại biết một chiêu của hắn ta không diệt được một Thánh Nhân thì sợ là sẽ bị bọn họ cười đến rụng răng.

“Cảnh giới cũng không đại diện cho thực lực chân chính.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy.

Trên người hắn có tiên ý dâng trào, có kim quang lộng lẫy.

Quân Tiêu Dao không ngốc, đối mặt với một Bán Bộ Đại Thánh thì hắn vẫn phải cẩn thận, không thể lơ là.

Đại La Bất Hủ Tiên Thân bị Quân Tiêu Dao thúc giục, cốt cách cả người tỏa ra kim quang xán lạng, có phù văn huyền ảo cổ xưa đang lưu chuyển.

Một luồng bất hủ bất diệt chi ý đang chảy xuôi.

Đồng thời, Quân Tiêu Dao cũng gia trì thêm sức mạnh của mười vạn tượng thần Tượng Thần Trấn Ngục Kính.

Sức mạnh của mười vạn Thái Cổ tượng thần chồng lên nhau, vượt qua chục tỷ cân thần lực, dùng một ngón tay đánh tan không gian, đập nát sao trời cũng không phải nói chơi.

“Lần nữa!”

Lúc này, Quân Tiêu Dao lại chủ động ra tay. Hắn đánh ra Côn Bằng Vô Lượng Thần Quyền, phù văn trong hư không như hải dương mênh mông.

Sức mạnh pháp tắc đan chéo, hóa thành một Côn Bằng nhảy ra khỏi biển, sau khi đánh ra quyền quang, đánh sụp cả mảnh lớn hư không phía trước.

“Làm càn!” Nhìn thấy Quân Tiêu Dao chủ động ra tay với hắn, sắc mặt Viêm Xà đại tướng cũng trầm xuống, lập tức quát lạnh một tiếng.

Hành động này hoàn toàn là miệt thị đối với Bán Bộ Đại Thánh này, Viêm Xà đại tướng cũng xuất chưởng, minh viêm ngập trời, pháp tắc kích động.

Điểm khác biệt của Thánh Nhân Vương và Thánh Nhân chính là khả năng vận dụng phù văn pháp tắc của bọn họ đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm.

Giơ tay nhấc chân thôi thì đạo văn đã đan chéo, trình độ thuần thục và uy lực này hơn xa Thánh Nhân.

Viêm Xà đại tướng tung ra một chưởng, va chạm với Côn Bằng thần quyền của Quân Tiêu Dao.

Phanh!

Cứ như có sấm sét nổ vang hỗn độn!

Sức mạnh pháp tắc như gợn sóng khuếch tán.

Chỉ dư chấn thôi cũng khiến Thánh Nhân bị thương, tất cả mọi người chung quanh đều lui lại, sợ bị lan tới.

Trong vụ va chạm kịch liệt đó, bạch y của Quân Tiêu Dao tung bay, hắn cảm thấy sức mạnh pháp tắc cường hãn của Bán Bộ Đại Thánh đang đổ ập đến.

Đổi lại là Thánh Nhân bình thường thì sớm đã bị nghiền áp đến nhục thân nổ nát, cả tro cốt cũng không còn.

Nhưng thể chất của Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến cùng cực, Hoang Cổ Thánh Thể cộng thêm Đại La Bất Hủ Tiên Thân, còn được Vạn Vật Mẫu Khí chùy rèn, có được tư chất lấy nhục thân thành đế.

Nhục thân cấp bậc này là cổ kim vô song, đừng nói chỉ là Bán Bộ Đại Thánh, cho dù là cường giả Đại Thánh chân chính cũng đừng mơ chụp nhát nhục thân của Quân Tiêu Dao.

Trái lại là Viêm Xà đại tướng, hắn ta cảm nhận được một luồng thần lực khủng bố vô biên đang hung hăng đánh thẳng đến, cứ như mười vạn Thái Cổ tượng thần đang nghiền áp về hướng hắn.

Có thể nói, chỉ xét về phương diện sức mạnh thì cả đại thánh chuyên tu nhục thân cũng không thể có được thần lực như Quân Tiêu Dao.

Sau một kích va chạm, Quân Tiêu Dao lui ra phía sau vài bước.

Viêm Xà đại tướng lại lui mấy chục bước, bàn tay tê dại, đang run lên nhè nhẹ, xương cánh tay cũng mơ hồ có vết rạn sinh ra.

Có thể nói, nếu cùng một cảnh giới thì nửa người của Viêm Xà đại tướng chắc chắn sẽ bị nghiền nát.

“Đây là tiểu quái vật từ đâu nhảy ra, chẳng lẽ là con nối dõi của chân long, hậu đại cổ hoàng?” Viêm Xà đại tướng có chút kinh hãi.

Mà một kích này cũng làm mọi người ngơ ra.

Quân Tiêu Dao lại đánh ngang ttay với Bán Bộ Đại Thánh, thậm chí Viêm Xà đại tướng còn hơi yếu một chút.

Chuyện này không hợp lẽ thường!

Hết chương 795.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom